The Only Exception

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Jaehyun đã để ba lô của mình xuống sàn ngay khi vào nhà. Anh cởi giày và đá chúng ngay gần kệ để giày, không quan tâm chúng có cản đường ai khác muốn vào nhà hay không. Jaehyun biết mình sẽ bị mắng vì điều đó, nhưng đó càng là lý do để anh đẩy ba lô ra nằm giữa hành lang.

Một nụ cười nở trên khuôn mặt khi anh nghe thấy giọng hát nhẹ nhàng, quen thuộc của Doyoung từ trong bếp, hát theo một bài hát nào đó của Bazzi. Doyoung đã nghe bài hát trong phòng tắm trong vài tuần qua, vì vậy anh ấy có thể ngâm nga theo giai điệu, theo nó đi vào phòng bếp.

Doyoung đang đứng quay lưng về phía cửa, cắt rau cho bữa tối. Lưỡi dao của anh sáng lên khi anh di chuyển nó qua thớt và Jaehyun đã mất một lúc để chiêm ngưỡng cách những ngón tay thon dài của Doyoung bao quanh cán dao. Anh ấy đợi cho đến khi Doyoung đã đặt con dao xuống và hắng giọng.

Doyoung vẫn nhảy lên giật mình, nắm chặt lấy vạt áo len phía trước. “Jaehyun! Chúa ơi, em làm anh hết cả hồn ”.

“Em không phải chúa, hyung, chỉ cần Jaehyun là đủ rồi.”

Jaehyun bắt được miếng cà rốt Doyoung ném vào đầu mình và cho vào miệng, nhai và đi đến chỗ anh. Doyoung cắn nhẹ vào miệng mình khi Jaehyun đi đến gần anh. Jaehyun đã nhổ những mẩu cà rốt còn sót lại vào lòng bàn tay anh.

"Jaehyun!"

Jaehyun ngây thơ cười, lông mi rung lên. Doyoung càu nhàu, nhưng lại quay sang bật vòi của bồn rửa bát thay vì đánh mạnh vào đầu Jaehyun, rửa cà rốt trong lòng bàn tay và tất cả. Khi Doyoung nhúng tay vào xà phòng, Jaehyun len lén vòng tay qua eo anh từ phía sau, đặt cằm trên vai anh.

“Xin lỗi,” anh lầm bầm bên tai Doyoung. “Đừng giận em, hyung.”

Doyoung cáu kỉnh, khuỷu tay chạm vào hông Jaehyun khi anh lau khô tay, sau đó những ngón tay lạnh ngắt ôm lấy mặt Jaehyun. Ánh mắt họ chạm nhau ở cửa sổ phía trên bồn rửa. Doyoung mỉm cười với anh, theo cách đặc biệt dành riêng cho Jaehyun và luôn khiến Jaehyun như muốn vỡ tung ra.

"Anh tưởng em sẽ tập luyện về trễ."

Jaehyun nhún vai. “Huấn luyện viên cho bọn em về sớm vì Donghyuck ném quả bóng rổ vào mặt Mark và mũi của Mark không ngừng chảy máu, Huấn luyện viên phải gọi xe cấp cứu.”

Jaehyun nhìn anh khi lông mày Doyoung nhíu lại với vẻ lo lắng. "Mark ổn chứ?" “Vâng, em ấy thậm chí còn xin lỗi vì đã cản đường bóng khi Donghyuck bắt đầu khóc.” Doyoung khịt mũi. “Chắc là em ấy vẫn ổn rồi”

Jaehyun gật đầu, ý muốn vùi mặt vào cổ Doyoung. Mùi hương của Doyoung là một trong những thứ Jaehyun yêu thích nhất trên đời, được chứng minh bằng chiếc áo len giấu dưới gối của anh. Jaehyun đã đánh cắp nó từ vài tuần trước khi Doyoung ở lại muộn cho một trong những cuộc họp của hội học sinh của mình. Doyoung luôn có mùi sạch sẽ, giống như hoa, xà phòng và mùi nước hoa mà Jaehyun đã mua cho anh vào sinh nhật năm ngoái. Khi biết Doyoung đã thực sự sử dụng món quà của mình, điều đó khiến cho má và bụng của Jaehyun như bỏng rát. Anh đã dành hai giờ vui vẻ đi với Yuta trong cửa hàng nước hoa của Emart để tìm ra loại hoàn hảo nhất cho anh ấy.

Jaehyun ngẩng đầu lên khi Doyoung kéo vai anh lên. “Em đi tắm rửa đi. Bữa tối sẽ sớm xong thôi."

Jaehyun cảm thấy môi mình mím chặt vào nhau khi bĩu môi, anh thở dài và tách mình ra khỏi lưng Doyoung. Anh biết Doyoung sẽ cho anh ngồi trước một cái đĩa trống cho đến khi Jaehyun làm theo sự sạch sẽ của anh, và sau khi anh bỏ bữa trưa ở trường, chen chúc thêm nửa tiếng trên sân bóng rổ, anh cảm thấy như mình chết đói đến nơi rồi

Jaehyun vừa ra khỏi cửa được nửa đường thì Doyoung gọi theo, “Để giày của em lên giá! Tốt hơn hết anh không nhìn thấy đôi giày thể thao ướt đẫm mồ hôi của em đang chặn trước cửa nhà một lần nữa, Jaehyun! ”

Jaehyun gần như không thể kiềm chế nụ cười của mình khi đi đến phòng tắm. Doyoung biết anh ấy quá rõ.

*

"Jae!"

Jaehyun chớp mắt ra khỏi làn khói mù mịt và vào giây phút cuối cùng, quả bóng rổ bay vào mặt anh.

Nhìn chằm chằm vào Yuta, Jaehyun ném lại quả bóng về phía anh. "Này!"

Jaehyun không quan tâm đến việc kết thúc giống như Mark, người đang chạy vòng quanh ở đầu bên kia của sân bóng với một miếng băng gạc khổng lồ che nửa khuôn mặt.

"Hãy tập trung đê!" Yuta hét lên trước khi lao ra, chạy theo Sicheng, người đã cướp được bóng ngay từ tay Jaehyun.

Sicheng hét lên khi Yuta đuổi kịp anh, hét lên một điều gì đó nghe mơ hồ.

Jaehyun phóng tầm mắt ra xa bạn bè để nhìn lên khán đài. Lớp học đã kết thúc cách đây khoảng nửa tiếng, nhưng trời nắng ráo nên khán đài đã được lấp đầy bởi các học sinh. Hầu hết họ đều đang làm bài tập về nhà hoặc xem đội bóng rổ rượt đuổi nhau quanh sân. Doyoung cũng đang ở đó và Jaehyun đã có thể thấy trước vết rám nắng ở cổ mà Doyoung sẽ phải chịu vào ngày mai, qua cách anh ấy cúi xuống đọc sách của mình.

Jaehyun vẫy tay khi Doyoung nhìn lên, và cảm thấy trái tim mình rung động trước nụ cười mà Doyoung dành cho anh, đồng thời giơ ngón tay cái lên cho anh. Ten, người đang ngồi cạnh Doyoung, ngước nhìn khỏi điện thoại của anh ấy đủ lâu để nhìn Jaehyun một cái nhìn không mấy ấn tượng. Jaehyun định đưa ngón tay cho anh ấy, nhưng Kun, đang đọc một cuốn tiểu thuyết ở phía bên kia của Ten, đã đập cuốn sách của mình vào ngực Ten. Bên cạnh đó, Doyoung sẽ khiển trách Jaehyun vì điều đó, bên trên là Huấn luyện viên Choi, người đang nhìn về hướng của Jaehyun ngay lúc này.

Jaehyun vội chạy lại chỗ Yuta và Sicheng vẫn đang tranh giành quả bóng và chộp ngay từ dưới cánh tay của Yuta, rê bóng về phía vạch ba điểm. Yukhei cố gắng truy cản anh, nhưng trước khi anh ta có cơ hội lấy bóng từ tay Jaehyun, Jaehyun đã ném. Bóng đi qua vành đai và Donghyuck ở phía dưới lưới đã bật ra một tiếng.

Trên khán đài có tiếng hò reo, tiếng vỗ tay từ những học sinh đang theo dõi trận đấu, và Jaehyun cảm thấy má mình nóng bừng lên vì lời khen ngợi đó. Tâm trạng đang tốt của anh trở nên tồi tệ khi thấy anh Doyoung đã không nhìn mình, lại cúi xuống đọc sách. Thay vào đó, mắt Jaehyun chạm vào Ten, người đã thốt lên một tiếng huýt sáo rồi chuyển chỗ ngồi để đọc cùng cuốn sách của Kun trên vai.

Jaehyun cảm thấy cơ bắp của mình căng lên vì tức giận, nhưng anh buộc mình phải giữ bình tĩnh. Dù không thích nhưng Ten là bạn thân nhất của anh Doyoung và Jaehyun biết rằng điều đó sẽ khiến trái tim Doyoung tan nát khi biết hai người quan trọng nhất trong cuộc đời anh ấy không thích nhau. Ten cũng chưa bao giờ thô lỗ hoàn toàn với Jaehyun. Anh ấy chỉ không thích Jaehyun như những người khác. Jaehyun không quan tâm.

Tiếng còi của Huấn luyện viên Choi đã chuyển hướng sự chú ý của anh ấy trở lại sân, Jaehyun vội vã tham gia vào vòng tròn đang hình thành xung quanh Huấn luyện viên.

"Đó là một cú ba điểm rất tuyệt, Jaehyun!"

Jaehyun cúi đầu. "Cảm ơn thầy, Huấn luyện viên!"

“Yuta, lần sau đừng để Sicheng làm em phân tâm nhiều như vậy. Mọi người khác, rất tốt! Bây giờ về nhà thôi, giải tán! ”

Jaehyun rất háo hức được ra về nên đã né tránh vòng tay mà Yuta và Sicheng định choàng qua vai anh để đảm bảo rằng anh là người đầu tiên vào phòng tắm. Không muốn anh Doyoung đợi lâu.

Cuối cùng khi đã ra khỏi tòa nhà tập thể dục, Jaehyun cảm thấy hạnh phúc khi thấy Doyoung đang đợi mình dưới ánh đèn đường đánh dấu lối vào bãi đậu xe. Nhưng ngay lập tức, Jaehyun thực sự mất tinh thần, Ten đang ở ngay bên cạnh anh.

“Cuối cùng,” Ten thì thầm khi Jaehyun đến chỗ họ, nhưng Jaehyun không để tâm, anh tập trung vào bàn tay Doyoung đặt trên tay mình hỏi han.

“Đã xong rồi chứ? Em có quên gì không? "

Jaehyun gật đầu, nâng túi của mình lên để làm bằng chứng. Niềm tự hào trong mắt Doyoung khiến má anh nóng lên và Jaehyun ước ao tuyệt vọng rằng họ chỉ có một mình, để anh có thể vô tư ôm anh Doyoung và giấu mặt vào cổ anh.

"Yo, Jaehyun!"

Jaehyun quay ngoắt lại để thấy Yuta đang vẫy tay chào anh, đang ngồi trên mui xe của Sicheng. Trên tay, anh ấy cầm một tập tài liệu mỏng, Jaehyun đoán là bài tập Toán của tuần tới.

“Ồ, em phải nói lời tạm biệt! Em sẽ trở lại ngay!"

“Đừng mất quá nhiều thời gian,” Ten nói, mắt lại dán vào điện thoại. Anh né được cú đấm Doyoung nhắm vào vai mình.

“Đây,” Yuta cười toe toét khi Jaehyun đến trước mặt anh. “Tôi lấy chúng từ Taeyong”

"Cám ơn anh, thiệt đúng là phao cứu mạng!"

"Đừng bận tâm." Yuta vẫy tay chào anh ta. "Em đi cùng tụi anh hay Doyoung?”

"Anh ấy đang đợi em." Jaehyun cố gắng giữ một nụ cười trên khuôn mặt của mình, bỏ tập tài liệu vào túi.

“Anh ấy thật tốt, mặc dù vậy anh và Sichengie sẽ rất nhớ em ở cửa hàng McDonald.”

Jaehyun không thể cưỡng lại nhướng mày với bạn mình. "Anh có chắc chắn về điều đó không?"

Yuta chớp mắt nhìn anh, hình ảnh của sự ngây thơ trong sáng. "Anh không biết ý em là gì."

“Chắc chắn rồi.” Jaehyun châm biếm Yuta. "Gặp các anh vào ngày mai. Đừng bỏ qua tiết đầu tiên một lần nữa.”

“Anh sẽ không mơ về điều đó,” Yuta nói vẫy tay chào tạm biệt.

Khi Jaehyun quay lại nơi Doyoung và Ten vẫn đang đợi, hai người họ đang khoanh tay đứng trước mặt nhau và Jaehyun không cần phải nhìn mặt Doyoung để biết rằng họ đang cãi nhau. .

“… Cách em ấy nhìn cậu thật kỳ lạ, đó là tất cả những gì mình muốn nói.”

"Mình không biết ý cậu là sao." Giọng của Doyoung hoàn toàn bình tĩnh, nhưng Jaehyun có thể biết được sự căng thẳng tích tụ trong vai Doyoung rằng anh ấy đang bực mình.

Phải rất kìm chế Jaehyun mới có thể không xô Ten vào bụi cây phía sau, nắm lấy tay anh Doyoung và kéo anh ấy về phía xe của họ để rời đi mà không có tiền bối khác.

Chính vì vậy, Jaehyun cố gắng không để cho bất kỳ sự tức giận nào thể hiện trên khuôn mặt khi anh đến bên cạnh họ.

"Đi thôi các anh."

Ten hoàn toàn đảo mắt nhìn anh, nhưng Jaehyun không nhận ra điều đó khi Doyoung đã giành toàn bộ sự chú ý. Khi Doyoung nhìn anh ấy một cách trìu mến, Jaehyun cảm thấy nụ cười của mình trở nên dễ dàng hơn. Jaehyun cười khúc khích khi Doyoung luồn tay vào mái tóc vẫn còn ướt do vòi hoa sen, và le lưỡi. "Em không có máy sấy trong phòng thay đồ đó sao?"

“Mặt trời sẽ làm khô nó, hyung.”

“Vào lúc chúng ta về đến nhà, mặt trời đã lặn. Đây, để anh kéo mũ trùm đầu của em lên ”.

Jaehyun đứng yên khi Doyoung cuộn các ngón tay vào lớp vải áo của mình, một tay đưa lên giữ cố định tóc trong khi dùng tay kia kéo mũ trùm qua đầu Jaehyun.

“Đúng, em ấy không phải là đứa bé bị bệnh.”

Jaehyun trừng mắt nhìn Ten qua vai Doyoung. “Em chỉ nhỏ hơn anh một tuổi”

“Hai người” Doyoung nói và đó là kết thúc của cuộc tranh cãi đó.

“Xin lỗi, hyung,” Jaehyun lầm bầm khi họ bắt đầu đến xe của Doyoung, cố gắng làm biến mất biểu cảm không vui trên khuôn mặt của Doyoung. Một lúc sau Doyoung liếc nhìn anh.

“Cậu ấy không cố ý đâu. Ten chỉ là tâm trạng tồi tệ kể từ khi Johnny bắt đầu đi làm và anh ấy không thể dành nhiều thời gian cho cậu ấy nữa. "

Jaehyun cảm thấy nụ cười của mình tắt lịm trên môi. Anh ấy không thích Johnny Seo, đó có lẽ cũng là một lý do khác khiến Ten không thích anh ấy. “Không sao đâu, hyung. Em có anh là đủ? ”

"Tất nhiên." Doyoung để vai họ chạm vào nhau khi anh lấy chìa khóa xe từ túi của mình. “Em sẽ luôn có anh, Jaehyunnie.”

*

Đối với Jaehyun, Doyoung là người đàn ông đẹp trai nhất hành tinh. Doyoung đơn giản là hoàn hảo, những đường nét sắc sảo, đôi mắt dịu dàng và nụ cười có thể thay đổi tâm trạng của Jaehyun trong giây lát. Jaehyun thường thấy mình ngưỡng mộ thân hình mảnh mai, bờ vai rộng của Doyoung và những ngón tay mà Jaehyun muốn hôn lên từng đốt. Với Jaehyun, Doyoung là tất cả những gì anh mơ ước. Tuyệt vời nhất.

Nhưng nếu Jaehyun phải đặt tên cho người ở vị trí thứ hai, có lẽ anh ấy sẽ gọi tên Johnny Seo.

Jaehyun đã há hốc miệng trong lần đầu tiên gặp anh ấy, choáng váng vì Johnny hiện đại, cao ráo, đẹp trai như thế nào. Johnny có một cách nói chuyện đã kéo Jaehyun lại gần anh hơn, lòng bàn tay Johnny ấm áp khi anh đưa ra đã khiến Jaehyun run lên. Jaehyun đổ lỗi cho cái cách mà  Johnny xuất hiện đã khiến mình choáng váng.

Chính tiếng hét của Doyoung đã đánh thức Jaehyun vào đêm hôm đó, khi anh ấy đã dành một buổi tối để cùng xem Đi tìm Nemo với Doyoung và Johnny trên ghế dài. Tim Jaehyun đập thình thịch trong lồng ngực khi anh lướt qua hành lang trong bộ đồ ngủ, trên tay là cây gậy bóng chày cũ. Johnny lớn hơn anh và cao hơn đáng kể, nhưng nếu anh ta làm Doyoung bị thương, Jaehyun phải giết anh ta. Đó là suy nghĩ duy nhất của Jaehyun khi rón rén bước đến cửa phòng Doyoung, tò mò chuyện gì đang xảy ra.

Jaehyun định phá toang cánh cửa và vung gậy của mình vào đầu Johnny Seo trong tầm với thì một tiếng hét khác vang lên từ phía sau cánh cửa. Nó nhanh chóng bị bóp nghẹt và sau đó tiếng kêu của Doyoung chuyển thành tiếng rên rỉ, cùng với âm thanh của một thứ gì đó rất nặng nề va đập theo một nhịp điệu ổn định. Jaehyun loạng choạng lùi lại phía sau và nhận ra điều gì đang thực sự diễn ra đằng sau cánh cửa đóng kín của Doyoung.

Vỗ tay lên mặt, Jaehyun loạng choạng quay về phòng mình, vùi mình dưới tấm trải giường. Đó là một nỗ lực vô ích để át đi những tiếng ồn vẫn truyền đến tai Jaehyun, khoan vào hộp sọ của anh. Jaehyun chìm vào giấc ngủ rất lâu sau khi tiếng la hét và tiếng rên rỉ đã dứt, và khi anh tỉnh dậy, bộ đồ ngủ của anh đã lấm tấm những mảng khô của chính mình.

Johnny đến thường xuyên hơn sau đêm đó, Doyoung và anh ấy ngủ cùng nhau mọi lúc mọi nơi. Jaehyun thấy mình nổi lên cơn ghen, cảm thấy tổn thương cho đến khi anh bắt gặp Doyoung và Johnny nói chuyện vào một đêm muộn, sau vài tuần và vài ba bộ đồ ngủ của Jaehyun đã bị hỏng.

“Em có thể tham gia cùng Ten và anh. Ten sẽ thích nó. Em ấy càng có nhiều người xung quanh thì càng thích”.

Jaehyun nghĩ rằng anh ấy có thể sẽ bị ném ra khỏi cửa ngay giây phút đó, cho đến khi Doyoung cười lớn một cách tươi tắn và từ chối Johnny, “Ồ, làm ơn đi. Em sẽ không làm được một tuần với cả hai người đâu. Không, em sẽ để anh cho riêng cậu ấy"

"Em có chắc không?" Jaehyun nguyền rủa Johnny và sự quan tâm giả trân trong giọng nói của anh ấy. "Em sẽ không cảm thấy cô đơn chứ"

“Ồ, em không cảm thấy cô đơn. Dù sao thì em cũng đang bận rộn với công việc ở trường và hội học sinh, và nếu em cảm thấy buồn chán, em có Jaehyun để làm việc cùng. ”

"Còn về tình dục?"

“Không phải đã có Ten cho em mượn anh sao?”

"Em có hiểuanh không? "

"Johnny." Một lời cảnh báo.

"Gì? Anh chỉ đang hỏi. Em ấy đã sống với em để làm gì chứ - ba năm nay và em ấy chỉ trẻ hơn em vài tháng. Ngoài ra, em ấy còn quý mến em. Em ấy nhìn em như thể em là người đã treo mặt trăng lên vậy ”.

Một khoảng thời gian dài im lặng đến nỗi Jaehyun gần như muốn ngất đi vì không dám thở.

Và sau đó, “Em thích anh hơn khi anh chỉ đụ em trên nệm thay vì hỏi những câu hỏi ngu ngốc."

Cả hai cùng cười.

Johnny không đến nữa sau đêm đó.

*

Jaehyun cầm lấy tấm bưu thiếp mà Doyoung đã cắm trên cây húng quế trong nhà bếp của họ.

"Mẹ anh đã gửi nó." Doyoung không nhìn lên khỏi nồi nước sốt mà anh đang khuấy trong nồi trên lò. “Tuy nhiên, nó giống như một lá thư xin lỗi hơn bất cứ thứ gì khác. Một tháng nữa họ sẽ không trở về. "

Jaehyun ậm ừ, lướt qua nội dung của tấm thiệp. Anh không đặc biệt nhớ cha mẹ của mình bao giờ, nhưng anh biết điều tương tự không xảy ra với Doyoung và mẹ của anh ấy. Anh cho rằng đó là một phần trong thỏa thuận của Doyoung, là một chàng trai mọt sách khổng lồ và là con trai của mẹ và tất cả những điều đó.

“Rồi họ cũng trở về thôi.”

“Um” Doyoung lầm bầm, nghe có vẻ quá tệ đối với sở thích của Jaehyun.

Jaehyun hít vào thật lớn, ôm chặt lấy bụng mình. “Đã đến giờ ăn tối chưa? Em đang đói và những gì anh đang nấu rất thơm ngon. "

Khóe miệng Doyoung nhếch lên, nét mặt dịu lại trước khi cau mày. "Em đã rửa tay chưa?"

"Rồi"

"Không, em chưa"

"Không, em không có."

"Đi đi."

"Em đi đây."

"Không thể tin rằng anh vẫn phải nhắc nhở em." Doyoung nở một nụ cười mãn nguyện khi Jaehyun nhìn anh lần cuối trên đường đi ra ngoài. “Em đã mười tám tuổi rồi, Jaehyun, em nên biết điều này ngay bây giờ.”

“Nhưng em thích nó hơn rất nhiều khi anh nói với em, hyung.”

*

Jaehyun biết rằng thời gian của mình không còn nhiều nữa. Chỉ còn vài tháng nữa là đến trường và Doyoung sẽ sớm tốt nghiệp, điều đó có nghĩa là anh ấy có thể sẽ chuyển ra ngoài và để Jaehyun ở lại, chỉ riêng suy nghĩ đó thôi cũng đủ khiến Jaehyun thức trắng đêm, băn khoăn, lo lắng và đôi khi bật khóc với tất cả cảm giác mãnh liệt trong lồng ngực. Ý nghĩ mất Doyoung là không thể chịu đựng được. Jaehyun sẽ không thể sống sót.

"Hyung?" Jaehyun đã cẩn thận gõ cửa trước khi vào phòng của Doyoung.

Trong tất cả những thứ Doyoung tỏ ra căng thẳng thì phòng của anh ấy đứng đầu danh sách. Phòng của Doyoung là nơi tôn nghiêm của anh ấy. Lần duy nhất anh ấy thực sự tức giận với Jaehyun là khi Jaehyun đột nhập vào phòng, ngay sau khi anh ấy chuyển đến, để lấy một số đôi tất của Doyoung vì của mình đã dùng hết.

Doyoung đã rất tức giận, và Jaehyun đã phải chịu đựng hai tuần tiếp theo trong sự im lặng mà Doyoung đã trừng phạt, cho dù Jaehyun đã cam đoan rằng không xem qua cuốn nhật ký mà anh tìm thấy được giấu bên dưới tất. Doyoung kỳ lạ về căn phòng của mình và đồ đạc của mình. Đó cũng là lý do tại sao Doyoung không bao giờ biết về chiếc áo len bị đánh cắp. Mặc dù vậy, Jaehyun hy vọng, anh có thể không phải giấu diếm chuyện này nữa, nếu mọi thứ suôn sẻ.

"Mời vào!"

Jaehyun hít vào một hơi, đứng thẳng người vì Doyoung luôn bảo anh ấy làm như vậy và bước vào phòng của Doyoung. Doyoung đang ngồi ở bàn học nghiền ngẫm vài cuốn sách, Jaehyun cảm thấy mình đang mỉm cười trước cảnh tượng hiếm hoi khi Doyoung xõa tóc, và cái cách mà anh ấy dường như đang chìm đắm trong thứ mà Jaehyun muộn màng nhận ra là một trong những chiếc áo nỉ. Cảnh tượng khiến ngực Jaehyun đau nhói vì khao khát và sợ hãi.

Nụ cười của Doyoung vụt tắt khi thấy Jaehyun như vậy, lông mày của anh đan vào nhau đầy lo lắng. “Jaehyun? Mọi chuyện ổn chứ? ”

Jaehyun chớp mắt, tim đập thình thịch trong lồng ngực khi chuẩn bị bước đến giường của Doyoung. Đầu gối của anh ấy đưa ra ngay khi anh ấy thả mình xuống chiếc chăn bông đã được xếp gọn gàng, ngăn nắp giống như mọi thứ khác trong phòng của Doyoung. Doyoung đã ở bên cạnh anh trong vòng một giây, nhẹ nhàng kéo anh vào lòng. Jaehyun rùng mình hít một hơi. Bông, xà phòng và mùi hương một chai nước hoa Jaehyun đã tặng Doyoung vào sinh nhật lần trước.

“Ồ, Jaehyunnie,” giọng Doyoung nhẹ nhàng, “có chuyện gì vậy?”

Jaehyun lắc đầu, mặc dù điều đó làm anh cảm thấy hơi đau đớn về thể xác, nhưng anh ấy đã tách mình ra khỏi vòng tay của Doyoung. Anh ấy phải nhìn thẳng vào mắt Doyoung.

"Hyung." Jaehyun nhìn thấy sự thống khổ của chính mình phản chiếu trong mắt Doyoung, tràn ngập sự lo lắng. Một lượng hơi thở khác, lượng không khí vừa đủ để thở ra sự thật. "Hyung, nó có tệ như vậy không?"

"Em đang nói gì vậy, Jaehyun?"

"Nó có tệ như vậy không?" Jaehyun cảm thấy nước mắt chực trào nơi khóe mắt và lần này anh đã để chúng rơi xuống. Nếu phải rơi nước mắt để Doyoung có thể tin anh, Jaehyun rất vui lòng làm như vậy. Anh ấy sẽ cho Doyoung mọi thứ. "Có phải rất tệ nếu em thích anh không, hyung?"

“Jaehyun—” Giọng Doyoung nhẹ nhàng, ngạc nhiên với nó, nhưng vẫn nhẹ nhàng vì Doyoung luôn chăm sóc anh, luôn chăm sóc để Jaehyun không bao giờ bị thương.

"Không." Jaehyun lắc đầu, nhắm mắt lại. “Làm ơn, chỉ - làm ơn. Em yêu anh, anh có biết không? Anh có nghe em nói không? Em yêu anh, hyung! Doyoung! ”

Đôi mắt Doyoung mở to vì kinh ngạc, khiến anh ấy trông giống như một con nai bị mắc vào đèn pha và Jaehyun nghĩ rằng trái tim mình có thể chết đi khi Doyoung lắc đầu, không có gì khác ngoài cái nghiêng đầu rất nhỏ.

"Không." sau đó Doyoung bắt gặp ánh mắt của Jaehyun và một nỗi đau được viết lên khắp khuôn mặt của em ấy, gương mặt anh yêu thích nhất trên thế giới. “Ý em không phải vậy đúng không. Nó không đúng. Jaehyun, nó không đúng. Chúng ta không nên— "

Jaehyun cảm thấy nỗi hoảng sợ dâng lên trong lồng ngực. Anh ấy không thể chịu đựng được. Anh ấy sẽ không thể sống sót nếu Doyoung từ chối anh ấy. Anh yêu anh ấy. Anh yêu anh ấy. Tiến về phía trước, anh dùng tay ôm lấy khuôn mặt của Doyoung và áp môi họ vào nhau trong một nụ hôn điên cuồng, sẵn sàng thể hiện tất cả tình yêu và sự tận tâm mà anh dành cho Doyoung để chuyển thành miệng của họ vào nhau.

Hôn Doyoung, cuối cùng sau bao đêm anh đã dành để tưởng tượng cảm giác sẽ như thế nào, như rút cạn lấy không khí ra khỏi phổi của Jaehyun. Không có âm thanh nào thoát ra trên môi khi Doyoung đẩy anh ra. Jaehyun bị nhòe đi với những giọt nước mắt rưng rưng. Bất lực, anh đưa tay về phía trước áo khoác của Doyoung, nắm bất cứ thứ gì để ngăn anh rời đi.

“Hyung, không! Em xin lôi. Làm ơn, đừng rời đi. Thứ lỗi cho em, làm ơn— ”“ Jaehyun. ”

Jaehyun vẫn tiếp tục trước giọng nói khó nghe của Doyoung, rất xa lạ đối với anh. Sẵn sàng để ngăn cái tay đang run rẩy của mình lại, anh buông chiếc áo của Doyoung ra. Anh chớp những giọt nước mắt để có thể nhìn rõ biểu hiện của Doyoung. Nó lúc đó trống rỗng.

“Hyung,” anh thút thít. "Doyoung, làm ơn."

"Lúc đó em nghĩ gì thế?" Doyoung hỏi anh. Một cách thô bạo, anh ta nắm lấy mặt Jaehyun. Nhẹ nhàng, anh lau những giọt nước mắt trên má Jaehyun. "Em đang nghĩ gì khi hôn anh vậy, Jaehyunnie?" Jaehyun cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại khi Doyoung rướn người về phía trước. "Em đang nghĩ gì khi nói với anh rằng em yêu anh?"

"Em yêu anh" Đó là những từ duy nhất Jaehyun có thể nghĩ ra, lấp đầy tâm trí anh. Sự thật duy nhất của anh ấy với khuôn mặt của Doyoung đang rất gần anh ấy.

Đôi mắt Doyoung nhắm lại, những đường nét hằn lên khuôn mặt mà Jaehyun đã nhận ra quá muộn đó là nỗi đau.

"Em đang làm gì với anh vậy?" Doyoung thì thầm khi thu hẹp khoảng cách giữa họ.

Jaehyun nghĩ rằng mình có thể không bao giờ cần không khí nữa, nếu điều đó có nghĩa là anh có thể tiếp tục hôn Doyoung mãi mãi, nếu điều đó có nghĩa là anh có thể luồn cái lưỡi mình dọc theo đường miệng và nếm vị bạc hà của kem đánh răng khiến Doyoung thở trong khuôn miệng anh mãi mãi. .

“Chúng ta không nên làm điều này,” Doyoung lầm bầm khi anh ấy áp sát vào ngực Jaehyun, đẩy mạnh để anh ấy nằm trên người anh, ôm lấy hông Jaehyun. Miệng họ chụm vào nhau một cách tự nhiên. Hôn Doyoung dễ như thở. "Chúa ơi, chúng ta đang làm gì vậy?"

“Em yêu anh”, hơi thở của Jaehyun dồn dập khi Doyoung nắm lấy hông mình để giữ anh không đẩy chúng ra, “và anh cũng yêu em.”

Doyoung thở dài khi Jaehyun đưa tay xuống lưng. "Kể từ giây phút đầu tiên anh nhìn thấy em."

Jaehyun cảm thấy bản thân trở nên căng cứng trước sức nặng của lời thú nhận từ Doyoung. Anh cảm thấy sức nóng đang lan tỏa khắp cơ thể, khiến ngực và cổ, mặt anh như đang bốc cháy và cuối cùng đọng lại trong hố bụng. Anh thở hổn hển khi Doyoung đẩy tay mình xuống dưới lớp áo sơ mi của anh, kéo theo những nụ hôn dọc theo cổ.

Jaehyun ngoan ngoãn nhấc phần trên của mình lên khỏi giường khi Doyoung yêu cầu và để Doyoung cởi áo của mình. Hai cánh tay nổi da gà trước luồng khí lạnh phả vào khuôn ngực trần và những ngón tay Doyoung kéo xuống cơ bụng, trước khi anh vứt bỏ chiếc áo sơ mi của chính mình. Đối với Jaehyun, Doyoung luôn là người đàn ông đẹp nhất. Như bị mê hoặc, Jaehyun lướt tay qua khuôn ngực trần trụi của Doyoung, rướn người lên để ngậm quanh núm vú bên trái của anh, mút lấy nụ hôn nhạy cảm. Doyoung rên rỉ thật tục tĩu, làm cho con cặc của Jaehyun cựa quậy trong quần và lần này Doyoung là người oằn mình lên.

Jaehyun hôn theo cách của mình đến núm vú còn lại, lướt nhẹ lưỡi của vào nụ hồng đó, anh rời ra để có thể nhìn vào mắt Doyoung. “Em muốn anh, hyung, em muốn anh thật nhiều. Anh sẽ ngủ với em chứ? ”

Nụ cười của Doyoung như nghẹt thở và bất lực khi Jaehyun cúi xuống hôn anh một lần nữa, tay anh mò xuống cơ thể Jaehyun, kéo mạnh chiếc quần jean của anh ấy. Jaehyun thực hiện nhanh khóa kéo và Doyoung đẩy mình lên để Jaehyun có thể tung quần jean của mình ra khỏi mép giường. Tiếp theo là quần của Doyoung. Jaehyun thấy tay mình run lên khi bật cúc áo, kéo khóa xuống. Đường nét của con cặc của Doyoung hiện rõ qua lớp vải của chiếc quần đùi và Jaehyun cảm thấy miệng anh đang chảy nước.

Anh ấy kéo quần của Doyoung xuống đùi và để Doyoung cởi bỏ chúng trong suốt quãng đường còn lại. Khi Doyoung đang trần truồng trên người anh, Jaehyun không thể cưỡng lại ý muốn lật chúng lại, nắm lấy con cặc của Doyoung vào tay mình trong khi anh dùng đầu gối đẩy hai chân anh ra. Doyoung mềm nhũn, thở hổn hển và những tiếng rên rỉ khi Jaehyun bắt đầu vuốt ve anh.

“Dừng lại,” Doyoung cuối cùng nói ra, “dừng lại, nếu không anh bắn mất.” Jaehyun hôn lên cổ anh ấy, gần như không dừng lại khi Doyoung nói thêm, "Anh muốn em bên trong anh khi anh đến."

Jaehyun rên rỉ vì suy nghĩ đó, vòi nước của anh giật giữa hai chân và anh buông tha cho chiều dài của Doyoung, nhưng cơ thể của Doyoung như gây nghiện. Ngay cả khi Doyoung kéo đi lấy một lọ gel trong từ ngăn kéo trên cùng của bàn cạnh giường, tay Jaehyun vẫn không hề rời khỏi cơ thể anh.

“Em đã bao giờ mở lời cho ai đó trước đây chưa? Hay tự mình làm vậy? ”

Jaehyun lắc đầu với cả hai, cảm thấy xấu hổ vì hiện giờ anh đã không làm thế. Anh lẽ ra nên chuẩn bị tinh thần tốt hơn. Anh ấy có thể tốt hơn cho Doyoung.

“Này, bây giờ,” giọng Doyoung nhẹ nhàng khi anh gọi. Trông anh ấy như trở nên thích thú hơn bất cứ khi nào Jaehyun kể cho anh ấy nghe những câu chuyện cười ngớ ngẩn mà anh cướp được từ Yuta, “đừng trông ủ rũ như vậy. Không sao đâu. Em có thể xem trong khi anh làm điều đó với chính mình. ”

“Lần sau em sẽ tốt hơn,” Jaehyun thề khi nhìn Doyoung bóp một ít gel trong suốt lên tay mình. "Em sẽ tìm hiểu   thêm."

Doyoung thả chai gel xuống và dùng bàn tay còn lại của mình nắm lấy bàn tay đang đặt trên đùi của Jaehyun, đan các ngón tay vào nhau. “Đã hoàn hảo rồi.”

Nhìn Doyoung tự làm mở rộng gần như khiến Jaehyun phát điên vì kích thích, con cặc của anh cầu xin được chú ý, nhưng anh không chạm vào mình. Nếu anh ấy làm vậy, anh ấy sẽ không kìm nén được lâu và sẽ để Doyoung thất vọng một lần nữa. Vì vậy, anh siết chặt tay Doyoung trong tay mình và quan sát Doyoung chuẩn bị tinh thần, quan sát vành lỗ của anh đang căng ra để đón lấy tất cả những gì Doyoung đang đưa ra, hút vào.

“Được rồi,” Doyoung cuối cùng cũng nức nở, rút ​​ba ngón tay ra khỏi lỗ nhỏ của mình. “Được rồi, Jaehyun, đến đây ngay. Anh cần em."

Jaehyun cảm thấy ruột gan mình quặn thắt lại trước sự tuyệt vọng trong giọng nói của Doyoung, cách mà tên mình vang lên từ đôi môi anh lúc này. Cái cách mà Doyoung đang gọi tên. Jaehyun nắm lấy gốc cặc anh, rên rỉ khi khoái cảm dâng trào lên sống lưng, rồi anh căn thẳng đầu dương vật của mình với lối vào của Doyoung, đẩy vào.

Doyoung hét lên, móng tay cắm sâu vào cơ tay Jaehyun và Jaehyun định rút ra thì Doyoung lắc đầu, ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn anh. “Không, không, tiếp tục đi. Thật tốt, hãy tiếp tục nào. ”

Jaehyun làm theo lời anh ấy, cuộn hông và sau đó anh đang ở bên trong Doyoung, các bức tường của Doyoung siết chặt quanh, chặt chẽ, nóng bỏng và trơn bóng từ tất cả các chất bôi trơn đến nỗi Jaehyun cảm thấy hơi thở của mình như hụt hơi khi anh chạm đáy.

“Thở đi cưng, thở nào, vâng, đúng rồi.”

Jaehyun cố gắng hít vào và sau đó anh cuộn hông mình, kéo ra một nửa trước khi đẩy trở lại. Tiếng động Doyoung phát ra nằm ở đâu đó giữa tiếng rên rỉ và tiếng rên rỉ,  Jaehyun cúi xuống để có thể áp môi họ vào nhau. nụ hôn mở miệng.

"Em yêu anh."

Nụ cười của Doyoung thật rực rỡ, mồ hôi chảy dài trên thái dương. "Anh cũng yêu em. Anh yêu em nhiều lắm, Jaehyunnie, em không biết đâu. ”

Jaehyun gục đầu xuống cổ Doyoung và đẩy mạnh hông của mình, bắt nhịp với từng tiếng rên rỉ, từng tiếng thút thít và từng tiếng hét tên Doyoung của Jaehyun thốt ra. Không có gì trên thế giới này ngoại trừ cảm giác có Doyoung bao bọc xung quanh anh, bên dưới anh, tay Doyoung vuốt tóc anh và hương vị của làn da anh ấy chạm vào lưỡi Jaehyun.

*

"Chúng ta làm gì bây giờ?"

Jaehyun lo lắng, nhưng anh phải hỏi. Anh ấy phải biết. "Chúng ta sẽ ở bên nhau, phải không?"

Tất cả nỗi sợ hãi và lo lắng của anh đều tan biến khi anh nhìn lên và thấy Doyoung đang mỉm cười với mình, ánh mắt anh yêu thương dịu dàng đến nỗi Jaehyun nghĩ rằng câu trả lời là gì cũng không thành vấn đề miễn là anh vào giây phút này.

"Chúng ta sẽ ở bên nhau." Cách Doyoung nói khiến mọi thứ nghe thật đơn giản.

Jaehyun gần như muốn gục đầu vào ngực Doyoung một lần nữa và ngủ gật như anh ấy đã làm trong khoảng một giờ qua, nhưng họ phải nói về điều này. Trái tim anh đau đớn với tình yêu mà anh dành cho Doyoung, và anh muốn bảo vệ anh khỏi thế giới tồi tệ này như thế nào.

"Mọi người sẽ nói chuyện."

“Họ sẽ làm, và đó là lý do tại sao chúng ta sẽ giữ bí mật. Em có nghe anh nói không, Jaehyun? Chuyện — chúng ta đang yêu nhau, không ai có thể biết được chuyện này”. Đôi lúc, Jaehyun quên mất Doyoung thông minh như thế nào, khí chất ngây ngô mà anh ấy tỏa ra chỉ là ảo ảnh. "Không ai có thể biết ngoài chúng ta."

Trái tim Jaehyun nhói đau khi nghĩ đến việc một lần nữa phải che giấu những gì mình cảm nhận đối với Doyoung, nhưng anh vẫn gật đầu. Đó là điều hợp lý duy nhất để làm và như mọi khi, Doyoung đã tìm thấy những lời an ủi thích hợp.

“Anh sẽ tốt nghiệp trong vài tháng, sau đó anh sẽ chuyển đến Busan và theo học tại PNU. Anh đã nhận được thư chấp nhận của mình qua đường bưu điện. Em có thể đến thăm anh vào cuối tuần, trong các kỳ nghỉ lễ và năm sau khi em tốt nghiệp, em sẽ đến sống với anh. Chúng ta có thể thuê một trong những căn hộ studio mà nhà ở sinh viên cung cấp. Sẽ không ai biết chúng ta ở Busan và chúng ta có thể là chúng ta, bên nhau ”.

Jaehyun cảm thấy há hốc mồm trước những chi tiết phức tạp trong kế hoạch của Doyoung. “Anh thực sự đã nghĩ kỹ về điều này.”

Nụ cười của Doyoung tỏ ra bực tức, theo cách đặc biệt mà Jaehyun nhận ra là dành riêng cho mình. “Anh không phải chỉ yêu em mới ngày hôm qua, Jaehyun. Anh đã thực hiện một số nghiên cứu kế hoạch, đề phòng ”.

Tai Doyoung ửng hồng khi thú nhận và Jaehyun cảm thấy trái tim mình bay bổng. Anh khuỵu gối lên để có thể chống hông Doyoung. Mãi cho đến khi Doyoung tắt thở với đôi môi sưng tấy vì nụ hôn, rên rỉ trước cảm giác con cặc của Jaehyun xâm nhập vào mình lần thứ hai trong đêm đó, Jaehyun mới cảm thấy hoàn toàn bình thường trở lại.

*

Jaehyun bắt Sicheng chạy xe về nhà để mua hoa hồng. Anh biết điều đó là sáo rỗng, nhưng đã một tháng kể từ khi Doyoung và anh trở thành một cặp, Jaehyun muốn trở thành một người bạn trai đúng nghĩa với anh ấy, ngay cả khi anh ấy chưa thể làm điều đó ở nơi công cộng.

"Hoa hồng vàng?" Yuta hỏi từ ghế phụ khi Jaehyun trượt trở lại băng ghế sau. "Em đang cố gắng thu hút ai đó?"

"Không." Jaehyun mỉm cười. Màu vàng là màu yêu thích của Doyoung. "Phải là hoa hồng đỏ chứ?"

“Để Jaehyun yên, Yuta,” Sicheng cắt ngang, giọng anh thậm chí còn trầm hơn bình thường khi anh trừng mắt nhìn Yuta. "Jae là một cậu bé và cậu ấy có thể thích hoa hồng."

“Này, em yêu, em biết đó không phải là ý của anh mà!” "Đừng gọi em như vậy!"

Jaehyun hài lòng khi ngồi lại và nghe bạn bè cãi nhau cho đến khi Sicheng dừng tại khu chung cư của mình.

“Hẹn gặp lại vào ngày mai. Cảm ơn vì đã lái xe, Sicheng! ”

Sicheng vẫy tay chào anh trong khi Yuta vẫy tay theo sau anh ta, gần như xé toạc sợi dây aux trong quá trình này. Jaehyun thở ra ngay khi anh vừa đóng cửa xe lại phía sau, cảm thấy mình thật thích thú. Cẩn thận để không làm dập nát hoa hồng, anh đeo túi qua vai và đi vào sảnh của tòa nhà.

Jaehyun thả chiếc túi của mình ngay khi anh để cánh cửa căn hộ của họ đóng lại sau lưng và cởi giày, nhét chúng gọn gàng vào giá giày chuẩn bị vào bếp.

Có sự lộn xộn phát ra từ bồn rửa và Jaehyun cười khi anh ta đi vòng qua góc.

“Ôi, Jaehyun! Chúng ta đang đợi con!"

Jaehyun đã chết đứng trên đường đi của mình. Ở phía trước bếp không có Doyoung đứng, mà là mẹ của Doyoung. Một nụ cười rạng rỡ, căng mọng khi cô ra hiệu cho anh về phía trước để ôm và Jaehyun cảm thấy trái tim mình tĩnh lặng khi cô vòng tay ôm lấy anh, vỗ nhẹ vào lưng anh trước khi cô buông ra.

“Và con có hoa hồng! Có phải những cái đó dành cho ta không? ”

"V-yeah." Cuối cùng, Jaehyun cũng nhớ ra cách nói chuyện. Và sau đó tâm trí anh quay cuồng. "Doyoung đã gọi cho con" Doyoung đã gọi cho anh ba lần. Jaehyun cho rằng đó chỉ là để nhắc anh về nhà ngay sau khi luyện tập. "Anh ấy nói với con rằng mọi người đã về nhà."

Thật buồn, Jaehyun đã tặng bó hoa cho mẹ của Doyoung. Cô nhận lấy nó, thủ thỉ với những bông hoa.

“Doyoungie thật là một cậu bé ngọt ngào, phải không? Nó đã nấu một bữa tiệc cho chúng ta, như thể nó biết bọn ta sẽ về nhà hôm nay. Nó luôn rất thông minh. Họ đang ở trong phòng khách, dọn bàn ăn. "

Cảm giác tê dại lan tỏa khắp cơ thể Jaehyun khi anh theo mẹ Doyoung vào phòng khách và Doyoung đang ở đó, sắp xếp bát đĩa cùng với bố anh.

"Jaehyun!" Ông già chào hỏi, phục tùng hơn vợ nhiều nhưng vẫn niềm nở. "Con thế nào rồi, con trai?"

Jaehyun tìm kiếm ánh mắt của Doyoung, nhưng Doyoung không nhìn anh và Jaehyun cảm thấy nước mắt lưng tròng khi nhận ra điều đó có nghĩa là gì, nhưng anh không thể khóc. Không phải ở đây và không phải bây giờ. Doyoung vẫn không nhìn anh ấy.

"Con vẫn ổn"

"Bóng rổ vẫn diễn ra tốt chứ?"

"Rất tốt."

"Tốt." Ông già vỗ lưng anh. “Vậy thì chúng ta nên ngồi xuống ăn đi. Ta cá là các con có vô số câu chuyện để kể. "

Doyoung vẫn nhìn vào đĩa của mình khi Jaehyun ngồi xuống bên cạnh, chỉ nhìn lên bất cứ khi nào một trong những người lớn nói chuyện trực tiếp với mình. Jaehyun cảm thấy buồn nôn với từng miếng ăn của mình, mặc dù Doyoung đã nấu bữa ăn một cách hoàn hảo. Thịt lợn cay, món yêu thích của Jaehyun. Mãi cho đến khi họ dọn sạch đĩa của mình, Doyoung mới hắng giọng.

Và rồi Jaehyun cảm thấy một cú chạm vào bên trong cổ tay mình, những ngón tay chạm vào ngón tay anh nơi anh nắm chặt chúng thành nắm đấm trên đầu gối và sự nhẹ nhõm đập vào anh như một đoàn tàu chở hàng. Doyoung nắm tay anh chỉ trong tích tắc, nhưng đó là tất cả những gì Jaehyun cần. Họ vẫn là họ. Không có gì thay đổi. Đây chỉ là một vết lõm trên đường đời.

“Xin lỗi,” Doyoung nói khi đứng dậy. "Con sẽ đi lấy món tráng miệng."

"Ồ, con yêu, món tráng miệng nữa à?"

Doyoung mỉm cười. “Tất nhiên rồi, Mẹ. Kem đào. ” Jaehyun rất yêu thích.

Doyoung biến mất vào bếp và Jaehyun cảm thấy sự vắng mặt của anh như một vết thương hở. Nhưng nó không sao. Họ vẫn là họ. Tiếng đồ sứ xập xình vang lên từ trong bếp.

“Jaehyun, có vẻ như Doyoung cần giúp đỡ một chút. Ttáiao con không đi và giúp anh? "

Jaehyun nhìn lên khi được xưng hô và anh ấy mỉm cười, đầu tiên là mẹ của Doyoung và sau đó là cha của mình.

"Tất nhiên rồi, bố." Anh đứng dậy, háo hức muốn đánh cắp vài giây quý giá chỉ với một mình Doyoung. "Con sẽ đi và giúp anh trai con."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro