Chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đã có thể cảm nhận được một dấu hiệu ổn định hài hoà của nguồn năng lượng bá đạo ấy, Evan mới ngưng kết ấn và thu hồi lại năng lượng của chính mình. Cậu lấy ra từ trong túi quần một sợi dây chuyền có treo một viên đá sapphire hình giọt nước, đeo lên cổ cô. Thoáng trong phút chốc, lực lượng cường đại biến mất cứ như nó chưa hề tồn tại.

Tấm màn trong màu xanh lục bao bọc lấy Mia lập tức tiêu tan đi. Cô chợt hít vào một hơi đầy rồi thở ra, trông nhẹ nhõm hệt như vừa mới thoát khỏi một chuỗi đày đoạ kinh hoàng.

- Hm...? Sao mình lại ở đây...?

Vừa mở mắt ra, cô đã bị khung cảnh quen thuộc làm cho hoang mang. Nếu như cô nhớ không lầm, thì cô đang bị dồn vào một con hẻm tối với đám sâu bọ của Hina. Cô còn tưởng mình lại sắp bị một trận nhừ tử, thế nhưng lúc này cô lại ngồi xếp bằng trên giường của mình.

Chờ đã, Mia ngửi thấy một mùi hương.

Một mùi thơm của cơ thể, của mái tóc. Hương phấn.

Của một người nào đó mà cô-không-muốn-nghĩ-tới.

Như muốn tạt một xô nước lạnh vào mặt của Mia vì đã có suy nghĩ như thế, trên lưng cô bỗng nhiên có những cái quẹt nhẹ bởi những ngón tay của ai đó đang kéo lại dây khoá cho cô.

Người ấy lúc nào cũng chạm cô bằng tất cả sự dịu dàng. Không quyến rũ như Kyle, không chiếm hữu như Josh, cũng không tinh nghịch như David.

Sự ôn nhu đặc biệt duy nhất dành cho cô, chỉ có thể là của Evan.

Cô cảm thấy mình thật sự là quá ngu ngốc đi. Cô đang cố gắng làm cái gì vậy? Nó chẳng khác gì một trò tiêu khiển mua vui đầy trẻ con giúp cô giết thời gian cả. Và nó lại còn khiến cho cậu ấy chịu tổn thương.

Evan trầm mặc không nói gì khi thấy Mia rõ ràng là biết cậu đang ở đây nhưng vẫn không có lay chuyển, cậu hạ ánh mắt xuống, một tầng cảm xúc kìm nén xuất hiện thoáng qua trong mắt cậu. Cậu đứng dậy, lặng lẽ toan rời đi.

Nhưng mà, một bàn tay khác đã chộp lấy cánh tay của cậu, giữ cậu lại.

- Xin lỗi.

Evan không khỏi ngẩn người.

Xin lỗi sao?

Cô không cần phải nói ra điều đó. Vì dù thế nào, cậu vẫn chưa hề trách móc cô đến một lần.

Chỉ cần cô còn ở đây, trong tầm mắt của cậu, thế là đã quá đủ rồi.

- Thật sự, thật sự, tớ thật sự không xứng đáng cái danh bạn thân này với cậu. Tớ đã gây ra bao nhiêu khó khăn cho cậu, rồi lại phủi tay trốn tránh trách nhiệm. Có lẽ, tớ đã quá quen với việc cậu luôn ở bên cạnh tớ. Tớ đã quá dựa dẫm, quá ích kỷ, quá đòi hỏi ở cậu. Tớ cũng không biết vì sao tớ lại trở nên như thế này nữa? Evan... tớ bị làm sao vậy?

Mia ngước mặt lên, ban đầu ánh mắt còn bối rối mà lạc đi xung quanh không chịu ngưng, nhưng cuối cùng, cô cũng gom lại đủ dũng khí để đối mặt trực tiếp với cậu, mắt đối mắt.

Cô hoài nghi. Cô lo lắng. Cô sợ hãi. Chẳng cần đến giây phút cô nhận ra được cảm xúc của mình dành cho cậu mà cô mới sợ hãi bản thân làm cho cậu tổn thương. Nỗi lo sợ này đã hiện hữu từ trước rồi. Có cảm giác cô đã không còn có khả năng kiểm soát được cơ thể này, lí trí này nữa. Có những khi cô giống như là ngất lịm đi một giấc, lần tiếp theo mở mắt thì đã có một mảng hỗn độn do chính cô làm ra, đến cô cũng bị doạ sợ, nói gì là những người đã trực tiếp phải hứng chịu.

Cô nửa muốn biết được sự thật, nửa muốn nhắm mắt bịt tai ngó lơ mọi thứ, xem như mình ngu ngốc không nhận ra điểm bất thường về chính mình.

Từ khi nào, cô lại trở nên tầm thường đến thế? Chạy trốn, tự lừa gạt chính mình, đó là những việc mà Mia Feralaviere luôn kiêu hãnh lại có thể làm sao?

- Evan, cậu biết là cậu có thể bỏ đi bất cứ lúc nào cậu muốn mà. Ở bên cạnh một kẻ vô dụng khó ở như tớ đây thì có tốt lành gì đâu chứ?

Cô chẳng còn hi vọng gì. Nếu như bây giờ Evan có mong muốn dứt khỏi Mia, cô cũng chẳng có gì để bàn thêm nữa, vì điều đó là lẽ đương nhiên.

Mia đã độc thoại suốt từ lúc tỉnh lại tới giờ, đến lúc này mới có động tĩnh từ phía Evan.

Cậu ngồi xuống bên cạnh cô, cánh tay của cậu choàng qua vai cô, để cô tựa đầu lên vai cậu. Bàn tay năm ngón thanh mảnh của Evan luồn qua những lọn tóc đen như màu vũ trụ của Mia, dịu dàng chải vuốt.

Cứ thế, Evan vẫn an an tĩnh tĩnh kề vai cô, vuốt tóc cô thật nhẹ nhàng. Không có bất cứ thanh âm gì phát ra, chỉ có hơi thở của hai người cứ chốc chốc lại phà ra khe khẽ.

Nếu là Evan của ngày xưa, khi cậu mới chỉ là một cậu bé bị sai vặt đi làm bạn với cô bé đơn côi đó, chắc chắn cậu không bao giờ tin nổi sẽ có một ngày trong tương lai chính mình là người quỵ luỵ, bao dung, ôn nhu hết mực với cô bé năm nào.

Mia có một chút bồn chồn không yên khi Evan chỉ lặng im không đáp như vậy, nhưng những xúc cảm mềm mại trượt trên mái tóc của cô đã sớm vỗ về tâm trạng như sấm chớp mưa bão trong mình.

Cuộc sống trước đây của cô chưa từng biết cha biết mẹ, không bè bạn thực lòng, không gì hết. Trong kí ức của cô chỉ tồn tại một mình hình bóng của Evan, vẫn cứ luôn ở đó, không hề rời xa cô nửa bước, tuỳ lúc gọi cũng sẽ có mặt. Mia đã học được thế nào là tình bạn, thế nào hạnh phúc, thế nào là phấn khích, từ khi cậu xuất hiện trong đời cô.

Mia biết chứ. Cô biết ngày đó Evan không đơn thuần đến một cách tình cờ. Trông Evan lúc đó cũng có khác cô là bao nhiêu, một cậu bé như thế thì làm sao mà có cảm xúc gì với cô cơ chứ? Cậu đến với cô cũng chỉ là vì có ai đó khiến cậu làm thế mà thôi.

Tuy rằng có thể mục đích ban đầu cậu tiếp cận cô là không minh bạch, nhưng mà, cũng là cậu bé đó, đã thay đổi trước. Không biết vì điều gì, cậu đã bắt đầu trở nên chân thật hơn, gương mặt vô cảm kia cũng đã có thay đổi, rồi không biết từ bao giờ, cô cũng đã học theo cậu, cũng đã học được những cảm xúc mới.

Mia thích nhất là được ở bên Evan.

Ban đầu, là với tư cách của một người bạn thân đơn thuần, cười cùng cười, khóc cùng khóc, phá phách cùng phá phách.

Nhưng mà, bây giờ, có một chút thay đổi rồi.

Cô thích cậu.

Thích cậu.

Rất rất thích cậu.

"Thích" của cô không phải là cảm giác thích của một nữ sinh trung học cảm nắng một cậu chàng đồng học nào đó. Cô không ngượng ngùng, không đỏ mặt, cũng không lúng túng khi đứng trước cậu.

"Thích" của cô, mang tính chất của một thứ gì đó còn sâu sắc hơn thế nhiều. Đó là thứ tình cảm mà chỉ có người đã mang trong mình thứ đó thật lâu mới có thể có mà thôi. Cô sẽ thấy thật an tâm, yên bình khi ở bên cậu. Cô sẽ nghĩ rằng nếu như họ lúc nào cũng như vậy mãi mãi thì hay biết mấy. Có những lúc không ai nói với ai, nhưng lại hiểu được đối phương đang nghĩ gì. Có những khi giận hờn, nhưng chỉ cần trao nhau một ánh mắt, ôm nhau một cái thôi, và mọi chuyện sẽ trở về như cũ.

Bên cạnh đó, còn có tồn tại một cảm giác khác. Một loại khát vọng muốn chiếm hữu thật mạnh mẽ đang bập bùng trong trái tim. Mong muốn cậu sẽ là của một mình cô.

Không chỉ đơn thuần là "thích".

Cái này, người ta thường gọi đó là "yêu" sao?

Điều đó, không rõ có phải là tốt hay xấu nữa.

Mia không muốn Evan phải tiếp tịc chịu tổn thương chỉ vì sự ích kỉ và ham muốn cá nhân của mình đâu. Cũng bởi vì những băn khoăn này, cô mới thật sợ hãi khi nghĩ đến việc cô đã nảy sinh tình cảm với cậu. Vậy nên, cô đã nhiều lần chạy trốn, nhiều lần trút giận lên cậu cũng chỉ vì cô đang gặp bế tắc mà thôi.

- Tại sao lại do dự?

Ngón tay trỏ đang chống lên nệm giường của Mia bỗng giật một cái.

Lại là giọng nói đó. Một giọng nói cứ thỉnh thoảng sẽ đột ngột vang vọng trong tâm trí của Mia.

Không phải là của ai khác. Đây là giọng của chính bản thân cô, chỉ có điều, khi nghe vào đều sẽ có cảm giác lạnh lẽo và ngột ngạt, cứ như cô bị một thứ lực lượng áp đảo nào đó chèn ép vậy.

Giả vờ nhắm mắt nghỉ ngơi để Evan không phát hiện ra điều bất thường, nhưng thực ra Mia đã thử đáp lại giọng nói đó bằng tiềm thức.

- Cô là ai? Tại sao lại hết lần này đến lần khác xuất hiện bên trong đầu tôi? Có phải chính cô là người đã khiến tôi trở nên kì lạ như thế?

- Ta? Bản thân ngươi còn không biết thì cũng không có tư cách nói ra câu này. Còn chẳng phải ta chính là ngươi sao?

- Cô nói cái gì? Nếu như là chiêu trò tẩy não gì của kẻ thù thì tốt nhất là nên dừng lại đi. Cô muốn gì?

- Ngươi không tin sao? Ta thì lại không có lí do gì để lừa gạt ngươi cả. Ta, chính là con người thật của ngươi, đã ở bên trong ngươi, đã bị phong ấn trong ngươi từ lúc ngươi mới sinh ra. Ta đã ngủ một giấc thật dài, cho tới khi dòng máu huyết tộc của ngươi trỗi dậy. Ngươi có nhớ không? Ngày xưa ngươi chẳng là thứ gì cả. Sống với thân phận là con người, thế nhưng cũng chẳng phải là con người. Ngươi luôn cảm thấy thiếu thốn, ngươi tựa hồ chẳng khác gì một cái hố đen mong muốn được lấp đầy nhưng lại chỉ có thể ngồi một chỗ vô dụng. Bởi vì ta vẫn còn đang ngủ, ta chưa thể khiến cho cả thiên hạ này quỳ gối phục tùng ta. Chỉ khi cậu ta đến, cảm xúc và tính cách hiện tại của ngươi mới hình thành từ cậu ta. Ngươi vẫn là ngươi, ta vẫn là ta, chỉ là, hai chúng ta chính là một. Ngươi chính là mặt sáng, còn ta là mặt tối. Ta là những điều thật tâm nhất mà ngươi cố gắng kìm nén. Ta là dục vọng, là cơn thèm khát của ngươi.

- Như vậy, những lần tôi có cảm giác như bị ngất xỉu hay ngủ thiếp đi một giấc, chính là vì cô đã tỉnh giấc hay sao?

- Không sai. Hiện tại, ta sẽ không nói cho ngươi vì sao ta lại tồn tại. Tuy nhiên, ta có một lời khuyên dành cho ngươi. Ngươi có thể lựa chọn, một là để ta nuốt trọn lấy ngươi, thay thế ngươi mãi mãi. Hai là, ngươi phải chấp nhận ta như là một phần của ngươi. Ngươi và ta dung hợp, chính là khi ngươi đã sẵn sàng để trưởng thành.

- Cô đã làm gì... với cậu ấy? Cô đã làm đau cậu ta có đúng không? Nếu là vậy, tôi sẽ khiến cô phải ngủ yên mãi mãi.

- Ôi chao, nghe có vẻ ngầu đấy. Ta nói cho ngươi biết, ngươi không thắng được ta đâu. Vốn dĩ, ta là do dục vọng của bản thân ngươi mà tồn tại. Ngươi đừng cố gắng chối bỏ ta, nếu thế, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ phát điên lên thôi. Đến lúc đó, đôi bàn tay đó của ngươi sẽ làm ra những điều không tưởng, những điều ngươi chỉ ước giá như mình không được sinh ra thì hơn.

- Tôi... phải làm gì... để dung hợp với cô?

- Rồi ngươi sẽ tự khắc dung hợp được thôi. Đó vốn là kết cục, nếu như ngươi may mắn...

Giọng nói ấy không cất lên nữa.

Mia thở dài đầy bất lực. Rốt cuộc là tại sao vậy chứ? Cô vốn dĩ nghĩ rằng ngoại trừ bản thân là vampire ra thì vẫn luôn là một người rất bình thường, lại mang dòng máu thấp kém giữa con người và vampire bị cả chủng tộc ghét bỏ. Thế nhưng tại sao bây giờ lại xuất hiện một đống thứ lằng nhằng khó hiểu khiến cho cô rối bời thế này? Mia mong muốn một cuộc sống thú vị, nhưng cô tuyệt đối không muốn nó vượt quá khỏi tầm kiểm soát giống như bây giờ.

Còn có...

- Evan.

- Hửm?

- Đám người đột nhập đó đang thế nào rồi?

Cả người Evan đột nhiên đông cứng lại. Cậu nhoẻn miệng cười, đồng thời cũng thở hắt ra mấy tiếng, hai mắt chớp chớp liên hồi.

- Gì cơ? Đám người nào?

- Đừng chối nữa. Tớ biết cậu đang theo dõi chúng.

Mia không muốn hùa theo chiêu giả ngu của Evan, nên đã trực tiếp chặn đầu cậu.

- Cho, cho dù là như thế, cậu cũng không cần quan tâm đến nó đâu. Giao cho tớ là được.

Bỗng nhiên, cô ngồi thẳng dậy. Mia xoay đầu đối mặt với Evan, hai hàng lông mày xô vào nhau tạo thành vài nếp nhăn ở giữa trán.

- Cái thằng này? Tớ, chính là người có liên quan trực tiếp đến vấn đề này đó. Bọn chúng tới đây là vì tớ đã dẫn đường cho chúng, không phải sao? Bọn chúng đang tìm tớ đó! Cậu còn dám bảo tớ không cần quan tâm?

- Bởi vì thế nên tớ mới không thể để cậu liên quan được!

Evan cũng mất kiên nhẫn, lớn tiếng đáp lại. Cậu thở gấp, lồng ngực hơi nhấp nhô, cuối cùng thì cũng chậm rãi trở lại.

- Tớ không thể để chúng phát hiện ra cậu. Tuyệt đối không. Vậy nên làm ơn đi Mia, hãy tránh xa vụ này. Hãy bảo vệ lấy bản thân đi.

Evan lấy lại bình tĩnh và nhẹ nhàng nói.

Cậu sẽ bảo vệ cô. Người con gái như vàng như ngọc ấy, cậu sẽ dùng tất cả biện pháp để bảo vệ cô.

- Vậy ai sẽ bảo vệ cậu đây?

Evan bị cứng họng trước câu hỏi đột ngột và có phần không hợp lí của Mia. Cậu mà phải cần được bảo vệ sao?

- 3 người Josh, David với Kyle? Không thể nào, vì các cậu thực ra chính là địch thủ của nhau, tranh giành vị trí gia tộc đứng đầu làm cánh tay phải của hoàng tộc cơ mà? Các cậu ngoài mặt trông có vẻ thân thiết nhưng trong đầu lại luôn nghĩ cách để loại bỏ đối phương. Cô Selina sao? Cô ấy còn chẳng có năng lực tấn công.

Evan khá ngạc nhiên khi Mia đã có thể nhìn ra bản chất thực sự của tứ đại gia tộc. Đúng thật là không có nhiều chuyện trên đời này có thể qua được mắt của cô ấy.

- Cậu thì khá hơn chắc? Cậu thậm chí còn không có ma lực, kinh nghiệm thực chiến cũng không. Lại còn năm lần bảy lượt bị bọn người của Hina hội đồng mà bây giờ lại tự cho mình có tư cách quyết định ai sẽ là người bảo vệ tớ à?

- Này, ai nói tớ không có kinh nghiệm thực chiến? Tớ chỉ đơn giản là không muốn cho cả thế giới này biết tớ là một kẻ không nên đụng vào, như ý định ban đầu là làm một cục cứt trôi sông của tớ thôi. Cậu quên rồi à, tớ từng lấy vũ khí làm trò tiêu khiển khi buồn chán đó?

Evan giật mình rồi ngẩn người. Nó làm cậu nhớ lại hồi đó.

Từ trước khi cậu đến gặp cô lần đầu tiên, Mia đã tiếp xúc với nhiều loại vũ khí khác nhau rồi.

Cậu đã từng nghĩ, một đứa bé hay ôm trên tay những con thú nhồi bông như cô thì làm thế nào lại biết sử dụng vũ khí chứ?

Evan cũng đã từng rất sốc khi phát hiện ra điều này. Sau đó, cũng là nhận được một lời giải thích từ Mia. Tuy là phát ngôn từ miệng của một đứa trẻ đơn thuần thì sẽ nghe rất là ngây thơ hồn nhiên, thế nhưng mà, thực tế lại rất tàn khốc.

.

.

.

- ... Mia, cậu có nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?

Evan e dè nhìn Mia bé nhỏ, lúc này họ đã quen biết nhau được hai tháng, và Mia đã không còn đề phòng cậu nữa.

Mặc dù chỉ mới 4 tuổi, nhưng Mia đã tỏ ra rất hiểu chuyện và thông thái, vượt trội hơn hẳn so với những đứa trẻ cùng trang lứa và thậm chí là cả những đứa trẻ lớn hơn.

"Đó là bởi vì dòng máu ưu việt của cô ấy sao?", Evan tự hỏi.

- Đương nhiên là có chứ! Sao thế?

- Tớ... chỉ muốn hỏi, là tại sao cậu lại nghĩ tớ là kẻ thù, và tại sao... cậu lại biết cách dùng súng chứ?

Mia bé nhỏ tay ôm thú nhồi bông mà chớp chớp mắt, nhưng rồi cô bé chỉ cười bẽn lẽn, và cô bé bắt đầu kể:

- À... Ừm... Tớ nên bắt đầu từ câu chuyện nào đây? Về việc tớ bị ám sát? Có rất nhiều những kẻ xấu đã cố gắng giết tớ, nhưng may là tớ đều được bảo vệ khỏi những pha ám sát ấy. Còn có cả những lần tớ bị bắt cóc nữa. Ừm, có rất nhiều những kẻ lạ mặt đã đến bắt tớ đi, sau khi nhận được tiền chuộc thì tớ được trả về, và chuyện cứ lặp đi lặp lại. Tớ đã nghĩ mình là một cái cây mọc ra tiền, chỉ cần kẻ xấu bắt tớ đi, họ sẽ có tiền. Những vụ bắt cóc hầu như đều không có gì đặc biệt, nhưng có một vụ mà kẻ chủ mưu là một gã điên. Gã không cần tiền, nhưng gã lại rất thích xem những đứa trẻ tàn sát lẫn nhau để sinh tồn. Lần ấy... tớ nhớ là tớ bị bắt cóc cùng hai đứa trẻ nữa. Và gã ra lệnh rằng, nếu như ai có thể giết được hai người còn lại thì sẽ được tha chết. Và tớ đã học được cách dùng súng sau vụ ấy.

Evan không thể tin vào tai mình.

- Cái... Cái gì vậy chứ...?! Thật là... khủng khiếp...!

Những chuyện điên rồ này đã thật sự xảy ra với một cô bé chỉ mới 4 tuổi...?

Thật là càn rỡ! Bọn chúng chẳng qua cũng chỉ là tội nhân bị trục xuất, nghĩ rằng chúng được nhờ vả với trọng trách mà lại dám đối xử với cô ấy như vậy?! Nếu như không phải vì bọn chúng là con cờ vẫn còn cần đến, cậu liền lập tức...!

- Tớ nhận ra, chỉ cần tớ không chết, thì bất cứ thứ gì xảy ra với tớ cũng được. Không ai quan tâm tớ cảm thấy thế nào khi bị bắt cóc. Nếu như kẻ xấu đòi tiền chuộc, họ sẽ đưa chúng tiền chuộc. Nếu như có kẻ muốn giết tớ, họ sẽ đảm bảo tớ không thể chết, mặc kệ tớ có sợ hãi và lo âu đến nhường nào. Nếu như tớ bị vướng vào một trò chơi sinh tồn, họ sẽ chỉ mặc kệ tớ vùng vẫy cho tới cận kề cái chết. Trong trường hợp tớ sắp bị giết bởi hai đứa trẻ kia, họ sẽ ra tay. Nhưng vì tớ mới là người đã giết hai đứa trẻ đó mà sống sót trở về, họ đã không cần phải can thiệp.

Mia lật lưng con thú nhồi bông lại, kéo xuống chiếc khoá kéo trên lưng nó, và lôi ra từ bên trong món đồ chơi đó một khẩu súng nhỏ.

- Mạng sống của tớ phải là do chính tớ quyết định. Tớ đã hiểu được rằng, tớ phải dùng đến những thứ này để sinh tồn. Bị giết bởi nó hay được sống bởi nó, đương nhiên vế sau nghe có vẻ thuận tai hơn chứ. Vả lại, tớ thấy mấy cái này lấy ra chơi trong lúc buồn chán cũng khá vui.

Vẻ mặt cười như không cười của Mia lúc ấy đã ám ảnh Evan cho đến tận bây giờ. Khi ấy cậu đã nhận ra, con bé này tuyệt đối không phải là người nên chọc vào. Khí tức của con bé này đã khiến cho cậu phải trải qua lần sợ hãi đầu tiên trong đời.

Cũng không khó để hiểu được vì sao một cô bé nhỏ tuổi đến nhường này lại có khả năng gây ra sợ hãi cho người khác đến vậy. Cô bé vốn sở hữu một trí tuệ không tầm thường nhưng lại bị ép phải trưởng thành quá sớm, đã phải trải qua những chuyện kinh khủng khiếp nhất, và đã nhuộm máu của kẻ khác lên đôi bàn tay mình.

Chẳng trách... cô bé lại muốn tự tay kết liễu chính mình.

Sau ngày hôm ấy trở đi cho tới tận lúc Mia trở thành học sinh cấp ba, từ trên xuống dưới dinh thự đều trở nên bất thường. Bất thường đối với cô bé Mia, vì thái độ của mọi người đột nhiên lại thu liễm hẳn đi. Không còn những ánh mắt khinh khi, không còn những trò bắt nạt tệ hại, và không còn những sự thờ ơ vô trách nhiệm. Họ đã biết điều mà đối đãi với cô một cách cung kính, biết rằng cô thật sự là chủ nhân của bọn họ, và đã biết phải bảo vệ cô ngay từ trước lúc sự cố xảy ra.

Và cà Evan, cậu bé đã đột nhập vào nhà của cô vào hai tháng trước bỗng chạy tới trước mặt cô mà tuyên bố:

- Mia! Từ giờ tớ sẽ sống chung với cậu!

Cậu không thể để cô bé này một mình.

Cậu sẽ không để cô ấy phải lẻ loi một mình nữa.

.

.

.

- Evan à, hãy để tớ hỗ trợ cậu có được không? Tớ cũng có cảm giác kì lạ trong người, có thể đó là dấu hiệu của ma lực thì sao! Ma lực sẽ sớm bộc lộ ra thôi, tới lúc đó, còn ai dám cản trở tớ?

Evan nhìn bộ dạng nhởn nhơ vô ưu vô lo này của Mia mà chỉ biết câm nín.

Cậu vò rối tóc cô, giả vờ cáu gắt mà bất đắc dĩ thuận theo:

- Aizz! Cậu đúng thật là... cứng đầu hết thuốc chữa!

Để lại cho cô một đống bùi nhùi như ổ quạ trên đầu cô, Evan đứng dậy rồi ra khỏi phòng.

Cánh cửa khép lại, Mia buông xuống vẻ mặt cười khì khì của mình, sắc mặt liền trở nên ngưng trọng.

- ... Nhớ nhân giới ghê...

Bên cạnh giường của cô bỗng xuất hiện một lỗ hổng xoáy tròn màu tím.

Cánh cổng không gian này, được nối với nhân giới.


A/N: 6/7/2022, 20h25 tối.

Tình tiết đã bị sửa đổi nhưng mà lần này sao nó lạ lắm 🥲🥲

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro