Chap 0: Mở đầu (Part 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần II



Vào ban đêm.


Tôi và Noelle đang ăn tối trong một khu vực sân thượng mở của một nhà hàng sau khi kết thúc mua sắm.


Có ba đĩa lớn trên một chiếc bàn tròn với một ngọn nến được đặt trên đó.


Gần tay chúng tôi có những đĩa nhỏ với một chiếc bánh mì nhỏ đặt trên chúng.


Chúng tôi đặt túi giấy màu nâu chứa đầy những thứ chúng tôi mua trên chiếc ghế trống.


Tôi đã phải vật lộn mạnh mẽ chống lại món tôm hùm luộc trong khi ăn.


"Món này rất khó ăn." [Leon]


Chỉ một thời gian trước đây, tôi đã nhận được rất nhiều tiền bồi thường từ khối thịnh vượng chung liên quan đến vụ việc của Pierre, vì vậy tôi quyết định phung phí một chút và mua món đắt tiền. Nhưng đây là kết quả.


Đó là một cơn đau khi ăn một cái gì đó mà tôi không quen.


"Tớ không thể chịu đựng được khi ăn cái này. Hãy để tớ thử." [Noelle]


Noelle đang theo dõi đã lấy đi thành phần động vật giáp xác trông giống như một con tôm hùm từ tôi.


Sau đó, cô ấy tháo dỡ nó một cách dễ dàng không giống như tôi.


Sau khi Noelle lấy thịt ra, cô ấy đặt nó lên một cái đĩa nhỏ và đưa nó cho tôi.


Noelle sử dụng một chiếc khăn ăn được đặt trên bàn và lau tay trong khi nhìn tôi một chút tự hào nói "Thế nào rồi" [Noelle]


"Thật tuyệt vời. Vì vậy, nó có thể được gỡ bỏ này một cách sạch sẽ." [Leon]


"Gỡ bỏ──không sai khi gọi nó như vậy? Bây giờ nó dễ dàng hơn để ăn như thế này đúng không?" [Noelle]


Khi tôi thử ăn nó, thịt mềm và ngon.


Tôi có thể nghe thấy tiếng nói của những khách hàng khác đang tận hưởng từ bên trong nhà hàng.


Tôi cũng có thể nghe thấy giọng nói của những người phục vụ đọc đơn đặt hàng của khách hàng.


Ngoài ra còn có ánh sáng từ bên trong nhà hàng và ánh sáng đường phố. Mặc dù đỉnh bàn hơi tối, nhưng chúng tôi vẫn có thể nhìn thấy khá rõ ràng.


Nó tạo ra một bầu không khí khá tốt đẹp thay vào đó là tốt theo cách riêng của nó.


"Món này rất ngon. Hãy thử nó đi Noelle." [Leon]


"Thật khó xử khi lần nào cậu cũng đối xử tốt với tớ Leon, gần đây không phải cậu đang lãng phí quá nhiều tiền sao?" [Noelle]


Sự cố với Pierre đã được giải quyết và bây giờ tôi đang tận hưởng cuộc sống trong khối thịnh vượng chung khá nhiều.


Vẫn còn rất nhiều vấn đề, nhưng đây là đây, đó là đó.


"Hầu hết những gì tôi mua là quà lưu niệm. Gia đình tôi ở nhà rất khó chịu vì những điều như vậy." [Leon]


Người làm phiền tôi với nhu cầu lưu niệm của họ là gia đình tôi──chị gái Jena và em gái Finley của tôi .


Họ quấy rầy tôi để có những món quà lưu niệm.


Tôi cũng cần phải tặng quà cho những người mà tôi mắc nợ, vì vậy tôi đã phung phí khá nhiều.


Nhưng có lý do cho tất cả những chi tiêu đó vì vậy không có vấn đề gì.


Ánh mắt của Noelle trở nên nghi ngờ trước tuyên bố của tôi rằng chi tiêu của tôi không thể được giúp.


"Nhưng, những bộ trà mới đó là không cần thiết phải không? Những bộ trà bên trong túi có giá bao nhiêu zậy?" [Noelle]


"Hahaha──Noelle, cậu cũng muốn thử cái này à? Ngon quá." [Leon]


Có những bộ trà thực sự đẹp trong khối thịnh vượng chung.


Với rất nhiều tiền trong túi của tôi ngay bây giờ, tôi không thể không muốn có được chúng.


Nhưng, thứ duy nhất tôi mua cho bản thân chỉ là những bộ trà đó.


Những thứ khác ngoài điều đó chủ yếu chỉ là nhu cầu hàng ngày.


"Leon?" [Noelle]


Noelle không cho phép tôi thay đổi chủ đề, vì vậy tôi đã thú nhận một cách trung thực.


"──Tất cả chúng đều lên tới tổng cộng một trăm nghìn." [Leon]


Một trăm ngàn──tất nhiên nó không phải bằng đồng yên.


Nếu nó được chuyển đổi sang yên Nhật, thì tổng chi phí sẽ vào khoảng mười triệu.
[Trans: sương sương 1,7 tỉ VND chứ bao nhiêu:D]


Noelle có vẻ sốc. Có vẻ như cái giá này đã vượt xa trí tưởng tượng của cô. [Trans: Chứ còn gì nữa anh zai nó mắc vỗn lài ý :V]


"Trước đó cậu cũng đã mua những thứ như lá trà đắt tiền hay đồ ngọt phải không?" [Noelle]


"Tớ muốn tổ chức một bữa tiệc trà với những bộ trà mới! Đây là sở thích của tớ! Bản thân Noelle, cậu cũng uống trà và ăn đồ ngọt!" [Leon]

Để bắt đầu, người mà tôi mời đến bữa tiệc trà là Noelle.


"K-Không, nghĩa là, cậu biết đấy──chúng rất ngon, vì vậy" [Noelle]


Có rất ít trò giải trí ở thế giới này.


Đối với một người hiện đại như tôi, sẽ tốt hơn nếu có ít nhất một sở thích như thế này.


"Đó là một trong số ít sở thích của tớ." [Leon]


Khi tôi hành động, Noelle dường như cảm thấy tội lỗi và xin lỗi.


"Xin lỗi. Tớ đã nói quá nhiều. Mặc dù vậy, tớ không bao giờ nghĩ rằng sở thích của Leon là một cái gì đó giống như trà." [Noelle]


Vâng, ngay cả bản thân tôi cũng đã hành động「Trà? Aa~, ừ trà huh」 cho đến một thời gian trước đây.


Tuy nhiên, ý thức về giá trị của tôi đã thay đổi sau cuộc gặp gỡ của tôi với thầy.


"Noelle cũng chắc chắn sẽ nhận thấy được nó nếu cậu tham gia vào bữa tiệc trà của thầy." [Leon]


Noelle tiếp tục bữa ăn của mình khi cô ấy thấy tôi khen ngợi sư phụ một cách vui vẻ.


"Tớ đã nghe điều đó nhiều lần." [Noelle]


Tôi đoán. Tôi đã nói rất nhiều về điều đó sau tất cả.


Tôi cũng tiếp tục bữa ăn của mình. Sau đó, một bồi bàn tiếp cận chúng tôi.


"Quý khách có muốn gọi thêm món không?" [Bồi bàn]


Noelle không gọi đồ ăn nữa, nhưng tôi đã làm.


"Xin hãy mang cho tôi nước trái cây đắt nhất ở đây." [Leon]


Tôi đã cố gắng gọi một cái gì đó đắt tiền để hành động như một Richkid.


Người bồi bàn nở một nụ cười rắc rối.


"Tôi xin lỗi, không có nước trái cây nào có giá đắt như vậy." [Bồi bàn]


Tôi biết điều đó bởi vì tôi đã nhìn thấy thực đơn trước đây.


"Tôi đang đùa thôi. Cho chúng tôi thêm 2 ly nữa. Những thứ tương tự như trước là được." [Leon]


Tôi đã gọi những thức uống giống như những món đầu tiên của chúng tôi.


Noelle cũng có vẻ ổn với điều đó.


Khi người bồi bàn rời đi, Noelle hỏi tôi.


"Cậu không uống rượu hả Leon? Mặc dù Marie-chan và những người khác có uống rượu. Không phải là hiếm khi ở vương quốc mà một người nào đó không uống rượu? 」


Trong thế giới này, cậu sẽ được phép uống rượu khi cậu 17 tuổi.


Bạn sẽ được đối xử như người lớn ở tuổi 15, vì vậy cho dù một người có uống rượu hay không sẽ là trách nhiệm của chính họ sau đó.
[Trans: vậy loli 15+ là hợp pháp à:))]


Nhưng tôi không quan tâm đến rượu.


"Tớ quyết định uống rượu khi tôi 20 tuổi." [Leon]


"Tại sao lại như vậy?" [Noelle]


"Đó là quy tắc cá nhân của tớ."[Leon]


Nó không giống như tôi đã gắn bó với quy tắc đó nhưng nó khiến tôi cảm thấy hơi khó xử khi uống rượu ở tuổi này, vì vậy tôi quyết định không uống cho đến khi tôi hai mươi tuổi. Ngay từ đầu, tôi cũng không muốn uống rượu nặng như vậy.


Noelle mỉm cười.


Và rồi nụ cười của cô ấy trở nên hơi buồn.


"Có chuyện gì vậy?" [Noelle]


Khi tôi hỏi cô ấy, Noelle lắc đầu.


Kiểu tóc đuôi ngựa bên cạnh cô rung rinh.


"Ước mơ của tớ là được ăn những bữa ăn như thế này." [Noelle]


Những lời đó khiến tôi nhớ lại khuôn mặt của em gái Noelle.


"Còn Lelia thì sao?" [Leon]


Biểu cảm của Noelle có chút không hài lòng.


Biểu cảm của cô gái này thường thay đổi nhanh chóng.


"Leon cậu thực sự không thể đọc được bầu không khí. Nó không giống như tớ quan tâm đến khía cạnh đó của cậu. Em tớ nói rằng một ngày nào đó chúng tớ sẽ tách biệt với nhau, ngay từ đầu Lelia cũng không muốn làm điều này." [Noelle]


"He~eh" [Leon]


Có chuyện gì xảy ra giữa hai chị em này không?


Chà, nếu đó là Lelia,sẽ không có gì lạ nếu có chuyện gì đó xảy ra.


Sau tất cả tình huống hiện tại một phần là do lỗi của cô gái đó.


"Ừ, thật tốt nếu cậu vui vẻ." [Leon]


Noelle nhìn vào mặt tôi khi tôi nói vậy.


"Gì vậy?" [Noelle]


Noelle nở một nụ cười. Khuôn mặt cô ấy trông rất đẹp.


"Tớ chỉ nghĩ rằng cậu trông giống như cậu đang thưởng thức thức ăn. Quan trọng hơn, về sau này──" [Noelle]


Noelle muốn hỏi về kế hoạch sau này, nhưng có những bước chân đến gần bàn của chúng tôi.


Đó không phải là người phục vụ, mà là một người quen biết của chúng tôi.


Tôi nhìn vào khuôn mặt của người đó. Cô ấy rõ ràng đang làm một khuôn mặt không hài lòng.


──Lelia đang nhíu mày với bàn tay đặt lên eo. Cô thậm chí còn không cố gắng che giấu sự không hài lòng của mình.


"Không cần phải trông không hài lòng như vậy."


Noelle cau mày và tránh mặt khỏi Lelia.


"Lelia, em có vấn đề gì không?" [Noelle]


Một sự căng thẳng khó xử trôi dạt giữa hai người. Các khách hàng xung quanh cũng nhìn theo cách này với sự quan tâm.


Tôi thở dài.


"Cậu xuất hiện ngay khi chúng tớ đang nói về cậu. Ngồi xuống đi. cậu có muốn uống thứ gì đó không?" [Leon]


Lelia tránh mặt tôi khi tôi nói chuyện với cô ấy.


"Không cần phải bận tâm! ──Tớ cũng đến đây với bạn." [Lelia]


Khi tôi nhìn phía sau Lelia,có Emile với mái tóc xanh mượt mà của cậu ta đứng hơi phía sau cô ấy.


Cậu ta mặc một bộ đồ đắt tiền.


Tôi cười toe toét khi nhìn thấy cậu ta.


"Gì thế, cậu đang hẹn hò à?" [Leon]


"Im đi! Quên chuyện đó đi, hôm nay tớ sẽ đến nhà cậu." [Lelia]


Biểu hiện của Noelle trở nên nghiêm trọng khi cô nghe thấy điều đó.


"Lelia, chị đã nói với em là đừng làm phiền." [Noelle]


"Đó là một điều quan trọng vì vậy chị hãy im lặng đi." [Lelia]


Lelia chỉ nói những gì cô ấy muốn nói trước khi rời khỏi bàn của chúng tôi.


Emile làm một khuôn mặt xin lỗi và cúi đầu nhẹ với chúng tôi trước khi đuổi theo Lelia.


Xung quanh có chút ồn ào. Sau đó, người bồi bàn đã quan sát hiện trường vừa mới đến mang theo nước trái cây mà chúng tôi đã gọi.


"Cảm ơn vì đã chờ đợi." [Bồi bàn]


Tôi đặt một số tiền vào khay của người phục vụ để bù đắp cho sự bất tiện.


Người bồi bàn vui vẻ rời đi khi nhìn thấy điều đó.


Noelle nhìn xuống.


Lelia──cô gái đó cũng là người tái sinh giống chúng tôi.


Ngoài ra, cô cũng am hiểu về phần tiếp theo của trò chơi otome đó.


"──Hôm nay chúng ta hãy quay lại sau khi chúng ta ăn xong. "


"Được thôi. "


Noelle có vẻ chán nản, vì vậy chúng tôi đã về nhà ngay hôm nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro