PHẦN 5: PHÁN QUYẾT CỦA TÒA ÁN BINH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Một cuộc so tài? – Shalin ngạc nhiên.
-Đúng. Nếu cô thắng thì làm theo cách cô chọn, còn nếu tôi thắng sẽ theo cách tôi chọn.
-Không phải anh còn yêu đời lắm sao – Shalin nhướn mày – mà lại muốn đi nạp mạng?
-Nạp mạng thì chưa chắc – Rod cười - Họ bảo cô giết tôi, nhưng nếu cô bắt sống được tôi thì họ sẽ giam tôi lại chứ chưa giết ngay đâu. Nhà giam của quân BCU cấu tạo ra sao, có những điểm yếu gì, tôi đây nắm được hết, còn các gián điệp thì thứ lỗi không thể kể tên. Tóm lại muốn thoát ra chỉ còn là muốn hay không thôi.
-Anh đáng lẽ phải làm lính đặc nhiệm mới đúng – Shalin lắc đầu.
-Ngược lại, cách thứ hai chưa hẳn đã tuyệt đối trót lọt đâu – Rod phân tích – Ai mà biết Bộ chỉ huy sẽ có những quyết định gì cho kẻ địch một mình phá được phòng tuyến ANI tại Bark và lọt vào tới tận đây? Còn nữa, nếu sau đó đồng đội của cô không giải cứu được cô thì phiền to.
-Ừm, cũng có lý.
-Cho nên – Rod rút cây kiếm laser ra rồi bước ra xa – Chúng ta sẽ quyết định việc này bằng một cuộc đấu 3 hiệp. Ai thắng được 2 hiệp là chiến thắng.
-Nhưng tại sao phải làm thế?
-Tôi nghĩ đã là bạn thì chẳng ai muốn người kia phải chịu mạo hiểm cả. Vả lại tôi cũng muốn thử sức với cô một lần nữa xem sao – Rod cười.
-Được lắm – Shalin cũng rút kiếm ra – Tôi cũng muốn xem liệu tài đấu tay đôi của anh có bằng tài điều khiển phi cơ không.

Hai bên cùng thủ thế nhìn nhau. Rồi Shalin xông vào trước, trong khi Rod nắm chặt tay kiếm sẵn sàng. Gần tới trước mặt Rod, Shalin bỗng nhiên xoay lưng lại. Rod còn kinh ngạc chưa hiểu gì thì một ánh sáng từ bên phải lướt tới. Anh bị bất ngờ vội đưa kiếm sang đỡ. Hai luồng sáng chạm nhau nghe "Xoẹt" một tiếng lớn. Quả là một đường kiếm dũng mãnh, Rod bị ép khuỵu chân trái, còn Shalin thì vẫn tiếp tục ấn xuống. Rod thét lên một tiếng lớn, nắm chặt tay phải lại rồi dùng hết sức đẩy kiếm của Shalin ra. Shalin nhảy lui rồi lại lấy đà lao vào tấn công tiếp. Lần này là một đường kiếm trực diện, nhưng không mạnh như đường kiếm vừa rồi, và Rod đỡ được dễ dàng. Nhưng cùng lúc hai thanh kiếm chạm nhau thì đồng thời Rod cũng cảm thấy bị hẫng. Thì ra đường kiếm chỉ để đánh lạc hướng, còn đòn thực sự của Shalin nhằm vào chân Rod. Rod bị ngã chúi, may kịp chống tay xuống sàn chứ không thì vỡ mặt, nhưng hai cổ tay của anh đã đau buốt. Trong khi đó thì Shalin đã lại xông tới, làm Rod chỉ còn kịp đỡ đòn rồi mượn đà đứng dậy chứ không tách ra được.

Shalin tấn công rất nhanh và mạnh, mỗi đường kiếm lại đến từ một hướng khác nhau, còn Rod chống trả khá lúng túng. Một đường kiếm từ trên bổ xuống, Rod vội đưa kiếm lên chống đỡ. Nhưng không như Rod nghĩ, kiếm của Shalin không hề chạm vào kiếm của anh. "Nguy to! Lại mắc lừa rồi!" Vừa lúc đó thì một luồng sáng từ bên dưới vút lên thẳng vào mặt Rod. Anh đã giơ kiếm lên quá đà, nhưng giờ cũng chỉ còn cách hạ xuống đỡ. Lại "xẹt" một tiếng, thanh kiếm của Rod đã rời khỏi tay anh và bay ra xa.

-Tôi thắng – Shalin mỉm cười đắc thắng.
-Chà chà – Rod mắt tròn mắt dẹt – Không ngờ cô còn trẻ vậy mà đánh kiếm ghê thật.
-Bất ngờ hả? – Shalin hạ kiếm xuống – Một bài học cho anh hôm nay. Đừng trông mặt mà bắt hình dong.
-Tiếp thu. Nhưng cô cũng đừng chủ quan khinh địch đó.

Rod đi nhặt kiếm lên, rồi đứng tại chỗ chỉ lưỡi kiếm vào Shalin.

-Hiệp này tôi sẽ thắng.
-Để xem!

Rồi Shalin lại xông vào trước. Vẫn là những đường kiếm từ đủ mọi góc độ, vẫn rất nhanh và mạnh. Rod thì chỉ lo đỡ chứ không đánh trả. Shalin thấy đánh mãi mà Rod không để lộ sơ hở, sốt ruột dồn sức phạt ngang một đường. Rod đỡ được, nhưng lần này anh cũng đồng thời nhún mình bật nhẹ lên, từ đó mượn sức của Shalin bật ra xa. Shalin thấy vậy vội xoay người đuổi theo. Bất ngờ Rod lấy lại thế đứng rồi cầm kiếm một tay chỉ thẳng vào đầu Shalin. Rod không di chuyển nhưng Shalin thì đang lao tới, nên cô phải vội nghiêng người tránh, đồng thời lùi lại. Nhưng cùng lúc Rod cũng di chuyển theo Shalin, và thanh kiếm vẫn dí sát người cô. Shalin kinh ngạc, phải gạt thanh kiếm của Rod ra trong lúc đang lùi nên hơi loạng choạng. Cô lấy lại thăng bằng và chuẩn bị phản công thì lại thấy thanh kiếm của Rod đâm tới trước mặt. Không dám phạm sai lầm tiếp, Shalin lộn người sang một bên tránh đòn đâm rồi đứng dậy, nhưng vừa lúc đó cô lại thấy một đường kiếm từ bên phải nhằm thẳng vào cạnh sườn mình, lại phải vội đưa kiếm ra đỡ. Hai luồng sáng không chạm nhau, và lập tức Shalin lại thấy một cú đâm khác từ bên trái nhằm vào mình.

Cứ như thế Rod chỉ đánh rất nhẹ nhàng mà dồn Shalin tới tận bức tường. Trong khi đó thì Shalin chống đỡ rất vất vả bởi đòn nào của Rod cũng rất nhanh và hiểm, mà lại không biết là động tác giả hay đánh thật. Shalin còn đang suy nghĩ tìm cách nào để phản công thì bỗng nghe "Thuỳnh" một tiếng bên tai. Ngoảnh sang phải thì thấy nắm đấm của Rod đã chạm vào tường chỉ cách mặt mình có vài phân. Thì ra nãy giờ Rod chỉ đánh kiếm bằng tay phải, còn tay trái của anh để đến lúc này mới ra đòn kết thúc hiệp đấu.

-Tôi đã nói mà – Rod giữ nguyên tư thế mỉm cười.
-Được, anh thắng – Shalin tặc lưỡi gạt cánh tay trái của Rod ra.
-Cô biết tại sao cô thua không?
-Tại sao?
-Vì cô coi thường tôi đấy – Rod xoay kiếm biểu diễn – Tôi cũng được đào tạo bài bản, kiếm pháp ảo diệu không thua ai đâu.
-Thôi đi, anh chỉ lợi dụng sải tay dài chứ kiếm pháp thì hơn tôi ở đâu?
-Cô cứ gọi tôi là đồ ăn gian xảo quyệt đi, nhưng tôi nhất quyết không thua hiệp cuối đâu – Rod nhếch mép cười.
-Tôi cũng thế. Đừng tưởng tôi không có cách đối phó với đồ ăn gian xảo quyệt như anh.
-Thế mà cô gọi tôi như thế thật à – Rod méo mặt – Vậy bắt đầu hiệp cuối luôn chứ?
-Nghỉ một chút đã, đi đâu mà vội. Mỗi người đều thắng một hiệp rồi mà.
-Đồng ý.

Rod tìm đến một cái bục gần đấy rồi ngồi xuống, Shalin cũng ngồi bên cạnh. Shalin thở phào một cái rồi lên tiếng:

-Lần đầu tiên tôi lọt vào căn cứ ANI đấy.
-Cô thấy thế nào?
-Ừm, cũng không tệ, tuy còn lâu mới bằng căn cứ BCU của tôi – Shalin đáp tinh quái.
-Coi như là cô khen – Rod cũng khéo léo đáp lại.

Shalin ngó nghiêng rất nhiều tỏ vẻ thích thú. Hẳn là có rất nhiều thứ mà ở sân bay BCU không có.

-Anh biết không – Shalin mơ màng – đôi khi tôi tự hỏi không biết đầu quân cho ANI thì cảm giác như thế nào.
-Tôi đối với BCU cũng thế - Rod đáp – Nhưng chỉ nghĩ trong đầu thôi. Lỡ mồm nói ra là bị bắn bỏ ngay ấy chứ.
-Hi hi – Shalin cười – Anh vào quân đội lâu chưa?
-Mới 3 năm thôi.
-Tôi thì 2 năm. Cấp bậc của anh?
-Đại úy.
-Cái gì!? Mới 3 năm mà đã là đại úy!?
-Cô thì sao?
-Tôi kém anh 2 bậc, là thiếu úy.
-Đừng lo, cô còn một năm nữa để đuổi kịp tôi mà – Rod cười.
-Chỉ e lúc đó anh đã lại lên cấp rồi – Shalin cũng cười theo.
-Cũng chưa chắc.

Im lặng một lúc. Rồi Rod chợt bật cười hì hì.

-Anh cười gì thế? – Shalin quay sang hỏi.
-Không có gì, chỉ là... tôi nghĩ tới việc hai người ở hai đầu chiến tuyến mà lại có thể nói chuyện thoải mái với nhau thế này mà thấy buồn cười thôi.
-Tôi cũng thấy thế - Shalin cười khúc khích – Đúng như anh nói hôm trước. Buông vũ khí rồi mới nhận ra tất cả đều là con người, đều cùng một nguồn gốc.
-Thật đấy – Rod thở dài – Chúng ta đang chiến đấu vì cái gì chứ? Đồng loại tàn sát nhau. Nghĩ mà thấy thương cho sự ngu muội của chính chúng ta.
-Ít nhất thì cũng có anh thông minh rồi – Shalin bông đùa.
-Giờ có thêm cô nữa, đúng không? – Rod cười đáp lại.

Rod ngẩng lên nhìn trần nhà cao vút thở dài.

-Giá mà có cái ngày đó. Ngày mà chúng ta thực sự có hòa bình.

Chợt có gì đó chạm vào vai Rod. Anh ngoảnh sang thì thật bất ngờ, Shalin đang dựa đầu vào vai anh! Rod bỗng chốc cuống cả lên, buột miệng:

-Cô... cô...?
-Anh rất giống anh trai tôi – Shalin nhỏ nhẹ - Anh ấy cũng từng có lý tưởng về một thế giới hòa bình. Và tôi cũng đã rất tin vào lý tưởng đó. Cho đến khi...
-Anh ấy hy sinh? – Rod nói hộ khi thấy Shalin im lặng.
-Đúng. Hy sinh dưới tay những người anh ấy đã rất khao khát được giảng hòa – Giọng Shalin hơi đanh lại.
-Tôi rất tiếc...

Shalin nhấc đầu khỏi vai Rod, khiến anh vừa thấy nhẹ nhõm vừa thấy... tiếc.

-Kể từ đó, tôi đã thay đổi. Trong lòng tôi luôn nung nấu một mối thù đối với ANI. Tôi đã tin rằng tất cả đều chỉ là những kẻ khát máu và tham lam. Tôi đã thề sẽ tiêu diệt đến tên lính ANI cuối cùng.
-Chà, thế thì... quyết liệt quá.
-Nhưng giờ đã gặp được anh thì – Shalin ngoảnh sang Rod – Tôi cảm thấy mình có thể thay đổi một lần nữa. Theo hướng tích cực hơn.

Nói xong Shalin mỉm cười tươi tắn. Rod ngưỡng mộ nhìn cô gái bên cạnh mình. "Chắc hẳn cô ấy đã phải trải qua rất nhiều. Mạnh mẽ thật. Cũng rất xinh nữa." Rod giật thót, "Hả, sao bỗng dưng mình lại nghĩ thế!?" Anh vỗ đầu xua đi suy nghĩ "lan man" đó, còn Shalin đứng dậy.

-Thôi, đến lúc phân định thắng thua rồi chứ nhỉ.
-Nhất trí – Rod đứng dậy vươn vai – Nãy giờ tôi cũng thấy buồn ngủ rồi.

Hai người lại bước ra giữa khoảng trống rồi quay lại đối mặt nhau.

-Hiệp quyết định đây – Rod đứng thủ thế - Đấu hết mình nhé!
-Kế hoạch của tôi nhất định sẽ thành công! – Shalin vung kiếm lên – Tôi sẽ thắng!

Dứt lời Shalin cất bước xông đến. Rod cũng sẵn sàng...

Bất thình lình tiếng còi báo động hú vang, đồng thời đèn báo động cũng chớp tắt liên hồi. Kế đó là một giọng nói từ loa phát ra: "Báo động! Phát hiện kẻ đột nhập ở khu vực sân bay. Tất cả hãy đến sân bay ngay lập tức! Tôi nhắc lại,..."

Cả Rod và Shalin không hẹn mà cùng giật mình.

-Cô bị phát hiện rồi.
-Nhưng tại sao chứ? Nãy giờ chúng ta ở đây mà không có gì xảy ra, sao đột nhiên...?
-Chuyện đó tính sau, giờ cô phải rời khỏi đây ngay!
-Khoan đã...!

Rod nắm tay Shalin rồi kéo cô chạy tới chiếc I-Gear "Speed". Anh dúi vào tay cô một tấm thẻ rồi nói khẩn trương:

-Thẻ khởi động phi cơ của tôi đấy. Mau dùng nó mà rời khỏi đây đi!
-Không, tôi sẽ ở lại đây. Có lẽ ta phải theo kế hoạch của tôi rồi.
-Vớ vẩn! Chúng ta còn chưa phân thắng thua. Không ai phải chịu bị bắt!

Vừa lúc đó lại có tiếng trên loa: "Cổng sân bay sẽ được đóng lại trong vòng 10 giây. 9... 8..." Rod giục:

-Nhanh lên đi, không còn thời gian nữa đâu!

Shalin đành leo lên chiếc phi cơ rồi khởi động. Quả đúng với cái tên "Speed", chiếc phi cơ nổ máy cất cánh rất nhanh, kịp đi qua cánh cửa sân bay trước khi nó sập xuống. Cánh cửa vừa đóng khít lại thì mọi người cũng ập đến. Đi đầu là nhóm phi đội của Rod. Nhìn thấy Rod họ rất ngạc nhiên:

-Sếp?
-Sếp làm gì ở đây vậy?
-À... tôi cũng vừa mới đến thôi – Rod nói dối.
-Bắt lấy hắn! Hắn tiếp tay cho quân địch tẩu thoát đó! - Từ trong đám đông một giọng nói vang lên.

Mặt Rod biến sắc. Anh còn chưa biết làm sao thì trong đám đông đã có vài người bước ra khống chế anh. Họ giải Rod đi trong tiếng xì xào của những người xung quanh.

Vài phút sau, Rod đã có mặt trong Tòa án binh trước vành móng ngựa. Ngồi ở trên cao là Tổng tư lệnh và những người khác trong Bộ chỉ huy. Tuy nhiên Rod không nhìn họ, mà nhìn vào màn hình ở sau lưng anh. Trên đó đang chiếu rất rõ cảnh Rod và Shalin từ lúc họ đấu với nhau đến lúc bị phát hiện. "Thì ra mình đã bị phát hiện từ lúc đó. Nhưng sao lại không có báo động nhỉ? Chắc chắn có kẻ đứng đằng sau việc này." Đoạn băng hết, Tổng chỉ huy lên tiếng, giọng trầm trầm:

-Đại úy Walkerspace, anh còn gì để nói không?
-...
-Anh có biết anh đã làm chúng tôi thất vọng đến thế nào không? - Tổng tư lệnh lên giọng – Chúng tôi đã tưởng anh là một chiến sĩ trung quân ái quốc, một tấm gương để chúng tôi noi theo, không ngờ anh lại tiếp tay cho quân địch!
-Tôi không thấy mình đã có lỗi với Tổ Quốc ở chỗ nào cả - Rod điềm tĩnh nói.
-Anh không thấy, nhưng chúng tôi thì thấy thế đấy. Anh không những không bắt lại kẻ đột nhập, mà còn để cho cô ta tẩu thoát trên chiếc phi cơ của chính anh. Anh lấy gì đảm bảo với chúng tôi rằng anh đã hoặc sẽ không tiết lộ thông tin bí mật của chúng ta cho quân địch khi anh có cơ hội?
-Tôi chỉ xin nói một điều, không phải cứ tàn sát người BCU thì mới là yêu nước – Rod cứng cỏi nói.
-Vậy nếu ai cũng như anh thì liệu có còn tồn tại quốc gia này không? Anh trả lời xem?
-...
-Không tranh luận dài dòng nữa. Đại úy Rod Walkerspace, với đầy đủ bằng chứng cho thấy anh đã tiếp tay cho quân địch, chúng tôi khép anh vào tội phản quốc, và xử theo quân luật: tước quân hàm, giam lại chờ ba ngày nữa sẽ... tử hình!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro