cô vít nai tin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hei, lại là tôi. Thứ lỗi cho vốn tiếng anh hạn hẹp của tôi, cái tiêu đề là COVID 19.

Ok, tôi biết tôi giỏi, được chưa???

Ờm, quay lại vấn đề thảo luận chính.

Cốc Starbucks kia, chưa vào miệng cậu ấy thì bị Corona cướp một cách trắng trợn...

Tôi hờnnnn, vì dịch đã không cho tôi hẹn hò với nam thần.

Tôi cũng phải thu dọn kí túc xá, chuẩn bị cho kì nghỉ Tết lịch sử.

Tuần 1: Tôi ở nhà, ngủ bù cho những tháng ngày thức khuya học tập.

Tuần 2: Tôi vẫn cứ ngủ, trong lòng tự nhủ ngủ rất tốt cho sức khỏe.

Tuần 3: Tôi có chút nhớ cậu ấy rồi đấy, vội vã lên mạng tìm kiếm ảnh nam thần an ủi tâm hồn.

Tuần 4: Mẹ ơi con muốn ra khỏi nhà...

Tuần 5: Tôi muốn đi uống Starbucks aaaa...

Tuần 6: Tất cả đã quá muộn màng. Tôi hận chính mình đã ngủ trong lúc có thể ra ngoài.

...

Tuần n: Tôi nghĩ Chính Phủ và Bộ Y Tế nên thưởng tôi huân chương vì đã nghiêm túc tự cách ly, không ló mặt ra ngoài đường trong vòng n tuần.

Và cứ thế, chuỗi ngày dán mông lên giường tôi cứ thế tiếp diễn như một vòng luẩn quẩn không lối thoát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro