Chương 20: Mẹ chồng kiếp trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù đã qua nhiều năm, cũng đã sống lại một lần, nhưng nhớ tới những chuyện thương tâm trước kia, Khương Thanh Uyển trong lòng ít nhiều vẫn còn có chút khó chịu. Liền tự an ủi mình, hiện tại nàng tiểu thư của Vĩnh Xương bá phủ, lúc trước chạy dưới cơn mưa, vì tình yêu là một cô nương ngốc nghếch.

Trong lòng nghĩ lung tung đến những việc này, chỉ thấy lúc này một vị cô nương cài trâm bạc đỡ một lão thái thái đi đến. 

Thật là lão thái thái. Tóc mai đã bạc. Trên mặt gầy còm, xương gò má đều cao cao, vểnh lên, hai bên khóe môi lại hướng xuống. Trên mặt đều là nếp nhăn tinh tế.

Khương Thanh Uyển liền giật mình.

Nàng nhớ kỹ tuổi Thôi mẫu so với Khương lão thái thái là nhỏ hơn, năm nay hẳn là vẫn chưa tới sáu mươi tuổi. Nhưng nhìn nàng hiện tại, nói là bảy mươi tuổi mọi người đều tin.

Khương Thanh Uyển không biết mấy năm này đã xảy ra chuyện gì, Thôi mẫu vậy mà lại biến thành dáng vẻ khô cạn như củ gừng.

Con của nàng làm Tĩnh Ninh hầu, đại đô đốc, nữ nhi của nàng làm hoàng hậu. Mà nàng trước kia không phải rất thích Tôn Ánh Huyên sao? Trước mặt Thôi Quý Lăng luôn liên tục bảo hắn nạp Tôn Ánh Huyên làm thiếp. Hiện tại hài tử của Tôn Ánh Huyên cùng Thôi Quý Lăng chắc cũng phải chín tuổi? Nàng còn có cái gì không vừa lòng , vậy mà lại thành bộ dạng như này.

Bất quá trong lòng có chút thoải mái.

Năm đó nàng từng trào phúng, cũng làm khó cho Khương Thanh Uyển, nên giờ Khương Thnah Uyển trong lòng ít nhiều cuối cùng sẽ cảm thấy có chút vui sướng.

Khương lão thái thái lúc này trên mặt thần sắc cũng là khẽ giật mình. Nhưng nàng giật mình nguyên nhân là, vị này Thôi lão thái thái trước mặt này, phảng phất như là cố nhân.

Ngữ khí mang theo mấy phần chần chờ, nàng hỏi: "Ngài, nhà mẹ đẻ ngài có phải hay không mang họ Dương?"

Thôi lão thái thái lúc này cũng nhận ra Khương lão thái thái tới. Khương lão thái thái những năm này mặc dù tại Cam châu, nhưng bảo dưỡng coi như không tệ. Mặc dù già rồi, bất quá từ tướng mạo vẫn có mấy phần trẻ hơn tuổi.

"Ngài, ngài là Khương kinh lịch, là thê tử Khương đại nhân?"

Khương Thanh Uyển biết tổ phụ Khương Thiên Hữu trước kia là đại đô đốc trong phủ của một vị quan. Giống như từ ngũ phẩm đi lên. Hiện tại Thôi mẫu vậy mà có thể một lời liền nói được hết...

Trong lòng nàng nghi hoặc, chỉ thấy Khương lão thái thái cùng Thôi lão thái thái hai người đã kích động hướng lẫn nhau đi tới. Tay còn kéo chặt lấy tay nhau.

Nói từ chuyện hai người các nàng sau đó nói đến chuyện bên trong, Khương Thanh Uyển liền biết được, năm đó Khương gia tổ phụ cùng Thôi gia tổ phụ chẳng những là quan đồng liêu, mà sinh mệnh gắn liền nhau. Về sau hai người cũng là đồng thời hoạch tội, ném đi chức quan, lúc này mới mỗi người một ngả trở về quê quán. Một nam một bắc, hai vị lão nhân gia lại lần lượt qua đời, quan hệ của hai nhà dần không còn thân thiết như trước.

Bất quá Khương lão thái thái cùng Thôi lão thái thái lúc còn trẻ đều đã gặp mặt nhau. Hai nhà trước kia giống như thông gia bình thường, nữ quyến cũng thường xuyên đi lại.

Liền nghe Thôi lão thái thái nói: "Ta không ra khỏi cửa, mà cũng không biết Vĩnh Xương bá là Hữu ca nhi. Nếu như biết, đã sớm đem hắn mời đến trong nhà."

Một đôi tay lôi kéo tay Khương lão thái thái thật chặt, dáng vẻ rất kích động.

Khương lão thái thái cũng rất kích động.

Năm đó hai nhà còn ở kinh thành, trong lòng nàng chưa hẳn coi trọng Thôi lão thái thái. Cảm thấy chỉ là nữ nhi nhà hàn lâm, không cao cao xa vời, trước mắt không tiền đồ. Nhưng ai có thể nghĩ đến bây giờ nhi tử nàng sẽ có tiền đồ như vậy. Còn có một nữ nhi làm hoàng hậu.

"Ta cũng không biết Tĩnh Ninh hầu lại là con của ngươi. Nếu sớm biết, ta nên sớm vào kinh gặp ngươi mới phải. Luôn cho là trước đây ít năm binh hoang mã loạn, hai tỷ muội chúng ta khó có thể gặp lại. Không nghĩ tới bây giờ vậy mà có thể nhìn thấy nhau."

Năm đó Khương Thôi hai nhà rời đến kinh thành, Khương Thiên Hữu vừa mới đầy ba tháng, Thôi lão thái thái còn chưa từng sinh đẻ. Đến Vân châu, lại qua nhiều năm mới sinh ra Thôi Quý Lăng, cho nên Khương lão thái thái cũng chưa từng gặp qua Thôi Quý Lăng.

Khương Thanh Uyển ở bên cạnh nhìn hai người kích động, không khỏi âm thầm cười khổ.

Đời này nàng không muốn cùng bất luận kẻ nào ở đời trước có dính dáng, nhưng nàng vạn vạn cũng không nghĩ tới, Khương Thôi hai nhà lại là thế giao. Nếu dựa theo bối phận tính toán ra, nàng phải gọi Thôi Quý Lăng một tiếng thế thúc .

Đời trước vợ chồng, đời này vậy mà thành quan hệ thế thúc cùng chất nữ. Cũng không biết Thôi Quý Lăng mà biết, biểu cảm trên mặt sẽ như thế nào.

Bất quá hắn tốt nhất vẫn là không nên biết. Mãi mãi cũng không cần biết. Hắn hiện tại tâm thủ ngoan lạt, nếu như biết nàng là ai, chỉ sợ nàng liền không thể bảo toàn tính mạng.

Đem chính thê tử kết tóc của mình làm cống nữ cho lão hoàng đế tiền triều để đổi lấy phú quý, quyền thế , chuyện này bẩn như vậy hắn rửa cả đời không sạch. Nếu như hắn biết nàng vẫn còn sống, hắn sẽ như nào? Khẳng định sẽ không cho nàng tiếp tục được sống.

Khương lão thái thái cùng Thôi lão thái thái cùng một chỗ nói rất nhiều chuyện.

Năm đó thời điểm biệt ly hai người đều vẫn là gả vào Khương Thôi gia chưa lâu, vẫn còn là tân nương tử, lúc còn trẻ trong lòng đều chưa hẳn coi trọng lẫn nhau, nhưng bây giờ tuổi già gặp nhau, hai bên tóc mai đã bạc trắng như tuyết, trong lòng tự nhiên có một sự cảm khái rất lớn. Cảm tình ngược lại sâu sắc hơn rất nhiều.

Hia người xúc động phát khóc, được nha hoàn khuyên giải, mới dần dần bình tĩnh trở lại.

Thôi lão thái thái lúc này mới chú ý tới Khương Thanh Uyển đang đứng một bên, ánh mắt hơi đánh giá , hỏi Thôi lão thái thái: "Vị cô nương này là?"

"Đây là cháu gái ta." Khương lão thái thái trên mặt tươi cười, "Cô cháu gái thứ ba trong nhà "

Một mặt lại gọi Khương Thanh Uyển: "Thanh Uyển, mau tới đây bái kiến lão thái quân."

Thôi lão thái thái nghe rõ tên của nàng, trên mặt lập tức đổi sắc mặt. Nhìn xem ánh mắt của nàng cũng có biến hóa.

"Thanh Uyển? Khương Thanh Uyển?" Nàng một mặt nhìn chằm chằm Khương Thanh Uyển, một mặt trong miệng lẩm bẩm thấp giọng nói.

Cái tên này, từ chín năm trước lên, Thôi Quý Lăng liền không cho phép bất luận kẻ nào lại đề lên, nàng cũng chưa từng được nghe lại. Nhưng không nghĩ tới, vị cô nương trước mặt này vậy mà cũng tên là Khương Thanh Uyển.

Cùng người kia danh tự giống nhau như đúc.

Khương lão thái thái thấy mặt nàng bỗng thất sắc, nhìn xem Khương Thanh Uyển ánh mắt phảng phất như mang theo sợ hãi cùng dáng vẻ khẩn trương, không biết chuyện gì xảy ra, hỏi vội: "Ngươi làm sao? Cháu gái ta có gì không ổn sao?"

Thôi lão thái thái ánh mắt tỉ mỉ đánh giá Khương Thanh Uyển. Da thịt trắng ngọc, lông mày núi xa hàng mi mảnh khảnh, nữ tử Giang Nam thủy nguyệt tú mỹ.

Dáng dấp rất duyên dáng của một thiếu nữ, cùng người kia không giống nhau đến nửa điểm.

Trái tim nhảy loạn kia cũng dần bình tĩnh trở lại.

Trong lòng tự giễu cười nhẹ một tiếng. Nàng đây thật là bóng rắn trong chén, thần hồn nát thần tính . Người kia hiện tại hẳn là đang cùng nàng thanh mai trúc mã trải qua cuộc sống hạnh phúc, sung sướng trong nhung lụa rồi. Thiếu nữ trước mắt này chỉ là trùng hợp giống danh tự của người kia thôi, đâu phải là nàng?

Liền quay đầu hướng Khương lão thái thái cười nói: "Không có cái gì không ổn. Chỉ là ta nhìn ngươi cháu gái này hiền hòa, cho nên nhất thời giật mình."

Trên mặt dáng tươi cười còn mang theo vài phần miễn cưỡng, trong lòng Khương lão thái thái rất hồ nghi. Bất quá cũng không nói gì thêm, mà lại nói đến sự tình Thôi Qúy Lăng cứu các nàng tại ngoại ô vùng Thái Nguyên phủ.

"... Nếu không phải hầu gia đến cứu giúp kịp thời, cái mạng này của ta cùng những người khác hẳn đã về với tổ tiên, hiện tại làm sao chúng ta còn có thể gặp nhau. Trong lòng ta rất cảm niệm hầu gia phần ân tình này , cho nên về đến nhà liền phân phó Hữu nhi đi chuẩn bị quà tặng. Không phải sao, hôm nay liền đến bái phỏng. Nếu ta hôm nay không đến, hai chúng ta cũng không thể gặp nhau. Có thể thấy được đây chính là lão thiên gia đã an bài."

Gọi nha hoàn vú già đem quà tặng đều lấy tới.

Thôi lão thái thái nhìn những món quà quý giá này, nói: "Chúng ta hai nhà là thế giao, Lăng nhi cứu ngươi là hẳn là việc nên làm , ngươi cần gì phải tốn kém như vậy?"

Nhất định phải bảo Khương lão thái thái đem những quà tặng này đều mang về: "Nếu ngươi không mang về, vậy coi như là cùng ta lạnh nhạt."

Cuối cùng hai người từ chối đến từ chối đi, Thôi lão thái thái chỉ nhận khối tử đàn hương cùng mấy thớt tơ lụa, cái khác đều muốn Khương lão thái thái mang về.

Khương lão thái thái cũng đành phải thôi. Phân phó nha hoàn đem đồ vật thu vào.

Quan sát bốn vách tường, lại hỏi: "Làm sao không thấy lệnh tức cùng lệnh tôn? Bọn hắn không ở nhà?"

Nàng biết Thôi Quý Lăng bây giờ còn đang Sơn Tây xuất chinh Thát Đát bộ, không thể nào trở lại nhanh như vậy. Bất quá hôm nay đến nguyên là tới trò chuyện với nữ quyến Tĩnh Ninh hầu phủ. Vị Thôi phu nhân khẳng định phải gặp qua một lần .

Cũng muốn gặp một lần tôn nhi, tôn nữ của Thôi lão thái thái. Hai người dù sao cũng là quen biết cũ, nên gặp một lần tôn bối của nhau.

Khương Thanh Uyển trong lòng căng thẳng.

Phu nhân Thôi Quý Lăng cùng nhi tử...

Cũng không biết được có phải là Tôn Ánh Huyên hay không. Dù sao Tôn Ánh Huyên xuất thân rất thấp kém, Thôi lão thái thái chưa hẳn đã để nàng làm chính thê của Thôi Quý Lăng. Cũng chỉ là làm thiếp thất thôi.

Bất quá trưởng tôn của Thôi lão thái thái khẳng định là do Tôn Ánh Huyên sinh ra? Lúc kia, nàng  chính tai nghe được đại phu nói Tôn Ánh Huyên có thai hơn ba.

Buồn cười nàng lúc ấy còn rất quan tâm Tôn Ánh Huyên, cho là nàng bị nam nhân lừa gạt. Mang hài tử của hắn, cũng không thấy hắn tới cầu hôn. Lòng đầy căm phẫn nói muốn đi tìm nam nhân kia. Sau đó mới biết được người kia lại là hài tử của Thôi Quý Lăng.

Chính mình lúc ấy thật quá ngốc.

Khương Thanh Uyển cười tự giễu, quay đầu đi nhìn trên vách tường treo một bức kim bích tranh sơn thủy.

Một hồi lâu không nghe được Thôi lão thái thái trả lời. Trong lòng đang nghi hoặc, liền nghe được thanh âm hơi khô chát chát của Thôi lão thái thái đối Khương lão thái thái nói: "Ta thật hâm mộ ngươi bây giờ con cháu quấn, được hưởng niềm vui gia đình . Về phần ta, ai, cũng không biết đời trước đến cùng ta đã tạo ra cái nghiệt gì. Đứa con trai này của ta, thật sự là bất tài vô cùng. Hắn hiện tại cũng không có thê tử, dưới gối cũng không có nổi một nữ nhi. Ta làm sao mà có con dâu cùng tôn nhi tôn nữ cơ chứ?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro