Blink

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cám ơn cháu đã giúp đỡ, cháu muốn gì hãy cứ nói, ta sẽ đem nó đến cho cháu."

"Vâng không cần đâu ạ, chẳng qua là cháu chỉ nhặt giúp quả cầu thủy tinh này thôi mà. Bà đừng làm thế, cháu khó xử lắm."

"Thôi thì thế này, ta cho cháu một điều kì diệu nho nhỏ vậy..."

------

"Nháy mắt với người nào đó một lần là được hẳn 1 giờ đồng hồ làm người yêu của người đấy ư, và sau đó người được nháy mắt sẽ chẳng nhớ gì!? Còn cả chỉ có hiệu lực trong 3 lần thôi hả?"

Lisa đứng trước hành lang vừa lẩm bẩm một mình. Em đang bận suy nghĩ rất nhiều từ lời nói của người kì lạ khi nãy kia.

Thật ra em cũng đang cần nó. Để thử xem sao nào!

Lalisa hít thở sâu, trấn tĩnh lại nhịp tim đang đập loạn từ nãy đến giờ. Em vuốt lồng ngực, cố ngăn không cho mặt mình bất giác lại đỏ lên khi nhớ đến người-nào-đấy.

Bàn tay thon dài khẽ run lên khi đặt vừa vặn lên cánh cửa gỗ, Lisa chớp mắt liên hồi, nhận thấy bản thân chẳng còn sự bất thường nào nữa thì mới yên tâm gõ nhẹ lên đấy.

Chỉ vài phút sau, gương mặt khiến cô gái tóc vàng hàng đêm nhớ nhung xuất hiện một cách chậm rãi và từ tốn. Vẻ đẹp như tranh thoáng khuất, thoáng hiện đằng sau khung cửa gỗ vô tri, cảnh tượng này bất giác khiến Lalisa Manoban bối rối không ngừng. Nhịp tim của cô nhóc dường như tăng cao hơn bao giờ hết, đứa trẻ đầu vàng nghĩ rằng nếu như đứng đây quá lâu có thể em sẽ chết đứng trước mặt người này cho xem.

"Là Manoban đấy sao? Em gặp chị có chuyện gì không?"- Khuôn miệng nhỏ nhắn chậm rãi phát ra từng âm thanh đầu tiên.

"Tiền bối Kim, eh... chẳng qua là..."

Người duy nhất làm cho Lalisa Manoban cứng đầu phải bối rối chính là Kim Jisoo. Tiền bối Kim vô tình làm Manoban động lòng khi em chứng kiến cô đàn và hát ngay tại buổi lễ khai giảng đầu năm học, và Lisa ngay lập tức nghĩ ra mọi cách để tiếp cận với Jisoo.

Sau 2 tháng, Lisa thành công trong việc làm quen với Jisoo, tuy nhiên, mối quan hệ của cả hai chỉ dừng tại mức một tình bạn thông thường, không hơn, không kém.

Lisa nhanh chóng dập tắt vài suy nghĩ lan man vừa rồi, cô nhóc nhìn Jisoo. Nếu chị biết được việc này, mong chị đừng giận em nhé Jisoo!

Lần đầu tiên

Công viên giải trí.

Lisa tay nắm lấy cổ tay của Jisoo, tay còn lại cầm hai cây kẹo bông gòn mềm mại, đứa nhỏ đầu vàng vừa đi vừa gào lên, đủ để Jisoo nghe rõ những gì mà em nói giữa đám đông ồn ào và đông đúc.

"Jichu có muốn chơi trò đu quay với em không?"

Ngay lập tức mặt Jisoo tái mét, cô nàng tóc đen khựng lại và nắm chặt lấy tay Lisa. Nhận ra biểu hiện bất thường của cô, Lisa nhanh chóng dừng lại bước chân của mình và rối rít xin lỗi người trước mặt.

"Thật tệ quá, em quên mất là chị sợ độ cao. Em xin lỗi..."

Vừa nài nỉ với Jisoo, Lisa vừa chìa cây kẹo bông mềm nhằm đánh lạc hướng Jisoo. Nếu chị ấy cứ giận thế này thì 1 giờ quý giá của mình sẽ sớm trôi qua lãng phí thôi. Giờ mình chẳng khác nào Cinderella lúc sắp gần đến 12 giờ vậy.

Sau gần 5 phút thì Jisoo gần như đã nguôi giận, cô xoa đầu Lisa và giành lấy một cây kẹo bông từ tay người kia, chậm rãi mà tận hưởng vị ngọt dịu đọng lại trên đầu lưỡi.

"Này, hôm nay chúng ta chơi chưa vui gì cả chỉ mới có mấy trò như ngựa gỗ, bắn súng, gắp thú,... chị muốn chơi tiếp!"

Jisoo mè nheo, sẵn tay cô giành luôn cây kẹo còn lại trên tay Lisa, đồng thời nhướn người lên hôn lấy má tên đầu vàng một cái.

Mặt Lisa đỏ ửng lên vì ngại, và cả vì sung sướng, nhưng em bất giác nhớ lại chuyện quan trọng.

Chết mất, chỉ còn 15 phút, mau đưa Jisoo về kí túc xá thôi, không thì nguy mất!

"Không, chúng ta sẽ không chơi nữa, về thôi Jisoo, hôm nay em có tí việc, khi khác thì bù nhé!"

"Chị đã bảo biết bao nhiêu lần là gọi chị là Jichu, Jichu đấy nhóc con!"

Cả quãng đường Jisoo cứ lèm bèm mỗi câu đấy với Lisa, còn đánh thùm thụp vào lưng người cao lớn kia khi đang ngồi sau yên xe đạp. Em bật cười. Hóa ra Jisoo lại vô cùng đáng yêu như thế này lúc hẹn hò, khác xa vẻ thanh lịch, nữ tính thường ngày nhiều.

Lần thứ hai

Lisa đưa hộp bắp rang to sụ cho cô nàng tóc đen ôm vào lòng. Dù chỉ là xem một bộ phim ngắn, nhưng Jisoo vẫn một mực muốn ăn bỏng ngô, cô muốn có không khí của một rạp chiếu phim thực sự.

"Rạp phim" của bọn họ thật sự chỉ là một tấm vải lớn được căng ra từ bốn phía, và một máy chiếu cũ mà Lisa vô tình tìm được trong kho.

Jisoo tựa đầu vào vai của Lisa, cô vừa tập trung vào từng hình ảnh được phản chiếu trên "màn hình" vừa nói.

"Chị đã nghĩ chúng ta sẽ xem một bộ phim dài hơn cơ, như La La Land chẳng hạn."

Lalisa mỉm cười, em cảm thụ mùi oải hương từ mái đầu trên vai mình, từ tốn trả lời.

"Hôm nay em muốn dành nhiều thời gian hơn với chị, vậy nên Out of sight là một lựa chọn tốt, em không muốn Jichu chăm chú xem quá sẽ bỏ rơi em mất."

"Xì, em chỉ giỏi dẻo miệng thôi!"- Jisoo khúc khích cười và đánh nhẹ vào vai em.

Thật ra, việc chuẩn bị cùng với Jisoo đã mất cả 40 phút, vậy nên Lisa chỉ có 20 phút còn lại ở bên cạnh Jisoo. Em chẳng muốn nó lãng phí như thế chỉ vì xem cả một bộ phim dài.

Out of sight nhanh chóng kết thúc, Lisa liếc nhìn xuống cổ tay, thở dài, chỉ còn chưa đến 15 phút.

Em cùng Jisoo nhanh chóng thu dọn, rồi hối hả quay trở lại phòng của cô.

"Yah, hôn tạm biệt chị xem nào nhóc!"- Jisoo phụng phịu níu tay áo của người đầu vàng.

Này, là chị bảo em đấy, không phải em lợi dụng đâu nhé!

Lisa rướn người đến, đặt đôi môi mềm mại vào vầng trán cao của Jisoo, em cố ý giữ lâu một chút cho đến khi sực nhớ mình đã sắp hết thời gian mới vội buông ra. Sau đó là một màn người tóc vàng cuống quýt cuối gập người trước người tóc đen đang ngẩn ngơ rồi chạy vội đi.

Lần cuối cùng

"Aigoo do thời tiết nên sẽ hoãn bắn pháo hoa sau 1 tiếng à!"

Lisa buồn rầu lên tiếng, hôm nay em đã đèo Jisoo đến bờ sông Hàn mục đích là để cả hai ngắm pháo hoa cùng nhau. Và lần đi này cũng để lưu giừ kỉ niệm đẹp đẽ cuối cùng trước khi phép màu hết hiệu lực.

Và thời tiết chẳng chiều lòng Lalisa một tí nào cả! Hừ!

"Ôi dào, chẳng sao cả, chúng ta đi dạo đi, chỉ là đợi một chút thôi mà."- Jisoo lên tiếng an ủi cái người cao lớn đang dỗi hờn kia.

Nhưng như thế thì 1 tiếng quý giá của em sẽ chẳng làm được gì cả, em chỉ muốn kết thúc buổi hẹn cuối cùng này một cách vui vẻ thôi.

Cả hai không còn cách nào khác bèn đi dạo tản dọc hai bên bờ sông. Lisa thỉnh thoảng liếc nhìn Jisoo rồi lại thở dài. Khoảnh khắc này, có lẽ sẽ chẳng bao giờ lặp lại nữa.

Kim giây cứ thế trôi từng nhịp theo dòng chảy thời gian, khi cây kim dài nhất điểm đến số 12 phép màu tuyệt vời của Lisa sẽ biến mất. Em nín thở nhìn đồng hồ đeo tay của mình. Còn 5 giây.

5s...

Lisa kề khuôn mặt mình lại gần Jisoo.

4s...

Khoảng cách giữa cả hai giờ chẳng còn đếm được bằng cm nữa.

3s...

Xúc cảm mềm mại mà đôi môi của Jisoo mang lại khiến Lisa đỏ mặt, và lần nữa bối rối.

2s...

Lisa tách người ra trong vội vã.

1s...

Em định quay lưng chạy đi.

0s...

Một bàn tay nắm chặt lấy bả vai Lalisa, khiến kế hoạch hôn xong rồi chạy của em bất thành.

"Em định hôn xong rồi không chịu trách nhiệm à nhóc?"- giọng nói vô cùng quen thuộc cất lên.

Lalisa đứng hình, chẳng phải mình hành động trong lúc còn thời gian mà nhỉ, tại sao chị ấy lại nhớ được chứ!?

Jisoo nhìn con người đầu vàng đang ngẩn người thì bất giác phì cười, cô bước lại gần và xoay người Lalisa lại.

"Chẳng có phép màu nháy mắt nào cả nhóc à!"

"..."

"Là chị nhờ Jennie đóng giả bà lão đó đấy."

"..."

"Còn chờ gì nữa, mau tỏ tình đi! Chị biết em thích chị mà."

"Yah!!!"

Thấy người trước mắt ra sức gào lên vì những gì cô nói, Jisoo liền kéo cổ áo Lisa lại gần mình, một lần nữa đặt môi mình lên môi cô nhóc tóc vàng.

"Chị thích em. Chị xin lỗi vì đã bày trò lừa em như thế. Đừng giận chị nhé!"

"Kim Jisoo, hừ, đừng nói nữa không em sẽ giận chị. Im lặng và hôn tiếp đi!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro