Chap 15 : Hiện vật quý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bích Khang Sơn là khu dân cư cao cấp ở Boston, nhưng nó lại thuộc quyền sởhữu của gia tộc Âu Bách Lai Ân. 

Trên đường lên dốc và xuống dốc, cô thấy được thác nước cùng vô số đá cuội,còn có lâu đài cổ kính với kiến trúc của thế kỉ 18, 19.

Cửa lớn được làm bằng đồng, cửa nhỏ thì được làm bằng thủy tinh, trước sâncó vườn hoa lịch sự tao nhã cùng vòi phun nước đủ màu, nhưng đặc biệt nhấtvẫn là khu rừng ở phía sau. 

Nhà của Duẫn Nhi làm cho Tú Nghiên ấn tượng sâu sắc ở ba điều. 

Thứ nhất là nhà của anh cực kì, cực kì lớn! 

Lớn đến nỗi làm cho cô tưởng rằng nhà của anh chắc là ở trong khu rừng kia,nhưng có chết cô cũng không nghĩ tới, cả khu rừng ấy đều là của nhà anh! 

Thứ hai là người nhà của anh, ai ai cũng rất nhiệt tình, thân thiện. 

Vừa thấy cô liền trái ôm phải ôm làm cho cô đến thở cũng không nổi còn xémbị nôn ra những thứ vừa mới ăn, bao gồm cả người ba mặt mày nghiêm túccủa anh. 

Mà điều thứ ba còn lại là... 

- "Nhìn, nhìn mày xem, vĩnh viễn đều bày ra cái bộ dáng lưu manh này!" 

- "Con thích như thế." 

- "Thích cái Shit! Vì sao không thể giống với hai người anh của mày đứng đắn,nghiêm túc hơn một chút hả?" 

- "Như vậy thật nhàm chán! Rõ ràng có ba người con, lại giống như chỉ có một." 

- "Thật muốn giết mày mà!" 

Tú Nghiên trợn mắt há hốc mồm nhìn ba của Duẫn Nhi đang không ngừng rốngto nói lớn. 

Duẫn Nhi thì giống như không có việc gì...không, anh chẳng phải giống nhưkhông có việc gì mà anh giống như còn thật cố gắng thêm dầu vào lửa, giốngnhư muốn nhìn thử có thể làm cho cơn giận của ba mình đạt đến mức nào.

Mà mẹ của anh mới thật là giống như không có việc gì, bà nhún nhún vai, nói: 

- "Lại vậy nữa rồi!" 

Hai người anh của Duẫn Nhi càng tuyệt hơn, bọn họ căn bản làm như khôngthấy gì, cùng cô nói chuyện, hỏi một chút việc, cùng lắm chính là lúc ba mìnhrống quá to cũng sẽ nói chuyện to theo, bởi vì sợ cô nghe không thấy. 

Mẹ của Duẫn Nhi là Lâm Vu Đình, nhìn thấy Tú Nghiên đang bất an. Vì thế, vỗ vỗ taycủa cô nhằm an ủi. 

- "Không cần để ý, quen rồi là tốt thôi. Lúc Jamie 7 tuổi, hai cha con họ bắt đầugiống như chó với mèo, vừa nhìn thấy nhau liền ầm ỹ không ngừng." 

Quen rồi là tốt? 

Trời ạ! Nếu thêm vài lần nữa, cho dù lá gan của cô không bị sao thì lỗ tai củacô cũng sẽ bị điếc mất! 

Bất quá, cô cũng chỉ có thể tập thành thói quen, bởi vì vài ngày sau, Tú Nghiên phát hiện ra bọn họ lúc nào cũng sẽ cãi nhau, dù sao chỉ cần nghe thấy tiếngrống của ba anh liền biết hai ba con lại chạm mặt. 

Duẫn Nhi về nhà đến ngày thứ 3 liền nhịn không được muốn "hiến vật quý"...làtài nghệ nấu ăn của Tú Nghiên. 

Lúc mới bắt đầu, mọi người đều trừng mắt nhìn bàn thức ăn tinh xảo trướcmặt, biểu hiện thái độ thực khách khí, nhưng mà Tú Nghiên vẫn nhìn ra đượcsự do dự trong mắt mọi người. 

Sau đó, khi mọi người miễn cưỡng ăn xong một miếng thứ nhất, đột nhiêntoàn bộ mọi người đều thật ăn ý mà cùng nhau biểu diễn cho Tú Nghiên biếtnhư thế nào là "tướng heo ăn". 

Tú Nghiên chỉ có thể ngơ ngác nhìn mọi người đang ăn mặc chỉnh tề, lịch sự màlại tranh với nhau thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt. 

Craig còn khoa trương hơn, đem mấy miếng cuối cùng gắp hết vào trongchén, làm cho mọi người đồng loạt lên tiếng kháng nghị còn nhất trí ra tayphạt đánh. 

Nếu không có Duẫn Nhi biết trước được tình huống, nên đã gắp cho Tú Nghiên thật nhiều đồ ăn, nói không chừng Tú Nghiên ngay cả một miếng cũng khôngcó mà ăn. 

Thật khoa trương mà, cuối cùng đến cả canh rau cũng hết sạch! 

Tú Nghiên một bên từ từ ăn thức ăn trong chén của mình, một bên dò xét mọingười đang ôm bụng cười thỏa mãn. Duẫn Nhi thì cực kì đắc ý, không nhịn đượclên tiếng chê cười: 

- "Nhìn tướng ăn của mọi người, người không biết còn tưởng mọi người bị bỏđói ba ngày ba đêm!" 

- "Không có biện pháp, chưa bao giờ biết đến món Trung Quốc, đã thế còn ănquá ngon như vậy." – Anh cả Johnson của Duẫn Nhi lên tiếng tán thưởng. 

Bỗng nhiên, ánh mắt trách móc của mọi người đồng loạt bay về phía Lâm Vu Đình,làm cho bà không khỏi co rúm người lại một chút. 

Tú Nghiên đột nhiên nhớ đến lời Duẫn Nhi từng có nói qua mẹ của anh khôngbiết làm việc nhà, lập tức hiểu được ánh mắt trách móc của mọi người là dođâu. 

Để giúp Lâm Vu Đình giải vây, cô vội mở miệng hỏi: 

- "Nước Mỹ không phải cũng có rất nhiều nhà hàng Trung Quốc sao?" 

Mọi người nhìn nhau liếc mắt dò xét một cái, Duẫn Nhi liền lên tiếng, anh "giảithích" thật sự rất đơn giản. 

- "Lần sau mang em đi ăn, em liền sẽ hiểu được." 

Craig lấy giấy ăn lau miệng. 

- "Jamie, anh hy vọng em có thể nói cho anh biết, không phải mỗi ngày emđều ăn như vậy chứ?" – Anh ghen tị nói. 

- "Đương nhiên không phải." 

Duẫn Nhi nhàn nhã nói: 

- "Mỗi bữa, cô ấy đều sẽ nấu những món khác nhau, làm sao có thể ngày nàocũng ăn giống như thế này được? Đương nhiên, nếu có món ăn nào cực kỳngon, em sẽ yêu cầu cô ấy làm lại lần nữa."

 Tám ánh mắt cực kì bất mãn đồng thời dừng lại ở trên người anh. 

- "Hơn nữa, bữa sáng thì có kiểu bữa sáng, bữa ăn chính thì có kiểu của bữa ănchính, còn có điểm tâm cùng bữa ăn khuya..." 

Tám ánh mắt thăng cấp thành tức giận. 

- "Cô ấy làm điểm tâm ngon đến nỗi khiến cho người ta ăn mà thiếu chút nữanuốt luôn cả đầu lưỡi..." 

Tám ánh mắt lợi hại rốt cuộc biến thành mũi nhọn giết người. 

- "Chẳng những cơm Trung, cô ấy ngay cả cơm Tây, đồ ăn Nhật, Ấn Độ..."

Duẫn Nhi đột nhiên nhảy dựng lên chạy nhanh ra khỏi nhà ăn, Tú Nghiên cứnghọng nhìn nam nữ già trẻ 4 người, hai tay cầm thìa, đũa, bát, chén gì gì đó,một đường đuổi giết chạy theo ra ngoài, nhưng mới đến nửa đường thì nhữngvật trong tay liền nhất loạt bay vụt đi. 

Người giúp việc giống như không có việc gì tiến lên dọn dẹp, còn không quênan ủi Tú Nghiên vài câu. 

- "Đừng lo, trước kia bọn họ cũng thường như vậy, quen thì tốt rồi." 

Ông trời, lại là quen thì tốt rồi?! 

Ở nhà mình an phận hai, ba ngày sau, Duẫn Nhi liền quyết định mang Tú Nghiên đi du lịch Boston.

Quyết định này đương nhiên khiến cho không ít lời kháng nghị cùng bất mãn,bởi vì nếu như thế này, Vân Điệp sẽ không nấu cơm cho bọn họ nữa. 

Bất quá, ít nhất bữa cơm tối của đêm giao thừa năm nay... 

Ha ha ha, ăn ngon! Ăn ngon! 

*** 

Boston là thủ phủ đồng thời là thành phố lớn nhất của bang Massachussetts,là một trong những thành phố cổ và giàu nhất nước Mỹ. 

Là thành phố có nhiều công ty kinh tế, công ty bảo hiểm, tập đoàn chính phủgiúp cho nơi đây trở thành trung tâm thương mại lớn. 

Về phương diện khác, ở đây vẫn có thể thấy được những kiến trúc cổ của thờiđại dân quốc, vì vậy, Boston còn được gọi là "Athen Bắc Mĩ". 

Trừ bỏ thương mại, Boston còn nổi tiếng về nền văn hóa và nghệ thuật. 

Hai trường nổi tiếng trên thế giới là đại học Havard và học viện Massachusettsđều ở trong khu vực của Boston Cambridge. 

Còn có những nhà văn, nhà thơ, họa sĩ nổi tiếng ở Mỹ cũng đều từng ở mộtthời gian tại Boston, bởi vậy mới nói Boston là nơi tập trung nhân tài. 

Duẫn Nhi nói, cứ hai năm là anh ấy lại trở về học viện Massachusetts nhìn quamột chút. 

Anh so với anh cả Lâm còn "vĩ đại vô tư" hơn, anh cả Lâm quá tam ba bận mới vềnhà, còn anh, vừa khéo gấp đôi, khoảng ba tháng mới chịu về nhà. 

Hai người thong thả đi du lịch tại những địa điểm nổi tiếng của bốn khu vựcBoston, dự tính là ở kỳ nghỉ đông ngắn ngủi này sẽ cố gắng đi hết tất cả mọinơi và đem ký ức ấy in sâu vào trong đầu. 

Tú Nghiên từng một lần gặp qua vị hôn thê của Johnson. 

Cô ấy là một người con gái xinh đẹp nhưng rất kiêu ngạo, luôn tự cho mình làđúng, Tú Nghiên cảm giác được cô ấy không hề xem cô vào trong mắt. 

Bất quá, Duẫn Nhi lại nói. 

 Quan tâm đến cô ta làm cái gì? Ba già, mẹ già, còn có anh cả, anh hai đềuthích em đến chết đi được, như thế còn chưa đủ sao? 

Nói thích đến chết tựa hồ còn chưa giống lắm, bởi vì vào đêm giao thừa lúcmọi người ngồi xuống bàn tiệc đầy món ăn do chính cô làm, thì bọn họ đồngthời nhìn về phía cô bằng ánh mắt sùng bái kính phục. 

Đặc biệt là lúc Tú Nghiên cực kì xấu hổ nói cho Lâm Vu Đình biết, sau khi kết hôn, cônguyện ý vì Duẫn Nhi mà sinh con.

Vẻ mặt kích động cảm kích của Lâm Vu Đình thiếu chút nữa làm cho cô tưởng rằngbà sẽ quỳ xuống lạy cô một lạy vậy! 

Khoảnh khắc khi hai người ngồi trên máy bay, Tú Nghiên bỗng nhiên nghĩ đến,lúc mới bắt đầu là cực kì bất an và khẩn trương, không nghĩ tới lúc kết thúc lạilàm cho cô luyến tiếc cùng sinh ra sự cảm thán lớn đến vậy. 

Đó là, ở trong mắt của ba cô, cô chẳng qua là một đứa ngu ngốc vô dụng, chỉlàm cho bọn họ cảm thấy nhục nhã. 

Nhưng ở trong mắt người nhà Duẫn Nhi, thì cô lại giống như một thiên thần. 

Giống như lời ba của Duẫn Nhi từng nói. 

- "Chỉ có thiên thần mới có thể làm ra đồ ăn ngon như vậy!" 

Những người còn lại vừa đều gật đầu đồng ý, vừa tranh thủ giành giật thức ăn,làm cho ba của Duẫn Nhi tức giận không thôi. 

Bởi vì lúc ông ấy nói chuyện, không để ý nên đã bị mọi người ăn hết sạch haidĩa thức ăn. 

Tú Nghiên không tự giác vụng trộm nở nụ cười. 

- "Em cười cái gì?" 

Tú Nghiên tựa đầu vào vai Duẫn Nhi nói. 

- "Không có gì, chỉ là thấy ba của anh thật đáng yêu." 

Duẫn Nhi hừ hừ. 

- "Rốt cuộc hai người mỗi khi gặp mặt đều cãi nhau chuyện gì vậy? Sẽ khôngphải là mỗi lần đều phê bình cách ăn mặc của anh chứ?" 

- "Anh đã nói rồi, ông ấy muốn anh vào công ty ông làm việc."

- "Vậy công ty của anh thì làm sao bây giờ? Anh sẽ không dễ dàng từ bỏ côngty của mình như thế chứ?" – Tú Nghiên nhíu mày quan tâm hỏi. 

- "Sát nhập vào tổng công ty của ông ấy!" 

- "Tổng công ty?" 

Tú Nghiên ngẩng đầu nhìn anh. 

- "Công ty của ông ấy rất lớn sao?" 

Duẫn Nhi cúi đầu xuống nhìn cô. 

- "Tổng công ty tài chính kinh tế Moughfire." 

- "Moughfire?" Tú Nghiên không hiểu hỏi: 

- "Chưa từng nghe qua, nhưng sát nhập công ty thì em đã từng nghe qua rồi.Công ty ấy rất nổi tiếng sao?" 

Duẫn Nhi nhún nhún vai. 

- "Vậy cuối cùng là gì?" 

- "Cuối cùng là, anh vẫn như cũ tiếp tục phát triển J&D của anh, mà ông ấy thìvẫn nghĩ cách bắt công ty anh sát nhập vào công ty của ông ấy." 

Tú Nghiên không nhịn được phì cười nói. 

- "Như vậy thì cuối cùng là gì?" 

- "Duy trì tình huống hiện nay cũng tốt mà!"

Tú Nghiên cười lắc đầu. 

- "Em phát hiện anh với ba anh đểu giống nhau là có tính trẻ con." 

- "Tính trẻ con?" 

Duẫn Nhi híp mắt nhìn cô. 

- "Em chỉ biết buổi tối anh mới không có tính trẻ con thôi!" 

** 

Lúc hai người về tới nhà đã hơn 11 giờ, Duẫn Nhi trước là bắt Tú Nghiên đi tắm, rồisau đó mới đến lượt mình. 

Tú Nghiên vừa lau khô tóc vừa gọi điện thoại, cô biết Trịnh Thụy Văn luôn đingủ rất trễ, cho nên, cô lấy điện thoại gọi Trịnh Thụy Văn. 

- "Alo!" 

- "Anh cả, là em, Tú Nghiên đây! Em về nhà rồi." 

- "Tú Nghiên, em đã về rồi à, Nhật Bản chơi vui không?" – Đầu dây bên kia truyềnđến âm thanh vui mừng. 

Tú Nghiên đem khăn tắm ném vào trong máy giặt. 

- "Bọn em không có đi Nhật Bản, bọn em đi về nhà của Duẫn Nhi." 

- "Nhà của Duẫn Nhi? Ở đâu?" 

- "Boston. Nhà anh ấy to lắm! Ở trong rừng luôn! Không những thế cả khurừng ấy đều là của nhà anh ấy đó!" – Tú Nghiên hưng phấn nói. 

- "Thật sự lớn như vậy?" – Trịnh Thụy Văn kinh ngạc hỏi. 

- Nhà cậu ấy có tiền như vậy sao? 

- "Em cũng không biết rõ nữa, chắc là vậy! Hình như ba của anh ấy có mộtcông ty rất lớn, gọi...gọi là gì đừng...đừng cái gì phi ấy." 

- "Sẽ không phải là công ty tài chính kinh tế Moughfire chứ?" – Trịnh Thụy Vănthuận miệng hỏi. 

Tú Nghiên lập tức kêu một tiếng. 

- "Đúng, chính là công ty tài chính kinh tế Moughfire. Em còn nói, em mới nghequa sát nhập công ty chứ chưa từng nghe qua cái gì mà..." 

Trịnh Thụy Văn kinh ngạc thở gấp. 

- "Thật là Moughfire?" – Anh kinh hô. 

- "Đúng vậy! Công ty ấy...rất nổi tiếng sao?" 

- "Nổi tiếng? Đâu chỉ có nổi tiếng!" 

Trịnh Thụy Văn kích động kêu lên: 

- "Đó là công ty tài chính kinh tế có quyền lực nhất trên thế giới, tiền tài có thểđem đi so sánh được với quốc vương Arab, nó..." 

- "Nhưng em thực sự chưa từng nghe qua mà!" 

Trịnh Thụy Văn kêu lên tiếng. 

- "Em chỉ là một học sinh cấp 3, chưa từng tiếp xúc qua với kinh doanh nênđương nhiên là không có khả năng nghe được." 

Anh dừng lại một chút, còn nói: 

- "Kỳ thực, lúc anh biết cậu ta tên là Jamie Âu Bách Lai Ân cũng mơ hồ đoánđược cậu ta cùng tổng giám đốc Âu Bách Lai Tư của công ty tài chính kinh tếMoughfire có quan hệ gì đó. Nhưng bởi vì Duẫn Nhi là giới văn học, danh nhângiới khoa học, trong lúc đó khoảng cách của hai người họ hình như cách nhaurất xa cho nên cũng không có nghĩ nhiều như vậy. 

Tú Nghiên nhíu mày nhớ lại. 

- "Nhưng ba của anh ấy thoạt nhìn cũng không có giống doanh nhân giỏi nhưvậy mà! Ông ấy cùng Duẫn Nhi chỉ giống nhau ở tính trẻ con! Hơn nữa hai ngườibọn họ vừa nhìn thấy mặt liền cãi nhau ầm ỹ, lúc mới đầu em còn thực sự bịdọa sợ đến chết." 

Cô nhún nhún vai. 

- "Nhưng quen là tốt rồi, ông ấy còn nói em là thiên sứ đó! Còn có mẹ của anhấy đối với em rất tốt, hai anh trai của anh ấy cũng rất vui vẻ, đặc biệt là lúc ănthức ăn em nấu khi, gia đình năm người bọn họ giống như người điên giốngnhau, vì một cái giò heo, bọn họ sẽ biến thành kẻ thù mà đánh nhau, khoatrương cực kỳ luôn!" 

Trịnh Thụy Văn bật cười. 

- "Thực sự khoa trương như vậy hả? Nghe qua giống như bọn họ thực thíchem?" 

- "Vâng! Mẹ anh ấy còn luôn luôn nói..." 

Cô ngượng ngùng cười. 

- "Kêu em nhanh nhanh sinh cục cưng cho Duẫn Nhi." 

- "Vậy em liền nhanh nhanh cố lên nhé!" – Trịnh Thụy Văn trêu chọc nói. 

- "Anh cả!" – Tú Nghiên hờn dỗi kêu.

- "Được, được, không nói nữa, ngày kia khai giảng rồi, em tốt nhất là nên suynghĩ lại đi" – Anh dặn dò nói. 

- "Anh giúp em đến ngân hàng nộp tiền học phí sao?" 

- "Ừ. Biên lai anh sẽ kêu Thụy Võ đem qua cho em." 

Nhìn thấy Duẫn Nhi từ phòng tắm bước ra, Tú Nghiên vội vàng hướng anh vẫy vẫytay. 

- "Là anh cả, anh có muốn cùng anh ấy nói gì không?" 

- "Đưa anh." – Duẫn Nhi cầm điện thoại. 

- "Anh đói bụng, giúp anh nhìn xem có cái gì ăn được đi." 

Tú Nghiên nghe lời ra ngoài, Duẫn Nhi lúc này mới cầm điện thoại để lên tai. 

- "Tình huống sao rồi?" 

Trịnh Thụy Văn cười cười. 

- "Việc làm của bọn họ đều điên rồi, nhưng mà cũng không có gì ghê gớm lắm." 

Duẫn Nhi đi đến bậc cầu thang rồi ngồi xuống. 

- "Chắc là không muốn cứ như vậy mà dừng tay, đúng không?" 

- "Nếu có thể, cậu tốt nhất là nên tự mình đưa đón Tú Nghiên đi học." – Trịnh Thụy Văn ám chỉ. 

- "Tôi hiểu rồi." – Duẫn Nhi lắc đầu thở dài. 

- "Không có một chút dấu hiệu hối cải nào sao?"

Đầu dây bên kia truyền đến trận âm thanh cười khổ. 

Duẫn Nhi lại một lần nữa thở dài. 

- "Chỉ sợ kết quả sẽ làm cho Tiểu Nghiên phải thất vọng rồi đi?" 

Trịnh Thụy Văn không nói gì. 

Duẫn Nhi nói xong cũng tìm đề tài khác. 

- "Công ty Viễn Đông của các anh có phải đang dự thầu 7 công trình quảngtrường của Moughfire hay không?" 

- "Cậu làm sao biết được?" 

- "Tôi tình cờ thấy được tập tài liệu của anh cả tôi." – Anh dừng một chút. 

- K"ế hoạch dự thầu của các anh trên cơ bản là có thể, nhưng không có gì đặcbiệt cho lắm nên không thể cùng những công ty khác cạnh tranh được. Nếuanh đồng ý thì đem kế hoạch ấy qua đây, tôi giúp anh chỉnh sửa lại một chút,sau đó anh nhìn lại khả năng của công ty mình có khả năng làm theo bảnchỉnh sửa này hay không. Nếu có thể thì anh đem kế hoạch mà tôi đã chỉnhsửa đưa đến Moughfire thay bản kế hoạch cũ." 

- "Thật tốt quá." 

Trịnh Thụy Văn cực kỳ vui mừng kêu lên. 

- "Ngày mai, tôi sẽ đem đến cho cậu." 

- "Được, vậy..." 

- "Duẫn Nhi, mỳ có thể ăn rồi!" 

- "Nghe thấy không? Vợ kêu tôi ra ăn cơm, tôi phải đi hưởng thụ đây." 

- "Cảm ơn, Duẫn Nhi." – Trịnh Thụy Văn chân thành nói.

- "Không cần khách khí, bye." 

Tú Nghiên đem hai bát mỳ để ở trên bàn cơm, hỏi: 

- "Hai anh nói chuyện gì mà lâu như vậy?" 

- "Không có gì." – Duẫn Nhi ngồi xuống cầm lấy đôi đũa. 

- "Tiểu Nghiên, về sau không cần đi xe buýt nữa, anh đưa đón em đi học là đượcrồi." 

Tú Nghiên cũng ngồi xuống theo. 

- "Vì sao? Nếu làm như vậy, buổi sáng anh phải cùng em dậy sớm đi học, nhưvậy không phải sẽ rất mệt sao?" 

- "Anh chính là thích đưa em đến trường rồi lại chở em về nhà đấy!" 

Tú Nghiên nghi ngờ nhìn anh một lúc lâu, rồi sau đó nhún nhún vai. 

- "Quên đi, tùy anh vậy!" 

- "Buổi sáng nhớ gọi anh dậy nhé!" 

- "Biết rồi." 

Muốn nửa đường cướp người? 

Hừ! Không có cửa đâu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro