Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Tống Dĩ Sơn đi, ánh mắt của Tống Dĩ Sương bỗng nhiên âm trầm hơn. Con ngươi càng lúc càng tối, nhìn không biết y đang nhìn gì càng không thể nhìn ra không nhìn ra được có đang vui hay không. Y cứ đúng ngay đó mãi vẫn không có định đi vào bên trong.
Ma giáo, Vọng Nguyệt Các.

Sở Nam nghe Tống Dĩ Sơn nói lại lời của Tống Dĩ Sương nếu trong vòng nửa tháng phải tìm được tung tích của Lâu Yên Tuyết. Nếu không hắn sẽ trực tiếp đến tìm, lúc đó đừng trách hắn không thủ hạ lưu tình. Sở Nam đương nhiên hiểu rõ, Tống Dĩ Sương không trực tiếp đến tìm làm vì hắn đang nể mặt Tống Dĩ Sơn. Nếu không thì hắn sớm đã trực tiếp đến đòi người rồi.

Sở Nam ôn nhu ôm Tống Dĩ Sơn đặt, dịu dàng nói: "Được rồi, người đi đường cũng mệt rồi, ngủ một lúc đi!"

Tống Dĩ Sơn mệt mỏi gật đầu, nhắm mắt lại dựa vào người Sở Nam ngủ. Sở Nam khẽ cười, dịu dàng ôm y vào long dỗ hắn ngủ. Đến khi hơi thở của người trong lòng đã đều, Sở Nam nhẹ nhàng buông y ra, từ ừ bước xuống giường. Không tạo ra bất kỳ một tiếng động nhỏ nào.

Sở Nam đi ra ngoài hành lang, một bóng đen đột nhiên xuất hiện. Là một nam tử mặc trang phục dạ hành. Nam tử nhìn khoảng tầm 20, 21 tuổi. Nam tử quỳ một chân hành lễ với Sở Nam.

Sở Nam lạnh lùng nói: "Ngươi đi theo dõi Lục Niên, tìm cách cứu vị Lâu tiểu công tử đó ra ngoài. Trong vòng nửa tháng phải cứu được người."

Nam tư trả lời: "Tuân mệnh."

Sở Nam phất tay bảo hắn đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro