Chương 14: Tân bí quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khuôn mặt Khương lão thái thái trầm xuống. Nhìn Khương Thiên Hữu, lạnh giọng nói: "Ngươi muốn đem tội ôm vào người, vậy thật không phải. Ngươi ở bên ngoài làm việc, mỗi ngày ăn tân chịu khổ, nuôi cả một nhà, chuyện đó thôi cũng đủ lao tâm, chẳng lẽ những chuyện trong nhà ngươi cũng phải quản? Vậy nữ quyến để làm cái gì?"

Những lời này như mắng vào mặt Mạnh di nương.

Khương Thiên Hữu vội nói lời khuyên giải: "Mẫu thân người cũng biết Lan Tâm, nàng là người làm việc gì cũng cẩn thận, thỏa đáng. Ngài nhìn Tùng Hạc đường này, đây là do nàng phân phó các nha hoàn bà tử mới được như vậy. Những đồ bày biện bên trong, thậm chí màn sa, trướng ngủ, cũng đều do nàng tỉ mỉ lựa chọn. Trước kia còn làm cho người một tủ y phục, rất nhiều đồ trang sức, đủ thấy được nàng tinh tế, khéo léo thế nào. Bất quá nàng làm chưởng trung quỹ, lại còn phải trông coi Ngọc nhi, Ninh nhi, đúng là rất vất vả, khó tránh khỏi quản giáo không nghiêm con cái. Mà đứa nhỏ Ngọc nhi này, cũng là một đứa trẻ tùy hứng, Lan Tâm nói nàng rất nhiều lần, nhưng nàng một chữ cũng không nghe."

Khương lão thái thái nhìn thoáng qua Diêu thị.

Nếu như Diêu thị là người tài giỏi, lúc này Khương lão thái thái nhất định sẽ thừa cơ ép Mạnh di nương đem chức vị chưởng trung quỹ giao ra, để Diêu thị quản lí. Nhưng chỉ đáng tiếc Diêu thị chưa từng xen qua sổ sách, tính tình cũng dễ lừa gạt, để nàng quản cả bá phủ rộng lớn này chắc chắn là không được.

Chính bản thân mình cũng sẽ không quản. Quản lí thực sự rất mệt mỏi, Khương lão thái thái đã hơn sáu mươi tuổi, chỉ muốn yên tĩnh, an ổn. Mỗi ngày vui vẻ, nhàn rỗi cùng đám tôn nhi, tôn nữ vui đùa, không muốn xử lý những chuyện vụn vặt.

Đành phải để Mạnh di nương quản. Dù sao nàng cũng đã quản nhiều năm như vậy, mọi thứ trong Tùng Hạc đường cũng được thu xếp rất tốt, đủ thấy nàng cũng tỉ mỉ, có năng lực.

Mặc dù trong lòng Khương lão thái thái đã có quyết định nhưng trên mặt không có biểu hiện gì, cũng không nói nửa câu khích lệ đối với Mạnh di nương, ngược lại trầm mặt nói: "Bất kể nói như thế nào, nàng không dạy dỗ tốt hài tử của mình, đó chính là nàng làm không tốt. Hiện tại Ngọc nhi cũng đã mười lăm tuổi, cũng không còn nhỏ, phép tắc lại không hiểu, tính tình còn bướng bỉnh, không nghe lời, vậy làm sao có thể nói đến việc hôn nhân đại sự?"

Trước mặt Khương Thanh Uyển và đám người Khương Thanh Huyên, lão thái thái chê trách nàng không tốt, trong lòng Khương Thanh Ngọc chỉ cảm thấy một bụng khí, xấu hổ vô cùng, chỉ muốn phát cáu, nhưng thấy Khương Thiên Hữu trừng mắt nhìn mình, lòng nàng liền lộp bộp không dám nói tiếp nữa.

Trong lòng vô cùng ủy khuất. Phụ thân từ trước tới bây giờ đều rất sủng ái nàng, thế nhưng từ sau khi tổ mẫu đến kinh thành, phụ thân đều trách nàng làm càn trước mặt tổ mẫu.

Bất quá trong lòng Khương Thiên Hữu vẫn rất quan tâm Khương Thanh Ngọc, cũng không muốn để nàng chịu ủy khuất trước mặt nhiều người như vậy, nên lựa lời nói với đám người Khương Thanh Huyên: "Sắc trời cũng đã tối, các ngươi đều về trước nghỉ ngơi đi."

Lại nhìn Khương Thanh Ngọc một chút: "Ngươi cũng trở về đi."

Khương Thanh Ngọc đã sớm muốn trở về, nghe vậy lập tức liền đứng dậy định đi. Lại bị Khương Thiên Hữu gọi lại, ngữ khí có chút không cao hứng: " Ngươi làm sao lại không làm lễ với tổ mẫu? Thật không có quy củ."

Khương Thanh Ngọc đành phải xoay người lại, bất đắc dĩ uốn gối hành lễ với Khương lão thái thái: "Tổ mẫu, tôn nữ cáo lui."

Khương lão thái thái thờ ơ nhìn nàng, chỉ thấy miệng nàng vểnh lên, tư thế hành lễ cũng không đúng. Lão thái thái vô cùng không thính dáng vẻ này.

Bất quá Khương lão thái thái cũng không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu, xem như đã biết.

Sau đó Khương Thanh Huyên cùng Khương Thanh Vân đều hành lễ với Khương lão thái thái, Khương lão thái thái cũng nhẹ gật đầu với các nàng, nhìn các nàng mang theo nha hoàn rời đi.

Khương Thiên Hữu thấy Khương Thanh Uyển mãi vẫn chưa đi, liền hỏi nàng: " Tại sao ngươi còn chưa đi?"

Nhiều năm hắn chưa gặp Khương lão thái thái, muốn cùng nàng nói một ít chuyện riêng. Nhưng không nghĩ tới Khương Thanh Uyển lại không thức thời như vậy, mãi không chịu rời đi.

Khương Thanh Uyển vẫn không nói gì, Khương lão thái thái bỗng nói: "Về sau Uyển nhi ở cùng với ta tại Tùng Hạc đường. Bích Ngô viện, trước tiên cứ giữ lại cho nàng, đợi nàng lớn hơn sẽ về ở."

Khương Thiên Hữu nghe xong, trong lòng cảm thấy rất khiếp sợ.

Như vậy đủ thấy trong lòng mẫu thân có bao nhiêu sự yêu quý đối với Khương Thanh Uyển. Nhưng hắn nhớ rất rõ trước kia mẫu thân không thích Khương Thanh Uyển, lúc nói chuyện về nàng với hắn ngữ khí cũng cao hơn một bậc, nhưng hiện tại...

Khương Thiên Hữu nhìn Khương Thanh Uyển.

Dưới ánh nến, sắc mặt Khương Thanh Uyển ôn nhuận trắng nõn, hiện ra ánh sáng nhu hòa. Thần sắc trên mặt trầm tĩnh, bình thản, nếu nói là nữ nhi của thế gia đại tộc hẳn mọi người đều tin.

Nàng đối Khương lão thái thái và Khương Thiên Hữu uốn gối hành lễ, dùng lời nhỏ nhẹ nói muốn về phòng.

Khương lão thái thái kêu hai nha hoàn đưa nàng hồi tây sương phòng. Diêu thị cũng bái biệt rời đi, còn lại Khương lão thái thái cùng Khương Thiên Hữu ngồi nói chuyện.

Khương lão thái thái cùng Khương Thiên Hữu nói đến giáo dưỡng của các cô nương trong phủ.

"... Ta cũng không biết trước kia các nàng được dạy bảo ra sao, nhưng hôm nay ta nhìn qua, Ngọc nhi quả nhiên là người quật cường tùy hứng, một chút giáo dưỡng cũng không có, Huyên nhi và Vân nhi, cũng không được nhanh nhẹn, tính cách các nàng có chút nhu nhược. Phải biết nữ nhi về sau đều phải xuất giá. Về sau tìm cho các nàng nhà trượng phu tốt, đối với con đường hoạn lộ của ngươi cũng có người trợ lực. Ngươi bây giờ dù sao cũng là bá gia, không giống như thời điểm tại Cam Châu trước kia. Trong phủ cũng phải có quy củ, vậy mới có thể truyền lại cho các đời sau."

Trước kia Khương Thiên Hữu chưa từng nghĩ đến những điều như vậy. Do hắn quá nuông chiều Khương Thanh Ngọc, chuyện gì cũng để nàng tùy ý. Dù là nàng trốn học không đọc sách, hắn nghe cũng chỉ cười ha ha, xưa nay không quản giáo nàng. Còn cảm thấy tính tình nàng như vậy rất tốt. Về phần Khương Thanh Huyên và Khương Thanh Vân, hắn rất ít để ý.

Những năm này trong lòng hắn chỉ có Mạnh di nương và con của nàng, những người khác đâu có để trong lòng.

Bất quá bây giờ nghe Khương lão thái thái nói như vậy, hắn cảm thấy rất tán thành.

Hắn cũng minh bạch mẫu thân mình trước kia là xuất thân từ gia đình gia giáo. Về sau cũng bởi vì tổ phụ cáo quan, lúc này mới cùng người nhà về lại Cam Châu. Nhưng hắn biết mẫu thân giáo dục nữ hài nhi rất có kinh nghiệm. Muội muội của hắn, con gái ruột Khương lão thái thái, hiện tại là Huệ phi trong cung, nàng ấy đã hạ sinh được hai vị công chúa.

Thế là hắn liền nói: "Trước kia là nhi tử suy nghĩ không chu toàn, nên mới làm trễ nải các nàng. Bất quá cũng may hiện tại mẫu thân đã tới, có ngài dạy dỗ, nhất định các nàng sẽ có tiền đồ ."

Khương lão thái thái thích nhất là nghe những lời như vậy, trên mặt mang theo ý tươi cười. Hỏi Khương Thiên Hữu trong phủ có nữ tiên sinh dạy chữ, tú nương hay không, tuy là có nữ tiên sinh, nhưng cũng là ba ngày đánh cá, hai ngày đã thu lưới, mọi người không thế nào dụng tâm học, vả lại còn không có tú nương, Khương lão thái thái liền cau mày nói: "Thế này không được. Mặc dù nói nữ tử không tài nhưng có đức, nhưng muốn làm nữ quyến của các gia đình gia giáo, không nhận ra chữ làm sao mà được? Việc đọc sách, nhận chữ này nhất định phải là quy củ. Còn phải mời tú nương về dạy các nàng nữ công. Cái này thực sự quan trọng ."

Khương Thiên Hữu nghe xong, liền chkm người đi mời.

Khương lão thái thái nghĩ nghĩ, nói thêm: "Ngày mai ngươi cho người vào trong cung đưa bảng. Ta cũng hơn một năm rồi không thấy được Tú nhi, trong lòng rất nhớ nàng. Lần này tới ta mang cho nàng táo đỏ với thịt bò khô, những món trước kia nàng thích ăn nhất."

Tú nhi là Khương Huệ phi. Nàng khuê danh Khương Uẩn Tú.

Khương Thiên Hữu cũng đáp ứng. Lại nghe thấy Khương lão thái thái nói: "Chờ gặp được Tú nhi, ta nói với nàng một câu, có thể hay không để ma ma trong cung đến dạy cho mấy vị cô nương nhà chúng ta lễ nghi."

Nếu được ma ma trong cung giáo dưỡng các vị tiểu thư của Khương gia thì đây chính là chuyện tốt. Tin này mà được truyền ra ngoài, người bên ngoài chẳng những cực kỳ hâm mộ, mà còn muốn cưới một vị tiểu thư thư từ Khương phủ. Nhất định những nhà cầu hôn đều môn đăng hậu đối.

Khương Thiên Hữu trong lòng vui vẻ, càng tin phục Khương lão thái thái.

Mẹ con hai người lại nói một ít chuyện, Khương lão thái thái liền nói đến việc tại vùng ngoại ô Thái Nguyên phủ gặp phải cường đạo: "... Lúc đó nếu không phải đại đô đốc xuất thủ tương trợ, chỉ sợ lúc đó ta đã mất mạng, làm sao còn có thể nhìn thấy ngươi? Ngày mai ngươi cho người chuẩn bị một phần hậu lễ, qua hai ngày sau ta tự mình đến nhà, đi gặp nữ quyến trong nhà đại đô đốc, để cảm ơn."

Trong lòng Khương lão thái thái nghĩ chủ ý này rất tốt.

Thôi Quý Lăng cứu các nàng, về tình về lý nàng quả đúng là nên tự mình đến nhà cảm ơn. Nhưng trọng yếu nhất chính là nàng muốn mượn chuyện này bấu víu vào quan hệ với Thôi gia.

Đây chính là đại đô đốc, trông coi binh mã trong thiên hạ, trong tay có thực quyền. Hắn là Tĩnh Ninh hầu gia. Mà hiện tại Khương Thiên Hữu ở kinh thành, chỉ huy quân binh, về sau có thể trực tiếp về đại đô đốc phủ quản thúc . Thôi Quý Lăng nói Khương Thiên Hữu là người lãnh đạo trực tiếp, khẳng định phải cùng hắn giữ gìn mối quan hệ, về sau chức quan của Khương Thiên Hữu có lên chức đều có trợ giúp.

Khương Thiên Hữu không rõ nỗi khổ tâm này của Khương lão thái thái. Ngược lại hắn sau khi nghe rằng Thôi Quý Lăng xuất thủ cứu các nàng, đầu tiên trên mặt mang theo ánh mắt khiếp sợ, về sau liền là thần sắc sầu khổ.

Trong lòng của hắn cảm kích Thôi Quý Lăng cứu được Khương lão thái thái, nhưng nợ Thôi Quý Lăng một phần ân tình lớn này, hắn vẫn rất không vui.

Về sau thấy Thôi Quý Lăng, nên như thế nào đối đãi với hắn? Còn muốn nói với hắn lời cảm tạ.

Chỉ cần suy nghĩ đến cảnh tượng đó hắn đã cảm thấy chịu không được.

Hắn liền nói với Khương lão thái thái: "Mẫu thân, không gạt người, Thôi Quý Lăng này, kỳ thật ta rất không thích hắn. Chắc hẳn ngươi đã nhìn thấy hắn? Dáng dấp bạch bạch tịnh tịnh, lại gầy gò, đâu có dáng vẻ của võ tướng. Hắn lúc trước chỉ là Ninh vương trong phủ trưởng sử. Cũng chỉ có thể xem như quản gia vậy, thay Ninh vương xử lý một chút chuyện triều đình vụn vặt, ngày ngày cầm cán bút, chỉ là một văn nhân gầy yếu. Muội muội của hắn là thiếp thất thứ ba của con trai Ninh vương."

Nói đến đây, thanh âm hắn giảm thấp xuống một chút: "Người cũng biết, hiện tại vị gia này nguyên là con thứ, vương gia còn không thích. Về sau cũng không biết xảy ra chuyện gì, Thôi Quý Lăng vậy mà đặt bút cầm đao, thời điểm thống binh đánh trận nhiều lần xung phong đi đầu, như không muốn sống nữa. Ngược lại, hắn đánh lần nào thắng lần đố. Về sau vương gia thăng thiên , hắn dùng thủ đoạn giết thái tử, nâng đỡ muội phu làm Ninh vương. Về sau sự tình chắc hẳn người cũng biết rồi , vị gia này đánh hạ kinh thành, làm hoàng thượng, vợ cả cũng đã chết, liền phong muội muội Thôi Qúy Lăng làm hoàng hậu. Thôi Quý Lăng vậy mà liền làm đại đô đốc, còn phong tước vị Tĩnh Ninh hầu gia. Nhưng kỳ thật trong lòng những võ tướng như chúng ta cũng không coi trọng hắn, cảm thấy hắn chỉ là tiểu bạch kiểm. Cũng chính là hoàng thượng thiên tín hắn, mới có thể để hắn làm đại đô đốc. Nếu không, hắn chả là gì cả? Còn chưa chắc đã đánh thắng được chúng ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro