One Short

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cứ thế... tôi vẫn mãi trong cái vòng luẩn quẩn đó
Nơi không có gì ngoài sự đố kị trong đau khổ
Dần dần tôi lãng quên và trái tim tôi dần tan biến vào bóng tối u uất
Và ngỡ ngàng tôi nhận ra tôi không thể có được tự do vì tôi là một món đồ chơi bị trói buộc bởi chủ nhân của mình
Tôi trôi dạt giữa những mãnh vỡ tối tăm của cuộc đời, chứng kiến biết bao chiếc mặt nạ gian dối không có gì ngoài nỗi đau và sự tê tái
Làm ơi cho tôi biết tôi là ai? Tôi từng là gì? Nỗi băn khoăn lấp đầy tâm trí khiến tôi muốn điên lên cho đến khi tôi không còn sự tự do nữa
Phải chăng tất cả chỉ là mơ, phải chăng tất cả đều không có thật, nếu đúng là như vậy thì làm ơn kết thúc giấc mơ đáng sợ này đi
Nhưng nó chẳng có ý nghĩa gì nếu tôi cho người ( chủ nhân ) biết cảm giác của tôi
Tội kiệt quệ bởi những nỗi đau, những bất hạnh bên trong trái tim đầy vết thương đang rỉ máu này
Tôi ước rằng tôi có thể sống mà không nhận thấy gì từ trong màn đêm kia vì tôi chỉ là một món đồ chơi được mua về
Người có thể cho tôi biết phải nói gì tiếp theo đây, người có thể cho tôi biết tôi phải phục vụ ai tiếp theo, có thể cho tôi biết phải đi về đâu không??Nhưng có thật ngài hiểu những gì tôi nói không, tôi cũng không biết tôi đang làm gì nữa
Nếu tôi làm trái mệnh lệnh của người thì tôi sẽ không còn đường để quay lại nữa, vì mọi thứ sẽ thay đổi và người sẽ vứt bỏ tôi đúng không? Và mọi thứ trong tâm hồn tôi đều bị người làm cho lu mờ trong đêm tối
Ngày mai liệu có đến không? Liệu tôi có sống được qua đêm nay? Liệu còn có một nơi nào đó trên thế giới này dành cho những đồ chơi tan nát trong ánh dương?
Tôi đang bị tổn thương chăng? Tôi buồn ư? Tôi nên ở lại hay nên ra đi đây. Liệu ở lại với người, người có còn xem tôi như đồ chơi không?
Tôi đã quên mất cách nói chuyện ngày đó người đã dạy cho tôi mất rồi. Phải nói như thế nào khi chủ nhân buồn nhỉ?
Tôi có thể bước thêm bước nào nữa không? Tôi đã làm mọi thứ có thể để người công nhận tôi là con người
Tất cả những người tôi nhìn thấy họ đều xem tôi như một món đồ chơi để chọc ghẹo, tôi chẳng bao giờ hiểu được họ, rốt cuộc họ đang suy nghĩ cái gì
Nếu tôi tìm được cách thay đổi. Nếu tôi có thể bước ra ánh sáng. Nhưng khi trời tối lại thì mọi thứ cũng chẳng thay đổi và mọi vật chuyển dần sang sắc tối
Nếu tôi làm mọi vật thay đổi, nếu tôi bước thêm một bước khác. Để rồi mọi thứ lại rời khỏi tôi mãi mãi, không còn gì ở lại bên tôi  
Nếu tôi bật khóc trong gió
Nếu tôi bật khóc giữa màn đêm thì chúng sẽ thấy đau xót cho tôi và dẫn tôi đến con đường khác chứ? Trái tim này sẽ trong sạch trở lại chăng?
Người có thể nói cho tôi biết người là ai không?? Người có thể cho tôi thuộc về đâu? Đối với tôi người chính là thiên chúa nhưng bàn tay của người đầy máu và đang điều khiển tôi theo ý muốn của người
Tôi đã quên mất cách nhìn thấy, tôi sợ mở mắt ra sẽ thấy người nhìn tôi với đôi mắt kỳ lạ sau đó lại nhốt tôi trong chiếc lồng lạnh lẽo
Tôi sợ có một ngày chính đôi bàn tay người chuốm đỏ vườn hoa hồng xanh bằng máu của tôi. Tôi sợ. Nên làm ơn hãy kết thúc trò chơi này đi. Tôi chịu đựng quá đủ rồi. Làm ơn

                                                                      Tôi Đã Ném Mọi Thứ Đi
                                                                      Và Tất Cả Chìm Vào Đen Tối
                           Người đã vất bỏ tôi vì vậy tôi sẽ giết người vì đơn giản tôi chỉ là một món đồ chơi hận thù
                                        Tôi xem người chính là thiên chúa của tôi nhưng người lại làm tôi đau khổ
                                                       Tôi phải trừng phạt người cho dù bàn tay tôi có nhuốm máu 
                                         Dù trái tim tôi có phải hiến dâng cho quỷ dữ đi chăng nữa tôi vẫn sẽ làm
                                                                                                Vì
                                                                                    Tôi yêu người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro