chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nương nương, nước ấm đã chuẩn bị xong rồi." Lưu Dục bưng một chậu nước ấm vào phòng, nói với Liễu Vận Ngưng đang nằm trong bồn.

"Ừ!" Liễu Vận Ngưng gật đầu, bóng hình nàng trở nên mờ ảo dưới lớp hơi nước tỏa ra trong phòng, Lưu Dục bước sang, đổ nước ấm vào trong bồn.

"Nương nương, có cần châm thêm nước ấm không?"

"Không cần, vậy là đủ rồi." Liễu Vận Ngưng nằm dựa vào thành bồn, lấy tay kê đầu, có chút lười nhác: "Lưu Dục, mùa đông mà được tắm nước nóng thật là thích!"

"Đúng vậy, thưa nương nương!" Lưu Dục cười đáp lại, thấy Liễu Vận Ngưng hiếm khi trẻ con như vậy, ánh mắt tràn đầy thương yêu.

Thời gian gần đây, Lưu Dục phát hiện nương nương của nàng vui nhất là lúc tắm, lúc trước sao lại không phát hiện ra, gần đây không hiểu sao, mỗi ngày nương nương luôn bỏ một khoảng thời gian khá dài ra để tắm.

Có lần nàng hỏi nương nương nguyên nhân tại sao, nàng nhớ nương nương đã trả lời mơ hồ rằng: "Vì có thể giữ cho tâm trạng thoải mái, khiến ta thấy khỏe khoắn hơn."

"Lưu Dục—-" Liễu Vận Ngưng gọi nàng, nhưng lại không nhìn sang, chỉ cúi đầu suy nghĩ gì đó.

"Chuyện gì ạ, thưa nương nương?" Lưu Dục kiên nhẫn chờ, biết nàng có chuyện muốn nói, cũng không thúc giục còn lấy cái khăn vắt trên thành bồn chà lưng cho nàng.

"Lệ phi đã thật sự bị đày vào lãnh cung sao?"

"Dạ?" Lưu Dục ngây ra một hồi, rồi nhanh chóng hoàn hồn, nói: "Đúng vậy, nghe nói là vì đã trộn phấn độc vào trong phấn thơm đưa cho Vân phi, không may bị Lãnh Thái y phát hiện."

"Sư huynh?"

"Đúng vậy, ngày ấy Vân phi cảm thấy không được khỏe, thị nữ của nàng vội mời Lãnh Thái y đến chẩn bệnh, sau đó thì chuyện thành ra như vậy."

"Lệ phi......" Liễu Vận Ngưng cân nhắc rất kỹ, giọng điệu ngập ngừng: "Thật ra, ta thấy Lệ phi không giống loại người thích hãm hại người khác......" Nàng lại nhớ đến yến hội ngày đó, ánh mắt long lanh của Lệ phi nhìn sao cũng đều cảm thấy nàng không phải kẻ ác.

"Nương nương, tri nhân tri diện bất tri tâm, bề ngoài nhìn vào thì là người tốt nhưng chưa chắc đã là người tốt đâu." Lưu Dục tiếp lời: "Nhất là ở hậu cung, phải thật thận trọng, nô tỳ cũng đã nhiều lần nhắc nhở nương nương, đã ở trong hậu cung thì không ai là bằng hữu cả."

Liễu Vận Ngưng im lặng nghe, không hề phản bác.

—- Có lẽ Lưu Dục nói đúng, nhưng......

Nàng khẽ thở dài.

Nàng vẫn cho rằng chuyện đó không phải do Lệ phi làm.

"Lưu Dục, theo ngươi thấy, nếu Lệ phi thật sự muốn hãm hại Vân phi, vậy nàng còn can đảm lấy danh nghĩa của mình ra để tặng phấn thơm sao? Nếu thật vậy, một khi Vân phi xảy ra chuyện, người đầu tiên bị tình nghi không phải là Lệ phi ư?"

"Cho dù không phải do Lệ phi làm, thì cũng sẽ là một người nào đó trong hậu cung, còn nếu thật sự là Lệ phi làm, hoặc Lệ phi là một con cừu non thế tội, nhưng ở trong hậu cung này, ai lại thay tình địch giải oan bao giờ? Tất cả mọi người đều tự giữ lấy thân, vào lúc này ai mà dư tâm đi đồng tình, sẽ là kẻ xui xẻo kế tiếp!"

"Ôi!" Thở dài não nề, Liễu Vận Ngưng nói: "Hậu cung đúng là phức tạp thật!"

Lưu Dục cười cười, không đáp lại.

Đợi Liễu Vận Ngưng rời bồn, đã là chuyện của một nén nhang sau đó.

Ăn vận chỉnh tề rời khỏi tẩm cung, Tam Hoàng tử đang chơi vui vẻ ở ngoài vườn, chung quanh là một đám thị nữ mặt mày khổ não, trên người ai cũng dính tuyết, nhìn là biết đã bị đem ra làm bia ngắm.

Tam Hoàng tử thấy nàng đi ra, hô lớn: "Mẫu phi!" Còn cười rất vui vẻ, Liễu Vận Ngưng giang tay đón lấy nó, hai người cười nói càng vui.

"Ôi, Linh Nhi tăng cân nha, mẫu phi không bế con nổi nữa rồi!"

"Vậy mẫu phi để Linh Nhi bế người là được!" Hiên Viên Linh nhanh nhảu đáp.

Liễu Vận Ngưng mỉm cười, thả Hiên Viên Linh xuống, nói: "Được, nhưng Linh Nhi phải mau lớn lên nha! Vậy mới có đủ sức bế mẫu phi được chứ!"

"Dạ!" Hiên Viên Linh gật đầu chắc nịch, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Linh Nhi sẽ mau lớn lên thôi!"

Khuôn mặt non nớt mà trưng cái vẻ mặt nghiêm túc đó thật sự khiến người nhìn phải bật cười.

Liễu Vận Ngưng cố gắng nín cười, nói: "Bây giờ mẫu phi có một số việc phải làm, con phải nghe lời các tỷ tỷ, không được phá phách, biết chưa?"

"Mẫu phi muốn đi đâu? Linh Nhi cũng muốn đi!"

"Lần khác sẽ dắt Linh Nhi theo, nhưng lần này thì không được!"

"Tại sao?" Nó cố truy vấn đến cùng.

"Trẻ ngoan không nên hỏi nhiều như vậy!"

"Xí, mẫu phi không thương Linh Nhi." Hờn dỗi quay qua chỗ khác, Liễu Vận Ngưng vội dỗ: "Lần sau nhất định sẽ dắt Linh Nhi theo, lần này thật sự là không được mà!"

"Được rồi, được rồi, con đại nhân đại lượng nên sẽ không tính toán với mẫu phi, nhưng nhớ lần sau phải mang Linh Nhi theo đấy!"

Vất vả lắm mới thoát khỏi Hiên Viên Linh, Liễu Vận Ngưng và Lưu Dục đến Ngọc Hoa cung.

Ngọc Hoa cung, chính là lãnh cung!

Lúc đầu khi nghe Liễu Vận Ngưng muốn đến thăm Lệ phi, Lưu Dục đã kiên quyết phản đối, nhưng bất đắc dĩ thay thái độ của Liễu Vận Ngưng còn kiên quyết hơn nàng, vì tránh để chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Lưu Dục đề nghị theo cùng.

Liễu Vận Ngưng chỉ là muốn đến thăm Lệ phi mà thôi, nàng biết nỗi cô đơn và sợ hãi khi bị ném đến một nơi không bóng người, nguyên nhân chính là để nghe ngóng, cho nên nàng càng muốn đến thăm Lệ phi.

Nhưng ý tưởng này của hai người vẫn chưa thể thực hiện được, vì vừa ra khỏi Liễu uyển không lâu, Lịch Hỷ liền chạy đến trong lo lắng: "Nương nương, nương nương, xảy ra chuyện rồi, Lý Nhĩ bị người ta bắt!"

Vừa tính đến Ngọc Hoa cung thăm Lệ phi, không ngờ lại hay tin Lý Nhĩ bị người ta bắt, Liễu Vận Ngưng ngây người hồi lâu, không nói được lời nào.

Vẫn là Lưu Dục phản ứng trước tiên, hỏi nguyên nhân Lý Nhĩ tại sao lại bị người ta bắt.

Lịch Hỷ lắc đầu nói: "Không rõ nữa, trong cung đâu đâu cũng bàn chuyện này, nghe nói Lý Nhĩ làm Thái hậu nổi giận, chuyện này khá là ồn ào, chắc đã truyền khắp cả Hoàng cung rồi."

"Thái hậu...... sao Lý Nhĩ lại chọc giận Thái hậu?" Lưu Dục chau mày, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

"Không biết." Lịch Hỷ nói, chuyển hướng sang Liễu Vận Ngưng: "Nương nương, bây giờ tính sao?"

Lúc này Liễu Vận Ngưng mới hoàn hồn, nghe Lịch Hỷ hỏi suy nghĩ một hồi mới nói: "Đi xem sao đã rồi tính!"

Dứt lời đã xoay người cất bước.

Đáng tiếc, ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ* (*ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ: phòng dột bởi vì mưa suốt đêm, ý nói chuyện xấu cứ tới dồn dập)

Liễu Vận Ngưng vừa đi được vài bước, liền có người đến báo tin: "Nương nương, Thừa tướng phu nhân cầu kiến."

—- Nhị nương?

Liễu Vận Ngưng chau mày.

—- Sau lúc này Nhị nương lại đến tìm ta?

Trầm ngâm một hồi, nàng nói: "Ngươi đi nói với Nhị nương, bổn cung có việc phải làm, mời bà đến Liễu uyển chờ một lát."

"Nhưng thưa nương nương—-" Thị nữ đến thông báo ngập ngừng: "Thừa tướng phu nhân bảo có việc gấp muốn tìm người, xin người hãy nhanh chóng đến gặp bà."

"Gấp vậy sao? Nhị nương có nói là chuyện gì không? "

"Thừa tướng phu nhân không nói gì thêm ạ!"

Liễu Vận Ngưng lâm vào thế lưỡng nan.

Lưu Dục đứng cạnh nói: "Nương nương, phu nhân tìm người gấp như vậy, chắc chắn là có việc lớn, chuyện của Lý Nhĩ dù nương nương có qua đó cũng chẳng thể giúp gì hơn, hay nương nương cứ về Liễu uyển trước xem xem phu nhân muốn nói chuyện gì đi."

Liễu Vận Ngưng gật đầu: "Ừ."

—- Cũng chỉ có thể làm như vậy.

Nhưng Liễu Vận Ngưng không ngờ, việc kế tiếp đang chờ nàng đúng là chuyện sét đánh ngang tai.

Phụ thân của nàng, đường đường là Thừa tướng của một quốc gia, thế nhưng lại bị nghi ngờ là phản quốc thông đồng với địch, chức quan bị bãi bỏ, còn bị giam lỏng trong phủ Thừa tướng.

"Tại sao lại như vậy?"

Liễu Vận Ngưng đứng phắt dậy: "Sao phụ thân lại có thể làm vậy được?"

Tuy nàng không sống bên phụ thân, nhưng trong ấn tượng của nàng phụ thân luôn là một người chính khí lẫm liệt, tuyệt đối không thể làm chuyện bán đứng quốc gia khiến người trong thiên hạ phải thóa mạ như vậy được.

Liễu Nhị nương cười khổ, lệ trào khóe mi, khẽ nói: "Khanh bổn vô tội, nại hà, hoài bích kỳ tội*." (*Khanh bổn vô tội, nại hà, hoài bích kỳ tội: đại ý là dù thần tử thật sự vô tội nhưng có trách cũng chỉ biết trách người tài bị kẻ khác hãm hại)

Sắc mặt Liễu Vận Ngưng trắng bệch: "Phụ thân người......"

"Từ xưa bậc Đế Vương vốn rất vô tình, phụ thân con phí hết tâm huyết cả đời vì Kỳ quốc, kết quả vẫn bị bậc Đế Vương nghi ngờ vô căn cứ......" Liễu Nhị nương lấy khăn chấm chấm khóe mắt: "Từ lúc quyền lực của phụ thân con ngày càng lớn mạnh, thái độ của bệ hạ từ nể trọng cũng chuyển sang nghi ngờ vô căn cứ, thật ra phụ thân con đã sớm phát hiện, cũng có ý cáo lão hồi hương, nhưng......"

"Nhưng sao?"

"Nhưng đã chậm một bước, bệ hạ đã bắt đầu nghi ngờ ông ấy, đương nhiên không dễ dàng thoát thân như vậy." Liễu Nhị nương nghiêm túc nói, dời mắt nhìn nàng, hình như có chút thương xót: "Nhưng không ngờ rằng lại liên lụy đến con......"

Liễu Vận Ngưng nhìn Liễu Nhị nương, nàng thật muốn từ chối không nghe nữa, nàng thở dốc, không thể nói được lời nào, thì Liễu Nhị nương đã tiếp tục: "Mấy ngày gần đây, bệ hạ tìm mọi cách sủng ái con, ngay cả dân gian ai cũng biết từ sau khi nữ nhi của Thừa tướng vào cung đã nhận hết sự sủng ái, con nghĩ mà xem, đại thần trong triều sao có thể ngồi yên nhìn thế lực của ông ấy lớn dần?"

"Nhị nương, người......người nói cái gì?" Trước đây đã từng nghĩ đến trong chuyện này có chỗ nào đó không đúng, giờ lại được nghe kể tường tận như vậy, không, có lẽ không phải không nghĩ ra, là do nàng né tránh không muốn nghĩ đến mà thôi.

Sự dịu dàng của Hiên Viên Kỳ mấy ngày nay, đều là vì diễn kịch trước mặt phụ thân nàng sao?

Ý nghĩ này vừa lóe lên, đã khiến sắc mặt nàng trắng bệch.

Nàng biết, chắc chắn nàng đã sớm biết, Hiên Viên Kỳ không thể nào vô duyên vô cớ thay đổi nhiều như vậy, thì ra tất cả đều là phần nhỏ trong toàn bộ kế hoạch của y sao?

"Các thế lực trong triều luôn kiềm hãm lẫn nhau, trong thời gian này bệ hạ sủng ái con mọi bề, chính là để tạo cái vỏ bọc giả dối, để các đại thần của các phe phái khác nhau nghĩ phụ thân con được bệ hạ nể trọng, như vậy bệ hạ sẽ không cần phải ra mặt thì đương nhiên cũng có người đến gây phiền phức cho phụ thân con, còn bệ hạ lại vừa an vị vừa làm ngư ông đắc lợi."

Bà nhìn khuôn mặt đờ đẫn của Liễu Vận Ngưng, lòng vô cùng day dứt: "Trước kia con đã phải thay Liễu Uẩn Nịnh tiến cung, Liễu gia ta có lỗi với con, lần này con lại phải chịu liên lụy, hậu cung là một nơi phức tạp, được sủng ái cũng có nghĩa sẽ chịu thù địch, bệ hạ vì muốn lật đổ thế lực của phụ thân con nên đem con đặt trước mũi dùi của người trong hậu cung......" Thanh âm nghẹn ngào, Liễu Nhị nương cầm lấy tay của nàng, siết chặt: "Cả đời này, người Liễu gia cảm thấy có lỗi nhất, chính là con......"

Sau khi Liễu Nhị nương rời đi, Liễu Vận Ngưng ngã ngồi xuống ghế, vẻ mặt ngây dại.

Một bàn tay ấm áp đặt trên mu bàn tay lạnh lẽo của nàng, siết chặt, nàng định thu tay theo phản xạ nhưng do bàn tay đó siết quá chặt, quá chặt, dù nàng có dùng sức thế nào cũng không rút ra được.

Nàng ngừng giãy dụa, ngẩng đầu ngây ngốc.

Đôi mắt mờ hơi nước của Lưu Dục tràn đầy lo lắng, nhưng cũng vô cùng dịu dàng, Lưu Dục xoa má Liễu Vận Ngưng, thỏ thẻ: "Người còn có nô tỳ mà, nương nương, người còn có nô tỳ mà!"

Giây phút đó, nước mắt vỡ đê.

Nhưng Liễu Vận Ngưng chỉ cười, khẽ nói: "Ta thật sự không sao, chỉ là......"

—- Ta không dám nữa......

Không dám nhận thêm cái gì nữa rồi.

Vừa dịu dàng vừa kiên quyết, nàng rút tay mình ra khỏi tay Lưu Dục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro