Chapter 1: Cánh cửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

John Utterson là một luật sư và ông sống ở London. Utterson nhìn có vẻ là một người đàn ông lạnh lùng, không có bất cứ cảm xúc nào. Ông ấy không bao giờ cười, và chỉ nói chuyện khi thật sự cần thiết. Nhưng mọi người đều yêu quý ông ấy. Có điều gì đó trong đôi mắt của Utterson, điều gì đó hiền lành và tốt bụng. Nó thể hiện sự hiểu biết của ông về những người khác. Mọi người đến với ông để bàn về luật pháp, và ông ấy đã giúp đỡ tất cả. Không quan trọng họ là ai.
Utterson sống rất lặng lẽ và bình thường. Ông ấy thích rạp chiếu phim nhưng không bao giờ đến đó lần nữa. Những người bạn của ông đều là người trong gia đình và những người bạn cũ từ trường học.
Trong đó có Richart Enfield. Những người khác không thể tìm thấy lý do hợp lý để Utterson và Enfield trở thành bạn bè. Enfield thực sự rất khác với ngài luật sư. Ông ấy trẻ hơn, rất thích đến rạp chiếu phim, đến các bữa tiệc và những nhà hàng ngon.
   'Tại sao họ lại là bạn?'mọi người thắc mắc. 'Họ sẽ nói về cái gì khi họ ở cùng nhau?'
   Và câu trả lời là: 'Nếu bạn nhìn thấy họ vào buổi đi dạo của họ vào ngày chủ nhật, họ chẳng bao giờ nói gì cả. Họ dường như không thích thú gì với nhau.'
   Nhưng 2 người đó lại nghĩ rằng buổi đi dạo vào ngày chủ nhật là một phần quan trọng trong tuần của họ. Họ thích được ở cùng nhau, và họ tận hưởng những buổi đi dạo. Nhưng chúng thường là những buổi dạo quanh trong yên lặng.
Một lần, bước chân đã đưa họ đến với một con đường chật hẹp trong một góc nhộn nhịp và đông đúc của London. Nó thực sự là một con phố vắng lặng vào chủ nhật, ngoại trừ một vài cửa hàng bận rộn. Điều đó đúng, vì những cửa hàng đó rất thành công, chúng đã được lau dọn và sơn bằng sắc màu tươi sáng. Con đường rất sạch sẽ. Đó chắc chắn là con phố thích hợp cho một buổi đi dạo.
Gần cuối của con phố, có một sự đứt quãng trong chuỗi những cửa hàng. Đó là một cánh cổng nhỏ hẹp dẫn đến một cái sân nhỏ, và bên cạnh nó là cái cửa sổ của một ngôi nhà, chính xác, cao, tối, xấu xí. Cánh cửa trong bức tường không được sơn màu và rất cần được phục hồi. Những người già thi thoảng ngủ lại tại thềm cửa, những cậu bé đôi khi chơi đùa ở bậc thang và viết tên mình lên cánh cửa bằng dao bỏ túi của chúng.
Enfield và Utterson đang ở bên kia lề đường, nhưng Enfield chỉ vào cánh cửa bằng cây gậy đi bộ của ông.
'Anh đã bao giờ để ý đến cánh cửa đó trước kia không, John?'ông ấy hỏi.
'Có. Thật xấu xí, không phải sao?' Utterson trả lời.
'Bất cứ khi nào tôi đi qua nó,' Enfield nói, 'Tôi đều nghĩ về một ngày mùa đông năm trước. Một việc rất kỳ lạ đã diễn ra.'
'Thật sao?' Utterson thắc mắc. 'Đó là gì?'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro