Full2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thề Ngôn Truyền Kiếp Chương 11

Posted on Tháng Mười 17, 2012

Hôm nay lại là đêm hội hoa đăng,kinh thành trở nên náo nhiệt hơn,ngoài đường phố hai bên các xạp hàng đều treo đèn lồng,đưa nhau tỏa sáng khắp cả kinh thành,Mộ Tử Vân cũng biết Tiết Thi Huyên ở trong hoàng cung đã hơn một năm,rất buồn chán cho nên dẫn nàng ra ngoài cung đi dạo xem náo nhiệt,Mộ Tử Vân mua cho nàng một chiếc đèn lồng có vẽ hình đóa hoa mẫu đơn,hai người nắm tay nhau ra bờ sông thả hoa đăng,Mộ Tử Vân ngắm nhìn nàng mỉm cười ôn nhu,trong lòng cảm thấy rất ấp ám,chỉ mong thời khắc xinh đẹp này có thể dừng lại lâu một chút,đột nhiên vẻ mặt của Tiết Thi Huyên trở nên tái nhợt đi,Mộ Tử Vân lo lắng tiến lên đở lấy nàng.

“Ngươi không sao chứ ?”

“Có chút mệt mõi,ngươi có thể đi mua nước cho ta hay không”

Mộ Tử Vân mỉm cười gật đầu,chạy đến tửu lâu gần đó mua một bình trà mang đến,đã không thấy thân ảnh của Tiết Thi Huyên đâu,trong lòng có một linh cảm xấu,nàng đi khắp nơi tìm cũng không thấy,ngoài đường phố kinh thành đông đúc như vậy,muốn tìm ra thân ảnh kia cũng không phải chuyện dễ dàng gì,Mộ Tử Vân vẽ một vòng tròn trên bàn tay của mình,lát sau một đạo lam ảnh hiện lên,nàng đi theo phương hướng của đạo ánh sáng,đến một ngôi miếu hoang,đã nhìn thấy người mình cần tìm,đáng tiếc lại để cho nàng phải thất vọng.

“Các ngươi đang làm gì”

Tiết Thi Huyên rời khỏi lòng ngực của Quan Thừa Ân,nàng có chút hốt hoảng khi nhìn thấy Mộ Tử Vân,Quan Thừa Ân cười lạnh đi đến bên cạnh nói nhỏ bên tai Mộ Tử Vân.

“Hoàng hậu được hoàng thượng hết mực sủng ái,nàng thật là có phúc khí,đáng tiếc tâm của nàng lại không thuộc về ngươi”

Mộ Tử Vân nhìn đến vẻ mặt kiêu ngạo của Quan Thừa Ân,đã cảm thấy lửa giận dâng đến đĩnh điểm,không nghĩ đến hắn còn có thể dùng lời lẽ này khiêu chiến tính nhẫn nại của nàng,nếu bây giờ nàng động thủ,chỉ để cho hắn đạt được mục đích của mình,đến lúc đó Tiết Thi Huyên sẽ vì hắn mà đau lòng cùng oán trách nàng.

“Nếu ngươi còn ở đây hồ ngôn loạn ngữ đừng trách ta không khách khí”

Đột nhiên Quan Thừa Ân nói thêm mấy lời,nhưng rất nhỏ Tiết Thi Huyên đứng xa cũng không nghe được bọn họ nói gì,Mộ Tử Vân nghe xong càng thêm phẫn nộ,một chưởng đánh về phía hắn,lúc này Tiết Thi Huyên nhìn thấy Quan Thừa Ân trên miệng đều là máu tươi,nàng đi đến đỡ hắn dậy.

“Tại sao có thể ra tay đánh người như vậy đây,ngươi thật quá đáng”

“Thi Huyên đừng nên trách hắn,là lỗi của ta”

Quan Thừa Ân lại lắc đầu giả bộ tội nghiệp,để cho Mộ Tử Vân càng cảm thấy chói mắt,cũng không muốn cùng Tiết Thi Huyên giải thích,lúc nãy Quan Thừa Ân nói với Mộ Tử Vân,khi hai người bọn họ gần gũi với nhau Tiết Thi Huyên nằm phía dưới không ngừng phát ra thanh âm rên rĩ đầy phóng đãng,hơn nữa thân thể của nàng mỗi một tất đều bị hắn chạm qua,lời lẽ hạ lưu như vậy hắn cũng có thể nói ra,Mộ Tử Vân tức giận vì hắn dám phỉ báng Tiết Thi Huyên cho nên mới đánh hắn một chưởng,Tiết Thi Huyên lại vì hắn mà trách nàng,nàng cũng không oán trách,dù sao tâm của Tiết Thi Huyên cũng không ở chỗ nàng,chẳng qua là trong lòng cảm thấy nhói đau.

Quan Thừa Ân rút kiếm ra đâm về phía nàng,Mộ Tử Vân cùng hắn giao đấu với nhau,hắn hận không thể giết chết Mộ Tử Vân,nàng cướp đi thê tử của hắn,trước đây cũng chỉ vì biết mình không thể đấu lại Mộ Tử Vân,cho nên hắn mới nhẫn nhịn hơn một năm nay,bây giờ hắn cũng không còn là tên vô dụng như trước nữa,ngày đó trước khi Vệ Bá Lân bị áp giải về kinh thành,hắn đã sớm đoạt được bí kíp tà công kia,từ bỏ thân phận danh môn chánh phái đi vào ma đạo,một năm này hắn không ngừng khổ luyện,chỉ chờ đến hôm nay có thể tự tay giết chết Mộ Tử Vân,Quan Thừa Ân thi triển khinh công bay lên nốc nhà của ngôi miếu hoang,Mộ Tử Vân nhanh chân đuổi theo,lúc này Quan Thừa Ân cũng đã thi triển tà công,Nhật Nguyệt Vô Minh lần nữa xuất hiện,so với Vệ Bá Lân trước đây sử dụng càng tăng thêm mấy phần tà khí,Mộ Tử Vân cũng không phải khoanh tay chờ chết,nàng thi triển Lăng Vân Thiên kiếm pháp,đạo tử ảnh cùng ánh sáng màu đỏ kia va chạm vào nhau,ngôi miếu đổ nát bây giờ chỉ còn là một đống đất đá khói bụi mù mịt,để cho Tiết Thi Huyên cũng không thể nhìn thấy được hai người bọn họ,lát sau đã thấy Quan Thừa Ân quỳ ở dưới đất bị Mộ Tử Vân kề kiếm lên cổ,nàng chạy đến ngăn cản.

“Tử Vân,vang cầu ngươi đừng giết hắn”

Mộ Tử Vân cười lạnh,nắm chặt thanh Tàn Ảnh kiếm trong tay,nếu như kẻ bại trận là nàng thì Tiết Thi Huyên sẽ rơi lệ mà cầu xin như vậy hay không,Tiết Thi Huyên để cho nàng cảm thấy thất vọng…vô cùng thương tâm,nhưng nhìn đến người mình yêu vì tên nam nhân này mà thống khổ,Mộ Tử Vân cũng không đành lòng,hít một hơi lãnh khí thu hồi thanh kiếm.

“Ngươi đi đi”

Quan Thừa Ân tuy là bị trọng thương như vẫn cố gắng ra tay đánh một chưởng về phía nàng,Mộ Tử Vân tiếp được một chưởng kia,đánh bay Quan Thừa Ân ra cách đó không xa,hắn cười khinh bỉ nhìn nàng,sau đó thi triển khinh công rời đi,Mộ Tử Vân nắm chặt tay thành quyền,đi đến kéo Tiết Thi Huyên đứng dậy,cũng không nói thêm gì,mang nàng hồi cung.

Mộ Tử Vân không để ý đến Tiết Thi Huyên nữa,đi trở về tẩm cung lại nghe thái giám nói hoàng hậu ở bên ngoài cầu kiến,nàng cũng không muốn gặp,Mộ Tử Vân cảm thấy mình quá ngu xuẩn bị trúng gian kế của Quan Thừa Ân,nàng phẫn nộ đập vỡ mọi thứ trong phòng,thái giám nghe được tiếng động hốt hoảng chạy vào.

“Hoàng thượng,đừng nên tức giận,hãy bảo trọng long thể”

“Mau cút ra ngoài”

Lúc này Tiết Thi Huyên cũng đi vào,nhìn đến dưới đất đều là mãnh vỡ,cả căn phòng đều rối tung lên,nàng cũng cảm thấy Mộ Tử Vân tức giận không nhẹ,cho nên đi đến muốn quan tâm,lại bị Mộ Tử Vân hất tay của nàng ra.

“Ta đã tha chết cho hắn,ngươi còn muốn ta phải như thế nào đây,có phải ngươi muốn cùng hắn cao chạy xa bay hay không ?,vậy ngươi nên chịu thiệt thòi một chút đợi đến khi ta chết đi”

Tiết Thi Huyên cũng rất lo lắng cho Mộ Tử Vân,bây giờ hắn lại ngang ngược không nói lý lẽ,để cho nàng cảm thấy buồn bực,Mộ Tử Vân cũng không đợi nàng đáp lời,sai người mang nàng trở về tẩm cung,Mộ Tử Vân kéo lên tay áo của mình tiếp tục vận công để cho máu đen từ bên trong các đầu ngón tay chảy ra,thật không nghĩ đến Quan Thừa Ân lại hạ lưu như vậy,dùng ngân trâm tẩm độc để hạ thủ,nàng chính là vì tiếp được một chưởng kia mà bị trúng độc,đúng là tự mình chuốc họa vào thân.

Sáng hôm sau đại thần thượng triều không gặp được hoàng thượng chỉ đành quay về,tạm thời mọi việc giao cho thái thượng hoàng Đoàn Cảnh Đế xử lý,hắn cũng không biết Mộ Tử Vân đi đâu,chỉ để lại một phong thư nói có việc tạm thời rời khỏi kinh thành,hắn cảm thấy phẫn nộ,đứa trẻ này từ nhỏ đã như vậy,đi cũng không hỏi qua ý kiến của hắn,bây giờ đã là hoàng đế lại là phụ thân của tiểu hài tử mà vẫn vô trách nhiệm như vậy,để cho hắn già rồi cũng không được về hưu hưởng phúc,chỉ đành than trời trách đất.

Mộ Tử Vân ngăm mình bên dưới hồ nước lạnh như băng đang bóc khói để ngăn chất độc phát tán,nhưng xem ra không có hiệu quả gì,bây giờ không muốn nghĩ đến tại sao Tiết Thi Huyên lại lừa gạt nàng,bây giờ chỉ cảm nhận được nỗi đau của thể xác cùng nội tâm đang giày xéo lẫn nhau,Mộ Tử Vân bị trúng loại độc có tên là Tương Duyệt,nàng biết loại độc này trong thiên hạ không có thuốc giải,kinh mạch trên cơ thể như có ngàn vạn con kiến cắn xé,toàn thân như lửa đốt,đau đến phát cuồng,nếu không thể khống chế được bản thân sẽ lạm sát vô tội,đến lúc độc phát tán chỉ có thể chờ độc công tâm mà chết.

Nàng phun ra một ngụm máu đen như mực,cảm giác lòng ngực đau đến hít thở không thông,đầu óc bắt đầu choáng váng,hôn mê bất tĩnh,Nhược Linh nghe tin nàng đã rời cung,nàng biết Mộ Tử Vân cũng chỉ có một chổ để đi đó là Mộ gia trang,nàng liền lên đường đi tìm,chạy đến nơi đã thấy Mộ Tử Vân đang ngăm mình dưới hồ băng,gương mặt tái nhợt đi,trên trán đều là mồ hôi lạnh,nàng đặt Mộ Tử Vân nằm xuống đất,kiểm tra mạch tượng xong liền nhíu mày,từ trong tay áo lấy ra mấy cây ngân trâm ghim lên kinh mạch của Mộ Tử Vân,lát sau Mộ Tử Vân mới chậm rãi mở mắt ra,nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Nhược Linh,nàng chỉ mỉm cười.

“Không cần phí công vô ích”

“Chủ tử…”

Nhược Linh đôi mắt đẫm lệ,ôm chặt lấy Mộ Tử Vân,nàng học y thuật nhiều năm như vậy,loại độc nào chưa từng giải qua,đáng tiếc nàng cũng không thể giải được loại độc này,bây giờ nàng cũng chỉ có thể giúp Mộ Tử Vân giảm đi một chút đau đớn,đợi Mộ Tử Vân ngủ say,nàng mới đi sắc thuốc.

Mộ Tử Vân biết mình sẽ phải rời đi nhân thế,đây chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi,vốn tưởng bản thân có thể dùng tình cảm của mình để Tiết Thi Huyên hồi tâm chuyển ý,kết quả chỉ có thất vọng,tan nát cõi lòng…Mộ Tử Vân mỉm cười,cũng đã nhiều năm như vậy,nàng cảm thấy rất mệt mõi,nàng đã không còn đủ sức để truy đuổi thứ không thể nắm bắt,hết thảy đều là hư vô tựa như sương khói.

Thân thể của Mộ Tử Vân lúc nóng lúc lạnh,cả người run lên cắn chặt môi đến rỉ máu,Nhược Linh ở một bên ôm chặt lấy nàng,nhẹ nhàng mở miệng của Mộ Tử Vân ra,không muốn nàng phải cắn môi của mình,Mộ Tử Vân lần nữa tĩnh lại,giọng nói trở nên yếu ớt.

“Nhược Linh,ngươi giúp ta ba việc….thứ nhất giữ bí mật việc ta ở đây,thứ hai âm thầm đưa hai mẹ con của nàng rời đi hoàng cung,thứ ba sau khi ta chết đi cũng vẫn phải giữ bí mật này,có được hay không…”

Mộ Tử Vân biết nếu mình chết đi,hai mẹ con của nàng sẽ không thể an toàn ở lại hoàng cung,bởi vì Niệm Dao tuyệt không dễ dàng buông tha cho bọn họ,đây cũng xem như là việc cuối cùng Mộ Tử Vân có thể làm vì nàng.

“Chủ tử ngươi sẽ không sao,ngươi cố gắng lên”

Nhìn đến Nhược Linh khóc thãm thương như vậy,Mộ Tử Vân cũng cảm thấy đau lòng,lấy tay lau đi nước mắt của nàng,bản thân thật sự không chịu nỗi nữa rồi,loại độc này còn đáng sợ hơn cả bùa chú,tà thuật của Nam Cung Nguyệt,để cho nàng gần như mất đi lý trí,đầu óc không còn thanh tĩnh nữa,nàng sợ mất đi lý trí rồi,nàng sẽ lạm sát vô tội.

Mộ Tử Vân đợi Nhược Linh ra ngoài,cố gắng ngồi dậy nhìn lên vách tường có treo một bức họa,người trong họa chính là Tiết Thi Huyên,đây cũng là do nàng dựa vào trí nhớ vẽ ra,nét vẽ trong họa cũng được vẽ một cách rất tỷ mỷ,nhìn sơ cũng đoán được nàng đã bỏ ra rất nhiều tâm tư vào trong,nàng chống đở thân thể đi đến bên bàn có đặt thanh kiếm,dù sao cũng phải chết,còn gì để lưu luyến cõi đời này nữa đây…đang lúc Mộ Tử Vân muốn dùng một kiếm kết liễu sinh mạng,Nam Cung Nguyệt lần nữa xuất hiện,đánh cho nàng ngất xĩu.

Posted in Thề Ngôn Truyền Kiếp | Leave a reply

Thề Ngôn Truyền Kiếp Chương 12

Posted on Tháng Mười 17, 2012

Đến lúc tĩnh lại Mộ Tử Vân cũng không biết tại sao mình lại trở về hoàng cung,trong lúc hôn mê nàng cảm nhận được có một luồng chân khí truyền vào bên trong thân thể mình,nàng cũng biết đó là Nam Cung Nguyệt,nhưng để cho nàng kinh ngạc là người trước mắt lại là Tiết Thi Huyên,tay của nàng cũng đang bị Tiết Thi Huyên nắm chặt,Mộ Tử Vân rút tay về,muốn bật người ngồi dậy lại hữu khí vô lực,Tiết Thi Huyên bị cử động của nàng làm đánh thức,vẻ mặt lo lắng nhìn Mộ Tử Vân.

“Ngươi đừng cử động,nằm nghĩ ngơi đi”

Mộ Tử Vân nhìn người trước mắt dùng lời lẽ ôn nhu đối với mình,nàng chỉ mỉm cười lòng đầy chua xót,nàng biết Tiết Thi Huyên không phải là có lòng lo lắng cho nàng,chẳng qua cũng chỉ là thương hại mà thôi,Mộ Tử Vân bật người dậy,lúc này mới chú ý đến con cửu vĩ hồ lông trắng như tuyết đang ngủ say bên cạnh.

“Tại sao nàng lại biến thành như vậy ?”

Mộ Tử Vân biết con cửu vĩ hồ kia chính là Nam Cung Nguyệt,nhưng không phải nàng đã tu luyện thành người rồi hay sao,tại sao bây giờ lại biến trở về làm một con hồ ly đây,trong lòng không khỏi run lên,ánh mắt bắt đầu đỏ ửng.

“Nàng là vì truyền tiên khí cho ngươi,bị tổn thương nguyên khí cho nên…”

Mộ Tử Vân cắn chặt hàm răng,trước đây Nam Cung Nguyệt hay mắng chửi nàng là ngu ngốc,bây giờ Nam Cung Nguyệt lại vì cứu nàng mà thành như vậy,ngàn năm đạo hạnh bị tan biến trong nháy mắt,bây giờ người ngu ngốc mới là ai đây,Mộ Tử Vân thật hận bản thân,hết lần này đến lần khác làm liên lụy đến nàng,nước mắt không tự giác rơi xuống,ôm lấy con bạch hồ kia.

“Tử Vân ngươi đừng quá đau lòng,nên chú trọng sức khỏe”

“Ta muốn được yên tĩnh…”

Tiết Thi Huyên biết bây giờ Mộ Tử Vân rất thương tâm,nàng cũng không muốn quấy rầy,hết thảy đều là lỗi của nàng,nếu như ngày đó nàng không đồng ý đi theo Quan Thừa Ân đến ngôi miếu hoang,mọi chuyện đã không đi đến bước này,nhưng Quan Thừa Ân cũng đã sớm điều tra được Tiết Thi Huyên mang thai là hài tử của hắn,cho nên hắn làm thế nào có thể buông tha cho hai người bọn họ đây,hắn đã phái người trà trộn vào cung,biết được bọn họ sẽ ra khỏi cung đến hội hoa đăng,cho nên hắn đứng cách đó không xa quan sát hai người,đến khi Tiết Thi Huyên phát hiện ra hắn,nàng cũng không muốn Mộ Tử Vân biết,nàng sợ Mộ Tử Vân hiểu lầm,tìm cách đuổi đi Mộ Tử Vân,muốn cùng hắn nói rõ,là do nàng thay lòng đi cô phụ tình cảm của hắn,đây là lỗi của nàng,mặc dù không còn yêu hắn đi nữa,cũng vẫn còn một chút tình nghĩa.

Không nghĩ đến hắn muốn nàng tìm cơ hội mang theo Đoàn Thi Viễn rời khỏi cung,cùng hắn rời đi nơi này,nàng cũng biết nếu nàng đột nhiên biến mất Mộ Tử Vân cũng sẽ đi tìm nàng,mà nàng không đi thì lại bị hắn đe dọa nói cho người trong thiên hạ biết,Đoàn Thi Viễn là con của hắn chứ không phải của Mộ Tử Vân,nếu sự việc xảy ra như vậy người đời sẽ đàm tiếu hoàng hậu hạ sinh là con của nam nhân khác chứ không phải của hoàng thượng,hoàng thượng ngu ngốc nuôi con dùm người khác cũng không hay biết,đến lúc đó Mộ Tử Vân chỉ có thể bị người trong thiên hạ chê cười,tiếng xấu lưu danh thiên cổ,trong lòng nàng trở nên rối tung một mãnh,không biết phải làm như thế nào,lại bị Mộ Tử Vân phát hiện Quan Thừa Ân đang ôm nàng,nhất thời trong lòng lo lắng sợ Mộ Tử Vân hiểu lầm,cũng không biết nên thế nào giải thích bây giờ,hai người lại giao đấu với nhau,Quan Thừa Ân dù sao cũng là phụ thân của Đoàn Thi Viễn,nàng cũng không nỡ nhìn thấy hắn chết đi,không nghĩ đến kết cục lại trở nên như vậy…

Mộ Tử Vân không ngừng tự trách bản thân,nàng cũng không biết làm thế nào để Nam Cung Nguyệt trở lại thành người,hết thảy đều do nàng cố chấp mà gây nên,bây giờ có hối hận cũng đã không thể vãn hồi,nàng đi tản bộ ở ngự hoa viên,trên vai còn đang nằm một con bạch hồ,đuôi của nó quấn quanh cổ của nàng,sáng nay bạch hồ khi thức dậy liền leo lên vai của nàng nằm,không cách nào kéo nó xuống được,chỉ đành để mặt cho nó nằm trên vai,Mộ Tử Vân lấy tay nhẹ nhàng vuốt lên bộ lông trắng như tuyết kia.

“Nguyệt nhi,ngươi bây giờ so với trước kia thật là nhu mì hơn nhiều”

Dường như bạch hồ nghe hiểu nàng có ý chế nhạo nó,liền cào mấy đường lên vai của nàng,y phục trên người cũng bị nó cào cho rách,đã bị biến lại nguyên hình một con hồ ly còn hung dữ như vậy,Mộ Tử Vân chỉ lắc đầu mỉm cười,buổi trưa đi đến thư phòng xem cổ thư,muốn tìm ra cách giúp Nam Cung Nguyệt biến lại thành người,lát sau Tiết Thi Huyên mang chén thuốc đi vào,Mộ Tử Vân cũng không nói gì,tiếp tục xem cổ thư.

“Thuốc của ngươi,có muốn ăn gì hay không ta đi làm cho ngươi”

“Đa tạ…ta chưa thấy đói”

Mộ Tử Vân cầm lên chén thuốc uống cạn,nàng cũng không nhìn đến vẻ mặt của Tiết Thi Huyên,mỗi lần nhìn đến Tiết Thi Huyên,Mộ Tử Vân lại nghĩ đến mình ngu ngốc bị nàng lừa gạt,mặc dù nội tâm không rỉ máu nhưng lại vô cùng đau nhói,loại cảm giác này để cho Mộ Tử Vân rất khó chịu,vốn tưởng Tiết Thi Huyên đã tiếp nhận tình cảm của nàng,cho nên mới đối xử tốt với nàng,không nghĩ đến tất cả đều là gạt người,nếu như đã không yêu nàng tại sao còn đối xử tốt với nàng như vậy làm gì,trước đây có bao nhiêu hy vọng,rồi đến thất vọng bây giờ cũng đã trở thành tuyệt vọng….

“Ngươi trách ta sao ?”

Đột nhiên Tiết Thi Huyên hỏi một câu như vậy,Mộ Tử Vân chỉ mỉm cười lắc đầu,trách thì được cái gì,nàng cũng không muốn trách Tiết Thi Huyên,tất cả đều là do bản thân ngu ngốc bị người khác đùa bỡn mà thôi,có thể trách người khác hay sao,cũng đã đến lúc nàng phải buông tay,để cho gia đình bọn họ được ở chung một chổ,nếu đã là của người khác,có cố gắng nắm giữ cuối cùng cũng vẫn không thuộc về mình,có lẽ từ bỏ sẽ là quyết định tốt nhất…

“Vậy tại sao lại lạnh nhạt với ta”

“Ta chỉ là không muốn bị tổn thương thêm nữa…kể từ bây giờ ngươi được tự do,có thể rời đi nơi này bất cứ lúc nào….”

Mộ Tử Vân nói xong cũng liền rời đi,nàng không muốn ở lại,sợ bản thân không nỡ buông tay,trong lòng có bao nhiêu thống khổ chỉ có bản thân mới biết,lại bị Tiết Thi Huyên đuổi theo.

“Ngươi thật là một tên ngốc tử,nếu ta không yêu ngươi,ta đã sớm rời đi nơi này”

“Có biết tại sao trước đây cho dù ngươi luôn lạnh lùng,thậm chí mắng chửi ta,ta cũng chỉ biết im lặng hay không ?,bởi vì ta yêu ngươi,chứ không phải bản thân nhu nhược,ngươi không cần cảm thấy ta đáng thương mà tốt với ta,ngươi nghĩ như vậy là sai lầm rồi,ta không cần tình cảm thương hại của kẻ khác…”

Bản chất của Mộ Tử Vân cũng không phải người trầm lặng hay nhu nhược,thật ra nàng rất kiêu ngạo,vì yêu Tiết Thi Huyên cho nên đã biến bản thân thành kẻ nhu nhược,nhưng lại không muốn người khác thương hại mình,bây giờ Tiết Thi Huyên vẫn còn cố ý lừa gạt nàng,để cho nàng càng cảm thấy thương tâm,Tiết Thi Huyên cũng không biết tại sao Mộ Tử Vân lại nghĩ nàng là vì thương hại mới nói như vậy,nàng nắm chặt lấy tay của Mộ Tử Vân.

“Ta yêu ngươi chứ không phải thương hại ngươi”

“Ngươi yêu ta ?,ngươi có thể yêu một nữ nhân sao ?,hơn nữa từ trước cho đến nay,người ta yêu là kiếp trước của ngươi,nàng chính là Tần Ngữ Ninh,mà ngươi chỉ giống nàng bởi dung mạo,cũng đã sớm không phải là nàng nữa rồi…”

Tiết Thi Huyên kinh ngạc buông ra tay của nàng,Mộ Tử Vân thấy vậy cũng không nói thêm gì,xoay người rời đi,nếu như trong thiên hạ có thứ nước gọi là vong tình,có lẽ bây giờ Mộ Tử Vân sẽ không chút ngần ngại mà uống nó,có như vậy nàng mới có dũng khí từ bỏ một cách dễ dàng mà không phải thống khổ,Mộ Tử Vân vốn dĩ không có che giấu thân phận,cho nên Tiết Thi Huyên cũng đã sớm phát hiện thận phận của Mộ Tử Vân là nữ nhân,điều để cho nàng kinh ngạc là những gì Mộ Tử Vân nói,nó khiến nàng nhất thời không thể hiểu nỗi Mộ Tử Vân đang nói gì,hoặc giả không muốn hiểu,nàng thật sự không dám tin tưởng Mộ Tử Vân dành nhiều tình cảm cho nàng như vậy,tất cả đều là bởi vì một người tên Tần Ngữ Ninh…

Tiết Thi Huyên cảm thấy tâm rất đau,nhất thời bị kích động,liền ngất xĩu tại chổ,Mộ Tử Vân đi chưa được mấy bước nghe thanh âm,quay đầu lại nhìn không khỏi hốt hoảng,chạy đến ôm lấy nàng,Mộ Tử Vân nói ra những lời này,là đang lừa gạt mình lấn hiếp người,nếu nàng nói không yêu Tiết Thi Huyên,tại sao tâm của nàng lại thống khổ khi nói ra những lời này như vậy,chẳng qua là tự biện một cái lý do lừa gạt bản thân,để có thể buông tay Tiết Thi Huyên một cách dễ dàng hơn mà thôi.

Đến khi Tiết Thi Huyên tĩnh lại đã thấy Mộ Tử Vân ngồi bên cạnh,để cho nàng càng thêm sinh ra hận ý,cũng không muốn nhìn thấy mặt Mộ Tử Vân nữa.

“Ngươi không sao chứ ?”

“Ta là Tiết Thi Huyên,ngươi không nên nhận lầm người”

Tiết Thi Huyên đưa lưng về phía nàng,Mộ Tử Vân nhất thời cũng không biết nên nói gì chỉ đành rời đi,Tiết Thi Huyên trong lòng cảm thấy rất khó chịu,cảm giác rất ủy khuất,nước mắt không tự giác rơi xuống,nàng cắn chặt môi của mình,không muốn khóc vì kẻ đem mình ra làm vật thay thế,thì ra từ trước đến nay nàng chẳng qua là vật thay thế của kẻ khác,khó trách Mộ Tử Vân lại có thể nói ra câu để cho nàng rời đi một cách dễ dàng như vậy,thì ra từ trước đến nay là do nàng tự mình đa tình,hiểu lầm Mộ Tử Vân là vì yêu nàng cho nên mới đối xử tốt với nàng như vậy,khóc không biết bao lâu cũng ngủ thiếp đi.

Posted in Thề Ngôn Truyền Kiếp | Leave a reply

Thề Ngôn Truyền Kiếp 13 Kết Thúc

Posted on Tháng Mười 17, 2012

Mộ Tử Vân đi đến phòng của Đoàn Thi Viễn,tiểu hài tử mấy tháng nay cũng liền mập mạp,hai má ửng hồng rất khả ái,Mộ Tử Vân không kềm chế được hôn lên mặt nàng một cái,nàng liền mỉm cười,dùng hai tay nhỏ bé chạm lên mặt Mộ Tử Vân.

“Viễn nhi nhanh lên một chút mau chống trưởng thành,để chăm sóc cho mẫu thân của ngươi…”

Mộ Tử Vân cảm thấy tiểu hài tử này tuy còn nhỏ,nhưng lại rất biết dụ dỗ làm cho người ta vui vẻ,mỗi lần nhìn thấy Mộ Tử Vân nàng liền mỉm cười,để cho Mộ Tử Vân cũng cảm thấy có tình cảm với nàng,qua không bao lâu nữa liền không thể nhìn thấy hai mẹ con các ngươi nữa rồi…Mộ Tử Vân nghe cung nữ thông truyền một ngày nay Tiết Thi Huyên không có dùng cơm,lại không bước ra khỏi phòng nữa bước,để cho nàng cảm thấy lo lắng,muốn đi xem thế nào,lại bị cung nữ của Tiết Thi Huyên ngăn cản không cho vào.

“Hoàng thượng thứ lỗi,hoàng hậu nói nàng không muốn gặp bất cứ ai”

“Lớn mật,ngay cả trẫm cũng không được phép vào hay sao,các ngươi mau lui xuống hết đi”

Lần đầu tiên nhìn thấy Mộ Tử Vân nỗi trận lôi đình,không ai dám ngăn cản vội vàng lui ra hết,bình thường nàng quá hiền lành,cho nên bọn họ không ai xem nàng ra gì,bây giờ nỗi giận liền biết sợ mà rút lui,Mộ Tử Vân hừ lạnh một tiếng,đi vào bên trong.

“Ngươi tại sao không dùng cơm”

Mộ Tử Vân có chút phẫn nộ,nàng thật nhịn không được nữa rồi,bây giờ nàng cũng đã buông tay,để cho Tiết Thi Huyên được tự do,nàng cũng không hiểu tại sao Tiết Thi Huyên lại thành cái bộ dáng này,Mộ Tử Vân thật không biết phải làm thế nào để nàng hài lòng đây,nàng xem Mộ Tử Vân như không khí,không thèm để ý đến,vẫn tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần,Mộ Tử Vân đi đến kéo nàng ngồi dậy,lại nhìn thấy đôi mắt của nàng đỏ ửng,đột nhiên tâm cũng mềm nhũn ra cảm thấy đau lòng,lời nói cũng trở nên ôn nhu hơn.

“Ngươi không sao chứ,trong người cảm thấy không thoải mái sao ?,người đâu mau truyền thái y”

“Chính ngươi không phải muốn hành hạ ta sao,còn giả bộ tốt bụng làm gì”

Mộ Tử Vân bây giờ cũng không màng đến ai lừa gạt ai nữa,nàng cảm thấy tất cả đều là do nàng một tay gây nên,nàng muốn nhìn thật kỹ người trước mắt,sợ là sau này cũng sẽ quên mất dung mạo này.

“Thật xin lỗi,là do ta không đúng,là do ta hại các ngươi không thể ở bên nhau…”

Tiết Thi Huyên thật muốn dùng một kiếm chẻ đầu của Mộ Tử Vân ra,để xem bên trong chứa có phải là tàu hũ hay không,nàng đã nói rõ ràng như vậy rồi,tại sao Mộ Tử Vân còn ngu như vậy đây,Tiết Thi Huyên hít một hơi lãnh khí,đè Mộ Tử Vân xuống phía dưới cưỡng hôn,Mộ Tử Vân nhất thời bị hành động của nàng làm cho đóng băng tại chỗ.

“Tham kiến hoàng thượng,hoàng ….”

Tô thái y chạy vào hành lễ còn chưa nói xong,nhìn đến hoàng thượng thân là thiên tử,lại bị hoàng hậu đè ở phía dưới,tự cổ chí kim cho đến nay,chỉ có long ngự phụng,nào có chuyện ngược lại đây,hắn bị một màn trước mắt dọa cho đổ mồ hôi lạnh,vội vàng chạy ra ngoài,ngay cả hộp gỗ chứa thuốc cũng quên mang theo,Mộ Tử Vân nhìn thấy bộ dáng của hắn nhịn không được bật cười,Tiết Thi Huyên hai má đỏ ửng vì ngượng ngùng,thẹn quá hóa giận,ngắt nhéo tay của Mộ Tử Vân mấy cái.

“Đều là lỗi của ngươi”

Mộ Tử Vân mỉm cười kéo nàng về phía mình,môi chạm vào đôi môi mềm mại đỏ ửng như sắp rỉ máu kia,lát sau mới luyến tiếc rời đi,nhìn đến nữ nhân mình yêu hai má đỏ ửng xinh đẹp mê người,để cho Mộ Tử Vân càng thêm yêu thời khắc này,Tiết Thi Huyên bị nàng nhìn chằm chằm như vậy,cảm thấy thẹn thùng ôm chặt lấy Mộ Tử Vân,không muốn để cho nàng nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng bây giờ của mình,Mộ Tử Vân ngẩng đầu lên,lấy tay vuốt ve mặt của nàng,cảm thấy mọi việc quá bất ngờ,để cho nàng nhất thời không dám tin tưởng,nàng muốn Tiết Thi Huyên chính miệng trả lời nghi vấn trong lòng mình.

“Huyên nhi,ngươi thật sự yêu ta sao ?”

Tiết Thi Huyên dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn nàng,sau đó một cước đá nàng bay xuống giường,thật đúng là ngu hết thuốc chữa,nếu nàng không yêu có thể cưỡng hôn hay sao,còn tưởng dùng hành động tên ngốc tử này sẽ hiểu,không ngờ lại ngu ngốc như vậy,Mộ Tử Vân từ dưới đất bò dậy,còn chưa kịp mở miệng,đột nhiên trên chân truyền đến cảm giác nặng nề,nhìn lại đã thấy con bạch hồ đang đu ở chân của mình,nó bò lên vai của nàng,dùng móng vuốt sắc nhọn kia cào lên mặt nàng mấy cái.

“Nguyệt nhi,ngươi tại sao cào ta”

Tiết Thi Huyên lấy tay che miệng cười trộm,không cần đoán cũng biết,Nam Cung Nguyệt nhìn thấy hai người thân mật như vậy,cho nên nỗi máu ghen,đáng thương Mộ Tử Vân trên mặt bị cào cho mấy đường,gáp lại có thể trở thành một bàn cờ,bộ dáng bây giờ cũng không thể thượng triều,nếu để văn võ bá quan nhìn thấy,còn ra thể thống gì nữa.

Buổi tối đợi bạch hồ tỷ tỷ ngủ say,Mộ Tử Vân lén lúc đi đến tẩm cung của Tiết Thi Huyên,Mộ Tử Vân bây giờ tuy là lên chức phụ thân,nhưng địa vị còn là thấp hơn trước,mặc dù biết cái giường rất rộng,nhưng bởi vì sợ lúc ngủ vô tình động đến Đoàn Thi Viễn,cho nên chỉ có thể ngủ ở ghế dài,để cho hai mẹ con bọn họ ngủ trên giường,Tiết Thi Huyên nhìn đến vẻ mặt đáng thương của Mộ Tử Vân,cũng cảm thấy đau lòng.

“Mau đến đây đi”

Mộ Tử Vân cảm động sắp rơi lệ,ôm gối nằm đi đến bên cạnh quăng sang một bên,nằm bên cạnh ôm lấy Tiết Thi Huyên .

“Huyên nhi ngươi thật tốt với ta”

“Ngươi biết là tốt rồi,còn muốn lập thêm phi tần đừng trách ta”

Tiết Thi Huyên cũng biết nếu Mộ Tử Vân tiếp tục làm hoàng đế,nhất định phải lập thêm phi tần,tuy là nàng yêu Mộ Tử Vân,nàng cũng hiểu được làm hoàng đế có ba ngàn mỹ nữ quay quanh cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa,chẳng qua là không muốn như vậy,vừa nghĩ đến Mộ Tử Vân phải động phòng cùng nữ nhân khác nàng liền không chịu được,nàng tình nguyện bị người trong thiên hạ nói mình lòng dạ hẹp hòi,cũng không muốn chuyện đó xảy ra.

Nhớ đến trước đây Nam Cung Nguyệt hỏi qua nàng có tin vào duyên phận tiền kiếp hay không,nàng cũng từng nghe qua duyên phận kiếp trước kiếp này,trước giờ nàng chưa hề nghĩ đến,nhưng nàng tin tưởng mỗi người đều có một mối lương duyên của kiếp trước,lại nghe Nam Cung Nguyệt nói nếu kiếp trước vẫn chưa trả hết nợ tình,thì kiếp này vẫn sẽ gặp lại người đó,không cần biết bọn họ có ở bên nhau hay không,cho đến tam kiếp mối duyên nợ đó sẽ kết thúc,nếu như cả tam kiếp đều không thể ở cùng nhau,xem như bọn họ hữu duyên vô phận,nghe đến đây trong lòng Tiết Thi Huyên dâng lên một cổ chua xót,có lẽ vì cảm động trước cảnh phân ly thống khổ của bọn họ,chỉ đành trách tạo hóa truê người,cho dù thấu hiểu hết mọi lẽ đời,chắc gì đã hiểu được ái tình là gì,nhưng Nam Cung Nguyệt không nói qua cho nàng biết,cho dù qua tam kiếp đi nữa cũng có ngoại lệ của nó,chỉ cần hai người thật lòng yêu nhau,thì kiếp sau bọn họ vẫn sẽ gặp lại nhau,nếu bọn họ vẫn kiên trì truy đuổi ái tình thì sẽ lại thuộc về nhau.

Nàng xoay người tựa đầu vào lòng của Mộ Tử Vân,nàng không biết bây giờ là kiếp nào của mình và Mộ Tử Vân,nàng cảm thấy có chút ghen tỵ với Tần Ngữ Ninh kiếp trước của mình,nàng chỉ biết tam kiếp đối với nàng mà nói dường như quá ngắn ngũi,nàng mong đời đời kiếp kiếp cũng sẽ được ở bên cạnh Mộ Tử Vân,trước đây dùng lời lẽ vô tình đối với Mộ Tử Vân,để bây giờ tự mình trách bản thân quá ác độc,cảm thấy rất hối hận.

Cứ như vậy qua không bao lâu,Đoàn Thi Viễn cũng chập chững biết đi,mà Nam Cung Nguyệt cũng khôi phục lại hình dáng đại mỹ nữ,Đoàn Thi Viễn dường như từ nhỏ đã có tiềm chất là một con sắc lang,suốt ngày chỉ bám theo Nam Cung Nguyệt không rời nữa bước,để cho Nam Cung Nguyệt khóc không ra nước mắt,nhưng nhìn đến tiểu hài tử mập mạp hai má ửng hồng,nàng cũng không có chán ghét,ngược lại rất yêu thích,ít ra tiểu Viễn khả ái lại thông minh hơn “phụ thân” rất nhiều,rất biết thưởng thức cái đẹp,Mộ Tử Vân ôm lấy Tiết Thi Huyên,mười ngón tay đan chặt vào nhau cho đến đời đời kiếp kiếp vẫn muốn nắm chặt bàn tay này,hai người mỉm cười nhìn bọn họ đùa giởn với nhau,xem ra Mộ Tử Vân sắp có con dâu,chỉ mong tiểu Viễn mau chống lớn lên,để đi câu dẫn bạch hồ tỷ tỷ…đây liệu có phải kết cục tốt đẹp hay không,hay nó lại bắt đầu một mối tình tay bốn đầy rối rắm đây 囧

Kết thúc ở đây xem như đã mỹ mãn,Mộ Tử Vân vốn muốn rời đi hoàng cung,nhưng cũng không nỡ bỏ lại Đoàn Cảnh Đế cùng Niệm Dao,hơn nữa ở bên ngoài đầy rẫy nguy hiểm chưa chắc đã thích hợp cho bọn họ,cho nên quyết định ở lại đây,Tiết Thi Huyên cũng không phản đối,ở đâu cũng không quan trọng đối với nàng,chỉ cần được ở bên cạnh nhau là đủ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro