Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã một tuần trôi qua, Từ Hi đã hoàn thành xong công việc. Hôm nay cô và anh sẽ đi nghỉ tuần trăng mật nên Đinh Ý trở về Mạc gia. Cũng chính hôm nay Vương Linh phát hành album mới. Sau buổi tối hôm đó Vương Linh đã quyết định mục tiêu của mình, sau khi kết thúc đợt quảng bá cho album lần này cô sẽ theo đuổi tình yêu đích thực của mình. Đến khi đó cô sẽ công bố với mọi người sau, cô sẽ nỗ lực để kết thúc lần quảng bá một cách hoàn hảo.

Mộc Ly ôm một túi đồ ăn vặt, còn Từ Hi thì theo sau xách đồ cho vào cốp xe. Cô mặc áo phông cùng quần short thoải mái, trông như một cô sinh viên nhỏ đi dã ngoại vậy. Từ Hi vào xe, quay sang nhìn cô nhăn mặt.

" Em định ở đó sao, mang lắm đồ vậy."

Cô ngậm kẹo cười nịnh nọt.

" Cho mệt chết anh đi."

" Em thấy cái gì cũng cần vậy, thực ra đây là lần đầu tiên em đi chơi."

Cô mím môi nói. Anh xoa đầu cô.

" Anh sẽ cho em chơi thoải mái."

Cô liền mỉm cười, nhéo má anh một cái sau đó đưa một tay ra phía trước. 

" Đi thôi."

Đã lâu lắm rồi, kể từ ngày ông An mất Mộc Ly không có được đi đâu. Cô chỉ có học và kiếm tiền. Vì vậy mà lần này cô rất hào hứng, cô chơi trò bắt gió, ca hát vui vẻ. Thật giống một đứa trẻ lớn. Địa điểm hai người đến không phải nơi nào xa xôi chỉ là một vùng quê nhỏ. Thời gian hai người không có nhiều, các nước khác họ cũng đi công tác ở đó quá nhiều, khá hiểu rõ.

Hai người nghỉ ở một trang trại. Mộc Ly đi trước chào hỏi mọi người, phát kẹo cho trẻ con. Từ Hi thì chịu trách nhiệm mang đống đồ đi theo sau cô. Căn phòng nghỉ của hai người không lớn bằng phòng ngủ ở nhà nhưng như vậy cũng đủ rồi. Lớn quá sẽ gây cảm giác trống vắng. Mộc Ly nịnh nọt lấy nước cho anh. 

" Anh uống nước đi, nghỉ tí đi."

" Hôm nay anh phải lái xe đường dài rồi còn vác theo đống hành lý của em nữa."

Cô lấy quần áo trong vali ra vừa treo vừa nói. Anh thực sự cũng rất mệt rồi, đồng ý nằm trên giường mà nghỉ chút. Anh nằm đó nhìn cô bận rộn, treo quần áo, sắp xếp mọi thứ vào. Một lúc sau liền ngủ thiếp đi.

Mộc Ly bận rộn một hồi cũng xong, nằm vật ra giường. Quay lên nhìn thấy anh đã ngủ rồi. Anh có yêu cầu rất cao, vậy mà giờ ngủ thật ngon thế này chắc chắn anh phải mệt lắm. Lại nhớ anh mắc bệnh sạch sẽ, cho khách sạn này sạch sẽ nhưng khi tỉnh dậy anh chắc chắn sẽ than thở một thôi một hồi. Cô mỉm cười, lấy chiếc khăn sạch đã chuẩn bị từ trước. Cô rón rén bước đến chỗ anh, nhẹ nâng đầu anh lên. Đột nhiên một cánh tay nắm chặt lấy tay cô, hai mắt anh lạnh lẽo. Cô ngạc nhiên nhìn anh, có lẽ anh cũng nhận ra mình phản ứng hơi quá, thả tay cô ra, ngồi dậy khẽ xoa đầu. Cô nhìn cánh tay ửng đỏ của mình, sợ hãi lên tiếng. 

" Em định trải cho anh chiếc khăn lên gối để..."

Anh quay sang nhìn cô, anh nhận ra giọng nói run rẩy của cô, nhận ra sự sợ hãi từ cô. Liếc nhìn thấy trên tay cô ửng đỏ, khẽ kéo cô vào lòng. 

" Anh xin lỗi, anh mạnh tay quá rồi."

Cô lắc đầu liên tục, ngước mắt lên nhìn anh.

" Là em, làm anh thức giấc rồi."

Anh xoa đầu cô, nhẹ nhàng. 

" Chờ anh thay quần áo rồi dẫn em đi chơi."

Cô ngoan ngoãn gật đầu. Trong đầu suy nghĩ vẫn quay lòng vòng. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ánh mắt anh lạnh lẽo như vậy trong lòng sợ hãi vô cùng. Cô đã sống gần anh một thời gian rồi nhưng thực sự vẫn chưa hiểu được anh. Điều này khiến cô rất khó chịu. Đầu tiên cô không mong muốn gì vào cuộc hôn nhân này nhưng nhận được sự yêu thương từ anh cô càng tham lam, muốn nhiều hơn. Muốn anh ở bên cô, chăm sóc, yêu thương cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro