•Thê Tử! Ta Sai Rồi!•

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Mặc Khanh Ca Ca!~ Ý Nguyệt Có Đáng Yêu Không?~
- Nguyệt Nhi Là Đáng Yêu Nhất!!~
Nàng năm tuổi. Hắn bảy tuổi.
- Mặc Khanh Ca Ca!~ Ý Nguyệt Có Xinh Đẹp Không?~
- Nguyệt Nhi Là Xinh Đẹp Nhất!!~
Nàng mười tuổi. Hắn mười hai.
- Mặc Khanh Ca Ca!~ Mau Đuổi Theo Ý Nguyệt!!~~
- Mặc Khanh Ca Ca!~ Muội Ở Đây!!~
- Ta Sẽ Bắt Được Muội!!
Nàng mười hai. Hắn mười bốn.
- Mặc Khanh Ca Ca!~ Ngày Mai Huynh Được Phong Lên Thái Tử. Sẽ Tuyển Thái Tử Phi. Huynh Đã Có Thái Tử Phi Của Lòng Mình Chưa!?~
- Ngốc Ạ! Thái Tử Phi Của Ta Chỉ Có Thể Là Nàng!~~
- Phu Quân!~ Chàng Có Yêu Thiếp Không!?
- Ta Thề Trước Có Dãy Bạch Sơn, Trên Có Trời Cao, Dưới Là Vực Thẩm. Ta! Lý Mặc Khanh Suốt Đời Suốt Kiếp Chỉ Yêu Duy Nhất Một Mình Tịch Ý Nguyệt Nàng! Nếu Trái Lời Thề, Nữa Quãng Đời Còn Lại Sống Trong Đau Khổ. Sống Không Bằng Chết!!
Nàng mười bảy. Hắn mười chín.
- Nếu Nàng Nguyện Ý Thì Từ Nay Ta Và Nàng Phu Thê Cùng Một Thể. Cho Dù Năm Tháng Hổn Độn, Sóng Cuộn Ngất Trời. Ta Cũng Sẽ Nắm Chặt Tay Nàng Mãi Cho Đến Khi Về Với Hồng Hoang. Nàng Có Bằng Lòng Không Hoàng Hậu Của Ta!?~
- Thiếp Bằng Lòng!~~
Nàng mười tám. Hắn hai mươi.
- Hoàng Thượng! Thần Thiếp Không Có! Thần Thiếp Không Có Đổ Trà Lên Người Lục Phi!! Là Muội Ấy Tự Tay Đổ Trà Lên Người!! Thần Thiếp Bị Oan! Thần Thiếp Không Có Làm!! Không Phải Thần Thiếp!!
- Hoàng Hậu!!_Bằng Chứng Rành Rành Ra Đó! Nàng Còn Chối!! Nàng Đừng Tưởng Ta Ân Sủng Nàng Thì Nàng Có Thể Tự Tung Tự Toát Không Xem Ai Ra Gì!
- Thần Thiếp Không Có! Không Phải Thần Thiếp!!
- Người Đâu Đưa Hoàng Hậu Về Trường Xuân Cung Đóng Cửa Sám Hối! Không Có Lệnh Của Ta Bất Cứ Ai Cũng Không Được Ra Vào!!
- Thần Thiếp Bị Oan!!!
Nàng hai mươi. Hắn hai mươi hai.
- Hoàng Thượng!~ Thần Thiếp Có Hỷ Rồi!~
- Ta Sẽ Cho Thêm Người Tới Chăm Sóc Nàng. Nàng Về Tịnh Dưỡng Đi. Ta Cần Phải Phê Tấu Chương!
- Hoàng Thượng! Thần Thiếp Không Có Đẩy Lục Phi!! Thần Thiếp Bị Oan! Là Muội Ấy Đẩy Thần Thiếp Trước! Thần Thiếp Chỉ Tự Vệ Thôi!
- Nàng Tự Vệ!? Nàng Đẩy Nàng Ấy Ngã Thành Ra Như Vậy Mà Là Tự Vệ!? Nàng Bảo Nàng Ấy Đẩy Nàng!? Vậy Tại Sao Người Ngã Lại Là Nàng Ấy!!?
- Hoàng Thượng!! Là Lục Phi Muốn Hại Con Của Thần Thiếp!! Muội Ấy Muốn Thần Thiếp Bị Sẩy Thai!! Muội Ấy Muốn Hại Hoàng Tử Của Chúng Ta! Hoàng Thượng! Là Muội Ấy!
- Nàng Là Đang Hồ Đồ Sao!? Tránh Khỏi Mắt Ta!
- Ah! Hoàng Thượng! Máu Là Máu! Hoàng Thượng!
- Hoàng Hậu! Nàng Sao Vậy!? Thái Y! Người Đâu Mau Truyền Thái Y! Hoàng Hậu! Nàng Không Được Có Mệnh Hệ Gì!
- Hoàng Thượng! Con Của Thần Thiếp! Con Của Chúng Ta Sao Rồi!?
- Hoàng Hậu Là Ta Có Lỗi Với Nàng! Là Ta Hồ Đồ! Là Ta Không Tin Nàng! Tất Cả Là Do Ta! Ta Xin Lỗi!!
- Con Của Thần Thiếp! Không!! Con Của Thần Thiếp Sẽ Không Sao Mà! Không!!
- Hoàng Hậu! Nàng Đừng Như Vậy! Đừng Làm Ta Sợ Mà! Tất Cả Là Do Ta! Là Ta Không Tốt! Ta Có Lỗi Với Nàng!
- Hoàng Thượng!? Ta Muốn Hỏi Chàng!
- Được! Được! Nàng Hỏi Đi! Nàng Muốn Ta Làm Gì Cũng Được!
- Nếu Thời Gian Quay Trở Lại. Chàng Có Muốn Cởi Bỏ Bộ Long Bào Xuống. Cùng Thần Thiếp Đi Vào Khói Lửa Của Nhân Gian Không!?
- Dỹ Nhiên Là Được. Là Một Bá Tánh Bình Dân Không Cần Phải Đau Đầu Vì Triều Chính. Chỉ Mong Cùng Nàng Sớm Tối Có Nhau!!
- Thần Thiếp Muốn Cùng Chàng Ngắm Cảnh Tây Hồ Ở Giang Nam!
- Không Chỉ Là Cảnh Đẹp Tây Hồ. Ta Còn Muốn Cùng Nàng Ngắm Hoa Anh Đào Vào Mùa Xuân. Lăng Tiêu Của Hạ Thu. Và Cả Hoa Mai Của Mùa Đông. Bên Nhau Trọn Đời Cùng Ngắm Bốn Mùa Hoa Nở!!
- Hoàng Thượng!~~
- Ta Đây!
- Thần Thiếp Mệt! Thần Thiếp Chỉ Muốn Ngủ! Khi Thức Dậy Hai Ta Sẽ Đến Giang Nam!
- Không! Hoàng Hậu! Nàng Không Được Ngủ! Không!
- Thần Thiếp Mệt Quá! Mặc Khanh À~ Chúng Ta Dừng Lại Ở Đây Nha!
- Không!!!!!!! Nguyệt Nhi! Nàng Tỉnh Lại Đi! Ta Cầu Xin Nàng! Nàng Đừng Rời Xa Ta! Nguyệt Nhi! Ta Sai Rồi! Nguyệt Nhi! Đừng Mà! Nguyệt Nhi! Nàng Tỉnh Lại Đi!
Nàng hai mươi mốt. Hắn hai mươi ba.
- Ta Không Có Nàng Thì Không Cần Phải Sống Tiếp Nữa. Vì Nàng Không Chỉ Là Kí Ức Của Quá Khứ Mà Còn Là Hiện Tại Của Ta. Ta Xin Lỗi Vì Đã Không Tin Tưởng Nàng. Ta Xin Lỗi Vì Đã Không Ở Bên Cạnh Nàng Khi Nàng Cần Ta Nhất. Ta Xin Lỗi Vì Đã Không Giữ Đúng Lời Hứa Sẽ Bảo Vệ Nàng Đến Suốt Cuộc Đời. Ta Xin Lỗi. Nguyệt Nhi À! Ta Xin Lỗi! Ba Năm Qua. Ta Biết Thế Nào Là Sống Không Bằng Chết. Không Có Nàng Bên Cạnh. Chốn Trần Gian Này Chẳng Khác Nào Là Nơi Địa Phủ Tăm Tối Kia! Nguyệt Nhi Ta Nhớ Nàng! Thê Tử! Ta Sai Rồi!
Nàng hai mươi mốt. Hắn hai mươi sáu.
_The End_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro