chap 57: ước hẹn dưới trăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thư Lan cởi giày, rút ra gối đầu từ trong chăn nệm được xếp chỉnh tề đặt ở bên giường đất, nằm xuống rồi ngủ, nhưng đầu còn chưa có dính vào gối, hai bàn tay to lớn liền xách nách nàng kéo đến mép giường, sau đó bị Tiêu Lang ôm chặt lấy, nghe hắn nhỏ giọng ở bên tai gọi tên của nàng... Trên người hắn có mùi vị nàng quen thuộc, thấy đặc biệt an tâm. Hắn không nói lời nào, nàng cũng liền ngoan ngoãn tựa đầu vào hắn vai, cảm thụ lồng ngực hắn kịch liệt phập phồng. "A Lan, nhớ ta không?" Tiêu Lang cúi đầu, hôn lỗ tai xinh xắn của nàng, gương mặt tinh tế, bồi hồi nhìn môi nàng, hơi thở lập tức liền rối loạn, ôm vào trong ngực, cảm giác lúc này cùng trong mộng hoàn toàn khác nhau, thân thể nàng mềm mại, tóc nàng mùi thơm ngát, càng làm cho hắn mê muội. "Nhớ." Thư Lan ở trong lòng hắn cọ xát, đột nhiên rất muốn được hắn ôm như vậy. Lúc ở nhà tỷ tỷ, bởi vì tỷ tỷ phải dỗ dành Cẩn Lang, chỉ có trước khi ăn cơm nàng mới có thể chơi cùng tỷ tỷ, thỉnh thoảng cùng nhau thêu hoa, đi vườn hoa một chút, nhưng tỷ phu thường thường sẽ cùng ở bên, ánh mắt tỷ phu nhìn tỷ, nụ cười trên mặt hắn, luôn để cho nàng nhớ tới Tiêu Lang, bởi vì Tiêu Lang cũng sẽ dùng cái loại ánh mắt nhu nhu đó nhìn nàng, cũng sẽ cười cưng chìu với nàng. Cho nên, mỗi lần thấy tỷ tỷ và tỷ phu đứng chung một chỗ, nàng đều không khỏi có chút khổ sở, nàng nghĩ về nhà, trong nhà có Lang ca ca thuộc về nàng. Rốt cuộc có đáp án, Tiêu Lang thõa mãn ngậm môi của nàng, hôn cạn cùng sâu, hôn dịu dàng đến cuồng si, cho đến khi nàng vô lực té ở khuỷu tay của hắn, cũng đã không thể chịu đựng, hắn vẫn không thể buông ra được. Phòng ngoài truyền đến tiếng Thư Uyển ho nặng nề, Tiêu Lang chợt thức tỉnh, ngẩng đầu lên, muốn rời khỏi, có thể nhìn nha đầu lười mềm mại thở dốc trong ngực, hắn không cách nào di động bước chân. "A Lan, buổi tối đừng ngủ, chờ ta, sau trời tối ta sẽ đi tìm nàng." Hắn dùng lực ôm lấy nàng, cuối cùng lưu luyến ở môi nàng rơi xuống một nụ hôn, bước dài đi ra ngoài, vén rèm cửa lên thì trên mặt đã khôi phục bình tĩnh. Thư Lan chỉ cảm thấy cả người vô lực, thuận thế ngã xuống trên giường gạch, mắt hạnh mờ mịch nhìn tủ treo quần áo đối diện, bên tai quanh quẩn âm thanh trầm thấp khàn khàn của hắn mới vừa nói, buổi tối hắn muốn tới tìm nàng sao? Tần thị vào nhà, thấy Tiêu Lang đang giơ Cẩn Lang chơi đùa, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Cẩn Lang chơi đã, ngủ ở trong phòng một canh giờ, chờ hắn bị nghẹn nước tiểu tỉnh, Thư Uyển lập tức nói phải đi về. Tiêu Lang nhìn Thư Lan lên xe ngựa, nhìn xe ngựa lộc cộc đi xa, dù là biết buổi tối có thể gặp được, trong lòng vẫn là vô cùng khó chịu. Hắn lặng lẽ nhìn Tần thị một cái, bước nhanh trở về nhà, thay một bộ quần áo cũ, không để ý Tần thị ngăn trở, chạy đến đống gạch. Hắn muốn nhanh một chút xây phòng ốc, xây rồi, A Lan có thể trở lại. Thư Mậu Đình lắc đầu một cái, nói với thê tử: "Hai đứa bé còn chưa có tách ra lâu như vậy, xem ra A Lang thật khó chịu!" Tần thị hơi mất tự nhiên mở to mắt, nhỏ giọng lầm bầm: "Cái này phải trách ai? Nếu hắn thành thành thật thật, ta sẽ để A Lan đi đến nhà tỷ nàng sao? Khuê nữ rời nhà, chẳng lẽ ta muốn? Đàn ông các ngươi là đồ không tốt!" Càng nói càng tức giận, hung ác trợn mắt nhìn trượng phu một cái, lại nhỏ giọng thúc giục: "Còn lo lắng làm gì? Còn không đi giúp A Lang làm việc?" "Được được, ta sẽ đi, nương tử đại nhân bớt giận!" Thư Mậu Đình coi như là sợ thê tử, chắp tay lia lịa, cười đi thay quần áo. Tần thị không nhịn được nhìn về phía Tiêu Lang, nói không đau lòng, đó là giả, haiz, nhưng nàng có biện pháp gì đây, cũng không thể dung túng đứa bé hồ đồ... Mặt trời hạ xuống, sắc trời tối lại. "Bá mẫu, con đi ngủ." Tiêu Lang từ bờ sông tắm trở về, nói với Tần thị đang cọ nồi. "Đi đi đi đi, cũng một ngày mệt nhọc rồi, đúng rồi, ngày này càng ngày càng lạnh hơn, về sau ở trong nhà nấu nước nóng tắm, đừng đi bờ sông, coi chừng bị lạnh." Tần thị không yên tâm dặn dò. "Dạ, con biết rồi." Tiêu Lang cười cười với nàng, nhấc chân vào phòng. Chờ Tần thị bọn họ ngủ, hắn lặng lẽ mở cửa sổ phía trên ra, không một tiếng vang bò đi ra ngoài, mới vừa đi ra viện Thư gia, liền không nhịn được chạy như điên. Ngày hội Trung Thu, trấn trên từng nhà đều treo đèn lồng màu đỏ ở trước cửa. Không giống vẻ tĩnh mịch trong thôn, trên đường người đến người đi, các loại cửa hàng quán nhỏ cũng mở ra, không khí náo nhiệt, hấp dẫn người nhà cùng nhau đi ra ngoài xem náo nhiệt, hai ba người là bằng hữu, còn có nam nữ thanh niên len lén ước hẹn. So với nông thôn, người dân trấn nhỏ tương đối cởi mở, tại ngày vui mừng này, người đang yêu khó được hưởng thời gian chung đụng, dĩ nhiên, bọn họ tối đa cũng chỉ sóng vai đi dạo một chút, không thể vượt quá khuôn phép. Tiêu Lang quen thuộc leo lên tường cao Trình phủ, nhìn sang trăng tròn treo cao trên bầu trời, trong lòng khấp khởi. Hắn biết bố cục Trình phủ, cũng biết lúc Thư Lan làm khách sẽ ở nơi nào, lại vạn vạn lần không ngờ rằng Thư Uyển và Trình Khanh Nhiễm sẽ đứng ở trước cửa phòng Thư Lan, làm cho hắn sợ đến vội vàng ẩn ở trong bóng tối, không dám nhìn về phía bên kia, Trình Khanh Nhiễm cũng không phải là dễ chọc. "A Lan, chúng ta muốn đi xem đèn hoa, ngươi không muốn đi cùng à?" Thư Uyển gõ cửa một cái, nhẹ giọng kêu. Đợi trong chốc lát, bên trong không người nào trả lời. Thư Uyển chưa từ bỏ ý định lại gõ một lần, vừa định kêu, liền bị Trình Khanh Nhiễm ôm vào trong ngực, nghe hắn mập mờ nói: "A Uyển, A Lan lại ngủ sớm rồi, nàng đừng quấy rầy, hai người chúng ta đi, ta biết một chỗ tốt, tuyệt đối nàng sẽ thích." "Nhưng..." "Không có nhưng nhị gì hết, mấy ngày nay nàng không phải là chăm sóc nhi tử chính là cùng A Lan, hai ta rất lâu không có có chung sống đơn độc, khó được hôm nay là một ngày tốt, đi thôi!" Trình Khanh Nhiễm không hề cho Thư Uyển cơ hội cự tuyệt nữa, khoác vai của nàng dẫn người đi. Thư Uyển bất mãn nói nhỏ dần dần từ từ mất hẳn ở trong bóng tối. Lòng của Tiêu Lang lại trầm xuống, nha đầu lười còn là ngủ thiếp à, thời điểm nàng ngủ, trừ phi có người đứng bên cạnh động tay động chân, nếu không rất khó gọi nàng tỉnh. Nhưng không thể cũng phải thử, ôm một tia may mắn, Tiêu Lang lặng lẽ vọt đến trước cửa phòng Thư Lan, kêu: "A Lan, là ta..." Lời còn chưa dứt, từ bên trong cửa liền mở ra, làm cho hắn sợ hết hồn. "Lang ca ca, ngươi tới rất trễ, ta suýt nữa ngủ thiếp đi!" Thư Lan vuốt mắt, giọng oán nhẹ nói. Tiêu Lang nhìn áo nàng chỉnh chỉnh tề tề, nhìn áo khoát rớt ở trước cửa, mắt lộ ra kinh ngạc: "Nàng một mực ngồi ở trước cửa?" Vậy vừa nãy sao nàng không để ý tới Uyển tỷ? Chẳng lẽ nói... "Ngươi nói không để cho ta ngủ, vậy ta không dám ngủ ở trên giường, lại không muốn đứng, không thể làm gì khác là ngồi, làm sao ngươi tới trễ như thế?" Mắt Thư Lan cũng sắp mở không ra rồi. Tiêu Lang không để ý đến vấn đề của nàng, ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng: "A Lan, nàng là cố ý ngồi chờ ta ở chỗ này sao? Cho nên Uyển tỷ gọi nàng cũng không lên tiếng?" Thư Lan gật đầu một cái, nàng vừa mới nghe tỷ tỷ nói chuyện, nàng không muốn đi, những thứ hoa đăng kia có gì để nhìn, nếu không phải là Tiêu Lang để nàng chờ, nàng đã sớm ngủ. Thấy nàng gật đầu, lòng Tiêu Lang tràn đầy ngọt ngào, nhảy vào phòng ôm nàng hung hăng hôn một lần, cho đến khi hôn đủ rồi, mới nhớ tới cảnh trăng sáng rực bên ngoài, cảm thấy ra ngoài dạo không tồi, liền ôm nàng nói: "A Lan, chúng ta đi xem đèn hoa bên ngoài, thật đẹp mắt." "Ta không muốn đi..." Thư Lan ngồi ở trong ngực hắn, ôm cổ hắn nói, thật ra thì, nàng muốn cùng hắn ngủ, rất lâu hắn không có ôm nàng ngủ. Tiêu Lang hôn cái mũi nhỏ của nàng: "Đi đi đi đi, bên ngoài trăng sáng rất đẹp mắt, trên đường còn có một đống lớn cửa hàng bán đồ ăn vặt, ta mới vừa chạy một đường, có chút đói đói rồi." Đói bụng à? Thư Lan không đành lòng để hắn bị đói, lập tức ngẩng đầu lên, làm nũng nói: "Nhìn xong trăng sáng ngươi phải ôm ta ngủ!" Tiêu Lang không nói gì, lại cúi đầu hung hăng hôn một lần. Sau thời gian một khắc, hai bóng người lặng lẽ nhảy ra khỏi viện Trình gia. Tiêu Lang mang theo Thư Lan đi, mua cho nàng một hoa đăng thỏ ngọc, để cho nàng lên tinh thần. Bỗng dưng, thân hình hắn dừng lại, ánh mắt si ngốc nhìn bóng người xiu vẹo đối diện, chợt đưa tay kéo Thư Lan, cười nhìn nàng: "A Lan, hôn ta..." Thư Lan mở trừng hai mắt, nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều, nhón chân lên, hôn xuống trên môi hắn. Con ngươi Tiêu Lang sáng lên, lôi kéo tay của nàng đi trong ngõ hẻm bên cạnh. Hắn biết Chu Nguyên Bảo nhìn thấy, hắn chính là muốn cho hắn nhìn, trước tới nay nha đầu lười luôn là người của hắn, dù là là người, hay là tâm. Trấn phía tây có một con sông, cũng rất nhiều người vây ở bờ sông thả đèn hoa, trong đó đặc biệt nữ tử chiếm đa số, Thư Lan xa xa nhìn họ cầu nguyện với hà đăng trôi xuôi dòng, suy nghĩ một chút, lập tức để đèn lồng thỏ ngọc xuống, đặt vào trong sông, vừa định chắp tay trước ngực, lại thấy đèn lồng ở trong nước lăn một vòng, lập tức chìm xuống. "Lang ca ca..." Nàng bất mãn chu miệng lên, quay đầu lại nhìn về Tiêu Lang ngồi ở dưới cây liễu. Tiêu Lang cố nén mới không có bật cười, nghiêm trang giải thích: "Hà đăng của các nàng đều có cái đế, không sợ nước, cái này không được." Thư Lan bĩu môi, đi tới trực tiếp ngồi trên đùi hắn, thở phì phò oán trách: "Vậy sao ngươi không mua cho ta cái đế!" Mắt hạnh đen bóng phản chiếu ánh đèn mờ ảo trên sông, Tiêu Lang nhìn say mê, đưa tay ôm nàng, nhỏ giọng hỏi: "Họ thả hà đăng đặc biệt để hứa nguyện, A Lan có nguyện vọng gì sao?" "Cái gì là nguyện vọng?" "Chính là nàng muốn làm cái gì nhất." Thư Lan nghiêng đầu suy nghĩ một chút, một hồi lâu mới nói: "Ta nhớ ngươi ôm ta ngủ, tỉnh ngủ thì mẫu thân đã làm cơm ngon lắm." Tiêu Lang cúi đầu cười: "Cái này đơn giản, chờ chúng ta thành thân, ta ngày ngày ôm nàng ngủ, buổi sáng cũng sẽ làm cơm xong, chừng nào nàng tỉnh, thì chúng ta ăn." Thư Lan muốn hỏi hắn lúc nào thì thành thân, nhưng vừa ngẩng đầu, lại chống lại con ngươi hắn cười chúm chím, tựa như lúc tỷ phu nhìn tỷ tỷ. Nàng cảm thấy bây giờ Tiêu Lang đẹp mắt nhất, cho nên kìm lòng không được vòng chắc cổ của hắn, nhắm mắt lại, làm nũng với hắn: "Lang ca ca, ngươi cũng hôn ta..." Tiêu Lang sửng sốt, theo bản năng nhìn thoáng qua chung quanh. Mới vừa đến bờ sông thì hắn cố tính chọn chỗ tương đối xa, phía bên phải là một mảnh rừng sâu thẳm, bờ sông nước chảy nhanh, bình thường sẽ không có người tới đây, hơn nữa sau lưng có hàng cây thông cây liễu, cành liễu rậm rạp buông xuống dưới, lại có bóng đêm che giấu, trừ phi đến gần, nếu không người ở ngoài tuyệt đối không thấy rõ tình huống của bên này. "A Lan..." Miệng đắng lưỡi khô hôn lên môi anh đào của nàng, đầu lưỡi truy đuổi cái lưỡi thơm của nàng. Một tay vòng quanh hông của nàng, một tay không bị khống chế cởi ra thắt lưng của nàng, thuần thục duỗi vào, đặt lên một bên tròn trịa, nhẹ nhàng vuốt ve, ngắn ngủi một tháng không thấy, nơi này hình như lại trở nên lớn một chút, mềm nhũn, để cho hắn yêu thích không buông tay. Khi ngón tay hắn trong lúc vô tình xẹt qua đỉnh anh đào thì thân thể Thư Lan run lên, phát ra một tiếng kêu nhỏ, lại bị hắn nuốt xuống. "Lang ca ca, đừng!" Thư Lan lấy tay đẩy lồng ngực của hắn ra, thở phì phò kháng cự. "Sao vậy? Khó chịu chỗ nào sao?" Thấy nàng cau mày, Tiêu Lang nghi ngờ, tay cũng lui ra. Thư Lan lắc đầu một cái, tựa vào trong ngực hắn, bỉu môi mà nói: "Tỷ tỷ nói rồi, trước khi thành thân không cho ngươi sờ chỗ này của ta nữa, càng không cho phép ngươi chọc vào, nếu không nàng sẽ không để ý đến ta." Ngày đó tỷ tỷ hỏi nàng rất nhiều chuyện, cuối cùng mặt đen lại dạy dỗ nàng dừng lại, nghiêm túc tựa như lần trước dặn dò nàng không cho nam tử ngoại trừ người nhà đụng, chỉ là lần này đối tượng đổi thành Tiêu Lang. Tiêu Lang hoàn toàn trợn tròn mắt, rốt cuộc Uyển tỷ biết được bao nhiêu rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro