Chương 12-14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12

Ta bằng lòng lấy Trần công tử

Để không làm cho Tiểu Nguyệt nghi ngờ, tôi không dám hỏi nhiều, đành dừng lại, ngồi một lát rồi đứng dậy cáo từ. Tuy chỉ hỏi vài câu ít ỏi nhưng trong câu trả lời của nàng ta có sự hốt hoảng, như vậy tôi cũng có thể căn cứ theo câu trả lời mà suy nghĩ rõ ràng việc này.

Sau lần mây mưa với Lâm Tranh từ lễ hội hôm ấy, mỗi đêm Tang Mộc Vân đều nằm mơ thấy mộng xuân. Cảnh trong mơ biến hóa không lường nhưng đều có cùng một nội dung, chẳng qua là nam nữ làm chuyện vui vẻ trên giường. Trong giấc mơ kiểu ăn mặc, quang cảnh, cách bố trí xung quanh, thậm chí ngay cả màn che, màu sắc chăn gối nàng ra đều nhớ rõ ràng, duy chỉ quên mất mặt mũi của người đàn ông kia.

Tôi đẩy cửa bước ra, không khỏi nhìn trăng thở dài, tạo hóa trêu người, tạo hóa trêu người mà.

Không biết cuối cùng thù sâu hận lớn đến cỡ nào, lại dùng thủ đoạn âm độc bỉ ổi đến cỡ vậy. Tang Mộc Vân chỉ là một nữ tử đứng ở giữa, hiện tại lại bị thê thảm chật vật như vậy, thật là nghiệp chướng mà.

Mỗi đêm nàng ta bị ác mộng quấy rầy, kết quả cũng không biết mình gần gũi với ai, kề vai với ai, chuyện này so với chuyện bị người ta cưỡng hiếp có khác gì nhau đâu? Đáng tiếc là người yêu chính thức ngày ngày say đắm dứt khoát chờ đợi, nàng ta lại khốn khổ chờ mong người giấu mặt kia trong giấc mơ hư ảo.

Vừa bước được hai bước, tôi như bị người ta đánh đòn cảnh cáo. Bỗng nhiên trong lòng có chút hồi hộp - tôi thương hại Tang Mộc Vân nhưng chưa từng nghĩ đến hoàn cảnh của mình so với nàng ta cũng chẳng khác biệt mấy.

Người đàn ông cứu tôi từ trên nền tuyết, tôi nhớ rõ đôi mắt sáng rực bức người, ý cười như có như không, ngón tay thon dài như ngọc, còn có nụ cười ấm áp như gió xuân tháng ba, nhưng mặt mũi người ấy ra sao, từ đầu đến cuối trong trí nhớ chỉ là một hình dáng mơ hồ không rõ ràng.

Quả thực, nếu theo lời Hi Âm, Tang Mộc Vân chính là bị hạ cổ mà mất trí nhớ, có khi nào tôi cũng giống như vậy, cũng bị người ta hạ cổ chăng?

Ý nghĩ trong đầu bắt đầu bén rễ, lan nhanh ra, trong nháy mắt biến thành cây cổ thụ cành lá xum xuê. Tôi càng nghĩ càng kinh ngạc, càng nghĩ càng lo lắng, rất muốn tìm một người để trò chuyện. Một phút cũng không trì hoãn, tôi xoay người chạy như điên về hướng phòng nghỉ của Hi Âm.

Hắn còn chưa đi ngủ, ánh nến tỏa nhiệt ấm áp, hai hình chiếu đường nét loang lổ ở trên màn cửa sổ bằng lụa mỏng. Một hình chiếu mang phong độ tuyệt vời, thon dài tuấn tú giống như trúc tím Gi¬ang Nam, không cần đoán cũng biết đó là Hi Âm. Riêng một hình lại mập lùn, thái độ thấp mi thuận mắt cung kính. Nhớ lại chuyện cũ, có thể thấy được búi tóc đung đưa nhẹ nhàng buông xuống, xem cách ăn mặc chắc là một nữ tử.

Sắc trời đã muộn, hắn lại gặp ai vậy? Tôi bèn bước nhẹ nhàng, rón rén đi chậm rãi, cực kỳ muốn nhìn vào.

Cũng may cửa sổ không đóng kín, còn để lại một khe hở, có thể nhìn xem tình hình bên trong.

Tôi nín thở tập trung suy nghĩ, nhìn xuyên qua khe hở. Đúng như dự đoán, Hi Âm mặc cẩm bào xanh, đứng quay lưng khoang tay về phía tôi. Đối diện với hắn không phải ai xa lạ mà chính là chủ nhân Tang gia - Tang phu nhân.

Chỉ thấy thần sắc Tang phu nhân thống khổ đau thương, một tay cầm khăn lụa liên tục lau nước mắt, đôi môi mấp máy không ngừng, giống như đang kể cho Hi Âm chuyện gì đó. Do cách quá xa, tuy bà ta không cố ý nói nhỏ nhưng tôi chẳng nghe rõ cái gì. Thân hình bà ta đẫy đà, khuôn mặt đẹp đẽ, không khó nhìn ra lúc trẻ cũng là một mĩ nhân có dung mạo xinh đẹp.

Một lúc lâu sau, Hi Âm chậm rãi xoay người, ánh nến lay động làm nổi bật gương mặt tuấn mĩ bất phàm, lúc này lại có vẻ đặc biệt lạnh lùng. Từng cử chỉ như vậy lại toát ra một khí chất cao quý, so với lúc bình thường tôi chứng kiến thấy quả thật là hai người khác nhau. Ánh mắt hắn sắc bén, lạnh lùng liếc nhìn Tang phu nhân, hình như có một chút tức giận ngấm ngầm lướt qua giữa hai lông mày.

Trong chốc lát, không biết Hi Âm nói điều gì, thân hình Tang phu nhân thoáng chốc quỳ rạp khóc hu hu dưới đất.

Khi đó tôi rất kinh ngạc.

Không đề cập đến việc Tang phu nhân đến đây gặp riêng Hi Âm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng Tang phu nhân đã đích thân đến đây thì không phải là chuyện bình thường! Hiện tại không những bà ta không bắt Hi Âm quỳ mà còn quỳ xuống với vẻ nhỏ bé hèn mọn như vậy, còn dáng vẻ Hi Âm cao quý lãnh đạm, vẻ mặt kiểu 'ta không lạ gì'...A di đà Phật, tội lỗi tội lỗi!

Nhớ lại lúc vừa vào đến Tang phủ, nhất thời tôi không còn lòng dạ nào để nghe lén. Chỉ biết Tang phu nhân vốn là vú nuôi của Thục vương trắc phi, rất thân thiết với vị trắc phi kia.

Thục vương Bùi Quân chính là cửu đệ của đương kim Hoàng thượng, thân phận tôn quý tột cùng, thường gọi là Cửu vương gia. Nghe nói vị Cửu vương gia này chưa tròn mười tuổi đã được phong vương và cấp đất. Nhiều năm qua, đất Thục nơi hắn cai quản mưa thuận gió hòa, dân chúng yên vui.

Mà vị Thục vương trắc phi này cũng không đơn giản, nàng ta là công chúa của nước Yến gả cho Thục vương, không hiểu tại sao chỉ là trắc phi. Có điều nàng ta rất được sủng ái, Hoàng thượng đích thân phong nàng là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, vinh quang vô cùng.

Trọng điểm của chuyện này không phải là ân oán của hoàng gia mà là Tang phu nhân có chỗ dựa rất vững chắc trong triều, chỗ dựa phía sau là hai ngọn núi lớn khác người thường. Hi Âm tự xưng là thánh tăng nhưng cũng chỉ có thể làm mưa làm gió ở chùa Đại Lôi Âm. Thân phận chênh lệch nhau xa, nói chung là làm cho tôi cảm giác địa vị của bọn họ rất khác biệt, phải đổi ngược lại mới đúng.

Tôi như nửa tỉnh nửa mơ, chỉ nghe Hi Âm lạnh lùng cười, giọng nói không cao không thấp vừa may tôi có thể nghe rõ được.

Hắn nói: "Ngươi tự mình giải quyết cho tốt. Nếu lo lắng việc gì thì cứ đến tìm ta, ra ngoài đi".

Tang phu nhân dập đầu nặng nề, không dám chần chừ cấp tốc đứng dậy rời khỏi phòng. Tôi nhìn theo bóng dáng của bà ta xa dần, âm thầm thở dài: 'Hi Âm thật sự là một người đặc biệt'.

"Nhìn đủ chưa?". Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến.

Tôi kinh ngạc, quay đầu nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo sâu lắng kia. Tôi nghĩ thầm không ổn rồi, từ đầu hắn đã sớm phát hiện ra, xem ra kỹ thuật nghe lén của tôi còn chưa cao. Bèn cười ha ha, khô khốc nói: "Đêm nay trời đẹp, ta đến ngắm trăng..."

"À? Thật không?". Hắn nhíu mi, cười như không cười hỏi tôi, ngay cả âm cuối cũng mang vài phần ý cười.

"Đúng vậy, đúng vậy...". Tôi hắng giọng, chuyển sang chuyện khác: "Tang phu nhân tìm người có việc gì vậy? Nhìn qua có vẻ rất quan trọng..."

Hi Âm thản nhiên nói: "Ừ, bà ta nhờ ta xem kỹ bệnh cho Tang Mộc Vân".

Tôi nói: "Thánh tăng à, người xuất gia không được nói dối".

"Thật không?". Hắn làm ra vẻ trầm ngâm trong nháy mắt, trả lời một cách du dương: "Bà ta, chân thành, nhờ ta, nhất định, phải xem kỹ bệnh cho Tang Mộc Vân".

Tôi nghẹn giọng, cảm giác rõ ràng rằng dù dây dưa chuyện này cho tới sáng cũng không có kết quả, bèn quyết định nói chuyện chính: "Ặc, thực ra ta tìm người là muốn hỏi người chuyện này".

Hắn ngạc nhiên hỏi: "Hỏi chuyện gì?"

"Ta...có trúng cổ hay không vậy?"

Hi Âm ngẩn ra, đồng tử co lại trong nháy mắt. Im lặng một lúc lâu, hắn nhìn tôi không chớp mắt, ánh mắt rực lên như lửa: "Tại sao...nàng lại nghĩ vậy?"

Tôi nói tình hình thực tế: "Mỗi ngày Tang Mộc Vân đều mơ một giấc mộng xuân, sau khi tỉnh lại thì quên sạch người trong mơ. Ta cảm thấy trường hợp của ta cũng giống hệt nàng ta".

"Nàng cũng mơ thấy mộng xuân?". Môi hắn giật giật một cái, không biết từ khi nào ngón tay thon dài nắm chặt cổ tay tôi.

"Tất...tất nhiên là không phải mộng xuân...". Tôi bày ra vẻ mặt đứng đắn, nói lời phủ nhận: "Ta thường xuyên mơ thấy có một người đàn ông cứu ta dậy từ trên nền tuyết, mỗi lần như vậy đều không thể nhìn rõ mặt người đó, ta rất muốn biết người đó là ai, trong quá khứ có quan hệ gì với ta không".

Hắn trầm ngâm một lúc lâu, thản nhiên bóp chết suy nghĩ của tôi từ trong trứng nước: "Mạch đập của Tang Mộc Vân rất kỳ lạ, còn của nàng thì không khác với người thường, chắc không phải là trúng cổ".

Tôi đang thất vọng thì nghe hắn chuyển chủ đề hỏi han thăm dò: "Theo lời nàng nói thì nàng thật sự không nhớ rõ người trong mơ là ai sao?"

Tôi hồi tưởng lại, nói: "Trong mơ có góc tường cũ nát ở đằng kia. Hình như là mùa đông rất khắc nghiệt, thời tiết rét lạnh lạ thường, tuyết rơi rất nhiều. Tay ta nắm cây trâm hoa mai, bị người ta xô ngã trên nền đất, người đó nhìn ta mỉm cười, vươn tay về phía ta. Tuy rằng không nhìn rõ mặt người đó nhưng bất kể là hành động chìa tay hay là giọng nói đều khiến ta có một cảm giác quen thuộc không thể diễn tả được. Giống như là..."

"Giống như là gì?"

Tôi đón nhận ánh mắt hắn, nói: "Người".

***

Ngày thứ hai, Tang phủ xảy ra một chuyện lớn kinh thiên động địa - có người chuẩn bị mười dặm sính lễ, khí thế ngút trời đi đến Tang phủ cầu hôn. Mà người này, lại không phải là Lâm Tranh.

Tất cả mọi chuyện xảy ra lúc trước đều lộ ra một chút dấu vết nhỏ, đương nhiên việc này cũng không ngoại lệ.

Sáng sớm khi tôi đi ngang qua sân, lại ngoài ý muốn thấy bóng dáng của Tang Mộc Vân. Ngay lập tức hỏi một người làm đi ngang qua thì nghe đáp án là: "Sáng nào tiểu thư cũng ngồi đó, giống như là đang đợi ai đó".

Hi Âm và tôi đứng ở sau bức rèm thờ ơ.

Trong phòng không khí áp lực một cách kì lạ.

Người kia mặc hoa y cẩm bào, trang phục đẹp đẽ từ trên xuống dưới, vừa nhìn qua là biết là loại công tử quần là áo lượt. Hắn cầm trên tay cây quạt ngọc, không nhanh không chậm quạt nhẹ, trên mặt tràn đầy ý cười đắc thắng.

Vợ chồng Tang lão gia ngồi ngay ngắn trong phòng khách, sắc mặt đều bình tĩnh. Tang Mộc Vân buông mắt đứng yên bên cạnh Tang phu nhân, trên gương mặt trắng nõn như tuyết có vài phần ửng đỏ, đôi mắt thu thủy ngập tràn ẩn tình, luôn luôn liếc nhìn về phía tên quần là áo lụa kia.

Chỉ nghe 'tách' một tiếng, tên quần là áo lụa khép lại quạt ngọc, ngón tay chỉ vào phía sau, liếc mắt về phía đống sính lễ nói: "Trần mỗ vô cùng thành ý, không biết ý Tang lão gia như thế nào?". Hắn cười, cười đến mức khinh suất, cười đến mức không ai sánh bằng, cười đến khi làm cho người khác chỉ hận không thể chạy đến chỗ hắn tát hai bạt tai.

"Phì!!!". Tôi phun nước bọt, buồn bực nói: "Người này đúng là không biết xấu hổ, ỷ mình có vài đồng tiền dơ bẩn thì muốn một tay che trời"*.

*nguyên văn 'duệ đắc nhị ngũ bát vạn tự đích', là một câu nói thông thường của người Bắc Kinh, đại khái chỉ việc chơi mạt chược, nếu không có 'nhị ngũ bát vạn' thì không ù được. Ý chỉ anh này làm ra vẻ mình nắm trong tay quân bài chủ chốt nên muốn gì được nấy. Mình chuyển ngữ thành 'một tay che trời' cho thuần Việt.

"Hắn chính là con trai độc nhất của tri phủ Cẩm Thành, mẹ đẻ là tỷ muội ruột thịt của đương kim Hoàng hậu. Nói cách khác, hắn chính là cháu họ của Hoàng hậu, là anh họ của Thái tử".

Lại là một ngọn núi lớn...

Tôi run run hỏi: "Làm sao người biết".

Hi Âm cười không mặn không nhạt, nói: "Ta quan tâm đến chuyện quốc gia đại sự".

Lại nói ngoài kia Tang lão gia giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán, khó xử nói: "Kìa...Trần công tử, ý tốt của Trần công tử lão phu rất cảm kích. Nhưng mà tiểu nữ đã đính hôn với Lâm công tử, tục ngữ nói gái tốt chính chuyên, lão phu e là không thể đáp lại thỉnh cầu của Trần công tử."

"À, tân khoa trạng nguyên phải không?". Tên quần là áo lụa kia đùa giỡn với chiếc quạt ngọc trong tay nói: "Không sao, chỉ cần chưa làm lễ bái thiên địa thì mọi thứ đều có thể thay đổi. Tang lão gia, nếu ngài không ngại thì nên hỏi qua ý muốn của Tang tiểu thư, xem nàng ấy bằng lòng lấy trạng nguyên hay Trần mỗ?". Nói xong, hắn cười dịu dàng nhìn Tang Mộc Vân.

Tang Mộc Vân ngượng ngùng cười nói: "Trần công tử, ngày đêm ta mong nhớ, đợi người đã lâu rồi".

Lời còn chưa hết, vợ chồng Tang lão gia xanh mặt, nửa kinh ngạc nửa buồn phiền nhìn về phía Tang Mộc Vân. Tang Mộc Vân hồn nhiên chưa nhận ra, vẫn đang thẹn thùng, trong giờ phút này, trong mắt nàng ta chỉ có tên quần là áo lụa.

Có lẽ nào, người trong mộng xuân của Tang Mộc Vân chính là tên này?

Tôi kinh ngạc hít vào một ngụm khí lạnh, đành phải la lên: "Hầy, Tang Mộc Vân quả thật đã trúng cổ độc, tiểu thư khuê các sao lại có thể nói ra lời này! Tên quần là áo lụa này vừa nhìn là biết không phải là người tốt. Nam chính đâu rồi? Lâm Tranh, Lâm Tranh đang ở đâu?"

"Yên tâm chút, hắn nhất định sẽ đến". Hi Âm bình tĩnh nói.

Tên quần là áo lụa đắc ý nói: "Tang lão gia, nếu như Tang tiểu thư đã tự mình nói ra, ngài còn chỗ nào không đồng ý?"

Đúng như dự đoán, một giọng nói cứng rắn từ ngoài cửa truyền vào, chỉ nghe tiếng Lâm Tranh: "Ta không đồng ý".

Thí chủ mau tỉnh lại

Chương 13

Bây giờ thịnh hành chuyện thầy trò yêu nhau

Lâm Tranh chậm rãi bước vào phòng, tươi cười tao nhã, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng kiên định: "Trước kia Tang lão gia đã đồng ý hôn sự của tại hạ và Tang tiểu thư, bất kể nảy sinh chuyện gì, tâm ý của tại hạ đối với Tang tiểu thư cũng không hề thay đổi, càng không dễ dàng buông tay. Đời này kiếp này chỉ là một mình nàng, Trần công tử, kiếp sau xin đến sớm".

"Hay cho câu 'kiếp sau xin đến sớm'!". Lời nói làm cho tôi vạn phần cảm động, khen ngợi từ đáy lòng: "Khá lắm Lâm Tranh, chí khí sắt thép không sợ cường quyền, quả thật ta không nhìn lầm hắn!". Lúc nói chuyện còn rất hùng hồn đấm vào khung cửa gỗ lim khắc hoa, làm cho ánh mắt người ngoài đồng thời bị thu hút đến.

Hi Âm vội vàng kéo tôi lùi về phía sau tấm rèm vài bước, thân hình rắn rỏi che kín phía trước tôi, quay đầu sẵng giọng: "Tiểu Mai, nàng cẩn thận một chút".

Tôi lộ đầu ở phía sau hắn, rầm rì nói: "Tên quần là áo lụa kia cũng không phải đến tìm ta, ta sợ cái gì".

Hắn ngẩn ra, trên mặt nhanh chóng lướt qua một tia gợn sóng, chợt nói không rõ ý tứ hàm súc: "Chuyện này không liên quan đến nàng, đừng để đánh rắn động cỏ".

Bệnh khẩn trương của thánh tăng lại bắt đầu tái phát. Dù gì hắn cũng tự xưng là cao tăng đắc đạo vô cùng thấu đáo, vô cùng tỉnh ngộ, sao lại dễ dàng không bình tĩnh như vậy chứ?

Từ phía gi¬an nhà bên kia, Lâm Tranh đi đến trước mặt Tang Mộc Vân, chăm chú nhìn vào ánh mắt mở to của nàng một cách thâm tình, dường như con ngươi đen không muốn rời đi. Ở góc độ này, tôi có thể thu hết tình cảnh này vào đáy mắt.

"Mộc Vân, Mộc Vân...". Hắn líu ríu đau đớn, hệt như là cầu xin nàng mau chóng nhớ lại hắn. Tang Mộc Vân giống như một con nai bị kinh hãi, hoảng hốt lo sợ né tránh ánh nhìn của hắn, lại rụt rè nhìn tên quần là áo lụa.

Tên quần là áo lụa giơ tay kéo Tang Mộc Vân đến bên cạnh, nói: "Nam nữ khác biệt, Lâm Tranh ngươi chú ý một chút, vừa rồi ngươi dọa Tang tiểu thư đấy".

Tay Lâm Tranh dừng lại giữa không trung, vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi. Giống như gấp rút muốn nắm cái gì đó, rồi lại để cho nó trôi qua giữa kẽ tay.

Tên quần là áo lụa cười kiêu căng, ý cười ẩn chứa mấy phần nham hiểm hung ác ngoan độc, giống như khinh thường đánh giá Lâm Tranh cao thấp, nói từng câu từng chữ: "Lâm Tranh, ngươi đặt tay lên ngực tự hỏi đi, ngươi dựa vào cái gì để cưới Tang Mộc Vân? Ngươi có khả năng làm cho nàng không lo chuyện cơm ăn áo mặc, thỏa mãn hết mong muốn của nàng không? Ha ha, ta thấy bổng lộc eo hẹp của Hàn lâm viện chỉ e mua không nổi cái khăn lụa trong tay nàng. Đừng tưởng là được làm Trạng nguyên thì đã rất giỏi, chỉ cần một câu nói của bản thiếu gia, ngay lập tức làm cho ngươi thân bại danh liệt, vạn kiếp bất phục*".

*vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không trở lại được

Lâm Tranh chậm rãi thu tay lại, trong ánh mắt tối sầm hiện lên vài phần đau đớn mà ẩn nhẫn. Im lặng rất lâu, hắn thản nhiên ngước mắt đón nhận ánh mắt khiêu khích của tên quần là áo lụa, bình tĩnh nói: "Hôm nay ta không lấy thân phận Trạng nguyên ra đứng ở chỗ này, ta yêu Mộc Vân, thân phận với ta không có một chút quan hệ gì cả. Ta biết ta không so được với Trần công tử có gia sản bạc triệu, chỉ nguyện ý cố gắng vì nàng.

Ta tin tưởng thực lực của Trần công tử, cũng tin rằng khi lời nói của ngươi một khi nói ra sẽ giẫm chết người. Cho dù phải thân bại danh liệt, vạn kiếp bất phục, nhưng ta vẫn muốn nói - ngươi hỏi ta dựa vào cái gì, dựa vào chuyện hôn nhân này ta đã đề cập từ trước; xin hỏi Trần công tử, ngươi thì dựa vào cái gì để đến cướp đoạt tình cảm? Chuyện tình cảm không phải dùng tiền tài để so đo, đạo lý này một đứa trẻ ba tuổi đều có thể hiểu được. Thói đời nhân gi¬an đều có công lý, lý lẽ đó dù cho có nhắc đến Thục vương điện hạ, ta cũng không sợ".

Không biết tôi có bị ảo giác hay không, khi Lâm Tranh nói câu này lại cố ý nhìn vài lần về phía tôi và Hi Âm.

Tên quần là áo lụa nghiến răng nghiến lợi cười lạnh: "Ngươi lấy Thục vương ra để dọa ta? Ai chẳng biết chuyện hắn vì liên lụy đến vụ án của Mai Hiền mà bị trục xuất đến tận đây, ngươi cho rằng ta sẽ sợ hắn sao?"

Lâm Tranh nói: "Dĩ nhiên ngươi không sợ, ngươi có chỗ dựa là Hoàng hậu nương nương và Thái tử, đương nhiên sẽ không sợ trời không sợ đất".

Lâm Tranh dám nói thẳng như thế, tôi thật bất ngờ, thực là giống chọc thủng màn cửa sổ bằng lụa mỏng, dùng chuyện không thể nhắc đến, khéo léo kéo ra quan hệ rồi đặt cược vào đó.

Chuyện này e là từ tiết mục tình yêu cẩu huyết hai nam tranh giành một nữ trở thành hai thế lực đối kháng của triều đình tranh chấp nhau. Một bên là Cửu vương gia Thục vương, một bên là Hoàng hậu và Thái tử, nếu áp lực này bắt đầu thì không biết cuối cùng bên nào sẽ thu nhiều lợi thế hơn?

"Ta vẫn cho rằng vì Cửu vương gia biểu hiện tốt ở trên triều nên mới có thể được phong hiệu lúc trẻ tuổi, làm vua một phương, không nghĩ đến...". Tôi chạm vào Hi Âm, nhiều chuyện nói: "Hầy, thánh tăng à, người nói xem nếu Thục vương vùng lên chống đối lại Hoàng hậu và Thái tử, bên nào có thể thắng?"

Hi Âm liếc nhìn tôi một cái, nói dứt khoát: "Không biết".

Tôi ngạc nhiên nói: "Không phải người quan tâm đến chuyện quốc gia đại sự sao?"

Hắn trầm ngâm thật lâu, thật thật giả giả nói: "Dĩ nhiên là Thục vương sẽ không xung đột chính diện với Thái tử, nhưng nếu người đó quyết tâm chống đối thì bây giờ thiên hạ không có tình trạng như vậy".

Nghe xong lời này, tôi kìm lòng không được mà run rẩy toàn thân, có cảm giác hình như câu nói của hắn có hàm ý khác.

"Ngươi biết là tốt". Chỉ nghe tên quần là áo lụa vừa cười vừa nói: "Mới vừa rồi Tang tiểu thư chính miệng nói, nàng chờ ta đã lâu, cam tâm tình nguyện làm vợ ta. Ta khuyên ngươi đừng nên tự mình đa tình, mất mặt xấu hổ, đỡ phải..."

Hắn vừa nói được một nửa lại bị Lâm Tranh chặn lại: "Ta không tin!"

"Mộc Vân, có thật là nàng không nhớ ra ta không? Ta là Lâm Tranh mà!". Lâm Tranh nhẹ nhàng kéo Tang Mộc Vân, ánh mắt mạnh mẽ không cam chịu, không buông bỏ trong chốc lát trở nên trìu mến, dịu dàng tình cảm, lưu luyến hết sức, "Chúng ta đang dự tiệc, đang nghe kịch uống trà, đang ngắm hoa ngắm trăng. Nàng nói nàng thích ăn bánh trôi tứ hỉ nhất, nàng muốn đi Gi¬ang Đô xem hoa quỳnh nở rộ, nàng còn muốn đi khắp muôn sông nghìn núi xem hoa nở, hoa rơi, mây cuộn, mây trôi. Những lời này đều là chính miệng nàng nói với ta, nàng không nhớ rõ thật sao?"

Bất thình lình Tang Mộc Vân không rút lại hai tay đang bị Lâm Tranh nắm, lại vài phần ngỡ ngàng khó hiểu nhìn hắn, như là nhớ lại, như là nhận ra, trong miệng nói lẩm bẩm: "Lễ hội..."

Tên quần là áo lụa không kiên nhẫn vung tay nói: "Bớt nói lại chút đi, cần phải trực tiếp hỏi Tang tiểu thư, có bằng lòng làm vợ ta hay không?". Khi nói hắn âm thầm nhéo tay Tang Mộc Vân.

Tang Mộc Vân bị đau đến nỗi kêu lên một tiếng, chân bước lảo đảo không vững. Không đợi Lâm Tranh có phản ứng, tên quần là áo lụa lại nhanh tay ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu nhẹ nhàng thổi khí vào bên tai nàng: "Tang Mộc Vân..."

Nghe vậy, nàng giống như giật mình từ ác mộng, lúng túng mở miệng nói: "Ta lấy Trần công tử".

Tất cả khao khát và cầu khẩn trong mắt hắn đóng băng lại, trong chốc lát vỡ vụn ra. Lâm Tranh tuyệt vọng ôm trán trầm mặc, áo dài che kín hai tay đang gắt gao nắm lại, có thể thấy được lờ mờ khớp xương xanh trắng.

Đôi mi thanh tú của Tang Mộc Vân nhíu lại, chầm chậm ngước đôi mắt đẹp nhìn Lâm Tranh. Không hiểu sao trong đôi mắt trống rỗng mờ mịt nổi lên nhiều điểm trong suốt.

Cuối cùng, tên quần là áo lụa buông tiếng, ba ngày sau sẽ cưới Tang Mộc Vân, nói xong bèn ngửa mặt lên trời cười to đi ra cửa.

***

Trải qua náo loạn như vậy, cho nên đáp án không cần nói cũng đã rõ.

Người bí ẩn hạ cổ Tang Mộc Vân, ngoài tên quần là áo lụa kia thì không còn ai khác. Mà Tiểu Nguyệt đúng là nội ứng bên trong Tang phủ của hắn. Thứ nhất, Tiểu Nguyệt là người theo sát chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của Tang Mộc Vân, quen thuộc những thói quen của Tang Mộc Vân, thuận tiện hạ thủ mà không làm người khác nghi ngờ. Thứ hai, Tiểu Nguyệt biết rõ tình cảm của Tang Mộc Vân là Lâm Tranh trong lòng bàn tay, có thể nói là luôn luôn mắt thấy tai nghe mọi diễn biến.

Tôi đoán hiển nhiên tên quần là áo lụa cũng cho cô ta không ít ưu đãi, hoặc cô ta cũng chịu khống chế nào đó. Nếu không sao lại giúp hắn âm mưu hạ cổ chủ nhân của mình, còn mật báo định kỳ cho hắn. Hiệu đồ cổ 'Hữu phượng lai nghi' kia chính là nơi bọn họ liên hệ với nhau.

Tôi đem những suy đoán trên nói cho Hi Âm nghe, hắn chỉ tay vào một bộ váy lụa màu ngó sen* treo trên giá gỗ, thản nhiên cười nói: "Tiểu Mai, không phải nàng thích cái này sao?"

*nguyên gốc: nhất thân ngẫu phấn sắc thủy sa la quần, mình tra trên Baidu nhưng không có giải thích chính xác, đành chuyển tạm như vậy.

Con mắt của lão thợ may trong tiệm rất kì lạ, thận trọng quan sát tôi rõ ràng, ngập ngừng nói: "Công tử, người nhìn xem bộ trang phục này là của nữ, vị tiểu ca này e là..."

"Hiện giờ thịnh hành chuyện gái cải trang thành trai". Tôi hùng hồn nói với lão ấy.

Khổng hổ là thương nhân chuyên nghiệp, đầu tiên ông chủ kia run lên, trên mặt nhất thời giãn ra, cười theo nói: "Hóa ra là một vị tỷ tỷ nhỏ nhắn, mới vừa rồi tiểu nhân vụng về không nhận ra dung mạo của tiểu thư, xin tiểu thư đừng trách. Bộ quần áo này được làm từ tơ lụa dệt bởi sợi tơ tằm cực phẩm của Gi¬ang Nam, tơ lụa mềm mịn, cảm giác rất tốt. Thủy sa mỏng như cánh ve, mặc trên người nhẹ như không, tự nhiên như tiên. Dung mạo ngày thường của tiểu thư hệt như tiên nữ, như hoa như ngọc, váy đẹp hợp với gi¬ai nhân, ánh mắt của công tử thật là kỳ diệu, thật là kỳ diệu".

Hi Âm nói với tôi: "Tiểu Mai, thích không? Thích thì mua đi".

Tôi chưa kịp phát biểu ý kiến, ông chủ liền giành nói: "Cửa hàng buôn bán nhỏ, đồ đẹp giá rẻ, tổng cộng hai mươi lượng bạc". Vẻ mặt kia khẩn cấp, giống như chỉ cần lời này nói chậm một chút, đồng tiền sẽ theo cửa bay mất.

Hai mươi...tuy tôi là người mất trí nhớ, ngày thường cũng không để ý đến chuyện tiền bạc, nhưng cũng hiểu rằng đây không phải là một số tiền nhỏ.

Tôi hít một hơi khí lạnh, tỉnh bơ túm lấy tay áo của Hi Âm, ra sức nháy mắt ra hiệu với hắn. Hắn lại hồn nhiên như chưa thấy gì, hào phóng lấy ra một thỏi bạc nói: "Vậy cái này đi".

Chủ tiệm tươi cười rạng rỡ nhận lấy bạc, cực kì ân cần sai người hầu hạ tôi thay quần áo. Tôi bị các nữ tiểu nhị vây quanh đưa vào gi¬an trong thay đồ, xong xuôi vén mành đợi tôi ra, hiển nhiên thấy Hi Âm liếc mắt, nghiêng đầu nhìn tôi không chớp mắt, ý cười trên môi sâu thêm ba phần.

Dù sao mấy bữa nay cũng cải trang thành đàn ông, ở tình huống này chưa kịp chuẩn bị tâm lý lại đổi lại thành phụ nữ, trong lòng tôi có chút cảm giác không được tự nhiên, từng bước từng bước đi đến trước mặt Hi Âm. Trong mắt hắn như có tinh quang lấp lánh, vỗ tay cười nói: "Không tệ".

Chủ tiệm tiếp tục nịnh hót*: "Tiểu thư quả thật là tiên nữ giáng trần, tiểu nhân kinh doanh ở tiệm may hai mươi năm rồi, tự cho là từng nhìn qua không biết bao nhiêu người, lại chưa từng gặp qua mỹ nhân nào xinh đẹp như tiểu thư! Hai vị trai tài gái sắc, quả thực là ông trời đã tác hợp thành, đẹp đôi có một không hai".

*nguyên gốc: vỗ mông ngựa, ý chỉ việc nịnh hót.

Tôi há hốc miệng liếc nhìn Hi Âm, đã thấy hắn cười thản nhiên, dáng dấp chất chứa tâm tình sâu sắc, tất nhiên là không tính chuyện phân bua.

Tôi bèn vang giọng nói: "Ông chủ e là đã hiểu lầm, ta và vị công tử này không phải là tình nhân, người này là...sư phụ, phải, sư phụ".

"Hiện giờ thịnh hành tình yêu thầy trò". Chủ tiệm ý tứ sâu xa nói: "Ta hiểu mà...".

Hi Âm cười ha ha, tiếng cười tự nhiên hào sảng, trong vắt rơi vào cõi lòng, nhất thời lòng tôi lay động. Tim bất ngờ đập nhanh khiến cho khí huyết cuồn cuộn, mặt đỏ tía tai, vội không ngừng hạ mắt xuống ho nhẹ để che giấu biểu hiện khác thường.

Hình như có một ánh mắt hàm chứa ý cười lưu luyến dừng thật lâu trên người tôi, tôi không dám ngẩng đầu nhìn, trong lòng hoài nghi chắc kia chỉ là ảo giác thôi.

Từ hiệu may đi ra, tôi nắm cổ tay thở dài nói: "Thánh tăng à, kỳ thực người không cần lãng phí quá đáng như vậy, ta mặc gì cũng như nhau thôi".

"Không hề giống". Hắn nói: "Cái nàng thích, cho dù là vô giá ta cũng phải mua bằng được".

"Sao người biết ta thích?". Tôi liền thắc mắc.

"Từ lúc nàng vào cửa tiệm, tầm mắt nhìn liên tục trên giá để y phục". Chợt Hi Âm cười trong trẻo, nhìn tôi từ trên xuống dưới, gật đầu khen: "Chủ tiệm nói đúng, quả thật là một người xinh đẹp, gi¬ai nhân xinh như hoa như ngọc. Ta nhìn mà yêu".

Vừa trì hoãn lại nhịp tim, tôi giả vờ giận dỗi xô hắn ra, quay mặt không nói. Như có một dòng suối vui vẻ chảy qua đáy lòng, chỉ cảm thấy trong lòng tràn dâng một cảm giác trong trẻo không thể diễn tả bằng lời. Nhưng lại không kìm được ý nghĩ kỳ quái - nếu hắn không phải là cao tăng đắc đạo, như thế thì có thâm ý gì khác không?

***

Hôm nay tình hình lại giống hôm trước, Tiểu Nguyệt thần bí đi vào hiệu đồ cổ "Hữu phượng lai nghi' kia vài canh giờ mà chẳng thấy ra.

Tên quần là áo lụa nếu có gan đến cửa cầu hôn, còn tự đưa ra hạn ba ngày sau sẽ cưới Tang Mộc Vân về nhà mình dĩ nhiên là đã có mười phần chắc chắn. Ngay cả Thục vương hắn cũng không xem trọng, nói gì đến Hàn lâm viện học sĩ Lâm Tranh nho nhỏ kia.

Việc đã đến nước này, có kéo dài cũng không được nữa.

Trước đó Hi Âm đưa cho tôi mặt nạ kim loại mang lên mặt, dặn dò nói: "Tiểu Mai, bất kể chuyện này có điều tra rõ ràng hay không, nàng cũng không được hành động thiếu suy nghĩ, cẩn thận đi theo sau ta".

Tôi gật đầu ưng thuận. Hắn dịu dàng nắm lấy tay tôi, nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay hắn truyền đến. Giờ phút này, tôi chợt thấy tâm trạng ổn định. Chỉ cần có hắn ở bên cạnh, tôi không cần lo lắng, không cần sợ hãi. Hắn là người che gió che mưa, bảo vệ tôi cả đời bình an.

Vừa mới định bước vào cửa 'Hữu phượng lai nghi', liền đối diện với hai gã đàn ông đang muốn đi ra

Thân mình Hi Âm chấn động mạnh, hình như trong mắt có gì đó vỡ vụn. Sắc mặt hắn bỗng nhiên trắng bệch, gần như theo bản năng bước đến từng bước, che kín tôi phía sau. Xương tay truyền đến cảm giác đau đớn, hắn tăng thêm lực nắm tay tôi, giống như chỉ cần buông lỏng một chút thôi, tôi sẽ lập tức biến mất.

Tôi còn ngờ vực nên nhìn nam tử trước mặt, lờ mờ có chút ấn tượng

Người trước mặt mặc cẩm bào màu đen, mặt mũi sáng sủa hiền hòa, phong độ nhanh nhẹn xuất trần.

Trên mặt người đó hình như có kinh ngạc, hình như có hân hoan khôn xiết, hình như có vẻ không tin nổi. Giờ phút này, nhìn tôi không hề chớp mắt, ánh mắt trong trẻo xóa dần vẻ ảm đạm không rõ ràng.

Sau một lúc lâu, tất cả cảm xúc đều gói gọn trong một câu nói run rẩy: "...Là nàng sao, Mai Nhi?"

Thí chủ mau tỉnh lại

Chương 14

Hoặc là nợ tiền, hoặc là nợ tình.

Tầm mắt hắn tự động nhìn xuống, dừng lại chỗ Hi Âm nắm tay tôi, trong nháy mắt, mắt hắn tối đen như mực, thoáng chốc dấy lên cuồng phong bão táp.

"Hóa ra là thúc phụ...". Hắn gật đầu đầy thâm ý, trong mắt hiện lên vài phần tức giận không thể nhận ra, chợt vươn tay về phía tôi: "Mai Nhi, đến đây, theo ta về nhà".

"Hiền chất* còn chưa rời Cẩm Thành sao? Thật khéo". Hi Âm thản nhiên hất tay hắn nói: "Có điều, ngươi nhận sai người rồi, nàng ấy không phải là người ngươi muốn tìm".

*chất: nghĩa là cháu

"Có phải hay không cũng không đến lượt thúc phụ nói".

Giọng nói vừa dứt, hình như trong không khí xung quanh tràn ngập ý tứ khiêu chiến.

Hắn cười nhẹ, cố chấp vươn tay đến, kỳ vọng nói: "Mai Nhi, ta đưa nàng trở về".

"Ngươi là ai? Sao ngươi biết ta?". Tôi bị tình huống trước mắt làm cho không hiểu gì cả.

"Tẩu tẩu*...Sao người lại ở đây?. Tên quần là áo lụa vẫn đứng bên cạnh hắn bỗng nhiên lên tiếng, hắn kinh ngạc chỉ vào người bên cạnh, nói: "Tẩu...không biết huynh ấy sao?". Từ 'huynh' mà tên quần là áo lụa vừa nói ý chỉ nam tử mặc cẩm bào đen.

Ánh mắt tôi nhìn Hi Âm thăm dò, hắn nóng lòng mong đợi tôi liếc sang, quay đầu không nói một lời. Tôi cố gắng nhớ lại hình ảnh của mĩ nam, nhưng vô ích, buộc lòng ngây ngô lắc đầu.

Mĩ nam mặc cẩm bào bỗng nhiên sửng sốt, như là bất ngờ với chuyện này, không tin tưởng hỏi: "Mai Nhi, nàng không biết ta sao?"

Tôi ngây ngẩn cả người: "Ta cần phải biết công tử sao?"

Giống như trong cái lạnh khắc nghiệt của mùa đông lại bị người ta dùng nước lạnh xối lên đầu, nụ cười của mĩ nam mặc cẩm bào ngưng lại trên môi, bàn tay đang giơ ra trong không trung bỗng nhiên hạ xuống, trong mắt chứa đầy lạnh nhạt.

Tôi vỗ gáy nói: "A, ta nhớ ra rồi".

"Nàng nhớ cái gì?". Mĩ nam mặc cẩm bào từ đau thương chuyển sang vui mừng, mắt mở to chờ tôi nói nốt. Vẻ mặt Hi Âm kinh sợ, sắc mặt càng trắng bệch, lực đạo trong tay lại tăng thêm ba phần, lòng bàn tay nóng bỏng mà ẩm ướt. Tôi không thể cử động, căn bản hắn không để cho tôi có một chút cơ hội thoát ra.

Tôi nói: "Ở núi Thanh Thành ta từng gặp công tử, ngày ấy công tử dẫn đầu một đoàn người hùng hổ vào chùa, có đúng không?"

"Chỉ có vậy...thôi sao?". Vẻ vui mừng vừa rồi chầm chậm tản đi, trở thành im lặng tuyệt vọng đau đớn. Đôi mày hắn nhíu lại, hỏi Hi Âm: "Xem ra ta đoán không sai, khi đó quả thật Tiểu Mai đang ở chùa Đại Lôi Âm, chẳng qua đã bị người che giấu, cho nên bất kể ta có tìm thế nào thì cũng đều vô ích. Phải không thúc phụ?"

Hi Âm cười nhưng không nói.

Tên quần là áo lụa cũng không nhịn được, cất tiếng: "Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"

Dáng vẻ của mĩ nam mặc cẩm bào tỏ ra như là nếu tôi không đi với hắn thì hắn sẽ cực kỳ đau đớn. Các loại tình huống bình thường xuất hiện chỉ bao gồm hai loại: hoặc tôi nợ hắn, hoặc hắn nợ tôi. Hoặc là nợ tiền, hoặc là nợ tình.

Nhìn lại vẻ mặt ảm đạm tổn thương của hắn, chỉ e là không phải vấn đề về tiền bạc. Chẳng lẽ, tôi thật sự có khúc mắc yêu hận không thể nói với hắn? Hắn dẫn người lên núi xông vào chùa, thật sự là tìm tôi? Hoặc có thể, tôi chẳng qua chỉ là người có dung mạo tương tự người hắn muốn tìm, trong lòng hắn sốt ruột, nhất thời nhận lầm tôi là người đó?

Vô số nghi vấn cứ xoay quanh không ngừng trong đầu tôi, trong chốc lát đã sáng tỏ.

Trước nghĩ ngợi, sau tưởng tượng, tôi nói thẳng: "Dĩ nhiên ta biết thì mới nói, không biết không nói, tuyệt đối không nói dối nửa câu".

Mĩ nam mặc cẩm bào mở miệng định nói thêm gì nữa. Lời nói chưa ra đến môi đã bị Hi Âm miễn cưỡng chặn lại: "Hỏi cũng đã hỏi, hiền chất là người thông minh, phải hiểu được mình đang làm gì. Chúng ta còn có việc cần làm, xin lỗi không đi cùng".

Nói xong, Hi Âm đang muốn kéo tôi rời đi, mĩ nam mặc cẩm bào bước đến ngăn tôi lại, thất lễ nắm chặt bả vai tôi nói: "Mai Nhi, không phải nàng còn trách ta chứ, trách ta không bảo vệ nàng chu toàn, để nàng một mình đến núi Thanh Thành tìm thầy phù thủy? Dĩ nhiên là nàng giận ta nên lúc này mới giả vờ như không biết ta, phải không? Nhất định là như vậy! Thật xin lỗi, Mai Nhi, lúc trước là ta không tốt, nàng theo ta trở về đi, ta sẽ cố gắng bù đắp cho nàng..."

Chân mày hắn nhíu chặt, hoảng hốt lo sợ, thậm chí nói năng lộn xộn. Giống như đã đánh mất vật báu vô giá, hoàn toàn không còn khí chất ung dung nho nhã như hồi mới gặp.

Tôi không có nửa phần ấn tượng gì với hắn, không có một chút cảm giác quen thuộc nào, ngay cả việc hắn là ai cũng không biết thì nói gì đến chuyện tức giận và tha thứ. Tất nhiên cũng có thể là do mất trí nhớ, nhưng, mặc kệ nguyên nhân từ đâu, vì chuyện gì, tôi tuyệt đối không thể nào vận dụng hết khả năng để nhớ ra hắn.

"Công tử, ta thật sự không nhớ rõ người là ai...". Tôi dở khóc dở cười nhìn hắn.

"Bùi Lãm, đủ rồi!". Hi Âm tức giận đẩy hắn ra. Trong nháy mắt choáng váng, ngay sau đó, thân thể tôi đã bị hắn ôm chặt trong lòng.

"Ta đã khuyên nhủ ngươi từ sớm, không có bản lĩnh thì đừng làm trái ý trời! Hiện tại xảy ra chuyện, ngươi đi theo ta đến nơi này quấy nhiễu, ngươi có còn thể diện không?"

Mĩ nam mặc cẩm bào tức giận nói: "Chuyện của ta không cần thúc lo! Lúc trước ta còn không biết gì, bây giờ cuối cùng đã biết. Ông chủ phường ca múa kia thật ra chính là bạn tốt của thúc, thúc đã sớm có tâm tư với Mai Nhi. Nàng lấy ta, lòng thúc không cam chịu. Hiện giờ nhân lúc cháy nhà đi hôi của, cướp đoạt tình cảm".

Hi Âm cau mày cười lạnh: "Tốt nhất ngươi nên biết rõ, ai là người cướp đoạt tình cảm".

Tôi cao giọng nói để chứng tỏ sự tồn tại của mình, chen giọng nói: "Vị công tử này, lời công tử nói ta nghe không hiểu. Chẳng qua Hi Âm thánh tăng chính là ân nhân cứu mạng của ta, nếu không có người, chỉ e ta đã sớm phơi thây trên núi, chết đi từ lâu. Cho nên ta nghĩ công tử đã hiểu lầm".

"Ân nhân cứu mạng..." Hắn ra vẻ sửng sốt, như tỉnh từ trong mộng nhìn tôi, tôi nhìn hắn gật đầu nặng nề, khẳng định nói: "Đúng vậy, người là ân nhân cứu mạng của ta, lúc ấy ta bị thương rất nghiêm trọng, may mà người đã cứu ta".

"Mai Nhi, là ta không đúng, nàng...". Trong mắt hắn hiện lên mấy phần áy náy, lần thứ hai giơ tay nắm tay tôi, thế nhưng chỉ nắm một góc tay áo, voan lụa mỏng lướt qua tay hắn trong giây lát.

"Bùi Lãm, Cẩm Thành không phải là nơi để ngươi gây náo loạn". Hi Âm kéo tôi rời xa hắn vài bước, lại dùng ánh mắt trấn an tôi: "Tiểu Mai, chúng ta đi".

Nhớ lại lúc chia tay, ánh mắt bỗng hốt hoảng đau thương nhìn về một phía, mặt hồ như bị gió thổi lăn tăn, hình ảnh loang lổ.

Có lẽ, Bùi Lãm...Cái tên này hình như đã nghe qua ở đâu rồi.

***

Hai canh giờ, Hi Âm cứ bình tĩnh ngồi ở một quán rượu suốt hai canh giờ. Trên bàn bánh trôi tứ hỉ nóng hổi, không khí trầm lặng, từ đầu đến cuối mặt hắn không chút thay đổi, nhìn về hướng ngựa xe đông đúc dưới lầu, không biết suy nghĩ chuyện gì.

Sự bình tĩnh lạnh nhạt của hắn có lẽ chứa vài phần âm thầm hờn giận, hình như tôi có dự cảm không ổn, nhưng cũng không dám mở miệng hỏi. Mỗi lần nhìn thấy mĩ nam mặc cẩm bào thì thánh tăng xem mọi thứ như mây bay sẽ có thái độ khác thường, hôm nay càng nhiều hơn.

Tôi bất đắc dĩ cúi đầu nhìn tay phải bị hắn nắm đến tê dại - trong hai canh giờ, một phút hắn cũng chưa buông ra.

Nghĩ ngợi hồi lâu, tôi thử gọi hắn: "Thánh tăng à..."

Cuối cùng hắn cũng quay đầu nhìn tôi: "?"

Tôi ngẩn ngơ, đây là ý gì chứ, tôi mới là người "?" thì có.

"Tay của ta đã tê rần rồi". Tôi cười nói đùa.

Hắn 'ừ' một tiếng, bình tĩnh tiếp tục nhìn phong cảnh xa xa dưới lầu - không có ý định buông tay tôi ra.

Tôi: "..."

Tôi lại ngồi cùng hắn thêm nửa canh giờ. Cảm giác tê dần dần lan từ bàn tay đến cánh tay, tôi nghĩ thầm cứ dây dưa như vậy mãi thì tay mình chỉ e sẽ hi sinh một cách oanh liệt. Đang tính toán thương lượng với hắn như thế nào, bỗng nhiên hắn thu lại ánh mắt, cầm tay tôi lên chậm rãi xoa bóp, giọng nói dịu dàng kèm theo một chút áy náy: "Đau nhiều không?"

Ngẩng mặt hướng đến ánh mắt thâm tình chân thành của hắn, tự nhiên cảm thấy dao động không ngừng, khó chịu trên tay theo động tác của hắn mà giảm đi vài phần. Tôi quay mặt, cắn môi nói: "Ổn rồi, tốt hơn nhiều".

Hi Âm vuốt ve từng tấc da thịt của bàn tay tôi, hết sức mềm mại. Giữa ngón cái và ngón trỏ của hắn có một vết chai nhỏ, thô ráp kích thích ra cảm giác tê dại.

Qua một lúc lâu, hắn bỗng nhiên gọi tôi: "Tiểu Mai".

Tôi nghe tiếng ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú của Hi Âm chợt phóng to ra trước mắt tôi, tôi chưa kịp phản ứng chuyện gì, đôi môi liền bị một thứ ấm áp ngăn chặn.

"Ưm...". Bỗng nhiên mọi thứ như vậy, tôi kinh ngạc quên cả thở, trong phút chốc đầu óc trống rỗng, giống như bị người ta niệm chú cố định lại, thân mình không thể động đậy.

Đôi môi hắn mỏng mà mềm mại, uyển chuyển cọ sát cánh môi tôi, tay hắn vốn nắm tay tôi không biết từ lúc nào lẳng lặng chuyển sang bên hông.

Nhưng mà trong chớp mắt, hắn lại rời khỏi tôi, ánh mắt dào dạt không thôi: "Tiểu Mai..."

Tôi theo bản năng dùng tay sờ sờ vào môi mình, 'nụ hôn bất ngờ' trong im lặng mới vừa rồi không thể tự kìm chế nổi. Hình như có một ngọn lửa từ hai bên tai cháy lan ra, làm cho mặt tôi đỏ tía tai, thất thường, khó thở...

Mới vừa rồi là hắn...hôn tôi? Mới vừa rồi đúng là hắn hôn tôi!

Nhưng...nhưng...nhưng..........nhưng hắn là cao tăng đắc đạo, làm sao lại gần gũi nữ sắc chứ!

[Hi Âm: A di đà Phật, nữ sắc chỉ là mây bay ~ ]

Nếu là trong tiểu thuyết bình thường, sau khi tiểu thư bị người ta cưỡng hôn, thông thường sẽ cho tên đăng đồ tử* kia một cái tát, yểu điệu nói: "Đồ háo sắc, dám sàm sỡ ta!"

*đăng đồ tử: chỉ những tên háo sắc

Nhưng Hi Âm...Tôi...Hắn sàm sỡ tôi sao? Cẩn thận đứng dậy tính toán, hình như đây cũng không phải là lần đầu tiên. Lần trước hắn truyền khí cho tôi ở trong nước, cũng từng hôn tôi một cái.

Có lẽ nào, hắn có ý định hoàn tục?

Lúc ấy, tôi bị Hi Âm hôn hay bị Hi Âm sàm sỡ, tôi băn khoăn chưa quyết định được, nhưng lại quên mất chuyện quan trọng - vì sao hắn lại hôn tôi. Sau này muốn khơi lại, mỗi lần đều không khỏi cảm thán đầu óc của chính mình quá ngờ nghệch, thật là chậm chạp.

Thân hình Hi Âm khẽ nhúc nhích, bất động thanh sắc siết chặt tay, gắt gao ôm tôi trước ngực. Vì vậy tôi lợi dụng một tư thế khuất trước ngực hắn, khiến cho người đi đường liên tục nhìn vào, chỉ trỏ. Tôi xấu hổ không thôi, muốn di chuyển, thế nhưng thân mình không tự chủ được xụi lơ trong ngực hắn, tránh ra không được.

"Tiểu Mai, trước đây nàng từng nói với ta, quá khứ của nàng chỉ khiến cho nàng toàn thân thương tích và giấc mơ sâu hoắm lúc đêm khuya, nàng không muốn nhớ lại nó. Nàng còn nói, nếu ông trời sắp xếp cho nàng lưu lạc vào trong chùa, có lẽ là cho nàng cuộc đời mới, nàng nguyện ý an ổn với số trời, cả đời không lìa xa". Hắn nói bên tai tôi, hơi thở ấm nóng tùy tiện phả ra, không khác gì đổ thêm dầu vào lửa, tha thiết nói: "Những lời này, còn có ý nghĩa không?"

Tôi lúng túng gật đầu: "Còn".

"Vậy...Bùi Lãm thì sao?"

"Ấn tượng của ta đối với hắn giới hạn ở ngày ấy, trong chùa Đại Lôi Âm xa xa thấy một gương mặt, ngoài ra không có cảm giác nào khác". Đánh giá vẻ mặt của hắn, tôi thử nói: "Trước đây ta có biết hắn, đúng không?"

Im lặng trong nháy mắt, Hi Âm kiên định nói với tôi: "Không cần truy cứu chuyện cũ, nàng chỉ cần nhớ rõ hiện giờ nàng cũng không biết hắn, vậy là đủ rồi".

* * *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro