Chap 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Trên đời này, Cái chết không phải thứ đáng sợ nhất

Điều đáng sợ nhất chính là sống như một cái xác không hồn

" Sao cậu lại ở đây? Ngoài kia có nhiều trò vui lắm á."
"..."
" Sao cậu lại khóc?"
"..."
"Con gái khóc sẽ không xinh đâu."
"..."
" Con gái mà xấu sau này sẽ không lấy được chồng đâu."
" Thật... thật sao?"
" Đừng lo! Lúc đấy tớ sẽ lấy cậu."
"Cậu không gạt tớ chứ?"
" Thật mà. Tớ cho cậu cái này nè."
"Cái vòng?"
" ừ! Cậu tên gì?"
" Linh... Linh Nhi..."
" Tên cậu hay thật đấy. Cậu rất giống một cây xương rồng nhỏ."
" Xương rồng?"
"Đúng rồi. Cậu biết ý nghĩ của nó là gì không?"

Từng cơn gió khẽ thổi lung lay những chiếc lá xanh trên cây. Gió cứ thổi, cứ thổi từng cơn như vậy. Lá bỗng chốc lìa cành, nhè nhẹ rơi. Không gian tĩnh mịch của buổi sớm mai dường như vẫn còn vương vấn đâu đây của sự ngái ngủ. Những tấm rèm cửa vẫn ngoan cố không chịu hé mở.
Mặt trời lấp ló ra khỏi những đám mây dày. Bầu trời dần hửng sáng với những gam màu lẫn lộn tạo thành một mảng trời đẹp vô cùng.
Căn biệt thự sang trọng được phủ một tông màu lam hôm nay sáng đèn hơn mọi thường. Không khí ồn ào, náo nhiệt có thể nhận thấy rõ ngay cả khi đứng ở bên ngoài.
ở căn biệt thự màu trắng phía đối diện, cửa sổ phòng cao nhất đ• mở từ bao giờ. Tấm rèm làm bằng vải voan đung đưa trong gió, như giúp chủ nhân của nó mang theo những tâm sự bỏ ở một nơi nào đó thật xa. Không hồi đáp, và... cũng không thể làm nó biến mất, dù chỉ là chút ít.
Bên bệ cửa sổ, có một cô gái đang mâm mê chậu hoa xương rồng xinh xắn. Cô gái đó mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, trông thật đẹp. Mái tóc đen dài mềm mại như một dòng suôi êm đềm nổi bật trên nền da trắng hồng. Đôi môi hoa anh đào nhỏ nhắn không nở một nụ cười. Cặp mắt to tròn màu nâu vô cảm như được phủ một lớp khói dày đặc.
ánh mắt như nhìn về một nơi nào đó thật xa xăm, đôi tay bé nhỏ cứ vô thức xoay xoay chậu hoa bên dưới.
Bỗng,
Cảm giác đau nhói từ đầu ngón tay truyền đến. Cô gái chầm chậm cúi đầu xuống, đôi mắt lạnh băng nhìn vào giọt máu đỏ tươi trên ngón tay. Giống như chú mèo lười biếng, khuôn mặt không hề có một biểu hiện nào.
Thời gian, không gian, tất cả mọi thứ như ngưng đọng. Giọt máu đỏ tươi trượt khỏi đầu ngón tay, rơi xuống cây xương rồng bên cạnh dưới, tạo thành một tiếng "tách"... nhỏ xíu...
Chiếc vòng cổ hình thánh giá bỗng phát sáng trong ánh nắng ban mai...

Cây xương rồng... có lẽ...
Không ai hiểu hết được ý nghĩa của nó
Là loài hoa kiên cường nhất, mạnh mẽ nhất,
Khả năng sinh tồn mạnh nhất
Tự mọc gai bảo vệ chính mình
Nhốt mình trong lớp vũ khí ấy...
Là tự vệ hay là cô đơn?
Chỉ cần một giọt nước có thể đủ? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro