#1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“ Hoàng Hậu là nàng đánh Phương Nhi”
“ Phải, là ta”
“ Người đâu lôi xuống đánh 15 đại bản”
Là nàng ấy làm vỡ ngọc bội đính ước của ta, nàng cười khổ trong lòng.
“ Hoàng Hậu là nàng đẩy Phương Nhi xuống hồ”
“ Phải, là ta”
“ Người đâu lôi xuống đánh 15 đại bản”
Là nàng ấy lấy trâm bạc chàng tặng làm hỏng.
“ Hoàng Hậu là nàng hại Phương Nhi sanh non”.Mày kiếm của hắn nhíu chặt trong mắt gằn lên từng tia màu căm phần giận giữ trừng mắt nhìn nàng
“ Hoàng Thượng nếu người đã có đáp án sao còn hỏi ta”. Nàng vẫn nửa quỳ trên mặt đất lưng vẫn thẳng như thế, khuôn mặt hơi cúi không nhìn rõ biểu cảm lãnh nhạt nói
“ Nàng...”. Lúc này hắn đã tức giận cực điểm khi nghe nàng trả lời hận không thể đem nàng ra lăng trì xử trảm. Lúc này nàng mới ngẩng đầu đôi mắt trong veo không thấy đáy nhìn thẳng vào hắn
“ Hoàng Thượng người đang đòi công đạo cho thê tử và hài tử của người sao”?
Nghe nàng nói ánh mắt của hắn có phần dịu lại trong nhất thời có chút lúng túng
“ Ngươi đừng tưởng ngươi là nữ nhi của đại tướng quân trẫm không dám làm gì ngươi, trẫm..”. Lời chưa dứt liền nghe được tiếng cười của nàng liền đánh gãy lời hắn đang định nói nàng đứng lên nhìn hắn chằm chằm
“ Vậy thỉnh Hoàng Thượng bây giờ có thể ban chiếu phế Hậu kèm theo dải lụa trắng,ly rượu độc, hay lập tức đem ra lăng trì xử trảm”. Ánh mắt diễu cợt của nàng làm hắn có bao nhiêu hối hận liền nổi giận đùng đùng phất tay áo rời đi còn không quên để lại những lời nói lạnh như băng
“ Người đâu ban chỉ Hoàng Hậu tâm địa độc ác hạ sát hoàng tự lập tức phế vị thu lại sách bảo phong ấn cấm túc 1 tháng trong Phượng Nghi Cung”. Nàng nhìn theo bóng lưng hắn mà nụ cười càng thê lương
“ Thiên ca ca cuối cùng chàng cũng thực hiện ý muốn lâu nay được rồi”

1 tháng sau
“ Tiểu thư chúng ta trở về phủ tướng quân đi”. Tiểu Nguyệt nha hoàn hồi môn cũng như tỷ muội thân thiết của nàng nhìn nàng ngồi trước gương đồng nói
“ Hoàng Thương mặc dù phế ta cũng không cho ta trở về, cho dù có chết cũng phải chết tại hậu cung này”. Nàng nhìn mình trong gương đồng dương lên nụ cười yếu ớt
“ Nhưng..” Lời còn chưa nói hết đã bị nàng đánh gãy
“Tiểu Nguyệt muội còn nhớ rương đồ lúc chúng ta vào cung chứ lấy hỉ phục ở đó ra cho ta đi, ta đột nhiên muốn mặc”
“Dạ vâng”

“Tiểu thư người thật đẹp, hỉ phục tiểu thư làm cũng thật đẹp mặc dù sửa lại thành y phục hàng ngày rồi nhưng vô cùng đẹp”. Tiểu Nguyệt nhìn nàng cười
“ a đúng rồi ngoài trời tuyết cũng rơi rồi ta muốn đến Uyển Lan Các ngắm tuyết muội lấy thêm áo choàng đến kèm theo một chút trà , ta đến đó chờ muội”. Dứt lời nàng liền bước ra cửa. Tiểu Nguyệt thấy nàng vui vẻ muốn ngắm tuyết cũng không cản nàng liền đi chuẩn bị
Tiểu Nguyệt ta thật mong về nhà, bảo bảo đang chờ ta. Bảo Bảo con chờ mẫu thân ta sẽ đến tìm con đây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro