Chap 11: The party

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 11: The party.

=======

Mười hai giờ đêm là thời gian đóng cổng kí túc xá theo quy định của trường. Sau thời điểm này, cổng chính của mỗi khu kí túc xá sẽ khoá lại và bất kì sinh viên nào không thể về đúng thời quy định thì phải báo trước cho quản lý kí túc xá. Ngoài ra kí túc xá còn có những quy định nghiêm ngặt khác về uống rượu trong khuôn viên kí túc xá, mời bạn ở lại qua đêm hay việc nuôi thú trong phòng.

Chính vì thế mà ngay sáng hôm nay khi Chanyeol lên tiếng đề nghị tổ chức trò chơi và ngủ lại phòng Sehun và Suho để chào mừng bạn chung phòng mới chuyển đến, Suho ngay lập tức phản đối không thương tiếc cái ý định ăn chơi suốt đêm của cậu ta. Và sau một hồi thảo luận chỉ ra những rắc rối cả đám có thể gặp phải nếu bị quản lí kí túc xá phát hiện, tất cả thống nhất sẽ tập trung cho đến nửa đêm.

LuHan ngồi ở tầng trên, ngón tay vuốt nhẹ dọc theo chữ "L" được in trên nón, cứ như vậy mà ngồi ngây người tự cười một mình. Anh cá chắc rằng mình đã ngồi như vậy rất lâu rồi vì lúc này đây hai chân anh cũng đã bắt đầu tê nhừ chẳng còn cảm giác gì hết. Việc nhận được quà từ Sehun quả thực quá mức sự tưởng tượng của anh. LuHan nhớ JongIn đã từng nói với anh rằng Sehun rất hiếm khi nào mua quà tặng người khác trừ khi là cậu ta cực kỳ cực kỳ quan tâm đến người đó. Nhưng còn hơn cả bất ngờ, Luhan cảm thấy vô cùng hạnh phúc, anh nghĩ rằng mình đang bay nhảy lên chín tầng mây vì vui sướng mất rồi.

Cảnh tượng một LuHan cứ ngồi nhìn một cái nón rồi lại tự cười một mình suốt buổi thế kia hoàn toàn làm YiXing chú ý. Quen biết nhau ba năm trời, chưa bao giờ cậu thấy người anh yêu dấu của mình có tâm trạng vui vẻ đến như vậy, thậm chí khi bộ sưu tập của anh ấy đạt được giải nhất LuHan cũng không vui sướng đến thế. Xem ra có người đang yêu rồi đây.

" Anh đang làm gì đó ?"

Câu hỏi bất ngờ của YiXing làm LuHan bừng tỉnh, hơi giật mình khi quay sang nhìn thấy đứa bạn chung phòng đang đi về phía mình. Anh vẫy tay gọi YiXing tới ngồi cạnh mình, miệng cười toe toét.

" Đoán thử coi đây là cái gì?"

LuHan hỏi YiXing, giọng hào hứng giống như anh vừa trúng được giải thưởng lớn cả triệu đô ấy. YiXing lắc đầu tỏ ý không biết, đưa mắt nhìn chiếc mũ trên tay LuHan, tự hỏi có cái gì liên quan tới cái mũ này sao.

" Sehun tặng anh chiếc mũ này đó." LuHan khoe, vừa nói vừa cười khúc khích. " Em ấy cũng có một cái mũ giống vậy, nhưng nó là chữ S thay vì là chữ L. Nhìn dễ thương hông?"

YiXing ngồi kế bên Luhan, cẩn thận xem xét đánh giá chiếc mũ thật kĩ rồi nhíu nhíu mày suy nghĩ. Cái này á hả? Chỉ là được Sehun- đứa tính hay kén cá chọn canh tặng cho cái mũ che đầu thôi mà đã khiến ảnh hạnh phúc ngập tràn vậy sao. Sao có thể như vậy nhỉ...trừ khi là...

Cậu đưa lại chiếc mũ cho LuHan, tay khoanh trước ngực rồi nhìn chằm chằm vào mắt ông anh của mình.

" Anh, anh thực sự bị dính vào câu thần chú đó rồi."

Lời này thật không giống với tính cách YiXing thường ngày chỉ bàn về những điều thực tế và hoàn toàn không dính gì đến mê tín ở đây hết.

" Câu thần chú nào cơ?"

LuHan lo lắng hỏi, giọng điệu không giống như mọi ngày của YiXing bảo cho anh biết cậu ta không phải nói đùa.

" Thần chú của bữa đi xem mắt đó."

LuHan ngẩn người một hồi mới hiểu ra điều YiXing vừa nói. Anh đánh vào tay cậu một cái rồi đứng dậy cất chiếc mũ vào tủ đồ mà Sehun đã dọn dẹp cho anh, khẽ nhăn mặt nói.

" Đầu tiên là Tao, giờ thì tới lượt em. MinSeok thực sự tuyên truyền hết mí chuyện vớ vẩn của cậu ấy qua tụi em hết rùi đó hả?"

Lấy tay xoa xoa chỗ vừa bị đánh, YiXing xuýt xoa vài cái rồi nói, giọng chắc nịch.

" Không, em nói nghiêm túc đó anh. Anh thực sự đang yêu Sehun rồi đó."

Câu nói của YiXing giống như chuông vang lên trong đầu LuHan vậy. Anh định lên tiếng phản đối nhưng cuối cùng lại ngồi đơ ra chẳng nói được lời nào, miệng cũng không hề khép lại còn gương mặt hiện rõ sự sững sờ vì câu nói kia. Rất nhiều ý nghĩ chạy vòng vòng trong đầu anh và LuHan không có thời gian để hiểu bất kì điều gì trong số chúng. Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc mình yêu Sehun. Dĩ nhiên cậu ấy luôn mang đến cho anh một sự thu hút kì lạ mà LuHan chưa từng trải qua bao giờ. Thế nhưng anh cứ tự nhủ rằng đó là do anh thực sự rất rất muốn Sehun làm người mẫu cho mình, hoàn toàn không phải do anh có tình cảm gì kia với cậu ấy.

Không phải là yêu đâu nhỉ? Chỉ là lòng anh cảm thấy xao xuyến vì một cái mũ, giống như là nó có chữ kí của người nổi tiếng trên đó ấy, hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì hết.

Hay là có nhỉ?

YiXing đưa tay qua lại trước mặt LuHan, kéo LuHan đang ngồi thừ người ra thoát khỏi dòng suy nghĩ. LuHan trông có vẻ bị suy nghĩ của chính mình làm cho hoảng hốt.

" Anh à, anh không bị làm sao chứ?"

LuHan chớp chớp mắt, rồi quay sang nhìn cậu em của mình, khuôn mặt hiện rõ dòng chữ không-anh-hoàn-toàn-hông-ổn-miếng-nào nhưng anh nhanh chóng thay thế nó bằng nụ cười gượng gạo.

" Anh không sao. Chỉ là mải suy nghĩ chuyện một lúc thôi."

Anh rất mừng vì YiXing cuối cùng cũng chấm dứt câu chuyện và không hề nhắc lại chuyện yêu đương đó một lần nữa vì thực sự LuHan không biết phải trả lời thế nào khi họ cứ tiếp tục bàn về chủ đề này nữa. Tuy nhiên sự im lặng của cả hai người ngay sau đó làm bầu không khí trở nên gượng gạo. LuHan là người đầu tiên đứng lên phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng đó, kéo YiXing cùng đi xuống lầu nơi mọi người đang chuẩn bị thức uống và một số đồ ăn nhẹ cho bữa tiệc tối nay, tạm thời quẳng cái vấn đề làm anh đau đầu kia sang một bên.

Hôm nay chắc chơi suốt đêm luôn đây!

***

Bữa tiệc thực sự khá vui nhưng hơi rời rạc do các thành viên tham gia lại ngồi riêng lẻ theo nhóm ngồi tám chuyện hoặc chơi game với nhau. Nhận thấy bầu không khí dần trở nên trầm xuống không còn được như lúc đầu, Chanyeol liền lấy tay đụng nhẹ đứa bạn cùng phòng ngồi bên cạnh, ra hiệu cậu ta tiến hành kế hoạch họ dự tính từ trước đó. Baekhyun gật đầu ra hiệu đã hiểu, hít một hơi thật sâu trước khi gọi to

" Này mọi người, bữa tiệc cũng muốn tàn cuộc rồi. Kiếm trò chơi gì chơi chung với nhau ha, tất cả mọi người đều tham gia hết, được không?"

Tất cả đều đồng loạt dừng những việc đang làm lại, hướng sự chú ý về hướng Baekhyun. Sau khi đứng nhìn nhau một hồi, mọi người từ từ tập hợp lại thành một vòng tròn, trong đầu thắc mắc trò gì mà có thể có tới tận 9 người tham gia, bao gồm cả ba thành viên người Trung mới tham gia : LuHan, YiXing và Tao.

" Được gòi ha, để tui phổ biến luật chơi cho mọi người biết ha." Baekhyun vỗ tay cực kỳ hào hứng lên tiếng thông báo. Theo như đề nghị của Chanyeol thì mọi người sẽ chơi bài cào, tại vì trò này khá dễ chơi và quan trọng là bọn họ có thể chơi cùng nhau. Cũng đã rất lâu rồi cả bọn chẳng đi chơi chung và để những dịp hiếm có như thế này trở thành kỉ niệm không thể nào quên được, thì nó phải vui, hay chính xác hơn là cực kỳ vui.

" Ai bị thấp điểm nhất thì sẽ bị phạt." Baekhyun nói đến đó liền dừng lại, quay ra phía sau lôi từ trong balo hai chai rượu soju, miệng cười toe toét." Với cái này."

Vừa nhìn thấy hai chai rượu mắt Suho mở to muốn rơi cả ra ngoài, D.O thì sặc hết ngụm nước hoa quả đang uống còn LuHan thì đỡ hơn một tẹo, lấy tay lên che miệng đang há hốc vì ngạc nhiên.

Ồi chời ơi, xin đừng để con về chót.

Vòng một bắt đầu: LuHan chầm chậm lật lá bài cuối cùng của mình ra xem, vừa lật vừa phập phồng lo sợ. Hồi cấp ba anh đã từng uống say một lần và từ lần đó trở đi, LuHan tự hứa với lòng rằng sẽ không bao giờ để bản thân rơi vào tình trạng đó một lần nữa. Tửu lượng của anh không tồi, hai ba lon bia anh có thể uống được nhưng mà với rượu soju thì anh không đảm bảo được chuyện gì cả.

Bốn, mình cần cây bốn...Bố....Bmn!

Luhan chán nản vứt mấy cây bài của mình xuống sàn. Các thành viên khác thấy vậy thì cười to và dĩ nhiên Baekhyun cực kỳ vui sướng rót một li đầy rượu soju đưa cho con người vừa về chót kia. LuHan khẽ nhăn mặt khi uống li rượu cay nồng kia. Chanyeol thấy thế thì liền nhe răng cười nhăn nhỏ, vỗ vỗ ông anh mình mà trêu chọc.

" Vạn sự khởi đầu nan anh àh. Từ từ anh sẽ quen thôi."

Àh, câu này đúng à nha. Sau khi thua lần thứ năm và uống năm li soju, LuHan hoàn toàn không biết trời đất gì cả. Xem ra hôm nay may mắn ghét bỏ anh thật rồi, thậm chí khi anh và D.O cùng điểm, phải chơi thêm lượt phụ để phân định xem ai sẽ là người bị phạt, anh cũng không thể thắng nổi thằng nhóc kia.

" Được rồi ha, hôm nay nhờ có anh LuHan mà tụi mình hết sạch trơn rượu soju luôn."Suho vừa nói vừa chỉ tay về phía LuHan lúc này đang tựa đầu vào vai YiXing, khuôn mặt đỏ bừng vì uống rượu.

" Anh D.O, em nghĩ ngày mai anh nên chuẩn bị một ít canh giải rượu cho anh LuHan đó." Tao lên tiếng đề nghị rồi quay sang nhìn LuHan lo lắng.

Mọi người đều gật đầu đồng ý với ý kiến của Tao, bao gồm cả D.O, người đang thầm lưu ý xem việc mình phải làm đầu tiên vào sáng mai.

Lúc mọi người dọn dẹp xong xuôi và trở về phòng của mình thì cũng đã khoảng 11h30. Lúc này Sehun đang đứng khoanh tay nhìn cậu con trai đang ngủ trên so pha. Cậu là người duy nhất không bị thua bất kì lượt nào, hay nói cách khác Sehun không bị bắt phải uống tí rượu nào hết. Suho cũng đi lại đứng sau lưng cậu, cười khúc khích .

" Cậu ấy giống như thiên thần đấy chứ?"

" Ừh, thiên thần không cánh." Sehun nhún vai, rồi xoay người lại nhìn Suho. " Anh nên đi nghỉ đi a. Em sẽ chăm sóc anh ấy cho."

Suho nhìn người bạn cùng lớp thêm một lần nữa rồi quay về phòng ngủ, lấy tay bóp bóp trán cố đuổi cơn đau đầu ngày càng dữ dội hơn. Có lẽ anh cũng phải nhờ D.O nấu cho mình canh giải rượu thôi.

Sau khi trải xong chăn nệm chỗ ngủ của LuHan, Sehun thực vất vả để cõng anh lên lầu , cố gắng nhất có thể để không vô ý làm anh thức giấc. Thế nhưng ngay lúc cậu đặt anh xuống giường, Sehun bất ngờ bị trượt chân khiến cả hai ngã lên tấm futon, cả thân người nằm đè lên LuHan.

LuHan chính vì thế cũng cựa mình thức giấy, khẽ mở mắt liền thấy ai đó đang nằm đè trên người mình. Anh cố gắng nhìn để xem người đó là ai nhưng trong phòng quá tối, đầu óc có chút chếnh choáng cùng toàn thân nồng mùi rượu nên rốt cuộc vẫn không thể biết được. Người kia vừa ngồi dậy khỏi người anh vừa xoa cổ tay trong đau đớn. Mùi hương trên người đó làm anh bừng tỉnh, liền nhận ra chủ nhân của nó là ai. Luhan vội nắm tay Sehun, làm cậu mất thăng bằng mà ngã xuống người anh một lần nữa.

Cuộc nói chuyện YiXing trước đó đột nhiên hiện lại trong đầu óc còn mơ hồ của anh. Mình yêu em ấy thật sao?

" Anh àh, có một cách cực kỳ dễ để anh kiểm tra được xem bản thân mình có thích người ta hay không." Tao gấp quyển tạp chí lại, để nó lên bàn rồi cũng chống cả hai tay lên bàn.

Kris qua khẽ hở giữa hai tay Tao nhìn ra tên tạp chí liền cười khúc khích.

" Ồh, bác sĩ tư vấn tình yêu Tao đã trở lại sao?"

Tao ném cái liếc xéo về Kris, rồi lờ đi chẳng thèm để ý giọng điệu châm chọc vừa rồi của anh ta, tiếp tục nói với vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.

" Em nói thật đó, nó hiệu quả lắm áh."

" Cách gì vậy em?" Câu nói vừa rồi của Tao dễ dàng làm bản tính tò mò của LuHan nổi lên.

Tao mỉm cười hài lòng, ít ra thì cũng có người cuối cùng cũng để ý lời khuyên của cậu.

" Hôn người ta thì anh sẽ biết được thôi ấy mà."

LuHan đưa tay ra phía trước cho tới khi ôm lấy khuôn mặt của Sehun. Với tình trạng hiện tại LuHan khá chắc chắn việc mình sẽ quên sạch mọi chuyện sắp xảy ra ,thế nhưng đầu óc anh cũng chẳng còn đủ tính táo để cảnh báo hậu quả sẽ gặp phải vào sáng mai. Mọi điều anh muốn lúc này là trả lời câu hỏi chết tiết cứ quanh quẩn trong tâm trí anh từ chiều tới tận bây giờ,

Anh nhắm mắt lại, kéo Sehun tới gần sát mình cho đến khi không còn khoảng cách nào giữa hai người. Khoảnh khắc đôi môi mềm của anh chạm vào bờ môi của Sehun, Luhan biết rằng bản thân có thể sẽ quên hết mọi thứ nhưng vị ngọt ngào rung động tràn đầy đang chiếm giữ toàn bộ người anh lúc này chắc chắn là điều làm anh sẽ nhớ mãi. Và nó cũng đủ để anh từ từ chìm sâu vào giấc ngủ.

Mình muốn nhiều hơn thế nữa.
Hết chap 11.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro