Chap 6 - Kẻ tâm thần và Người vô tội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Đổi cách xưng hô thành anh-em cho mấy anh với Y/n nhó, vì cũng sống chung hơn 1 năm rồi)

--------------------------------
Sanzu và Y/n nhìn nhau khi họ nghĩ ra việc gì đó để làm. Mọi người đã ra ngoài để làm công việc riêng của họ.

Mikey được Kakuchou hỗ trợ vì Sanzu đang bị quản chế cũng do gây ra quá nhiều náo động trong một cuộc họp (khác).

"Ai chớp mắt trước sẽ phải rửa bát." Cô đột nhiên thách thức.

"Chết tiệt, anh vẫn chưa chớp mắt." Gã nói khi nhìn lại vào mắt cô.

Cô ấy mỉm cười thật tươi. "Này, Sanzu." Cô gọi nhưng gã không trả lời. "Sanzu, này."

"Đừng làm anh phân tâm!" Sanzu nhổ nước bọt khi mắt gã bắt đầu ngấn nước. "Mắt anh khô quá."

“Lông mi của anh dài thật đấy.” Cô bình luận trước khi im lặng.

Gã cảm thấy có gì đó không ổn. "Em đang có kế hoạch gì vậy...?"

Y/n cười khúc khích và dần dần nó biến thành một điệu cười có phần loạn thần.

"Không...Y/n, đừng làm vậy." Sanzu cảnh báo nhưng đã quá muộn, cô thổi vào mắt gã và gã chớp mắt, vài giọt nước mắt rơi xuống khi gã làm vậy. "Mẹ kiếp! Điều đó thật không công bằng!"

"Dù sao thì anh cũng đang định nhắm mắt lại, em chỉ giúp anh làm nhanh hơn thôi." Cô ấy nhún vai. "Đi rửa bát đi."

"Anh không muốn." Gã khoanh tay và quay đầu đi như một đứa trẻ.

"Có, anh có đấy." Cô ấy đáp lại. "Anh muốn rửa bát nên mới chớp mắt trước. "Cái - anh không cố ý chớp mắt! Em làm anh chớp mắt!" Gã đối mặt với cô cùng đôi mày nhíu lại.

Cô gật đầu với nụ cười nhẹ nhàng. "Ừ, anh đã tự nguyện chớp mắt."

"Anh chỉ nói là anh không làm." Gã gân cổ cãi lại. "Em đang đảo ngược lời nói của anh."

"Em không làm một việc như vậy." Cô ấy nói với vẻ thở hổn hển giả tạo. "Anh đang dọn đồ. Giờ thì rửa bát đi."

"Mẹ kiếp mình ghét điều này." Gã càu nhàu trước khi đứng dậy đi về phía bếp để rửa bát.

Sau đó, khi rửa bát xong, gã tự hỏi cô đã đi đâu vì phòng khách yên tĩnh.

Gã tìm khắp nơi kể cả tầng áp mái và tầng hầm nhưng không tìm thấy cô nên đi đến phòng an ninh.

Bên trong là một chiếc TV màn hình lớn, về cơ bản nó hiển thị tất cả các vị trí và phòng, Sanzu quét từng phòng và gã nhanh chóng dừng lại ở phần hiển thị sân gôn của khu nhà.

Gã gần như hét lên sợ hãi khi phát hiện ra Y/n đang nhìn thẳng vào camera, gã tự hỏi liệu cô có nhìn thấy mình không nên gã vẫy tay và cô cũng làm như vậy.

"Cái đéo gì vậy...." Gã lẩm bẩm.

Cô đang nói gì đó nhưng Sanzu gã không thể nghe được đó là gì. Gã nhìn các nút trước mặt và thấy nút mic/loa, gã ấn vào.

"Tuyệt vời, anh đã tìm thấy nút âm thanh." Giọng cô ấy rõ ràng. "Em nói là lết cái mông anh ra đây ngay."

"Trời ạ, được rồi." Gã bất lực.

Sanzu nhanh chóng đến nơi, cô tựa người vào một chiếc xe golf chờ gã đến gần hơn.

"Rửa bát xong chưa?" Cô hỏi khi bước vài bước lại gần gã.

Gã đảo mắt. "Ừ, anh đã làm rồi."

"Cậu bé ngoan." Cô vừa khen ngợi vừa búng ngón tay. "Anh đã làm rất tốt."

Sanzu chớp mắt, cảm thấy mâu thuẫn. "Được rồi...?" Gã nhíu mày. "Vậy chính xác thì chúng ta đang làm gì ở đây?"

"Em thấy chán nên quyết định đua với anh." Cô ấy mỉm cười khi đập vào chiếc xe golf. "Sử dụng những thứ này, anh có tham gia không?"

.

.

.

Kế hoạch chỉ đơn giản là một cuộc đua quanh sân gôn, nhưng cuối cùng họ lại lái những chiếc xe golf đó trên đường tới công viên giải trí gần nhất.

Nhưng có vẻ như số phận đã không để kế hoạch của họ diễn ra như ý muốn.

Xe golf không nhất thiết phải hợp pháp ở một số vùng của Nhật Bản, vì vậy thay vì đến công viên giải trí, họ đang lái xe trên đường cao tốc trong khi bị cảnh sát đuổi theo.

"Chết tiệt, em không có bằng lái!" Cô hét vào mặt Sanzu, người có vẻ thích thú với cuộc rượt đuổi.

Gã cười nhạo cô. "Em sở hữu bảy chiếc ô tô và em không có bằng lái?" Gã nhướng mày. "Hơn nữa, anh không nghĩ cái bằng lái sẽ cứu em trong tình huống này đâu."

"Ai lên kế hoạch sử dụng xe golf vậy?!" Cô rên rỉ trong hoảng loạn.

Gã chết lặng với cô. "Nghiêm túc đấy à?" Sau đó gã nhận ra điều gì đó. "Nhưng thế quái nào những chiếc xe golf này lại nhanh đến thế?"

"Chúng thực sự không phải là xe golf - chúng chỉ trông giống như vậy nhưng động cơ của chúng mạnh hơn nhiều so với ô tô." Cô giải thích khi vượt qua một vài chiếc xe phía trước. "Mở mắt nhìn đường!" Cô cảnh báo gã.

Sau đó Sanzu xoay người khi gã suýt tránh được một chiếc ô tô. "Mẹ kiếp, gần quá rồi!" Gã kêu lên trước khi cười.

.

.

.

Trong khi đó, tại trụ sở Phạm Thiên, Mikey đang bị phân tâm nhưng không chỉ có hắn có điều gì đó bận tâm, Takeomi cũng đang nghĩ đến điều gì đó.

“Họ chẳng có ý gì tốt cả.” Takeomi lẩm bẩm.

Mikey ậm ừ. “Tốt hơn là tao nên gọi cho chị ấy.” Sau đó hắn gọi vào số của cô nhưng cô không trả lời. “Chắc chắn là họ không gặp rắc rối thực sự nào cả.”

"Tao hi vọng là không." Takeomi đáp lại.

.

.

.

"Mikey sẽ giết anh mất." Sanzu thì thầm trong hơi thở. "Đây đúng là một ý tưởng tồi."

"Hả? Vừa nãy anh còn cười khi đâm vào xe golf cơ mà." Cô nhìn gã bối rối. “Chân anh ổn chứ?”

"Anh không có thời gian lo lắng về cái chân của mình! Anh phải đảm bảo rằng em đang ở nhà khi Mikey về." Sanzu lấy điện thoại ra và bắt đầu gọi cho ai đó.

"Anh đang gọi cho ai vậy?" Cô hỏi khi ghé sát tai vào điện thoại của gã, má họ rất gần nhau.

"Rindo." Gã trả lời một cách mơ hồ. "Anh chắc chắn rằng họ đã hoàn thành công việc của mình ngay bây giờ."

Bây giờ họ đang trốn cảnh sát bên trong một cửa hàng tiện lợi xập xệ. Chiếc xe golf mà Sanzu đang lái đã bị tông, trong khi chiếc xe golf của Y/n bị bỏ lại đâu đó khi họ đi bộ bỏ chạy.

"Em chưa bao giờ có được nhiều niềm vui như thế này, ai mà biết chạy trốn khỏi cảnh sát lại phấn khích đến thế này?" Cô lẩm bẩm với giọng đầy phấn khích.

"Chà, chuyện đó xảy ra quá thường xuyên thì không vui chút nào." Sanzu nhún vai. "Giờ thì đi thôi, chúng ta nên đi trước khi họ đuổi kịp."

"Vậy là chúng ta sẽ trốn à?" Cô nhướng mày nhìn gã, dường như đang thách thức gã. "Đừng nói với em rằng sự dũng cảm của anh vừa rồi chỉ là để trưng bày thôi nhé?"

Gã nhìn chằm chằm vào cô với vẻ mặt tương tự như cô. "Em thực sự đang thách thức anh đấy à." Cô chỉ nhìn chằm chằm vào gã, và thế là gã lên tiếng. "Được rồi, anh có một ý tưởng."

"Nếu nó liên quan đến lửa thì không, đó không phải là một ý tưởng hay." Cô ấy khoanh tay lại.

Gã rên rỉ. "Được rồi, vậy em có ý định gì thế?"

"Anh biết không...em luôn thắc mắc anh làm công việc gì ở Phạm Thiên." Cô chậm rãi nói, rõ ràng đang gợi ý điều gì đó.

Sanzu mỉm cười. "Em đang đề nghị anh đưa em đi làm à?" Gã nghi ngờ hỏi và cô gật đầu. "Em có chắc chắn muốn xem loại công việc của anh?"

"Nó sẽ mang tính giáo dục." Cô nhún vai với một nụ cười rộng. "Vậy nên? Anh sẽ đưa em đi chứ?"

Sau một hồi đắn đo, cuối cùng gã cũng đồng ý. Nhưng không phải sau khi nói với cô ấy rằng nó có thể sẽ khiến cô ấy sợ hãi vì nó liên quan đến rất nhiều cảnh bạo lực.

Có sự do dự rõ ràng trong câu trả lời của cô khi cô trấn an gã rằng mình sẽ ổn thôi. Tuy nhiên, gã vẫn tò mò không biết chuyện này sẽ diễn ra như thế nào.

Anh em Haitani sau đó đến đón họ, họ rất ngạc nhiên khi thấy Y/n đi cùng Sanzu vì theo như họ biết, cả hai không thực sự thân thiết với nhau - đặc biệt là sau sự cố với chiếc bát thủy tinh.

Y/n và Sanzu không thân thiết lắm so với những người khác, nhưng thỉnh thoảng họ vẫn nói chuyện. Nhưng hai người dường như đã hình thành một mối liên kết chỉ trong một thời gian ngắn.

"Sao mày lại ra ngoài Sanzu? Mikey không quản mày à?" Ran vừa lái xe vừa hỏi.

Rindou ngồi trên ghế phó lái nhìn về phía sau nơi Sanzu và Y/n đang ngồi. "Và tại sao hai người lại cùng nhau đến cái cửa hàng tiện lợi tồi tàn đó?"

"Đó là một câu chuyện dài." Sanzu trả lời bằng một cái nhún vai.

"Một câu chuyện liên quan đến xe golf và cuộc rượt đuổi của xe cảnh sát trên đường cao tốc." Cô kết thúc câu nói với vẻ phấn khích kỳ lạ vì bị cảnh sát truy đuổi.

Ran và Rindou nhìn nhau vừa lo lắng vừa bối rối. Họ có nên quan tâm không? Suy cho cùng thì, có lẽ họ không nên như vậy, Y/n là một người phụ nữ nhạy cảm. Nhỉ?

"Mà...hai người đang đi đâu vậy?" Rindou hỏi.

"Trụ sở chính." Sanzu trả lời khiến Rindou nhướng mày nhìn gã một lần nữa. "Rồi, rồi. Tao biết Mikey đã quản chế tao nhưng bọn tao sẽ làm nhanh thôi."

Anh cả Haitani chỉ có thể thở dài. "Nếu Mikey bắt được mày ra khỏi nhà. Tao sẽ không lên tiếng thay mày đâu." Gã nhắc nhở. "Và Y/n, em có chắc muốn quay lại đó không?"

"Hmm? Ừ, không sao đâu." Cô ấy trả lời nhưng Ran không mua nó mà tạm thời gã sẽ buông ra. "Nhân tiện, các anh có loại căng tin nào trong trụ sở của mình không?"

"Bọn anh có máy bán hàng tự động? Cái đó có tính không?” Sanzu trả lời một cách không chắc chắn.

Cô nhún vai với một tiếng ậm ừ. "Chỉ cần có đồ ăn là được."

.

.

.

Hai anh em chỉ đưa hai người kia đi vì họ cần phải làm một công việc cuối cùng trong ngày.

Trong khi Y/n và Sanzu tiếp tục bước vào bên trong trụ sở. Mọi thành viên cấp dưới đều ngạc nhiên khi bất ngờ nhìn thấy Sanzu trong tòa nhà.

Và còn ngạc nhiên hơn khi thấy cùng một cô gái đến hai lần, vì bất cứ khi nào các thành viên cốt cán đưa phụ nữ đi làm tình, họ không đưa những cô gái đó đến hai lần.

Nhưng tất nhiên, Y/n không phải gái mại dâm, điều đó cần được làm rõ.

Sanzu đưa cô đến một tầng khác với nơi cô đến lần trước. Trước khi họ bước vào phòng, gã đưa cho cô một chiếc mặt nạ.

"Cái này dùng để làm gì?" Cô hỏi khi nhận nó từ gã. "Cái này không được sử dụng phải không?"

"Tất nhiên là không rồi, điều đó thật kinh tởm." Gã co rúm người lại. "Dù sao thì em cũng sẽ cần nó. Sau này em sẽ cảm ơn anh đấy."

Sau đó Y/n đeo nó khi Sanzu mở hai cánh cửa thép, dẫn đến một loạt cầu thang dẫn xuống phía dưới.

Cô chỉ theo gã xuống, càng đi thì mùi càng ngột ngạt. Nó có mùi như máu, mồ hôi và kim loại rỉ sét cùng một lúc.

Khi họ đến nơi có mùi hôi, đôi mắt cô mở to kinh hãi. "Ew-! Nơi này thật kinh tởm......" Cô gần như muốn nôn khi nhìn thấy cảnh tượng đó. "Anh có bao giờ dọn dẹp nơi này không vậy?"

"Không, nhiều việc lắm." Sanzu nhún vai khi đeo găng tay vào. "Hãy đeo găng tay vào nữa."

Và cô ấy bắt buộc đeo. “Chính xác thì công việc của anh là gì, Sanzu?”

"Chà, anh chỉ làm bất cứ điều gì Mikey bảo anh." Gã đã trả lời. "Nhưng hầu hết thời gian anh đều lấy...thông tin từ mọi người, và anh là người...kết thúc mọi việc." Gã nói, lựa chọn từ ngữ (gần như) cẩn thận.

Y/n nhìn chằm chằm vào gã một lúc khiến gã lo lắng, sau đó cô nhịn cười. "Anh đang nói gì vậy?" Cô cười khúc khích. "Vậy, anh tra tấn để lấy thông tin và giết những kẻ phản bội và những thứ tương tự?"

"Ờ - đúng vậy." Gã chớp mắt khi nhìn cô đi quanh căn phòng nồng nặc mùi chết chóc. Cô ấy trông không hề bận tâm trước tất cả những điều này.

Điều đó làm Sanzu bối rối, đó chỉ là vài tháng trước, khi cô run rẩy vì sợ hãi khi nhìn thấy gã đầy máu.

Chính xác thì lúc này trong đầu cô ấy đang nghĩ gì?

Liệu cô ấy có phát điên không?

"Này, đến đây." Gã gọi và cô nhảy về phía gã. "Trước đây em đã từng đánh ai chưa? Như dùng gậy hay có thể là ống kim loại?"

"Không? Tại sao em lại làm thế?" Cô nhíu mày. "Nhưng em đã chơi bóng chày một lần và em cũng chơi gôn."

"Tuyệt vời, bây giờ hãy sử dụng cái này." Gã tóc hồng sau đó đưa cho cô một chiếc gậy gỗ đơn giản. "Khi anh ra hiệu cho em đánh, hãy vung mạnh nhất có thể, được chứ?"

Cô chỉ ậm ừ và gật đầu đáp lại, điều đó khiến gã nhớ lại cô đã từng trầm lặng như thế nào khi họ gặp nhau lần đầu.

Ở phía bên kia căn phòng là hai người đàn ông bị trói cổ tay bằng dây xích, chân gần như không chạm đất.

Họ trông không ổn chút nào, đó là điều chắc chắn, cả hai người đàn ông đều bị bịt miệng và bị bầm tím nặng. Cô gần như cảm thấy tồi tệ, nghĩa là nếu cái mùi kinh tởm đó không làm cô phân tâm quá nhiều.

Cô không lắng nghe nhiều những gì Sanzu đang nói hoặc những gì hai người kia sẽ trả lời lại bất cứ khi nào Sanzu bỏ bịt miệng ra.

Tất cả những gì Y/n chú ý đến là tín hiệu của Sanzu mà gã vừa đưa ra. Cô xoay cây gậy quanh tay trước khi nắm chặt nó và vung mạnh.

Cô có thể cảm nhận được lực từ cánh tay mình khi cô đánh họ mạnh đến mức nào, họ rên rỉ đau đớn khi cơn đau thấm vào cơ bắp.

Y/n sẽ đánh vào một số điểm nhất định, chẳng hạn như phần thân nơi xương sườn lộ ra nhiều nhất, hông và ngay phía trên đầu gối.

"Đây là một liệu pháp kỳ lạ." Cô lẩm bẩm khi dừng lại và siết chặt tay hơn nữa để tung ra một đòn khác.

Chẳng bao lâu, không chỉ có âm thanh va chạm và tiếng rên rỉ tràn ngập căn phòng, tiếng cười ngày càng tăng dần của cô ấy cũng hòa lẫn với tiếng ồn.

Sanzu chỉ khoanh tay đứng nhìn dựa vào cột vì cô thích làm tổn thương người đàn ông quá nhiều.

Đó là một cảnh tượng thú vị, nhưng dù rất thích thú với buổi biểu diễn nhưng gã cần người đàn ông đó vẫn còn sống để tham gia buổi đánh giá cuối cùng vào ngày mai.

"Được rồi, đủ rồi đồ ngốc, em đang tận hưởng nó quá nhiều rồi." Gã đứng đằng sau cô và chộp lấy cây gậy khi cô vừa định nhấc nó lên.

Y/n đột nhiên buông cây gậy ra. "Ồ, em đã làm quá sức phải không?" Thái độ của cô lại trở nên bình tĩnh trở lại.

"Không, em làm tốt lắm." Gã đảm bảo khi đặt cây gậy xuống. "Đi lên thôi nào, anh cần cung cấp cho Kakuchou thông tin mới mà chúng ta có được."

Cô gần như quên mất mục đích thực sự tại sao họ lại ở đây, Y/n gật đầu và họ lại đi lên lầu.

Khi họ đang trên đường đến văn phòng của Kakuchou, Sanzu đang giúp cô tháo chiếc găng tay cao su màu đen mà cô đeo trước đó.

"Giữ yên tay nhé, anh sẽ không thể kéo nó ra nếu em cứ di chuyển cánh tay." Gã mắng khi cô liên tục để tay mình bị kéo.

Cô trợn mắt. "Cái thứ chết tiệt này chặt quá, cảm giác như da em đang bị nó xé toạc vậy." Nhưng mặc cho cô nói vậy, gã cũng không quan tâm mà chỉ kéo mạnh hơn. "Này-! Ôi đau!"

Khi chiếc găng tay cao su được kéo ra, nó bị gãy và làm rơi vào tay Sanzu. "Mẹ kiếp chết tiệt!" Gã vừa chửi rủa vừa lắc tay để giảm bớt cơn đau.

"Đáng đời anh." Cô lẩm bẩm trước khi bỏ gã lại ở hành lang.

"Sanzu, mày đang làm gì ở đây thế?" Một giọng nói quen thuộc khiến gã nao núng, đó là Mikey. "Tao đã nói là mày cần phải ở trong nhà mà."

"Ờ, ừ...đúng là mày đã dặn tao như thế." Gã cười ngượng ngùng, sau đó nhìn quanh để kiểm tra xem Y/n có ở trong tầm mắt không.

Mikey nhướng mày. "Mày đang tìm cái gì vậy?"

"Không có gì!" Gã trả lời gần như ngay lập tức. "Tao đang trên đường đến chỗ Kakuchou để báo cáo."

Người con trai thấp hơn nhìn chằm chằm vào gã với vẻ hoài nghi trước khi hừ một tiếng ngắn rồi rời đi, Sanzu hít một hơi thật sâu khi cuối cùng gã cũng ở một mình.

"Em có rất nhiều điều cần phải giải thích đấy, Sanzu." Một giọng nói khác mà gã sợ phải nghe cất lên, đó là Takeomi và đằng sau là Y/n. "Sao em lại đưa cô ấy tới đây?"

Y/n bị bỏ lại dựa vào tường khi Takeomi kéo gã sang một bên và nói với giọng thì thầm. "Mikey đã nói rõ rằng không ai được đưa cô ấy đến đây, đặc biệt là sau những gì đã xảy ra." Sau đó Takeomi gãi sống mũi của mình. “Và em có đủ can đảm để đưa cô ấy xuống đây không?”

Trải nghiệm chính xác này khiến Sanzu nhớ đến việc Takeomi sẽ mắng gã như thế nào vì không làm gương tốt cho em gái Senju của họ.

Sanzu trợn mắt. "Cô ấy ổn, anh không thấy sao? Hơn nữa, em đâu phải là người nhất quyết muốn đến." Gã vặn lại trước khi bước về phía Y/n.

Takeomi thở dài, nhận ra điều mình đã làm. "Sanzu." Gã gọi nhưng thằng em trai không quay lại. "Haruchiyo." Gã gọi với giọng nghiêm khắc hơn.

"Cái gì?" Sanzu quay đầu lại.

Người đàn ông lớn tuổi sau đó ném chìa khóa xe moto của mình và Sanzu đã bắt được. "Hai đứa tốt nhất nên về nhà đi, Mikey và anh cũng sẽ về nhà." Gã nói trước khi quay người nhưng vẫn chưa bước đi. "Lái xe an toàn nhé, Haru." Và gã rời đi.

"Haru? Đó là một cái tên dễ thương." Cô ngây thơ lẩm bẩm.

Gã nhìn theo bóng lưng ông anh trai bước đi trước khi quay sang Y/n. "Ừ, ừ, anh biết. Bây giờ chúng ta đi thôi."

Nó có thể không được chú ý đối với một số người, nhưng khi thực sự quan sát, biểu hiện của Sanzu dịu đi khi anh trai gã nói những lời đó.

"Lái xe an toàn nhé, Haru."

Khi họ đi cạnh nhau, Y/n ngước nhìn gã. Nhận thấy ánh mắt của cô, Sanzu nhìn xuống cô với vẻ mặt tò mò.

"Mắt anh có vẻ sáng hơn." Cô bình luận. "Anh có hạnh phúc không?" Gã tránh cơn sương mù của mình sau khi nghe câu hỏi của cô.

Gã có hạnh phúc không?

Đó có thể là điều khó nói nhất nhưng gã không còn biết cảm giác hạnh phúc là như thế nào nữa. Suy cho cùng, tiếng cười của gã thường xuất phát từ sự tức giận và khó chịu.

Cô không nhận được câu trả lời, nhưng cô thấy ổn với điều đó. Sau đó cô vòng tay mình vào tay gã và kéo gã lại gần hơn. "Chúng ta về nhà thôi!"

.

.

.

Khi Mikey và Takeomi về đến nhà, họ được chào đón bởi tiếng hét kinh hoàng của Sanzu cùng với tiếng cười của Y/n.

Cả hai đang chơi trò chơi zombie và Sanzu vừa chết sau khi hoảng sợ và khiến nhân vật của mình mắc kẹt vào chướng ngại vật và bị zombie cắn.

"Anh thực sự đã giết người bằng tay không mà, làm thế nào mà anh lại sợ một cục pixel chứ?" Cô trêu chọc khi cô tiếp tục chết vì cười.

Sanzu vô tình phồng má lên. "Nó khác nhau!" Gã biện hộ. "Em sẽ cảm thấy thế nào nếu bị truy đuổi bởi những xác thịt thối rữa?"

"Nhân vật của anh có vũ khí là có lý do, đồ ngốc." Cô mắng.

"Anh hoảng loạn đấy, được chưa?!" Gã vặn lại. "Và em cũng chỉ đứng đó thôi!"

"Heh, rất thú vị khi đứng xem mà." Cô ấy nhún vai.

"Em thật độc ác." Gã nheo mắt nhìn cô.

Sanzu đã và luôn bị miêu tả là một kẻ tâm thần vì xu hướng bạo lực của mình, nhưng chỉ những người thực sự thân thiết với gã mới có thể thấy gã thực sự ngây thơ và dịu dàng như thế nào.

Và điều ngược lại với Y/n, một người ngọt ngào và ngây thơ ở nơi công cộng nhưng lại là một người phụ nữ đáng sợ ở nơi riêng tư.

Suy cho cùng, một bức tường không có nghĩa là nó chỉ có một mặt, một mặt lộ, mặt kia ẩn. Mỗi người chỉ nhìn thấy toàn bộ sự việc một lần và điều đó phụ thuộc vào việc bạn đứng về phía nào.


Bạn muốn ở bên nào hơn?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro