The prince's toy chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

--------------------------------------------------------------------------------

Part 2

Tẩm cung của Taeyeon quý phi, sủng phi của đương kim hoàng thượng.

_Thái tử muốn xin vào yết kiến? - Ả kinh ngạc đánh rơi chiếc cốc đang cầm trên tay, mở to đôi mắt đầy những đường kẻ màu tím khêu gơi.

_Vâng, thưa quý phi... Nô tỳ đã nhắn lại là xin thái tử chờ trong chốc lát. - Người hầu gái cúi rạp người thưa lại.

"CHÁT"

Tiếng tát tai vang lên khiến một vài người hầu khác đang đứng cạnh cũng xanh mặt, đây không phải lần đầu chúng nhìn thấy cảnh chị em mình bị chủ nhân đánh, thậm chí chính bản thân mình cũng từng là nạn nhân. Có điều phận tôi tớ thấp hèn, nếu chủ nhân không vui lòng, hay lỡ làm sai điều gì, liệu còn có lựa chọn nào khác ngoài việc để người trút giận?

_Đồ ngu! Sao ngươi dám nói như thế mà không hỏi ý kiến ta? Mau lấy rượu thượng hạng ra mời để ngài thưởng thức! Còn ngươi mau lấy bộ áo khác thật đẹp ra cho ta! Mau lên! - Ả rít qua kẽ răng chỉ tay khắp bốn phương.

---

Bên ngoài điện, khi mà Yoochun bắt đầu mất kiên nhẫn, thì Yunho vẫn bình thản ngồi uống rượu, chờ đợi xem con người đang leo lên vị trí ngày xưa mẫu thân mình ngồi có những động thái gì.

Tấm rèm bật mở, từ bên trong, một cô gái tầm tuổi hăm mốt, hăm hai bước ra, trên người là bộ áo da thú bó sát ngườì, cổ áo khoét sâu, lộ ra một khoảng da ngực trắng nõn rất gợi tình.

Khẽ cúi đầu chào, vì dù sao người đang đứng trước mặt cũng là bề trên, là người đàn bà của cha mình, dù trong lòng khinh bỉ không hết, Yunho nở nụ cười mỉm cố hữu.

---

_Thái tử, đến đây chẳng hay... vì chuyện của Kangin tướng quân? - Taeyeon vừa nói vừa ngồi luôn xuống chiếc ghế cạnh Yunho.

_Quý phi đoán không sai, là ta có một số chuyện muốn hỏi quý phi, có thể cho mọi người lui ra để giữ không gian riêng tư được không. - Khẽ nhỏ giọng xuống, Yunho đưa mắt về phía những nữ hầu đang đứng ở góc phòng.

Mìm cười, nghiêng người đáp lại, Taeyeon phẩy tay ra hiệu, lập tức Yoochun cùng đám nữ nhân ra hết bên ngoài, cánh cửa khép lại chỉ còn ả và hắn.

_Chẳng hay thái tử...? - Taeyeon lập tức lên tiếng trước.

_Trông quý phi khoẻ mạnh như vậy, có vẻ không giống với người vừa trải qua một đả kích lớn mới chỉ cách đây sáu bảy ngày. Thường đối với nữ nhân, những chuyện như vậy... thật khó có thể quên.

Bất chợt chưa kịp nói hết câu còn bị cướp lời vạch ra sự giả dối, Taeyeon không khỏi kinh ngạc, song vẫn giữ nét mặt bình thản, đáp lại:

_Là nhờ hồng phúc của hoàng thượng, kẻ phạm ác đã bị trừng trị, nên bổn cung cũng nguôi ngoai phần nào...

_Vậy sao? Chuyện lần này là do tướng dưới quyền ngu ngốc làm liều, ta là chủ cũng không khỏi cảm thấy áy náy... - Yunho đột nhiên đổi giọng quan tâm - Nghe nói quý phi đã chống trả quyết liệt giữ gìn danh tiết vi phụ hoàng... thật sự rất khâm phục.

Taeyeon khẽ bật cười:

_Chuyện này dĩ nhiên không thể trách cứ thái tử, xin đừng nghĩ vậy.

_Có điều ta không hiểu...

Tiếc là nụ cười của vị quí phi chẳng giữ được bao lâu khi chăm chú nghe thái tử nói tiếp:

_Quý phi chống trả quyết liệt, áo váy cũng nhăm nhúm rách... Vậy tại sao Kangin tướng quân lúc bị phát hiện lại mũ giáp gọn gàng nằm rất đường hoàng trên giường quý phi? Không phải là sẽ rất vô lý sao? Nhìn những thanh trâm nhọn bằng bạc cứng và móng tay quý phi thế kia... E là nếu giằng co, không bị thương cũng lạ.

Yunho đột nhiên quay phắt người lại nhìn thẳng vào mắt ả. Từng chữ từng lời đều đanh thép, không khỏi khiến kẻ đối diện lạnh sống lưng.

Những gì Yunho nói như gáo nước lạnh tạt vào mặt, Taeyeon lập tức cứng người, nhất thời sững sờ, miệng mở ra nhưng không có tiếng, lòng bàn tay tự dưng thấy ướt đẫm. Ả vội quay đầu, tránh cái nhìn trực diện như đang muốn thiêu đốt mình kia. Nhưng chỉ một loáng đã lấy lại được khuôn mặt bình thản, đôi mắt chao lượn, lựa lời:

_Là... Kang tướng quân mặc giáp... ta cũng không thể làm gì được... Hơn nữa... lúc đó tâm thần sợ hãi... làm sao... ta nhớ ra mà dùng gì để gây thương tích được?

Tiếng cười khẩy nghe rõ mồn một, Yunho tiếp tục chất vấn:

_Vậy thì vẫn còn điều lạ. Hầu cận ở ngay bên ngoài, nếu xảy ra xô xát, chẳng nhẽ quý phi không thể hét lên mà còn đủ thời gian giằng co, làm rách cả váy áo sao? Và Kangin còn đủ tỉnh táo để nằm lên giường người ngủ nữa ư? Rượu quả thực dễ khiến người ta say...

Càng nói, đôi mắt hắn càng lạnh hơn, trong thoáng chốc đã toát ra sát khí khiến Taeyeon không còn chút thần khí. Ả lắp bắp:

_Cái đó... ta... th... thực sự không thể nhớ... Thái tử biết đấy... tình hình... lúc... lúc ấy hỗn loạn mà...

...

Đột nhiên tiến sát tới gần Taeyeon, Yunho nở nụ cười rồi cầm một cánh tay ả đưa lên, cảm nhận được rõ cái run nhè nhẹ mà ả đang chịu đựng.

_Quý phi biết không...?

Ngữ điệu thanh tao đến ghê rợn. Cánh tay từ lúc nào đã chuyển vị trí, những ngón tay dài đã bao kín lấy chiếc cổ thanh mảnh.

Xiết.

_Tất cả... đều là lời khai từ một phía phải không? Giống như bây giờ vậy... nếu không có ai làm chứng... liệu chỉ với những dấu ngón tay này, ai sẽ tin ta là người đã bóp cổ người như thế này chứ? - Vừa nói hắn vừa tăng lực nơi bàn tay, khiến Taeyeon nhăn mặt lại, bắt đầu đưa lưỡi ra sát ngoài vì sự khó chịu.

Ghé sát vào tai ả đàn bà đang đứt từng quãng thở kia, hắn trầm giọng:

_Căn bản là ai ở vị trí cao hơn, lời nói nào dễ tin hơn thôi... Hy vọng cơn đau sẽ làm quý phi nhớ ra sự thật... mà nói cho đúng...

Rồi bằng một cái hất, hắn xô Taeyeon ra xa, khiến cô ả ngã nhào xuống đất, đôi mắt vẫn còn lộ vẻ bàng hoàng, kinh ngạc và sợ hãi.

_Hẹn gặp lại, quý phi nương nương.

Vừa nói vừa bước thẳng ra cửa, không quay đầu lai, hắn mặc kệ ánh mắt hãi hùng xen lẫn sự kinh ngạc ngước theo của ả đàn bà đang bàng hoàng dưới nền đất lạnh. Yoochun đã đứng đợi sẵn, cả hai nhanh chóng cất bước.

---

Sau khi thái tử rời khỏi, mấy nữ tỳ bước vào, thấy chủ nhân ngồi bệt trên đất, thất thần không nói năng gì thì sợ hãi, vội chạy lại gần đỡ. Mãi một lúc sau, Taeyeon mới điên cuồng hất tay chúng ra, gào lên:

_Khốn kiếp! Tên khốn! Chưa có một ái dám coi khinh ta như thế!!! Ta nhất định không bỏ qua chuyện này đâu!!!

_Chủ nhân... quý phi...

_Tiện nhân các người còn đực mẳt đó mà không biết chuẩn bị cho ta tắm rửa sao?! Toàn một lũ tiện tỳ vô dụng!!! Cút hết!!!

"Xoảng"

"Xoảng"

Tiếng bình, chén thi nhau rơi xuống, vỡ nát trước cơn thịnh nộ của quí phi họ Kim, hòa với những tiếng nài nỉ của đám hầu, tiếng la hét tức giận của chủ nhân chúng.

_Chủ nhân!!!

_Khốn kiếp!!! Tại sao? Tại sao hắn lại nhìn ta như một loại đàn bà bỏ đi như thế? Tại sao lại là hắn? Trong khi tất cả những người đàn ông khác đều quỳ mọp dưới chân ta!!! Tại sao?

_Chủ nhân... xin người bình tĩnh...

_Jung Yunho... hắn... có phải đã có một ái nam, là thằng nhãi đê tiện theo hắn từ Kim quốc về đây có phải không? - Ả giận dữ cầm tay nô tỳ kéo mạnh làm cô ta xuýt bật khóc vì đau.

_Nô tỳ... nô tỳ không biết..._ Cô nô tỳ tội nghiệp đã bắt đều mếu máo.

_Được.. được lắm... ta sẽ bắt hắn trả đủ, đằng nào cũng không có ý định tha cho thằng nhóc Kim Jaejoong đó!

Ả nghiến răng, vò chặt tấm áo choàng trong tay. Đôi mắt ánh lên vẻ chết chóc.

Đã từng yêu, cũng không rõ thứ tình cảm đó có phải là tình yêu không... Nhưng giờ đây, nó chắc chắn nhuốm màu ghen tỵ và nhục nhã.

...............................................

_Đã đi xung quanh xem xét. Đường đi rất khó, tường cao, không thể có chuyện có kẻ nào đột nhập dễ dàng. Rõ ràng chuyện có người đột nhập là do cô ả bịa đặt nhằm dụ Kangin mắc bẫy. - Yoochun vừa đi cạnh Yunho vừa nói.

_Cái đó chỉ là kiểm tra lại cho thêm chắc chắn, có điều tiện nhân đó bày ra trò này để làm gì? Một là có thể có thù oán riêng tư với Kangin... Hoăc ả nhắm vào ta. - Yunho nhíu mày suy luận.

_Thái tử... thực sự nghĩ ả dám.

_Ả xuất thân từ Ryong Han, không thể không nghi ngờ. Có điều nếu chỉ là hậu thuẫn từ xa, ta không nghĩ ả dám làm càn đến thế.

_Vậy thái tử nghi ngờ có kẻ tiếp tay cho ả?

Trầm ngầm, rồi Yunho gật đầu:

_Ta nghi ngờ đây chỉ là bước đầu. Nếu ả thực sự nhắm vào ta...

...

Bước ra khỏi khu vực tẩm cung của Taeayong, chợt Yunho hỏi:

_ Chuyện của Jaejoong thế nào?

_Ngày mai sẽ tổ chức tiệc mừng thái tử về, nên sáng sớm ngày kia phải đưa Kim Jaejoong đến đại điện. Có cần cho người đi đón cậu ấy? - Yoochun nói.

Ngẫm nghĩ trong giây lát rồi Yunho khoát tay, đáp:

_Để tối mai hãy đón cậu ấy về chỗ tôi. Giờ ta đến nguyên lão viện xem lại những tài liệu về vụ án đã.

Vừa về đến nơi, không được nghỉ ngơi đã phải chạy khắp nơi vì thuộc hạ, gương mặt hắn không giấu sự mệt mỏi, nhưng tinh thần vẫn luôn tỉnh táo. Điều này khiến Yoochun rất mực khâm phục.

Nhưng y không biết rằng, một phần của sự tỉnh táo đó, vì mong gặp một người.

Đêm nay hãy hưởng trọn bên người thân đi, mai đến trước mặt ta đừng khóc lóc đòi về... Đồ ngốc!

................................................† ?......

Vườn thuốc hoàng cung, nơi được trồng cơ man không biết bao nhiêu cây thảo dược quý do chính Han đại phu chăm sóc. Tại nơi đây, đang có một kẻ thơ thẩn nhớ người thương, đi lại như gã ất ơ, hết thở ngắn lại than dài.

Cuối cùng ngồi bệt xuống gốc cây chán nản nhìn đất trời.

...

_Chulie à....đừng giận ta nữa mà...[right][i]Have fun & enjoy!!![/i][/right]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro