Thê Tử của Hoàng Thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Kết
Wattpad: Chanh04978074

Hắn thật nhanh đã đến Uyển Lan Các đi một mạch lên trên, khi thấy bóng lưng nàng hắn liền thấy một thân huyết y đỏ rực rỡ trong lòng coa chút kinh ngạc không phải đây là hỉ phục khi hắn còn là hoàng tử ngày thành thân nàng đã may sao, hắn tiến lên vài bước môi khẽ mấp máy hết sức lo lắng
“ Hoàng Hậu nàng..nàng đến đó làm gì nơi đó rất nguy hiểm nàng nàng mau lại đây đi”.Nàng khẽ cười cũng không nhìn hắn mặt mới ngước lên trên nhìn ánh trăng
“ Hoàng Thượng ta không phải là Hoàng Hậu cũng không phải thê tử của người, người nhanh quên vậy sao?”. Nàng dứt lời hắn càng hoảng lọa hơn thật giống giấc mơ đó có phải tiếp theo nàng nàng sẽ
“ Hoàng Thượng không phải ngài muốn ta chết sao? Không phải ngài vẫn luôn hận cô mẫu ta đã hại chết mẫu hậu ngài sao, ngại cũng hận ta vì ta là cháu của kẻ thù ngài sao? Bây giờ ngài sắp đạt được rồi”. Hắn không thấy khuôn mặt nàng không nhìn ra cảm xúc của nàng lúc này nhưng hắn càng ngạc nhiên nàng tại sao lại biết, nàng đã biết từ khi nào chứ? Hắn không nói lên lời nàng lại tiếp tục nói
“ Ta nghĩ ta gả cho cho người, giúp người đăng cơ, vì ngươi không ngại làm bất cứ việc gì người sẽ tha thứ cho cô mẫu ta cũng sẽ yêu ta nhưng là ta sai rồi khi hài tử của ta mất ta biết ta thật sự sai rồi”. Lúc bày nàng mới quay lại nhìn hắn khẽ  mỉm cười thật tươi lệ nóng cũng từ mắt phượng của nàng rơi xuống. Hắn nhìn thấy nụ cười cùng nỗi u ám trong mắt phượng của nàng không biết làm thế nào cứ đứng trôn chân tại đó lúc này hắn cảm thấy hối hận sao?
“ Nguyệt Nhi nàng đứng làm như vậy nàng muốn xuất cung về phủ Đại Tướng Quân cũng được nàng muốn gì cũng được ta đều làm vì nàng chỉ cần nàng mau quay lại đây”. Nàng liền cười lớn lệ nóng cũng từ mắt phượng rơi thật nhiều
“ Hoàng Thượng điều ta muốn ngươi mãi mãi cũng không thực hiện được đâu, ta mệt rồi ta phải đi tìm hài tử của ta nó đang gọi ta kìa người nghe thấy không, Thiên ca ca đây cũng là lần cuối ta gọi người như vậy, nếu ca kiếp sau kiếp sau nữa ta cũng không muốn gặp lại chàng”.Còn chưa để hắn kịp nghe hết nàng như một cơn gió gieo mình xuống dưới, hắn lúc này mới chạy đến muốn giữ nàng lại nhưng tay hắn lại lơ lửng giữa không trung ánh mắt hắn nhìn xuống phía dưới tuyết phủ trắng xóa nàng một thân huyết y cùng màu máu hòa vào làm một hết sức chói mắt, hắn chạy thật nhanh xuống dưới ôm lấy thân thể đã dần lạnh ngắt của nàng vào lòng. Trong đầu hắn lúc này hiện lên hình bóng của nàng thật nhiều năm về trước lại nhớ đến nụ cười vừa nãy của nàng hắn thấy tim mình thật đau như có ngàn cây trâm đâm vào thật khó thở
“ Nguyệt Nhi có phải ta quên mối hận thù đó nàng sẽ ở bên cạnh ta lâu hơn, nếu ta nói sớm hơn với nàng ta yêu nàng, nói với nàng ta cũng rất đau lòng khi hài tử mất nàng sẽ tha thứ cho ta”. Hắn bỗng ngửa mặt lên trời cười thật lớn
“ Không nàng sẽ không tha thứ cho ta nàng sẽ không tha thứ cho ta”. Hắn cứ ôm thân thể lạnh ngắt của nàng dưới đám tuyết trắng xóa người bên cạnh hắn không ai dám lên tiếng, họ chỉ cảm thấy đây là một khung cảnh hết sức bi thương cùng quạnh quẽ. Sinh ra trong hoàng thất thì sao? Vinh hoa phú quý thì thế nào?Đến chính người mình yêu lại không thể yêu được, vậy thì vinh hoa phú quý, có tất cả trong tay để làm gì. Hận thù đời trước liên quan gì đến đời này?. Bây giờ quá muộn để hắn chuộc lỗi rồi
“Nguyệt Nhi xin lỗi, xin lỗi nàng nếu có kiếp sau kiếp sau nữa ta sẽ đến tìm nàng dùng cả tính mệnh này bù đắp lại cho nàng”

-----Hết------
Nhạt quá đi mới viết mong mọi người bỏ qua
#Cám

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro