chap 61: ngọt ngào sau thành thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc thanh minh, hai ngày trước một cơn mưa nhỏ, mà nay sau cơn mưa trời lại sáng, thừa dịp đất xốp, chính là thời điểm tốt trồng hoa. Tiêu Lang đã thức dậy từ sớm, trước tiên kéo xe trâu tới, mang lưỡi cày, đậu phộng dời đến trên xe, sau đó cắt cỏ dại cho con trâu mới nuôi hôm qua, lúc này mới bắt đầu chuẩn bị điểm tâm. Một ít cháo, chút thức ăn hai món mặn, tất cả đều chuẩn bị xong, rửa tay, đi vào nhà gọi Thư Lan rời giường. "A Lan, dậy." Hắn cúi người đứng ở trước mép giường, bàn tay đưa vào quần áo trong rộng thùng thình của nàng, chuẩn xác đặt lên một bên anh đào, vừa nhẹ nhàng vân vê, vừa nhìn mặt của Thư Lan. Đây là biện pháp hắn suy nghĩ ra trong ba năm để gọi nàng rời giường, vừa thú vị, lại có tác dùng. Tầng tầng tê dại theo nhau mà đến, Thư Lan bất đắc dĩ mở mắt ra, bĩu môi đẩy móng vuốt sói của hắn, nửa chống ngồi dậy, đầu đầy tóc đen từ trên vai nàng xõa xuống, càng nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của nàng, có loại lười biếng quyến rũ. Tiêu Lang nuốt một ngụm nước bọt, bởi vì hôm nay muốn xuống ruộng, tối hôm qua hắn chịu đựng không có muốn nàng, không ngờ chỉ là một tư thế rời giường cũng có thể quyến rũ hắn rục rịch ngóc đầu dậy. Không được, không thể nhìn tiếp nữa, hắn sợ hắn không nhịn được. Từ trong ngăn tủ lấy ra một bộ áo hơi cũ màu đỏ vàng đưa cho nàng, tận mắt nhìn chằm chằm nàng mặc, Tiêu Lang thở phào nhẹ nhõm, khom lưng thay giày váy mềm cho nàng. Cơm nước xong, Tiêu Lang đeo mũ sa to lớn cho nàng, "Bên ngoài mặt trời lớn, cẩn thận chớ để nắng ăn đen." Thư Lan ngáp một cái, vung lên lụa mỏng màu trắng nhìn hắn: "Vậy trước kia ngươi ở bên ngoài chạy loạn làm sao không sợ rám đen?" Hiện tại đen thùi lùi, khẳng định không sợ, bởi vì phơi hay không phơi đều rất đen. Tiêu Lang lôi kéo nàng đi ra phòng bếp, vừa khóa cửa vừa nói: "Nam càng đen càng tốt, nữ sẽ phải trắng mới dễ nhìn." Nói tới chỗ này, lại nghĩ tới thân thể nàng trắng mịn mềm mại bị hắn đè ở phía dưới thì hai người màu da đối lập, cái loại trùng kích mãnh liệt đó mỗi lần để cho sóng lòng hắn sôi sục, khó kìm lòng nổi, nhưng nếu nàng biến thành đen, chẳng phải mất rất nhiều niềm vui thú sao? Thư Lan cũng không biết hắn suy nghĩ trong đầu đều là loại chuyện đó, dù thế nào đi nữa hắn nói cái gì chính là cái đó thôi. Đóng cửa lại, Tiêu Lang ngồi ở vị trí đánh xe, để Thư Lan ngồi ở phía sau hắn, lúc này mới vội vàng đánh trâu đi tới đất đai Thư gia. Săn thú đủ kiếm tiền chi tiêu trong nhà, hắn cũng không tiếp tục đặt mua đất đai, chỉ là phu thê Tần thị giao đất đai cho hắn xử lý, hắn chỉ nghe mệnh, cũng chừng ba mẫu đất, thu thập cũng nhẹ nhàng linh hoạt, một mình hắn hoàn toàn có thể giải quyết. Đi ngang qua trước cửa nhà Lý Chính, vừa vặn một oa tử trắng trẻo mập mạp chạy ra, nhìn thấy bọn họ, ngẩn người, sau đó lớn tiếng hô "Đại cữu, đại cữu mẫu, các ngươi đi tới à?" Đó là con trai Văn Lang của Thúy Hà, hôm nay đã bảy tuổi rồi, so với Cẩn Lang lớn hơn một tuổi. Tiêu Lang "Ừ" một tiếng, lập tức thu hồi tầm mắt, không nhìn hắn nữa. Văn Lang thụ sủng nhược kinh, đại cữu luôn luôn lạnh lẽo, thế nhưng hôm nay đáp lại hắn? Hắn mừng rỡ chạy về phòng, nói tin tức tốt cho mẫu thân nghe. Thúy Hà sờ sờ đầu con trai, trong lòng cảm khái vô hạn. Năm ngoái muội muội Liên Hoa được như nguyện gả vào nhà Tôn địa chủ trấn trên, cũng chỉ làm tiểu thiếp cho Tôn Nhị thiếu gia háo sắc, mở đầu hai tháng rất được sủng ái, sau Tôn Nhị thiếu gia lại có niềm vui mới, một tháng cũng chỉ đi tới chỗ nàng ấy hai ba lần, chủ mẫu diện từ tâm ngoan liền bắt đầu cho nàng "mang giầy chật". Liên Hoa ăn mấy lần thua thiệt, cũng không biết nàng nghĩ như thế nào, thế nhưng thừa dịp Tôn Nhị thiếu gia đi đến chỗ của mình thì nhắc tới Thư Lan, khen Thư Lan thành tiên nữ trên trời, Tôn Nhị thiếu gia ngứa ngáy trong lòng, đặc biệt cùng Liên Hoa trở lại Thanh Sơn thôn ở mấy ngày, chỉ để tận mắt nhìn thấy bộ dạng của Thư Lan. Thư Lan bình thường căn bản không ra khỏi cửa, thỉnh thoảng ra ngoài cũng là có Tiêu Lang hầu ở bên cạnh, theo lý thuyết, Tôn Nhị thiếu gia căn bản đụng không tới nàng, nhưng cũng không biết Tôn Nhị thiếu gia là vận khí tốt hay là không tốt, thật sự để cho hắn một lần gặp gỡ tình cảnh hai người ra cửa. Xa xa nhìn dáng vẻ Thư Lan yểu điệu lả lướt, lại có nũng nịu ngọt ngào dịu dàng phong tình, lập tức làm cho thân thể hắn ngứa ngáy, ỷ vào mình cũng coi như có chút quan hệ, bắt đầu tìm kiếm vụng trộm. Biết Tiêu Lang cứ vài ngày sẽ phải vào núi săn thú, lại có Liên Hoa nói cho hắn biết Thư Lan gần như cả ngày đều ngủ ở nhà, Tôn Nhị thiếu gia liền kiên nhẫn chờ, chỉ chờ ngày nào đó Tiêu Lang vào núi, hắn sẽ lập tức leo tường mà vào, đến lúc đó đối phó một tiểu nương tử ngủ say, còn không phải là dễ như trở bàn tay sao? Nếu làm tốt thì thần không biết quỷ không hay đấy. Hắn suy nghĩ thật không tệ, đáng tiếc có chỗ sai, về nhà bị Thúy Hà tình cờ nghe được hắn cùng với Liên Hoa nói nhỏ. Thúy Hà lúc này lặng lẽ chạy tới nhà Tiêu Lang, nói chuyện cùng Tiêu Lang một lần. Cho tới hôm nay, nàng đều nhớ đến lúc ấy trên người Tiêu Lang tản mát ra khí tức lạnh lẽo. Ngày kế Tiêu Lang liền xách theo mũi tên lên đường, rồi quay đầu lại từ hậu viện về nhà, xui xẻo Tôn Nhị thiếu gia mới vừa leo tường đi vào, lập tức bị Tiêu Lang hung hăng cắt đứt một chân, kêu thảm bị khiêng trở về nhà. Chỉ như vậy, thì hắn cũng không coi là xui xẻo. Sau khi về nhà, chân Tôn Nhị thiếu gia được lang trung nối lại, ở nhà dưỡng bệnh hơn một tháng, hoàn toàn không có tâm tư quyến rũ Thư Lan, lần nữa tại chỗ khác trêu hoa ghẹo nguyệt, dần dần, chuyện này cũng bị người đời quên lãng. Có một lần Tôn Nhị thiếu gia từ kỹ viện trở lại, đột nhiên bị một bóng đen kéo vào ngõ, chỉ nghe một tiếng thét nhất thanh rồi im bặt. Chờ gã sai vặt xách theo đèn lồng chạy tới, chỉ thấy Tôn Nhị thiếu gia nằm trên mặt đất, trên cổ máu tươi chảy ròng, lại bị người một kích trí mạng. Huyện nha phái người lùng bắt hung thủ, đều vặn hỏi một phen người có thù oán cùng Tôn Nhị thiếu gia, trong đó bao gồm Tiêu Lang, đáng tiếc Tôn Nhị thiếu gia đắc tội với quá nhiều người, hoặc là nữ nhi tá điền, hoặc là trộm phụ nữ có chồng nhà người ta, về điểm này Tiêu Lang không được coi là có thù oán sâu đậm, huyện nha vừa không có chứng cớ, sau khi thẩm tra cũng thả người, đến nay cũng không bắt được hung thủ giết người. Người khác cảm thấy hoài nghi, Thúy Hà lại nhận định chuyện này là Tiêu Lang gây nên, nhưng nàng cũng chỉ là suy đoán. Dĩ nhiên, cho dù có chứng cớ, nàng cũng sẽ không ngu đến mức tố giác Tiêu Lang, dù sao bởi vì chuyện này, mặc dù Tiêu Lang đối với nàng vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng cũng ít nhiều gì đã giúp mấy lần. À, đúng rồi, sau khi Tôn Nhị thiếu gia chết, Liên Hoa về nhà, không biết thế nào lại bị người đàn ông trung niên lúc trước cầu hôn nàng tư tình ở trong rừng, chưa tới ngày lập tức gả. Nghe nói người đàn ông xấu xí cả ngày nhìn đăm đăm vào nàng, chỉ sợ nàng chạy, hôm nay Liên Hoa lớn bụng, muốn chạy cũng không chạy khỏi. Không biết sự kiện có quan hệ với Tiêu Lang hay không, có lẽ là có, Thúy Hà lặng lẽ nghĩ. Số mệnh người ta chính là không giống nhau, đều là bị trượng phu nhìn chằm chằm, Tiêu Lang người ta là sợ Thư Lan bị người khi dễ, còn Liên Hoa thì, haiz, ai bảo nàng tự làm tự chịu... * Bên này Tiêu lang cùng Thư Lan đến trồng đậu, Tiêu Lang dắt trâu đi ở trước mặt cày, Thư Lan gieo giống ở phía sau. Công việc gieo giống rất nhẹ nhàng, lấy hai hạt đậu từ trong giỏ ném vào luống, hai chân giẫm xuống ép vào trong đất. Nếu là nàng dâu có kinh nghiệm ném mầm móng vừa nhanh vừa chuẩn, bảo đảm khiến nơi hai mầm móng rơi cách nhau đúng khoảng cách. Thư Lan làm còn chưa thuần thục, Tiêu Lang cố ý thả chậm tốc độ đuổi trâu, khiến Thư Lan có thể theo kịp hắn. Hai người cứ như vậy vừa trồng trọt vừa nói chuyện, mệt mỏi cùng nhau nghỉ ngơi, bất tri bất giác cũng gieo xong ba mẫu đất. Kết thúc, hai người ngồi ở trên xe trâu ăn lương khô mang theo, sau đó Tiêu Lang để Thư Lan nằm xuống nghỉ ngơi, hắn từ từ lấp ruộng, xong còn muốn kéo cối xay, cũng may hắn khí lực lớn, một hơi làm xong cũng không cảm thấy mệt mỏi. Mặt trời lặn về hướng tây, hai người trở về nhà. Sau khi ăn xong tắm xong, Tiêu Lang chỉ mặc một cái quần cụt nằm ở bên cạnh Thư Lan, nghiêng đầu nói với nàng: "A Lan, hôm nay ta mệt quá, nàng giúp ta xoa xoa bả vai!" Thư Lan nghe giọng hắn đáng thương, cũng biết hắn thật sự là mệt mỏi, lập tức từ trong chăn chui ra, quỳ gối bên cạnh hắn thay hắn vuốt ve. Tiêu Lang thõa mãn hừ một tiếng, lại nói: "Như vậy nàng sẽ không dùng lực được, cho nên ngồi ở trên người ta thôi." Thư Lan lập tức ngoan ngoãn ngồi ngang hông hẹp gầy gò của hắn, một lát vuốt ve đầu vai cho hắn, một lát thay hắn đánh sau lưng, chỉ một chốc, nàng lại ra một thân mồ hôi. Nếu biết người khác đang nhắm mắt lại hưởng thụ khoái cảm tiểu mông nàng khi mè nheo bên hông hắn, nàng nhất định sẽ hung hăng cho hắn một quyền. "Ngực ta miệng ta cũng khó chịu, nàng thay ta xoa xoa." Tiêu Lang để cho nàng đi xuống trước, lật người, sử dụng ánh mắt ý bảo nàng lần nữa đi lên. Thư Lan vừa định đi lên, chợt liếc thấy hạ thân hắn nhô lên thật cao, không khỏi nhíu mày mà hỏi: "Sẽ không lại muốn đi vào chứ?" Mỗi lần muốn đều bị hắn giày vò đến nửa đêm, mặc dù rất thoải mái, nhưng nàng thật là có chút kinh sợ rồi, đặc biệt là bây giờ nàng chỉ muốn ngủ sớm một chút. Tiêu Lang kéo tay của nàng nhẹ nhàng vuốt ve, đáng thương mà nhìn nàng: "A Lan, ta không muốn đi vào, nàng cũng biết, nơi đó của ta không phải là có thể khống chế, ta bảo đảm không úp sấp trên người nàng mà! Ngoan, nhanh ngồi trên bụng ta, ngực ta miệng ta đau..." "Vậy chàng nói lời giữ lời, không cho gạt ta nữa!" Thư Lan đầy bụng hoài nghi nhìn hắn chằm chằm, thấy hắn gật đầu, tựa như hắn rất mong muốn nàng ngồi trên bụng hắn, thay hắn vuốt ve ngực. Tay nhỏ bé trắng mịn khi ấn trên ngực hắn, đụng phải nơi nào cũng có thể đốt một đám lửa tình, ánh mắt Tiêu Lang sáng quắc nhìn Thư Lan nở nụ cười, nghe nàng bởi vì nghiêm túc xoa bóp phát ra tiếng thở khẽ, tầm mắt từ từ rơi vào nơi đẫy đà đang nhẹ nhàng lắc lư trước ngực nàng, nơi nào đó càng thêm cứng rắn, bàn tay không nhịn được lặng lẽ vuốt ve eo nhỏ nhắn của Thư Lan, lấy lòng nói: "Ừ, thật thoải mái, A Lan, ta cũng vậy thay nàng xoa xoa nhé!" Mặc kệ Thư Lan có đồng ý hay không, một tay kia đưa vào trong áo cầm một khỏa rất tròn nắn bóp. "Không cần ngươi thay ta xoa!" Nếu Thư Lan không hiểu lòng dạ nhỏ mọn của hắn, ba năm nay không cùng hắn ngủ một chăn rồi, uốn éo người định đi xuống, nhưng Tiêu Lang làm sao có thể để cho nàng được như ý, đột nhiên ngồi dậy, ôm chặt nàng vừa hôn vừa sờ, giở trò, còn ghé vào bên tai nàng nói lời tâm tình. Chỉ chốc lát sau, Thư Lan đã không còn hơi sức, thở hồng hộc nằm ở đầu vai hắn. Tiêu Lang hả hê cười, hai ba cái đã lột quần áo của hai người, nâng tiểu mông của nàng lên, nhắm ngay vị trí liền rất nhanh đi vào, trong miệng phát ra một tiếng thỏa mãn thở dốc. "Ngươi lại gạt ta, ngươi nói không tiến vào đấy!" Thư Lan bị hắn giữ cái mông không thể khống chế trên dưới lên xuống, thở hổn hển tố cáo nói. Con ngươi Tiêu Lang đen nhánh mỉm cười nhìn nàng, "Nhưng ta chỉ bảo đảm không úp sấp trên người nàng thôi, chưa bao giờ nói không đi vào mà! A Lan, như vậy nàng thật sự không thích sao? Thật sự không thích?" Nâng nàng lên thật cao, lại chợt rơi xuống, đỉnh càng sâu càng chặt. "Không... A, thích, thích, chàng nhẹ một chút... Quá sâu..." Thư Lan ôm thật chặt đầu của hắn, không ngăn được kêu lên. "Kêu đi!" Môi nóng rực lưu luyến ở nơi cổ tinh tế như đồ sứ, hạ xuống dấu vết thuộc về hắn, eo hẹp lại nặng nề đi lên, đổi lấy nàng mềm yếu hừ gọi. "Lang ca ca, đừng... A..." Không biết đã trải qua bao lâu, Tiêu Lang chậm lại tiết tấu, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn đã nóng lên của nàng: "A Lan, còn mệt không?" Thư Lan theo hắn động nhẹ nhàng phập phồng, trong mắt hạnh một mảnh thủy quang mờ mịt, nàng ôm lấy cổ của hắn, kiều kiều mà đáp: "Ngủ... Còn chưa có đủ chưa..." Bàn tay Tiêu Lang vuốt ve lưng ngọc của nàng có chút khựng lại, sau đó từ từ dời lên trên, bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, con ngươi sâu thẳm xẹt qua ánh sáng nguy hiểm, giọng nói khàn khàn: "Nàng vẫn cảm thấy buồn ngủ sao? Xem ra là ca ca còn chưa dùng đủ sức..." "Hả?" Thư Lan không hiểu ý tứ của hắn, vô tội ngước mắt nhìn hắn, môi nhỏ hồng nộn không ý thức phát ra lời mời. Tiêu Lang cực kỳ yêu bộ dáng nàng bây giờ, si ngốc nói: "A Lan, cứ như vậy nhìn ta, chớ nhắm mắt lại!" Bàn tay cường tráng có lực nắm thật chặt eo nhỏ đỡ nàng, lần nữa ngang hông phát lực, cấp tốc vào càng sâu càng mạnh, ánh mắt lại khóa nàng thật chặt, nhìn dáng vẻ hồn nhiên dần dần hóa thành quyến rũ phong tình không gì sánh bằng, càng xem lại càng khát vọng, càng khát vọng lại càng nghĩ muốn nàng thật sâu! Thoáng qua, trong phòng yên tĩnh cũng chỉ còn lại có hai người vong tình thở gấp yêu kiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro