Chương 4 - Bữa tiệc chào mừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hmm nhóm trưởng Kwon, chị vẫn chưa nói tại sao chúng ta lại ở đây..."

Sakura và Eunbi đang ở trong một trung tâm thương mại, địa điểm hot nhất ở Dongdaemun, Seoul. Họ đã đi qua ba cửa hàng tạp hóa, một tiệm trang sức, một cửa hàng thời trang và một hiệu sách. Giờ thì đang dừng lại ở một cửa hàng bán quần áo mùa đông. Sakura vẫn không biết tại sao mình lại ở đây.

Eunbi liếc cô "Một khách hàng yêu cầu chúng ta phải thiết kế mẫu dành cho các cặp đôi, nên giờ cần phải nghiên cứu thực tế. Ta cần phải biết xu hướng gần đây là gì để đáp ứng yêu cầu của khách hàng. Ở Dongdaemun là khu phố thời trang của Seoul, muốn tìm gì cứ tới đây sẽ thấy."

Sakura gật gù "Vậy...chúng ta sẽ thiết kế mẫu dành cho cặp đôi ạ?"

Eunbi gật đầu "Đúng vậy. Thế nên tôi mới đưa em đi theo"

"Là sao-"

Một thanh niên chào đón hai người với nụ cười trên môi "Xin chào quý khách! Tôi có thể giúp gì cho hai quý cô xinh đẹp đây?"

Nàng trưởng nhóm đáp "Chúng tôi đang tìm thứ gì đó hợp với mùa này, làm sao cho nhìn vào người ta biết bọn tôi là một cặp ấy."

Thanh niên nhìn họ một lúc rồi mới mở miệng "Oh"

"Hai người...là người yêu của nhau sao?" anh ta hỏi

Sakura đần mặt nhìn anh ta.

"Vâng, đúng thế đấy" Eunbi đột nhiên đáp lại.

Cô trượt tay trái lồng vào cánh tay phải của cô gái trẻ hơn, đan tay họ vào nhau.

Sakura bị shock và má cô hồng lên. Những cử chỉ thân mật với cấp trên như thế này vượt quá sự mong đợi của cô trong ngày đầu tiên đi làm.

"Well, xu hướng đồ đôi của mùa đông năm nay là áo khoác hoặc găng tay đôi" anh chàng giới thiệu.

Anh ta đưa hai cô gái tới gian áo khoác, đưa họ xem những món đắt tiền với hi vọng sẽ bán được kha khá.

"Một số mẫu áo khoác của chúng tôi đi theo set! Nên nếu bạn mua hai món sẽ được chiết khấu đó ạ!" anh nhân viên nói trong khi giới thiệu hai chiếc áo khoác dài màu vàng.

"Đây là mẫu bán chạy nhất của chúng tôi năm nay!"

Chiếc áo màu vàng sáng nhìn như đồ dành cho dân đua xe máy mặc vào ban đêm để tránh bị tông trúng. Màu sáng trên nền tối. Eunbi tự hỏi liệu trong đêm nó có phát quang luôn không. Một tín đồ thời trang như cô không thể nào ngăn nổi biểu cảm chán nản với mẫu áo này.

Eunbi lắc đầu "Chúng tôi muốn tự mình xem qua. Nếu cần sẽ gọi bạn giúp nhé, cảm ơn bạn"

"Đi thôi cưng", cô nói, kéo tay Sakura đi.

"Không biết là áo khoác hay đồ cosplay thành con vịt nữa" Eunbi lẩm bẩm.

Sakura bật cười "Em nghĩ bạn cùng phòng của em sẽ thích cái áo đó. Em ấy là một con vịt"

"Bạn cùng phòng của em là vịt?"

"Trong cơ thể của người."

"Nghe có vẻ là một cô bé thú vị đấy."

"Cô bé ấy rất thú vị."

Hai người tiếp tục đi tới khu vực đồ phụ kiện. Sakura chọn một đôi găng tay bằng len. Nó có màu đỏ pha chút trắng, trang trí bằng hình một chú tuần lộc.

"Nhóm trưởng, cái này thì sao chị?"

Eunbi nhìn đôi găng tay trong sự hãi hùng và lắc đầu lia lịa "Em đang cầm cái quỷ gì vậy? Đặt ngay xuống cho tôi! Em đang hẹn hò với một bà lão đấy à?"

Sakura vội vàng trả lại đôi găng về vị trí cũ, dù vẫn nghĩ nó đẹp đấy chứ nhỉ.

"Này Kkura, lại đây" Eunbi gọi

"Gì thế ạ?"

Eunbi cầm một chiếc khăn màu hồng trên tay.

"Em thấy thế nào?"

"Oh nó đẹp đấy ạ."

"Được, đứng yên."

Eunbi quàng khăn qua cổ Sakura và nhích tới gần hơn để thắt chiếc khăn thật đẹp. Sakura đứng im như tượng, mặc cho nhóm trưởng của cô đang đóng gói cô như một món quà.

"Em xem" cô ấy bắt cô ngắm trước gương.

Sakura thấy mình trong gương, nhìn cực phong cách chỉ bằng sự thêm thắt của chiếc khăn. Cái áo khoác lông trắng của cô giờ nhìn cứ như hàng thương hiệu nổi tiếng nào đó.

"Oh, nhìn...đỉnh thật" cô nói với giọng đầy ấn tượng.

"Khăn là một loại phụ kiện dễ dàng khoác lên và cũng có thể bỏ ra nếu em muốn. Tôi nghĩ thứ này thật hoàn hảo. Nhìn em quàng khăn rất...đẹp."

"Nhưng chị nói là đồ cặp mà, sao chỉ có mỗi mình em đeo"

Eunbi cười "Oh vậy em phải chọn một cái giúp tôi chứ. Cùng kiểu nhưng khác màu nhé."

"Màu xanh thì sao chị?" Sakura chọn một chiếc khăn màu xanh.

"Wow, sao em biết chị thích màu xanh"

"Thật á?"

Eunbi gật đầu "Giờ quàng khăn cho chị đi."

Sakura tiến lại gần hơn và vòng khăn qua cổ Eunbi. Cô ngửi thấy mùi hương của cô ấy hôm nay có chút khác, giống mùi vani. Ánh mắt họ chạm nhau, nhưng Sakura vội quay đi. Ngượng ngùng quá.

Họ cùng đứng trước gương, ngắm nghía khăn của mình.

"Nhìn chúng ta rất đẹp đôi đấy chứ, em nghĩ vậy không?" Eunbi đi thẳng vào vấn đề

Sakura né câu trả lời bằng cách cười kiểu ngớ ngẩn. Lúc này cô chỉ ước gì có thể giả vờ không hiểu tiếng Hàn.

"Mua thôi"

"Gì cơ?"

**

Kang Hyewon đảo một vòng quanh quán café công ty để tìm người. Đang là giờ ăn trưa nên quán chật kín nhân viên của tòa nhà. Cô cầm khay đồ ăn đi quanh tới khi tìm thấy người cần tìm. Cô ấy đang ngồi ăn một mình, không hề hay biết có người đang tìm kiếm.

"Konbanwa Saku-chan!" cô hớn hở gọi.

"Oh Hyewon! Chào!"

"Tớ ngồi đây được không?"

"Được chứ! Tớ định ăn với Juri nhưng hình như cổ kẹt với sếp bên đó nên có khi phải nhịn ăn trưa luôn rồi."

Hyewon ngồi đối diện với Sakura, bắt đầu bữa ăn.

"Juri thực tập ở Nhóm 1 nhỉ? Tội nghiệp cô ấy"

"Sao cậu lại nói vậy?"

"Nhóm trưởng nhóm đó là Park Haeyoon, nổi tiếng là cực hạch sách và hay bắt bẻ. Chẳng có ai làm việc được với cô ta quá một năm. Thường thì họ xin chuyển phòng hoặc nghỉ việc luôn ấy."

"Chắc Juri đang thấy khó khăn lắm..."

Hyewon gật đầu "Ừ, còn cậu thì may lắm mới được chung nhóm với bọn tớ đấy, Saku-chan! Nhóm trưởng của chúng ta là đỉnh nhất."

"Chị Kwon ấy hả?"

Hyewon gật đầu cái nữa trong khi cắn một miếng thịt trong bát của mình. Thực đơn hôm nay là cơm thịt bò, không rõ bằng cách nào nhưng Hyewon đã xin xỏ thêm được một miếng thịt bò nữa từ chỗ đầu bếp.

"Nhóm trưởng của chúng ta là người như thế nào?"

"Chị ấy tốt"

"Ừ, tớ cũng thấy thế, nhưng còn gì nữa không? Tính cách thì sao?"

Hyewon nhướng mày "Sao cậu hỏi vậy, bộ thích chị ấy à?"

Sakura lắc đầu "Không có! Tớ sẽ làm việc cùng chị ấy mà, chỉ muốn biết chị ấy là người như thế nào thôi!"

Hyewon bật cười "Bình tĩnh, cậu thích chị ấy thì cũng dễ hiểu mà. Có phải mỗi mình cậu đâu."

Sakura há mồm "Là sao?"

"Chắc cậu cũng thấy chị ấy vừa tốt vừa cool như thế nào rồi phải không? Một nhóm trưởng tốt bụng và rất ngầu."

"Ở đây chị ấy là ngầu nhất đấy. Đàn ông ai cũng muốn hẹn hò với chị ấy cả, phụ nữ thì...cũng vậy luôn" Hyewon thêm vào.

"Đúng là chị ấy tốt bụng, nhưng với ai chị ấy cũng tốt cả. Hồi năm ngoái lúc mới vào công ty tớ cũng đổ chị ấy luôn. Sao mà không đổ được cơ chứ? Chị ấy quan tâm tới mọi người, giỏi lãnh đạo, lại còn nóng bỏng nữa."

Sakura gật gù tán thành, nhất là đoạn nóng bỏng.

"Cậu vẫn thích chị ấy à?"

"Oh không! Tớ đã bỏ qua chị ấy rất nhanh ngay khi biết chị ấy có bạn gái."

"Gì cơ?"

"Mọi người gọi đó là giai đoạn Kwon Eunbi. Cánh đàn ông thì vượt qua nhanh lắm khi biết chị ấy không có hứng thú với nam giới, nhưng các chị em thì vẫn mơ mộng. Vì giờ chị ấy đang độc thân nên họ vẫn nghĩ mình sẽ có cơ hội."

"Hình như tớ biết...hơi nhiều thông tin quá rồi."

"Tổng quan về nhóm trưởng của chúng ta là vậy, hmm, chị ấy như kiểu học sinh nổi bật ở trường ấy. Tớ còn cảm nhận được cậu cũng sẽ thành nhân vật mới nổi ở đây đấy."

"Tớ á?"

"Dân tình đang xôn xao về một cô thực tập sinh người Nhật cực xinh ở Nhóm 2."

Sakura nhìn cô "Gì chứ, tớ nào có xinh đẹp-"

"Dù sao, tớ cũng rất vui vì cậu tham gia nhóm, nếu không tớ lại phải lượn sang phòng khác để được thấy cậu mất." Hyewon thản nhiên.

Cô nhìn Sakura và mỉm cười.

"Cậu có định ăn cơm không? Nếu không thì để tớ ăn cho."

**

"Nâng ly chào mừng các thực tập sinh mới nào!" Cô Park giơ cao ly rượu của mình

"Chào mừng các em thực tập sinh!" họ đồng thanh nâng ly.

Các tổ đội của RMR Design tổ chức một buổi tiệc, đây là truyền thống mỗi tháng một lần để các nhóm cùng tụ tập chè chén với nhau. Nhưng hôm nay có sự kiện đặc biệt hơn một chút, là để chào đón các thực tập sinh mới toanh, tính cả Sakura và Juri.

"Cậu tính trốn rượu hả?" Juri hỏi khi thấy Sakura vẫn đang cầm chén soju trên tay.

Sakura lắc đầu "Cậu không muốn thấy lúc tớ say đâu."

Juri khúc khích cười "Uống một chén thế này không say được đâu."

"Nhưng tớ dễ say lắm..."

Park Haeyoon nhanh chóng để ý thấy Sakura vẫn ngập ngừng cầm ly rượu trong tay.

"Em có uống được không đó? Miyawaki."

Sakura nuốt nước vọt "V-vâng, em sẽ uống mà"

Một nam đồng nghiệp lên tiếng "Chắc em ấy không quen với rượu Hàn"

Hắn tiến tới và cầm tay Sakura.

"Để oppa uống giúp em nào."

Sakura giật mình, cố giật tay ra nhưng hắn nắm quá chặt.

"Kh-không sao mà, em uống được."

"Khồngggggg, để anh uống hộ cho." Anh ta lè nhè, có vẻ đã hơi say.

Hắn nắm tay Sakura chặt hơn, kéo cô về phía mình. Sakura cảm thấy rất khó chịu, muốn tát cho hắn một cái thật mạnh, nhưng cô chỉ là một thực tập sinh. Hắn là đại tiền bối của cô, không đời nào nên gây rắc rối ở đây.

Trong khi cô đang cố vùng vẫy thoát ra, bỗng có ai đó kéo lấy tay hắn.

"Tự uống một mình đi Lee." Giọng nói vang lên dứt khoát.

Sakura nhìn vị cứu tinh, chính là trưởng nhóm, Eunbi.

Hắn lập tức buông tay Sakura và lút cút chạy về chỗ của mình. "Tôi biết rồi Eunbi...tôi chỉ là đang giúp đỡ Sakura ấy mà. Tôi không có ý định lợi dụng gì em ấy đâu..."

Eunbi lườm hắn, "Sakura là một người trưởng thành, cô ấy không cần anh giúp đâu."

Cô ngồi xuống cạnh Sakura. Sakura muốn gửi gắm lời cảm ơn qua ánh mắt nhưng không thành. Eunbi có vẻ rất cáu, không biết tại sao nữa.

Haeyoon khịt mũi, "Ái chà, Kwon Eunbi che chở tốt ghê."

Eunbi trợn mắt "Em ấy dù sao cũng là thành viên của nhóm tôi, tôi không bảo vệ thì ai? Cô chắc?"

"Okay, bình tĩnh, đang tiệc tùng mà, uống thôi nào!"

Cô ta quay về phía Sakura, "Ồ Sakura, thế em có định uống hay là không?"

Để tránh phức tạp hóa câu chuyện thêm nữa, Sakura làm trọn một hơi, "Em uống rồi đây ạ!"

Có một ly soju mà lắm chuyện quá.

**

"SHINPAI NAISHAAAAA!!!"

Cả nhà hàng quay ra nhìn cô gái Nhật Bản đang đứng trên bàn, hát nhạc kịch Lion King bằng tiếng Nhật.

"SHINPAI NAISHAAAAA!!!"

Sakura đã say. Cô quên không cảnh báo mọi người những lúc có cồn trong người cô sẽ biến hình thành siêu sao nhạc kịch. Chậc, cũng không có gì làm tự hào để khoe khoang cho lắm. Để họ tự chứng kiến vậy.

"Em ấy định hát đến bao giờ thế?" Eunbi hỏi Juri.

Juri xấu hổ muốn chết vì cùng là người Nhật, cô lắc đầu nguầy nguậy.

"Em không biết ạ, chị Kwon. Em chưa thấy cậu ấy như vậy bao giờ."

"Em ấy đang hát gì thế?"

"Nó có nghĩa là "khỏi phải lo", là một đoạn lời thoại trong vở nhạc kịch nổi tiếng ở Nhật - Lion King..."

Eunbi nhún vai, "Ồ, vậy chắc em ấy đang không có gì phải lo lắng cả, thế cũng tốt."

Juri nhìn cô nghi hoặc.

Haeyoon bước về phía họ, có vẻ khó chịu.

"Eunbi, tôi có vài lời được không?"

"Cứ nói?"

"Chủ nhà hàng muốn cô Miyawaki ra khỏi quán vì cổ đang làm phiền mọi người! Quán đâu phải chỉ có mỗi chúng ta? Chẳng có ai ở đây muốn nghe nhạc kịch của Nhật hết! Cổ còn cứ nhai đi nhai lại mỗi một câu nữa chứ!"

Cô ta hít một hơi thật sâu để kiềm chế và tiếp "Cô là trưởng nhóm của cổ, sao không làm gì đó đi chứ?"

Eunbi cười, "Không cần phải nói, tôi đang định đưa cô ấy về đây."

**

Eunbi không nghĩ Sakura sẽ làm vậy với mình. Dù cô ấy đang say, nhưng mà như thế này hơi thân mật quá rồi.

Sakura đang cuốn chặt lấy cô, mặt dụi vào cổ, gần tới nỗi cô cảm nhận được hơi thở của cô gái phả vào mình. Cô ấy vẫn lầm bầm gì đó bằng tiếng Nhật, hình như yabai yabi gì đó rồi lại pha mấy từ tiếng Anh như bush camper. Thôi thì nghe cũng đỡ hơn cái lời bài Lion King kia.

"Bạn cô sao rồi?" Người tài xế hỏi.

Thường thì Eunbi sẽ tự lái, nhưng từ lúc kéo được Sakura xuống khỏi bàn thì cô ấy không chịu buông cô ra. Sakura cuốn chặt lấy cô như con bạch tuộc, nên cô phải gọi người tới chở họ về nhà.

"Cô ấy...khá hơn rồi." Eunbi đáp ngắn gọn. Lái xe lại tiếp tục đi trong im lặng.

Làm sao mà nói chuyện được trong khi mặt Sakura cứ dụi liên tục vào ngực cô. Hai tay cô ấy thì sờ soạng khắp người Eunbi.

"Em say thật không vậy? Hay em đang tìm cách tiếp cận tôi bằng cách giả vờ say đấy? Như lúc em vờ như không biết tiếng Hàn. Em diễn đỉnh lắm, tôi không biết là thật hay giả nữa." Eunbi nói với một Sakura nửa tỉnh nửa mê.

Sakura ngước lên nhìn cô, mắt nhắm mắt mở, miệng thì cười ngây ngô.

"Thôi, em say thật rồi."

"Eunbi unnie..." cô ấy lè nhè.

"Un-unnie? Hơi thân mật quá-

"Unnie jinjja..."

"Jinjja?"

"Jinjja nice bodyyyyy."

Sakura giơ ngón cái lên.

Eunbi gật đầu và thở dài, "Nắn bóp tôi chán chê rồi mới biết hả."

"một ít-

"Đủ rồi Sakura."

"Cho em xin một ít..."

Sakura vùi mặt vào ngực Eunbi như thể đó mới là nơi cô thuộc về.

"Đủ rồi Sakura, cứ dễ thương như thế này thì tôi đổ em mất thôi."

Cô nhìn gương mặt của cô gái trẻ, người đã lăn ra ngủ trong tay mình. Nhìn em ấy thật bình yên, đúng là "không có gì phải lo nghĩ".

Eunbi vuốt lọn tóc dính miệng Sakura, chậm rãi vuốt ve má cô gái.

"Muộn quá rồi."

"Tôi trót thích em mất rồi."

TBC

Next chapter:

"Em nợ tôi hai phiếu. Nhớ là em vẫn nợ tôi từ vụ...nói dối ở quán café đấy."

Sakura gật đầu lia lịa, "Tất nhiên là em nhớ chứ! Bất cứ việc gì, bất cứ lúc nào em cũng sẵn sàng!"

Nụ cười của Eunbi trở nên ranh mãnh, "Thật chứ? Bất cứ việc gì? Bất cứ lúc nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro