Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Những chiếc lông vũ từ chiếc gối bên dưới đầu anh ta chỉ vài giây trước, đã bay đi nhanh chóng trong không khí. Nó lại xảy ra một lần nữa, cơn ác mộng. Anh thường thấy mình quay tròn trong biểu tượng màu đen và trắng. Anh thậm chí không biết nó được gọi là gì nhưng nó vẫn xuất hiện trong giấc mơ của anh.

Chiếc gối rách đang nằm như một cái xác vô hồn của một con người, như thể tất cả những thứ bên trong của anh đã bị lôi ra ngoài. Toàn thân anh rung lên dữ dội vì anh muốn cào một thứ gì đó cho đến khi nó chảy máu. Cơn khát máu của anh lại nổi lên. Anh bật dậy khỏi giường và đi vào bếp.

"hyung?" Anh nghe thấy giọng nói của người em nuôi của mình. "Chuyện gì đã xảy ra thế?" Cậu lao đến bên Taehyung khi nhìn thấy đôi tay đang run rẩy. Taehyung không muốn làm hại người khác. Nhưng anh muốn ngửi thấy mùi của máu. Trước khi Taehyung có cơ hội cảnh báo JungKook tránh xa mình ra, anh cảm thấy có một đôi tay ôm lấy cổ mình. Taehyung sững người, "Bất cứ khi nào em gặp ác mộng, mẹ em luôn ôm em thật chặt." JungKook thì thầm vào tai Taehyung.

Ngón tay cái kỳ quặc của JungKook xoa dịu anh khi cậu vòng tay qua eo chàng trai gầy đến đáng kinh ngạc. Khi cả hai hít hà mùi hương của nhau và bình tĩnh lại, các giác quan của Taehyung đưa anh trở lại thực tại. Anh đẩy JungKook ra khỏi người mình và chạy về phòng, đóng cửa lại bằng một tiếng nổ.

Khi tiếng sầm vang lên, Jungkook mỉm cười một mình, "Chà, mẹ mình đâu có làm như vậy. Mẹ mình chắc phải xấu hổ lắm với hành vi của mình."

Mùi thức ăn tràn vào mũi của Taehyung vào sáng sớm. Anh biết đó là JungKook nên anh quyết định tắm rửa thật nhanh.

Khi bước xuống cầu thang gỗ trải thảm đỏ, anh quay lại thấy bàn ăn đã sẵn sàng. "Ồ, em đã định gọi anh." JungKook nói khi nhìn thấy Taehyung và cậu ấy mỉm cười với anh. Tính đến hôm nay, đã hai tuần kể từ khi họ bắt đầu sống cùng nhau. Hàng ngày Taehyung sẽ đến một quán bar nào đó gần nhất. Anh sẽ đi khắp các nẻo đường từ miền quê đến các sòng bạc.

Anh không biết hoặc không quan tâm JungKook đã làm gì khi ở nhà một mình. JungKook dường như là một loại virus hạnh phúc. Luôn mỉm cười dù có chuyện gì. Taehyung không bao giờ nói một lời với cậu mà chỉ gật đầu hoặc lắc đầu trước các hành động của JungKook. Anh đã bắt đầu ràng buộc với cậu bé thỏ và anh thậm chí còn nở nụ cười với cậu ấy. Nhưng không có gì thay đổi nhiều.

Thuốc.
Rượu.
Mũi tiêm.
Trầm cảm.
Khát máu.

Tất cả vẫn còn nguyên vẹn. Taehyung không quan tâm đến thú vui tình dục cũng như không quan tâm đến bất kỳ chàng trai hay cô gái nào. Đối với anh tình yêu là thứ anh không quan tâm nhưng ai cũng vậy. Về phần JungKook, cậu ấy là một playboy, ngay cả khi cậu ấy không giống ai. Cậu ta đi biển, tìm kiếm các cô gái và có họ để thỏa mãn thú vui thể xác của mình.

Cậu ấy không thích những điều xấu.

Ham muốn.

Trò tiêu khiển.

Và tình yêu đích thực không bao giờ tồn tại.

Cả hai người họ thực sự đối lập nhau. Cậu ấy không biết về Taehyung và Taehyung cũng không biết về cậu ấy. Họ chỉ hạnh phúc khi bận tâm đến công việc kinh doanh của riêng họ. Jungkook được cho biết Taehyung cần thời gian để cởi mở và cậu không nghĩ đến việc chia sẻ về đời sống của mình với anh chàng.

Nhưng hôm nay có phần khác do sự cố tối hôm trước. "hyung anh đã thấy cơn ác mộng nào ngày hôm qua?" JungKook hỏi trong khi nhét thức ăn vào miệng. Cậu đang mong chờ một cái nhìn trừng trừng từ đối phương nhưng cuối cùng lại nhận được một tiếng ậm ừ, như thể anh đang suy nghĩ. "Hãy nói về nói vòng tròn. Anh đã bị mắc kẹt. anh luôn thấy nó mỗi lần mình gặp ác mộng."

Giọng anh nhẹ và trầm. Nó thật nhẹ nhàng nhưng thật đáng sợ. Như thể một con quái thú ẩn trong đó và khi nó lao ra, nó sẽ xé bạn ra thành từng mảnh chỉ bằng sức mạnh thanh âm của nó. JungKook rùng mình với suy nghĩ này nhưng lại mỉm cười.

"Một vòng tròn?"

"Cái mà là một dấu hiệu hòa bình trong lịch Trung Quốc hay gì đó." Anh ta càu nhàu.

"Ý của anh là Âm Dương?"

"A cái gì?"

JungKook vội vàng kéo Taehyung về phòng của mình. Cậu để anh ngồi trên giường khi cậu bắt đầu lê la bên trong phòng chứa đồ. Phòng chứa đồ của cậu vốn là một căn phòng khuất sau bức tranh canvas lớn vẽ một con tàu trong cơn bão.

Căn phòng gọn gàng, sạch sẽ, và quan trọng nhất là màu trắng, không giống như căn phòng của anh lộn xộn với quần áo khắp sàn, hoàn toàn là màu đen và anh hiếm khi bật đèn.

Anh nghe thấy tiếng bước chân của JungKook và tiếng cạch cạch trên giường. Taehyung cảm thấy tấm nệm chìm xuống dưới sức nặng của JungKook. Cậu mang theo một cuốn sổ cũ, tất cả đều bám đầy bụi. "Bà của em có cái này. Bà ấy đã đưa nó cho em trước khi mất. Nhưng bà ấy luôn kể cho em nghe những câu chuyện về Yangyin và bà ấy đã so sánh nó với bố mẹ em.

Taehyung chăm chú ngồi xuống khi JungKook mở cuốn sách ra, anh nhìn thấy chính xác biểu tượng mà anh luôn thấy trong giấc mơ.

"Cái này .." anh nói nhỏ. JungKook liếc nhìn anh và tiếp tục. "Cái màu đen này được gọi là Âm và cái màu trắng này là Dương." Cậu lật trang.

Đó là một cuốn lịch, dựa theo mặt trăng. Nhưng nó liên quan gì đến Taehyung? "Tại sao bà của em luôn so sánh với cha mẹ của em?" Anh ấy hỏi.

JungKook thở dài khi cười. "Bà ấy nói rằng bố và mẹ em trước khi kết hôn là những người cực kỳ trái ngược nhau. Họ đã thuộc về nhau nhưng vẫn chưa được ràng buộc với nhau. Giống như Dương mà không có Âm và Âm mà không có Dương. "JungKook tiếp tục cho thấy ý của mình.

Taehyung gật đầu tỏ vẻ hiểu nhưng vẫn còn bối rối. "Bố em là Yang. Biểu tượng của;

Tích cực.

Mặt trời.

Ánh sáng.

Thiên đường.

Ngọn lửa.

Thế hệ.

Giống đực.

Mẹ em là Yin.

Mặt trăng.

Bóng tối.

Trái đất.

Nước.

Lạnh lẽo.

Sự phát triển.

Giống cái.

Họ chính xác là như vậy. Nhưng mọi thứ đã thay đổi. Cha em trở nên bạo hành khi em lên bảy. Ông ta lạm dụng tình dục em. Còn đối với mẹ. Bà ấy không biết, bà không bao giờ biết nên bà không bao giờ làm bất cứ điều gì về nó. Em không nói với bà ấy. Em sợ bố có thể đánh em hơn là chỉ cưỡng hiếp em. Em chưa bao giờ có vết thương. Ông ấy không bao giờ đánh em mà chỉ đẩy em. "JungKook mỉm cười.

Đây là lần đầu tiên anh nhận ra điều đó. Sự cay đắng và lạnh lùng bên trong nụ cười ấy. Sự tươi sáng xuyên qua nó không gì khác ngoài một mặt nạ linh thiêng của hạnh phúc. Niềm hạnh phúc chưa từng tồn tại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro