chương 85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng, nụ cười của nàng bỗng trở nên cứng đơ khi nhìn ra cửa.

Khuôn mặt vừa hồng hào lên được một chút đã trở nên xanh xao.

Ngoài cửa, có hai người đứng đó!

Ngoài Lưu Dục, còn có một người mà cả đời này nàng không bao giờ muốn gặp lại nữa!—-

Ngực trái, cái vị trí đã không còn cảm giác gì nữa, hà cớ gì lại một lần nữa nhói đau?

Trái tim luôn đập chậm từng nhịp, giờ đây lại dao động từng hồi từng hồi.

Bước rồi lại bước, cái con người vừa lạ vừa quen đó, đang từ từ tiến về phía nàng, rõ ràng trong y quán có nhiều người như vậy, nhưng mà tại sao trong mắt nàng chỉ nhìn thấy mỗi mình người đang đi về phía mình kia?

Hàn Thiếu Lăng chau mày, nhìn Lưu Dục đầy trách cứ, Lưu Dục né tránh ánh mắt của y, thấp giọng nói: "Chúng ta ra ngoài trước đi!"

Đương nhiên, không có ai nghe nàng nói.

Đôi mắt tà mị của Hàn Thiếu Lăng giờ đây như muốn phun lửa đến nơi, trừng Lưu Dục như thầm trách nàng sao lại đồng ý đưa Hiên Viên Kỳ đến đây.

Lãnh Hàn Vũ cũng chau mày, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Liễu Vận Ngưng, y liền hiểu ra tất cả, dời ánh mắt nhìn sang Hàn Thiếu Lăng đầy thương hại, lúc Hàn Thiếu Lăng còn chưa kịp phản ứng, đã lôi y ra khỏi y quán.

Hàn Thiếu Lăng đương nhiên không muốn, tiếc là y đã quên mất sự có mặt của thiếu niên tóc bạc, lúc y đang cố gắng giãy tay khỏi Lãnh Hàn Vũ, thiếu niên tóc bạc đã vung tay lên thiếu kiên nhẫn, ngay lập tức Hàn Thiếu Lăng mất đi ý thức, ngã vào lòng Lãnh Hàn Vũ.

Lãnh Hàn Vũ nhìn Liễu Vận Ngưng đầy phức tạp, xoay người vác Hàn Thiếu Lăng ra ngoài.

Thiếu niên tóc bạc cười khì: "Xem ra vẫn trốn không thoát ha!" Nói rồi liền nhảy ra ngoài cửa sổ.

Trong một thoáng, y quán lại trở nên yên tĩnh, một chút tiếng động dư thừa cũng chẳng có, nếu có, cũng chỉ là tiếng thở nghẹn ngào mà thôi.

Nhưng dần dà, ngay đến tiếng thở nhẹ cũng chẳng thể nghe thấy được nữa.

Hiên Viên Kỳ nhìn nàng muốn ngừng thở, ánh nhìn tha thiết, đôi mắt đen láy như hai cái hồ băng sâu không thấy đáy, sâu như vậy, sâu đến thế, chỉ cần một chút bất cẩn mà ngã xuống đó sẽ vĩnh viễn không ngoi lên được nữa.

Nỗi đau lắng đọng cùng sự bi thương đó trở nên sâu sắc, sâu sắc như vậy, sâu sắc đến nỗi không thể tiếp tục vờ như không thấy.

Liễu Vận Ngưng bị y nhìn đến nghẹn thở, dời mắt một cách khó chịu.

—- Tại sao khi gặp lại, ta lại cảm thấy khó chịu đến thế!

"Rời khỏi ta nàng sẽ thật sự cảm thấy hạnh phúc hay sao?" Giọng nói trầm khàn, nàng chỉ biết buông mắt vờ như không nghe thấy.

Không phải nàng không muốn trả lời, mà là......

Đáp án luôn khiến người ta tổn thương, không phải sao?

Sự gượng gạo cứ thế mà lan rộng, Liễu Vận Ngưng cúi đầu, né tránh ánh mắt khiến nàng khó thở kia.

Hiên Viên Kỳ bước lên một bước, Liễu Vận Ngưng lại lùi về sau một bước, trong lúc vô ý, nàng đã không thể lùi được nữa, lưng dán chặt với bức tường lạnh lẽo đằng sau, thế nhưng y vẫn không dừng bước.

Ngẩng đầu, ánh mắt nàng không che giấu được nỗi hoảng sợ, nhìn y đang ngày một gần nàng.

Nhưng rồi nàng bỗng bình tĩnh lại, ngay cả ánh mắt cũng lắng đọng mọi cảm xúc: "Chàng đến đây, là muốn mang ta hồi cung sao?"

Nàng hỏi vậy, ánh mắt đầy nỗi bi thương.

—- Đã làm đến vậy rồi, mà vẫn không thoát được sao?

Hiên Viên Kỳ thấy nàng như vậy, lồng ngực vốn đã không ngừng đau nhói nay càng đau dữ dội hơn, có một thứ cảm giác quá đỗi xa lạ chiếm lĩnh trái tim y.

Có người gọi cái cảm giác ấy, là đau lòng.

Trái tim bị thắt chặt, đau đến nỗi không thể phớt lờ, đau đến không thể che giấu, bỗng, y vươn tay, ôm chặt nàng vào lòng, ôm chặt như vậy, chặt đến nỗi phải dùng cả sức.

Liễu Vận Ngưng im lặng mặc y ôm lấy, ánh mắt trống rỗng nhìn ra xa, cứ như cái ôm gắt gao này hoàn toàn không tồn tại, im lặng, buông xuôi.

"Xin lỗi......Xin lỗi......" Giọng nói đầy sự tự trách thoảng qua tai, nàng rùng mình, im lặng nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài trên má.

Nàng muốn né tránh nhưng y quá mạnh mẽ, vì vậy nàng quyết định không làm chuyện phí công, mệt mỏi nói: "Chàng không cần xin lỗi thiếp......"

—- Chàng không cần phải xin lỗi ta, chàng chẳng qua chỉ làm chuyện mình cho là đúng mà thôi.

"Xin lỗi......" Hình như y không nghe thấy, cố chấp lặp lại một lần nữa, mặt y chôn sâu trong hõm vai nàng, hình như có một thứ chất lỏng thấm vào áo nàng.

Nàng mở to mắt, toàn thân ngây dại.

Một người luôn cao cao tại thượng như y, y cao ngạo như vậy, sao lại

Lúc Hàn Thiếu Lăng tỉnh lại, trời đã tối mịt, y mở mắt, sau khi nhìn thấy bóng đêm ngoài cửa sổ mới giật mình nhảy xuống giường.

Lạnh lùng nhìn ra ngoài, vừa hay gặp được Lãnh Hàn Vũ đang từ ngoài đi vào. Va chạm khá lớn nên khiến cả hai phải nhảy bật về sau.

Hàn Thiếu Lăng ngẩng đầu tính gây khó dễ thì thấy Lưu Dục đang đứng sau lưng Lãnh Hàn Vũ, Lưu Dục nâng mắt nhìn y đầy xin lỗi, rồi lại cúi đầu.

Y nhướng mày, mắt nheo lại, không hề giữ dáng vẻ tao nhã như ngày thường, hung dữ nói: "Ngươi nói đi, tại sao ngươi lại đưa y đến đây? Rõ ràng ngươi biết nàng ấy muốn được sống yên ổn, ngươi làm vậy là có ý gì?"

Khẩu khí đay nghiến khiến Lãnh Hàn Vũ không khỏi chau mày, đang định nói thì Lưu Dục đã nhanh hơn y một bước: "Ta biết ngươi giận, ta cũng biết ngươi thật lòng thích nương nương, nhưng mà—-"

Nàng hít một hơi thật sâu, nói ra sự thật phũ phàng: "Người nương nương thích vốn không phải ngươi!"

"Ngươi—-" Y rít một hơi, vẻ mặt hung tợn, nhưng Lưu Dục vờ như không thấy, ánh mắt bình tĩnh chưa hề rời khỏi y một lần nào, bình tĩnh nói: "Dù ngươi bám lấy nương nương cả đời này, nương nương cũng sẽ không đón nhận ngươi đâu! Không ai hiểu nương nương bằng ta cả!"

"Sao ngươi biết không được chứ? Có tim ai mà làm bằng sắt đâu? Chỉ cần ta không để ý thì một ngày nào đó nàng cũng sẽ chú ý đến ta!" Y phản bác.

Lưu Dục lắc đầu: "Dù rằng nương nương có đón nhận ngươi đi chăng nữa, thì đó cũng không phải là thích!"

Lãnh Hàn Vũ đứng cạnh cười khẩy, tiếp lời: "Có đôi khi, trái tim của Ngưng Nhi, thật sự rất sắt đá."

Hàn Thiếu Lăng nín thở, dời mắt sang chỗ khác: "Nhưng sao ngươi lại đưa cái người đã tổn thương nàng đến đây? Chẳng lẽ ngươi sợ nàng chịu tổn thương chưa đủ hay sao?"

"Người sẽ không tổn thương nương nương nữa đâu!" Lưu Dục từ tốn đáp.

—- Nếu không phải dọc đường thấy y thành tâm ăn năn, nàng vốn không định đưa y đi gặp nương nương đâu, cứ xem như cho y một cơ hội cuối cùng đi!

"Sao ngươi biết y sẽ không lại xúc phạm đến nàng? Ngươi có thể chắc chắn được điều đó sao?" Hàn Thiếu Lăng hùng hổ hăm dọa, ánh nhìn hung tợn như muốn nuốt tươi nàng vậy.

Chẳng những Lưu Dục không sợ mà còn cảm thấy buồn cười: "Ta dám chắc như thế đương nhiên là vì nhìn thấy thành ý của người rồi, ngươi không biết......" Giọng nàng nhỏ dần nhỏ dần.

Dọc đường, không phải nàng hoàn toàn không thèm để ý đến y, có nhiều lúc thừa cơ y quay đi nàng liền lén quan sát, phần lớn đều là lúc ăn cơm, mà lần nào nhìn cũng đều thấy y đang lẳng lặng ngồi một bên không nói lời nào, vẻ mặt cũng trầm tư khá nhiều.

Tối đến lúc nàng trọ trong khách điếm, vì sợ nàng đào tẩu nên y luôn canh giữ trước phòng của nàng, nửa đêm rời giường lúc nào cũng có thể thấy y đang ngồi trước cửa, một tiếng động nhỏ cũng có thể đánh thức y, ngày qua ngày, sắc mặt y ngày càng mỏi mệt, nàng luôn để trong mắt!

Một người luôn sống trong an nhàn sung sướng như y làm được đến vậy cũng chẳng dễ dàng gì!

Lãnh Hàn Vũ nhớ lại vẻ mặt của Liễu Vận Ngưng lúc nhìn thấy Hiên Viên Kỳ ban sáng, cái vẻ mặt phức tạp đó, còn có ánh mắt kinh ngạc xen lẫn vui mừng, không khỏi than thở.

—- Hàn Thiếu Lăng chắc chắn không có cơ hội rồi!

"Có lẽ ngươi nói đúng, có thể có được cuộc sống như vậy nương nương hẳn rất vui vẻ, lại nhẹ nhõm, nhưng người sẽ vĩnh viễn không thấy hạnh phúc! Bởi vì—-" Lưu Dục nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu lắng xen lẫn bi thương: "—- Trái tim của nương nương, đang ở bên người đó."

—- Không có tim, cho dù có sống tiếp, chẳng qua cũng chỉ là một cái xác không hồn mà thôi.

Hàn Thiếu Lăng trầm tư.

Vì y biết thật ra Lưu Dục nói không sai.

—- Y không thua Hiên Viên Kỳ thứ gì hết, nhưng y bại bởi Liễu Vận Ngưng, bại bởi ông trời mà thôi.

Thầm hít một hơi, y quay trở lại giường, nằm xuống với một tâm trạng suy sụp, không nói thêm một lời nào nữa.

Lưu Dục nhìn y hồi lâu, cuối cùng chỉ đành lắc đầu bất đắc dĩ, xoay người trở ra.

Lãnh Hàn Vũ cũng cảm thấy bất đắc dĩ, y hiểu rõ hơn Hàn Thiếu Lăng rất nhiều, nỗi đau khi nhìn người mình thương yêu ngả vào lòng kẻ khác.

Nhưng cái gì nên nói thì cũng vẫn phải nói.

"Có lẽ Lưu Dục nói đúng, Ngưng Nhi thật lòng thích Hiên Viên Kỳ."

"......"

Không nghe thấy y đáp lại cũng là chuyện nằm trong dự kiến nên Lãnh Hàn Vũ không cảm thấy chán nản, tiếp lời: "Nhưng trái tim Ngưng Nhi không hề yếu đuối như bề ngoài đâu, ngược lại, muội ấy rất là kiên cường, trái tim của nàng đã trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết."

"Ý ngươi là gì?" Hàn Thiếu Lăng ngồi dậy, nhìn y: "Ngươi nói mấy chuyện này là muốn ám chỉ điều gì với ta?"

"Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, có lẽ Ngưng Nhi là thích Hiên Viên Kỳ đấy, nhưng—-" Y cười cười, ánh mắt tự tin: "Ngưng Nhi sẽ không dễ dàng tha thứ cho người đã tổn thương mình đâu!"

"......"

"Dù đó có là người muội ấy thích đi nữa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro