CHƯƠNG MƯỜI BẢY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 17 - "Nhân vật chính mạnh nhất"

◇ ◇◇

"Đi thôi."

Livia thì thầm ngắn gọn, thiết bị trên con tàu hoàng gia mà Ricorne đã lắp đặt bắt đầu phản ứng mạnh mẽ.

Sử dụng năng lượng hấp thu được từ Thánh Thụ, Ricorne cường hoá năng lực của Livia. Chứng kiến Livia như thế, Cleara không khỏi ngạc nhiên.

[Sức mạnh này vượt ngoài tính toán.]

Bất ngờ trước sức mạnh của Livia, Ricorne được bao phủ bởi một ánh sáng trắng nhạt.

Lũ quái vật tiếp cận không thể thoát khỏi một cách lành lặn.

Ngay cả những con ở xa—tất cả những con quái vật trong bán kính vài kilômét từ Ricorne đều bị thổi bay mà không vương lại chút khói đen nào.

Dù đã thổi bay những con quái vật tụ tập lại nhưng Ricorne vẫn không ngừng toả sáng.

Ange chứng kiến cảnh tượng đó, cũng không khỏi kinh ngạc.

"Thật quá áp đảo. Livia, cậu là ai vậy—?"

Livia mỉm cười với Ange.

"Tớ cũng không biết nữa. Nhưng bây giờ—nếu sức mạnh này có thể giúp cứu Leon thì...."

Dù Livia không muốn sử dụng sức mạnh này, nhưng nếu là vì Leon, thì cô sẽ không do dự.

Khi cô giơ tay trái ra phía trước, ánh sáng của Ricorne càng thêm rực rỡ.

Ricorne không thể chịu đựng được sức mạnh phát ra từ Livia, và bắt đầu rung chuyển nhẹ.

Carla, người đang bám vào Marie, kinh sợ.

"Nó đang rung lắc nè, chuyện gì đang xảy ra vậy!"

Dù Livia không nhận được bất kỳ lời giải thích nào về khả năng của mình, nhưng cô tự nhiên hiểu phải làm gì tiếp theo.

Bản năng dạy cho Livia cách sử dụng sức mạnh.

Xung quanh Ricorne, ánh sáng của những hạt trắng tập hợp lại và bắt đầu hình thành một nhân dạng.

Hình dạng đó giống như Livia.

Hình dạng biến thể đó, tuy đơn giản nhưng mang dáng vẻ của một người phụ nữ.

Chỉ có đôi mắt phát sáng màu xanh nhạt nổi bật trên khuôn mặt.

Bao bọc xung quanh Ricorne, một hình ảnh Livia khổng lồ và rực rỡ tự bạch dương được tạo ra.

Các quái vật tiếp cận sẽ bị thổi bay và sẽ bảo vệ đồng minh.

Khi nhìn thấy cảnh tượng đó, quân đội hoàng gia đã thốt lên qua đường truyền.

"Cô ấy trông như thể Thánh Nữ—không, Nũ Thần mới đúng."

"Nữ thần chiến thắng!"

"Hoan hô Nữ thần!"

Trong khoảnh khắc này, đối với vương quốc, Livia chính là Nữ thần chiến thắng.

Những tràng pháo tay vang lên từ quân đội vương quốc khi các quái vật bay biến bốc hơi sạch sánh sanh.

Nhưng gánh nặng đè lên vai Livia rất lớn.

Cô gần như thể sẽ ngã quỵ bất cứ lúc nào nếu sơ sẩy.

Ange nâng đỡ Livia.

"Đừng cố quá sức."

"Cảm ơn cậu. Nhưng chỉ lần này thôi, tớ sẽ cố gắng hết sức."

"Hãy sử dụng sức mạnh của cả tớ nữa."

Ange nắm chặt tay Livia, và xung quanh Ricorne bắt đầu tụ tập những hạt sáng đỏ.

Chúng quấn quanh Livia khổng lồ.

Một Cự Nhân ánh sáng mặc chiếc váy đỏ giơ tay trái về phía trước và triển khai nhiều vòng tròn Ma Pháp trước mặt.

Kích thước của mỗi vòng tròn Ma Pháp lên tới hàng trăm mét.

Từ các vòng tròn Ma Pháp, những mũi tên ánh sáng được phóng đi.

Chúng nhắm thẳng vào Arcardia với hàng ngàn, hàng vạn, thậm chí hàng trăm vạn mũi tên.

Arcardia vội vàng triển khai hàng rào Ma Pháp để bảo vệ mình.

Nhưng những mũi tên ánh sáng đã xuyên thủng hàng rào và trúng vào bản thân Arcardia, gây ra cơn xung kích lớn.

Chỉ với một đợt tấn công, pháo đài bất khả xâm phạm của Arcardia đã bị phá hủy đáng kể.

Marie, chứng kiến tình cảnh tượng đó, ngạc nhiên về thứ sức mạnh áp đảo này.

"Tuyệt vời. Chúng ta có thể thắng cuộc chiến này!"

Nhưng Livia không lạc quan như vậy.

"Chúng ta không có nhiều thời gian. Cần phải nhanh chóng giải cứu Leon."

Từ hình ảnh truyền về, họ nhận thấy rằng Arrogance đã bị hư hại nặng.

Khi Livia nhắm mắt lại, cô có thể nhìn thấy cảnh bên ngoài thông qua đôi mắt của Cự Nhân ánh sáng có hình thể giống chính mình.

"Tớ đã tìm thấy cậu ấy rồi!"

Trên sàn tàu đổ nát của pháo đài, Arroganz nằm lăn lóc.

Arcardia đã chú ý đến nó và chuẩn bị tấn công vào Arroganz.

Livia hét lên, " TRÁNH XA LEON RA!!"

Một cụm hạt sáng hình người phụ nữ khổng lồ duỗi tay ra về phía Arcardia.

Mia vội vàng giơ hai tay ra trước để chống đỡ.

[Không thể nào, là Olivia sao!?]

Những hàng rào Ma Pháp mà Mia chuẩn bị đã được triển khai liên tục. Nhưng chúng bị Cự Nhân ánh sáng phá vỡ một cách dễ dàng.

Trong khi cố gắng tránh né, Livia đã thu tay lại.

Arcardia bị choáng váng bởi sức mạnh áp đảo mà không thể hiểu nổi tình huống trước mắt.

[Cái gì thế này!? Đây là sức mạnh thuộc về nhân loại cũ sao!? Không thể nào. Thứ này... ngay cả với nhân loại mới cũng không thể sử dụng được!]

Arcardia từ bỏ việc phân tích Livia và nói với Mia rằng cần phải kết thúc nhanh chóng.

[Công chúa, nếu chúng ta mất quá nhiều thời gian sẽ gặp bất lợi. Hãy dùng thứ đó đi ạ.]

'Thứ đó' ám chỉ một đòn tấn công với công suất tối đa.

Pháo chính của Arcardia, mà Mia có thể sử dụng ngay lập tức.

Tuy nhiên, cô ấy vẫn chưa hấp thủ đủ ma tố để có thể bắn liên tiếp.

[Ở trung tâm của Cự Nhân... không, vùng ngực, tôi đã nhìn thấy Ricorne. Hãy nhắm vào đó và phá hủy, Cự Nhân đó sẽ biến mất.]

Khi Mia hướng tay phải về phía ấy, gai của Arcardia cũng quay theo hướng đó.

[Mia không có hận thù với các người đâu—nhưng Mia không thể tha thứ cho các người! Nếu các người đã tước đoạt đi hiệp sĩ của Mia, thì Mia sẽ tước đoạt lại của các người!]

Một ánh sáng Hắc Xích tụ lại được phóng đi.

Sức công phá của cú đánh đó đã được mọi người chứng kiến rất nhiều lần rồi.

Và vì được phóng ra sau khi Tịch Tụ lại, uy lực dường như lớn hơn bao giờ hết.

Tuy nhiên—Cự Nhân của Livia đã hất nó đi bằng tay phải.

Quả cầu đỏ đen đã thay đổi hướng di chuyển và gây ra một con chấn động lớn ở đằng xa xa.

Cột nước bắn lên, sóng thần được tạo ra bởi làn sóng xung kích.

Gã sinh vật Ma Pháp mở to mắt và run rẩy.

[Đùa nhau đấy à! Không thể nào lại đỡ đòn như thế được!!]

Điều đó bất hợp lý đến nỗi khiến hắn không thể ngừng tức giận.

Khi Cự Nhân của Livia dang rộng hai tay, giọng nói của Livia vang lên.

"Tớ sẽ cứu cậu, Leon."

Sau đó, hàng ngàn vòng tròn Ma Pháp xuất hiện, từ đó hàng loạt Ma Pháp được bắn ra Hoả cầu, Thuỷ Cầu, Lôi Cầu và các loại Quang Cầu khác, tất cả đều được phóng đi với sức mạnh dữ dội.

Mia cố gắng bay lên để tránh né, nhưng tất cả Ma Pháp được bắn đi đó đều đang truy vết cô.

Cô ấy phóng ra Ma Pháp để chặn đứng nhưng không kịp, và bị hàng trăm Cầu Ma Pháp đánh trúng rồi bị thổi bay.

"HỰ!"

Sau khi đẩy lùi pháo đài của Arcardia , Cự Nhân Livia đã bao bọc Arrogance bằng cả hai cánh tay như để bảo vệ nó.

Gương mặt giản lược của Cự Nhân không thể đọc được biểu cảm.

Nhưng có lẽ cô ấy đang mỉm cười.

Cô ấy ôm ấp lấy Arrogance—Leon một cách âu yếm, nhẹ nhàng bao bọc cậu ta bằng cả hai tay.

Mia không thể chấp nhận điều đó.

[CÁC NGƯỜI ĐÃ GIẾT CHẾT HIỆP SỸ CỦA MIA, VẬY MÀ GIỜ LẠI CÓ THỂ THẢN NHIÊN ÂU YẾM TẬN HƯỞNG HẠNH PHÚC VẬY Ư?]

Mia lại phóng một cuộc tấn công với công suất tối đa, và từ phía sau Cự Nhân của Livia, một đầu mới xuất hiện.

Đó là một người phụ nữ tóc dài.

Cự Nhân của Livia cúi người, cong lưng để người phụ nữ ở phía sau có thể di chuyển dễ dàng hơn.

Khi người phụ nữ xuất hiện đến nửa thân trên, cô ta giang rộng hai tay để đón nhận cuộc tấn công của Mia.

Nổ lớn xảy ra, nhưng người phụ nữ khổng lồ mới vẫn an toàn.

Mấy cái tình huống bất hợp lý liên tục diễn ra, Arcardia bắt đầu run rẩy vì tức giận.

[Tại sao trong thời đại này, lại có những tồn tại vượt trội hơn cả Công Chúa và ta cơ chứ? Không thể có những tồn tại vượt qua nhân loại mới được. ]

Đối với Arcardia, điều khó hiểu là tại sao quân đội vương quốc không sử dụng chúng ngay từ đầu cuộc chiến.

Người phụ nữ khổng lồ mới đã vươn cả hai tay để nắm lấy Arcardia.

Cô ấy cố gắng trốn thoát nhưng không thể, và Mia, bị Cự Nhân mạnh mẽ bắt giữ, đã tức giận vì sức mạnh của họ.

[Các người đã kiềm chế sức mạnh ngay từ đầu sao? Điều đó thật không thể chấp nhận được!]

Mia đã phá hủy tay của Nữ Cự Nhân trong cơn thịnh nộ, cô ấy tăng tốc để phóng lên bầu trời.

Và từ trên cao—cô ấy bắt đầu tấn công vào Arrogance.

[Mia sẽ cho các người cảm nhận nỗi đau khi mất đi người thân quan trọng ngay trước mắt.]

Các đòn tấn công trút xuống Arrogance như thác đổ, những đòn thế có đủ uy vũ để được xem như một đòn tất sát.

Sau đó, người phụ nữ khổng lồ đã che chở cho Arrogance bằng cách ôm trọn lấy bộ giáp.

Cô ấy đã nhận tất cả các cuộc tấn công và bảo vệ Arroganz.

[Chúng ta phải tiếp tục tấn công, thưa công chúa!]

Arcardia cũng hợp tác, và họ liên tục nã đạn về phía người phụ nữ khổng lồ.

Khi Mia tiếp tục tấn công, người phụ nữ khổng lồ đưa một tay ra.

Tay của cô ấy vươn ra đấm bay Mia và các đồng bọn.

Trong lúc đó, tiếng nói của Ange vang lên.

"Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho bất kỳ ai dám động vào Leon."

Cảm xúc giận dữ được truyền đi.

Mia và đồng bọn bị túm gọn rồi bị ném xuống biển.

Họ đã rơi xuống mặt biển ở một nơi xa lắc xa lơ khỏi chiến trường.

Sự chênh lệch áp đảo đã được thể hiện rõ.

Mia khóc vì sự yếu kém của bản thân vì kẻ thù mạnh đến bất công.

[Chuyện này không thể chấp nhận được. Mia không thể báo thù cho hiệp sĩ ư.]

Cô ấy nghiến răng, nắm chặt tay, Mia lại bắt đầu nổi điên.

[Ngay cả khi Mia chết ở đây, Mia vẫn phải—]

Nhưng có điều gì đó hơi lạ.

Khi cô ấy nổi lên và đối mặt lại với Cự Nhân của Livia, hình dáng của đối thủ đã có phần mờ đi.

Nó dường như sắp biến mất. Arcardia nhận ra điểm yếu Cự Nhân của Livia.

[Giới hạn hoạt động sao! Để thực hiện được nhiều Ma Pháp như vậy, nó cần tiêu thụ rất nhiều năng lượng. Dù có chuẩn bị cả Thánh Thụ cũng không thể vận hành trong nhiều giờ.]

Sự biến mất của một thực thể bất công khiến Arcardia cảm thấy nhẹ nhõm.

Khi Cự Nhân của Livia biến mất, Mia ngay lập tức bay đến sảnh của Arcardia.

Các bộ phận không cần thiết đã sụp đổ, Arcardia đã nhỏ lại.

Tiêu hao ma tố quá mức khiến nó không thể tiếp tục duy trì hình dạng của mình được nữa.

Nhưng vẫn còn đủ sức để phá hủy Arrogantz.

"Vậy là đã không còn trở ngại nào nữa nhỉ."

Mia chuẩn bị đặt dấu chấm hết cho Leon.

◇ ◇◇

"Luxion—tình hình thế nào rồi?"

Cơ thể tôi không còn chuyển động, tôi cũng không thể kiểm tra tình hình một cách chính xác. Luxion báo cáo về những gì đang xảy ra xung quanh.

[Tôi đã thu thập những drone còn sót lại. Chúng đang bảo trì Arroganz.]

Cùng lắm thì vẫn khiến cho nó có thể di chuyển được.

Arroganz đang mang theo một cái container trên lưng.

Tôi kiểm tra tình hình của Julius và những người khác.

"Họ có ổn không?"

[—Mật độ ma tố quá cao, chưa thể xác nhận.]

"Mong là họ vẫn sống. Nếu họ chết, ta sẽ cảm thấy rất tồi tệ khi mở mắt ra."

Tôi lo lắng không biết mấy gã đó có ổn không, rốt cuộc họ không phải là những người xấu xa gì cho cam.

Tôi ghét họ khi còn chơi trò chơi otome đó, nhưng khi bắt đầu tiếp xúc, con người họ lại hoàn toàn khác.

Thực tế mà nói, họ còn là những người tốt là đằng khác.

"—Ước gì chúng ta có thể thân thiết hơn."

Tôi nhìn lên màn hình và thấy Arroganz đang nắm giữ thanh trường kiếm của Brave.

"Nếu Finn còn sống, chắc hẳn cậu ấy sẽ muốn ta cứu Mia."

Tôi hiểu rằng điều đó không cần thiết, nhưng Luxion đã cực lực phản đối.

[Chủ Nhân không cần phải làm điều đó! Chủ Nhân đã đạt đến giới hạn rồi!!!]

Chắc chắn là đến giới hạn rồi, nhưng nếu tôi bỏ rơi Mia—tôi sẽ không còn mặt mũi nào để đối mặt với Finn ở thế giới bên kia.

"Dù sao thì ta cũng phải ngăn cản Mia."

Nhờ Livia phát huy toàn bộ sức mạnh, tôi đã có thêm thời gian.

Nhưng có vẻ như không đủ để đánh bại chúng.

Mia đang hạ cánh xuống sàn của Arrogance.

Dáng vẻ của cô ấy không còn sắc bén như trước nữa.

Đó là hình dạng thật của Mia.

Nhưng cô ấy đang mặc một bộ giáp đen gồ ghề như thể đang mặc Hắc Giáp vậy.

Cô ấy đã che phần ngực mình lại, nơi vẫn còn một con mắt của Arcardia.

Khi những chiếc drone bảo vệ tiến lên chặn lại, nhưng Mia dễ dàng phá hủy chúng.

Dù có nhỏ lại, đối thủ của tôi bây giờ vẫn là một kẻ khó nhằn.

"Luxion, mệnh lệnh cuối cùng đây. — Hãy tiêm thuốc cho ta."

Nếu tôi không ngăn cản Mia, sau khi giết tôi, cô ấy ra sao có thể đoán được.

Bị Arcardia xúi giục, cô ấy sẽ thiêu rụi cả vương quốc.

Với tâm trạng của Mia hiện tại thì rất có khả năng sẽ làm chuyện đó.

Để ngăn chặn chuyện ấy xảy ra, tôi cần nỗ lực thêm một lần nữa.

Luxion không đáp lại.

Có lẽ cậu ấy đang tìm lý do để từ chối.

Với người bạn đồng hành đó—tôi nói.

"Chúng ta không thể có một kết thúc có hậu nếu dừng lại ở đây đâu, ngươi biết chứ? Cứu Mia và đạt được Happy Ending. Không, có lẽ là còn tốt hơn thế cũng không chừng?"

Nếu coi đây là một trò chơi, đây gần như là Bad Ending rồi.

Dù đúng là phá đảo thật đấy, nhưng cũng chỉ là một kết thúc đắng cay mà thôi.

Đây là một kết thúc rất xứng đáng với loại người như tôi.

Luxion hỏi tôi.

[Trong cái thế giới Happy Ending đó, chủ nhân có được hạnh phúc không?]

Hạnh phúc của tôi ư? — Ừ thì có lẽ là khoảng thời gian sắp tới chăng? Khung cảnh sau cuộc chiến này ấy.

Khi được Luxion hỏi, tôi cố gắng mỉm cười thật tươi.

"Ta đã suy nghĩ về lý do tại sao mình lại được chuyển sinh vào thế giới này. Chắc chắn phải có một lý do nào đó, phải không? Nếu không có, thì ta phải tự mình tạo ra. Ta không thể cứu rỗi tất cả mọi người, nhưng vẫn phải tìm kiếm một kết quả tốt đẹp nhất có thể. Và nếu đạt được, thì đó chính là Happy Ending nhất đối với ta rồi."

[Tinh thần tự nguyện hy sinh à? Tôi không hiểu. Chủ Nhân thật ngốc.]

"Ngươi không phải là rõ lắm sao? Ta đã là một kẻ ngốc ngay từ đầu."

Linh hồn, theo như họ nói, sẽ chuyển sinh cho đến khi đạt được giác ngộ. Một người tục tằng như tôi sẽ tiếp tục chuyển sinh. Đó là giáo lý của Phật giáo phải không nhỉ?

Mà kệ đi, bây giờ nó cũng không quan trọng nữa rồi.

Dù có là tự thủ dâm tinh thần hay gì đi nữa, tôi vẫn có thể tự hào nói rằng cuộc đời mình là có ý nghĩa.

"Nhờ cậy vào ngươi đó—Cộng sự à. Có lẽ đây là mệnh lệnh cuối cùng của ta rồi."

[—Không được. Nếu như thế, sinh mệnh của cậu—]

Đôi mắt đỏ của LuXion man mác buồn.

Tôi van nài Luxion.

"Ta cầu xin ngươi đấy—Cộng Sự."

Khi tôi dừng lại hành động ra lệnh và bắt đầu xin xỏ, Luxion trả lời bằng một giọng điệu run rẩy.

[Vậy, tôi sẽ bắt đầu tiêm thuốc.]

Thuốc cường hoá được tiêm vào, đây là lần thứ ba.

Cơn đau dữ dội tấn công cơ thể tôi, và tôi không thể chịu đựng được nữa và ói ra máu.

Nhưng dần dần, tôi cảm thấy khỏe hơn một cách kỳ lạ.

Mặc dù trước đó chỉ cử động một chút thôi thì cơn đau đã ập đến thống khổ rồi, bây giờ sức mạnh tràn ngập khắp cơ thể tôi.

Arroganz đứng dậy, cầm trên tay thanh trường kiếm của Brave.

Mia, run rẩy vì giận dữ khi nhìn thấy thanh kiếm.

[TRẢ THANH KIẾM CỦA HIỆP SỸ-SAMA VÀ BOO-KUN LẠI ĐÂY!]

Khi tôi cảm thấy khỏe hơn, tôi đối đầu với Mia với giọng điệu thường ngày của mình.

"Lại đây mà lấy nè, đồ gái hư!"

Với đôi chân dự phòng, tôi vững vàng đứng trên sàn và chém cô ấy bằng thanh kiếm.

Cô gái nhỏ đó đã chặn được cú đánh mạnh mẽ đó.

"Luxion, có thể tách Arcardia khỏi Mia không?"

Khi tôi kiểm tra xem có thể cứu Mia không, Luxion đã bắt đầu phân tích.

[Hiện tại đang điều tra.]

Khi Mia nhảy lên và định đánh Arrogance, tôi dùng thanh kiếm để chặn lại và lùi lại phía sau. Cú đấm của cô ấy mạnh mẽ đến mức không thể tin được đó là của một cô gái.

◇ ◇◇

Bên trong pháo đài Arcardia, Finn tỉnh dậy với cánh tay trái bị thương.

Cậu ta mở mắt, nắm lấy cánh tay đau đớn và bày ra vẻ mặt đau khổ.

"Tại sao mình lại ở đây—Kurosuke!?"

Finn bật dậy trong đau đớn, nhận ra rằng Brave đã không còn nữa.

Nước mắt tuôn rơi trên má Finn.

"Ngốc thật đấy."

Finn ở đây là nhờ Brave đã cứu cậu ta.

Đó là khi—Finn chìm trong cơn tức giận khi Lò Phản Ứng phát nổ, nhưng không còn cần thiết phải chiến đấu nữa, cậu mất trí đuổi theo Leon.

Trước khoảng khắc chuẩn bị rời khỏi căn phòng khi Lò Phản ứng sắp nổ tung,

FInn gằn giọng:

"Chỉ mình cậu là tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua!!"

Cậu ta điên loạn, dự định phá huỷ mọi thứ.

Finn đã quên mục đích ban đầu, và Brave dường như đã cảm nhận được.

Dù sao đi nữa, cả Finn và Brave đều không thể dừng cuộc chiến này lại.

Vì Mia, họ không thể lùi bước.

[Cộng sự, đã đến lúc chúng ta phải nói lời chia tay rồi.]

"Kurosuke?"

Trước khi Finn kịp hỏi, cậu đã bị Brave ép buộc tống ra ngoài.

Finn được bảo vệ bởi lá chắn Ma Pháp mà Brave đã chuẩn bị, từ từ hạ xuống.

Cậu không nhận ra vì ảnh hưởng của thuốc, nhưng cậu đã bị thương ở cánh tay trái trong cuộc chiến với Arroganz.

"Tại sao lại phản bội tôi!"

Finn giơ tay phải ra, và Brave trả lời với một giọng điệu ngượng ngùng, xấu hổ, nhưng có phần buồn bã.

[Nếu cứ tiếp tục như vậy, Cộng sự cũng sẽ chết mất. Nhưng tôi muốn cậu sống. Vậy nên, đây sẽ là lời từ biệt.]

Có vẻ như Brave đã đến giới hạn. Cậu ấy nhận ra rằng mình không thể chiến thắng Arroganz và cố gắng giúp Finn thoát thân một mình.

"Đừng đi mà, Brave!"

Finn vươn tay ra, và dường như Brave đang mỉm cười.

[Hãy cứ gọi tôi là Kurosuke đi. Tôi thực sự không ghét bị gọi như vậy đâu. Sống tốt nhé, Cộng sự.]

Và như vậy, Brave đã ra đi.

Finn, được Brave bảo vệ, đã thoát ra ngoài và sống sót.

Finn rơi lệ.

"Giá như cậu ấy cũng sống sót. Giá như chúng ta có thể tiếp tục ở bên nhau—Mia? Mia đâu rồi!?"

Vừa tỉnh dậy, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Finn vội vã chạy đến trung tâm chỉ huy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro