Chương 39: Biết người không rõ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, khi đã dùng xong bữa sáng, Khương lão thái thái phân phó Đào Chi đi nói với Mạnh di nương một tiếng, bảo nàng mời bà mối tốt ở gần đây tới.

Dù sao hiện tại Mạnh di nương vẫn là người quản việc trong nhà, Khương lão thái thái đến kinh thành cũng chưa được bao lâu, làm sao có thể biết được những bà mối tốt ở gần đây. Nhưng Mạnh di nương nhất định sẽ biết. Những việc mua bán nha hoàn của Vĩnh Xương bá phủ thường ngày Mạnh di nương sẽ tiếp xúc với những bà mối khác nhau.

Trong phòng Mạnh di nương đang hỏi nhũ mẫu, đêm qua thiếu gia có ngủ được hay không, có bị giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm hay không, nhũ mẫu chưa kịp trả lời đã có tiểu nha hoàn bước vào thông báo, nói là Đào Chi, tâm phúc bên người lão thái thái tới.

Sau khi Phù Dung bị đuổi ra bá phủ, Khương lão thái thái nói với Mạnh di nương, để Đào Chi làm đại nha hoàn, tiền thưởng giống như Đào Diệp, mỗi tháng một lượng bạc. Trong lòng Đào Chi cảm kích, nguyện trung thành với Khương lão thái thái.

Mạnh di nương cũng không dám khinh thường Đào Chi, mời nàng tiến vào, cười hỏi lão thái thái có gì dặn dò. Đào Chi đem lời lão thái thái truyền lại cho Mạnh di nương.

Trong lòng Mạnh di nương kinh hãi.

Đang êm đẹp sao Lão thái thái lại muốn mời bà mối làm gì? Chẳng lẽ muốn làm mai cho ai? Mặc dù trong phủ đã có ba tiểu thư đến độ tuổi gả chồng, nhưng không phải lão thái thái nói muốn tuyển chọn hai người để tiến cung sao? Chẳng lẽ lão thái thái nhìn trúng công tử nhà ai...

Cảm giác nặng nề trong lòng ngày càng tăng lên. Nhưng lời của lão thái, nàng không dám chống lại. Nghĩ một lúc, Diêu thị  phái người đi mời bà mối quen biết tới.

Sau đó mời Đào Chi dùng trà, muốn hỏi nàng rõ hơn nhưng Đào Chi rất kiệm lời, nàng cũng không dùng trà, vô luận hỏi cái gì cũng không nói quá nhiều. Cuối cùng nàng lấy cớ mình còn có việc, xin quay trở về.

Mạnh di nương chỉ có thể âm thầm cắn răng, không có biện pháp nào khác.

Trải qua việc Phù Dung lần trước, bây giờ trong Tùng Hạc đường đến một người của nàng cũng không có. Nếu như lão thái thái không muốn để cho nàng biết, nhất định nàng sẽ không có cách nào biết được. Nhưng cũng may bây giờ Ngọc nhi ở tây sương phòng, có Thụy Hương hầu hạ bên người, nàng rất thông minh, nhanh nhẹn, nếu nghe được chuyện gì sẽ lập tức tới nói cho nàng biết.

Nghĩ vậy, Mạnh di nương sai tiểu nha hoàn đến Tùng Hạc đường, nếu nhìn thấy Thụy Hương, lập tức bảo nàng tới Nghi Xuân uyển.

Tiểu nha hoàn nhẹ giọng lên tiếng. Ước chừng sau bữa trưa, Thụy Hương mới tới.

Trong lòng Mạnh di nương thật sự bất an, cho nên chờ đến khi Thụy Hương bước qua bậc cửa, lập tức liền hỏi nàng có biết lão thái thái gọi bà mối tới làm gì hay không? Chẳng lẽ muốn làm mai cho vị tiểu thư nào hay sao? Nhưng đêm hôm qua trong phòng lão thái thái chỉ có Đào Diệp và Đào Chi hầu hạ, hai người bọn họ đều là người biết cân nhắc, nên Thụy Hương cũng không biết Khương lão thái thái rốt cục đã nói những điều gì.

Cẩn thận hỏi, mới biết đêm hôm qua Khương lão thái thái kêu Khương Thiên Hữu qua nói chuyện.

Hai ngày nay vì nguyệt sự của Mạnh di nương tới cho nên Khương Thiên Hữu nghỉ lại ở chỗ Chu di nương. Vậy mà nàng lại không hề biết đêm qua hắn tới Tùng Hạc đường.

Trong lòng Mạnh di nương càng trở nên bất an. Bảo Thụy Hương trở về cẩn thận đừng để cho người khác phát hiện nàng tới nơi này. Nghĩ một lát, lại gọi tiểu nha hoàn chờ bà mối tới, hãy dẫn nàng đến nơi đây.

Bà mối đến Mạnh di nương cũng chỉ dặn dò nàng vài câu đơn giản, sau khi lão thái thái nói với nàng  mục đích mời nàng tới, nhớ quay lại nói ho Mạnh di nương biết. Sau đó sai nha hoàn dẫn bà mối tới Tùng Hạc đường.

Chờ đợi hơn nửa canh giờ, Mạnh di nương mới thấy nha hoàn dẫn bà mối quay lại. Hỏi một chút, nàng đã biết lão thái thái muốn nạp thiếp cho bá gia, gọi bà mối tới chính là để nàng cẩn thận tìm kiếm cô nương  tốt. Mà tốt nhất là xuất thân từ nhà quan lại. Không những tướng mạo  tốt mà tính tình nhất định cũng phải dịu dàng, hiếu thuận. Tuổi cô nương không thể vượt qua mười tám, sinh dưỡng tốt.

Việc mình sợ nhất rốt cục cũng xảy ra. Trái tim Mạnh di nương như ngừng lại, một lúc lâu không nói gì.

Sai nha hoàn tiễn bà mối  về, Mạnh di nương bần thần ngồi trên giường, không nói một lời.

Huệ Hương thấy vậy, liền nhẹ giọng nói: "Di nãi nãi, không thì để nô tỳ nói với bà mối một tiếng, gọi nàng lá trái mặt trái. Nói với lão thái thái nàng không tìm được một cô nương tốt, như vậy lão gia có thể không cần nạp thiếp."

"Như vậy có làm được  gì?" Mạnh di nương cười lạnh một tiếng, "Nếu như lão thái thái thật tâm muốn thay lão gia nạp thêm thiếp thất, dù ngươi có bảo bà mối nói sai sự thực, chẳng lẽ lão thái thái sẽ không tìm bà mối khác hay sao? Trong phủ cũng có nha hoàn tuổi trẻ mỹ mạo. Mà nếu như lão thái thái hỏi, bà mối khai ra chúng ta bảo nàng làm như vậy, lão thái thái làm sao còn không động đến ta. Thời gian trước nàng còn nói ta chăm sóc dung mạo đã không được như xưa."

"Vậy di nương để lão gia nạp thiếp thật hay sao?" Ánh mắt Huệ Hương nhìn Mạnh di nương, nghi ngờ nói, "Nghe nói lão thái thái còn muốn xuất thân của cô nương từ nhà quan lại, điều đó..."

Mạnh di nương minh bạch ý tứ nàng.

Tiểu thư nhà quan lại, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn tính tình có tính tình, nhất định là người có tri thức hiểu lễ nghĩa. Nếu như Khương Thiên Hữu có được giai nhân như vậy, trong mắt, trong lòng còn có thể có nàng hay sao? Nếu di nương mới sinh  được ca nhi...

Mạnh di nương cảm thấy như uống phải một chén mù tạc xen lẫn dấm chua lâu năm, trong nội tâm chua xót, cay đắng.

Đến cùng chỉ có một người mới hạnh phúc, luôn muốn hắn đặt mình trong mắt, trong lòng hắn chỉ có một mình mình. Trước kia nàng không thích Khương Thiên Hữu thân cận với nữ tử khác, nhưng vẫn cố gắng biểu hiện mình là người hiền lành, mới để Khương Thiên Hữu tới chỗ Chu di nương nghỉ hai đêm. Nhưng nàng cũng biết trong lòng Khương Thiên Hữu Chu di nương căn bản không có phân lượng gì. Nhưng hiện tại di nương mới là một người có tất cả những điều kiện tốt, trong lòng Khương Thiên Hữu làm sao lại không có di nương mới cho được?

Không thể không nói, chiêu này của lão thái thật sự quá lợi hại. Khiến cho Mạnh di nương nhìn lúc nào cũng dịu dàng nhu thuận, trên mặt biến sắc, trong mắt cũng chứa hận ý.

"Đương nhiên sẽ không cứ như vậy tùy cho lão bà tử kia nạp thiếp cho lão gia."  Thanh âm Mạnh di nương lạnh như băng, mười ngón tay nắm lên thật chặt, "Bất quá chuyện này không đến ta náo. So với ta có người còn không muốn để lão gia nạp thiếp hơn."

Huệ Hương là một nha hoàn thông minh, một chút liền hiểu ngay, lập tức biết người Mạnh di nương nói kia là ai. Lấy lòng nói: "Di nãi nãi ngài thật thông minh. Như vậy để thái thái náo, sự việc thành thì tốt, lão thái thái sẽ không tiếp tục nạp thiếp cho lão gia. Cho dù không thành, lão thái thái trách cũng là trách thái thái, không trách ngài. Trong lòng lão gia nhất định sẽ bài xích nàng. Chẳng phải một mũi tên trúng hai đích hay sao?"

Mạnh di nương nhìn nàng một cách tán thưởng. Sau đó nói: "Hôm qua nghe nói tay thái thái  đau nhức sao? Ta nhớ ta có một lọ lưu thông máu, cao dược tiêu sưng giảm đau, những thứ đó đặt ở phòng bên cạnh. Ngươi đi tìm đi."

Huệ Hương lên tiếng. Đem dược cao tìm được ra, hai tay dâng cho Mạnh di nương xem.

Mạnh di nương liếc thoáng qua tay của nàng, bảo nàng cầm chắc. Sau đó chải búi tóc một lần nữa, đổi y phục đi ra ngoài, mang theo Huệ Hương đi tới Lưu Hương viên.

Khi đến Lưu Hương viên, chỉ thấy Diêu thị đang ngồi ở trên giường. Đối diện còn có một người, một thân y phục màu cánh sen, cổ áo thêu hoa ngọc lan. Nghe được nha hoàn thông báo, ngẩng đầu mỉm cười với nàng, mềm mại thanh lệ, khó tô lại khó họa.

Là Khương Thanh Uyển.

Dáng tươi cười trên mặt Mạnh di nương hơi cương, người đứng sững trước cửa.

Làm sao Khương Thanh Uyển lại ở chỗ này? Diêu thị là người dễ châm ngòi, nàng có lòng tin, nội tâm Diêu thị sẽ dậy sóng khi khi biết điều này, nhưng vị tam tiểu thư này...

Trong lòng Mạnh di nương đối với Khương Thanh Uyển vẫn có chút kiêng kị .

Bất quá cũng chỉ thất thố trong giây lát, sau đó trên mặt Mạnh di nương lại dịu dàng, tươi cười, đi qua hành lễ với Diêu thị: "Thiếp thân thỉnh an thái thái."

Diêu thị tựa người trên gối, một tay để trên chân. Mười ngón tay có chút sưng đến đau nhức.

Mặc dù nàng không thích Mạnh di nương, nhưng  đến cùng là người mềm lòng, da mặt mỏng, nên không cố ý khó xử nàng, bảo nàng không cần đa lễ. Thậm chí còn gọi Cẩm Bình mang ghế ra cho Mạnh di nương ngồi.

Nhưng Mạnh di nương không ngồi, mà đứng ở một bên, nói: "Thiếp thân sợ hãi. Trước mặt lão thái thiếp thân không dám ngồi. Thiếp thân đứng hầu hạ thái thái là được."

Nhìn nàng thật hiền lành biết trên biết dưới, đối với Diêu thị cũng rất cung kính. Nhưng ngày trước Diêu thị đối đãi nàng như thân muội, nàng lại giấu diếm Diêu thị qua lại với Khương Thiên Hữu. Mấy ngày Diêu thị vừa mới tới kinh thành, Khương Thiên Hữu nghỉ ngơi ở Lưu Hương viên nhưng Mạnh di nương lại dùng trăm phương ngàn kế để Khương Thiên Hữu tới chỗ nàng.

Khương Thanh Uyển bỗng nhiên nghĩ đến Tôn Ánh Huyên. Lúc trước bản thân mình cũng đối đãi với nàng như thân muội. Còn nhớ rõ Tôn Ánh Huyên hâm mộ nàng tài hoa, chữ viết đẹp, nên vô cùng muốn học, mấy ngày liền nàng tỉ mỉ sao chép một bản kinh Phật, để nàng viết theo.

Chỉ có thể nói Tôn Ánh Huyên và Diêu thị cùng là một loại người.

Cũng may trời xanh thương tiếc nàng, cho nàng cơ hội để nàng được sống một lần nữa. Lần này nàng nhất định sẽ đánh bóng cặp mắt của mình.

Thấy Diêu thị muốn nói chuyện, Khương Thanh Uyển vừa cười vừa nói: "Mẫu thân, đây là một phần tâm ý của di nương, ngài sao không thành toàn nàng ấy? Nếu cứ nhất nhất ép buộc di nương ngồi, chắc hẳn trong lòng di nương sẽ không an ổn. Đến lúc đó ngược lại là ngài không đúng rồi."

Diêu thị đúng là nghĩ để Mạnh di nương ngồi, nhưng hiện tại nghe Khương Thanh Uyển nói như vậy, cảm thấy cũng được. Về phần Mạnh di nương, cũng đành phải đứng ở một bên.

Ân cần hỏi vài câu về tay của Diêu thị, sau đó Mạnh di nương tiếp nhận bình dược cao tử từ trong tay Huệ Hương, giọng thành khẩn nói: "Dược này được lão gia mang về từ Tứ Xuyên. Bên trong có chứa xạ hương, xuyên ô, đương quy, những thứ này rất tốt cho việc lưu thông máu, tiêu sưng giảm đau. Ngài hãy dùng thử xem. Nếu cảm thấy tốt, ta sẽ sai người tìm kiếm."

Tay Diêu thị đau nhức vì khi còn trẻ làm quá nhiều việc. Trước lúc Khương Thiên Hữu gia nhập Ninh vương, trong nhà bần hàn, không thể thuê nổi nha hoàn, trong nhà có một mình nàng nên không những ở bên hầu hạ lão thái thái mà còn phải làm việc nhà, việc ruộng đất cũng đến tay. Lúc hạ sinh nhi tử, vừa được đầy tháng đã phải  vội vàng đi cấy mạ, một khắc đều không được nghỉ ngơi. Hiện tại tuổi đã lớn, những căn bệnh được ủ từ thời trẻ tuổi bắt đầu chậm rãi phát tác. Như thời điểm gặp được hồi Nam Thiên, đôi tay không thể nắm nổi nắm đấm, chỉ có thể buông xuống.

Khi Khương Thanh Uyển  nghe những chuyện của Diêu thị lúc còn trẻ, lòng thương tiếc của nàng đối với Diêu thị càng tăng lên. Tự nhiên, tâm tình đối với Khương Thiên Hữu cũng không tốt.

Thê tử trong nhà lo liệu việc nhà, vì hắn mà phụng dưỡng lão mẫu, để hắn ở bên ngoài có thể an tâm lập nghiệp. Nhưng đợi đến khi hắn công thành danh toại, bên người lại có nữ tử khác, tuổi trẻ mỹ mạo hơn. Nếu thê tử nói mấy câu, làm ồn ào, ngược lại còn nói nàng không hiền lành, giống như oán phụ.

Có thể hiểu được dưới gầm trời này mà nói đều do nam nhân định đoạt.

Kiwi: Đây là chương thứ 2 của tuần trước nhưng bh mới được đăng, hiuhiu sr mn vì sự chậm trễ này o(╯□╰)o, hẹn gặp lại mn vào chủ nhật 💜

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro