The wager

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Longfic] The Wager

*Author: Rin

*Disclamer: Nhân vật không thuộc về tôi, họ mãi là của nhau.

*Category: Romance

*Pairing: OnKey

*Rating: T

*Note: Khá lâu rồi Rin không viết fic. Dù có viết Rin cũng chẳng dám đăng. Cứ thấy văn mình nó thế nào ấy.Bởi lẽ nhớ các reader quá, Rin đánh liều đăng lên cái longfic tệ hại này. Cứ như là ép mọi người vậy, cơ mà mong mọi người hãy ủng hộ nó. Nếu ai không thích fic này, cứ việc phê bình, nhưng xin hãy xem trọng tác giả cũng như tác phẩm. Rin đã cố hết sức. Cảm ơn!

*Summary: Vì thế giời này không có tên là “cổ tích”, nên tình yêu không được lập trình cho hai chữ “hạnh phúc”. Nhưng có lẽ vì chính điều đó mà tình yêu được trân trọng hơn trong thế giới này…

~~*~~

Gửi tặng

Trungnammo oppa ,Ss Mika, ss Cà, Jeh, Mickey, Re

Gửi lời cảm ơn đến

Ss Tà, ss Rin, ss Sún, ss Beng, ss Zén, ss Son, …

Là món quà cho tất cả những ai yêu OnKey

Và cả những người cần tình yêu

~~*~~

CHAP 1

Cơn mưa ngớt, không khí thật bức bí. Nó chẳng ấm áp, cũng chẳng mát mẻ gì, nó cứ ẩm ướt, mang cả nóng bức lẫn hơi lạnh của gió. Không khí khó chịu ấy trẻ con không ngủ được. Nghĩ xem nào, trẻ con không ngủ được sẽ làm gì? Một là chúng sẽ quậy phá cả đêm, hai là vòi cha mẹ kể chuyện hay ru ngủ. May thay, TaeMin là một đứa trẻ ngoan, chưa kể đến em quá mệt để có thể quậy phá. Và cha mẹ của em chẳng còn sức mà hát giữa đêm tối, nên chúng ta có thể nghe “lóm” một phần cần thiết phải biết:

“Truyền thuyết kể rằng, từ ngàn xưa, loài mạnh nhất không phải rồng, chẳng phải người khổng lồ hay bất kì sinh vật to lớn nào khác. Chúng là tiểu yêu- sinh vật nhỏ bé và bình dị nhất, nhưng lại mưu mô và mạnh nhất. Chúng điều khiển trí óc của người ta, điều khiển niềm tin và tình cảm của người khác bằng những lời nói mang âm điệu lạ lùng và bằng đôi mắt có thể đổi màu. Chúng còn có thể điều khiển những linh thú.

Tiểu yêu mạnh nhất là kẻ có thể sai khiến được người khác, người luyện được giọng hát vĩnh cữu và ánh mắt đẫm máu…”

_ Woa! Appa ah, thật sao?

_ Ừ, và giờ TaeMin đi ngủ đi, nếu không sẽ bị Gumiho (hồ li chin đuôi) hôm trước ta kể cho con nghe ăn mất gan đấy.

_ Thật…không?

_ Dĩ nhiên là chúng chỉ ăn gan của những ai hư thôi.

_ Vâng…Con biết rồi, con không hư đâu. Chúc appa và omma ngủ ngon.

Quyển sách khép lại, nó vẫn cứ được kể như vậy từ đời này sang thế kỉ khác…

Có ai thắc mắc, vì sao lại có truyền thuyết Gumiho ăn gan người?

Và có ai tự hỏi, giả sử như những gì kể trên là sự thật, thì tại sao tiểu yêu lại mất đi sức mạnh và trở thành loài yếu nhất trong các sinh vật kì bí?

“Đến nay, chỉ duy nhất một Tiểu yêu có thể thao túng người khác. Nhưng nó đã vướng phải một lời nguyền…”

.

.

.

Tình yêu này tựa như một quyển sách

Kết thúc và bắt đầu, chỉ mỗi tên em

Nhung nhớ của trái tim qua từng chương sách

Làn gió vội vã, từng trang sách lướt nhanh

Thay anh gọi tên em thêm lần nữa

Chỉ để cất ba chữ: Anh yêu em

Mùa hè tràn ngập khắp nơi. Đối với mọi người, việc đi chơi là vô cùng thú vị. Còn đối với Onew, ăn và ngủ là hai điều tốt nhất đời. Anh đạp xe thong thả trên phố, hứng thì sẽ vào tiệm mua bánh ăn, không hứng thì ra công viên ăn khoai tây chiên. Thế là xong một bữa tối.

Anh vào tiệm bánh, định chọn chiếc bánh socola mình yêu thích. Chợt phát hiện có ai đó cứ nhìn mình chằm chằm. Onew thở dài:

_ Chọn ngay lúc này cơ đấy.

Rồi anh quay người ra khỏi quán. Người ấy đứng lên…cau mày và âm thầm bước theo…

Anh mua một gói khoai tây, ra công viên và tìm một chỗ nào đó ăn bữa tối nhẹ nhàng của mình. Onew chưa kịp ăn gì, người ấy xuất hiện trước mặt, nhìn lăm lăm vào anh. Nói chính xác hơn là gói khoai tây chiên của Onew. Một cậu con trai, đẹp. Ừ, nói chung là đẹp. Nếu một người sở hữu ánh mắt sắc, làn da trắng, tóc đen tuyền, môi hồng tươi không đẹp, thì ai đẹp đây?

_ Yah! Cậu có đi không hả?

_ …

Onew nheo mắt lại. Người đó vẫn cứ nhìn lăm lăm vào anh, anh bực mình, nắm lấy tay người đó và trao cho gói khoai:

_ Tặng đấy, tôi về.

Anh dắt xe vào nhà. Những tán cây xì xào, bắt đầu kể những câu chuyện trong quá khứ.

.

.

Onew ngồi trong công viên, đung đưa trên chiếc xích đu.

_ Ngồi với được không?

_ Hử?

Cậu cười. Anh nhường chỗ cho cậu. Cứ như vậy đã một tuần. Sau ngày gặp gỡ ấy, mỗi khi đi ngang qua công viên, anh lại thấy cậu ngồi trên chiếc xích đu này. Đây là công viên trước nhà Onew. Cứ như cậu theo dõi anh vậy…Suốt ngày nhìn vào…

_ Sao lại thích ngồi đây? *Onew hỏi*

_ Cũng như anh thôi. Vì nơi đây thấy nắng rất rõ…

Cậu nhìn sâu vào mắt anh:

_ Đúng thế không?

_ Cậu có đang theo dõi tôi không?

_ Có.

_ Tại sao?

_ Vì tôi cần nắng. Không phải vì yêu mà tôi theo nắng. Chỉ vì tôi cần nó mà thôi.

_ Gì…?

Cậu chẳng nói gì, đi rồi khuất sau nắng…

_ Cậu ta thật lạ…

“ Anh ta không hề bị điều khiển…”

.

.

.

Onew đạp xe đi mua thức ăn trong đêm tối. Với cái bụng đói cồn cào, anh chỉ còn nghĩ đến chuyện ăn, và…ăn.

Anh vấp phải một hòn đá chẳng đáng vấp và ngã lăn ra đường. Ừ, Onew ngã “như mọi khi”. Nhưng bàn tay kéo anh đứng dậy lại là cậu ấy…

_ Không sao chứ?

“ Lại là cậu ta”

Cậu ta cứ bên chiếc xích đu ấy mỗi khi anh nhìn ra. Cậu không thích nắng. Nhưng lại thích nhìn nó. Thế không phải cậu thích anh mà theo dõi, mà chỉ vì cậu cần anh? Cần làm gì? Thật sự thì cậu đáng sợ thì ít, đáng thương thì nhiều. Mắt cậu ta lúc nào cũng long lanh, cứ hay liếm môi, có lẽ do khát nước. Cơ mà, hình như Onew theo dõi cậu ta nhiều hơn là cậu ta nhìn Onew thì phải.

Cậu mỉm cười, cất tiếng nói dễ thương của mình lên.

_ Có sao không?

Giọng nói thanh như chuông kêu trong gió. Ánh mắt trong như nắng, đẹp như muốn thu cả người đối diện vào. Onew đứng dậy, lắc đầu, cảm ơn rồi bỏ đi.

Cậu ta cũng đi theo, đương nhiên.

“ Anh ta không hề bị điều khiển, lần trước và cả lần này. Vậy là đúng rồi nhỉ?” – Cậu nghĩ

Cậu vẫn âm thầm đi theo, với những hoài nghi…

_ Ah! Hôm nay siêu thị nghỉ sao?

Onew chán nản quay đầu xe lại. Sao cứ phải làm phiền người “đói ăn” như anh bằng cách này chứ? Chẳng công bằng chút nào.

Anh đạp xe dọc theo hàng cây xanh mát, thích nghe những câu chuyện của gió, những lời ca của lá. Đó là một sở thích kì lạ đối với…

“Ầm”

Onew dừng xe lại ngay khi đâm phải…cậu ta? Mà cậu ấy tự lao vào, chứ có phải tại anh đâu?? Nhưng hồi sáng cậu ta cũng giúp anh, giờ mà bỏ đi luôn thì kì lắm.

_ Này! Có sao không?

_ ….

Onew lại gần, chạm nhẹ vào cậu.

_ Á! Đau.

Anh la lên khi tay anh rơi ra những giọt màu đỏ. Cậu ta liếm nhẹ nó, mắt đổi sang màu đỏ nhạt rồi thì thầm:

_ May thật. Không phải là hắn ta…

Cậu cười với Onew:

_Anh cũng là…?

Cậu ta chạm nhẹ vào má của Onew, sau đó liếm nốt những giọt máu trên tay anh rồi bảo:

_ Tôi sẽ còn đến nữa, đợi đi.

Nói xong, cậu nhảy lên cây cao và “đi” mất. Anh đứng dậy. Trên tay anh không một vết thương nào…Onew cười:

_ Tìm ra sao? Ngốc!

Onew lên xe, đạp ngược chiều gió. Như tìm ra điều gì, anh hát ngân nga vài câu…

Ai tìm ra ai?

_ Tôi sẽ đợi cậu.

.

.

.

END CHAP 1

CHAP 2

“Lời nguyền dành cho ngươi: Một trăm năm sau, khi người tái sinh. Đó là lần tái sinh cuối cùng của ngươi. Nếu muốn lấy lại sức mạnh và tiếp tục trường sinh, phải…kiếm bằng được tiên đơn của Gumiho…”

"Xoảng"

_ Yah! Key! Ra ăn sáng đi! Đừng ở đó đập đồ nữa!!

_ Xin lỗi nhé Minho, mình lỡ tay ấy mà.

Key cười, cầm chổi quét những mảnh thủy tinh từ chiếc bình mà mình mới làm vỡ.

Một lời nguyền đáng ghét…

Kẻ sau một trăm năm bá chủ thế giới, thao túng hơn tỉ người như cậu mà phải đứng đây mà quét mảnh vỡ, sống trong một ngôi nhà chung với Minho, một tên mà hiện tại cậu gọi hắn là “bạn”. Tất cả chỉ vì cái Hội pháp sư trừ gian gì đó. Mắc mớ gì phải dùng thần chú “Tự hoại” để đổi lấy lời nguyền dành cho cậu? Cậu phá thế giới, cậu bịa chuyện để mọi người ghét Gumiho, cậu thao túng mọi người thì kệ cậu chứ. Việc gì đến những người ấy? Thật chẳng công bằng!!!

Key đi bộ đến trường trước, chẳng là hôm nay cậu có một công việc gọi là “trực nhật”. Ừ thì đối với con người, nhất là học sinh, đó là một việc quan trọng. Họ cho rằng như vậy là đang cứu thế giới. Có ai hay biết kẻ đang muốn tiêu diệt trái đất này đang sống ngay bên cạnh họ? Họ không biết, vì họ chỉ là những kẻ ngốc nghếch cho mình là trung tâm của thế giới, rằng đây là một thế giới yên bình của riêng họ. Chẳng ai phòng bị gì vì quá tin. Để rồi khi chiến tranh đến, niềm tin đó giết chết họ trước khi họ hỏi “tại sao”.

Key cười.

Lau xong chiếc bảng nhỏ, quét sạch bụi và mở hết cửa sổ lớp, cậu nhắm mắt, đánh một giấc trước khi học sinh đến. Một lũ nhao nhao và vô tư đến khó chịu.

_ Onew! Nhanh lên, hôm nay cậu trực đấy!

_ Ừ!

Key mở mắt. Ừ, đúng rồi, Onew là tên của con mồi mới. Anh ta rất giống hắn. Cậu từng lầm anh là hắn.Lần đầu gặp nhau ở hội học sinh làm cậu bàng hoàng. Từ đó theo dõi anh . Anh giống đến không ngờ. Nhưng không phải hương vị ấy…Vị máu của hắn “đậm” hơn nhiều. Anh giống hắn, nhưng máu lại “nhạt” hơn.

Key thở dài.

Phải chăng chỉ vì cậu đang nhớ hắn?

“ Ta hận ngươi! Ta đã tin ngươi khác chúng! Thế thì tại sao? Chỉ vì ngươi mà loài của bọn ta bị ghét bỏ. Chúng ta không hề ăn thịt hay hại ai. Thế thì tại sao? Tại sao ngươi phải điều khiển suy nghĩ của con người để bịa chuyện đó?” _ Hắn từng nói thế với cậu

_ Ngươi hận ta? Thế tại sao lại chẳng giết ta? Để rồi ngươi đã bị trừng phạt. Ngươi là kẻ ngốc…

Key tự lầm bầm rồi bĩu môi. Ừ, kẻ ngốc như hắn biết gì mà hận ai?

Key đưa mắt ra phía cửa sổ…

_ Ta yêu ngươi! Ta bịa chuyện chỉ vì muốn độc chiếm ngươi. Có lẽ thế là sai…

Mắt cậu nhìn sâu thẳm về quá khứ…

_ Thật may khi Onew ta tìm được không phải là ngươi. Vì ta đâu thể giết ngươi một lần nữa!

FLASHBACK

“ Cầu vồng chẳng bao giờ tắt. Nó vẫn mãi ở đó.”

“ Ngươi nói xạo. Thế bây giờ nó ở đâu?”

“ Trong mây. Nó trốn tránh mưa. Chỉ khi mưa đến và đi, nó mới xuất hiện. Bởi vì nó yêu mưa…”

Hắn là kẻ kì lạ nhất, cứ trốn sau một thân cây. Hai người lưng đối lưng, dựa vào cây. Key biết hắn là Gumiho. Hắn biết Key là tiểu yêu. Hắn biết tên Key. Nhưng cậu chẳng biết tên hắn là gì, thậm chí chưa từng thấy mặt. Hai người chỉ nói chuyện, nhưng lại hiểu nhau. Hiểu từng nụ cười, từng nỗi buồn. Có lẽ vì khi không nhìn thấy, người ta dùng các giác quan khác nhiều hơn, cảm nhận nhiều hơn. Chỉ qua mùi hương đặc trưng, và vị máu mà hắn cho khi cậu đòi nếm, cậu có thể “đánh hơi” được khi nào hắn đến gần. Dù rằng chưa thấy được hắn, nhưng Key vẫn yêu, thế có ngốc không?

Không nhìn mặt nhau cũng tốt. Vì yêu nhau, nên không nhất thiết phải nhìn nhau. Đó là ý nghĩ của hắn. Và gần đây cậu thấy nó đúng.

Gương mặt hay tên gọi là những thứ định kiến vớ vẩn mà mọi người đặt ra. Họ tìm hiểu nhau rồi mới yêu. Họ hiểu cái tên và khuôn mặt trước rồi mới nhìn đến trái tim. Cậu và hắn không phải người. Vì vậy mà thứ nhận biết đầu tiên là máu. Và tiếp theo là trái tim. Cậu biết, trái tim hắn ấm…đủ để cậu dễ chịu…

Vậy là đủ để yêu.

Ừ, yêu mà. Thường rất mù quáng.

.

.

.

Cậu yêu hắn

Chính cậu đã giết hắn…

Chính cậu…

Là cậu…

Hắn có hồi sinh?

Hay sẽ chết mãi mãi, vì cậu…?

END FLASHBACK

_ Key!!! Key à!

_ Xin lỗi…xin lỗi…

_ Key à! Tỉnh đi. Mọi người về hết rồi!

_ Tôi xin lỗi…

_ Key!! Cậu sao vậy?

Cậu mở mắt. Vẫn không ngẩng mặt lên. Cậu nói:

_ Minho! Về trước đi. Mình nằm chút. Đến lượt cậu nấu cơm mà…

_ Hừ. Ham ngủ quá. Về đây.

Minho đi khuất, Key ngẩng đầu lên. Cậu đang khóc? Khóc à?

“Khi yêu một ai đó quá, mình sẽ mất người ấy.”

Khi nghe câu nói này, cậu có nghĩ đến việc khóc? Hay đã cho rằng nước mắt đối với cậu là thứ viển vông không thể có?

Cậu đã sai?

Thế nào là đúng? Và cái gì được gọi là sai? Mọi câu hỏi sinh ra đều có những câu trả lời. Câu trả lời bắt nguồn từ định lí. Vớ vẩn. Đều do con người tự tạo nên tự học, tự công nhận tự làm theo. Cậu thích hợp làm Tiểu yêu, vì cậu ghét những định lí. Chẳng áp dụng được cho thực tế thì định lí đưa ra chỉ để khẳng định con người, cho thấy tính cách bảo thủ mà thôi.

Key bước ra khỏi lớp.

_ Á! Cậu vừa mới khóc à?

_ Gì cơ?

Key nhìn sang:

_ Onew??? Anh ở đây làm gì? Trễ rồi mà?

_ À. Tôi vừa bị phạt. Vì tội nói mớ trong lớp. Chẳng là tôi thèm gà… Tiện thể ghé qua tìm cậu. Cậu tên Key, ở hội học sinh phải không?

_ Anh? Tự tìm đến à?

_ Ừ. Vì cậu bảo tôi đợi, mà đợi hoài không thấy cậu đến nên…

_ Anh không hiểu gì sao? Không nghe tôi nói gì? Không để ý gì âm điệu giọng nói của tôi?

_ Ờ. Hôm đó gió to, tôi chẳng hiểu gì. Mà hành động của cậu, tôi nghĩ là người thiếu máu nào cũng làm vậy.

Key nheo mắt, nhìn Onew. Có người thiếu máu nào làm thế không? Ma cà rồng chắc? Anh không nói xạo. Ánh mắt ngu ngơ trăm phần đủ. Rùng mình thật. Nếu như…thì…cậu sẽ bị ngốc giống tên này sao? Hay là cậu lầm? Anh không phải…?

_ Ê! Đi đâu đó?

_Về. Tránh xa anh càng nhanh càng tốt. Kẻo bị nhiễm bệnh mất.

Key đi nhanh. Phải tìm con mồi khác. Dứt khoát không thể là Onew! Cậu không muốn nói mớ vì thèm gà…Với cả chắc cậu nhầm. Có thể anh không phải là…

_ Này! Mắt cậu còn đỏ. Cậu muốn mọi người biết mình khóc sao? Một thằng con trai khóc?

Key quay phắt lại. Nhiều chuyện hay lắm lời đều đúng để chỉ Onew cả.

_ Ai nói là tôi khóc bao giờ?

_ Thế sao?

_ Tôi mạnh mẽ. Không khóc!

_ Thế sao?

_ Ừ, thế đấy!

"Tách"

_ Cái gì…?

END CHAP 2

CHAP 3

“Tách”

_ Cái gì…?

Key nhào đến. Onew mỉm cười, né sang một bên.

_ Sao thế? “Tôi mạnh mẽ lắm” mà lại..?

_ Đừng để tôi giết anh!!

_ Trước khi giết tôi thì nó đã được gửi đi cả rồi.

Key nhào đến lần nữa. Anh cười thích thú. Giờ đây tự dưng lại yêu cái điện thoại dễ sợ. Một chú cáo con với đôi mắt đỏ ké vì khóc đã “được” anh chụp hình lại. Ôi, điện thoại ơi! Mua không uổng tiền mà…

_ Yah! Tên kia! Nhà ngươi chụp lén hình người khác là phạm pháp đấy!

Key chạy vội theo anh.

_ Giựt điện thoại người khác cũng là phạm pháp nốt.

Onew chạy nhanh lên sân thượng, tra chìa khóa vào ổ, thủng thẳng ra ngoài. Key cũng vội vàng chạy lên trước khi anh kịp khóa cửa lại. Rồi cậu sững người. Nơi mà học sinh vẫn thường gọi là sân thượng nhưng chưa từng lên có rất nhiều bồn hoa đẹp. Trên dưới trái phải đều có hàng rào như chiếc lồng chim lớn, phía trên còn có cả những giàn hoa giấy. Nơi đây có rất nhiều loài hoa, có cả loài cậu chưa biết tên, mọc xen giữa đám cỏ non xanh mơn mởn. Nhưng điều làm cậu ngạc nhiên nhất là một hòn non bộ. Nước trong, tiếng nước chảy làm cậu liên tưởng như mình đang ở bờ suối thật. Tai cậu thính hơn người thường, có lẽ vì vậy mà thỉnh thoảng khi đang học, cậu nghe có tiếng suối chảy, ra là từ nơi này.

_ Đây là không gian bí mật của hiệu trưởng đấy. Hiệu trưởng rất thường lên đây.

_ Ừ…Đẹp thế cơ mà.

Key cười, thích thú ngắm những chú cá lăn tăn. Chúng làm cậu nhớ biển quá.

_ Sao anh có chìa khóa? *Key nói, mắt vẫn chăm chú vào đám cá*

_ Việc đó là bí mật của tôi. Nhưng cậu thích không?

Key gật đầu, rồi như nhớ ra gì đó, cậu quay phắt lại:

_ Xóa bức hình ấy ngay!!

Onew cười trừ:

_ Tưởng làm cậu quên nó rồi chứ…

Anh lùi lại hai bước.

_ YAH!! Tôi và anh mới biết nhau chưa được một giờ đồng hồ, anh đối xử bất lịch sự

với người mới quen thế à???

_ Ai nói! Cậu đứng trước cổng nhà theo dõi tôi mãi kia mà! Vậy là huề

_ Ai thèm theo dõi anh, cái tôi cần là…

Key im bặt. Khoan đã, cậu nghĩ anh không có thứ đó, anh giống một con người bình thường hơn. Chẳng lẽ hôm ấy, vị giác của cậu lầm? Không phải, gần anh, cậu vẫn cảm nhận được sự tồn tại của vật ấy cơ mà??

_ Tôi gửi nó đây.

Key nhào tới, lại tiếp tục rượt đánh Onew khắp sân thượng, nắng chiều vui vẻ cười theo. Anh mở cửa, chạy ra ngoài rồi đóng sầm lại. Key đạp mạnh cửa, quên mất phía dưới mình là bậc thang, cậu vấp. Trong cái xui có cái may của nó, ngã đau, nhưng cậu lại giữ được Onew đang ở bên dưới.

_ Đưa cái điện thoại đây, tên kia!

Key la lên, anh bịt tai lại, cậu thật chẳng hiền gì mà. Rồi cậu nhìn lại “tư thế” của cả hai lúc này. Key chẳng hiểu sao lại đỏ mặt. Anh đẩy cậu ra, trong một thoáng, hai má của anh cũng đỏ bừng. Onew chạy vụt ra cổng trưởng, leo lên chiếc xe đạp đi mất. Trước khi đi, Onew còn kịp trêu Key mấy câu nữa. Cậu lầm bầm. Làm quái gì mà anh chạy nhanh được như thế chứ hả?

Key đứng đó một lúc, rồi cũng về nhà.

.

.

Ban nãy, rõ ràng cậu không khóc mà.

Nước mắt rơi không được gọi là khóc. Khóc có nhiều cách, có ai chắc chắn khi nước mắt một người rơi là khi người ấy khóc?

“Ta ghét khóc lắm. Cơ mà biết, khi ta khóc, ngươi sẽ cuống lên mà dỗ.” - Hắn từng nói thế với cậu

“ Thế khi ta khóc, ngươi không lo lắng sao?” -Key càu nhàu

“ Ừ. Ta không lo. Vì ta tin chẳng bao giờ ngươi có thể khóc trước ta, ta tự tin luôn làm ngươi cười.”

_ Thế ra khi không có ngươi ta khóc à? Chẳng công bằng...

Chôn giấu nụ cười thật

Để khi gặp lại hắn, cậu sẽ cười, cười bằng trái tim

Key thở dài, đi bộ về nhà. Hoàng hôn thường là khi cậu và hắn gặp nhau. Vì hắn cực kì ghét hoàng hôn, nên những khi ấy, hắn tìm cậu để giảm đi sự chán ghét của mình.

_ À…Ra vậy…

Key hiểu rồi, lí do hắn ghét hoàng hôn đến thế. Phải chăng vì nó làm người khác cô đơn? Hoàng hôn che dấu nước mắt, hoàng hôn giả tạo, giả dối đến cô độc. Hoàng hôn một màu tím ảm đạm. Sắc tím hòa ánh cam như bức tranh ma quỷ ai đó vẽ nên, đượm buồn nhưng khiến người ta đau đầu vì sự đắm chìm, say mê khó lí giải. Từng ánh nắng trêu đùa cảnh vật, tô điểm mọi thứ bằng những gam màu lạnh khiến khung cảnh chìm trong không gian u sầu, liêu tịch . Bóng tối dần bao trùm cảnh vật…

_ Thế những lúc ta sợ hoàng hôn, ngươi ở đâu?

Gió quật qua những tán cây, bắt chúng thốt lên những lời buộc tội cậu. Cây oằn mình theo gió, mưa rơi…? Hay vì cậu buồn mà xung quanh lại lạnh thế?

_ Yah! Cậu điên à?

Một chiếc dù vàng rực trên đầu Key?

_ Lên xe nhanh. Mưa mà cứ như đùa.

_ Đưa cái điện thoại đây!

_ Lên đi rồi tính!!

Onew kéo mạnh cậu lên xe. Ồ, ra là mưa thật à? Ừ thì cũng có sao, rồi sẽ tạnh. Có thứ gì tồn tại mãi đâu?

_ Ăn kem không?

Onew hỏi, dù không có câu trả lời, anh cũng tự mua hai cây kem.

Key nghĩ, không biết Onew có biết cậu là ai không? Hay ít nhất biết mình là ai? Sao lại cư xử như con người vậy? Chẳng lẽ cậu lại công cốc, theo dõi một con người trong mấy tuần qua?

_ Không thể thế được!

_ Gì không thể? Tôi hỏi cậu có ăn được socola không thôi mà

_ À, ờ. Ăn được.

_ Này, cậu lại khóc đấy à?

Onew hỏi khi trong mắt Key nhìn xa xăm về nơi nào đó, và thứ gì đó trong mắt ánh lên nỗi buồn…

_ Yah! Đã bảo tôi không khóc. Xóa bức hình ấy ngay!

Onew thở dài, xoa đầu Key, cậu hất ra.

_ Anh có thôi đi không hả?

_ Cậu hư hơn TaeMin của tôi.

_ TaeMin?

_ Ờ, em tôi. À không, em kết nghĩa thôi, hàng xóm của tôi đấy. Cơ mà hai đứa thân nhau nên coi như anh em luôn.

_ Anh quả thật giống con người…

_ Thì tôi là người mà?

_ Ờ, là người…

Cậu cười, kem chảy trên tay cậu. Lạnh buốt đến tê người.

_ Tôi thích cậu cười nói hay giận dữ rượt đánh tôi giống ban nãy hơn, bây giờ, trông cậu hiền hiền sao ấy.

Key cốc mạnh đầu Onew rồi chạy nhanh về, mặc Onew nghệch mặt ra. Tên này bị ngốc. Rõ ràng là bị ngốc. Sống một cuộc sống bình thường không lo toan như con người. Tưởng mình là con người, ngốc hơn con người. Anh có vẻ dễ dàng lợi dụng.

Nếu giết anh, cậu có hối hận?

Nhưng còn kịp để thay đổi ý định?

Thời gian vẫn đang trôi…

Anh giống hắn quá, thật ấm áp. Nếu anh làm cậu yêu thì sao? Cậu lại giết người mình yêu thì sao? Nhưng rõ ràng Onew không phải hắn, vị máu khác hẳn, cả cách nói chuyện cũng vậy. Bình tĩnh nào. Onew không phải hắn, nên sẽ chẳng sao nếu anh chết, không sao cả, không sao…

“Anh không phải hắn…”

Cậu chạy nhanh về, trên tay còn vị lạnh của kem, cả vị ngọt của socola nữa. Ra là thế, vương vấn là thế này sao?

Hắn từ xưa đã để trong cậu sự ấm áp, ngọt ngào và cả lạnh lẽo. Thế là vương vấn, đúng không…?

Từng bước chân nặng nề như bị ai đó, thứ gì đó trì kéo…Thứ gì đó…

Như nỗi đau chẳng hạn

Kỉ niệm ngọt ngào đau buốt ở quá khứ, nước mắt cay đắng ở hiện tại.

Sẽ ra sao, tương lai?

Key bước vào nhà, đèn sáng, nhưng toàn thân dường như chìm trong bóng đêm. Trên môi cậu vẽ lên một nụ cười, nhạt nhòa...

_ Mình về rồi, Minho ạ.

Cười không có nghĩa là vui

Onew là một kẻ ngốc

Nhưng ngốc không có nghĩa là tốt bụng hay ngây thơ

Chẳng phải thế sao?

_ Hây!

_Hee? Về rồi à? Trung Quốc thế nào?

_ Có nhiều người đẹp, nhưng không bằng cậu ấy. Đồ chơi mới à?

_ Không. Cậu ta không phải đồ chơi của tôi.

_ Thế là ai?

_ Chưa biết nữa…

Có lẽ câu chuyện này thật dài dòng. Vì tất cả, không ai biết, màn đêm tiếp theo sẽ mang lại những đau đớn hay niềm vui gì. Chẳng ai biết, không cần biết. Mọi thứ sẽ đi thật chậm rãi, nhấm nháp dần…

Khóc đi

Hãy khóc khi còn có thể

Hãy khóc, những giọt nước mắt lấp lánh như ánh trăng…

Hãy khóc, để lần nữa anh được chạm vào trái tim em…

END CHAP 3

CHAP 4

_ Đi học thôi MinHo à

_ Đợi đã! Mình nhắn tin chào tạm biệt TaeMin đã.

“TaeMin? Quen quen nhỉ?” *Key suy ngẫm.*

Đến trường, gương mặt hơn hớn phơn phởn của Onew ở đó. Ngay tại bảng tin của lớp cậu. Ấy mà…anh định làm cái gì thế???

_ Onew! Anh mà làm thế sẽ chết với tôi.

_ Thôi đi. Đã thế rồi còn ngại.

_ Chẳng quái gì phải ngại. Nhưng mà…

_ Onew oppa? Cậu ta nói về cái gì thế? * Một đám ruồi đâu đó hỏi*

_ À, thì về…

Anh hôn nhẹ lên má cậu. Key đứng hình…

_ Nếu cậu hét lên, hình của cậu sẽ được đưa cho Minho đầu tiên. *Anh khẽ thì thầm*

Onew không hề hiền chút nào. Một tên đáng ghét!!

_ Đáng ghét!

Với gương mặt đỏ bừng, cậu bước vào lớp. Hận! Thề là hận. Chỉ mong hôm nay qua

thật nhanh!!!

Những tiết học dù trôi chậm cũng phải qua. Thời gian nào có đứng lại? Bởi vây mới nói, nó đứng trên thiên hạ, mãi trôi, đùa vui với kỉ niệm. Nào biết ai đang buồn?

Tiếng trống trường vang lên, cậu bước nhanh, anh “bám” theo, cậu đạp hẳn vào mặt Onew.

_ Tôi nhờ cậu cắt đuôi đám ruồi ấy thôi mà. Làm gì phải giận thế?

_ Biến!

_ Ah~ Cậu nhạy cảm hơn tôi tưởng.

_ Biến ngay trước khi tôi biến anh thành gà ngơ bảy món!!!

Onew đạp vội xe đi, trước khi Key kịp cầm lấy chiếc cặp mà đập anh.

Key đá chân thật mạnh vào tường, thật đáng ghét.

_ Tội cái tường…

_ Yah! Còn nói nữa hả? Quay lại làm gì?

_ Đi ăn gà với tôi đi…

_ Hử…?

_ Đi ăn gà! Ai bảo cậu nhắc, làm tôi thèm

_ Quái gì mà phải…

_ Đi thôi! Coi như tôi tạ lỗi với cậu vậy.

Onew, sau những lời đối thoại cụt ngủn, kéo Key lên chiếc xe đạp thẳng đến tiệm gà gần đó. Mong rằng Onew sẽ xóa bức hình ấy đi. Chẳng là cậu ít khóc trước mặt người khác, vì cậu cho rằng như thế là yếu đuối và nhảm nhí. Khóc chỉ là để tỏ sự thương hại. Một đứa trẻ khóc chỉ vì muốn được dỗ dành. Nước mắt để bày tỏ nỗi buồn nay bị lợi dụng như một công cụ mua lợi. Khi bạn khóc, người khác sẽ thông cảm. Và như vậy thật tội cho nước mắt, bạn ấm, nhưng nó vẫn lạnh. Dần dần, Key quên mất cách khóc trước mặt người khác, và “quên” chuyển thành “ghét”

Cần những gì để nước mắt trở lại đúng công dụng của nó?

_ Cậu ăn gì?

_ Gì cũng được.

Onew gật đầu, gọi món gì đó và ngồi cạnh Key.

_ Việc gì lại kéo tôi theo ăn?

_ Vì chẳng biết ăn cùng ai nữa, làm gì còn ai ở lại trường?

_ Bạn anh đâu?

_ Hãy định nghĩa chữ “bạn” đi, rồi tôi trả lời.

Key mở to mắt. Xem ra tên này không ngốc lắm nhỉ. Ừ, chính cậu cũng không biết “bạn” là gì. Và việc gì phải cần “bạn bè”. Xem nào, một người đến bên ta khi ta buồn. Không nhất thiết là người. Đó là một con chó, hay đơn giản hơn là một cơn gió. Ta cũng gọi đó là bạn. Vì bạn biết chính xác những lúc ta cần. Một người quay lưng đi, và sẵn sàng bước lại gần ta khi quanh ta xộc lên hương “lợi lộc”. Đó cũng gọi là bạn. Người bạn cũng là người sẵn sàng lợi dụng nhau, vì chẳng liên quan máu mủ. Khi ta hát hoặc làm điều gì đó, một người luôn khen hay, hoặc chê thật lòng. Đó cũng gọi là bạn. Người sẵn sàng đưa ta lên tận trời mây, và thả ta xuống sâu hơn địa ngục khi họ ghét ta. Khi ta bước đi trong hạnh phúc, hàng ngàn lời thề thốt mãi bên nhau được cất lên, và khi cả hai giận nhau, những lời nói xấu nhiều hơn cả những lời hứa. Đó có là bạn không? Có, đó là bạn. Người bên ta những phút giây tuyệt vời nhất, và gọi tên ta mãi với những âm điệu khinh bỉ, ít nhất thì điều này chứng tỏ chẳng người bạn nào quên nhau. Còn rất rất nhiều định nghĩa của từ bạn. Thế, đối với Key, bạn là gì? Đó chỉ là một danh từ. Bổ nghĩa cho danh từ là tính từ. Nên cậu thêm vào đó hai tính từ: “Có lợi”, “Không có lợi”. Chấm hết! Chẳng nhẽ lại nói điều này ra với anh?

_ À…tôi cũng không biết. Nên anh không cần trả lời cũng…

_ Không cần xem xét kĩ thế đâu. Vì tôi cũng chẳng biết bạn là gì, hay ít nhất bạn tôi là

ai.

Onew chúi đầu vào đĩa gà. Gương mặt ngây thơ, lời nói cay đắng thốt lên nghe nhẹ bẫng.

Key gật đầu, lấy miếng gà đưa vào miệng. Xem ra về phải xin lỗi Minho rồi, cậu ăn

trước thế này, nhỡ Minho chờ cơm cậu thì sao nhỉ…

_ Ah! Cay quá…

_ Ô! Ra là, cậu không ăn được cay à?

_ …..

*Rầm*

_ Đứng lại đã.

_ Tôi đi về!

_ Khoan khoan mà.

_ Anh cứ ở đó cười cho đã đi!!! Tôi về!!

_ Nếu bây giờ cậu bỏ đi, tôi…

_ Anh đã hứa xóa nó đi

_ Không hề, xin xem lại từ đầu đến giờ, không hề nhé!

Key đá mạnh vào chiếc xe của Onew khi anh dắt nó ra. Chết tiệt, làm quái gì ông Alexander Graham Bell gì gì đó phải sáng chế ra điện thoại chứ?

Cậu chỉ thích vị ngọt và đắng, thế có lạ không? Cậu ghét cay và chua, vì nó quá mãnh liệt. Cảm thấy bình thường với vị mặn, chẳng phải trong mỗi con người đều có nước mắt mặn đấy sao? Còn gì lạ?

_ Thôi mà, xin lỗi…Tôi sai mà, cậu giận mãi thế?

Cậu liếc anh rồi khựng lại…

“ Mình đang làm gì vậy? Mình, cứ như một con người bình thường ấy. Tất cả là tại anh ta!”

Key ghét con người! Sinh vật sống nhơ bẩn. Cứ như những thiên thần không cánh, nhưng thật chất lại là những ác quỷ ngàn đuôi. Thế ra con người là lai tạp, giữa thiên thần ít còn quỷ nhiều à? Thứ tạp chủng ấy khiến cậu buồn nôn. Nhưng họ lại có những cảm xúc giận dỗi, buồn, vui, hạnh phúc quá thật. Nó quá đẹp, cũng quá giả dối và xa vời với cậu. Cậu ghét con người, một phần vì cậu ngưỡng mộ họ.

_ Key ah! Đẹp không?

_ Mắc mớ gì phải ra tận đây để ngắm một thân cây?

_ Trên đó có khắc trái tim kìa, với cả, cây này lớn nhất trong tất cả những cây cậu

thấy phải không?

_ Không phải vì cái điện thoại thì tôi chẳng gật đầu đâu! Đồ con nít!

Phải công nhận rằng cây này lớn thật. Sống bao nhiêu năm, cậu chưa từng thấy cây nào lớn và xanh đến thế. Ý thích của con người thật khó hiểu. Có kẻ yêu bướm, yêu tem rồi sưu tầm. Cũng có kẻ yêu hiện tượng thiên nhiên nên làm thơ. Và cũng có kẻ như anh, ngủ dưới gốc cây vì thích cái cây ấy.

_ Yah! Dậy chưa? Kẻo tôi về trước đó…

Onew im phăng phắc. Key định bước đi, nhưng cậu lại quay ngược trở lại. Cậu lục chiếc cặp của anh, không có điện thoại ở đấy. Key đánh liều lại gần, đưa tay vào túi quần anh.

_ Ể? Đang làm gì thế?

_ Tên kia…Dậy sao không nói hả…?

_ Thế đang định làm gì vậy? *Onew nắm lấy tay Key, không để cậu rút ra*

_ Tìm…điện thoại

_ Hôm nay tôi đâu có mang

_......

_......

Hóa ra, Key bị lừa nãy giờ đấy à? Cậu đạp mạnh vào mặt anh, đập đánh không thương tiếc.

_ Biến đi! Tôi đi về!!!

_ Bỏ “bé” Onew lại sao?

Onew chớp mắt, Key bước thẳng đi, ngoái đầu hét lại:

_ Bé cái gì mà…

*Soạt..*

_ Ưm…

Onew cầm cặp chạy thật nhanh khi tiếng cậu chợt tắt. Mùi hương của cậu còn vương lại. Và, một ai đó khác nữa…

_ Là ngươi à, Hee…

END CHAP 4

CHAP 5

Hương hoa hồng thoảng qua

Như nhấn chìm người khác vào mê say mụ mị

Key dần mở mắt. Cảm nhận được một hương thơm dịu dàng, hình như cậu đã ngủ rất lâu. Key liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tường, nếu nó còn sử dụng được thì đã khuya lắm rồi. Key là loài sống vào ban đêm, nên thế này không phải là trễ. Nhưng đã 10 giờ nên có lẽ MinHo sẽ rất lo đây. Cậu thở dài, tìm cách thoát ra khỏi đây trước, xin lỗi Minho sau. Mong là cậu ta không thức để đợi.

Key đưa mắt nhìn xung quanh. Với bốn bức tường đen và một sàn nhà bằng đá, nơi đây toát lên vẻ bí hiểm. Xung quanh được trang trí bằng hoa hồng, và chúng đều màu đen, một màu đen không u sầu hay ảm đạm, nó là một màu đen quyền quý và kiêu hãnh, tượng trưng cho sự thống trị tuyệt đối và làm người khác sợ hãi. Nơi đây có lẽ là một tòa lâu đài cổ may mắn đứng vững, không bị chiến tranh thiêu rụi. Vì một lí do nào đó, phép thuật của cậu hoàn toàn không có tác dụng. Key đã thử mọi cách để thoát khỏi đây và tìm ra kẻ nào là thủ phạm của việc này, nhưng hoàn toàn vô vọng. Chân cậu bị trói chặt nhưng lại chẳng thể tháo ra. Lưới phép? Ai lại có thể giăng lưới phép để cản cậu chứ? Người ấy hẳn phải có sức mạnh rất ghê gớm.

Tiếng nói vọng sang từ vách bên kia khiến Key thoáng rùng mình. Một giọng nói mà chỉ nghe thôi, cũng đủ hiểu được sự căm thù. Nó lạnh và chứa đầy sát khí:

_ Đã tiến hành tốt rồi. Như thế, tôi có thể trả thù Onew phải không? Tôi nhất định sẽ khiến hắn phải rơi vào địa ngục…*Tiếng nghiến răng làm cậu phải lạnh người*

_ Đúng vậy. *Một giọng nói khác vang lên. Pha lẫn giễu cợt và sự cảm thông giả dối. Âm điệu này như thể người chiến thắng của trò chơi này ắt hẳn là mình vậy.*

Onew? Họ là ai? Key thắc mắc. Một người như anh mà có kẻ căm thù đến thế sao? Dù là ai đi nữa, động vào con mồi của cậu, cậu sẽ không tha.

Key ngồi im lặng, chờ đợi. Tiếng bước chân ngày càng gần cửa phòng cậu. và Key biết, đây không phải là kẻ giăng lưới phép. Khí của người này rất bình thường, nhưng lại toát lên đầy hận thù. Đây chính là người ban nãy muốn đẩy anh vào địa ngục gì gì đó.

Vậy, người có giọng điệu khinh khỉnh kia là kẻ đã giăng ra lưới cản phép thuật này?

“Két”

Người ấy bước vào. Một người con trai với mái tóc đen dài, màu mắt đen và hình như cả ánh nhìn hướng vào cậu cũng đen thẫm một màu. Quần áo màu đen, chiếc nhẫn trên tay cũng màu đen, duy chỉ có bông tai là màu trắng, bông tai bằng bạc.

Hắn ta nhìn xung quanh một hồi rồi tiến lại gần Key, ngồi xuống cạnh cậu, nhẹ nhàng cởi trói cho cậu và nở nụ cười. Hắn ta xin lỗi cậu. Hắn hỏi cậu có muốn ăn gì không và lại mỉm cười.

Key mở to mắt nhìn. Giọng nói này thật sự khác ban nãy, nó ấm và hiền dịu. Một người vừa có thể nở ra nụ cười trìu mến, vừa có thể nói những lời lẽ cay độc sao?

_ Tôi là Hee.

_ Key

Cậu đáp gọn, nhìn trân trân vào người đối diện. Nếu mặc vào người một bộ đồ trắng, hắn ta có thể là một thiên sứ hơn là một tên bắt cóc. Rồi Key đưa mắt về nơi cửa phòng đang mở, nhưng lại không có ý định trốn thoát, cậu biết, mình ở đây là để chờ đợi một ai đó…

.

.

Theo như chiếc đồng hồ trên tường, và dĩ nhiên là nếu nó không bị hỏng, thì Hee đã ngồi đọc sách được bốn mươi lăm phút. Trong khoảng thời gian đó, Key đã ăn được năm bịch bánh. Không hẳn là cậu đói, chỉ là có gì đó chưa được lắp đầy. Mỗi khi lo lắng hay thắc mắc một điều gì mà lời giải đáp không có, cậu thường ăn. Thói quen này có lẽ khó bỏ rồi. Hee cười, nhìn dáng vẻ đáng yêu của Key và chợt thấy có lỗi. Hắn cũng đâu có muốn bắt một người như cậu.

Nãy giờ quan sát, Key biết được, có lẽ hắn là Quỷ hoa hồng. Hay đại loại là một tên ác ma nào đó có liên quan tới hoa, thôi thì cứ tạm gọi thế. Và loài hoa hồng này có sự sống, thỏa thích hút màu người khác để duy trì cho sự sống của mình. Một loài hoa được nuôi dưỡng bằng kết tinh của máu và thù hận. Kì lạ thay, nãy giờ, Hee chẳng tỏ ra là kẻ xấu chút nào cả. Lâu lâu còn nhìn sang và hỏi cậu muốn ăn gì nữa không. Thế thì tại sao?

Key định hỏi thẳng, tránh trường hợp cậu lại thắc mắc và ăn thêm bánh. Nhưng một luồng khí lạnh từ đâu thổi tới, đông cứng từng giác quan của cậu. Chỉ cần cử động, Key có thể cảm nhận được sát khí như từng gai nhọn làm cậu tê liệt lại. Mạnh mẽ và đáng sợ, ai có thể tạo ra lực ép thế này dù đang ở rất xa?

Hee gấp quyển sách lại, như thể thứ hắn đang chờ đợi nay đã đến, mỉm cười với Key như xin lỗi rồi tiến lại gần cậu. Bình thường, cậu không sợ. Trước giờ cậu đã sợ ai chưa? Nhưng với lưới phép này, dù cậu có cố hết sức, phép thuật cũng chỉ là vô dụng. Đó là lí do chính đáng để cậu tự cho phép mình cảm thấy sợ trong tình cảnh này. Key vùng vẫy, nhưng khi không còn phép, sức khỏe của cậu chỉ bằng một con người yếu đuối. Hee giữ chặt hai tay cậu, rồi dán lên trán cậu một lá bùa, một lá bùa màu đen.

_ Ah…

Key khẽ kêu lên khi cảm thấy lá bùa đang thu hết sinh khí của mình và làm đầu cậu nhức nhối. Hee cắn ngón tay mình, máu nhỏ lên lá bùa. Lá bùa tan biến vào không khí…

Như có thứ gì đó làm cơ thể cậu đau nhói, cậu nhăn mặt, và Key chợt cảm thấy mọi thứ mơ hồ…

Một lá bùa do yêu quái làm ra

Một lá bùa nguy hiểm mà người sử dụng đặt cược cả tính mạng mình…

“ Rầm”

Cánh cửa bật tung ra một cách thô bạo, thể hiện rõ sự giận dữ của người đối diện lúc bấy giờ. Hee cười:

_ Chậm thế? Onew?

_ Ngươi làm vậy là có ý gì?

Onew như sáng rực lên giữa một khung cảnh đen ảm đạm. Ánh mắt xanh biếc nhìn Hee một cách vô cảm. Vẫn là đồng phục học sinh, nhưng phong thái bình thản, ngây ngô trước kia biến mất hẳn, nhường chỗ cho sự phẫn nộ và lạnh giá bấy giờ. Chín chiếc đuôi thong thả đung đưa, anh tiến lại gần. Xung quanh Onew toát ra một sắc trắng, trắng toát, trắng nhẹ nhàng, trắng lạnh lùng, trắng buồn đau, trắng phẫn nộ, trắng vô tâm, và trắng tàn nhẫn. Những màu sắc khác nhau nổi bật hơn trên nền trắng. Nhất là, màu đỏ của máu…

Ai bảo trắng là trong sáng thuần khiết?

Hee cảm thấy thú vị. Một kẻ luôn phớt lờ mọi chuyện bằng nụ cười như Onew. Không quan tâm đến ai, luôn tỏ ra hòa đồng, nay lại lộ bộ mặt thật vì có người đụng vào “đồ chơi” của mình.

_ Key không phải đồ chơi của ta, ta đã bảo rồi.

Hee cười. Onew luôn lịch sự xưng “tôi”, nay đánh mất cả phong thái thường ngày và bị cơn phẫn nộ điều khiển, suy cho cùng anh chỉ là một kẻ ngốc.

Onew nhìn sang Key rồi hướng ánh mắt tức giận về phía Hee:

_ Ngươi đã làm gì?

_ Sử dụng “Bùa tử nguyệt”. Thế nào? Công dụng chứ nhỉ? *Hắn cười*

“Bùa tử nguyệt” là một loại bùa rất hiếm, chỉ những kẻ có sức mạnh mới có được. Nó hút hết sinh khí của người bị ếm, và đưa vào một chất độc nếu như không hóa giải. Và thời gian để giải bùa chú được giới hạn, chỉ trước khi mặt trăng biến mất. Bằng không, nó sẽ không bao giờ được giải.

Hee đã giao ước, chỉ một trong hai người, Onew hoặc hắn chết, bùa mới hóa giải. Nếu như một trong hai người không chết, khi trăng khuất, người phải ra đi là Key.

Onew trừng mắt, gió rít lên, cuốn vào nhau theo sự điều khiển của anh. Anh, chỉ cần một giây, tiến sát lại gần Hee:

_ Giải hóa cho Key ngay.

_ Ngươi thừa hiểu mà, một là ta chết đi, bùa sẽ tự giải, hai là, ngươi phải chết.

Onew biết chuyện đó. Nhưng, Hee là một người bạn anh không muốn mất đi. Một người hay đùa cợt nhưng lại sống tình cảm. Và ắt hẳn phải có lí do gì đó hắn mới hành động điên rồ thế này. Anh nhìn sang cậu, sắc mặt ngày một trắng ra, hơi thở yếu dần.

Hết cách rồi sao?

Hee niệm thần chú, nét mặt Key thay đổi. Trông cậu như đang chịu một cơn đau kinh khủng, cơn đau như đẩy những giọt nước mắt của cậu ngoài. Cậu thở dốc. Tiếng rên vì quá mệt mỏi nên cũng chẳng cất lên nổi.

_ Dừng lại ngay!

Onew nhìn Hee, ánh mắt trong như không sắc, nhưng lại toát ra sự phẫn nộ mạnh mẽ, xoáy sâu khiến hắn khẽ rùng mình. Anh thề, nếu hắn làm thế một lần nữa, hắn sẽ phải bị câm suốt đời.

Hee cười, phải thế chứ. Hãy lộ bộ mặt thật giả dối ra đi. Như lúc anh đã làm với người hắn yêu quý.

Hắn ra lệnh cho đám hoa hồng lao vào anh. Onew không nhúc nhích khi gai hoa hồng đâm cánh tay anh chảy máu. Anh bước lại gần hắn một cách bình thản. Anh vung tay, máu lập tức biến thành những lưỡi đao sắc nhọn lao vào Hee, hắn dễ dàng né tránh.

Hee nhận ra Onew thật ngốc. Dù có đang căm giận, anh cũng chẳng đánh hết mình. Thế này thì còn gì thú vị? Những dây hồng nhanh chóng cuộn vào nhau thành một con rồng. Những cánh hoa chuyển hẳn sang màu vàng cam của lửa, hoặc là chúng đang bị lửa thiêu đốt. Con rồng gầm lên, lửa từ miệng phun ra với sức nóng khủng khiếp. Móng vuốt của Onew khua nhẹ như làm rách không khí, một làn gió mạnh thổi đến, lửa lập tức chuyển hướng.

_ Coco. Con rồng ấy vướng víu quá.

Vừa dứt câu, bên cạnh Onew, một chú cún con đáng yêu xuất hiện. Linh thú của anh thật sự rất dễ thương. Chú cún dụi dụi vào chân Onew vài cái rồi nhìn sang con rồng. Coco nhỏ bé quá so với con rồng kia. Nhưng chú vẫn bình tĩnh khi nó lao đến. Coco “dụ” con rồng vào không gian ảo, có lẽ chú là linh thú duy nhất có thể tự do tạo ra một không gian. Coco cố tình tránh mặt để tiện cho chủ nhân nói chuyện. Và…có lẽ thật tội cho chú rồng nếu chúng ta biết về cảnh đánh nhau của chúng…

Onew chưa hề nhúc nhích, ánh mắt vẫn lạnh giá và bình thản. Hee cười, để xem anh thong thả được bao lâu. Hắn cầm trên tay một cành hoa hồng, những cánh hoa lập tức tan ra thành những giọt nước. Nước bắn mạnh về phía Onew một cách thô bạo khiến một sợi tóc của anh bị cháy xém. Axit đặc à?

Anh vẫn bình thản tránh né dù hàng ngàn giọt nước lao về. Bây giờ, điều anh cần là đưa Key ra khỏi đây và tìm cách khác để cứu cậu. Anh không thể giết được Hee, một người bạn…

_ Đừng tỏ vẻ nhân từ giả dối nữa, Onew ạ. Ngươi làm ta buồn nôn sau những gì đã làm.

Onew thoáng nhăn mặt. Hắn đang nói về điều gì vậy? Trên tay Hee, một con dao bạc đã xuất hiện từ lúc nào. Hắn nhỏ một vài giọt axit vào, con dao chuyển sang màu đen thẫm, xung quanh được bao bằng một làn khí độc, như thể nó chạm vào thứ gì, thứ ấy sẽ tan chảy ngay lập tức. Cánh tay Hee đưa về phía sau, hướng Key nằm bất động. Buông tay, con dao lấp lánh bay thẳng đến cậu sau nụ cười của hắn…

Không suy nghĩ, anh lao đến…

_ Key!!

Tách…

Ngoài trời mưa?

Phải chăng mưa đang kể lại

Câu chuyện cổ xưa ngàn năm đau đớn…

Mưa đang rơi

Hay là máu…?

END CHAP 5

CHAP 6

Có ai đó đã gọi tên tôi?

Gọi tên một cách trìu mến…

Và, tôi yêu giọng nói của người ấy…

FLASHBACK

Có bao giờ, bạn cảm thấy như thể nơi mình đang ở không phải là nơi dành cho mình? Bạn luôn cho rằng mình đúng sao? Vậy bạn đã bao giờ thực sự tìm lời giải đáp cho cái suy nghĩ, cho cái mơ mộng ấy của mình? Bạn khẳng định rằng: mình có một thế giới riêng, và nó đang đợi mình tìm ra.

Câu trả lời là: bạn đã sai.

Key đã nhận ra được điều đó. Cậu thuộc về nơi này, bắt buộc phải thuộc về nơi này và vị trí này. Như một quy luật, một vòng tuần hoàn khép kín. Khi bạn sinh ra là con đầu, đương nhiên bạn là người lớn nhất và dẫn dắt mọi người, chẳng thể tự nhiên thành con thứ được. Và, khi Key đã là con của người vợ đầu tiên mà Quỷ vương chọn, đương nhiên, sau này cậu cũng sẽ là Quỷ vương. Tất nhiên rồi. Key phải thống trị, phải lạnh lùng và tàn nhẫn. Không có một mối liên hệ nào quá thân thiết, ai kháng lệnh chỉ có thể biến mất, không khác được.

Phụ vương Key không có bất kì cảm xúc nào. Là một khối băng mà bên trong những đốm lữa tàn ác cháy âm ỉ. Ông ấy sống, như để tự đóng băng mình và thiêu đốt những kẻ xung quanh. Cậu không thích ông ấy. Chỉ đơn giản vì cậu là con của người vợ đầu tiên mà phải chấp nhận thứ màu đỏ đặc sệt tanh nồng lúc nào cũng dinh dính trên người ông ta. Cậu ghét nó. Và, Key luôn thắc mắc, nó là gì?

.

.

.

Năm mười tuổi, Key được ra ngoài và nhìn ngắm con người. Cậu học tập được nhiều thứ. Cậu biết rằng “tình bạn” hay “tình yêu” là một thứ gì đó thiêng liêng lắm mà không sao tan vỡ được. Cho đến một hôm, chính mắt Key nhìn thấy phụ vương tự tay giết chết người bạn thân nhất của mình, chỉ vì từ đầu, ông chỉ xem đó là một thuộc hạ, cậu nghĩ mình đã sai.

Và Key hiểu, mình không nên có bạn.

Đêm ấy, hình như Key có khóc. Chỉ là một ít nước chảy ra từ khóe mắt khi hiểu rằng, thứ màu đỏ ấy người khác gọi là máu. Và máu là lí do khiến phụ vương mình tàn nhẫn. Nếu cậu phạm lỗi, có lẽ, ông ta sẵn sàng giết chết cậu. Những giọt nước mắt nhanh chóng biến thành nỗi lo sợ, đè nặng lên vai một Tiểu yêu nhỏ bé với tuổi đời bằng một con người mười tuổi. Chẳng ai để ý rằng, Key đang khóc.

Mười tuổi, cậu đã hiểu, máu là thứ giúp cả dòng tộc tồn tại

Và nước mắt chỉ là một thứ vô dụng với một màu trong suốt bị lãng quên

.

.

Năm Key mười bốn tuổi, cậu khá yếu đuối so với những Tiểu yêu cùng lứa. Với một thân hình mảnh khảnh, làn da trắng mịn thừa hưởng từ người mẹ đã mất ngay sau khi sinh cậu ra, Key giống như một nụ hoa e ấp xinh đẹp, hơn là một kẻ tàn nhẫn điều khiển trí óc người khác hay sử dụng móng vuốt xé nát con mồi. Cậu vẫn phải luyện tập một cách khắc nghiệt và chịu sự dèm pha của mọi người. Mọi người cười cợt cậu? Đơn giản thôi, một người đứng đầu không có nghĩa là dẫn đầu, và một người đứng đầu mà không dẫn đầu dĩ nhiên sẽ bị chê cười. Những người anh em cùng cha khác mẹ, chỉ đơn giản vì ghen tị mà xa lánh cậu, giễu cợt những lúc Key không qua được bài kiểm tra mà quên mất, cậu cũng đã từng chơi đùa với họ. Những bà mẹ độc ác thường làm cho đứa con của họ độc ác theo. Ngôi vị sau này của cậu luôn bị dòm ngó. Họ mong cậu không làm Quỷ vương để con họ được lợi, đồng nghĩa với việc, họ mong cậu chết đi. Họ không còn nhớ, một đứa trẻ như Key đã từng cười ngây ngô như thế nào và khóc thật sự ra sao. Chỉ lăm lăm tìm cách giết đi đưa trẻ thơ ngây dạo nọ. Mọi người thường thế đấy, hay quên đi những thứ nhỏ nhoi mà cứ mãi nghĩ về những điều lớn lao. Lãng quên một cách vô thức, tự lập trình mình phải làm những điều mà mọi người xung quanh đang làm vì lợi lộc. Cũng phải thôi , vì mọi người cho rằng, ai trân trọng những điều nhỏ nhoi là kẻ ngốc. Một kẻ hão huyền chôn mình trong quá khứ ngọt ngào, sẽ chỉ mãi là một kẻ bỏ đi.

Key thường cười sau những lần làm hỏng bài kiểm tra của mình để rồi tự giấu mình vào rừng sâu. Cậu thật sự rất ghét phải cười. Không thích máu hay điều khiển người khác. Cậu thích được như…một thứ gì đó, có thể tự nhiên bày tỏ cảm xúc, hay ít nhất là khóc mỗi khi cần. Như con người chăng?

Cậu muốn được biết, muốn hiểu được cảm giác có bạn.

Một ước mơ nhỏ và hão.

Cậu dựa vào gốc cây, mắt nhìn thẳng về thực tại. Cậu không có thói quen nhìn về quá khứ hay gửi hồn đến tương lai. Có gì khác nhau không? Ngày này năm ngoái, cậu vẫn ngồi đây như thế này. Và cậu nghĩ, những ngày sau này cũng sẽ thật vô nghĩa. Gió rừng thổi qua những tán cây, lay động nhẹ nhàng mặt nước phẳng lăng khiến nó khẽ gợn sóng. Rừng sâu âm u nhưng thanh bình. Cậu nhắm mắt, thu mình về một góc tối tăm, tĩnh lặng. Yên bình đến khó tin…

Chợt, tiếng động lạ khiến cậu giật mình. Key đưa mắt nhìn xung quanh, bỗng, một loạt những mũi tên bạc bắn mạnh từ phía sau. Cậu nấp sau thân cây, niệm nhanh thần chú vào cỏ. Hiện tại, khả năng của Key chỉ có thể điều khiển được thực vật cử động theo ý mình. Không thể biến hóa nó hay điều khiển sự vật sống khác. Như vậy là khá kém cỏi so với Tiểu yêu cùng lứa. Cỏ quấn chặt kẻ bắn tên, người ấy nhanh chóng thoát thân một cách dễ dàng. Và cậu biết, đó là một trong những tùy tùng của em cậu. Tìm đến tận nơi này cơ đấy. Key vẫn nhìn về phía sau, và ước chi ban nãy những mũi tên bắn trúng mình. Nhưng tìm cách chết đi là một hành động hèn nhát tội lỗi và chẳng giải quyết được vấn để.

“Soạt”

Key quay vội người lại, vì mãi nhìn ra phía sau mà cậu quá bất cẩn. Từ trong bụi cây, một chú thỏ con với đôi chân bị thương khập khiễng bước ra. Hình như nó bị thương do những mũi tên ban nãy. Cậu thở ra, nhẹ nhõm. Key lại gần, chú thỏ con rụt mình lại, cậu vuốt nhẹ lông nó, bế nó trên tay, băng vết thương của nó lại. Xem ra, cậu cũng đã giúp được một con thỏ. Key thả nó lại vào rừng, nó vội quay ngược lại. Không đi đến bên cậu, cũng chẳng quay người bỏ đi. Nó cứ đứng đó, yên lặng chờ đợi. Nó như sợ phải trở về nơi mà nó vừa thoát khỏi. Và cũng chẳng dám thử đưa mình đến một nơi khác.

_ Theo ta không?

Key nói trong vô thức, như đó là tiếng nói của tâm hồn. Có gì đó dâng lên khi cậu nhìn vào ánh mắt của nó. Chú thỏ nhìn cậu với ánh mắt cô đơn, ở đó ánh lên một ham muốn, nó muốn tự do? Nó giống cậu chăng? Chú thỏ lại gần Key, cậu cúi người xuống, nó hơi e ngại, nhưng rồi nó rướn người cạ mũi lên mặt cậu. Chú thỏ an tâm nhắm mắt ngủ, yên bình như trút khỏi mọi lo sợ.

Nó tin cậu?

Key mỉm cười, đưa nó về. Điều cậu ngạc nhiên là phụ vương đã gật đầu đồng ý để cậu chăm sóc nó. Ít nhất thì, từ bây giờ, cậu cũng có bạn. Một người bạn đáng yêu và mềm mại.

.

.

Key yêu thương chú thỏ con ấy, không đặt tên cho nó vì sợ có một sự trói buộc. Cậu sẽ thả nó đi khi nó muốn, vì thế, nó không cần có tên. Chỉ là những lần nó dụi mình vào chân cậu, hay hôn nhẹ lên những ngón tay của cậu, cũng đủ để cậu yêu nó thêm. Bạn có nhớ người bạn thân đầu tiên và duy nhất của mình không? Đối với Key, chú thỏ còn hơn gia đình, một gia đình mà cậu trôi giữa lớp sóng cô độc, không bờ bến, không điểm tựa, dĩ nhiên sẽ không bằng một chú thỏ con lông mịn, luôn ở đây, bên cậu. Key suốt ngày ở bên thỏ con, ăn uống ngủ nghỉ. Cậu hoàn thành bài luyện tập nhanh chóng đến độ mọi người phải ngạc nhiên chỉ để sớm trở về chơi với nó. Cậu hiểu, đó là người bạn duy nhất của mình, và cậu muốn trân trọng nó.

Năm mười tuổi, chẳng phải cậu đã nghĩ mình không nên có bạn sao?

Cậu đã quên rồi, phải không?

.

.

.

_ Phụ vương gọi con?

_ Ừ. Con đang ngủ à?

_ Không sao ạ. Phụ vương có điều gì cứ dạy bảo, con xin nghe.

_ Ngày mai, con sẽ phải...

.

.

Chú thỏ vẫn ngủ cạnh Key. Dụi đầu vào mặt cậu như muốn cảm ơn. Ánh mắt nó ánh lên niềm tin bất diệt. Key cảm thấy thật ấm áp.

_ Cảm ơn, thỏ con ạ.

Một lời thì thầm nhẹ nhàng. Cậu cười

_ Và, cũng xin lỗi nhé!

Con thỏ nhìn Key thắc mắc, nhưng rồi lại nhắm mắt ngủ. Dù có xảy ra chuyện gì, nó vẫn tin cậu sẽ đem lại bình yên. Cậu ôm nó, giọt nước trong vắt rơi nhẹ, thấm vào bộ lông mềm mại. Quả là, nước mắt thật vô dụng. Ngày mai vẫn sẽ đến dù nước mắt có rơi.

Key phải tự tay mình giết chú thỏ vào năm mười lăm tuổi. Một bài kiểm tra chứng minh sự trường thành mà bất kì Quỷ vương nào cũng phải trải qua.

Đến phút cuối, chú thỏ vẫn hồn nhiên tiến lại gần khi cậu gọi tên, vẫn vui vẻ không biết gì, để rồi khi chết đi, trên môi vẫn là một nụ cười tin tưởng cậu. Key mỉm cười bình thản trước mặt mọi người trong lời tán dương của Phụ vương mình. Nụ cười của Key phẳng như mặt nước hồ, trong vắt. Mọi người rùng mình. Một đứa trẻ mười lăm tuổi, lần đầu chạm đến máu có thể bình tĩnh đến thế sao? Key bình tĩnh hơn mọi Quỷ vương nào trước đó. Cậu đã có thêm sức mạnh sau hôm ấy, đã không còn ai dám chê cười mà chỉ tỏ ra sợ hãi, e dè. Key đã nhận được sự kính phục của mọi người, đồng thời mất đi niềm tin của một người bạn đã mất.

Chú thỏ ra đi

Ngày sinh nhật lần thứ mười lăm

Ngày đau...

_ Ngày mai, con sẽ phải tự tay giết con thỏ ấy. Bằng không, ta sẽ giết cả nó lẫn con

Phụ vương nói ra câu ấy với vẻ bình thản nhất. Quả thật, ông ta có thể giết cả cậu mà. Key cười nhạt. Thà rằng để cậu còn hơn nhỉ, như vậy chú thỏ sẽ đỡ đau hơn, phải không? để phụ vương thì chẳng còn xác để mà chôn nữa cơ.

Cậu khi ấy đã ước thầm, sau khi mình ra tay, có ai đó giết luôn cả mình...

Key chôn chú thỏ ở góc rừng, nơi cả hai gặp nhau. Rồi, cậu dựa lưng vào gốc cây. Ngước mắt lên nhìn, bầu trời trong xanh quá.

_ Ở đó đợi tôi nhé…

_ Ngươi định chết hay sao?

Một giọng nói vang lên phía sau. Key giật mình.

_ Đừng quay lại.

Hắn nói. Âm điệu dứt khoát khiến Key phải sợ. Cậu ngoan ngoãn quay lưng lại, không nhìn.

_ Khóc đi. Chẳng ai thấy đâu, nên ngươi không cần che giấu. Đừng sợ đôi mắt mình bị nước mắt làm nhòe đi, ta sẽ canh chừng cho.

Key im lặng. Cảm thấy sống mũi cay cay. Chỉ vì giọng nói ấy ấm quá, như vỗ về người khác vậy.

_ Chú thỏ ấy đang mỉm cười, mãn nguyện lắm…

Chợt, trong lòng cậu nhẹ nhõm. Vì lời nói ấy? Một người lạ? Vậy tại sao cậu lại tin? Key đã mong thỏ con không oán trách cậu, thật sự rất sợ khi nó nhìn cậu với ánh mắt căm hận.

Hơi ấm từ phía sau của hắn, cậu cảm nhận rõ ràng. Nó thật dịu dàng. Key khóc, lần đầu tiên suốt năm năm qua.

Hắn có hương rất lạ, lạ và dễ chịu…

Key và hắn gặp nhau tại nơi này

Và…hắn đổ gục trước mắt cậu, cũng ở nơi đây…

Gương mặt của hắn…?

END FLASHBACK

_ Key!!

Onew hoảng hốt. Khi con dao bạc tiên gần và anh đang cố che chắn cho cậu. Mọi kí ức tua nhanh trong đầu cậu như một đoạn băng. Tự dưng chúng trở lại trong vô thức. Từ ngày đầu gặp hắn, cho đến ngày hắn ra đi. Ngày hôm ấy cũng như thế này, ngày khiến cậu như rơi vào hố đen không lối thoát. Key đẩy vội anh ra khiến con dao sượt nhẹ qua vai cậu, đủ để tạo nên một vết thương không sâu lắm. Anh đọc thần chú, gió lập tức gầm lên như muốn cuốn phăng cả tòa lâu đài. Nó khiến con dao bạc quay ngược trở lại, và Hee không kịp tránh…

Nét mặt Key dãn ra, trông có vẻ dễ chịu hơn, có lẽ do bùa đã được giải, vừa đúng lúc trăng khuất. Cậu mở mắt dậy, ngay lập tức tát mạnh vào mặt Onew:

_ Đồ ngốc! Ai mượn anh phải làm thế? Tôi à?

_ Xin lỗi.

Gương mặt Onew vẫn bình thản, nhẹ nhàng băng vết thương lại cho cậu. Key dựa vào vai anh, cảm nhận cái gì đó ấm áp dù không hẳn là quen thuộc. Ít nhất thì, cũng có ai đó cậu có thể tựa vào. Sau khi lấy lại bình tĩnh, cậu ngắm bộ dạng anh lúc này rồi mỉm cười:

_ Quả nhiên, anh là Gumiho…

Ánh mắt màu nước biển của Onew sáng lên. Máu từ tay anh khiến anh càng thêm hoàn hảo. Một vẻ đẹp đầy kinh hoàng. Phải chăng Gumiho nào cũng có vẻ đẹp như vậy? Trong vô thức, Key chạm tay vào má anh, nơi in hằn năm ngón tay của cậu.

Trăng như chạy trốn, trên bầu trời không trăng chẳng sao, nhưng anh cứ như sáng rực lên. Gió đưa hương hoa hồng còn vương lại thoảng qua. Hương hoa hòa cùng máu, đẩy người khác vào mụ mị…

_ Đúng, tôi là Gumiho.

Một lời công nhận, nhẹ nhàng như nụ cười anh lúc bấy giờ.

_ Điều đó đồng nghĩa với việc cậu là kẻ thù của tôi, phải không nào, Tiểu yêu?

_ Ha. Ra là anh đã biết ngay từ đầu cơ đấy.

Anh vuốt tóc cậu. Phủi những hạt bụi còn vương lại:

_ Vì cậu đẹp hơn người thường rất nhiều, Key ạ.

Bàn tay anh lạnh. Cậu nghiêng đầu sang một bên né tránh. Trong mắt ánh lên niềm thú vị và tò mò. Cậu biết mình an toàn vì những kẻ có phong cách không thích giết con mồi ngay từ đầu, cũng giống cậu…

_ Nếu hai ta đều cần người kia, sao chúng ta không kí giao kèo nhỉ?

_ Giao kèo gì?

_ Cậu thừa biết “Trò chơi” ấy mà.

Gió thích thú dừng lại. Mọi sự cũng dừng lại. Ngắm nhìn hiện tại. Hay là đang ngắm nhìn sai lầm? Anh nhìn cậu. Không một chút ngần ngại trong mắt Key. Thật lòng cả hai muốn vậy sao? Đôi mắt anh thoáng tối lại như nhìn nhận nỗi đau trong quá khứ. Key cười:

_ Được thôi. Nếu anh muốn…

.

.

.

_ Ít nhất, ta cũng đã làm lộ được bộ mặt hung ác của ngươi, Onew ạ.

Hee cười khi tỉnh dậy, và biết mình chẳng sống được bao lâu. Hắn đã làm anh phải sợ hãi và hiểu được cảm giác người mình yêu mến bị thương, thế là đủ rồi. Từ đầu Hee đã không có hy vọng sẽ thắng được Onew.

Đôi bông tai bằng bạc ánh lên

Đôi bông tai mà trước đây một người đã tặng Hee…

_ Ngươi hãy chăm sóc chúng giùm ta.

Hee quay sang người bên cạnh, chỉ tay vào đám hoa hồng của mình và nói. Người ấy khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt không mảy may quan tậm hay hứa hẹn. Sau khi hắn nhắm mắt, người phóng lửa, đốt sạch cả tòa lâu đài.

_ Ta bịa ra chuyện Onew giết người thân yêu của ngươi cốt chỉ để hại tên khờ ấy. Không ngờ còn dám sử dụng “Bùa tử nguyệt” lên Key. To gan thật.

Người ấy nghiến răng. Quay lưng bước đi, nương theo hương vị còn sót lại của Onew và Key.

Lửa rực cháy phía sau.

Người đó không nói dối với Hee. Chỉ là không nói sự thật. Onew không trực tay giết đi người Hee yêu thương nhất, chỉ là không cứu được. Nhưng chỉ cần nói thêm, bớt vài câu, anh đã thành kẻ sát nhân.

_ Onew, ngươi dám kéo Key vào “Trò chơi” ấy. Nếu cậu ta có chuyện gì, ta thề sẽ không tha cho ngươi đâu.

“Sau một trăm ngày yêu nhau, nếu ai có cảm tình thật sự với người kia và nói tiếng yêu trước, sẽ phải chết. Đây là giao kèo không thể phá bỏ…”

Những bông hoa cẩm tú cầu màu tím đầy rẫy trong rừng.

Chúng có đang cười?

Cười cho sự ngu ngốc và cố chấp?

Cười cho một quyết định sai lầm?

Phỏng đoán của thời gian:

"Hắn" mà Key thật sự yêu kiếp trước, phải chăng là...?

END CHAP 6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro