Chương 50: Người phụ nữ bí ẩn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Tiểu Đường đoán không sai, từ khi nàng xuống Nhân giới, thì nàng biến thành thể chất đặc biệt, mọi chuyện kì dị đều xảy ra xung quanh nàng. Chuyện của Bách Quỷ Vương không phải là kết thúc, mà chỉ là mới bắt đầu. Có manh mối thì sao? Boss vẫn ẩn thân không chịu ra thì cũng bó tay. Thế mà bây giờ, lại trắng trợn hiện thân, xem chừng bên trong nhất định có quan hệ.

Được cái tốt, Tiểu Đường và Viêm Linh mặc dù chủ tớ ầm ĩ, cái gì chửi được cứ chửi. Nhưng khi làm chuyện đàng hoàng, thì cả hai chẳng ai tính toán. Viêm Linh để cho Triệu Tiểu Đường sử dụng cũng có lý do, tính cách thì hợp quá rồi còn gì. Nhưng Viêm Linh bị người ta bắt được, thì đủ biết chuyện trước mắt tệ đến mức nào, lai lịch của kẻ thù không nhỏ.

"Ta chưa tìm ngươi, thì ngươi đã tự dẫn xác đên. Dám đụng vào binh khí của ta, chán sống!" - Triệu Tiểu Đường leo cửa sổ, nhảy xuống.

"Cô họ, đây là tầng 16 đó, cô đâu còn pháp lực. Chờ cháu!" - Gia Mẫn sốt ruột la lớn, sau đó nhảy theo, ôm lấy Tiểu Đường an toàn rơi xuống đất. Cho dù thần tiên té lầu không chết, nhưng bị dập mặt không chừng sẽ bị ế.

"Đại thần, hai người đi nhanh vậy sao?" - Cố Tiểu Mễ đứng ở cửa sổ hét to.

Cố Tiểu Mễ rất muốn theo, nhưng người trên giường đã tỉnh lại, đang kinh hoàng nhìn cô gái đeo tạp dề, tóc buộc đuôi ngựa trước mặt. Cố Tiểu Mễ nhìn hắn cười cười, thôi đành ở lại thu dọn tàn cuộc vậy. Bàn chải trong tay cô quơ quơ, xóa bỏ ký ức của hắn. Cô cũng chỉ có thể giúp đại thần những việc nhỏ này thôi, chuyện tiếp theo có lẽ cô không thể giúp.

Triệu Tiểu Đường cũng đã liên hệ với Hắc Bạch Vô Thường. Căn cứ theo lời Viêm Linh, thì cô ấy không di chuyển vị trí. Tình huống khẩn cấp, những tay đua thường ghét lề mề, Tiểu Đường lập tức nhờ Thổ Địa "tiễn" họ một đoạn. Vừa đến gần, đã nhìn thấy hoàn cảnh hổn loạn.

Hai vị trắng đen kia đến trước, nhưng giống như chỗ này từng xảy ra một trận đại chiến. Người đang đánh cũng là người quen, Ngu Thư Hân và Đoàn Tiểu Vi. Từ khi Ngu Thư Hân nói ra thân phận ác ma của mình, bản thân Tiểu Vi là Vampire nên cả hai càng lúc càng thân. Thêm nữa, Thư Hân còn nói cho Tiểu Vi biết, ở Ma giới có loại quả giúp cô bé trưởng thành, nên Đoàn Tiểu Vi càng lúc càng yêu mến Ngu Thư Hân, xem như là hai chị em.

Tiệm cafe sắp đóng cửa, nhưng Đới Yến Ni và Tống Hân Nhiễm đến, nên mở thêm một lúc. Cũng chính lúc này, có một cô gái mặc váy dài bước vào, cứ tưởng cô ấy đến để uống cafe. Mặc dù đến vào lúc này có hơi kì lạ, nhưng Đoàn Tiểu Vi làm quản lý phải có trách nhiệm nhắc nhở khách. Kết quả, cô gái đó không thèm nghe, giơ tay ném Đoàn Tiểu Vi bay thẳng đến chỗ Ngu Thư Hân đang đứng. Thư Hân cũng không ngờ cô ấy sẽ tấn công, nên cả người bị đập mạnh xuống bàn thủy tinh, bị kính vỡ cắt vào da thịt, cũng may vết thương lành lại rất nhanh.

Với hành động này của cô gái, không cần nói nhiều Đoàn Tiểu Vi phóng tới đáp lễ. Nhưng có lẽ Tiểu Vi không phải là mục tiêu của cô gái ấy, nên cô ấy không muốn đánh với cô bé. Ngay lập tức, cô gái di chuyển đến trước mặt Ngu Thư Hân, Lai Hủy tất nhiên phải bảo vệ chủ nhân. Nhưng ai đó vì muốn thể hiện, nên nhanh hơn Lai Hủy một bước, nhảy tới trước mặt cô gái. Cô gái không hề hoang mang, dáng vẻ bình tĩnh đến lạ thường, cô gái dùng mấy cái lọ để trên quầy, đọc thầm vài câu, thì Viêm Linh bị hút vào trong lọ. Sau đó, cô gái nắm lấy tay Ngu Thư Hân, biến mất.

Lai Hủy là vũ khí của Ngu Thư Hân, tất nhiên biết chủ nhân đang ở đâu. Đoàn Tiểu Vi đi theo Lai Hủy, đến khi nhìn thấy đống đổ nát do cô gái bí ẩn và Ngu Thư Hân hung ác đang đánh nhau. Tiểu Vi muốn đến giúp đỡ, thì một trắng một đen xuất hiện, sau đó Triệu Tiểu Đường cũng xuất hiện.

"Chuyện gì thế? Đại loạn đấu à?" - Tiểu Đường không hiểu tình tình.

Ngu Thư Hân bị cô gái ép trở nên hung dữ, nhưng vẫn không thể đụng đến một sợi tóc của cô gái. Xung quanh cô gái như có một sức mạnh vô hình nào đó ngăn cản mọi thứ công kích, những đợt tấn công của Thư Hân đều vô dụng.

Hai người trắng đen không biết lai lịch cô gái thế nào, nhưng nếu cô ấy phá hủy trật tự âm dương luân hồi, thì nhất định phải đưa cô ấy về Địa Phủ để gặp Diêm Vương và Thẩm Phán. Hai Khóa Câu Hồn cùng nhau bay tới chỗ cô gái, cô gái chỉ nhẹ nhàng phất tay, Khóa Câu Hồn liền đổi hướng. Hình như Ngu Thư Hân mới là mục tiêu của cô ấy, cô ấy không đánh nhau với bất kì ai.

Triệu Tiểu Đường thấy trong lúc này, không ai thèm trả lời câu hỏi của nàng, nên thẳng thắn tiến tới hỏi cô gái kia. Gia Mẫn muốn ngăn, nhưng Tiểu Đường đã xông vào.

"Cô họ, nguy hiểm!" - Gia Mẫn sốt ruột chạy theo.

"Cô là ai? Ta mặc kệ cô và Ngu Thư Hân có thù oán gì, nhưng đó là vũ khí của ta, trả đây!" - Triệu Tiểu Đường nhìn chằm chằm cái lọ trong tay cô gái, rất bình tĩnh nói. Dù không còn pháp lực, nhưng nàng cũng chả sợ, nếu như hôm nay cô ấy không trả Viêm Linh, thì nàng cũng liều mạng lấy về.

"Tôi không phải kẻ thù của cô, cô không cần đề phòng. Tôi bắt cô ấy, cũng vì muốn dụ cô tới." - Cô gái ném cái lọ trả lại Triệu Tiểu Đường.

Triệu Tiểu Đường nghe lời này thật quen tai, hình như Ngu Thư Hân cũng đã từng nói. Không phải kẻ thù, rồi trở thành kẻ thù, hỏi làm sao nàng có thể tin, làm sao không đề phòng. Nhưng Tiểu Đường bất ngờ, lại được nghe câu nói này lần nữa, rồi dễ dàng trả lại vũ khí cho nàng, dụ nàng đến đây làm gì?

Tiểu Đường không cảm nhận thấy khí tức khác ngoài Viêm Linh, an tâm mở nắp. Một ngọn lửa từ trong lọ bay ra, Viêm Linh vừa được thả liền nổi giận muốn nhào vào đánh nhau chết bỏ. Chính cô cũng không biết tại sao mình bị nhốt vào lọ, ở trong đó bị suy yếu hoàn toàn không làm ăn gì được. Vừa nhào tới thì bị Triệu Tiểu Đường ngăn lại.

"Ta mặc kệ cô là ai, trước tiên theo chúng tôi về Địa Phủ một chuyến." - Hứa Hinh Văn không có tâm trạng nhìn hai người tán dóc. Chuyện xảy ra ban ngày, bây giờ thế nào cũng phải bắt người về để bàn giao.

"Thế thì để ta làm Thẩm Phán một lần, trực tiếp đánh chết ả, không cần khai báo." - Ngu Thư Hân cười nói.

Ngu Thư Hân dùng Lai Hủy nhanh hơn Hứa Hinh Văn dùng khóa câu hồn rất nhiều. Lai Hủy đã biến lại hình dạng vũ khí nằm trong tay Ngu Thư Hân, lần này vẫn là khẩu đại liên to đùng đó. Ngu Thư Hân chỉ nhắm vào cô gái, không quan tâm đến sự an toàn của người khác, cứ thể xả đạn. Những người còn lại tránh ăn đạn lạc, lập tức lùi qua một bên. Ngoài năng lực điều khiển vật thể, thì cô ấy còn có sức mạnh chuyển hóa. Có điều, tốc độ của Lai Hủy quá nhanh, cô gái chưa theo kịp, nên bị bắn trúng, nhưng vết thương phục hồi rất nhanh.

"Tôi bất tử, nên cô không thể giết được tôi. Nhưng tôi nhất định phải giết cô, xin lỗi." - Nét mặt cô gái đầy vẻ áy náy, giống như cô bị ép buộc phải giết Thư Hân. Lúc trước, cô hồi sinh người chết cũng không phải cố tình, mà vừa đến thế giới này, thấy người chết nên phản ứng tự nhiên. Cô không biết đã phá hoại âm dương của thế giới này.

Cô gái giơ tay, hướng về phía Ngu Thư Hân, cô muốn dùng sức mạnh điều khiển thời gian, Triệu Tiểu Đường và Gia Mẫn nắm lấy cổ tay cô gái. Dựa theo phản ứng của cô gái, thì Triệu Tiểu Đường có thể xác định cô ấy không giết nàng, cho dù nàng đứng trước mặt cô ấy, thì cô ấy cũng không động thủ.

"Thần tiên chó chết, không có pháp lực mà khoe khoang cái gì? Muốn bảo vệ tôi? Bằng sức của cô, đùa gì thế! Cút ngay!" - Ngu Thư Hân hung ác luôn muốn giết Triệu Tiểu Đường, nên với hành động của Tiểu Đường nàng sẽ xem đó là muốn bảo vệ nàng. Nhưng với nàng, đó là sỉ nhục, nàng không cần thứ vô dụng bảo vệ.

"Câm họng lại!" - Triệu Tiểu Đường không quay đầu, nhưng lại quát người sau lưng. Ngu Thư Hân hung dữ bị mắng cũng giật mình, nhất thời không biết nói gì.

"Từ lúc bắt đầu đến giờ, cô toàn nói những thứ kì quái. Cô phải giải thích mọi chuyện rõ ràng đã."

Trải qua nhiều chuyện, rồi lại đến cô gái thần bí này xuất hiện, Triệu Tiểu Đường luôn cảm giác phía sau chuyện này có cái gì đó. Vất vả lắm mới có được manh mối, nàng không ngu để vuột mất. Hơn nữa nếu Ngu Thư Hân chết, thì Ma giới nhất định không bỏ qua, xui xẻo nhất vẫn là Nhân giới.

"Tôi có thể nhìn thấy tương lai. Người sẽ hủy diệt ánh sáng trong tương lai, là cô ấy." - Cô gái chỉ vào Ngu Thư Hân.

"Tương lai xảy ra chuyện gì?"

"Sức mạnh hắc ám được giải phóng, ánh sáng bị hủy diệt, Tôi nói là những dự đoán trong tương lai. Cô ấy xuất hiện cùng với cô, cô ấy là khởi đầu của sự hủy diệt, nhưng cô là người có thể cứu tất cả."

Triệu Tiểu Đường càng nghe càng lùng bùng, túm lại là thế nào nhỉ? Theo như nàng đoán, đúng là xảy ra chuyện lớn, mà chuyện này có ảnh hưởng đến cả ba giới, mà nguyên nhân là vì Ngu Thư Hân, còn nàng thì ở phe chính nghĩa. Quả nhiên, trong tương lai cả hai là kẻ thù.

"Lưu Lệnh Tư, ta có nhiều thứ cần hỏi cô ta. Nếu như Lưu Vũ Hân trách tội, thì cứ đổ hết lên đầu ta." - Tiểu Đường nói với hai người trắng đen.

"OK!" - Lưu Lệnh Tư cười nói.

"Ê, giở trò gì thế. Tìm được tội phạm giờ muốn để nó chạy?" - Hứa Hinh Văn la hét không được, nhưng vẫn bị Lưu Lệnh Tư lôi đi.

Đoàn Tiểu Vi và Gia Mẫn khiếp sợ nhìn cái người sức chiến đấu như shit, mà dễ dàng đuổi được hai Quỷ Sai, sau đó còn khống chế toàn bộ cục diện. Không hổ danh là đại thần, không còn pháp lực vẫn xấu tính như vậy.

"Người muốn bắt cô đã đi rồi, bây giờ côi có thể từ từ nói dễ hiểu một chút không? Sao cô ấy lại là khởi đầu của sự hủy diệt?" - Triệu Tiểu Đường chỉ người sau lưng. Mặc dù nàng không thích ác ma, cũng chả yêu thương gì nổi công chúa Ma giới hở chút đòi giết nàng. Cứ cho là Ngu Thư Hân xấu xa đến mức hủy diệt cả thế giới, nhưng hiện tại cô ấy sẽ không vô duyên đi giết người.

"Nhưng bây giờ, nhìn các người tôi lại thấy một tương lai khác. Dự đoán tương lai, chỉ làm một thông báo ngắn, và có thể thay đổi vì một số chuyện xảy ra ngoài dự đoán. Cho nên tôi mới ra hạ sách này, cũng chỉ là đề phòng lỡ như. Bây giờ nhìn thấy cô, tôi có thể khẳng định tương lai kia có thể thay đổi."

"Tương lai, không chỉ có một."

"Ngày mai, hẹn nhau ở quán cafe của cô bé đó đi, lúc đó tôi sẽ nói rõ ràng. Dù sao, tôi cũng đã tìm thấy người đáng tin cậy. Hiện tại, vừa mới sử dụng quá nhiều sức mạnh, nên tôi không thể ở lưu lại đây lâu, sẽ có người tìm thấy." - Cô gái thần bí nói xong, rồi biến mất.

Triệu Tiểu Đường thấy mọi thứ mập mờ, cứ như một dấu chấm hỏi to đùng, lại còn phải chờ đến ngày mai. Cả một đêm không có gì để làm, cứ nói một nửa bỏ một nửa, khiến người ta bực mình lắm biết không hả?

"Cảm ơn em, Đường!" - Ngu Thư Hân đã trở lại bình thường, ôm lấy Tiểu Đường từ phía sau.

Triệu Tiểu Đường khó chịu, bỏ ra: "Tự mình đa tình, tôi không giúp cô."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro