Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary:

Katsuki cố gắng – và gặp khó khăn – khi đưa tay còn lại của Izuku lên mặt mình một lần nữa.

"Đừng chạm vào tao, đồ mọt sách." Katsuki nói và đặt tay Izuku trực tiếp lên khuôn mặt mình.

"Kacchan," Izuku cười, "tớ tưởng cậu không muốn tớ chạm vào cậu chứ?"

"Tao không muốn." Katsuki khăng khăng, nhưng lại càng áp mặt mình vào cả hai tay của Izuku nhiều hơn.

---

Izuku phải đối phó với một Katsuki đang 'phê thuốc' sau ca phẫu thuật răng khôn và không thể ngăn bản thân mình yêu anh ấy thêm một chút.

*

Izuku bước vào phòng nghỉ và ngay lập tức chạm mắt với Kacchan. Bước chân em dừng lại khi nhìn thấy vẻ tỉnh táo bất thường của Kacchan, nhất là khi anh vừa mới phẫu thuật nhổ răng khôn.

Mắt Kacchan mở to, má anh ửng hồng khi anh nhìn Izuku không chút ngượng ngùng, nhìn chằm chằm vào bàn tay trần bên trái của em. Lông mày Kacchan nhíu lại khi sắc đỏ lan rộng khắp khuôn mặt anh, nhưng dường như anh không nhận ra điều đó. Kacchan tỉnh táo sẽ cố gắng che giấu khuôn mặt đỏ bừng của mình, nhưng Kacchan hiện tại thậm chí không thèm để ý đến điều đó, nếu như anh ấy có thể cảm nhận được mình đang đỏ mặt.

"Mày..." Kacchan lẩm bẩm, trong giọng nói có chút ngưỡng mộ.

"Tớ á?" Izuku hỏi, chỉ vào mặt mình với một bên lông mày nhướn lên. Em có thể cảm nhận được nụ cười đang dần xuất hiện trên môi em khi thấy Kacchan trong trạng thái này thật đáng yêu.

Kacchan đang đắp một chiếc chăn phủ lên cơ thể, tay cầm túi chườm đá mà Izuku biết từ các y tá là đáng lẽ phải để trên mặt anh - nhưng anh dường như không quan tâm chút nào, mắt anh vẫn dõi theo Izuku khi em nhường đường cho y tá đi qua.

Mắt Kacchan nheo lại, má anh vẫn ửng đỏ nhưng đang dần nhạt đi, và anh thả túi chườm đá xuống đùi. Anh giơ tay lên, ngón tay chỉ thẳng vào Izuku, nhưng nó ngay lập tức từ từ rơi xuống.

Rõ ràng Kacchan trong trạng thái này cũng không hề biết xấu hổ như Kacchan tỉnh táo, thậm chí có khi còn hơn. Anh cũng không thể kiểm soát cơ thể mình lúc này, và Izuku cố gắng nhịn cười.

"Mày!" Kacchan gần như hét lên.

"Suỵt, Kacchan, đừng nói to thế chứ!" Izuku cố nói, nhưng em bị Kacchan lấn át.

"Tao sẽ lấy mày." anh lầm bầm, ngón tay đung đưa trong không khí khi anh cố gắng giữ tay chỉ về phía Izuku.

Izuku chỉ cười nhẹ và đưa tay lên che miệng mình để ngăn tiếng cười, Kacchan dường như trở nên bực bội.

"Này! Mày có nghe tao nói không, đồ ngốc?!" Kacchan hét lên hết sức có thể, miếng gạc đầy máu trong miệng lóe lên khi anh mở miệng. "Mày không có đeo nhẫn trên tay nên là nhẫn của tao sẽ ở đó! Và mày sẽ là chồng tao!"

"Kacchan, bình tĩnh nào!" Izuku nói, bối rối khi bước đến bên cạnh Kacchan, em bước nhanh vào phòng và nhăn mặt khi Kacchan tiếp tục tuyên bố em là của mình.

"Tao đã nói là tao sẽ lấy mày mà." anh gầm gừ, mắt dõi theo Izuku khi em vội vàng băng qua phòng.

"Được rồi, được rồi, tớ nghe rồi mà, Kacchan. Không cần phải hét lên đâu- chúng ta không phải là những người duy nhất ở đây. Cậu sẽ làm đau miệng của mình đấy." Izuku dỗ dành, nắm lấy ngón trỏ của Kacchan bằng cả bàn tay mình và hạ thấp cánh tay anh xuống hoàn toàn.

Izuku nhìn về phía y tá đang bận rộn ở góc phòng, người đã giật mình khi nghe Kacchan hét lên, em vội vã xin lỗi bằng cách mấp máy môi và cúi đầu xuống. Cô chỉ vẫy tay em với một nụ cười rồi quay lại với công việc của mình với đống giấy tờ trong tay.

Kacchan dường như không nhận ra Izuku đã nắm lấy ngón tay mình, anh trông vô cùng tự mãn khi ngồi thoải mái trên chiếc ghế da lớn mà họ đã đặt anh nằm nghỉ ngơi.

Anh vẫn chưa rời mắt khỏi Izuku, anh cũng chưa chớp mắt, và Izuku không biết nên cười hay nên khóc trước sự chú ý lạ lùng mà mình đang nhận được.

"Kacchan, cậu cũng phải chớp mắt chứ." Izuku cười khúc khích, đưa tay còn lại lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Kacchan, các ngón tay Izuku cẩn thận lướt qua đôi má sưng phồng của anh.

Em có thể cảm nhận được chút hơi ấm từ Kacchan, làn da mềm mại và có chút nhám dù anh đã cạo râu vào sáng nay trước khi phẫu thuật, những vết hằn nhỏ xíu từ chiếc ghế in mờ trên da anh. Có chút cám dỗ nhẹ làm em muốn hôn lên má Kacchan, nhưng em đã cưỡng lại được (và đó là điều khó khăn nhất mà em đã làm trong cả tuần).

Đôi mắt Kacchan chớp chớp trước sự tiếp xúc nhẹ nhàng đó, và anh tựa đầu vào tay Izuku, để toàn bộ sức nặng của đầu mình rơi vào lòng bàn tay em. Người anh hùng đáng sợ Dynamight, hung thần trên đường phố và cả trên giường, lại nằm tựa đầu vào tay Izuku như một đứa trẻ, hoàn toàn yếu đuối và dễ tin tưởng. Izuku nghĩ em có thể sẽ khóc mất.

Thay vào đó, Izuku bật cười và dễ dàng nâng đỡ đầu anh.

Kacchan liếc nhìn em bằng một mắt, cười nhẹ khi nghe em cười, rồi nhắm mắt lại và giả vờ ngủ. Anh để đầu mình tựa vào tay Izuku nhiều hơn, cổ nghiêng sang một bên, và tay Izuku hơi trùng xuống dưới sức nặng đó.

Izuku định để Kacchan giữ nguyên đầu như vậy, nhưng y tá đã bảo em trước đó phải đảm bảo đầu Kacchan thẳng, nên em nhẹ nhàng nhấc tay lên chỉnh lại tư thế của anh.

Tuy nhiên, dường như điều đó không làm Kacchan khó chịu, vì anh vẫn nhắm mắt dù vẫn có một nụ cười mờ nhạt trên môi anh.

"Ơ, Kacchan ngủ rồi à?" Izuku trêu chọc, buông ngón tay Kacchan ra để vuốt nhẹ mái tóc vàng mềm mại.

Kacchan chỉ ậm ừ, không động đậy, nhưng Izuku có thể thấy mắt anh đang cử động dưới mí mắt, lông mày khẽ giật.

Izuku cười khúc khích, rồi thở dài.

"Chắc tớ phải quay lại sau khi cậu tỉnh rồi." em nói, lùi khỏi vị trí của mình và rút tay ra.

Mắt Kacchan mở to khi một trong hai tay anh giữ chặt cổ tay Izuku, giữ nó áp vào mặt mình.

"Không thể." anh lẩm bẩm, giọng nghẹn ngào do bị miếng gạc làm nghẹn. Anh nheo mắt lại và bóp chặt cổ tay Izuku như để nhấn mạnh.

"Không thể gì cơ, Kacchan?" Izuku hùa theo.

"Không thể đi được." Kacchan khăng khăng.

"Tại sao vậy?"

Nụ cười tự mãn lại xuất hiện, và anh dụi đầu vào tay Izuku một cách mạnh mẽ trước khi trả lời.

"Bởi vì mày sẽ lấy tao, nên bây giờ mày phải ở lại. Mãi mãi." anh kết thúc.

Tiếng cười của Izuku vang vọng khắp căn phòng, sự đơn giản trong logic của Kacchan khiến em bật cười thích thú.

"Chắc là cậu nói đúng rồi đó, tớ không thể rời đi được." em đồng ý, luồn tay vào tóc Kacchan.

"Heh, tao lúc nào mà chả đúng."

Izuku định mở miệng đồng ý-

"Mọt sách."

-nhưng Kacchan ngắt lời em, vẻ tự mãn hiện rõ trên khuôn mặt.

Izuku thở dài, ánh mắt em đầy yêu thương, em lắc đầu với một nụ cười. Em thực sự không nên khuyến khích hành vi của Kacchan, nhưng vì anh đang trong trạng thái giống như là 'phê thuốc', nên Izuku không thể không chiều theo.

Dù sao thì em cũng nghi ngờ rằng Kacchan sẽ nhớ rõ mọi chuyện sau đó.

"Tất nhiên rồi, Kacchan." em đồng ý, bước lại gần chiếc ghế và đưa tay không bị Kacchan nắm lên trán anh.

Em gạt nhẹ mái tóc vàng nhạt khỏi trán Kacchan, cúi xuống hôn nhẹ lên làn da ấm áp đó. Em nán lại, hít mùi hương hóa chất kỳ lạ pha lẫn với mùi thơm ngọt tự nhiên của Kacchan.

Izuku không thể nói rằng em đã rất lo lắng cho Kacchan, vì đây chỉ là một ca phẫu thuật đơn giản thông thường - việc Kacchan nhổ răng khôn chẳng phải gì đặc biệt, và những bác sĩ này chắc chắn đã thực hiện quy trình này hàng trăm lần trước đó.

Nhưng dù sao, phẫu thuật vẫn là phẫu thuật, và Izuku hoàn toàn không thể dập tắt mối lo lắng đang bùng lên trong lòng mình khi thấy Kacchan bước vào phòng phẫu thuật sáng nay.

Vì vậy, khi nhìn thấy Kacchan bây giờ, rõ ràng là khỏe mạnh mặc dù có chút điên rồ khùng khùng, Izuku cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

Em lùi lại, giữ tay mình trên tóc Kacchan, và lặng người trước vẻ mặt hài lòng, dễ chịu trên khuôn mặt Kacchan. Mắt anh nhắm nghiền, lông mày thư giãn, biểu hiện của anh hoàn toàn thư thái – All Might ơi, Kacchan có phải đã ngủ khi Izuku hôn anh ấy không?

"Ôi trời, mình không thể chịu nổi điều này nữa." Izuku thì thầm vì cố gắng kìm chế tiếng hét thích thú và hạnh phúc trước tình huống này khi em nhìn vào khuôn mặt đang ngủ của Kacchan.

Anh ấy đáng yêu quá

"Kacchan ơi?" em thì thầm, khẽ lay tay anh một chút. "Cậu không thể ngủ như thế này."

Kacchan càu nhàu, quay đầu đi chỗ khác. Izuku cố nén tiếng cười, vuốt tóc Kacchan nhanh hơn một chút.

"Thôi nào, cậu có thể ngủ ở nhà mà, nhưng giờ chúng ta cần phải rời đi để các y tá có thể tiếp tục công việc của họ!"

Kacchan quay lại đối mặt với em, và thật kỳ lạ, một vệt ửng đỏ lại xuất hiện trên khuôn mặt của anh. Anh vẫn chưa buông cổ tay Izuku ra, và anh siết chặt hơn khi nhìn vào khuôn mặt tươi cười của Izuku.

"Chúng ta có thể ôm ấp nhau ở nhà, nhưng hãy thức thêm một chút nữa nhé, được không?"

"Biến đi." anh lầm bầm, nhưng vẫn không buông tay Izuku ra.

Izuku vừa thở dài vừa muốn bật cười khúc khích, em nghiêng đầu vào vai mình để có thể rít lên niềm hạnh phúc của mình một cách lặng lẽ.

"Oi, nhìn tao này, đồ ngốc. Mọt sách. Đồ đần, mọt sách chết tiệt, tên khốn nạn, hôn phu, vợ."

Izuku quay ngoắt lại, lần này mặt em đỏ bừng.

"Vợ?!"

Đầu Kacchan lắc lư trên ghế, nụ cười tự mãn của anh bị phá hỏng bởi cặp má sưng và đôi môi đầy máu. Tóc Kacchan xẹp xuống một bên và mắt anh đang cụp xuống, Izuku muốn hôn anh ấy khắp mọi nơi.

Nhưng, thật sự, là vợ ư?!

"Ừ, mày có vấn đề gì à? Mày không thích cái tên đó sao?"

Izuku thở dài, em hy vọng rằng cô y tá đang cười ở góc phòng kia không phải đang cười vì cuộc trò chuyện của họ.

"Kacchan!" em bắt đầu, định sửa lại cách dùng từ của Kacchan, nhưng em bị ngắt lời bởi một cú kéo mạnh vào cổ tay em.

Kacchan đang cố gắng - và gặp khó khăn - khi đưa bàn tay khác của Izuku lên mặt mình lần nữa.

"Đừng chạm vào tao, đồ mọt sách." anh nói, và đặt tay Izuku trực tiếp lên khuôn mặt mình.

Anh đặt tay Izuku hơi lệch vài inch, tay của em được đặt lên tai và bên đầu của Kacchan (điều này rất tốt, vì em không muốn đè lên má hoặc hàm Kacchan), nhưng dường như anh ấy không để ý đến điều đó.

"Kacchan," Izuku cười, "tớ tưởng cậu không muốn tớ chạm vào cậu chứ?"

"Tao không muốn." Katsuki khăng khăng, nhưng lại càng áp mặt mình vào cả hai tay của Izuku nhiều hơn.

Izuku ngả đầu ra phía sau và nhìn lên trần nhà, vai em rung lên khi cố gắng kìm nén tiếng cười trong lòng ngực. Em đồng ý với yêu cầu không nói ra của Kacchan và chỉnh lại vị trí tay mình, bắt đầu vuốt ve nhẹ nhàng mái tóc của anh, và em vẫn nhìn lên phía trên.

Làm ơn, All Might, Izuku nghĩ. Xin hãy cho cháu sức mạnh.

Kacchan trong trạng thái này gần như ngang bằng với Kacchan say rượu, ngoại trừ việc Kacchan say rượu thì có phần...ừm, dâm đãng hơn.

Hoặc, ít nhất, Izuku hy vọng là vậy.

Em không nghĩ mình có thể xử lý Kacchan trong tình trạng đầy ham muốn mà không hề e ngại khi ở nơi công cộng, và xung quanh toàn là các chuyên gia chăm sóc sức khỏe đã từng thấy đủ thứ trên đời; không cần phải thêm hành vi của Kacchan vào danh sách đó hoặc tung ra bất kỳ những tin đồn có thật nào về Pro Hero Dynamight đâu.

"Oi, đừng lấy đi màu xanh mà!"

Izuku giật mình, tay em ngừng lại khi nhìn xuống Kacchan với sự ngạc nhiên, trước khi tiếp tục với nhịp điệu như trước. Ngay khi Izuku nhìn anh, khuôn mặt Kacchan chuyển từ sự bực bội thành một vẻ hài lòng tự mãn.

"Đúng rồi, màu xanh lá cây là của tao rồi." anh lẩm bẩm, nhưng giọng nói quá nhỏ và bị ngăn cách bởi miếng gạc nên Izuku không thể nghe rõ.

"Màu xanh lá? Kacchan, đó là cái gì vậy?"

"Ừ, của tao." Kacchan nói một cách rõ ràng, như thể Izuku phải biết điều đó có ý nghĩa gì.

Điều đó chỉ khiến mọi thứ trở nên mơ hồ hơn và không làm rõ gì cả. Thực sự đã đến lúc đưa Kacchan về nhà và xem liệu em có thể hiểu những từ ngữ rối rắm của Kacchan mà không phải kiểm duyệt chúng hay không.

"Và tại sao nó lại là của cậu, Kacchan?" Izuku hỏi, cúi xuống để nhặt những túi chườm đá mà Kacchan đã để quên trên đùi mình, em nhận được một cái nhíu mày khi tay em rời khỏi mặt Kacchan.

"Bởi vì mày sắp cưới tao, nên mọi thứ của mày đều là của tao. Tất cả mọi thứ."

Cô y tá cười khi rời khỏi phòng và Izuku đỏ mặt dữ dội, một nụ cười ngại ngùng nở trên môi em. Kacchan không sai, nhưng anh không cần phải nói những điều đó như một đứa trẻ năm tuổi đang khẳng định quyền sở hữu món đồ yêu thích của mình.

Izuku lấy túi chườm đá và đặt chúng lên hàm của Kacchan, nhẹ nhàng ấn chúng để chúng che phủ những nơi cần thiết.

"Cậu cần phải chườm đá liên tục." Izuku nhẹ nhàng nhắc nhở, mong mặt mình nguội đi.

"Tại sao?" Kacchan hỏi.

"Vì nó sẽ giúp giảm đau." Izuku trả lời.

"Tại sao?" Kacchan hỏi lại.

"Tại sao cái gì?"

"Tại sao lại đau?" anh giải thích, nhìn chằm chằm vào Izuku mà không chớp mắt. Ôi trời, giờ anh ấy đang ở chế độ đặt câu hỏi.

"Vì cậu vừa mới phẫu thuật đó, Kacchan." Izuku nhắc nhở, mỉm cười nhẹ nhàng.

Kacchan đã có một giai đoạn như thế khi họ còn nhỏ, khi mà anh ấy muốn biết lý do cho tất cả mọi thứ, một giai đoạn mà Izuku vô tình làm trầm trọng thêm bằng những câu hỏi liên tục của mình khi còn là một đứa trẻ. Có vẻ như giai đoạn đó đang trở lại một cách mạnh mẽ, vậy nên Izuku quyết định để nó diễn ra một cách tự nhiên.

Một Kacchan không được giải đáp đồng nghĩa với một Kacchan khó chịu, cáu kỉnh và Izuku không muốn đối mặt với một cơn thịnh nộ. Không muốn xảy ra vụ nổ không kiểm soát trong nhà đâu, cảm ơn.

Izuku trả lời từng câu hỏi một cách kiên nhẫn dù chúng thường là những câu trả lời giống nhau, một tay của Kacchan nắm chặt eo Izuku để ngăn em di chuyển.

"Tại sao?"

"Bởi vì cậu cần phải nhổ răng khôn của mình."

"Tại sao?"

"Chúng sẽ làm đau miệng của cậu nếu không nhổ chúng."

"Tại sao?"

"Hmm, chúng sẽ đẩy những chiếc răng khác của cậu ra và làm đau hàm cậu, Kacchan. Đó là lý do tại sao phải nhổ chúng đi!"

"Tại sao?"

"Chúng là những chiếc răng thừa mà Kacchan không cần, nên bác sĩ đã nhổ chúng đi."

"Thật ngớ ngẩn." cuối cùng anh tuyên bố, hài lòng và tựa lưng vào ghế.

Izuku cười khúc khích, dịch chuyển các túi chườm đá theo đầu Kacchan.

"Đúng vậy, đó là lý do tại sao cậu không còn chúng nữa, Kacchan. Nhưng cậu sẽ ổn thôi; cậu đã có đủ răng cần thiết rồi." Izuku nói.

"Tất nhiên rồi, tao sẽ ổn thôi." Kacchan nói với chất giọng nhạo báng nhất mà anh có thể với cái miệng tê liệt và đầy gạc của mình. "Đó là vì mày sẽ lấy tao, và tao không cần những cái răng ngốc nghếch đó để lấy mày." Izuku lắc đầu, không thể ngăn được nụ cười trìu mến. Kacchan thật sự chỉ có một mối bận tâm duy nhất.

Đã đến lúc thổi bay Kacchan.

Kacchan không phản ứng gì nhiều ngoài việc chớp mắt cho đến khi Izuku cúi xuống. Một lần nữa, vẻ ửng hồng tò mò tương tự trước đó lan rộng trên khuôn mặt anh, lốm đốm và không đều ngay khi Izuku đến gần để chạm mũi vào mũi Kacchan, tay em gần như nâng niu khuôn mặt Kacchan cùng các túi chườm đá.

"Muốn biết một bí mật không, Kacchan?" Izuku giả vờ thì thầm, một nụ cười nở trên môi.

"Ừ, tao muốn biết bí mật của Deku." Kacchan thì thầm đáp lại, nghiêng người gần hơn vào khuôn mặt Izuku. Lời thì thầm của Kacchan giống như là một tiếng lầm bầm khàn khàn, khô khan, và Izuku hy vọng anh không nhận ra; nó thực sự quá dễ thương.

Đôi mắt anh mở to và tò mò, má anh ửng đỏ và tóc còn rối hơn vì tay của Izuku, và anh đang nghiêng người về phía Izuku, háo hức muốn biết em muốn nói gì. Anh đẹp trai đến mức khiến trái tim Izuku thắt lại, nên Izuku tiếp tục diễn theo anh, em nghiêng người gần hơn.

"Chúng ta đã kết hôn rồi." Izuku thì thầm, và lùi lại đúng lúc để thấy đôi mắt Kacchan mở to lần nữa, và miệng anh há hốc.

Anh đứng yên, với tay đang giữ ở eo Izuku khi anh nhìn lên Izuku. Ban đầu, Kacchan không nói gì cả, và Izuku bật cười trước vẻ mặt không tin tưởng của anh, má em đau vì phải cười liên tục kể từ khi em bước vào đây.

Em đặt một trong các túi chườm đá xuống đùi Kacchan và lấy chiếc nhẫn vàng mà Kacchan đã đeo vào ngón tay em ngày họ kết hôn, giờ đây chiếc nhẫn đó được treo trên sợi dây chuyền bạc ở cổ em.

"Xem này? Kacchan đã kết hôn với tớ rồi." Izuku nói, giơ chiếc nhẫn lên để Kacchan có thể nhìn rõ hơn.

Nó lấp lánh dưới ánh đèn chói chang và phản chiếu vào ánh mắt đỏ rực của Kacchan.

Dù Izuku nhận thấy Kacchan có vẻ tỉnh táo kỳ lạ khi mới bước vào phòng ( điều mà Izuku nhanh chóng nhận ra ngay là hoàn toàn không chính xác và Kacchan thực sự đang ở trạng thái phấn khích vì thuốc mê), thì đây là lúc Kacchan có vẻ tỉnh táo nhất trong suốt thời gian.

"Chết tiệt..." Kacchan lẩm bẩm, quá nhỏ để Izuku có thể nghe, anh vẫn nhìn chằm chằm Izuku. "Deku, cái quái gì thế."

"Cái gì cơ, Kacchan?"

"Deku, mồm."

Izuku nghiêng đầu bối rối, vẫn giữ sợi dây trên tay khi chiếc nhẫn khẽ đung đưa nhẹ nhàng.

"...Mồm?"

"Deku: mồm của mày, mồm của tao, nào. Tao muốn hôn." Kacchan đưa tay lên, vụng về chỉ vào Izuku rồi lại chỉ vào chính mình liên tục.

Izuku bật cười, để chiếc nhẫn nằm trên ngực mình để với tới khuôn mặt Kacchan một lần nữa, chỉ trừ việc không làm gì cả để đặt lại túi chườm đá lên hàm của anh.

"Xin lỗi nha, Kacchan, không được hôn cho đến khi cậu khỏe lại."

Em cố gắng làm dịu vẻ mặt đang ngày càng nhăn nhó của Kacchan bằng cách nhẹ nhàng hôn lên mũi anh, cười khúc khích khi Kacchan nhìn vào em trong khi hôn.

"Vớ vẩn, tao muốn một nụ hôn từ chồng tao!" Kacchan la lên, một số băng gạc đầy máu bị đẩy ra phía trước miệng.

Có chút khó chịu, Izuku không thể phủ nhận, nhưng em yêu Kacchan đến mức không quan tâm những điều đó. 

"Cẩn thận, Kacchan. Cậu có thể đặt lại băng gạc vào chỗ cũ không?"

Kacchan nhăn nhó, khoanh tay lại. Anh lắc đầu, bướng bĩnh ngoảnh mặt sang một bên mà không làm lệch tay Izuku hay các túi chườm đá, băng gạc vẫn treo quanh môi khi anh buồn bã hỏi lại.

"Vậy tao sẽ nhận được gì nếu đặt nó lại?"

"Hmm," Izuku giả vờ suy nghĩ, khẽ cười. "Kacchan muốn gì?"

Kacchan từ từ quay lại, ánh mắt thận trọng của anh chứa đầy hy vọng.

"...Một nụ hôn."

"Được rồi, Kacchan." Izuku đáp lại, mỉm cười tinh nghịch.

Izuku cúi xuống và hôn lên đầu Kacchan một cái thật mạnh, rồi lùi lại đúng lúc để nhìn thấy sự tức giận viết rõ trên khuôn mặt anh.

"Đó không phải là nụ hôn mà tao muốn! Tao muốn một nụ hôn thật sự, đồ mọt sách!" 

"Cậu đã nói 'một nụ hôn' mà Kacchan, nên tớ đã hôn cậu. Bây giờ, miếng gạc, sửa nó đi làm ơn." Izuku cười rạng rỡ với anh, hoàn toàn không hối hận vì hành động của mình.

Kacchan càu nhàu nhưng vẫn đẩy miếng bông gạc vào miệng, nhăn mặt khi Izuku nhắc nhở anh, "Nhẹ nhàng thôi, Kacchan, cậu vừa mới phẫu thuật. Tớ biết giờ cậu không cảm nhận được lưỡi của mình lúc này, nhưng tớ không muốn nó đau sau này đâu."

"Lưỡi của tao bị gì vậy?" anh hỏi, tay vẫn giữ trong miệng khi nhìn lên Izuku, cảm nhận lưỡi của mình mà không nhận ra là mình đang giữ nó.

"Kacchan, không!" Izuku thì thầm, nắm lấy cổ tay của Kacchan và kéo tay anh ra khỏi miệng. "Chẳng có gì cả, chỉ là nó hơi tê thôi. Đừng cho ngón tay vào miệng."

"Nhưng mày bảo tao phải để tay vào miệng mà."

"Tớ có nói, nhưng chỉ là để giữ bông gạc thôi, Kacchan."

Khi Izuku gỡ tay của Kacchan ra, Kacchan cuối cùng cũng nhận ra tay trái của mình trống trơn, anh kéo tay ra khỏi tay Izuku và vô tình tự đấm vào mũi mình khi cố gắng nhìn kỹ các ngón tay của mình. Anh phớt lờ sự hoảng hốt của Izuku khi tự đấm vào mặt và xoay tay qua lại gần như tuyệt vọng.

"Deku," anh bắt đầu, giọng nghe có vẻ kinh hoàng. "Deku, nhẫn của tao đâu rồi?"

Anh nhìn lên Izuku với biểu cảm đáng thương đến mức Izuku cảm thấy thực sự nghẹn trong lồng ngực.

Chiếc nhẫn "mất tích" đang làm Kacchan lo lắng, nhưng Izuku thì cố gắng hết sức để không bật cười trước nỗi lo lắng của Kacchan.

Có vẻ như, họ đã lấy hết trí thông minh của Kacchan cùng với những chiếc răng khôn rồi.

"Kacchan, không sao đâu, ổn mà." Izuku an ủi. "Cậu vỗ vào ngực mình đi?"

Kacchan làm theo, xoa cái chăn dày trên ngực mình và liếc nhìn Izuku bằng ánh mắt khinh bỉ.

"Deku, đây là cái chăn."

Izuku lắc đầu.

"Dưới cái chăn á Kacchan. Dưới."

Kacchan liếc Izuku một cách nghi ngờ, nhưng vẫn đưa tay xuống dưới, dừng lại một chút khi cảm nhận được kết cấu của một sợi dây chuyền và hình dạng của một chiếc nhẫn dưới lớp áo mình.

"Ha!" anh reo lên khi kéo ra. "Tìm thấy chiếc nhẫn chết tiệt của tao rồi, Deku!"

"Đúng rồi! Làm tốt lắm, Kacchan!"

Kacchan khoe khoang trước lời khen ngợi, phấn khích với chiếc nhẫn vàng của mình và cười điên cuồng như thể vừa trúng số. Anh trông và nghe có vẻ hơi điên khùng, với đôi môi dính máu làm méo mó tiếng cười của anh và ánh mắt lấp lánh khi nhìn vào chiếc nhẫn, Izuku chỉ biết nhăn mặt khi quay lại xin lỗi y tá vì hành vi của Kacchan một lần nữa.

Khi Izuku quay lại, Kacchan đang cẩn thận nghiên cứu chiếc nhẫn như thể anh chưa từng nhìn thấy nó trước đây, luồn chiếc nhẫn vào mặt trong của các khớp ngón tay và thử đeo nó vào từng ngón tay.

Anh gầm gừ mỗi khi chiếc nhẫn bị kẹt nhưng lần nào cũng lặp lại quá trình này, không để ý đến dây chuyền vẫn còn gắn trên đó, vẻ bực bội hiện lên ở khóe mắt và anh nhíu mày.

Ít nhất thì Kacchan vẫn chưa làm nổ tung gì, một phép màu nhỏ mà Izuku vô cùng biết ơn.

Có lẽ họ nên rời đi trước khi Kacchan bắt đầu sử dụng quirk của mình, dù là vô tình hay cố ý. Điều đó sẽ là một chủ đề trêu chọc hấp dẫn cho Izuku, nếu anh ấy làm nổ tung văn phòng trong tình trạng 'phê thuốc', nhưng chi phí thiệt hại tiềm tàng từ nó đã nói lên tất cả.

Izuku không nghĩ rằng cơ quan của họ sẽ chi trả cho những chi phí thiệt hại này, đặc biệt là khi xét đến mức độ thiệt hại thường xuyên của Kacchan tại chỗ làm việc.

Khi Kacchan hoàn toàn tập trung vào chiếc nhẫn, Izuku có cơ hội để nói chuyện với y tá. Em muốn đảm bảo rằng mình biết tất cả những gì cần thiết cho việc hồi phục sau phẫu thuật của Kacchan, nhưng ngay khi em đặt các túi chườm đá xuống bàn nhỏ cạnh ghế của Kacchan và quay người đi, em cảm thấy một bàn tay ấm áp trên lưng mình, kéo áo em.

"Deku, ở lại."

Áo của Izuku bị kéo mạnh lần nữa, khiến Izuku loạng choạng ngã vào tay ghế.

"Mày không thể đi được, đồ khốn. Chúng ta đã kết hôn rồi."

Izuku khịt mũi, cố gắng giữ thăng bằng, nhưng Kacchan vẫn không buông tay.

"Tớ không rời khỏi Kacchan đâu, tớ chỉ đi nói chuyện với y tá thôi, được không?"

Kacchan bĩu môi, nắm chặt tay và cố kéo Izuku vào trong lòng mình.

"Kacchan!" Izuku kêu lên, vung tay vùng vẫy khi em cố gắng không đánh vào mặt Kacchan.

Sự đối lập giữa hành động trẻ con của Kacchan và sức mạnh không cần thiết mà anh có nhờ luyện tập như một anh hùng chuyên nghiệp khiến đầu óc Izuku quay cuồng, Kacchan hoàn toàn không biết gì về nỗi khổ sở của Izuku khi anh kéo mạnh hơn.

"Ở lại đây." anh lầm bầm, vẫn kéo.

"Kacchan, tớ hứa là tớ sẽ không đi đâu cả. Nhìn này, cậu có thể trông chừng tớ. Tớ sẽ đứng ở ngay đó," Izuku chỉ vào góc phòng, " tớ sẽ quay lại ngay!"

Kacchan giữ chặt thêm vài giây nữa trước khi cuối cùng cũng chịu nhượng bộ, anh lầm bầm trong khi từ từ buông tay ra từng ngón một. Izuku chờ đợi một cách kiên nhẫn cho đến khi em hoàn toàn tự do, trước khi quay lại để hôn nhẹ lên trán Kacchan và lao về phía y tá đang đợi với chiếc xe lăn.

Em có thể cảm nhận ánh mắt của Kacchan đang thiêu đốt sống lưng mình suốt thời gian trò chuyện với y tá, và em liếc nhanh qua vai chỉ để xác nhận nghi ngờ của mình: Kacchan đang nhìn chằm chằm vào mông của em.

Izuku nhanh chóng quay lại, gò má ửng hồng, còn y tá thì mỉm cười thích thú và tiếp tục trò chuyện.

Thật đấy hả, Kacchan?!

Rõ ràng đã đến lúc phải về nhà.

*

Izuku giúp y tá đưa Kacchan vào xe lăn, gỡ chăn khỏi chân Kacchan và làm hầu hết các công việc nặng nhọc vì Kacchan từ chối để y tá chạm vào mình.

Anh cũng từ chối buông tay Izuku ra, đứng trên đôi chân không vững và nhìn chằm chằm vào y tá mỗi khi cô nhìn anh.

"Kacchan, có thể cho tớ rút lại tay không?"

"KHÔNG."

"Làm ơn đó?"

"KHÔNG."

"Vì sao không?"

"Để mày không rời đi nữa. Và người mày rất ấm áp." Kacchan siết chặt tay của Izuku, ngón tay cái vụng về xoa lên những vết sẹo ở mu bàn tay của Izuku.

Một cơn đau tim như dự đoán.

Izuku quay mặt vào vai mình, mặt em nhăn lại khi cố gắng kiềm chế phản ứng của mình và trái tim em như thắt lại trong lồng ngực.

"Kacchan!" em rên rỉ. "Cậu có thể nắm tay tớ bao lâu tùy thích khi về nhà mà, nhưng bây giờ tớ cần tay của mình để giúp cậu ngồi vào xe lăn, nếu không cậu sẽ phải để y tá giúp."

Kacchan nắm tay em chặt hơn, nhướng mày thách thức. Mặc dù bình thường điều này có thể là một vấn đề thực sự, nhưng tay của Kacchan hiện đang đổ mồ hôi và Izuku tận dụng triệt để điều đó.

Izuku rút nhanh tay mình ra khỏi bàn tay siết chặt của Kacchan, cố gắng hết sức và nhanh chóng thay thế tay mình bằng các túi chườm đá mà Kacchan quên mang theo.

"Thế này nhé: nếu cậu chườm đá lên mặt suốt chặng đường về nhà, tớ sẽ nắm tay cậu cả ngày luôn."

Kacchan trừng mắt nhìn em, siết chặt các túi đá trong tay đến mức Izuku sợ rằng anh sẽ làm vỡ lớp nhựa bọc túi, anh mạnh mẽ đưa chúng lên mặt, tiếng đập vang vọng khắp phòng.

Izuku kêu lên, tay em vội vàng gỡ tay của Kacchan ra khỏi quai hàm, y tá hét lên bất ngờ vì âm thanh của các túi đá đập vào mặt anh.

"Kacchan! Cẩn thận!"

"Nhớ lời mày nói đấy." anh gầm gừ, cứng đầu giữ chặt tay trên khuôn mặt và xoay người tránh khỏi Izuku.

"Kacchan! Đừng ấn quá mạnh mà!" Izuku kêu lên, kéo cổ tay Kacchan một cách vô ích. Kacchan vặn vẹo cơ thể cố gắng chống lại sự nắm giữ của Izuku, tiếng gầm liên tục thoát ra từ ngực anh khi anh ngã vào xe lăn và bắt đầu trượt xuống, cơ thể anh bỗng nhiên giống như chất nhờn.

"Tớ hứa, Kacchan!" Cuối cùng Izuku nói, và Kacchan ngừng xoay người, một nửa ngồi trong ghế nửa ngồi ngoài.

Kacchan cuối cùng cũng chườm một cách nhẹ nhàng lên mặt, không còn cố gắng trốn tránh Izuku hay trượt ra khỏi ghế nữa, Izuku thở hổn hển vì cuộc vật lộn ngắn ngủi và gương mặt đắc ý của Kacchan.

Izuku thực sự cần một giấc ngủ. Ngay khi về đến nhà, em sẽ đặt Kacchan lên giường rồi sau đó đổ gục ngay bên cạnh anh.

Izuku giúp Kacchan ngồi thẳng lại và đảm bảo các túi đá được ấn chặt vào cặp má sưng của Kacchan, em lùi lại với một tiếng thở dài nhẹ nhõm. Trước hành vi gây đau tim của Kacchan, em vẫn không thể ngăn miệng mình mỉm cười.

Kacchan là Kacchan, và không có cách nào khác để thay đổi sự thật đó.

Tuy nhiên em đã nói quá sớm, vì còn có thêm một loạt trì hoãn khác ngay khi Kacchan nhận ra rằng Izuku không phải là người đẩy xe lăn cho anh.

Anh rất ồn ào, dù có bông gạc trong miệng, về việc Izuku chuẩn bị xe cho Kacchan, nhưng ngay khi nhận ra Izuku đang đi phía trước anh, anh nhanh chóng bình tĩnh lại một cách bất ngờ.

Có lẽ Izuku nên nhờ một người bạn của họ chăm sóc anh ngày hôm nay.

Izuku giúp Kacchan ngồi vào ghế phụ, và nói lời tạm biệt cũng như cảm ơn y tá vì đã hỗ trợ và kiên nhẫn đáng kinh ngạc trong suốt thời gian này, trước khi quay lại thắt dây an toàn cho Kacchan.

Kacchan vẫn giữ các túi chườm đá trên khuôn mặt, nhưng tay anh đã rủ xuống khi chiến đấu với đôi mắt nặng trĩu của mình.

"Deku..." anh lẩm bẩm, quay về phía Izuku,  đôi mắt đỏ nhìn em qua hàng mi nhợt nhạt.

Izuku nhẹ nhàng vén tóc Kacchan khỏi trán, mỉm cười dịu dàng.

"Bây giờ cậu có thể ngủ rồi, Kacchan." em nói rồi cúi xuống hôn lên trán Kacchan. "Tớ ở ngay đây."

Kacchan gầm gừ, tựa đầu vào ghế, trước khi chìm vào giấc ngủ, một lần nữa nằm trong tay Izuku.

Anh trông rất thư giãn và bình yên, tóc anh vẫn rối xù, má vẫn sưng, và Izuku càng ngày càng yêu anh hơn.

"Chúc cậu có những giấc mơ đẹp, Kacchan."

END

Sơ sơ về phần note của tác giả:

Kacchan mơ toàn những cảnh khiêu dâm không phù hợp, chỉ là những cảnh anh và Deku đang quan hệ ở nhiều tư thế khác nhau, không có cốt truyện gì cả, chỉ là một loạt các ký ức gần đây của anh với vài cuộc cãi vã. Trong khi đó, những giấc mơ của Izuku khi ngủ trưa lại như: Em đang chiến đấu với một quả cầu bụi ác độc to lớn, có sừng, rồi sau đó đi ăn với Kacchan của mình. Có thể trên đường về nhà họ sẽ nắm tay nhau – nếu như đội quân của những quả cầu bụi nhỏ đó không đuổi theo để trả thù và hai người phải chiến đấu cùng nhau. Điều này thực sự là niềm hạnh phúc đỉnh cao của Izuku.

Trong toàn bộ fic này, Izuku không nhận ra rằng mỗi khi Kacchan đỏ mặt là vì anh ấy đang nghĩ đến những điều không đúng đắn, bậy bạ về Izuku: "Aw, Kacchan thật ngọt ngào, cậu ấy trở nên rất tình cảm khi say thuốc. Mình không thể đợi để được ôm cậu ấy ở nhà! Mình yêu Kacchan rất nhiều 😊"

Kacchan, la hét trong lòng suốt toàn bộ fic này: "Tao muốn đ*t  thằng mọt sách quá đi. Cái quái gì thế. Sao tay tao không cử động được, tao muốn nắm tay nó. Deku, tại sao tao lại có thể nhìn thấy-"

(Tôi cũng chẳng biết gì nhiều về phẫu thuật răng khôn ngoài những kiến thức cơ bản, kinh nghiệm của bản thân về phẫu thuật răng miệng, kinh nghiệm phẫu thuật răng khôn của bạn tôi, và nhiều video tôi đã xem, nên đừng coi những gì trong đây là nghiêm túc. Đây chỉ là hư cấu thôi nhé.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bakudeku