chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn thẳng vào đôi mắt kinh ngạc của Liễu Vận Ngưng, Hiên Viên Kỳ nói mà mặt không đổi sắc: "Hiện giờ đang ở bên ngoài cung, không cần giữ lễ tiết như vậy."

"À!" Liễu Vận Ngưng đáp lại: "Bệ......"

"Hả?"

Nghe giọng điệu trầm thấp đầy nghi vấn của y, Liễu Vận Ngưng chau mày, rồi ngậm miệng im luôn.

—- Cách xưng hô thân mật như vậy ta không mấy quen.

Thản nhiên liếc nàng một cái, Hiên Viên Kỳ bước qua: "Tại sao không gọi? Chẳng lẽ tên của ta khó gọi đến vậy à?"

"Không phải, chỉ là—-" Nàng mím môi, nói: "Không được quen lắm."

Hiên Viên Kỳ không truy vấn nàng nữa, ngồi xuống, cầm lấy chén trà, Liễu Vận Ngưng thấy thế, bước đến châm trà cho y.

Thấy Liễu Vận Ngưng cúi đầu suy tư gì đó, Hiên Viên Kỳ không thèm để ý nói: "Tại sao không ăn sáng? Không hợp khẩu vị?"

Liễu Vận Ngưng giật mình, nước trà văng ra ngoài, thấm ướt vạt áo của Hiên Viên Kỳ, y chau mày, hiếm khi có hứng trêu đùa: "Sao thế? Chẳng lẽ ngươi nghĩ y phục ta khát nước à?"

"Xin lỗi, ta bất cẩn." Đối diện với lời nói đùa của y, Liễu Vận Ngưng không có tâm tư đứng thưởng thức, nàng bối rối lau khô vạt áo cho y, không ngờ Hiên Viên Kỳ lại nắm lấy tay nàng: "Đừng lau nữa, chỉ cần thay bộ khác là được."

"Vậy, vậy ta đi tìm bộ y phục khác cho người......" Nàng rụt tay về, Hiên Viên Kỳ hôm nay khiến nàng nhìn không thấu, nhưng Hiên Viên Kỳ cũng chẳng chiều ý nàng, vẫn siết chặt tay nàng: "Không cần vội, ngươi còn chưa trả lời ta, tại sao không ăn sáng?"

"Ta không muốn ăn."

Nàng vừa dứt lời, căn phòng nhất thời trở nên yên tĩnh.

Liễu Vận Ngưng hoài nghi, ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Kỳ, bất ngờ chạm phải đôi mắt đen láy như nước hồ sâu, tim đập mạnh.

"Đi thôi!" Y đứng dậy, không định thay bộ y phục bị ướt hết vạt trước, đã kéo Liễu Vận Ngưng ra ngoài.

"Đi đâu?"

"Ăn sáng!"

"Nhưng mà—-"

"Đừng nhưng nhị gì cả." Y dừng lại, xoay người nhìn nàng: "Ta cũng chưa ăn, cứ xem như là theo hầu ta." Dứt lời, không cho nàng thời gian đáp lời, đã kéo nàng ra ngoài.

Liễu Vận Ngưng há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, rồi cũng chỉ biết ngậm miệng, lẳng lặng theo sát y.

Đợi đến khi đặt chân vào tửu lâu, Liễu Vận Ngưng vẫn không thể hiểu nổi, nhìn Hiên Viên Kỳ bằng ánh mắt khác thường.

Thật ra nàng rất muốn hỏi, người đang đứng trước mặt đây có thật là Hiên Viên Kỳ? Không phải ai giả dạng chứ?

Người ra kẻ vào nối đuôi nhau vào tửu lâu, tiếng ồn ào không dứt, Liễu Vận Ngưng vốn thích yên tĩnh, nên không thể nào chịu được cảnh tượng này, đôi mày thanh tú chau lại, nhưng khi nàng thấy Hiên Viên Kỳ ngồi trầm tư ở đó như không có chuyện gì xảy ra, nàng đành nuốt hết xuống bụng.

Lúc món đầu được bưng lên, Hiên Viên Kỳ vẫn còn đắm chìm trong thế giới riêng, còn tiểu nhị bưng đồ ăn thì nhìn Liễu Vận Ngưng bằng ánh mắt là lạ, trước khi rời đi còn quay đầu nhìn kỹ một lần nữa.

Liễu Vận Ngưng lấy làm khó hiểu, đè nén ý nghĩ muốn nhìn tiểu nhị một cái, ngẩng đầu, Hiên Viên Kỳ đang lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt thâm sâu khiến kẻ khác khó lường.

Thấy nàng nhìn y, Hiên Viên Kỳ dời mắt, nói: "Ăn thôi!"

Nén cái bụng đầy nghi vấn xuống, Liễu Vận Ngưng bưng bát lên, bỏ thức ăn Hiên Viên Kỳ gắp cho nàng vào miệng, và rồi, cái cảm giác buồn nôn trào lên họng, như muốn phun hết ra ngoài.

'Cạch' một tiếng, buông cái bát trong tay xuống, Liễu Vận Ngưng cúi người nôn hết ra ngoài, vì sáng chưa ăn gì nên chỉ nôn ra được một ít nước.

Hiên Viên Kỳ chau mày, đưa tay vỗ vỗ lưng nàng theo phản xạ: "Dầu mỡ quá sao?"

Lắc đầu vô lực, Liễu Vận Ngưng không thể nói nổi lời nào, chỉ không ngừng nôn khan, tuy không kiềm được cảm giác buồn nôn khiến nàng rất khó chịu, nhưng cảm giác không nôn ra được cái gì càng làm nàng khó chịu hơn.

Khó chịu qua đi, cuối cùng cảm giác buồn nôn cũng lắng xuống, thấy nàng không nôn nữa, Hiên Viên Kỳ đưa chén trà cho nàng súc miệng: "Sao thế này? Thấy khó chịu ở đâu à?"

Lắc đầu, Liễu Vận Ngưng lau lau khóe miệng: "Chắc do không quen với khí hậu ở đây thôi."

Chau mày nhìn nàng hồi lâu, Hiên Viên Kỳ mới nói: "Ta mời đại phu cho ngươi nhé!"

"Ta chính là đại phu." Nàng không còn hơi sức đâu mà đôi co với y, phẩy phẩy tay: "Không cần lo cho ta, nghỉ một lát sẽ không sao."

"Đi thôi!" Đặt một thỏi bạc xuống bàn, Hiên Viên Kỳ đứng dậy, bước ra ngoài, đi được vài bước, như nhớ đến gì đó, liền quay trở lại, đỡ Liễu Vận Ngưng ra ngoài.

Hôm nay Liễu Vận Ngưng thật sự bị thái độ của Hiên Viên Kỳ làm cho hồ đồ rồi, nhưng nàng không có sức nghĩ vớ vẩn, hiện tại nàng mệt chết đi được, thầm mong mau mau trở về thôi.

Lúc ra tới cửa, có người cản hai người lại, là tiểu nhị bưng đồ ăn ban nãy.

Liễu Vận Ngưng hoài nghi, thấy tiểu nhị nhìn nàng, không bắt chuyện chỉ hỏi: "Cho hỏi tiểu huynh đệ ngăn chúng ta lại là có chuyện gì sao?"

Ánh mắt tiểu nhị là lạ, nhìn Liễu Vận Ngưng chằm chằm hồi lâu, dưới ánh mắt thiếu kiên nhẫn của Hiên Viên Kỳ, mới cả gan hỏi: "Xin hỏi, công tử có một vị tỷ muội phải không?"

Ánh mắt tiểu nhị là lạ, nhìn Liễu Vận Ngưng chằm chằm hồi lâu, dưới ánh mắt thiếu kiên nhẫn của Hiên Viên Kỳ, mới cả gan hỏi: "Xin hỏi, công tử có một vị tỷ muội phải không?"

Liễu Vận Ngưng ngây ra, ngay sau đó cơ thể liền mất đi chỗ dựa, quay mặt lại thấy Hiên Viên Kỳ đã hất nàng sang một bên, nhanh chân tiến đến, túm lấy cổ áo tiểu nhị, nheo mắt hỏi: "Ngươi vừa nói cái gì?"

Tiểu nhị bị dọa đến nỗi mặt tái xanh, ấp a ấp úng: "Á...... Tiểu nhân...... tiểu nhân chỉ...... chỉ hỏi thăm thôi mà......"

Lẳng lặng nhìn Hiên Viên Kỳ không giấu được vẻ sốt sắng, cảm thấy tim mình như bị kim đâm một lỗ nhỏ, có hơi đau, tuy mờ nhạt khó phát hiện, nhưng là thật.

Sự khó chịu, cứ luẩn quẩn không rời.

Chậm rãi dời mắt, nàng lẳng lặng lui sang một bên, im lặng đứng đó.

Hiên Viên Kỳ không hề thấy ánh mắt đó của nàng, vẫn nhìn chằm chằm tiểu nhị với vẻ mặt không đổi, thanh âm lạnh lẽo: "Ngươi đã gặp nàng?"

Tiểu nhị toát mồ hôi lạnh: "Khách, khách quan đang nói đến vị cô nương giống công tử đây à, đúng vậy, tiểu nhân, tiểu nhân đã gặp nàng!"

"Ngươi gặp nàng lúc nào?"

"Nửa, nửa tháng trước......" Lén nhìn Hiên Viên Kỳ, thấy y nghiêm mặt lạnh lùng, ánh mắt như hai thanh băng bắn vào người mình, hắn sợ đến mức nhắm mắt lại, nhanh chóng tiếp lời: "Vị cô nương ấy rất đẹp, hơn nữa người thanh niên đi cùng nàng cũng rất anh tuấn, tiểu nhân nhịn không được có dõi theo họ vài lần, tiểu nhân thề, tiểu nhân tuyệt đối không có ác ý, lần đó sau khi nghỉ tại đây, vị cô nương ấy đánh rơi một thứ, nên khi tiểu nhân thấy vị công tử đây giống nàng, nên mới hỏi thử, tuyệt đối không có ác ý!"

"Nàng đánh rơi cái gì?"

"Là, là cái này......" Tiểu nhị run rẩy đưa tay vào ngực lấy ra một viên ngọc trắng, tiếp lời: "Kể từ ngày nhặt được tiểu nhân vẫn luôn mang theo bên mình, vẫn nghĩ nếu có cơ hội liền trả lại cho vị cô nương kia, nhưng, nhưng lâu lắm rồi không gặp lại, cho nên......cho nên......"

Sau khi viên ngọc được lấy ra thì ánh mắt Hiên Viên Kỳ không còn hướng về tiểu nhị, y nhìn chằm chằm viên ngọc trắng trong tay hắn, ánh mắt thay đổi, bỗng, một phen đoạt lấy viên ngọc trắng: "Ngươi vừa nói có một nam tử trẻ tuổi đi cùng với nàng?"

"Vâng, đúng vậy, nam tử trẻ tuổi kia chắc là tướng công của nàng, tại tiểu nhân cứ nghe cô nương ấy gọi y là 'Tịnh Triệt tướng công'!"

Rất lâu sau vẫn không nghe thấy tiếng Hiên Viên Kỳ, Liễu Vận Ngưng ngước mắt, quan sát vẻ mặt Hiên Viên Kỳ hồi lâu, rồi lại cúi đầu nhìn bàn tay trái đang buông thỏng bên người của Hiên Viên Kỳ.

Bàn tay ấy, siết chặt đến nỗi gân xanh nổi hết cả lên.

Rất lâu, rất lâu sau mới dần dần nới lỏng, vung tay phải, hất tiểu nhị ra đằng xa, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm viên ngọc y mới vừa cướp được.

Tiểu nhị bị đau, vừa được tự do, bật người chạy mất.

Hiên Viên Kỳ đứng yên tại chỗ, tâm tình bất định, bỗng sải bước rời đi.

Nhìn theo cái bóng rời đi không chút do dự của y, trong đôi mắt thâm sâu xuất hiện một làn sương mờ, nỗi bi ai sâu sắc nhen nhóm trong lòng, luẩn quẩn, luẩn quẩn không rời.

Hiên Viên Kỳ đứng yên tại chỗ, âm tình bất định, bỗng sải bước rời đi.

Nhìn theo cái bóng rời đi không chút do dự của y, trong đôi mắt thâm sâu xuất hiện một làn sương mờ, nỗi bi ai sâu sắc nhen nhóm trong lòng, luẩn quẩn, luẩn quẩn không rời.

Nỗi đau mờ nhạt vừa nhen nhóm trong lòng ấy, nháy mắt trở nên mãnh liệt.

—- Hiên Viên Kỳ, lại một lần nữa ngươi không hề nhìn đến sự tồn tại của ta, trong lòng ngươi, sự tồn tại của ta nhỏ bé không đáng kể đến vậy sao?

Sắc mặt ngày một tái thêm, nàng ngẩng mặt, hít một hơi thật sâu, giấu nhẹm làn sương mờ trong mắt, nàng cất bước ra ngoài.

Ra khỏi tửu lâu, nàng đứng ngây người trước cửa tửu lâu, ngây ngốc nhìn người qua đường.

Chỉ đứng ngây ra có một lát, đã không thấy bóng Hiên Viên Kỳ trên con đường đông đúc đâu nữa, Liễu Vận Ngưng không biết nên cười hay nên khóc.

—- Chỉ một lúc thôi, mà ngươi cũng không chịu chờ, nếu ngược lại là Liễu Uẩn Nịnh, e có lâu cách mấy ngươi cũng tình nguyện chờ nhỉ?

Lòng có hơi hoang mang, nhưng rồi sau đó, Liễu Vận Ngưng bắt mình phải bình tĩnh lại, không hiểu vì sao, nàng còn có thể cười được, nụ cười mỉm thoáng hiện trên môi nàng, ngây người nhìn người qua đường.

Đúng là, đồng nhân bất đồng mệnh*! (*Đồng nhân bất đồng mệnh: cùng là người nhưng số mỗi người mỗi khác)

Vỗ vỗ mặt, Liễu Vận Ngưng khôi phục tinh thần, chậm rãi rời đi.

Thở ra luồng khí màu trắng đục, trên đường, cả trên cây, đều mang màu trắng chói mắt.

Dựa theo trí nhớ, Liễu Vận Ngưng mò đường để về, nhưng nàng bỗng dừng lại, sau khi ngẫm nghĩ một hồi, nàng cười, quay đầu đi về hướng ngược lại.

Dù sao nàng cũng mười tám tuổi rồi, nhưng vẫn có rất ít cơ hội ra ngoài chơi, không ở phủ Thừa tướng cũng ở trong Hoàng cung, sao không nhân cơ hội này để đi chơi một lần?

Những điều mới lạ ở bên ngoài hấp dẫn nàng, ngay cả người bán xâu kẹo hồ lô cũng khiến nàng tò mò có đến nửa ngày.

Cái thứ đỏ đỏ ghim thành xâu, lúc trước chuồn khỏi phủ Thừa tướng cùng Kỳ ca ca nàng chỉ được nếm thử có một lần mà thôi, hương vị ngọt ngào ấy, là thứ khiến nàng nhớ lại trước kia.

Nàng rất muốn được nếm thử lần nữa.

Nhưng lúc nàng định trả tiền cho một xâu kẹo, thì mới phát hiện . người mình lại không có đồng nào.

Giơ xâu kẹo hồ lô lên, nàng ngây ngốc nhìn người bán, mấp máy môi, hai má có hơi ửng đỏ.

"Công tử, cả thảy là năm đồng!" Người bán nghĩ nàng không biết gia, một có lòng tốt nhắc nhở.

"Ta......"

"Chỉ một xâu thôi sao?" Thanh âm trầm thấp hàm chứa ý cười vang lên bên tai, Liễu Vận Ngưng cả kinh, lùi về sau vài bước, nhưng vô tình tiến vào lòng con hồ ly nọ, con hồ ly ấy cười thích ý, thích thú hưởng thụ mỹ sắc dâng đến tận miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro