THÊM MỘT LẦN NỮA BIẾT YÊU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@Author: Kim Han Min.

@Disclaimer: Họ chả phải của au họ thuộc về Shawols ngoại trừ Tae Min ảnh là của au.

@Rating: K.

@Couples: 2Min, Tae và “đứa nào đó”, MinKey.

@Category: đoạn đầu là Sad, nhưng sau sẽ là HE.

@ Character: Tập đoàn nhà SHINee ^^!!!!!!!!!!! Nói đúng thì chỉ có Min Ho, Key, Tae Min & “đứa nào đó” thôi!!!!!!!!!! KKKKKKK

@Note:  Lần đầu viết short xin lượng thứ nếu trong quá trình viết có sai sót!!!!!!!!!!!!!!!!!Au thấy fic này rất rất rất nhảm nên cứ cầm nồi, niêu, xoong, chảo, dép, giày,… Nói chung là tận dụng mọi thứ khi cần………………… chọi ^^.

@Warning: Không gì cả!?!

~LET’S START~

Một cơn gió nhẹ chợt đến mang đi mùa hè 

.

.

.

Ding dong ding dong

Tiếng chuông nhà thờ trên đồi thông ngân lên báo hiệu sự khởi đầu cho hạnh phúc của một đôi vợ chồng mới.

_Hyung ơi! – Cậu bé với cặp má bầu bĩnh đang hướng đôi mắt to tròn về anh.

_Huh? Gì vậy Tae Min? – Anh nhìn cậu bé bằng cặp mắt trìu mến.

_Sau này em và hyung có thể cùng nhau sánh bước để làm lễ cưới trong đó chứ! – Cậu ngây thơ hỏi.

_Tất nhiên rồi, Minnie của hyung! – Anh nhìn cậu mỉm cười trả lời.

Năm đó anh 7 tuổi còn cậu được 5 tuổi.

.

.

.

Tiếng chuông nhà thờ ngân vang…

Anh đang mặc lể phục, anh đang đứng trong lễ đường…

Nhưng người bên cạnh anh không phải cậu…

Đó là một người con trai khác…

Mưa! Vô tình hay cố ý…

Không ngoài trời không có mưa…

Vậy…

Đó là giọt nước mắt của cậu…

Đau…

Cậu không trách anh, cậu càng không trách người con trai đó, cậu chỉ hận mình tại sao lại yêu, lại hi vọng vào anh nhiều đến thế!

Mười lăm năm hi vọng để rồi suy sụp hoàn toàn. Cậu không thể tự đứng vững được nữa rồi! Cậu cần một bờ vai để dựa vào! Nhưng đâu còn anh như ngày nào! Anh bây giờ đã là của người khác rồi! Chỉ còn một cách …

_Anh tỉnh rồi à! – Cô bé mỉm cười nhìn cậu rồi lại loay hoay chuẩn bị cái gì đó.

_Cô là ai vậy? – Cậu nhìn cô bé với ánh mắt ngạc nhiên.

_Anh thiệt là một người không bình thường! Giữa trời lạnh thế này mà lại nhảy xuống sông Hàn để tắm đã vậy còn lại chả biết bơi! Thật không biết anh nghĩ gì nữa! – Như không nghe thấy anh hỏi gì, cô mắng anh!

_Tôi… hic… hu hu hu hu – Cậu bật khóc ngon lành trước khuôn mặt sợ hãi của cô.

_Tôi xin lỗi! Tôi không cố ý mắng anh đâu! – Cô lúng túng đứng dậy đến gần dỗ ngọt cậu.

_HUHUHUHUHUHUHUHU – cậu càng khóc to hơn nữa kèm theo đó là động tác lắc đầu nguầy nguậy.

_Thôi thì anh mượn tạm vai tôi mà khóc vậy! – Không biết làm cách nào nên cô đành để cậu khóc.

Cậu chẳng biết làm gì ngoài việc gục đầu vào vai cô …

Năm đó cậu 20 tuổi và cô bé vừa tròn 15.

.

.

.

Năm năm sau,…

Tiếng chuông nhà thờ lại ngân…

Cậu đang khoác trên người trang phục dành riêng cho ngày cưới…

Nụ cười hạnh phúc trên môi của cậu và cả của người cậu yêu…

Cô bé ngày nào đã cứu cậu, cô bé ngốc nghếch đã cho anh biết cười lần nữa sẽ cùng cậu bước vào lễ đường…

Ding dong ding dong…

Chúc phúc cho nhau đi!

Sức mạnh này… thật khiến người ta ngạc nhiên!

Nếu bạn dũng cảm đương đầu!

Dù cho số phận khắc nghiệt đến thế nào! Bạn sẽ tìm đươc hạnh phúc cho mình!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#2min