chap 66: ngoại truyện về bánh bao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ sau khi quyết định muốn đứa bé, Tiêu Lang lập tức bắt đầu lưu ý đến nguyệt tín của Thư Lan. Trước kia, hắn nhìn qua sách thuốc ghi lại về triệu chứng có thai, biết một khi nữ tử lập gia đình không có nguyệt tín, cũng rất có thể là mang thai. Cho nên, khi nguyệt tín của Thư Lan nửa tháng vẫn chưa đến, hắn đánh xe mang Thư lan đi Trình phủ, loại chuyện như vậy, hắn cái gì cũng không hiểu, phải nhờ Uyển tỷ giúp đỡ. Biết nguyên nhân hai người đến, Thư Uyển vội sai người đi tìm lang trung, cuối cùng xác định Thư lan có thai gần hai tháng. Thư Lan rất vui mừng, tựa bên cạnh tỷ tỷ hỏi thăm lúc nào thì có thể sinh con nít, trong mắt hạnh thật to tất cả đều là mong đợi. Tiêu Lang nửa vui nửa buồn, có đứa bé, cuối cùng giải quyết xong tâm sự của nàng, nhưng trong lòng hắn vô cùng sợ... Thư Uyển đã biết tại sao Tiêu Lang không muốn đứa bé, thấy vẻ mặt hắn khẩn trương, cười với hắn nói: "Ngươi đừng lo lắng, nhất định A Lan sẽ không có chuyện gì, nếu ngươi sợ chăm sóc nàng không tốt, trước lúc nàng sinh đứa bé hai người các ngươi ở lại đây đi, Lý ma ma rất hiểu chăm sóc phụ nữ có thai, ngươi cứ thoải mái thôi." Hiện tại đã bắt đầu lo lắng, vậy tương lai bảy, tám tháng nên làm thế nào cho phải đây? Thật là ngốc! "Được, vậy trước hết chúng ta ở đây." Tiêu Lang không chút nghĩ ngợi mà nói, chỉ có như vậy, hắn mới có thể hơi an tâm. Buổi tối nghỉ ngơi, Thư Lan hưng phấn ngủ không yên, vùi ở trong ngực Tiêu Lang càng không ngừng nói chuyện, "Lang ca ca, ngươi nói đứa bé trong bụng ta là con trai hay là con gái vậy? Ta muốn sinh bé trai như Cẩn Lang vậy, chỉ là Nữu Nữu cũng thật đáng yêu, tỷ tỷ nói Nữu Nữu lớn lên giống ta, ngươi nói đi?" Kéo bàn tay Tiêu Lang qua đặt ở trên bụng bằng phẳng của nàng. Nữu Nữu, Tiêu Lang suy nghĩ một chút, đừng nói, dáng dấp Nữu Nữu thật rất giống nha đầu lười. Suy nghĩ của hắn dần dần phân tán, nếu như bọn họ cũng sanh con gái, nàng khẳng định cực kỳ giống nha đầu lười, vừa nghĩ tới tương lai sẽ có một tiểu nha đầu mở mắt to như nước trong veo gọi hắn là phụ thân, hắn lập tức không nhịn được cười, nhẹ nhàng vuốt ve bụng Thư Lan, hôn trán nàng: "Sinh khuê nữ đi, cũng giống nàng trắng noãn đẹp mắt." Đây là lần đầu tiên sau khi hắn biết được nàng mang thai lộ ra nụ cười, Thư lan hôn bả vai hắn một cái, học tỷ tỷ an ủi hắn như vậy: "Chàng hãy yên tâm đi, ta không sao ." Có lẽ là đứa bé nghe được cha mẹ nói chuyện, biết phụ thân còn chưa gặp mặt này rất lo lắng cho mẫu thân, tiểu bảo bảo vẫn luôn ngoan ngoãn, chưa bao giờ náo Thư lan, loại chuyện nôn mửa đó nàng cũng không gặp phải, an an ổn ổn đã đến ngày sắp sanh. Thư Uyển tự mình đỡ muội muội vào sớm chuẩn bị thỏa đáng phòng sinh, mấy người Lý ma ma cũng đều bận rộn . Đau bụng sinh khiến cái trán của Thư lan toát ra mồ hôi hột, nàng muốn kêu đau với nam nhân của nàng đang ngồi ở bên cạnh nàng, nhưng nhìn gương mặt tuấn tú của hắn thường ngày trầm ổn kiên nghị bởi vì lo lắng trở nên không có nửa điểm huyết sắc, nghĩ tới mấy tháng gần đây hễ nàng có chút không thoải mái hắn lập tức nhanh chóng mồ hôi đầm đìa, nàng cười che giấu đau đớn của mình, "Lang ca ca, ta không có đau chút nào, cũng không sợ hãi chút nào, chàng đừng lo lắng." Nha đầu ngốc, làm sao sẽ không đau... Tiêu Lang lời gì cũng nói không ra được, hắn chỉ có thể tiếp tục thay nàng lau mồ hôi. Chỉ có lần này, về sau dù cho nàng khóc lóc cầu xin hắn, hắn cũng không để cho nàng chịu khổ như thế. Bà mụ lo lắng nhìn về phía Thư Uyển, muốn hỏi chủ ý của nàng, nữ nhân sanh con, tại sao nam nhân có thể ở bên trong? Thư Uyển lặng lẽ nháy mắt với muội muội. Đây là ám hiệu hai người đã sớm thương lượng xong, Thư Lan hiểu ngầm trong lòng, giơ tay lên sờ sờ mặt của Tiêu Lang, nhỏ giọng nói: "Lang ca ca, ta muốn ăn quế hoa cao quán Ngũ Phương, chàng đi mua giúp ta, một lát ta muốn ăn!" "A Lan ngoan, chờ nàng sanh xong ta lập tức đi mua." Tiêu Lang bắt được tay của nàng, đặt ở khóe miệng hôn, với bộ dạng bây giờ này của nàng, hắn phải nhìn tận mắt mới an tâm. "Ta muốn ăn bây giờ, chàng nhất định phải đi, nếu không ta sẽ càng khó chịu đấy!" Vừa vặn một hồi đau đớn ập tới, Thư Lan đau nhắm hai mắt lại, vẫn còn cắn môi để cho hắn đi, tóc mai sớm bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp. Tiêu Lang đau lòng, "Được được, bây giờ ta cho người làm đi mua..." Từ nhỏ đến lớn, nàng sợ nhất là đau! Nước mắt Thư Lan rơi lả chả nhìn hắn: "Ta chỉ muốn ăn cái ngươi mua, ngươi rốt cuộc có đi hay không, ta đau chết..." Tiêu Lang vội vàng chận lại miệng của nàng, "Không cho nàng nói bậy! Ta sẽ đi mua, ta sẽ đi mua! Nàng chờ ta trở lại!" Cúi người hôn trán nàng, ngay sau đó chạy như gió đi ra ngoài. Một giọt chất lỏng ấm áp theo cái trán chảy xuống, Thư lan biết đó không phải là mồ hôi, là nước mắt của hắn. Hắn lại khóc nữa, đây là lần thứ hai hắn rơi lệ ở trước mặt nàng... "Tỷ..." Đau nhức đánh tới, giống như có đồ vật gì đó muốn trượt ra từ trong cơ thể, tâm tư Thư Lan không nghĩ chuyện Tiêu Lang nữa, bắt được tay tỷ tỷ kêu lên. "Kìa, đầu lộ ra rồi! Tiểu nương tử dùng sức!" Vẫn đứng ở trước giường, bà mụ vui mừng kêu thành tiếng, thầm nói tiểu nương tử này là có phúc. Nữ nhân sinh có mau có chậm, chậm có thể phải từ rạng sáng đến trời tối đứa bé mới có thể ra, nhanh được thời gian một bữa cơm cũng không dùng tới, có lúc chân trước mới vừa phái người đi mời bà mụ, chân sau tức phụ liền sinh, giống như tiểu nương tử này, từ lúc bắt đầu đau bụng sinh cũng không bao nhiêu thời gian, hôm nay đứa bé nhanh chóng đi ra, thật là đời trước đã tu luyện phúc khí! Thư Uyển cũng vui mừng thay muội muội, nắm tay của nàng khuyến khích nàng. Thư Lan nghĩ tới lập tức mình sẽ có một đứa bé mập mạp trắng noãn, dùng hết sức toàn thân... Chờ Tiêu Lang vô cùng lo lắng chạy về, lập tức nghe bọn hạ nhân cùng kêu lên chúc mừng hắn, chúc mừng hắn được tiểu thiếu gia. Quế hoa cao trong tay bị nắm đến biến dạng bỗng chốc rơi trên mặt đất, hắn không kịp suy nghĩ nhìn về phía hậu viện, lúc này mới không tới hai khắc đồng hồ, nàng thế nhưng sanh xong rồi sao? Đợi Lý ma ma dặn dò hạ nhân đổi cái áo sạch sẽ đi vào nội thất thì hắn chỉ thấy nha đầu lười nằm ở trên giường, bĩu môi nhìn Thư Uyển oán trách: "Tỷ, tại sao Cẩn Lang và Nữu Nữu trắng như vậy, con của ta lại đen thùi lùi? Thật xấu xí!" Giọng nói có chút suy yếu, nhưng hắn vẫn nghe ra, trạng thái của lười nha đầu không tệ. Thư Uyển liếc thấy Tiêu Lang, cười tránh ra vị trí mép giường để cho hắn ngồi xuống, giễu giễu nói: "A Lan chê nhi tử ngươi xấu xí, ngươi giải thích với nàng tại sao con trai của ngươi sanh ra đen đi!" Ôm bụng đi ra ngoài, bả vai run run, rõ ràng cho thấy cố nén cười đấy. Tiêu Lang không đi xem nhi tử, sờ sờ mặt của Thư Lan: "Còn đau không?" Thư Lan theo dõi khuôn mặt cùng bàn tay hắn đều là màu đồng, giận đến cắn hắn một cái: "Đều là ngươi, cũng bởi vì ngươi đen, nhi tử mới đen như vậy đấy!" Tiêu Lang không cảm thấy đau chút nào, nàng mạnh như rồng như hổ như vậy, hắn ngược lại vui mừng, tất cả lo lắng đều hóa thành tràn ngập dịu dàng, nghe nàng vẫn nói nhi tử đen, lúc này hắn mới cúi đầu nhìn bên trái, sau đó thì nhìn thấy một oa nhi nho nhỏ, lông mi thật dài, miệng nhỏ phấn phấn, sau đó, là gương mặt của nhi tử màu lúa mì... Nhi tử sanh ra đen, trong lòng hắn rất vui mừng, nhưng hắn không dám biểu hiện ở trước mặt Thư lan, lấy lòng tự trách nói: "Là ta không tốt, ta không nên đen như vậy, nhưng bây giờ hắn đã được sanh ra rồi, cũng không có biện pháp, cứ như vậy đi. Hơn nữa, A Lan, nàng thật sự cảm thấy ta rất xấu xí sao?" Hắn đặt đứa bé tại giường bên, nghiêng người nằm lên, con ngươi sâu thẳm thâm tình nhìn nàng. Bị hắn nhìn không nháy mắt như vậy, Thư Lan không khỏi có chút nóng mặt, hắn xấu xí sao? Không xấu chút nào... Tiêu Lang thấy nàng không nói lời nào, cười hôn nàng: "Nhi tử lớn lên sẽ cường tráng giống ta, đến lúc đó hai chúng ta cùng nhau che chở nàng, chuyện gì trong nhà nàng đều không cần làm, A Lan, nàng cũng đừng chê hắn đen! Đúng rồi, suy nghĩ một chút, chúng ta đặt cho nhi tử cái tên gì mới tốt?" Hắn dịu dàng như vậy, uất ức trong lòng Thư Lan cũng biến mất, nhưng quay đầu lại thấy tiểu hắc nhân trong khố, nàng bĩu môi: "Gọi A Bạch, đại danh gọi là Tiêu Bạch, kêu mãi, có lẽ hắn sẽ biến trắng thôi!" Khóe miệng Tiêu Lang giật giật, vô luận là A Bạch hay là Tiêu Bạch, nghe cũng không có chút khí thế nào hết! Chỉ là, nhìn nương tử thở phì phò, hắn phải thỏa hiệp: "Ừ, không tệ, A Bạch thật là dễ nghe." Dù sao chỉ là một cái tên, gọi gì cũng giống nhau. Đáng thương thay, ngày sau uy chấn biên cương, làm kẻ địch nghe tin đã sợ mất mật Tiêu đại tướng quân, cũng bởi vì nguyện vọng tốt đẹp của nương đối với màu da của hắn, được đại danh không có chút khí thế như vậy, mà vẫn còn ngủ say. Hắn càng không biết, ngày sau hắn sẽ gặp một thiếu nữ gan lớn phách lối, thiếu nữ sáng rỡ gọi hắn là tiểu Bạch, nhưng hắn mặc kệ cứ yêu thương cưng chiều nàng... * Bởi vì ở cữ không tiện hoạt động, hai người tiếp tục ở Trình gia một tháng, cho đến ra khỏi tháng, Tiêu Lang đi về trước quét dọn trong nhà sạch sẽ một lần, sau đó mang thê tử và nhi tử về Tiêu gia. Ở Trình gia là vì chăm sóc cho Thư Lan tốt nhất, nhưng là vẫn không tốt bằng ở nhà mình... Muốn làm gì thì làm. Về đến nhà, Thư Lan ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi cho nhi tử bú sữa, Tiêu Lang ân cần ngồi ở bên cạnh, nhi tử hút bên trái, thì hắn vuốt ve bên phải, nhi tử ăn bên phải, hắn lập tức dời sang bên trái, thật là sờ thế nào cũng sờ không đủ. Trước khi sinh đã lớn lên, hôm nay sinh đứa bé, càng lớn hơn, mềm nhũn, để cho hắn yêu thích không buông tay. Lúc A Bạch bú sữa mẹ có một thói quen, cái miệng nhỏ nhắn ngậm bên này, tay nhỏ bé còn phải nắm bên kia chơi đùa. Hôm nay hắn nhắm mắt lại ăn, tay nhỏ bé theo thói quen đi bắt bên kia, kết quả chưa bắt được mềm mại quen thuộc, lại đụng phải một bàn tay thô ráp, còn bất kể như thế nào cũng không bỏ ra, tiểu tử nhất thời không bú sữa nữa, buông mẫu thân ra gào khóc khóc lớn lên. "Ồ ồ ồ, A Bạch không khóc nha..." Thư lan vội vàng ôm nhi tử nhẹ nhàng lay động, tức giận trừng Tiêu Lang: "Tránh qua một bên đi!" Tiêu Lang làm sao chịu đi, làm mặt dày từ phía sau nàng ôm lấy nàng, nhiệt tình ngậm vành tai của nàng liếm: "A Lan, mới vừa rồi ta xem hình như nàng cũng thật thoải mái, thật không muốn sao?" Đã sắp một năm không có đụng, hắn muốn đến sắp điên rồi! Trước kia nàng lớn bụng hắn không dám suy nghĩ nhiều, mà nàng sanh xong đứa bé, mỗi lần nhìn thấy phong cảnh nơi ngực nàng, buổi tối ôm thân thể mềm mại của nàng, hắn đều căng cứng khó chịu. Trên sách nói sau khi nử tử sinh một tháng là được sinh hoạt vợ chồng, bây giờ đã hơn một tháng. Thư Lan dĩ nhiên muốn, mới vừa rồi bị hắn đụng phải, nàng cũng đã động tình, nếu không sẽ không đợi đến khi nhi tử khóc mới giáo huấn hắn. "Ừ... Đợi lát nữa, chờ A Bạch ngủ... Đang..." "Mà ta không nhịn được..." Tiêu Lang thổi hơi vào trong tai nàng, hấp dẫn sờ về phía bên trong chân của nàng: "A Lan, nàng ôm hắn, ta ôm nàng..." Thư Lan vừa định gật đầu, ngực chợt đau nhói, cũng là tay A Bạch nhỏ bé cấu nàng, nơi đẫy đà tinh tế lập tức có thêm một vết đỏ. Tiểu tử móng tay dài, thường xuyên sẽ làm đau nàng, Thư Lan không có chuyện làm, chỉ muốn một lát thay nhi tử cắt bỏ móng tay. Trước kia nàng thường thường dụ dỗ Cẩn Lang, biết chăm sóc đứa bé như thế nào. Nàng đau đến hút khí, Tiêu Lang chú ý tới, sắc mặt lập tức khó chịu nhìn lên, bàn tay lôi A Bạch muốn đem hắn để qua một bên. A Bạch còn không có ăn đủ, lại bị hắn không chút nào dịu dàng, ủy khuất khóc lên. Lúc này mới về nhà một lát như vậy, nhi tử đã bị hắn làm khóc hai lần rồi ! Thư Lan đau lòng cho nhi tử, nửa điểm kiều diễm cũng không có, ôm nhi tử chuyển ra xa xa, không nhịn được thúc giục Tiêu Lang: "Ngươi đi ra ngoài nấu cơm đi, ta trước tiên dỗ hắn ngủ, ít đến phiền ta!" "Nhưng hắn bám riết lấy nàng!" Tiêu Lang nhìn chằm chằm nhi tử, bất mãn nói. Con thỏ nhỏ chết tiệt kia, lại dám bám riết mẫu thân nó, còn làm hư chuyện tốt của hắn! "Bám riết ta ta nguyện ý, hắn nhỏ như vậy, biết cái gì à? Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi!" Thư Lan lười phải giảng đạo lý cùng hắn, quay lưng lại, nhẹ giọng dụ dỗ nhi tử: "A Bạch bú sữa nhé, ăn cho trắng mập, không giống cha ngươi đen như vậy!" Cuối cùng không có người quấy rầy hắn bú sữa mẹ rồi, A Bạch y y nha nha hừ hai tiếng, chôn ở trong ngực mẫu thân tiếp tục vừa ăn vừa chơi. Nhi tử khéo léo đáng yêu, Thư Lan cúi đầu nhìn hắn, không nỡ dời mắt. Tiêu Lang thấy Thư Lan quyết tâm không để ý tới hắn, giận đến tông mành cửa đi ra ngoài. Ăn cơm trưa, A Bạch đã ngủ rồi, Thư Lan nhìn chằm chằm Tiêu Lang một lát, thấy mặt hắn lạnh lẽo, biết hắn còn đang tức giận, nhưng nàng cũng không cảm thấy mình có lỗi, định nằm ở sát người nhi tử A Bạch ngủ chung, không hề chú ý tới ánh mắt người khác buồn bã bi thương. Trong mơ mơ màng màng, thân thể bị người ôm đến một bên, ngay sau đó lập tức bị người cởi xiêm áo. Nàng mở mắt, vừa vặn thấy Tiêu Lang cúi đầu ngậm vào một bên màu đỏ anh đào của nàng, đã lâu không tiếp xúc làm cho nàng thoải mái hừ ra tiếng. Tiêu Lang dừng động tác lại, tựa như trừng phạt cắn nàng một cái: "Nàng cũng chỉ nghĩ tới nhi tử..." Thư Lan không nói gì, đè ép đầu của hắn ý bảo hắn tiếp tục, chân trắng mịn quấn lên eo gầy gò hẹp của hắn, gần như chỉ trong nháy mắt, nàng cũng cảm giác hắn dâng trào chỉa vào cửa động mềm mại, nhẹ nhàng liếm, mang cho nàng vui vẻ quen thuộc. "Lang ca ca, đi vào..." Nàng ôm lấy cổ của hắn, thở hổn hển dường như muốn mời, thân thể nhạy cảm sớm bị hắn khiêu khích xuân thuỷ tràn trề. Tiêu Lang tựa như không nghe thấy, tiếp tục ngậm ngực của nàng thả ra ngậm vào, cho đến khi Thư Lan khó nhịn uốn éo người, hắn mới từ từ đi vào, lại dừng ở chỗ cửa động nhẹ nhàng mài, con ngươi sâu thẳm khiêu khích nhìn nàng bị tình dục nhuộm khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, nhìn mắt hạnh nàng hơi nước mờ mịt: "A Lan, muốn ta đi vào sao?" "Muốn, chàng đi vào đi!" Thư Lan chủ động nâng eo lên, muốn cho cứng rắn của hắn lấp đầy nàng. Tiêu Lang hít sâu một hơi, vội cầm giữ eo nhỏ của nàng, "Vậy nàng nói, nàng thích nhi tử nhiều, hay là ưa thích ta nhiều?" Nhắc tới nhi tử, Thư Lan thoáng tỉnh táo lại, nghiêng đầu nhìn hắn, chính là không nói lời nào. Dưới người nàng là chăn bông hải đường hồng mới tinh, ánh hồng rực rỡ nổi bật lên thân thể của nàng oánh nhuận như tuyết, lông mày nhỏ dài kẻ đen càng thêm rõ ràng. Cặp mắt kia to như nước con ngươi trong veo, cứ như vậy mang theo khiêu khích nhìn hắn, khiến huyết dịch hắn toàn thân sôi trào, hận không thể một cái mà vào, vào nụ hoa nàng ấm áp chặt khít, cảm thụ bên trong cánh hoa mềm mại bao chặt. Nhưng này là hắn đấu cùng nàng, người nào động trước, người đó sẽ thua. Tiêu Lang muốn lui ra ngoài, nhưng lại không bỏ được tư vị này *, bây giờ mặc dù cũng chưa hề đụng tới, môi nhỏ cánh hoa của nàng lại tự chủ trương khước từ hấp thụ của hắn, khẽ co khẽ rút, từ từ để cho hắn trầm luân. "A Lan, nàng nói đi, là thích nhi tử nhiều, hay là ưa thích ta nhiều?" Hắn đè ở trên người nàng, đang cầm đẫy đà của nàng gặm cắn, hắn muốn làm người quan trọng nhất trong lòng nàng. "Ừ... Thích nhi tử nhiều, như thế nào, có phải chàng muốn đi ra ngoài hay không?" Thư Lan đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn nam nhân, đưa cái lưỡi ra liếm liếm môi, cọ xát lâu như vậy, nàng chợt có chút khát nước, nếu hắn bởi vì nàng thích nhi tử nhiều nên không muốn nữa, thì nàng đi uống nước. Hừ, khỏi phải nghĩ cũng biết hắn đang muốn lừa nàng, nàng không dễ bị lừa đâu! Không biết là bị lời của nàng chọc giận, hay là bị động tác nàng liếm môi hấp dẫn, Tiêu Lang chợt đứng thẳng eo rất nhanh đi vào, đè ép hai tay của nàng mạnh mẽ va chạm. A Lan càng ngày càng không nghe lời, hắn muốn trừng trị nàng thật tốt! Lực ma sát mang theo tầng tầng mãnh liệt khoái cảm, Thư Lan không còn kịp thưởng thức tư vị thắng lợi nữa, lập tức bị hắn đụng phải ê a kêu, không còn có ý đồ tranh cường đấu thắng kia, cảm giác kia quá cường liệt, nàng muốn ôm hắn! "Lang ca ca, buông ta ra... Ừ, ta... Ta muốn ôm chàng!" Nàng thử thăm dò tránh thoát trói buộc của bàn tay hắn. "Vậy ta cùng nhi tử người nào quan trọng?" Tiêu Lang đè ép nàng thật chặt, phía dưới vào càng ngày càng sâu, mắt vững vàng nhìn chằm chằm nàng. "A, chậm một chút, chậm một chút, nhi tử, nhi tử!" Thư Lan không cách nào thổ lộ lửa tình trong cơ thể, chỉ có thể lắc đầu, chết sống không chịu nhả ra. Mồ hôi trên mặt Tiêu Lang nhỏ giọt xuống, hắn không để ý tới Thư Lan nữa, chợt thối lui đến cửa động, sau đó sẽ hung hăng đi vào, lần lượt trực tiếp tiến thẳng, cảm nhận được cánh hoa nàng chợt co rút mãnh liệt, biết nàng sắp tới, nhưng vẫn là mạnh mẽ đi vào, không chịu giống như kiểu trước đây cho nàng thời gian hòa hoãn. "Lang ca ca, đừng, đừng, a!" Khoái cảm ập tới, Thư Lan nắm chăn kêu lên, cũng không đợi nàng thở bình thường, hắn lại một lần so với một lần rất nhanh đi vào, liên tiếp kích thích cả người nàng run rẩy, muốn tránh, lại bị hắn giam cầm không thể động đậy chút nào, "Chậm một chút, chậm một chút, được rồi ca ca, được rồi ca ca... A..." Tiêu Lang thanh khí thô nặng, hoàn toàn đắm chìm trong *, nam nhân lâu không ăn thịt, một khi thịt đến khóe miệng, thì muốn ăn đủ. Hắn thật ngông cuồng dữ dội, Thư Lan cũng không chịu được nữa rồi, thân thể lại một lần khóc kêu lên: "Ngươi quan trọng ngươi quan trọng... A, được rồi ca ca, ngươi quan trọng..." Rốt cuộc nghe được điều muốn nghe, Tiêu Lang cố nén * cũng khó có thể kiên trì, chợt lật người nàng, chen cứng rắn vào trong khe mông nàng, kêu rên tiết ra ngoài. Thư Lan vô lực nằm ở trong chăn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nước mắt lã chã, cái miệng nhỏ nhắn gấp rút thở hổn hển. Tiêu Lang thu thập qua loa phía dưới, nghiêng người nằm ở bên người nàng, ôm nàng nhẹ giọng trấn an: "A Lan, mới vừa rồi ta quá... Nàng làm sao vậy? Nơi đó khó chịu sao?" Liên tục hưng phấn làm cho người ta khó thừa nhận, chỉ khi nào dừng lại, khoái cảm mới có thể từ từ dịu lại giải tán ra ngoài, Thư Lan dán lên lồng ngực của hắn hưởng thụ dư vị, căn bản nói không ra lời. Tiêu Lang lại tưởng nàng còn đang tức giận, khẩn trương tự trách nói: "A Lan, đều là ta không tốt, về sau không bao giờ ép nàng như vậy nữa, nàng đừng tức giận có được hay không?" Cúi đầu hôn trán nàng. Thư Lan xì bật cười, càng nghĩ càng thấy thật buồn cười, hắn lại muốn cùng nhi tử so đo xem ai quan trọng hơn? "Lang ca ca, chàng và A Bạch đều quan trọng, ta đều thích nhất!" Nàng nằm ở trên người hắn, ôm cổ của hắn nói. Con ngươi Tiêu Lang nhất thời sáng lên. * Bảy năm sau, phía sau núi Thanh Sơn thôn. Thấp thoáng sau rừng cây, một người một sói căng thẳng giằng co. Người, là một thiếu niên xem ra mới bảy tám tuổi, màu da hắn ngâm đen, áo ngắn vải thô trên người có mấy chỗ rách, phía trên dường như còn có vết máu. Nhưng hắn giống như không biết đau, vững vàng nắm mũi tên, đầu mũi tên sắc bén thủy chung nhắm ngay sói xám đứng xa hai trượng. Đầu kia hình như là con sói cũng mới trưởng thành không lâu, thân sói chưa đủ ba thước, nửa thân trước thấp phục, con ngươi màu nâu vững vàng theo dõi hắn. Tiêu Bạch bốn tuổi theo phụ thân vào núi săn thú, hắn biết, đó là tư thế sói chuẩn bị công kích. Hắn chỉ còn dư lại một mũi tên, phải bắn trúng chỗ yếu hại của nó, mặc dù hắn biết phụ thân đang ở phụ cận nhìn hắn, sẽ không để cho hắn xảy ra nguy hiểm, nhưng hắn vẫn suy nghĩ muốn tự mình giải quyết con sói đột nhiên xuất hiện này. Sói chuyển động, Tiêu Bạch nhanh chóng né sang một bên, tên dài nhắm ngay eo ếch con sói bắn ra. Mũi tên nhọn như hắn dự liệu bắn trúng chỗ yếu, Tiêu Bạch thở phào nhẹ nhõm, cũng không chờ hắn tỉnh táo lại, gió bên tai chợt nổi lên, con sói kêu thảm một tiếng lần nữa nhảy lên, bổ nhào tới hắn! Tiêu Bạch trợn to hai mắt, làm sao có thể, trước kia phụ thân cũng chỉ dùng một mũi tên đánh trúng eo sói... Chẳng lẽ là sức lực của hắn vẫn chưa đủ? Nhưng, bây giờ không phải là lúc truy cứu những điều kia, Tiêu Bạch thoáng qua liền trấn định lại, kịp thời lăn qua một bên, tránh thoát nanh sói xám, bả vai lại bị móng vuốt sói vồ một hồi, máu thịt lấm tấm khiến Tiêu Bạch đổ mồ hôi lạnh cả người. Sau khi rơi xuống đất, hắn thật nhanh rút chủy thủ cột vào một bên bắp chân ra, giả bộ té xuống đất, chờ con sói thử thăm dò lại gần thì hắn chợt nhào tới, ngăn chận đầu sói rồi đâm mạnh, mùi máu tanh nồng nặc đập vào mặt, thế nhưng hắn lại hồn nhiên không hay, từng phát từng phát đâm trúng con sói, cho đến khi sói xám không còn có động tĩnh, hắn mới thở hổn hển té ở một bên, nhìn đỉnh đầu bật cười, hắn giết chết một con sói, không cần phụ thân giúp một tay, hắn đã có thể giết chết một con sói. Tứ chi bủn rủn, hắn mệt mỏi nhắm mắt lại. Tiếng bước chân vang lên, hắn biết phụ thân đi tới, hắn cười mở mắt ra, mong đợi cha tán dương. "Còn ngồi? Mau đứng lên!" Tiêu Lang mặt lạnh, trên cao nhìn xuống thiếu niên thở hổn hển. "Phụ thân?" Tiêu Bạch nghi ngờ kêu lên, hắn làm sai chỗ nào sao? Hắn rõ ràng một mình săn giết một con sói! Tiêu Lang không nhìn vết thương trên vai nhi tử, đứng ở bên cạnh hắn, rút ra chủy thủ đã nhắm ngay cổ của Tiêu Bạch: "Nếu như ta mà là kẻ địch của ngươi, ngươi còn có hơi sức phản kháng sao?" Con ngươi Tiêu Bạch co rụt lại, ngay sau đó giải thích: "Nhưng người là phụ thân ta, ta biết rõ sẽ không hại ta!" "Cũng bởi vì ta là phụ thân ngươi, cho nên ngươi lập tức tin tưởng ta?" Tiêu Bạch gật đầu một cái, thấy phụ thân mặt lộ vẻ không vui, vội vàng lại lắc đầu: "Không phải, bởi vì chúng ta cùng nhau chung sống, ta biết rõ người sẽ không hại ta, cho nên tin tưởng người." "Hả? Vậy ý của ngươi là, chỉ cần là ngươi hiểu được người, ngươi tin cậy người, ngươi có thể yên tâm không hề do dự mà giao thủ cấp của mình cho đối phương sao?" "Dạ, nếu ta tin tưởng hắn, đương nhiên sẽ như vậy." Tiêu Bạch cũng không cảm thấy mình có lỗi gì. Tiêu Lang thu hồi chủy thủ, đỡ nhi tử lên, thay hắn xử lý vết thương, nếu không xử lý tốt thì sẽ phiền toái, trên miệng lại lạnh lùng hỏi: "Vậy nếu là ngươi phán đoán sai lầm rồi, nhìn người như đáng tin cậy, nhưng thật ra là cố ý đến gần ngươi, kì thực trong ngoài bất nhất, hoặc là hắn đang lúc ngươi lớn mạnh thì cúi đầu xưng thần, nhưng lúc ngươi bị thương vô lực thì cho ngươi một kích trí mạng, ngươi nên làm cái gì đây? Tựa như mới vừa rồi, nếu như mà ta đột nhiên muốn giết ngươi, ngươi nên làm cái gì? Hoặc là nói, ngươi có thể làm thế nào?" Sắc mặt Tiêu Bạch càng trắng bệch, thật sự là như vậy, hắn không có sức đánh trả, chỉ có một con đường chết. "Phụ thân, theo ý của người là, chẳng lẽ ta không nên tin tưởng người khác sao?" Hắn cau mày nói lên chất vấn, nếu phải phòng bị tất cả mọi người, chẳng phải là sống mệt chết đi sao? "Không, ngươi có thể tin tưởng người khác, nhưng không thể giao sinh mệnh mình cho người khác, mặc kệ ở dưới tình huống gì, ngươi đều phải bảo đảm bản thân có năng lực lui. Giống với mới vừa rồi, ngươi rõ ràng không cần giết chết con sói kia, ngươi có thể chạy trốn tới trên cây đợi nó rời đi, hoặc là gọi ta ra ngoài giúp ngươi, mà không phải cậy mạnh dùng hết toàn lực. Chỉ có thời điểm không có lựa chọn, mới có thể liều mạng, nhớ không?" Tiêu Bạch không nói gì, hắn cần suy nghĩ thật kỹ lời phụ thân nói. Động cơ giết sói, là vì muốn chứng tỏ bản thân với phụ thân, như vậy, nếu là đổi thành đồng bạn khác, hắn đại khái cũng sẽ ra tay, cũng là để chứng tỏ bản thân, vì hắn có lòng hư vinh. Cho nên, nếu là đồng bạn không có địch ý với hắn, thu hoạch của hắn cũng chỉ là được bọn họ hâm mộ, một khi bọn họ chứa địch ý, cái giá hắn phải trả chính là tính mạng. Vì hư vinh không đáng, thành, có được, thua, bỏ mạng. Mấu chốt trong đó, chính là hắn có dốc hết toàn lực hay không, chính là hắn có tin lầm người hay không. Đương nhiên, hắn có thể quyết định mình có muốn đem hết toàn lực hay không, lại không thể bảo đảm người mình tin cậy là chính xác. Phụ thân nói đúng, chỉ có thời điểm không có lựa chọn, mới có thể liều mạng, nếu không thì không nên mạo hiểm. "Phụ thân, ta biết rồi." Tiêu Bạch ngẩng đầu, ánh mắt kiên nghị trầm ổn. Tiêu Lang vừa vặn thay hắn bôi thuốc xong, thấy hắn đã thật sự suy nghĩ rõ, cười sờ sờ đầu của hắn: "Đi thôi, về nhà, còn không về nhà nương ngươi sẽ lo lắng." Bàn tay khẽ dùng sức, lập tức kéo nhi tử lên. Nghĩ đến mẫu thân dịu dàng, Tiêu Bạch lộ ra một nụ cười giảo hoạt, đi theo bên cạnh phụ thân nói: "Phụ thân, người hãy yên tâm đi, con tuyệt đối sẽ không nói cho nương biết là bị thương như thế nào!" Bước chân Tiêu Lang ngừng lại một chút, cúi đầu nhìn hắn: "Ngươi dám nói nhiều một câu, xem ta thu thập ngươi như thế nào!" Tiêu Bạch bật cười ha ha, bước chân nhẹ nhàng chạy xuống núi, phụ thân lợi hại hơn nữa thì như thế nào, mẫu thân trừng hai mắt, hắn phải ngoan ngoãn nhận sai!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro