3. Chim Sẻ Biến Thành Phượng Hoàng (P3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Bà ta bình tĩnh lại và nói: "Phòng 101 không có người. Trước đây là của một cặp vợ chồng, nhưng về sau họ bán nó đi rồi. Chúng tôi chưa thấy chủ nhân hiện tại của căn phòng".

   "Không thể nào". Kim Trí Tú không tin vào tai mình, cô nhìn địa chỉ, không sai một chữ. "Bác chắc chứ? Ở đây không có cô gái nào cao một mét bảy hai, tóc dài, khoảng hơn hai mươi tuổi, rất xinh đẹp, gặp một lần thì sẽ rất khó quên sao?"

 "Gặp một lần sẽ rất khó quên? Hà hà, vậy thì chắc chắn là tôi chưa gặp". Bà ta cười nhạt hai tiếng rồi làm ra vẻ đóng cửa: "Anh xuống tầng dưới hỏi xem sao?" Kim Trí Tú không thể giải thích nổi, chỉ có thể nghi ngờ Khương Sáp Kì giở trò, lập tức rút điện thoại gọi cho chị ta rồi lớn tiếng quát tháo.

   Khương Sáp Kì cũng bị cô làm cho mơ hồ, vội tìm hồ sơ, nhìn vào nét chữ trên đó rồi đọc lại cho cô nghe: "Kim Trân Ni, phòng 101, tầng 13, tòa nhà số 3 số 1108 đường ****. Điện thoại: Không. Di động: Không. Email: Không". Kết quả là đọc xong cô cũng thấy nghi ngờ: "Lẽ nào cô ấy là người cổ?"

Sở dĩ Kim Trí Tú nhớ nhung Trân Ni, một là xuất phát từ căn bệnh chung của các tiểu thư nhà giàu – ăn no rửng mở, những lúc nhàn rỗi không biết làm gì. Hai là Trân Ni rất xinh đẹp. Bây giờ thêm cái thứ ba là tò mò. "Thế lúc đầu cậu tìm thấy cô ấy ở đâu?"

"Lúc chuẩn bị show thời trang, thiếu người, mình đăng quảng cáo tìm người, cô ấy đến phỏng vấn".

"Sơ yếu lý lịch ghi gì? Học trường nào?"

 "Không có sơ yếu lý lịch, không có trường. Nói là đã từng giúp người ta thiết kế quần áo, có thể đảm nhận được công việc này. Sau khi làm thử một vài việc, thấy cô ấy làm tốt hơn mấy sinh viên đại học cùng đến phỏng vấn nên mình nhận cô ấy vào làm".

"Ặc ặc, cách dùng người của cậu quả là khác người". Khương Sáp Kì không thèm để ý đến lời châm biếm của cô: "Tuy cô ấy nói chưa từng được đào tạo chuyên nghiệp nhưng mình rất hy vọng cô ấy là thợ chuyên nghiệp".

"Cô ta nói dối sao?"

 "Mình hy vọng cô ấy nói dối".

 "Vì sao?" 

"Nếu không phải là nói dối thì cô ấy đúng là thiên tài trong lĩnh vực thời trang". Khương Sáp Kì thở dài, thốt lên những lời từ tận đáy lòng: "Điều mà mình cảm thấy may mắn nhất bây giờ là cô ấy chưa có tiền để kinh doanh riêng, nếu không e rằng giới thời trang trong nước không có chỗ cho Khương Sáp Kì này". 

Kim Trí Tú không nói gì, dường như đang suy đoán độ chính xác trong câu nói của chị ta."Bây giờ thì cậu biết vì sao mình không nói cho cậu biết địa chỉ của cô ấy rồi chứ? Ba chữ 'Kim Trí Tú' chính là tiền". Khương Sáp Kì nửa đùa nửa thật: "Nếu hai người liên kết với nhau thì mình chết chắc".

Kim Trí Tú hét lên: "Nói như vậy thì cậu cũng công nhận là những lời nói của cô ta trên máy bay là để tán tỉnh tôi, đúng không, đúng không?" Khương Sáp Kì ghét nhất là tính tự kỷ của cô, chị cười nhạt và nói: "Cũng chưa chắc, biết đâu cô ta thực sự không biết cậu là ai". Kim Trí Tú nhắc nhở: "Lòng đố kỵ sẽ làm mất đi khí chất tao nhã của cậu..."

"Hứ!"

"Cậu đánh giá cô ta cao như vậy sao không giữ cô ta ở phòng làm việc? Hại tôi không tìm thấy cô ta..."Khương Sáp Kì lớn tiếng quát mắng: "Cậu đần thế, cô ta mà chịu bị người khác quản lý à?"Kim Trí Tú cười ha hả: "Bị người ta từ chối đúng không? Ha ha... không sao, để mình giúp cậu báo thù..."cô chưa nói hết câu thì đầu bên kia đã dập máy.

Mấy ngày sau đó, Kim Trí Tú rất bận, đi công tác hơn nửa tháng, lại vội vội vàng vàng bay sang New York để họp hội đồng quản trị, ba bốn cuộc họp liền nhau, khối lượng công việc tăng vọt, lịch chật cứng, không chút thời gian rảnh rỗi.

Khoảng hai tháng sau, vào một buổi tối đẹp trời, cô và khách hàng cùng dùng bữa trên tầng thượng của khách sạn Thời Quang. Sau khi ngồi xuống, cô lướt nhìn xung quanh một lượt, vô tình nhìn thấy Trân Ni. Ngồi cùng bàn với cô là một cô gái trẻ, ăn mặc sang trọng, nhìn nghiêng thấy mặt rất quen nhưng chưa nghĩ ra đã gặp ở đâu.

Đúng là mất bao công sức tìm kiếm không thấy giờ lại gặp nhau ở chốn này, thù cũ thù mới của Kim Trí Tú trỗi dậy. Thù mới dĩ nhiên là mấy lần đến nhà tìm không có kết quả gì. Từ trước đến nay đều là phụ nữ chủ động bám lấy cô, đã bao giờ cô tích cực đi tìm phụ nữ như vậy đâu? Thù cũ là lần nàng ta giả ngây giả ngô trên máy bay, tài diễn xuất quèn mà cũng dám lấy ra để dọa người, đúng là sỉ nhục người quá đáng.

Trông nàng ta có vẻ đen hơn trước, tóc cắt ngắn, để kiểu mái bay, kiểu mái được nhuộm màu vàng ánh kim rất được tuổi teen ưa chuộng. Kiểu mái này khá hợp với nàng ta. Giả nai ư? Kim Trí Tú thầm coi thường, không hiểu cô gái ngồi cùng nàng ta là ai.

Dùng bữa trên tầng thượng của khách sạn Thời Quang không phải là người thường, thành phố Seoul nhỏ thế này, không có cớ gì mà không quen. Cô không rời mắt khỏi Trân Ni khiến khách hàng của cô, giám đốc Lưu của doanh nghiệp Thiên Diệu cũng phải quay lại nhìn. Anh ta nhận ra cô gái ngồi cùng Trân Ni. 

"Ô? Kia chẳng phải là cô Bùi sao, nghe nói hai bố con mâu thuẫn với nhau nên đang định tách ra làm ăn riêng..."Thấy anh ta nói vậy Kim Trí Tú mới chợt nhớ lại. Bùi Châu Hiền, khách sạn Thời Quang là của cha ấy sao,  toàn thế giới có mười ba khách sạn, trong nước có hai cái, ngoài thành phố seoul còn có một cái ở thành phố Busan – thành phố văn hóa nổi tiếng. Nghe nói cô con gái út của nhà họ Bùi, Phác Thái Anh là một đại mỹ nhân, hai người anh em của Kim Trí Tú cùng học bên Anh với cô ta, vì vậy mà cũng có quen biết.

Không hiểu hai người đang nói chuyện gì mà bỗng nhiên Bùi Châu Hiền ngẩng đầu cười rất to. Trân Ni cầm ly rượu, miệng khẽ mỉm cười, tỏ vẻ rất cao quý. Kim Trí Tú không tin vào mắt mình, không biết có phải mình hoa mắt hay không, hai tháng không gặp, phải chăng nàng ta đã đi học lớp lễ nghi?

Giám đốc Lưu thấy Kim Trí Tú không tập trung, nói chuyện hoàn toàn không ăn nhập với chủ đề, chốc chốc lại liếc nhìn sang bàn bên kia nên không khỏi thầm than thở: Mọi người thường nói tiểu thư thứ hai nhà họ Kim là tiểu thư đa tình, xem ra không sai chút nào, cô gái kia quả là nhan sắc hơn người, nhưng cô ta cũng không đến nỗi ngồi trước mặt người khác mà hồn vía trên mây như vậy chứ?

Trong lòng thì nghĩ vậy nhưng ngoài mặt thì vẫn cười rất tươi, tỏ vẻ rất hiểu ý người khác: "Nếu giám đốc Kim quen họ thì chi bằng sang chào một câu". Kim Trí Tú không nói gì, dường như đang cân nhắc. Đúng lúc ấy, bỗng nhiên Bùi Châu Hiền cầm điện thoại đứng lên, gật đầu với Trân Ni rồi đi ra ngoài nghe điện thoại. chị ta vừa đứng dậy, Trân Ni liền quay sang nhìn Kim Trí Tú, vẻ mặt như cười mà không phải là cười.

Đúng là lẳng lơ.

Kim Trí Tú cười thầm, đứng dậy vứt chiếc khăn ăn xuống bàn và nói: "Vậy thì xin giám đốc Lưu chờ một chút, tôi qua chào một câu". Cô bước đến trước bàn ăn của nàng, chưa kịp nói gì thì Trân Ni đã hỏi trước. "Chào cô Kim, lâu lắm không gặp". 

Nàng ngồi đó, đầu hơi ngẩng mỉm cười với cô, khuôn mặt trắng trẻo mịn màng, đôi mắt long lanh như sương mai ngước nhìn cô. Kim Trí Tú như thấy ánh sáng chói lọi chiếu thẳng vào người, những lời định nói dường như đã quên hết, chỉ thuận miệng tiếp lời nàng: "Đúng vậy, cô Kim* dạo này vẫn khỏe chứ?"

 "Vẫn vậy". Trân Ni mỉm cười, đưa tay mời cô ngồi. Kim Trí Tú kéo ghế ngồi đối diện với cô, đi thẳng vào vấn đề: "Nghe nói cô đã rời phòng làm việc của Khương Sáp Kì, không biết bây giờ đang làm việc ở đâu?" "Đang chờ việc". "Vẫn đang đi học sao?" "Không". "Vậy thì mới tốt nghiệp à?" "Không". Từ đầu đến cuối nàng đều mỉm cười nhưng cách trả lời dứt khoát ngắn gọn như vậy khiến Kim Trí Tú không hỏi thêm nữa, dường như đã hiểu được vài phần. 

Loại con gái như nàng ta cô gặp không ít, không cần đi làm nhưng cũng không phải lo đến cái ăn, ngày nào cũng trang điểm thật lộng lẫy, tự khắc có xe đến đón. Nếu không, nàng ta dựa vào cái gì mà dùng bữa trong khách sạn cao cấp nhất thành phố? Chỉ một bữa ăn ở đây cũng đủ trả tiền lương hai tháng cho một nhân viên văn phòng bình thường.

Kim Trí Tú lướt nhìn các món ăn rồi nhìn Trân Ni. Nàng đang mỉm cười nhìn cô, từng đường nét trên khuôn mặt đều vô cùng hoàn mỹ, không chê vào đâu được, nhìn gần mới thấy nàng không đánh phấn, làn da trắng mịn tự nhiên, không tỳ vết, quả là một "sản phẩm hoàn hảo" của tạo hóa. Trong số những cô gái mà cô quen, hiếm có ai không trang điểm mà lại xinh đẹp đến vậy. 

Điều này khiến Kim Trí Tú không khỏi thốt lên: Xinh đẹp như vậy, lợi dụng vẻ đẹp của mình thì có gì là xấu đâu. Cô rút card vidit, đưa cho nàng và nói: "Đây là card vidit của tôi". Trân Ni nhận lấy tấm card, trên đó chỉ ghi tên và một dãy số, ngoài ra có in biểu tượng của tập đoàn Bắc Thần, kiểu card vidit điển hình của người nổi tiếng. 

Nàng mỉm cười nói khách sáo vài câu rồi nhét nó vào chiếc sắc nhỏ của mình. Kim Trí Tú chờ một chút, không thấy cô có ý trao đổi phương thức liên lạc nên có ý nhắc khéo: "Không biết cô Kim*..."Anh vẫn chưa nói hết câu thì Bùi Châu Hiền đã quay lại, nét mặt rất kỳ quái. Chị ta nhìn Kim Trí Tú rồi lại nhìn Trân Ni, sau đó hướng ánh mắt về phía Kim Trí Tú, ngạc nhiên hỏi: "Hai người quen nhau?"

Kim Trí Tú ngẩng đầu mỉm cười với chị ta, coi như là đã đáp lời. "Châu Hiền, cậu còn nhớ số điện thoại nhà tôi không?" "Nhà cậu?" Bùi Châu Hiền nhíu mày, tỏ vẻ không hiểu. "Chỗ tôi ở". Trân Ni nhấn giọng. "Dĩ nhiên".

 Bùi Châu Hiền hiểu ý, nhưng vẫn cảm thấy ngạc nhiên. "Vậy thì phiền cậu viết cho cô Kim. Cậu biết đấy, tôi chẳng bao giờ nhớ được số điện thoại của mình". Nghe nàng ta nói vậy Kim Trí Tú thực sự "choáng".

Thật quá trắng trợn!! Nàng ta nói như vậy trước mặt Bùi Châu Hiền chẳng phải là ngầm nói rằng mình muốn tán tỉnh nàng ta sao. Tuy cô cũng có ý đó nhưng không đến nỗi vô liêm sỉ đến mức thọc gậy bánh xe trước mặt người khác mà vẫn bình thản không chút xấu hổ ngượng ngùng như vậy. Quả nhiên sau khi nghe thấy câu nói ấy, Bùi Châu Hiền lập tức quay đầu nhìn cô, ánh mắt như thiêu đốt.

Cô chỉ có thể đáp lại bằng nụ cười tao nhã: "Phiền cậu rồi". Nếu nàng ta đã không để ý thì cô cũng không cần biểu lộ thiếu tự tin như thế. Mặc kệ nàng ta muốn kích Bùi Châu Hiền hay có ý gì khác, dù sao cứ có được số điện thoại đã rồi tính. Bùi Châu Hiền lấy tờ giấy ăn trên bàn, vung bút viết một dãy số dài rồi đưa cho cô, vẻ mặt tỏ ra rất nghiêm nghị.

Kim Trí Tú cầm lấy tờ giấy, cảm ơn một tiếng rồi đứng dậy và nói: "Vậy thì tôi không làm phiền hai người dùng bữa nữa. Cô Kim*, chúng ta sẽ liên lạc sau". Trân Ni mỉm cười: "Được". Sau bữa tối hôm ấy, giám đốc Lưu trên đường lái xe về nhà, nhớ lại khung cảnh của bữa tối, càng nghĩ càng thấy nực cười.

 Nửa tiếng trước, Kim Trí Tú dài cổ nhìn về chỗ ngồi của Bùi Châu Hiền, nửa tiếng sau Bùi Châu Hiền không ngừng liếc nhìn Kim Trí Tú. Hai người đều là những cô gái độc thân giàu có, cao quý của thành phố này, nếu người con gái ấy nhan sắc bình thường thì e rằng chị ta sẽ nghĩ lệch lạc mất. Người xưa nói sắc đẹp là mầm của tai họa, quả là không sai chút nào.

Vốn dĩ Kim Trí Tú rất chắc chắn rằng Trân Ni muốn tán tỉnh cô, nhưng từ sau khi gặp Bùi Châu Hiền, cô không chắc chắn như vậy nữa, ngược lại thấy nàng "cao giá" hơn. Cứ phải có người cạnh tranh thì mới là "hàng" tốt, "đàn ông" thường thích như vậy.

              _HẾT_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro