Đệ bách thập lục chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộ trình kéo dài đến hơn mười ngày, thế mà Tại Trung đã rút ngắn xuống chỉ còn bảy ngày. Nếu như trên đường không phải do Lương Nhi kiên quyết bắt y nghỉ ngơi, có khi y còn có thể đi nhanh hơn.

.

Nhìn Minh trang đã gần ngay trước mắt, tâm lý Tại Trung không khỏi khẩn trương, trong đầu không ngừng nhớ tới giấc mộng kia, lần lữa không muốn đánh động phiến môn1.

.

"Tại Trung thiếu gia! Người chẳng phải muốn gặp Trịnh Trang chủ sao? Nhanh lên gõ cửa đi?" - Lương Nhi ở một bên khuyên nhủ.

.

Tại Trung nghe xong, hít sâu một hơi, đi lên trước đại môn, nhẹ nhàng gõ mấy cái.

.

"Ai vậy?" - Người ở bên trong vừa nói vừa mở cửa ra "Tại... Tại Trung thiếu gia?" - Hạ nhân Minh trang hiển nhiên là kinh hãi không thôi, ngay cả nói cũng có điểm lắp bắp.

.

"Duẫn Hạo có ở trong trang không?" - Tại Trung liền hỏi.

.

"Có! Có! Trang chủ vẫn luôn ở trong trang! Tại Trung thiếu gia mau vào đi!" - Hạ nhân Minh trang nói xong mở to đại môn để Tại Trung bước vào, còn hướng người ở bên trong hô to "Nhanh đi nói cho Xương Mân thiếu gia biết, Tại Trung thiếu gia đã trở về!" - Nói xong quay đầu nói với Tại Trung "Trang chủ, người... nhất định đang ở trong hậu viện, thiếu gia mau tới đó đi!"

.

Tại Trung nghe xong gật đầu, đi thẳng về phía hậu viện. Lương Nhi cũng không đi theo Tại Trung, mà yên lặng ly khai Minh trang.

.

Tại Trung thiếu gia, nhiệm vụ của Lương Nhi đã hoàn thành! Lương Nhi mong người từ này về sau sẽ sống thật hạnh phúc, đừng phụ lòng Các chủ đối với người!

.

Tại Trung cấp tốc hướng đến hậu viện, vừa qua cửa đã gặp ngay Xương Mân đi ra, Xương Mân trông thấy Tại Trung, vừa mừng vừa sợ, ôm cổ y.

.

"Tại Trung ca! Thật là huynh! Huynh đã trở về!" - Xương Mân kích động đến mức sắp khóc đến nơi.

.

"Ta cùng lắm mới đi hơn có một tháng, đệ xem lại mình đi!" - Tại Trung mệt mỏi cười cười. Mấy ngày liền liên tục bôn ba, với thể chất hiện tại, khó tránh được y cảm thấy bản thân mệt mỏi rã rời. Nếu không phải do y nôn nóng muốn nhìn thấy con người khiến tâm can không ngừng nôn nao kia, Tại Trung ngay lập tức có thể ngã khuỵu xuống đất "Duẫn Hạo đâu?"

.

"Duẫn Hạo ca đang chờ huynh! Để đệ đưa huynh đi gặp huynh ấy!" - Nhắc tới Duẫn Hạo, cả người Xương Mân dường như trầm xuống vài phần.

.

"Xương Mân, trước tiên đệ phải nói cho ta biết, Duẫn Hạo không có việc gì chứ?" - Nhìn bộ dạng đó của Xương Mân, Tại Trung không khỏi cảm thấy lo sợ.

.

"Huynh an tâm!" - Xương Mân cười cười "Duẫn Hạo ca chỉ là tinh thần không được tốt lắm thôi! Huynh đến gặp huynh ấy sẽ biết ngay a!"

Xương Mân nói xong kéo tay Tại Trung đi vào hậu viện. Đi qua hoa viên, từ khá xa Tại Trung đã trông thấy Duẫn Hạo đang đứng bên cạnh dây đu, còn Cơ Phạm thì đứng cách đó không xa chăm chú quan sát hắn.

.

"Hắn... Đang làm gì vậy?" - Tại Trung đi tới cạnh Cơ Phạm, đôi mắt mở thật to. Nhìn Duẫn Hạo liên tục dùng tay đẩy dây đu trống không, hô hấp như ngừng trệ khiến ngực y cảm thấy đau nhức.

.

"Duẫn Hạo ca đang giúp huynh đu dây a!" - Xương Mân ở phía sau đã trả lời thắc mắc của Tại Trung "Từ sau khi huynh đi, Duẫn Hạo ca ngày nào cũng làm như vậy, vừa đứng đu dây, vừa lẩm bẩm một mình. Cho dù bọn đệ có tới đó nói chuyện thì huynh ấy tựa hồ không nghe thấy gì... Mãi đến khi thân thể không thể tiếp tục chống đỡ nữa mà ngất đi, bọn đệ mới có thể đưa huynh ấy về phòng, bắt uống dược, bắt nghỉ ngơi. Nhưng khi thấy bản thân hơi khỏe hơn một chút, Duẫn Hạo ca lại chạy đến đây! Có nhiều lúc đệ từng có suy nghĩ "Có khi nào, Duẫn Hạo ca thực sự đã điên rồi!"

.

Nghe Xương Mân nói xong, trái tim Tại Trung như bị xé thành từng mảnh. Y không chút nào dời mắt khỏi thân ảnh kia, từng bước lại từng bước đi đến bên cạnh Duẫn Hạo từ đầu chí cuối vẫn chuyên tâm đẩy dây đu. Nhưng có điều, dường như hắn không phát hiện ra Tại Trung đang đi về phía mình. Duẫn Hạo chuyên tâm đẩy dây đu không gì có thể so sánh, còn trong đáy mắt thì tràn đầy nhu tình, cứ như Tại Trung đang ngồi trên đó đang nói cười với hắn.

.

Lão thiên a! Rốt cuộc ta đã làm chuyện gì thế này?! - Chậm rãi đi đến bên Duẫn Hạo, nhìn dáng vẻ của hắn lúc này, Tại Trung đã lệ rơi đầy mặt.

.

Ta chưa từng nghĩ khi mình rời đi sẽ khiến Duẫn Hạo biến thành cái dạng này a?

.

Duẫn Hạo của ta, từ trước tới giờ chẳng phải lúc nào cũng khinh thường tất cả hay sao?

.

Duẫn Hạo của ta từ trước tới nay không ai có thể sánh nổi ư?

.

Duẫn Hạo của ta tự lúc nào lại trở nên yếu đuối như vậy?

.

Duẫn Hạo của ta sao có thể đau buồn đến mức độ đó??? (Chẹp, nhận người ta là của mình như đúng rồi :D)

.

Trịnh Duẫn Hạo, sao huynh ngốc vậy??? Nếu luyến tiếc như thế, tại sao lúc ta đi không chịu ngăn cản, không chịu giữ ta lại?

.

Nếu như, nếu như ta sớm biết làm như thế sẽ khiến huynh thương tâm như vậy, có chết Tại Trung này cũng không chịu rời xa huynh! Trước đây cũng do ta không quan tâm đến huynh nhiều hơn, là do ta chỉ biết huynh rất cứng rắn, cực kỳ lạnh lùng mà thôi!

.

Đến gần Duẫn Hạo, Tại Trung nghe thấy những câu lẩm bẩm của hắn, chỉ cảm thấy trái tim càng bị bóp chặt thêm, như muốn nát ra.

.

"Tại Trung a! Sau này đệ đừng đu dây lên quá cao, nếu không đệ sẽ ngã mất!"

.

"Tại Trung, đệ đừng giận ta nữa được không? Đệ biết không? Lần đầu tiên đệ rời bỏ trang, lúc đó ta vô cùng khổ sở! Bởi vì đệ đã ly khai khỏi ta!"

.

"Ta không phải cố ý muốn phế võ công của đệ! Ta chỉ là sợ đệ sẽ rời xa ta! Ta biết ta đã làm đệ khổ sở, Tại Trung a, thực xin lỗi!"

.

"Tại Trung! Đệ có biết ta rất quan tâm đến đệ không? Nếu như không có đệ, Trịnh Duẫn Hạo chẳng thể tồn tại!"

.

"Tại Trung, ta yêu đệ! Thực sự rất yêu đệ!"

.

"Tại Trung a! Từ trước tới nay đệ chưa bao giờ là cái bóng của Hi Triệt ca, mà là cái bóng của ta! Một khi bóng đi mất, đệ muốn ta sống tiếp thế nào?"

.

"Tại Trung, đừng rời xa ta nữa có được không? Gả cho ta có được không?"

.

"Ta cái gì cũng không muốn, ta chỉ muốn một mình Kim Tại Trung đệ mà thôi!"

.

"Nếu như đệ còn giận ta, thì mọi đau khổ đệ đã gánh chịu ta nguyện ý chịu trăm ngàn lần, chỉ cần đệ tha thứ cho ta?"

.

"Tại Trung, đệ trả lời ta a, có thể tha thứ cho ta không?"

.

"Vì sao không nói lời nào? Vẫn còn căm ghét ta sao?"

.

"Vẫn còn sợ ta sao?"

.

"Tại Trung..."

......

Tại Trung đứng ngay đằng sau Duẫn Hạo, nghe được những lời hắn thì thào, từ lâu đã nức nở. Chỉ có điều Duẫn Hạo dường như không thể nghe thấy, vẫn chìm đắm trong thế giới của chính mình.

.

"Khụ khụ... Khụ khụ..."

.

Duẫn Hạo đột nhiên ho khan, thân thể loạng choạng không thể đứng vững nữa mà ngã xuống, Tại Trung vội vàng đỡ lấy hắn.

.

Đôi mắt vô thần của Duẫn Hạo khi nhìn thấy gương mặt của Tại Trung, lập tức lóe lên tia sáng. Nhưng chỉ sau một khắc, lại tối tăm thêm vài phần, càng trở nên u ám hơn.

.

"Ta vừa gặp ảo giác sao?" - Duẫn Hạo thì thào nói, khóe miệng nhếch lên, tự giễu cợt bản thân.

.

"Sỏa tử!" - Tại Trung nước mắt giàn giụa, khẽ mắng Duẫn Hạo một tiếng, chủ động hôn lên đôi môi băng lãnh của hắn.

.

Tên ngốc! Huynh đã cảm nhận được chưa? Ta không phải là ảo giác!

.

Ta là Tại Trung, ta đã trở về. Bởi vậy, huynh đừng tự làm khổ mình thêm nữa? Nhìn huynh khổ sở như vậy, tim đệ đau lắm!

.

Chúng ta đã dằn vặt nhau hơn mười năm nay rồi! Đã thực sự đủ lắm rồi! Ta không còn trách huynh nữa, tuyệt không trách huynh nữa!

.

Chẳng phải ta đã đã nói, mặc kệ huynh có làm sai đến mức nào, chỉ cần huynh nhận sai Kim Tại Trung sẽ tha thứ hết sao? Bởi vậy, ta - Kim Tại Trung đã tha thứ cho Duẫn Hạo huynh rồi a!

.

Làn môi vừa rời đi, Tại Trung vẫn bình tĩnh nhìn Duẫn Hạo. Đôi mắt của Duẫn Hạo đang mở thật to, dường như hắn vẫn còn chưa tin rằng Tại Trung đang ở trước mắt. Hai tay Duẫn Hạo run run vươn lên, xoa nhẹ gương mặt kia, sau đó rời xuống dịu dàng vuốt ve bờ vai và cánh tay, tiếp đến mới dùng hai cánh tay ôm trọn lấy, giữ chặt thân hình kia vào trong lòng. Chỉ có làm như vậy, Duẫn Hạo mới cảm nhận được chắc chắn rằng Tại Trung đang thực sự tồn tại và ở bên hắn.

.

Đây... Thực sự không phải là ảo giác! Tại Trung đã trở về, vừa rồi đệ ấy còn hôn ta nữa!

.

Duẫn Hạo rốt cục đã khôi phục thần chí, nhãn thần thật sâu nhìn gương mặt Tại Trung, tựa như muốn khắc thật sâu dung nhan kia vào trong tâm trí.

.

"Tại Trung? Sao đệ lại quay về đây?" - Đôi mắt Duẫn Hạo vẫn còn chút ngơ ngác "Đi nhiều ngày như vậy, nhất định là đệ đang rất mệt mỏi a? Ta lập tức đưa đệ về phòng hảo hảo nghỉ ngơi, sắc mặt đệ tái nhợt rồi kìa!"

.

"Sỏa tử2! Sỏa tử!" - Tại Trung không thể nhẫn nhịn thêm nữa, ôm chặt Duẫn Hạo khóc ầm lên. Sắc mặt tái nhợt kinh người, phải là huynh mới đúng!

.

"Huynh vì nguyên nhân gì lại đem chính mình ra dằn vặt thành ra thế này? Không biết đệ sẽ đau lòng sao?"

.

"Ta tưởng là... Đệ sẽ không bao giờ muốn ta nữa! Cũng cho rằng... đệ sẽ không bao giờ yêu thương ta nữa! Thực xin lỗi, Tại Trung a! Ta biết ta không có tư cách nói ra những lời này, nhưng ta vẫn muốn van cầu đệ! Tha thứ cho ta, có được không? Nếu đệ còn tức giận, có thể đánh ta, thậm chí trừng phạt ta cũng được, chỉ xin đệ đừng bao giờ... một lần nào nữa rời bỏ ta?" - Duẫn Hạo nghẹn ngào ôm chặt lấy Tại Trung, gắt gao ôm lấy y.

.

Tại Trung, đừng rời xa ta nữa? Ta thực sự sẽ không chịu nổi thêm lần nào nữa a!

.

Nếu như muốn rời bỏ ta, thà rằng đệ một đao đoạt mạng ta! Thà như thế ta còn thấy sung sướng hơn, không có đệ, ta sống mà như đã chết, sống thực khổ sở...

.

"Ta tha thứ cho huynh! Ta không giận huynh nữa, không hận huynh nữa! Sỏa tử, đệ sao có thể đánh hay rời bỏ huynh được chứ?" - Tại Trung vùi mặt thật sâu vào trong lồng ngực ấm áp của Duẫn hạo.

.

Duẫn Hạo! Ta sẽ không ly khai huynh nữa! Không có ta, huynh hãy nhìn lại bản thân mình đi, đã thành bộ dáng khó coi thế nào rồi?

.

Từ trước đến giờ, chưa có lần nào huynh chịu chăm lo cho bản thân cả? Ta làm sao có thể rời xa huynh được?

.

Đời này kiếp này, người duy nhất khiến Kim Tại Trung ta luyến tiếc không thể rời xa, vĩnh viễn chỉ có một mình Trịnh Duẫn Hạo huynh mà thôi!

.

"Sau lần này nhất định sẽ không còn chuyện gì đáng tiếc xảy ra nữa a?"- Cơ Phạm từ đầu vẫn đứng quan sát ở đằng xa, thở một hơi thật dài.

.

"Ân!" - Xương Mân gật đầu, từ phía sau ôm lấy Cơ Phạm.

.

Khi hai người yêu nhau có thể ở cùng một chỗ!

.

Đó chính là điều hạnh phúc nhất trên thế gian này...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro