7. Tiểu thư nhà giàu sa vào lưới tình ( 3 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quả thực Trân Ni cũng thấy rất mệt mỏi nên không khách khí mà bắt xe về, nhưng nàng không về nhà mà đi thẳng đến khách sạn Thời Quang.

Ở đó có phòng riêng của nàng, nơi nàng có thể thư giãn và nghỉ ngơi thoải mái. Nàng bước vào phòng lớn, đi thẳng đến thang máy riêng. Thang máy ấy gần với thang máy dành cho khách vip. Nàng mơ mơ màng màng, khi đến chỗ rẽ thì va vào một người. Vì mệt mỏi quá độ, lại buồn ngủ nên nàng thấy người lâng lâng, hai chân không còn chút sức lực, lùi lại hai bước mà vẫn không thể đứng vững được, ngã phịch xuống đất, không kìm được hầm hừ một tiếng.

 Nàng ngẩng đầu lên thì thấy đó là một người đàn ông, mặc comple kiểu tây, cặp kính râm không che khuất những đường nét thanh tú.Anh ta không có phản ứng gì, chỉ thấy hai người phía sau mở miệng trước. Một người vội hỏi anh ta: "Dịch, anh không sao chứ? Có bị va vào đâu không?"Một người đặc giọng ái bước lên rồi tuôn một tràng trách mắng nàng: "Con ranh này làm sao ý nhỉ? Mù à, hay là đi đường mắt cứ hếch lên? Cô biết cô vừa va vào ai không? Cô là phóng viên của báo nào? Tôi nói cho cô biết, đời này kiếp này cô đừng có mơ phỏng vấn Dịch nhà chúng tôi..." Nước bọt bắn hết cả vào mặt nàng. 

"Phóng viên bây giờ đúng là không có lỗ nào không chui vào được". Một cô gái cao ráo, kiêu ngạo với cặp kính râm to nói giọng mỉa mai, sau đó khoác tay người đàn ông kia, thúc giục: "Dịch, không đi là sẽ muộn đấy".Người nói giọng ái khịt mũi một tiếng rồi quay người đuổi theo sau. Trân Ni biết mình đen đủi, nàng bò dậy, phủi sạch bụi bẩn rồi đi cầu thang lên tầng.

 Cửa thang máy vừa mở ra, nhân viên phục vụ riêng đã đứng sẵn chờ lệnh. Câu đầu tiên của nagf là: "Đi kiểm tra xem trong số những khách vip có người đàn ông nào nói giọng ái không, lập tức cho anh ta cuốn xéo khỏi đây".Thế là tối hôm ấy làng giải trí xôn xao thông tin: Hôm nay người quản lý nổi tiếng trong nước Nhiệm Nghiêu cùng ngôi sao nổi tiếng Hàn Dịch tham gia hoạt động thương mại của thành phố, sau khi hoạt động kết thúc, trở về khách sạn Thời Quang thì biết tin mình đã bị đuổi ra khỏi khách sạn, đồng thời bị liệt vào danh sách đen, suốt đời không được đặt chân vào khách sạn này.

 Người chịu trách nhiệm của khách sạn giải thích về chuyện đó như sau: Ngài Nhiệm có vấn đề về nhân phẩm, thiếu hiểu biết. Khách sạn Thời Quang là khách sạn năm sao nổi tiếng thế giới, Nhiêm Nghiêu vô cùng phẫn nộ, cho rằng đó là sự sỉ nhục rất lớn đối với anh ta, tuyên bố nhất định sẽ làm cho ra vấn đề.

 Kết thúc chương trình, người dẫn chương trình nói một cách hài hước, xã hội phát triển, văn minh tiến bộ, có lẽ một ngày nào đó nhân phẩm cũng giống như tiền bạc, thậm chí có thể thay thế tiền bạc trở thành tiêu chuẩn quan trọng để đánh giá mức tiêu dùng của chúng ta.

 Sau khi thông tin ấy được tung ra, dư luận xôn xao, ầm ĩ cả lên, vậy mà Trân Ni không hề hay biết. Nàng ngủ một mạch từ tối hôm trước đến trưa hôm sau, đến tận khi nhân viên phục vụ đánh thức cô dậy ăn trưa. Ăn xong, nàng đến phòng làm việc của Khương Sáp Kì thì trợ lý cho hay chị ta đang cùng cô Chu thử váy dạ hội. 

Thế là nàng tiến thẳng vào phòng thay đồ ở phía sau. Vừa đẩy cửa bước vào thì thấy một người đang ngồi trên chiếc sofa màu cam, đó chính là người đàn ông mà tối qua cô va vào – ca sĩ Hàn Dịch, ca sĩ hot nhất hiện nay.

Lần này anh ta không đeo kính râm, đôi mắt xếch sexy ngước nhìn cô ba giây, mặt không chút biểu lộ, sau đó lại dán mắt vào tờ tạp chí trên tay. Trân Ni không biết anh ta có nhận ra mình hay không nên cũng không nói nhiều mà tiến thẳng vào trong.

 Chưa vào đến nơi đã nghe thấy giọng nói pha lẫn chút khó chịu và mệt mỏi của Khương Sáp Kì: "Cô Chu, nếu như thế này mà vẫn không khiến cô hài lòng thì thực sự tôi..."Lúc nàng đẩy cửa bước vào, tất cả mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía nàng, Khương Sáp Kì thở phào nhẹ nhõm, vội bước về phía nàng, ghé sát vào tai nàng thì thầm: "My god, cô chính là thượng đế của tôi".

 Trân Ni vừa nhìn nét mặt của Chu Tân Trúc, biết rằng không phải như vậy nên mỉm cười thì thầm: "No, no, khách hàng mới là thượng đế". Cái cô Chu Tân Trúc ấy chính là cô gái kiêu ngạo tối qua. Ánh mắt của cô ta sắc hơn Hàn Dịch đang ngồi ở ngoài. 

Cô ta lạnh lùng nhìn nàng, sau đó nhìn Khương Sáp Kì, hỏi chị bằng một giọng điệu hết sức kênh kiệu: "Cô ta là ai?"Ngoài Khương Sáp Kì và Trân Ni, trong phòng thay đồ còn có hai nữ trợ lý phụ trách thử trang phục, mọi người đều thấy rùng mình. Là một người "đàn ông", Khương sáp Kì rất phản cảm với thái độ kiêu căng ngạo mạn, không coi ai ra gì ấy nên chị coi như không nghe thấy.

 Nữ trợ lý phản ứng rất nhanh, vội vã đứng ra giới thiệu đúng sự thật: "Cô ấy là Trân Ni, nhân viên làm thêm của chúng tôi". Chu Tân Trúc nhếch mép cười lạnh lùng, đặt bộ váy dạ hội trên tay xuống, tạm thời chuyển hết chú ý lên người Trân Ni, hỏi bằng giọng điệu hết sức trầm bổng réo rắt: "Nói vậy thì cô không phải là phóng viên?" Ngoại trừ Trân Ni, những người khác đều thấy ngạc nhiên.

 Cô trợ lý đứng ra giới thiệu không hiểu rõ tình hình, nụ cười cũng bắt đầu trở nên gượng gạo. Khương Sáp Kì nhìn Trân Ni với ánh mắt nghi ngờ: "Nghề chính của cô là phóng viên à?" Trân Ni mỉm cười: "Không phải". Chu Tân Trúc lạnh lùng nói: "Sáp Kì, nhân viên làm thêm của chị thật có bản lĩnh". 

Khương Sáp Kì đã ngờ ngợ nhận ra hai người có khúc mắc với nhau, nhưng một là chị không thích thái độ soi mói, hai là ức chế với giọng điệu kiêu căng ngạo mạn của Chu Tân Trúc. Tuy cảm nhận được sự mỉa mai trong lời nói của cô ta nhưng lại cố tình hùa vào: "Đúng, Trân Ni đúng là một thiên tài, sau này sẽ gặt hái được rất nhiều thành công trong làng thời trang". 

Vốn dĩ Chu Tân Trúc tức giận năm phần, nghe xong câu nói này tăng lên đến bảy phần, nhưng không biểu lộ ra mặt. Cô ta chưa hiểu ý của Khương Sáp Kì, thầm lục lọi trong đầu, không nghĩ ra có nhân vật tai to mặt lớn nào họ Kim ngoài Kim Nam Tuấn. Nhưng người quản lý vô duyên vô cớ bị đuổi ra khỏi khách sạn, rõ ràng là vì chuyện tối qua. 

Chỉ có điều, dù cho có người đứng sau con ranh họ Kim thì sao chứ? Chu Tân Trúc ta sợ ai? Nghĩ vậy, cô ta lại thấy hứng khởi, nhếch mép mỉm cười. Cô ta không cười đã khiến người ta chướng mắt lắm rồi, bây giờ cười lại càng chướng mắt hơn.

 Răng trắng môi đỏ, cộng thêm đôi mắt lạnh lùng, đúng là khiến người ta thấy mà không khỏi rùng mình." Sáp Kì, anh đọc báo hôm nay chưa?" "Vẫn chưa kịp đọc, sao cơ?" "Anh biết người quản lý của Hàn Dịch chứ?" "Biết". "Tối qua anh ta bị khách sạn Thời Quang liệt vào danh sách đen". "Sao? Thế là thế nào?" Khương Sáp Kì thực sự ngạc nhiên.

"Điều này thì phải hỏi nhân viên làm thêm của chị". Chu Tân Trúc đặc biệt nhấn mạnh đến hai chữ "làm thêm", sau đó ném ánh mắt lạnh lùng về phía Trân Ni. Trân Ni ghét nhất loại đàn ông không tôn trọng phụ nữ. Tối qua người đó mắng té tát vào mặt nàng.

 Cái miệng nồng nặc mùi thuốc lá trộn lẫn với mùi rượu gần làm nàng tắc thở. Nàng muốn anh ta cuốn xéo chỉ vì không muốn nhìn thấy anh ta trong khách sạn, không ngờ Bùi Bá Thao giải quyết triệt để như vậy, không những bắt anh ta cuốn xéo mà còn liệt vào danh sách đen, ha ha... Bỗng nhiên nghe được thông tin ấy, nàng vừa hả dạ vừa nực cười, không kiềm chế được cảm xúc, nhếch mép mỉm cười.

 Chu Tân Trúc tức nổ mắt, còn Khương Sáp Kì thì hết sức tò mò. Nàng nhún vai, tỏ vẻ bối rối và nói: "Cũng chẳng còn cách nào. Người ấy tố chất quá kém, lại bất lịch sự, đương nhiên sẽ nói năng vô lễ với những khách hàng khác trong khách sạn". "Khách hàng khác?" Chu Tân Trúc nheo mắt ngắm nàng từ đầu đến chân, trên người nàng không có một thứ gì có thể gọi là hàng hiệu, vậy mà cũng dám đặt chân vào khách sạn Thời Quang?

 "Sao? Cô cũng ở khách sạn Thời Quang sao?" Chu Tân Trúc khá cao, lại đi giày cao gót, điều đó khiến Trân Ni không thể không ngước mắt lên để mỉm cười với cô ta: "Thỉnh thoảng tôi cũng sống ở đó. Điều đó lạ lắm sao?"Chu Tân Trúc nhíu mày, tuy không thích Trân Ni nhưng lại không thể phủ nhận sự xinh đẹp của nàng, nhận thức được điều đó, bỗng nhiên mắt cô ta sáng lên: Lẽ nào cô ta là...Nếu đúng là như vậy thì không có gì đáng ngạc nhiên cả.

 Nghĩ vậy cô ta lại soi Trân Ni thêm lần nữa. Trân Ni cảm nhận được sự khinh miệt trong ánh mắt của cô ta, vẫn chưa hiểu ra hàm ý ẩn chứa trong đó thì thấy cô ta lạnh lùng nói: "Chẳng có gì lạ cả. Chỉ có điều nếu đã ở trong làng thời trang thì khó tránh khỏi chạm mặt nhau. Đừng có tuyệt tình quá". 

Câu nói ấy không thân thiện chút nào, ngược lại ẩn chứa vẻ thù địch. Khương Sáp Kì vội quay sang nói với Phong Bình: "Tôi đang đợi email từ Paris, cô đi xem đã nhận được chưa?" Trân Ni lẽ nào không hiểu ý của chị ta, nàng khẽ trả lời một tiếng rồi đi ra ngoài. Chu Tân Trúc vẫn muốn nói tiếp nhưng đúng lúc ấy Hàn Dịch bước vào và hỏi: "Vẫn chưa được sao?"

 Thế là đành phải chấm dứt vấn đề ở đó. Chu Tân Trúc cao một mét bảy tám, vào nghề từ năm mười sáu, mười bảy tuổi, giành được rất nhiều giải thưởng lớn trong các cuộc thi người mẫu, lại xuất thân giàu sang nên khá nổi tiếng ở khu vực châu Á.

 Tuy dáng người chuẩn nhưng vòng mông hơi to, đây là khuyết điểm nhỏ của cô ta. Bản thân cô ta cũng biết điều đó, vì vậy mà hết sức để ý đến nó. Lúc ấy cô ta đang chê bộ váy dạ hội khiến phần mông của cô ta trở nên to hơn, trên thực tế hoàn toàn là do ảnh hưởng của tâm lý. Khương Sáp Kì nói rát cổ bỏng họng suốt một hồi cũng không thể khiến cô ta chuyển hướng chú ý ra khỏi cái mông của mình, trong khi đó Hàn Dịch chỉ nói một hai câu là có thể làm được điều đó.

 Anh ta nói: "Bộ váy dạ hội này quả thực rất sáng tạo. Tân Trúc, em mặc bộ váy này, ngôi vị nữ hoàng vũ hội chắc chắn sẽ thuộc về em".Chu Tân Trúc tỏ vẻ nghi ngờ: "Anh không thấy phía sau... có chút vấn đề sao?"Anh ta nghiêm túc nhìn lại một vòng rồi nói: "Vô cùng hoàn hảo, anh không thấy chút vấn đề nào cả".

Chu Tân Trúc rạng rỡ hẳn lên, vui vẻ nói với Khương Sáp Kì: "Thôi được. Vậy thì không cần sửa lại nữa, đúng sáu giờ tối ngày kia mang đến nhà cho tôi".Khương Sáp Kì và hai nữ trợ lý kia đều muốn ói máu.

 Họ bắt đầu từ chuyên ngành, rồi đến nguyên liệu, thiết kế, cắt may, giải thích cho cô ta đến rát cả lưỡi mà cô ta không chịu nhượng bộ. Thế mà Hàn Dịch chỉ cần nói một câu là xong, chả trách người ta nói IQ của những cô gái đang yêu là không. 

Sau khi tiễn đại tiểu thư nhà họ Chu, Khương Sáp Kì lập tức nằm vật ra sofa, chưa đầy ba phút đã gáy o o. Trân Ni thấy không có việc gì nên cũng về nhà. Vừa về đến nhà thì nhìn thấy mảnh giấy gài trên cửa với dòng chữ: Nhìn thấy dòng chữ này thì gọi điện cho tôi. Ký tên: Kim Trí Tú Nàng mở cửa bước vào nhà, tiện tay vứt mảnh giấy ấy vào thùng rác, đặt túi xuống, cởi áo khoác, thay dép, vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó bôi kem dưỡng da, đi vào phòng ngủ.

 Không gian phòng ngủ tương đối rộng, bởi vì nàng thông hai gian phòng nhỏ với nhau rồi bắt đầu trang trí lại, vì thế mà rộng rãi hơn rất nhiều, cảm giác thoáng đãng, thư thái. Bên trong bày biện rất đơn giản, có giường, tủ quần áo, điện thoại, bàn để máy tính và máy tính, không có ti vi, đầu đĩa, loa. Cửa sổ, rèm cửa đều được mua từ nước ngoài, hiệu quả cách âm rất tốt.

 Đôi lúc nàng muốn tạm quên đi thế giới bên ngoài, chỉ cần đóng cửa, không đọc báo, không nghe đài, không bật ti vi là được. Phía đối diện là những tòa nhà được thiết kế giống hệt nhau, đứng từ tầng mười ba nhìn ra, cảm giác giống như đang soi gương.

Bao trùm tầm mắt là những tòa nhà với những tấm kính lạnh lẽo, điều đó khiến nàng cảm thấy bi thương. Bạn biết đấy, nếu một người đã hoàn toàn thỏa mãn về vật chất thì tinh thần sẽ trống rỗng. Nếu là người đặc biệt nhạy cảm thì rất dễ tẩu hỏa nhập ma.

 Trân Ni đã từng là một người như thế. Có một khoảng thời gian nàng không hứng thú với bất kỳ thứ gì, những bữa tiệc, vũ hội, hòa nhạc đã quá quen thuộc, ngay từ khi còn nhỏ đã khiến nàng phát ngán, phương thức giải trí cũng chẳng có gì mới mẻ.

 Còn về thứ tình yêu đỏ mặt vì thẹn thùng hay tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực của thanh niên thì nàng đã có quá nhiều và quá dễ dàng. Trong số mười chàng trai nàng gặp thì có bảy người sẽ thẳng thắn bày tỏ niềm ngưỡng mộ đối với nàng, ba người còn lại bày tỏ tình cảm một cách uyển chuyển, mục đích giống nhau, chỉ có điều cách biểu đạt khác nhau mà thôi.

Nàng học rất nhiều chuyên ngành: chính trị, tài chính, văn học nhưng không có ngành nào học đến lúc tốt nghiệp. Nàng không biết những thứ đó có tác dụng gì. Nàng có đoàn cố vấn riêng, mỗi người đều là thiên tài trong chuyên ngành của họ, mỗi tháng cô trả cho họ số tiền lương lên tới mười con số.

 Việc cô nên làm là tiêu tiền, tiêu tiền và tiêu tiền, sau đó lặng lẽ chờ đợi cái chết mang cô đi. Thực tế cô đã làm như vậy, cho đến một ngày cô gặp Kim Chung Nhân. Nàng thích tên của anh ta, Kim, Chung, Nhân, từng chữ đều toát lên niềm vui, một cái tên thật đẹp. Lúc ấy nàng..."Reng, reng, reng..."Tiếng chuông điện thoại làm nàng giật bắn cả người.

 Nàng quay người lại, trước tiên nàng nhìn màn hình hiện thị số điện thoại gọi đến, sau đó mới nhấc điện thoại: "Có chuyện gì?"Đối phương hiểu rất rõ tác phong gắn gọn súc tích của nàng nên đi thẳng vào vấn đề: "Bên kia gọi điện hỏi cô có thời gian tham dự lễ cắt băng khánh thành trường học vào tuần sau không, ngoài ra họ kiên quyết muốn lấy tên của cô để đặt cho trường học". "Không cần đâu". "Tôi đã thay mặt cô từ chối rồi ạ". "Ha ha".

 Nàng bĩu môi, tỏ vẻ mệt mỏi day huyệt thái dương và nói: "Gần đây tôi có kế hoạch gì không?" "Không ạ". Đối phương trả lời rất dứt khoát."Cửa ngoài xe ngựa vắng không, tôi đã đến mức này rồi sao?" Trân Ni cười gượng."Nếu như vậy thì để chúng tôi về lại nơi ở của cô ở Anh Quốc để xem xem gần đây cô nhận được những lời mời nào... À, trong tuần tới cô có năm thiệp mời đi dự tiệc, ngoài ra còn có thư mời của chính tay chủ tịch hiệp hội thời trang, nghệ thuật, còn nữa...""Thôi thôi". "Cô đã không còn quan tâm đến những thứ đó nhưng họ vẫn gửi thiếp mời, không bỏ sót một lần nào. Ha ha. Nếu ai mà mời được cô thì những khách vip có mặt ở đó sẽ không giấu được niềm vinh dự".

 "Chú lùn đáng mến, hôm nay chú đã ăn bao nhiêu viên sô cô la rồi". Trân Ni cười rất tươi."Không một viên nào". Đối phương nghiêm túc trả lời: "Tiểu thư mandoo đáng kính, những chuyện vừa nãy cô đã quyết định chưa?" "Dạo này không muốn đi lại nhiều..." Trân Ni nói với giọng điệu nũng nịu."Vâng, tôi hiểu rồi. Lần sau làm việc thiện xin cô đừng quá xúc động, chúng ta có quỹ từ thiện riêng".

 Đối phương nói xong chuẩn bị cúp máy thì bỗng nhiên như chợt nhớ ra điều gì đó hít một hơi thật mạnh: "Ấy, suýt nữa thì tôi quên mất, mấy hôm trước tôi nhận được thông tin, sắp tới ở thành phố Thánh Anh có một buổi đấu giá đồ cổ, trong đó có chiếc bình hoa mai ở đầu thời Minh, giá ban đầu là ba trăm nghìn đô, nếu có thời gian rảnh rỗi thì cô hãy đi xem thử". "Được".

 Trân Ni trả lời xong thì cúp máy, sau đó nằm nhoài ra giường, không muốn nhúc nhích. Nghiêng người nhìn khuôn mặt của mình trong chiếc gương ở đầu giường, vết thâm quầng ở mắt vẫn rất rõ, trong lòng không khỏi hối hận, đúng là việc gì phải khổ như vậy?

 Nhưng ai có thể níu giữ được tuổi thanh xuân, sớm hay muộn thời gian sẽ mang nó đi, bất kỳ nỗ lực nào cũng vô ích. Nếu hỏi rằng trên thế gian này còn có thứ gì nàng chưa từng trải nghiệm hay chưa có cơ hội trải nghiệm nhiều thì đó là việc cùng vài đồng nghiệp thức đêm làm việc, đối với nàng, quá trình này mang lại cảm giác thành công và cảm giác được hòa đồng.

 Nàng học rất nhiều chuyên ngành nhưng sở trường lại là ngành thiết kế thời trang chưa từng được đào tào một cách hệ thống. Nếu từ bỏ thân thế và gia cảnh của mình, trở thành một người bình thường thì thứ duy nhất mà nàng có thể dùng để kiếm sống cũng chính là chút tài mọn này, tài năng ấy không thua kém ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro