The prince's toy chap 24 p2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Part 2

---Đại thần điện Jung quốc---

Toà kiến trúc đặc biệt với tông màu đen trắng nổi bật được xây tách biệt tại phía đông hoàng cung, nằm khá gần khu dân cư đông đúc, nhưng được ngăn cách bởi nhiều lớp tường dày, cao đến gần mười thước, toát lên một vẻ uy nghi, thanh tịnh. Mỗi năm, thần điện lại mở cửa 6 lần để dân chúng từ khắp mọi nơi đổ về cầu khấn. Vào những ngày này, lượng người đổ về có thể nói là nhiều không kể xiết, du khách cũng có, dân chúng lại càng đông hơn. Hệ quả là binh lính cũng được điều động gấp chục lần, nên thành thử những tư tế cứ gọi là bận chóng hết mặt.

Sau khi hết lễ, số tặng phẩm cúng bái và tiền đóng góp cho điện thờ, nếu nuôi sống các thầy còn dư dả không ít, được dùng để giúp đỡ người nghèo, xem ra cũng được lòng thiên hạ.

Shim gia của Jung quốc tuy không phải dòng quan văn, cũng không được liệt vào hàng võ tướng, nhưng về tài lực, có thể nói ít ai bì kịp. Đơn giản bởi Shim gia tồn tại từ khi mới khai quốc, cai quản gần như tất cả các điện miếu thờ từ trong nước đến những lãnh địa được sát nhập vào Jung quốc sau này.

Họ là đại diện cho bậc tối thần linh linh thiêng, một lời nói có sức nặng khó phủ nhận.

Hiển nhiên, giờ đây Kim Jaejoong đã được sắp sẵn một chỗ ở mới.

-----------------------------

-Cha, con thực sự cám ơn cha! Tuy ban nãy cha làm con suýt vỡ tim trên đại điện... - Changmin vừa vỗ ngực vừa xuýt xoa, ngồi trong xe ngựa cùng với phụ thân về thần cung.

-Ăn nói bậy bạ. Mày làm như cha không biết suy nghĩ hả? Có cái thằng óc heo chỉ giỏi ăn uống như con mới nghĩ chưa sâu - Khi không còn ai, Shim đại nhân mới để lộ bản tính thật của mình, đường hoàng gác chân lên thành cửa xe, lột chuối nhai rất ngon lành - Nếu công khai nói những điều có lợi cho thái tử thì chẳng hoá chúng ta thể hiện quan điểm ngả về một phía sao? Đó không phải là cách làm của Shim gia. Chưa kể trong vụ này, nhìn từ góc độ nào thái tử cũng thực sự đáng nghi. Trước khi mọi việc sáng tỏ muốn ủng hộ gì thì cứ ngầm mà làm.

-Nhưng thần điện liệu đủ an toàn không? Con thấy nhị hoàng tử không dễ bỏ qua vụ này... - Changmin nuốt ực miếng táo vừa cắn, nói.

-Bên cạnh thái tử không có mấy người giỏi chăng? Mà mày nghĩ nhà mình không có nuôi quân phòng vệ? Ngu thế hả? - Shim đại nhân vừa mắng con vừa phân tích thấu đáo - Nếu nhân cơ hội tóm được thích khách muốn ám sát lần hai, chẳng phải quá tốt? Thần điện không nằm trong cung, lại toàn thầy tu yếu đuối, nhị hoàng tử bỏ qua cơ hội mới lạ.

-Cha muốn Jae hyung làm mồi...? Á! - Changmin đứng bật dậy đầu đập cốp vào trần xe đau điếng - Con không đồng ý... - Vừa xoa xoa chỗ đau, cậu cố hoàn thành nốt ý.

-Đã làm mồi từ lâu rồi. Mà... không biết thái tử đã nhận ra chưa?

-Nhận ra cái gì?

-Mối liên hệ... giữa Taeyeon quý phi và nhị hoàng tử... - Shim đại nhân vuốt râu.

--------------------o0o----------------------

Cung thái tử

Nhẹ nhàng gạt những lọn tóc bết mồ hôi trên trán Jaejoong, Yunho lau đi vệt nước còn đọng lại. Theo đúng ý chỉ của Yusuk, hắn chỉ còn được nhìn thấy cậu trong vài canh giờ nữa thôi.

Tuy biết rằng để cậu đến chỗ Changmin cũng an toàn gấp vạn việc giao cậu cho bất kỳ kẻ nào khác.

...

Chỉ là không cam tâm!

Jung Yunho lúc này không thể bảo vệ được Kim Jaejoong, mà phải nhờ đến một cậu thanh niên mới lớn.

Chiếc xe chờ chở Jaejoong đến thần điện đang được gấp rút chuẩn bị.

Yoochun sau khi vất vả lắm mới tạm trấn an được Junsu đã để cậu đến thần điện, cũng là phủ Shim gia trước, hiện giờ y cũng đang vất vả ở phòng lưu trữ của bộ hình về vụ án của Kang in.

Hankyung thì chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm thuốc, căn phòng hiện giờ chỉ còn hai người.

...

Trước đây... thân mẫu của hắn... cũng đã chết một cách cô độc trong thần cung đó.

Và giờ đây, cậu lại bị đưa đến nơi ấy, trong tình trạng này.

Một lần nữa, chỉ có thể đứng nhìn.

...

Cảm giác giận giữ, đau đớn và bất lực giống như chất độc đang ăn mòn con tim hắn. Dù Jaejoong sau khi tỉnh lại, biết được mọi chuyện, vẫn cố nặn ra nụ cười bình tĩnh, nhưng điều đó chẳng đánh lừa được Yunho. Cậu đang sợ, nỗi sợ hãi lộ ra trong đôi mắt mỏi mệt.

-Đến thần điện đó có Heechul, Junsu và Eunhyuk ở bên cạnh, sẽ không còn chuyện gì xảy ra nữa, đợi mọi chuyện bình lặng, ta sẽ đón ngươi về.

-Thần điện có Changmin... có cả mọi người nữa... Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Ở lại... nhớ tập trung cho việc minh oan cho Kang tướng quân nhé, đừng lo...

Cậu ngả đầu cho đôi má cảm nhận hơi ấm từ bàn tay hắn nhiều hơn nữa. Chỉ ít phút nữa thôi, mọi thứ sẽ chỉ còn là ký ức.

...

-Tất cả sẽ sớm kết thúc!

Nhẹ nhàng hôn lên trán cậu như một lời hứa, hắn ôm lấy Jaejoong vào lòng. Để đôi tay yếu ớt của cậu quấn quanh cổ mình.

...

Thực ra ta rất sợ, đến nơi này chẳng có gì tốt cả, người thân quay lưng lại, bây giờ đến nơi duy nhất khiến ta cảm thấy an toàn cũng không thể ở lại.

Nhưng ngoài việc đợi, ngoài việc cố gắng sống tiếp, ta thực sự còn có thể làm gì khác?

...

Xiết chặt hơn tấm lưng rộng của hắn, vô tình để đối phương cảm thấy sự run lên của mình, Jaejoong nhắm chặt mắt lại.

Cảm thấy hơi thở của cậu có vẻ gấp gáp, Yunho muốn gỡ tay cậu ra để xem xét thân nhiệt của cậu, nhưng Jaejoong vẫn cương quyết, đầu dụi hẳn vào vai hắn, giấu đi khuôn mặt hiện giờ. Bướng bỉnh không buông ra, giống như chú khỉ nhỏ ôm chặt cây chuối vậy.

-Sao thế? Đừng nói là đến cái điện thờ thôi cũng sợ nhé. - Hắn vỗ yêu lên gáy cậu, nhẹ giọng, hắn muốn trấn an Jaejoong của hắn.

-Trước... khi... đi... muốn hỏi... muốn hỏi một chuyện...

Hơi thở cậu phả vào tai người còn lại, khó khăn nhả từng chữ một, không rõ vì ngượng hay mệt.

Đột nhiên có một làn sóng như đang vỗ lên từng nhịp, hắn biết cậu muốn hỏi gì, linh tính đã nói cho hắn điều đó, ghì chặt hơn đôi vài gầy vào lòng, Yunho khẽ xoa lên tóc cậu.

-Cái... cái đêm... ở trên... ở trên thuyền...

-...

-Ta... chúng ta đã... lúc đó... lúc đó ta có nói là... ta không nhớ chắc nhưng... nhưng mà...

-...

-Ngươi... ngươi có nghe... thấy...

-...

Cố gắng bật từng chữ, từng chữ ra khỏi miệng. Ngày xưa cãi hắn giỏi lắm, mạnh lắm tại sao bây giờ chỉ có một câu nói 'Nếu nghe thấy thì ý ngươi thế nào?' mà khó thành lời đến thế? Bên tai hình như tiếng khục khặc của ai đó đang nén nhịn cười. Mặt cậu không cần ra nắng cũng đỏ bừng. Vì bất ngờ khi...

---------------------------

-Jaejo..

Hankyung cầm chai thuốc đi vào, tiếng gọi ra đến đầu lưỡi rồi còn vội vàng nuốt ngược lại cổ họng. Anh rón rén núp mình qua tấm rèn, nhìn trộm hai con người đang hôn nhau say đắm ở trong phòng.

Kinh nghiệm cho Han đại phu biết, khôn hồn thì để cho hai người họ một mình một không gian, lại gần khéo bị xé xác mất!

--------------------o0o----------------------

Nhìn theo bóng dáng chiếc xe dần khuất trong ánh hoàng hôn, Yunho nặng nhọc bước từng bước về phòng. Mấy ngày hôm nay, hắn chưa có được một phút giây nào nghỉ ngơi thực sự. Và có lẽ khoảng thời gian tiếp theo mọi chuyện cũng không thay đổi. Nhưng hắn hiểu rõ vị trí của mình bây giờ. Cho dù không vì bản thân đang là con mồi cho những mưu toan tranh giành quyền lực thì cũng phải vì thuộc hạ sẵn sàng chết vì mình, vì những người đã từng bán mạng cho hắn đã sớm đi trước một bước.

...

Vì con người đang đợi hắn từng ngày.

Tuyệt đối không được bỏ cuộc!

---------------------------

Chiếc xe rộng lớn 4 ngựa kéo. Heechul lãnh nhiệm vụ ngồi bên ngoài cùng người thái giám đánh xe. Jaejoong nằm bên trong, ngoan ngoãn để Hankyung phết những lớp thuốc lên hai cánh tay. Có khoảng hơn 40 cấm vệ quân được điều động đi cùng. Cả đoàn người ngựa cứ thế men theo con đường lớn dẫn thẳng từ hoàng cung đến thần điện.

-Hankyung... bệnh tình của tôi... có phải rất khó chữa không? - Cậu dựa người vào chiếc gối được kê cao, hướng mắt hỏi anh.

Hankyung đang chăm chú bôi thuốc, nghe Jaejoong hỏi thì khựng lại. Đúng là con người ta khi ở vào hoàn cảnh nguy hiểm thì rất nhạy cảm. Trường hợp của Jaejoong cũng vậy. Tuy nói đã ép cho cậu nôn phần lớn độc tố trong người ra, nhưng đến hôm nay vẫn không biết chính xác loại thuốc đó là độc gì, thành phần ra sao,... quả là một dấu hỏi lớn.

Điều duy nhất có thể khẳng định là Jaejoong trúng độc do bát chè cậu dùng sau bữa tối. Vì chỉ có mình cậu uống nó. Nhưng có đến hàng chục người hầu có thể chạm vào chiếc bát được đặt hớ hênh ở bếp, nên việc điều tra vẫn giậm chân tại chỗ.

Và thực tế, trước khi Jaejoong có thể nôn, chất độc cũng đã ngấm vào người cậu một phần.

Nếu không thể tìm thuốc chữa dứt điểm, hậu quả về sau e rất khó lường.

...

-Không sao. - Hankyung ngửng lên, nhìn vào mắt Jaejoong, cố vui vẻ - Có tôi ở đây, dù bênh khó chữa cỡ nào cũng xong tuốt! Đâu phải danh tiếng Han đại phu trẻ tuổi đẹp trai là danh hão, hế hế hế...

Jaejoong lắc đầu cười trước lối diễn kịch qúa dở của Hankyung. Đừng nghĩ cậu ngốc chứ. Hướng đôi mắt ra ngoài của sổ, cậu quyết định không tiếp tục nữa, không muốn làm khó người khác, cũng không muốn làm khó bản thân mình.

...

Kim Jaejoong, cái gì cũng cứ muốn nghe tận tai mới vừa lòng hả? Thế thì ráng đợi đi, còn bây giờ, dùng cái đầu buớng bỉnh này mà tự tìm đáp án.

...

Cậu tin hắn.

-Jaejoong này, sau khi mọi chuyện chấm dứt, cậu có dự tính gì? - Hankyung vừa chăm chú bôi thuốc, giữ nguyên tư thế hỏi người đối diện.

-Dự tính?

-Phải, cậu có muốn ở lại Jung quốc luôn không? Chắc là có hả? Người thân cậu đều sang đây hết rồi đúng không? Không cần phải đi đâu nữa... - Anh cố tình nói to mấy chữ cuối, ngụ ý là cho con người đang ngồi bên ngoài nghe thấy.

Tiếc thay người đó chỉ nhếch mép cười khinh bỉ, không thèm đáp lại.

-Hankyung, anh muốn biểu ca ở lại? Không nói trực tiếp được hay sao, cần gì giả vờ quan tâm thế? - Jaejoong bật cười.

-Bậy bạ! Tôi cũng là vì lo cho cậu và em trai mình thôi. Này nhé, không ở lại đây thì cậu muốn đi đâu? Lang thang nơi chân trời góc bể chắc? Hay xách túi vải đi du ngoạn tứ phương?

Xách túi vải? Du ngoạn tứ phương?

-Ở lại đây nhàn nhã... Sau khi Yunho lên ngôi chắc chắn không bạc đãi Kim gia. Hơn nữa, Junsu không phải cũng có tình cảm với Yoochun sao? Cậu... đừng nói muốn rời xa Yunho nhé?

Jaejoong lơ những câu hỏi của Hankyung đi, hỏi ngược lại:

-Anh cũng có tình cảm với biểu ca tôi, sao không nói nốt ra? Rút cục hai người đã xảy ra những chuyện gì?

Y rằng, Han đại phu luống cuống, ấp úng:

-Ah... cái đó là...

Chỉ tiếc chưa kịp phun ra được gì thì...

"BỐP"

Heechul mở rèm cầm chuôi kiếm đánh thẳng vào cổ tên ba hoa đang định công khai tình sử của mình, nghiến răng nghiến lợi nhìn em trai kiểu như "chuyện người lớn đệ hỏi làm gì?" rồi sau đó quay qua Hankyung truyền thông điệp bằng nhãn quang "lu loa lên ta thiến!"

Jaejoong lần đầu thấy đại huynh mất bình tĩnh, lại nổi nóng vừa có vẻ gì ngường ngượng nên lấy làm thích lắm. Tuy làm bộ ngoan ngoãn không hỏi nữa, nhưng trong bụng đã thầm quyết tâm sẽ lôi ra bằng được.

Cậu khéo léo đổi chủ đề:

-Thế anh kể chuyện về Yunho đi!

-YunHo?

-Đúng. Kể về Yunho. Anh lớn lên bên thái tử từ nhỏ, chắc chắn biết được nhiều chuyện.

Đôi mắt cậu không giấu được sự tò mò và hào hứng. Hankyung ngây người một lúc, sau đó đành cười khẩy, lắc đầu tựa người vào thành xe.

-Jaejoong, cậu có bao giờ nghĩ, Yunho sinh ra đã có cái bá khí khiến người ta chết khiếp khi gặp mặt lần đầu không?

Jaejoong nghiêng đầu. Định mở miệng trả lời nhưng Hankyung đã lại tiếp:

-Có bao giờ nghĩ hiếu thắng, lạnh lùng là bẩm sinh mà có không?

Một câu hỏi nữa được đưa ra. Nhưng dường như hỏi chỉ để hỏi chứ không đợi câu trả lời.

Bật cười khẽ.

-Thực ra, Yunho của ngày nay vốn không phải như vậy... Chỉ là... cuộc đời nó đã trải qua rất nhiều chuyện, cuối cùng mới như hôm nay. Nếu không tự mình lựa chọn cuộc sống như vậy, có lẽ đã không thể sống được.

-...

-------------------------

-Mẹ của Yunho không phải là một người có xuất thân hoàng tộc. Bà ấy là con gái của một cự thần Jung quốc ở biên cương. Năm 11 tuổi khi biên giới phân tranh, xảy ra chiến loạn lưu lạc sang đại Tống, trở thành một nô tỳ. Đến mãi khi đã 17, lúc ấy bệ hạ bây giờ đang là thái tử, lãnh binh xuất quân đòi lại những vùng đất đã mất, mới gặp bà. Cái tên đọc theo tiếng mẹ đẻ Jung Yujin là sau này do bệ hạ đặt, chứ chính bà ấy cũng không nhớ được tên thật của mình, ngoài cái tên đại Tống: Tuyết Hải.

-Lúc đó bệ hạ cũng mới là một thiếu niên 19 tuổi còn háo thắng. Vì mẹ của Yunho rất xinh đẹp, nên quyết định lấy ngay bà ấy làm vợ ở chiến trường không thông qua lễ nghi. Sau này về triều mới tổ chức qua loa, đã khiến thái hoàng thượng, tức ông nội Yunho rất tức giận.

...

-18 tuổi sinh ra Yunho, nhưng bà ấy chịu rất nhiều điều tiếng. "Đứa con gái của quân Tống", "nô tỳ hèn hạ",... thậm chí chính hoàng đế bây giờ cũng cho rằng vì người vợ này khiến ông mất mặt, nên chỉ độ 3 - 4 năm sau là đã đối xử rất lạnh nhạt với bà. Yunho, vô hình chung khi còn rất nhỏ, đã cảm nhận được sự ghẻ lạnh của phụ hoàng với mẫu thân.

...

-Là hoàng đế, thê thiếp nạp không hết, danh chính thất đúng là chỉ như hư không.

-Đặc biệt, thứ phi vốn là công chúa Beakjae - Im Yoona, khi được gả sang đây hạ sinh con trai thứ hai, chính là Yunsang. Một người đàn bà rất đẹp nhưng có lẽ vẻ đẹp của bà ấy đi cùng với sự độc ác. Vì Yunho là con trai chính thất nên nắm được ngôi thái tử, nhưng nếu nhìn một cách toàn diện, Yunsang mới là người có được dòng máu hoàng gia chính thống với hậu thuẫn to lớn để kế vị.

...

-Năm Yunho lên 10 đã chứng kiến tận mắt mẫu thân bị hại chết. Bà ấy... bị thiêu sống trong thần cung khi đang cầu nguyện.

..Từng lời, từng lời Hankyung kể trên chuyến xe ngắn ngủi lúc chiều, đến tận bây giờ khi trăng đã lên cao và đêm về khuya vẫn còn ám ảnh cậu.Trằn trọc trên giường, mãi không vỗ giấc được, Jaejoong đành lấy con dao nhỏ trong túi hành lý ra ngắm nghía.

Là con dao vào đêm đầu tiên, cậu đã giấu trong người nhằm cố giết hắn. Có nằm mơ cũng không ngờ Yunho đã giữ lại, mài cẩn thận, đóng vỏ rồi hôm qua trao lại cho cậu, cùng với lời dặn mang bên mình để phòng thân. Cầm đồ vật trong tay, lòng nhớ đến người, bao nhiêu ký ức ngày trước lại ùa về. Lần đầu tiên gặp hắn, lần đầu tiên của hai người, đêm cận kề cái chết trong khu rừng lạnh... cho tới lúc này, đều chưa bao giờ mất đi, chưa bao giờ phai nhạt.

Cũng như tình cảm này vậy.

Chất lỏng đỏ tươi rỉ ra từ khoé miệng, nhỏ cả giọt vào đầu mũi dao bạc. Nắm chắc vật kim loại đó trong tay, nước mắt rơi xuống trong đêm...

...

Yunho, chúng ta... không... em còn bao nhiêu thời gian?

--------------------o0o----------------------

Cùng lúc ấy, trong phòng riêng của Hankyung, Heechul cùng Changmin, Eunhyuk và Junsu đang ngồi quanh một chiếc bàn tròn. Chỉ có chiếc đèn nhỏ đặt giữa bàn, vô hình chung nhìn những thanh niên trẻ khoẻ giống như một đám đang túm tụm chơi trò gọi hồn lên đồng vậy. Kẻ đứng người ngồi, đăm chiêu đủ các nét mặt.

-Chốt lại cuối cùng là anh còn bao nhiêu thời gian để tìm ra thuốc giải? - Heechul đập tay bốp một cái xuống bàn gọn lọn, hếch mặt hỏi Han đại phu.

-Heechul... Không phải là tôi không muốn, mà là thuốc này tôi chưa gặp bao giờ, thành phần cũng không có đủ, toàn bộ tang chứng đã bay biến hết rồi. Nếu không có thuốc mẫu thì ít nhất cũng độ hai tháng mới chế được thuốc giải chính xác. Chưa kể còn phải cho Jaejoong dùng thử nhiều lần xem có hiệu quả không... Với cơ thể đã sắp nhũn ra vì thuốc của cậu ấy làm thế chỉ khiến thời gian của cậu ấy còn ít hơn thôi!

Nhìn Hankyung méo mặt phân trần, Heechul biết anh ta nhất định là cũng đã bó tay rồi. Nhưng bây giờ bảo bình tĩnh, có phải thánh đâu mà làm nổi.

-Mà... cũng không hẳn là hết cách... Xét theo mùi vị Jaejoong nói lại, cộng với triệu chứng của cậu ấy, hình như... có một số thứ cỏ có nguồn gốc từ... phía Nam.

Phía Nam?

...

Ryong Han?!

...

-Cha tôi cũng từng nghi ngờ quý phi và nhị hoàng tử có cấu kết với nhau... Chuyện Kang In tướng quân... không phải cũng từ ả đàn bà đó hay sao?

Cả đám đồng loạt quay về Changmin nhìn chăm chú.

End chap 24

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro