Chap 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi vừa tắm xong, do lớp áo của chị Trâm đưa cho mỏng quá, nên đành mượn áo sơ mi trong tủ của Taehyung khoác ở ngoài.

Tôi từ từ bước ra khỏi phòng tắm đã nhìn thấy anh Taehyung đứng ngay cửa. Anh đang làm gì đó với tay nắm cửa, loay hoay.

“Anh Taehyung?”

Vừa nghe giọng tôi, anh Taehyung đã giật mình quay người lại. Mặt anh đỏ lắm, còn cơ thể thì cứ run run sao ấy, còn đổ mồ hôi nữa.

“Sao anh ở đây? Có chuyện gì à?”

“Anh... em... bị lừa rồi...”

“Sao cơ?!”

Tôi nhìn dáng vẻ Taehyung bây giờ và bộ quần áo tôi đang mặc. Không lẽ... không lẽ... là những thứ xuất hiện trong truyện sao?!!

Tôi vội chạy đến mở cửa nhưng bị khoá bên ngoài rồi. Còn anh Taehyung bây giờ đã ngồi thổn xuống đất, ánh mắt bây giờ mù mịt. Tôi đập tay vào cửa cố kêu lên nhưng dường như không ai nghe thấy cả. Kì này.. kì này tôi chết rồi sao?!

“Anh Taehyung, anh ổn không?!”

“Hình như là rocket 1h...”

“Khoan khoan, cái đó là gì vậy, để em search google”

Tôi loay hoay tìm điện thoại của mình. Thì có tên nào đó đã ôm chầm lấy tôi, dúi đầu vào sau gáy tôi.

“Anh làm gì vậy?!”

“Ha lỡ rồi, có gì thì cưới”

Taehyung cắn nhẹ vành tay tôi. Tôi chưa phản ứng gì đã bị anh kéo ngã xuống giường.

*Rầm!

Hai ông bà nào đó ở phòng kế bên..

“Chết rồi, hình như tôi nghe tiếng.. sập giường?!”

“Bà cứ ngủ đi. Đừng ảnh hưởng tới bọn trẻ”

Thấy bà Kim có vẻ bất an. Ông Kim vỗ về.

“Ông cho nó uống gì đó?”

“Vài viên rocket được cạ thành bột. Chắc không sao đâu ha?”

Còn hai vợ chồng nào đó cũng nghe thấy tiếng. Chỉ cười thì thầm.

“Em đã xử lý cái áo đó rồi, đụng vô một xíu rách liền”

“Ngủ đi, tiểu mèo nhỏ của chị”

Quay trở lại với hai nhân vật chính.

Không biết tôi và Taehyung quá nặng ha giường không đủ chắc, vừa ngã xuống nó đã bị gãy làm đôi. Tôi vội đẩy Taehyung ra. Cảm thấy có gì đó đang chọt vào người mình.

Tôi nhìn xuống dưới, quần của Taehyung.. nó... nó phồng lên dữ vậy?!

“Chờ em một chút!”

Tôi lấy hết sức đẩy Taehyung sang một bên, chạy ùa vô nhà vệ sinh với chiếc điện thoại. Search google thì bảo sẽ hết trong 1 giờ tới. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn xuống dưới thân mình, sợi dây của chiếc áo ngủ bị đứt rồi, giờ thì chỉ còn có áo sơ mi che chắn cho tôi.

“Jisoo ơi... anh chịu hết nỗi rồi..”

“Jisoo ơi.. cứu anh..”

“Anh tự xử lý được không?!!”

Tên nào đó đang đập cửa ở ngoài. Hét lên với tôi.

“Em nghĩ anh tự xử lý được sao??????”

“Anh là bác sĩ mà!!”

Không biết bên ngoài ra sao, bỗng nhiên im lặng. Tôi lấy hết dũng cảm bước ra ngoài. Thì bị ai đó xông đến ấn chặt lại.

“Chết em rồi, Jisoo ạ”

Taehyung hôn ngấu nghiến lấy môi tôi. Tôi bị nụ hôn nóng bổng như lửa đốt này thiêu rụi, cảm giác thân thể không còn chút kháng cự. Cứ thế bị anh đẩy xuống nền nhà lúc nào không hay.

“Nếu anh thích, thì em chiều”

Tôi cởi áo sơ mi ra, xé một bên tay áo quấn che đi đôi mắt của Taehyung lại. Sau đó dùng áo sơ mi buột chặt bàn tay hư hỏng của anh ta lại.

“Chơi trò chơi cùng em nhé?”

“Không ngờ em lại thích kiểu này”

1 lúc sau...

“Aaaaaaaaa Jisoo thả anh ra!!!!!”

Đúng rồi, tôi trói Taehyung lại, ném anh vào trong nhà vệ sinh sau đó khoá cửa lại. Anh cứ la hét gào cổ tôi vẫn không phản ứng, sau đó tìm một chỗ nào đó ngủ thiếp đi

Ông bà nào đó, tới giờ vẫn còn thức..

“Con trai mình.. mạnh bạo quá..”

“Nó la mãi, chắc là... haha”

[...]

Sáng hôm sau, lúc tôi thức đã là 5h mấy. Vội vàng thay đồ hôm qua, sau đó chuẩn bị tươm tất lại mà rời đi. Còn tốt bụng mở cửa xem tên nào đó sao rồi.

Taehyung cũng ngủ, ngủ rất say mà đằng khác. Nhưng vẫn trong tư thế bị trói. Để anh chịu uỷ khuất như vậy. Thật có lỗi quá đi!!

Tôi tiến về phía cửa phòng, đoán chắc ai đó đã mở khoá rồi. Nên mở rất mạnh tay. Trước mắt tôi là cô Kim và thầy Kim đang giật mình, nhìn tôi bất ngờ.

“Jisoo... con có ổn không?”

“Dạ con vẫn ổn mà cô. Con về sớm một chút ạ”

“Ơ Jisoo, con về thật sao?”

Tôi gật đầu cười, sau đó ra về trong sự tiếc nuối của hai người. Ngộ nhỡ anh hai tôi có ghé thăm thì chết tôi thôi!

Sau khi Jisoo đi, hai ông bà vào phòng tìm con mình thì phát hiện đang bị trói ở nhà vệ sinh. Hai ông bà nhìn nhau, lắc đầu mệt mỏi.

“Đã dọn đường cho vậy mà còn.. haiz”

“Tôi với ông không nên mong cháu làm gì”

[...]

Tôi về nhà với tâm trạng hỗn độn. Mệt mỏi nằm nhoài xuống sofa. Mới đó cũng đã gần được 2 tháng mấy rồi, mọi chuyện xảy ra nhanh hơn tôi nghĩ.

Cứ ngỡ sẽ về Mỹ mà không vướng bận điều gì nhưng giờ.. Taehyung sẽ buồn lắm nếu biết điều này. Nên tốt nhất là giữ bí mật còn hơn.

*ting... *ting...

Tiếng điện thoại gọi đến. Là anh hai tôi. Giọng có vẻ lo lắng.

“Ba về rồi. Về sớm hơn dự định.”

“Vậy là em sắp đi rồi à?”

“Ừ, anh đi cùng em”

“Còn Rosé thì sao?”

Đầu bên kia bỗng chốc im lặng. Anh Thiên cũng không muốn xa nơi này. Tôi định nói gì đó nhưng bỗng khựng lại rồi thôi.

“Anh từ bỏ cô ấy.. em cũng đừng mong ở lại. Năm xưa ba đã bảo nhất định sẽ giết em, anh không muốn vì điều gì mà hi sinh em đâu”

Chúng tôi không nói chuyện từ sau cú điện thoại đó. Anh Thiên cho tôi một tuần nữa để tạm biệt. Nhưng có lẽ không nên nói làm gì.

Lại một số lạ gọi đến. Chắc là các độc giả đang hối thúc ra truyện. Tôi nhấc lên nghe, một giọng nói đã bao năm tôi cố quên đi.

“Con gái yêu, ba ra tù rồi mà chẳng đến thăm sao?”

“Tôi đâu phải con gái của ông?”

Giọng máy bên kia cười lớn, tôi cảm thấy có gì đó bất an.

“Ba cũng không cần, chắc con cũng không để ý tới việc ba chăm sóc bạn thân con nhỉ?”

“Jisoo!!! Đừng đến đây!!!!!”

“Mày câm mồm vào! Lôi nó xuống!”

Là giọng của Rosé, tôi siết chặt điện thoại.

“Đến đây một mình, nếu không, con này nó sẽ... haiz, đám người to con thế này sao cầm lòng trước đứa con gái ngon ngọt như bạn con nhỉ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro