Chương 3-5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 3

Chuyện chính thê

Ngoài cửa chùa, một cỗ xe ngựa lộng lẫy đứng bên bờ suối, những chiếc tua rua nhẹ nhàng bay phấp phới trong gió. Vật trang trí này hết sức xa hoa, rất không hài hòa với phong cảnh non nước xung quanh.

Bốn tên thị vệ cầm đao đứng xung quanh xe ngựa, những nha hoàn đi theo có cách phục sức rất kiểu cách, một người đã mất trí nhớ như tôi nhìn sơ qua cũng biết người tới có thân phận cực kỳ hiển hách, không phú thì cũng quý.

Người đến có xuất thân giàu sang quyền quý như vậy, nếu muốn bái Phật sao không đến chùa Tướng Quốc mà lại đến một ngôi chùa nhỏ bé như thế này? Dù sao chùa Tướng Quốc cũng là quốc tự, vừa nề nếp lại vừa chuyên nghiệp, chùa Đại Lôi Âm này làm sao so sánh bằng chứ? Huống hồ, rất dễ nhìn ra đoàn người này nhuốm một vẻ mệt mỏi, rõ ràng là đặc biệt tới đây. Chẳng lẽ Hi Âm thánh tăng giữ bảo vật trấn tự, khiến cho người ta không quản xa xôi ngàn dặm đến chiêm ngưỡng?

Trong lúc tôi vừa nghĩ vừa tưởng tượng, bỗng thấy nha hoàn đỡ một nữ tử chậm rãi bước xuống xe ngựa, nàng đưa mắt nhìn về tấm biển treo trước cửa chùa, trên gương mặt xinh đẹp thoáng nhuốm vẻ buồn bã thê lương.

Tôi sợ hãi nấp phía sau cửa chùa, trong lòng không nhịn được mà liên tục thán phục – quả thật là một người đẹp khuynh quốc khuynh thành có một không hai. Không kể đến làn da trắng nõn nà mịn màng như tuyết, chỉ riêng đôi mắt thu thủy kia cũng đủ làm cho đàn ông sinh lòng yêu thích, còn phụ nữ thì cảm thấy xấu hổ. Lúc sóng mắt nàng di chuyển chứa ba phần đau khổ, lung linh như nước, những phiền muộn và bi thương không thể nào nói rõ được.

Hầy, thật là kỳ quái, đôi mắt của nàng ta đẹp như vậy mà lại không phải là màu đen hoặc màu hổ phách. Tôi nhìn chằm chằm vào nàng, liên tục quan sát...Màu xanh lam? Nàng ta không phải người Trung Nguyên sao?

Mĩ nhân nhẹ nhàng mặc chiếc áo choàng, kéo sát vào người, tay ngọc hơi nhấc lên đã có một nha hoàn có vẻ như là người đứng đầu cẩn thận dìu nàng tiến vào chùa Đại Lôi Âm .

Tôi nghe thấy nha hoàn kia nói, cỏ vẻ căm giận bất bình: "Phu nhân, người biết rõ Vương gia...khụ, chủ thượng tuyệt đối không đồng ý mà. Vì tiện nhân kia, chủ thượng nhiều lần tránh mặt với người, bây giờ cả tháng cũng trốn trong chùa trên núi này không chịu quay về. Cũng may chủ thượng không biết ả ta bị hạ cổ, nếu không..."

Chưa dứt lời, mĩ nhân kia liếc mắt một cái làm cho nha hoàn sợ hãi không nói gì nữa.

"Từ đầu tới cuối ta chưa hề thúc ép ả, đều là ả cam tâm tình nguyện". Mĩ nhân dịu dàng cười nói.

Nha hoàn lại tiếp lời: "Chẳng qua chỉ là một ca kỹ thấp hèn, làm sao sánh bằng sự si mê của phu nhân dành cho chủ thượng chứ?"

Tôi lặng lẽ đem những lời này của nàng ta nghiền ngẫm một phen, có một chút không bằng lòng, vì sao ca kỹ không được phép yêu một người thật lòng? Cũng giống như chùa Đại Lôi Âm, tuy rằng nó chỉ là cái miếu đổ nát nhỏ, nhưng nó cũng đường đường chính chính thờ phụng Phật Tổ, Bồ Tát, so với chùa Tướng Quốc thì không có gì khác nhau.

"Lúc tiện nhân kia được gả cho Bùi Lãm cũng đã nhận thức được rồi, dù không muốn hiểu cũng phải hiểu. Mặc dù chưa chắc ả ta rơi xuống núi, phơi thây nơi hoang dã, thì cũng nên là Bùi Lãm đến nhận xác. Sớm biết Thái tử phi là một người đàn bà không chấp nhận dù chỉ một hạt cát trong mắt, nghe nói nàng ta ở Đông cung chịu không ít đau khổ, dù sao cũng hóa giải được một ít hận thù trong lòng ta". Mỹ nhân khẽ cười nói, mặc dù lời nói rất dịu dàng nhỏ nhẹ, khi tôi nghe lại nổi da gà, giống như trong mùa đông khắc nghiệt mà còn bị người ta đổ một chậu nước đá từ trên xuống, toàn thân rùng mình từ sợi tóc cho đến đầu ngón tay.

"Nô tì lo lắng rằng chủ thượng vì thế mà khước từ thỉnh cầu của phu nhân".

"Nếu nói về y thuật thành thạo chỉ sợ trong thiện hạ này không có một ai. Bà vú có công dưỡng dục với ta, chuyện của người cũng là chuyện của ta...cho dù Bùi quân có chán ghét ta đi chăng nữa thì cuối cùng ta cũng là thê tử kết tóc của hắn, ngươi nói có đúng không?". Mĩ nhân nghiêng đầu cười với a hoàn, vừa kịp lúc đó tầm mắt hướng về phía tôi. Xuyên qua cánh cửa, tôi có thể nghe được tiếng cười quyến rũ của nàng ta.

Tôi cả kinh, nghĩ đến việc ẩn nấp của mình đã bị nàng ta phát hiện ra, chân vội lùi về sau hai bước. Không cẩn thận chân bị va vào trụ đá, trước mắt đột nhiên choáng váng, tức thời cả người bị ngã về phía trước.

Việc xảy ra rất nhanh, chợt thấy bên hông bỗng nhiên được ôm chặt, tiếp đó rơi vào vòng ôm ấm áp. Tôi kêu lên hai tiếng, toan mở miệng nói chuyện mới phát hiện ra miệng mình bị người ta bịt lại.

"Đừng nói gì cả...". Giọng nói khẩn thiết của Hi Âm nhẹ nhàng lướt qua tai tôi, toàn thân bị hắn ôm chặt, tôi chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.

Cứ như vậy, Hi Âm ôm tôi nấp ở sau cửa, đôi môi của hắn kề sát vành tai tôi, hơi thở nóng ấm lan ra như lửa xuân, khiến cho mặt tôi nóng bừng lên.

Thành thực mà nói, phản ứng đầu tiên của tôi ngay lúc ấy là: thánh tăng, người cứ ôm tôi hoÀi như vậy, với tôi mĩ sắc không có gì phải nói, nhưng nghĩ đến vẻ mặt Phật tổ khi thấy cảnh này...rốt cuộc người để quy định cửa Phật ở chỗ nào chứ...Vừa nghĩ vừa tưởng tượng hắn đã từng nói quy định cửa Phật chỉ như mây bay trên trời, thôi vậy, miễn đi.

Hình như mĩ nhân cảm giác có tiếng động, dừng lại bước chân, hướng về phía này. Tôi có chút ngạc nhiên, nếu việc nghe lén của tôi bị phát hiện thì cùng lắm chỉ bị trách cứ vài câu. Nhưng nếu nàng ta phát hiện ra người nàng gửi gắm hy vọng - trụ trì cao quý ôm một cô nương nấp ở phía sau cửa nghe lén thì...quả thật là làm nhục nơi cửa Phật mà!

Đúng lúc này, Đầu Hồ Lô từ trên trời rơi xuống đứng trước mặt mĩ nhân, chắp tay niệm Phật, kính cẩn nói: "Phu nhân, người tới rồi".

Mĩ nhân hơi gật đầu, hỏi: "Gần đây người ổn không?"

"Làm phiền phu nhân đã nhớ tới, sư phụ rất mạnh khỏe". Đầu Hồ Lô trả lời rất nghiêm trang.

"Khuây khỏa tâm trạng như vậy còn chưa đủ sao? Tốt xấu gì người cũng là một vương gia, dù sao cũng không thể nào không quan tâm đến bách tính. Người hồ đồ như vậy, các ngươi là nô tÀi mà cũng không khuyên nhủ người chút nào".

Đầu Hồ Lô cung kính nói: "Sư phụ có chủ trương của người. Bần tăng không dám nhiều lời. Mời phu nhân theo bần tăng dời bước đến bảo điện Đại Hùng, sư phụ sẽ đến sau".

Trước khi đi, nha hoàn bên cạnh nàng ta vẫn hoÀi nghi nhìn về hướng này nhưng không thể phát hiện ra điều gì, liền hậm hực đi theo Đầu Hồ Lô và mỹ nhân.

Cho đến khi những người ấy đã đi xa, lúc này Hi Âm mới buông tôi ra. Hơi thở của tôi đột nhiên dãn ra, lúc nãy không dám thở mạnh, hơi thở bị đè nén rất lâu, tới bây giờ vừa thở hổn hển vừa nói với Hi Âm: "Mới vừa rồi suýt nữa thì té ngã, may mà có thánh tăng ra tay giúp đỡ..."

Hi Âm im lặng nhìn tôi, ánh mắt thâm trầm, vẻ mặt như muốn quở trách tôi, tôi hơi hơi oan ức nhìn lại. Nghĩ thầm chuyện này cũng không có gì đáng trách, nhưng nếu tâm hồn hắn bị tôi khuấy đục chỉ sợ trong chùa từ trên xuống dưới nhịn ăn trong một tháng.

Rất lâu sau, hắn khó xử thở dÀi một tiếng: "Cô nương không bị thương chứ?"

Tôi vội vàng lắc đầu, vỗ vỗ ngực chứng tỏ mình rất tốt.

Hắn cẩn thận quan sát tôi từ trên xuống dưới, lại hỏi: "Vừa rồi cô nương nghe được những gì rồi?"

"Có một chút, nhưng ta chẳng hiểu gì hết". Tôi thành thật trả lời.

Trên mặt Hi Âm hiện lên vài phần như trút được gánh nặng, thoải mái nói: "Cô nương trở về phòng nghỉ ngơi đi, đừng đi lại lung tung. Giới Sắc, đưa Tiểu Mai về phòng". Nói xong Đầu Tròn chạy ra, lễ độ cung kính nói 'vâng'. Trong đầu tôi chợt hiện ra những hình ảnh không rõ ràng, nhắc đến lại thấy mơ hồ.

Hi Âm muốn nói gì đó, nhưng lại thôi, không hiểu sao lại liếc mắt nhìn tôi một cái. Lời nói đã ở bên môi bị kìm lại, lặng lẽ phất tay áo bỏ đi.

***

Mới chỉ nghe lén được một nửa, thật là hơi bị khó chịu.

Huống hồ, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm đọc sách của tôi, trong đoạn đối thoại vừa rồi của mỹ nhân và nha hoàn của nàng ta nhất định có chỗ phức tạp khác thường, chuyện xưa của người trong câu chuyện chưa đầy đủ. Tôi càng nghĩ càng thấy tò mò, không tránh khỏi có suy nghĩ khác...có lẽ nào ngày trước tôi là...một nhà viết kịch bản truyện sao?

Cánh cửa bảo điện Đại Hùng khép hờ, mấy cái đầu lén lút chụm lại ở bên ngoài, tất nhiên là lân la nghe trộm.

Tôi cất giọng rõ ràng, hỏi: "Sư phụ Giới Sắc, mỹ nhân vừa rồi là ai vậy?"

"...Một vị khách hành hương". Đầu Tròn mặc dù có bản lĩnh rất cao, nhưng trình độ bịa chuyện lại hơi kém, ngay cả tôi cũng nhận ra điều này.

"Ái chà, người xuất gia không được nói dối". Tôi níu cánh tay mập mạp của Đầu Tròn, dò xét hỏi: "Có phải nàng ta quen biết với thánh tăng đúng không?"

Đầu Tròn giống như là bị người ta đánh vào bả vai, nhảy lùi về phía sau cách tôi một đoạn xa, run run nói: "Bần...bần tăng không biết".

"Không biết? Ái chà, đúng lúc lắm, chúng ta cùng đi xem sao". Nói xong, tôi nhanh chân chạy về phía bảo điện Đại Hùng, Đầu Trọc muốn kéo tôi lại, nhưng vừa rồi hắn mới nhảy lùi một quãng xa, mà tay hắn lại không đủ dÀi, tay hắn vừa chạm vào ống tay áo của tôi thì tôi đã chạy đến trước cửa điện.

Hắn kinh hãi nuốt vào một ngụm khí lạnh, vội vội vàng vàng không ngừng đuổi theo. Nhưng lúc này cả người tôi lọt vào trong cửa điện, hắn chỉ cần đẩy nhẹ một cái là cả người tôi sẽ đụng vào cánh cửa, trong nháy mắt sẽ xuất hiện trước mặt Hi Âm và mỹ nhân.

Tay chân nhóm đầu trọc luống cuống chỉ loạn xạ, sắc mặt Đầu Tròn trắng bệch, giơ tay ra muốn kéo tôi lại, lại lo lắng tôi nhất thời xúc động muốn tiến vào. Lúc này tiến không được mà lùi cũng không xong, nét mặt Đầu Tròn rối rắm vặn vẹo.

"Cô nương Tiểu Mai, không nên xúc động...". Hắn run rẩy dùng khẩu hình nói với tôi.

Tôi cũng tủm tỉm cười, dùng khẩu hình trả lời hắn: "Thoải mái đi, ta cũng biết chừng mực".

Đầu Tròn như nuốt phải ruồi, nhất thời sắc mặc càng khó nhìn hơn.

Trong điện yên lặng trang nghiêm, khói bay nghi ngút. Phật tổ cầm hoa cười, bình tĩnh nhìn xuống chúng sinh.

Hi Âm khoanh tay đứng hướng về phía Phật tổ, mỹ nhân yếu ớt đứng ở bên cạnh hắn, không ngừng lấy khăn tay lau nước mắt, khóc như hoa lê dưới mưa, làm cho tôi cảm thấy thương xót. Hi Âm lại bất động giống như tảng đá, ngay cả nhìn cũng không liếc qua nàng một cái.

Hầy, tình cảm khó hiểu, tình cảm khó hiểu.

Trong chốc lát, đột nhiên mỹ nhân nhào vào lòng Hi Âm, dựa vào ngực hắn khóc thảm thiết. Hi Âm đẩy nàng ra, đại khái đẩy vài lần, cuối cùng không được đành để nàng tùy ý.

Hầy, si mê sai người, si mê sai người.

Mỹ nhân ngẩng đầu lên, không biết nói gì với Hi Âm. Hi Âm đột nhiên run lên, nhìn nàng như không dám tin vào chuyện đó, sau một lúc lâu, rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện với nàng.

Hầy, thật là oan nghiệt, thật là oan nghiệt.

Tôi đứng xem, lòng ngập tràn thổn thức, đây rõ ràng là một màn cẩu huyết 'hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình' mà. Không sai, nói đi nói lại, mỹ nhân rốt cuộc có quan hệ gì với Hi Âm đâu? Nhìn nàng ôm chặt Hi Âm như vậy, lẽ nào trước đây khi hắn tiêu dao hồng trần đã mang nợ phong lưu sao?*

Không đợi tôi xem kỹ, chợt thấy thân dưới không còn, cảnh trí trước mặt là Hi Âm và mỹ nhân bỗng biến thành trời xanh mây trắng. Tôi giãy dụa chưa kịp la lên đã bị Đầu Hồ Lô khiêng trở về phòng.

*Ý chỉ trước khi anh ấy quy y cửa Phật đã chơi bời trăng hoa nên giờ bị người ta đòi nợ. Đoạn này mình thấy Việt hóa hoàn toàn không hay nên để Hán Việt cho câu văn mướt mát.

Chương 4

Tiểu Mai, nàng là cô nương tốt nhất trên đời này

Lạnh.

Lạnh như băng, hơi lạnh thấu xương len lỏi khắp nơi như ma quỷ, cứ yên lặng buốt nhức tứ chi và bên trong người tôi.

Tuyết rơi nhiều, gió tây cứ cuồn cuộn thổi khắp xung quanh, quất vào người từng đợt đau đớn. Trong tầm mắt là một mảng trắng xóa, người đi đường ai ai cũng quấn kín người, đi thật vội vàng.

Tôi cuộn người trong góc sáng bên đường, quần áo cũ nát rách rưới không đủ che kín thân thể, cơn gió lạnh rít qua người như dao bén cắt từng tấc da thịt.

Tôi đã quen với chuyện bị đói khát. Bánh mì mang theo từ nhà lúc bỏ trốn đã ăn hết từ lâu, quả thật nhịn đói rất khó chịu, tôi liền vốc tuyết đọng chậm rãi liếm, bây giờ cũng chỉ có thể xem nó là đồ ăn duy nhất. Một ngụm nuốt xuống cả người không chịu được mà run lẩy bẩy.

Tôi chà xát hai má đã cứng lại vì lạnh, cố gắng phả ra một hơi ấm, trong nháy mắt lại bị cuồng phong thổi mất.

"Ăn mày thối, cút ngay!". Không biết ai đá tôi một cái. Một cơn đau nhói từ bên hông như mưa rền gió dữ quét qua toàn thân.

Tôi nặng nề ngã lên trên nền tuyết, thân mình không ngừng run lên, trong tay vẫn nắm chặt cây trâm hoa mai bằng ngọc.

Dưỡng mẫu nói chỉ cần tôi luôn cầm cây trâm cài tóc này, một ngày nào đó có thể sẽ tìm được phụ mẫu thân sinh.

Mấy ngày liền những người đó đuổi theo thúc ép tôi, chỉ là vì muốn cướp đoạt cây trâm cài tóc này thôi sao? Tôi không biết danh sách đồ vật kia như lời bọn họ nói là như thế nào, tôi chỉ biết có chết thì cũng phải tìm ra phụ mẫu thân sinh của mình.

Suy nghĩ hỗn loạn, cảnh vật mờ mờ ảo ảo, trời đất trước mắt cứ xoay tròn mãi. Tôi bị lạnh đến mức ngay cả chút sức lực để rùng mình cũng không có, cái rét cắt da cắt thịt đã đập tan những suy nghĩ trong đầu. Tôi mệt mỏi quá, tôi không chạy thoát được, tôi muốn ngủ.

Tôi vừa muốn nhắm mắt lại thì bỗng nhiên một bàn tay xuất hiện.

Đó là một bàn tay rất đẹp, vừa trắng nõn như ngọc vừa thon dài.

Tôi ngây ngẩn nhìn bàn tay kia, khó khăn ngẩng đầu lên giống như người bị thôi miên, chợt thấy bên trong đôi mắt kia ẩn chứa ý cười như không cười. Đôi mắt ấy vừa sáng vừa sâu, mang theo năng lực bức người, như là hòa tan ánh sao bên trong.

"Tiểu muội muội, muội có ổn không?". Thanh âm đều đều như làm say lòng người.

Tôi trừng mắt nhìn vào đôi mắt ấy, bộ dạng của người tốt là như vậy sao?

Song không hiểu vì sao mặt của người kia hệt như cách một tầng hơi nước, như hoa trong gương, trăng trong nước, nhìn vào không thể thấy rõ được.

Không suy nghĩ nhiều, tôi không cầm lòng được, vươn tay về phía người đó...

***

Đêm khuya giấc mơ quay lại làm tôi đột nhiên bừng tỉnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bộ y phục bị ướt toàn bộ.

Tôi lúng túng ngồi ở trên giường, một tay nắm chặt chăn bông, như người mất hồn, một lúc lâu sau mới lấy lại được tinh thần.

Ác mộng này thật quái lạ, đúng là không thể tưởng tượng nổi, rất chân thật và quen thuộc. Trong mơ có đủ thứ rét lạnh, đói khát, đau đớn, run rẩy, thậm chí ngay cả bất lực và tuyệt vọng cũng làm cho tôi cảm thấy y như thật.

Tôi đập nhe ngực mình, cảm giác mơ hồ trong mơ này ắt hắn có liên quan nhiều đến quá khứ trước đây.

Người đàn ông kia là ai?

Tôi hít thở thật sâu, cố gắng làm cho tâm trạng mình yên tĩnh lại, cố gắng nhớ lại từng chi tiết trong mơ.

Y phục da cừu đẹp đẽ quý giá, ngón tay thon dài như ngọc, đôi mắt sáng tựa sao như cười như không, giọng nói trầm thấp tao nhã...Toàn bộ mọi thứ của người đó toát ra vẻ quý phái mà linh động, thậm chí tôi có thể cảm nhận rõ ràng ý cười trên bờ môi kia. Trong phút chốc, trong đầu lại thấy cảm giác này quen thuộc, giống như sóng lớn mãnh liệt đánh trong lòng.

Tôi nhắm mắt lại, lòng yên tĩnh, cảnh tượng trong mơ lại tái hiện trong đầu. Không bàn đến việc tôi nỗ lực thế nào, vẫn không thấy rõ gương mặt người ấy. Mỗi khi tôi thấy bản thân mình có thể nhìn được gương mặt kia, luôn có một làn sương mờ thản nhiên bao phủ lấy nó, như mây che trăng sáng, làm cho lần nào tôi cũng không thấy rõ ràng, trong tầm mắt chỉ thấy hình dáng mơ hồ mà thôi.

Cứ như vậy, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ giống như móng vuốt của mèo cứ cào trong lòng tôi mãi, càng không thể nhìn thấy, lòng hiếu kì của tôi lại tăng lên nhiều.

Là ai nhỉ? Lúc tôi chật vật và hấp hối lại cứu tôi dậy từ trên nền tuyết, rốt cuộc đó là ai?

Trong lòng có hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ. Tôi có chút chán nản thở dài, nằm trằn trọc không ngủ được. Dứt khoát đứng dậy choàng áo, thừa dịp xung quanh yên tĩnh đi ra ngoài hít thở cho khuây khỏa, tiêu tan phiền muộn trong lòng.

Tối nay trời đẹp, nhìn xa ánh trăng sáng tỏ giữa trời, ánh sáng trong suốt chiếu khắp nhân gian, cũng chiếu rõ ràng giữa sân. Đêm xuân trời lạnh, mọi âm thanh trong núi đều im bặt, bên tai không hề có tiếng côn trùng kêu vang. Bóng đêm yên tĩnh như nước, trong phút chốc làm lòng người an bình lại.

NgoÀi cửa, trong sân hoa đào vây xung quanh, nở rộ đẹp đẽ giống lúc trước.

Dưới tán cây có một người ngồi rất nhàn nhã, thản nhiên uống trà, gió đêm làm tay áo người ấy phất nhanh. Tôi nao nao, không nghĩ rằng có thể gặp Hi Âm lúc này. Hắn nhìn thấy tôi liền khẽ nhếch khóe môi, khuôn mặt tuấn mĩ được ánh trăng chiếu vào hệt như thần tiên uống rượu.

Tôi ngồi trước mặt hắn, hắn lấy một chén trà khác, rót nước trà xanh cho tôi. Tôi cầm chén trà lên nhấp một ngụm, hương trà tinh khiết lưu lại trong miệng, tôi không khỏi khen: "Bích loa xuân Giang Nam, sinh sôi ở núi Động Đình, nhờ nước Thái Hồ mà trưởng thành". Nói xong chính tôi cũng thấy kinh ngạc – tôi không cần nghĩ ngợi mà có thể nói ra xuất xứ của loại trà này sao?

Có thể nào...trước lúc mất trí tôi là một người hái trà?

"Cô nương Tiểu Mai hóa ra cũng là người thích trà". Hi Âm nhẹ nhàng nói, ngữ khí lúc hắn nói chuyện không giống như hỏi, tựa như rất hiểu biết về tôi.

Tôi buông chén trà cười nói: "Có lẽ là vậy, chẳng qua hiện giờ cái gì ta cũng không nhớ rõ, chỉ là đơn thuần cảm thấy được trà này uống ngon mà thôi. Đêm hôm khuya khoắt, thánh tăng sao lại có nhã hứng một mình ra đây phẩm trà?"

"Đêm không thể ngủ nên ra ngoài hít thở không khí." Nói xong mắt phượng như cười như không, nhìn tôi hỏi: "Vì sao cô nương không ngủ?"

Tôi thở dÀi nói: "Mới vừa rồi ta nằm mơ, trong mơ thấy có người có thể liên quan với ta trong quá khứ. Nhưng suy nghĩ về người này nửa ngày lại không nghĩ ra được cái gì cả". Khi nói chuyện khẽ cúi đầu nhìn xuống, tầm mắt vô tình nhìn thấy ngón tay hắn – sáng chói rõ ràng, đầu ngón tay thon dài ấm áp, so với dương chi bạch ngọc càng thêm uyển chuyển.

*dương chi bạch ngọc là ngọc trắng.

Bất chợt lòng tôi có chút yêu thích.

"Vậy sao? Cô nương mơ thấy gì?". Hắn hỏi nhẹ nhàng, trong ánh mắt lại lóe lên vài phần lúng túng, hốt hoảng.

Tôi nói: "Ta mơ thấy bản thân chật vật té trong sân tuyết, có một người đàn ông cứu ta, ta cố gắng nhìn rõ diện mạo người đó nhưng luôn không thể được".

Mắt Hi Âm rũ xuống, không nói một lời nhìn chằm chằm vào chén trà. Ánh trăng long lanh, khuôn mặt vốn bình tĩnh lộ ra nét thâm trầm. Sau một lúc lâu, giọng nói của hắn như từ ngàn năm vang lên: "Cô nương Tiểu Mai không phải nói rằng bằng lòng vứt lại quá khứ sao? Vì sao còn canh cánh trong lòng?"

"Ta cũng không biết...". Tôi mờ mịt lắc đầu, một tay chống cằm buồn bã nói: "Đối với nhiều chuyện quá khứ, ta không phải không nghĩ ngợi trong đầu. Thánh tăng nói rất đúng, mọi sự tùy duyên. Ta cũng muốn thuận theo tự nhiên, nghĩ rằng có thể ngủ dậy là tốt nhất, nếu nghĩ không được thì cũng cưỡng cầu không được. Nhưng quãng thời gian này, mỗi khi ta gặp một vài cảnh tượng, hay mơ thấy chuyện gì, thấy người nào cũng có chung cảm giác đặc biệt quen thuộc, quen thuộc đến mức khó tin. Không biết sâu xa có ẩn ý gì".

Hi Âm im lặng rất lâu, ánh mắc sáng rực nhìn về phía tôi, ánh mắt trong veo như chứa hàng nghìn lời nói, không đợi tôi nghiên cứu tỉ mỉ đã nhanh chóng quay lại vẻ bình tĩnh.

"Thực ra có thể quên hết quá khứ không hẳn là chuyện xấu. Nếu nhớ lại mà vô cùng thê thảm, thậm chí tràn đầy máu tươi, nhớ đến là thịt rơi máu chảy, rất đau đớn, quá khứ như vậy cô cũng muốn nhớ sao?" Hắn hỏi tôi.

Tôi lắc đầu nói: "Không cần, hiện tại ta sống rất sung sướng, không nên làm điều khiến mình khó xử". Quá khứ ấy cùng với giấc mơ sâu đêm qua chỉ gây cho tôi thương tích đầy người, xưa nay tôi chỉ muốn sống an ổn, thích ứng trong mọi hoàn cảnh, trên trời nếu an bài tôi lưu lạc đến ngôi chùa trong núi này có lẽ là mượn cơ hội này cho tôi cuộc đời mới, tôi phải nhất định quý trọng.

Hi Âm cười nhàn nhã, ngẩng đầu nhìn lên trời đầy sao, ý vị sâu xa nói: "Nếu như có thể, bần tăng cũng muốn vứt bỏ quá khứ bắt đầu lại từ đầu". Nói xong, hắn cúi đầu trở lại liếc mắt nhìn tôi một cái, cười: "Tiểu Mai, cô thích nơi này không?"

"Thích". Đây là lời thật lòng.

"Cô có bằng lòng ở nơi này cả đời không?"

Chùa cổ núi xanh, sớm chiều chuông ngân, còn có nhiều hoa đào, thêm vào mĩ nam trước mặt thì sao lại không muốn? Tôi cân nhắc trong nháy mắt nói: "Bằng lòng là bằng lòng, đối với người, ta là một nữ tử, chỉ sợ nơi Phật môn thanh tĩnh này của người..."

"Bần tăng là trụ trì, nơi này của bần tăng tất nhiên nghe theo lời bần tăng".

Tôi: "..."

Không đợi tôi trở lại bình thường, lại nghe hắn nói: "Qua hai ngày nữa bần tăng phải xuống núi một chuyến, cô nương không có việc gì thì đừng đi lung tung xung quanh, ngoan ngoãn ở trong chùa đợi bần tăng trở về".

Chờ hắn trở về...

Tôi nghẹn lại, mạnh miệng nói: "Ta, ta không có đi lung tung xung quanh..." Tôi chẳng qua là trùng hợp đi ngang qua, trùng hợp đứng ở góc tường nghe thôi...

"Không có?". Thánh tăng kéo dài âm cuối, tỏ rõ là không tin lời tôi.

Tôi ngay lập tức thẳng lưng, kiên định nói: "Không có, phạm vi đi lại của ta chưa bao giờ vượt quá chùa Đại Lôi Âm. Chẳng qua...". Tôi hơi đắn đo, nghĩ thầm dù sao cũng nghe lén chuyện đó, rồi còn bị hắn phát hiện, chẳng bằng đập vỡ nồi đất để hỏi cho rõ ràng, toan hỏi: "Thánh tăng ơi thánh tăng à, người nói vị mỹ nhân kia...à không, nữ thí chủ có phải...có phải...cái đó..."

Thích người...

Ài, cuối cùng hai chữ này rõ ràng đã tới miệng lại nói không ra lời.

"Là cái gì?". Tên này biết rõ lại còn...

Thánh tăng, người xuất gia không thể làm vậy, Phật tổ đang nhìn người đó!

Tôi lúng búng im lặng, hỏi không được mà không hỏi cũng không được. Sau một lúc lâu, tôi nói: "Ta thấy nàng ta ôm người khóc..."

"À...nàng đang nói chuyện này". Hi Âm làm vẻ bỗng nhiên hiểu ra, trong mắt ý cười lại sâu ba phần. Tôi bị hắn nhìn trong lòng sợ hãi, hoàn toàn không hiểu hắn nhìn chăm chú như chưa bao giờ nhìn tôi vậy .

"Nhưng dù cho không phải...". Tôi cùi đầu xuống tránh đi tầm mắt của hắn, đôi tai bị hắn làm cho đỏ lên, giọng nói lí nhí.

Hai người ngồi tương đối gần, đều im lặng không nói. Trong không khí có một chút khác thường, im lặng lan tràn.

"Nàng ta có chuyện tìm ta thôi". Hắn thản nhiên nói.

Tôi buột miệng: "Vậy người có tính giúp nàng ta không?". Nói xong lời này liền nảy sinh hối hận, có chút không phải nhiều lắm, giống như là dò la tin tức trở thành bới móc riêng tư.

"Nàng muốn ta giúp nàng ta không?". Hắn hỏi lại tôi.

"Không muốn". Tôi thành thực.

Hi Âm thích thú vân vê chén trà: "Vì sao?"

Tôi nói: "Ta cảm thấy nàng ta không phải là một cô nương tốt".

Hi Âm có chút sửng sốt, nhưng chợt cao giọng cười ha hả. Tiếng cười sang sảng tự nhiên, trong phút chốc tràn đầy tươi sáng.

Tôi ngờ vực nhìn hắn, lúng túng nói: "Ta nói thật".

Hắn nói: "Tiểu Mai, ta cảm thấy nàng là cô nương tốt nhất trên đời này".

Cuối chương này mình đổi lại cách xưng hô của Hi Âm đối với Tiểu Mai. Trong lời nói của anh í đã bộc lộ tình cảm nên sửa lại cho phù hợp. Ngôi xưng Trung Quốc vốn chỉ có 2 ngôi khi nói chuyện nên dù anh ấy xưng hô như vậy cũng không làm cho Tiểu Mai nghi ngờ gì hết.

Chương 5

Mẫu nghi thiên hạ, vận mệnh đào hoa

Kể từ sau đêm đó, đã hai ngày rồi tôi không thấy Hi Âm, cũng không biết rốt cuộc hắn bận công việc gì. Đầu Hồ Lô cũng giữ kín như bưng việc này, mặc kệ là hỏi người nào, đều thu về đáp án không hơn không kém – sư phụ hắn đi bế quan.

Bế quan là một chuyện có chút huyền diệu. Nếu là hòa thượng bình thường, bế quan tất nhiên là nghiên cứu kinh Phật, hiểu thấu đáo Phật lí, giác ngộ Phật pháp tinh diệu, nhưng Hi Âm...Tuy nói rằng hắn tự cho mình là thánh tăng, nhưng rõ ràng không biết được trình độ của hắn uyên thâm tới mức nào, bởi vậy chắc chắn không có khả năng bế quan lễ Phật.

Một khi đã như thế, việc này có vẻ giống như là hắn đóng cửa từ chối tiếp khách?

***

Lại nói đến ngày hôm đó, sau giờ Ngọ, tôi nằm ở trong viện phơi nắng, chán đến chết được.

Ngày xuân trời đẹp, hoa đào bay bay, tôi dương dương tự đắc dựa vào ghế trúc chợp mắt, có gió mát thổi vào mặt, cả người tràn ngập cảm giác mãn nguyện.

Không thể không nói y thuật của Hi Âm thật là giỏi giang, gọi hắn một tiếng diệu thủ hồi xuân cũng không có gì là quá đáng. Thời gian trước đây, tình trạng thương tích của tôi là sống ngày nào hay ngày đó, nếu không từ từ đứng dậy đi bộ thì ngay cả chuyện bản thân sợ hãi nhất là gội đầu* cũng không đau khổ như vậy.

*mình đoán là vì trên người Tiểu Mai có rất nhiều vết thương nên khi tắm gội rất đau đớn, không phải chuyện cô ấy ít gội đầu đâu nhé

"Thí chủ, tới giờ uống thuốc rồi". Đầu Tròn đem một chén thuốc nóng hổi tới, cung kính đưa tới trước mặt tôi.

Nói cũng lạ, cả ngày Hi Âm không xuất hiện, lại phân phó cho Đầu Tròn ở cạnh tôi làm bạn không rời. Bỏ qua thời gian mỗi ngày như vệ sinh tắm rửa, còn lại khi nào chỉ cần tôi ngẩng đầu nhìn xung quanh, vẫn có thể thấy bóng dáng của tên nhãi này. Ban đêm đi ngủ, hắn cũng cẩn thận canh giữ cửa phòng tôi, sợ sơ xuất một cái tôi sẽ biến mất không thấy đâu nữa.

Hầy, chuyện này lại làm cho tôi có chút phiền muộn, bản tính tôi yêu tự do, mỗi ngày mỗi đêm cứ bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, hệt như một cái đuôi nhỏ, thật là buồn rầu khó chịu.

Huống chi mấy ngày tới đây tôi đã xem xét trên dưới mười lần những xó xỉnh vòng vo ít người lui tới ở phía trước và sau chùa Đại Lôi Âm, là hướng ở phía nhà bếp, trong sân có bao nhiêu gốc hoa đào tôi đều nắm rõ ràng.

Nếu cứ ngày ngày ngồi ở sân phơi nắng, sợ là tôi không trở thành hoa đào mà thành một cây nấm dài.

Tôi híp mắt nhìn hắn, chậm chạp đón lấy chén thuốc, hỏi: "Hôm nay thánh tăng còn chưa xuất quan sao?"

Hắn cười tủm tỉm nói: "Bần tăng không biết".

Xì! Tôi lặng lẽ mắng thầm hắn trong bụng, ngươi còn không biết thì ai biết!

"Ôi chao ơi...". Bỗng dưng tôi ôm ngực đau khổ nói: "Sao lại thế này? Tự nhiên ta cảm thấy ngực đau quá...Sư phụ Giới Sắc, người mau gọi thánh tăng qua đây xem thử".

Đầu Tròn chắp tay niệm Phật, bình tĩnh lấy ra một bình sứ nhỏ trong tay áo đưa cho tôi nói: "Sư phụ nói nếu thí chủ cảm thấy ngực không khỏe thì uống thuốc này".

Tôi giật giật khóe miệng, hậm hực đón lấy bình thuốc kia...

Cân nhắc kỹ càng, tôi quyết định chơi chiêu lắt léo, vẫy vẫy tay với hắn, kéo lại thân thiết nói: "Sư phụ Giới Sắc lại đây ngồi đi".

Đầu Tròn run run một cái, như là không có thói quen thấy tôi nhiệt tình như vậy, trong nháy mắt đứng thẳng bất động ngay tại chỗ, cười gượng nói: "Không...không cần, bần tăng đứng đây là được rồi".

Tôi lại trầm ngâm: "Sư phụ Giới Sắc, người nói thánh tăng...trước khi đi tu có phải đã mắc nợ tình duyên với ai không?"

Chuỗi Phật châu trên người Đầu Tròn run lên, hôm nay trời trong nắng ấm nhưng lại xuất hiện mấy giọt mồ hôi: "Bần...bần tăng không biết".

Tôi đứng dậy, chậm rãi đến gần hắn: "Là vị nữ thí chủ mấy ngày trước đúng không?"

Hắn kinh hoảng lùi lại những ba bước: "Bần tăng không biết..."

"Không biết? Thật sự không biết sao?"

"Bần...bần tăng thực sự không biết!"

"Nàng ta thích thánh tăng nhưng thánh tăng không thích nàng, đúng không?"

Đầu Tròn: "..."

Tôi tiến lên vài bước, hắn run rẩy lui về phía sau từng bước...cho đến khi bị tôi ép lui đến góc tường, không thể lùi hơn nữa. Tôi trừng mắt mím môi, miệng cười giả vờ hỏi: "Vậy thánh tăng thích ai?"

Đầu Tròn bị tôi làm cho sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, ngã phịch một cái xuống đất, bây giờ đầu hắn đầy mồ hôi. Hắn hoảng hốt lau đi mồ hôi, miệng lặp đi lặp lại: "Tội lỗi tội lôi, bần tăng không biết, bần tăng không biết..."

Trong phút chốc, mắt thấy thời cơ đã đến tôi bỗng che bụng nhíu mày nói: "Ối trời ơi, bụng ta hình như không thoải mái...Sư phụ Giới Sắc, nhân lúc này...ta đi sẽ quay lại ngay!". Nói xong chân liền bước ra hướng ngoài sân...

Trong giây lát, rốt cuộc Đầu Tròn cũng hoàn hồn, chỉ nghe một tiếng la lên như tiếng giết heo truyền về từ phía sau: "Thí chủ Tiểu Mai, nhà vệ sinh không nằm hướng đó!"

Đi đứng nhanh nhẹn là ưu điểm của tôi, tôi chạy theo hướng cửa sau chùa Đại Lôi Âm đi ra ngoài. Đầu Tròn vội vàng cuống quít chạy theo tìm, nhưng làm sao hắn tìm ra. Tôi trốn phía sau cửa, nhìn trộm Đầu Tròn đang lo lắng quay qua quay lại, trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác tội lỗi, nhưng cũng thấy có chút thích thú.

Tôi len lén chạy xa thêm mấy bước, đến khi xác định Đầu Tròn không đuổi theo mới dần dần bước chậm lại.

Núi Thục* xanh biếc như ngọc.

*tức núi Thanh Thành, ở đất Thục nên gọi là núi Thục

Ngay lập tức cảnh sắc trời xanh mây trắng, núi cao nước biếc đập vào tầm mắt, nhất thời tâm tình vui vẻ. Suối nước róc rách trong suốt thấy đáy, bèo trôi lênh đênh, tiếng động tí tách kêu như ngọc bội leng keng.

Hoa trên núi rực rỡ khôn cùng, gió xuân ấm áp mang theo hương thơm nhàn nhạt. Tôi bước ven suối, đạp trên hoa cỏ đi rất vui vẻ, chỉ hận không thể vỗ tay ca hát, trong lòng tràn đầy đắc ý.

Không biết đã đi được bao lâu, cảm thấy có chút mệt mỏi, tôi liền ngồi lên trên một tảng đá lớn gần dòng suối nghỉ ngơi. Tôi kéo ống quần lên, hai chân thả vào trong nước suối mát rượi, vài con cá nhỏ bơi qua tò mò dừng lại bên chân tôi, tinh quái cắn vào mấy đầu ngón chân, cảm giác có chút ngứa ngáy.

Trong lòng vui vẻ, nhìn nước mát lành chảy từ trên núi xuống tôi không kìm lòng được cất tiếng hát.

"Mười ba tuổi gặp chàng lần đầu, khi đàn sáo tại nơi ở của vương hầu. Chỉ có duyên được chàng ngoảnh nhìn một lần, lòng thiếp đã vô cùng nhung nhớ.

Gặp lại chàng khi thiếp mười lăm, vì chàng mà múa một khúc nhạc. Tiếc rằng thời gian như sương mai, giữ chàng trong lòng tự khi nào.

Chàng giỏi đánh đàn, thiếp giỏi múa hát, nhưng cuối cùng chúng ta cũng xa cách, chỉ còn bức tường ngăn cách trong lòng. Chỉ có duyên được chàng ngoảnh nhìn một lần, lòng thiếp đã vô cùng nhung nhớ.

Tâm hồn đi theo chàng tuyệt không hối hận, vì nhớ chàng mà khổ sở. Ai bảo nhớ là khổ? Không biết chàng đang ở nơi xa nào.

Đứng tựa cửa nhớ lời chàng dặn dò, trèo lên núi cao tầm mắt nhìn về đường chân trời..."*

* Bài hát này tên là "Khúc tương tư xưa", là một cổ nhạc phủ (thơ ca trong dân gian và âm nhạc, soạn theo thể cách những khúc nhạc trong cung vua) của Trung Quốc thời Hán (năm 220 – 202 TCN). Nội dung khái quát là ví quân vương như trăng, còn mình thì như sương mờ. Sương mờ ẩn hiện tùy vào sự xuất hiện của ánh trăng. Khi trăng tròn thì chiếu rõ sương đêm, khi trăng khuyết thì sương cũng biến mất, lúc đó chỉ còn lại lòng nhớ thương người yêu mãnh liệt. Không có bản dịch nên mình tạm chuyển ngữ như vậy. Trong bản gốc thì 'chàng' là 'quân', ý chỉ là vua. Nhưng mình để là 'chàng' cho hợp với ngữ cảnh, vì thánh tăng trong truyện không phải là vua.

Hát xong một khúc cảm thấy có chút buồn bã. Rõ ràng ngày xuân nắng vàng cảnh đẹp, không biết sao tôi lại không kìm lòng mà hát khúc nhạc bi thương này.

Như vậy cũng tốt, tâm tình vui vẻ vừa rồi bị phá hỏng, coi như theo cô nương trong khúc nhạc kia cùng 'nhớ về chàng, nghĩ về chàng, hướng về chàng, trông mong chàng mà không thấy chàng', trong lòng buồn bã u sầu như hồ nước sâu, cứ muốn tràn ra mãi.

Ngay lúc tinh thần loạn nhịp, tim đập mạnh rộn rã chợt nghe bên tai có người nói: "Từ khúc trầm bổng, tiếng ca du đương động lòng người, cô nương hát một khúc nhạc rất hay!"

Tôi vừa quay đầu lại, đã thấy một ông lão râu bạc ngồi bên cạnh, trên mặt cười tủm tỉm nhìn tôi từ trên xuống dưới.

Hóa ra là một đạo sĩ. Lòng tôi chùng xuống, núi Thanh Thành này vốn là thánh địa của đạo sĩ, khắp núi đều là đạo quán, lúc này gặp đạo sĩ cũng không có gì lạ. Tôi ngượng ngùng vuốt chóp mũi, xấu hổ nói: "Nhất thời cao hứng hát lung tung, xin người đừng chê cười."

"Danh hiệu xứng với người thật, bần đạo pháp danh Thanh An. Nếu cô nương không chê cứ gọi ta một tiếng là Thanh An".

Tôi thấy nét mặt đạo sĩ già này hiền hòa, tự nhiên sinh ra một cảm giác thân thiết, cung kính chào: "Đạo trưởng Thanh An".

Ông cười hiền lành nói: "Thực ra cô nương không cần khiêm tốn, bần đạo đã sống bảy mươi năm, mặc dù đến tuổi này vẫn ngây ngốc ở trong núi nhưng đã nghe qua không ít khúc ca, cũng không nghe người nào hát hay hơn". Ông dừng lại một chút, nhìn tôi từ đầu đến chân nói: "Chẳng qua...thứ lỗi cho bần đạo nhiều lời, cô nương đang có việc gì phiền lòng sao?"

Tôi không hiểu nên lắc đầu: "Đạo trưởng Thanh An nói gì vậy? Ta thấy núi xanh rất đẹp, núi Thanh Thành này phong cảnh tươi mới, vui còn không kịp sao lại có chuyện phiền lòng chứ?"

Thanh An nói: "Bần đạo nghe tiếng hát của cô nương có ẩn chưa ai oán, hình như có đủ nỗi khổ bất đắc dĩ trong lòng".

Trong đầu tôi bỗng nhiên khẽ động, không thể không thừa nhận lời của Thanh An không đúng.

Mặc dù tôi không biết vì sao mình lại hát một bài ca thê lương đến như vậy, lại vì người ta mà sầu bi. Thế nhưng, khúc nhạc này mỗi tấc mỗi phân đều có một loại cảm xúc buồn bã, tôi cũng bị cảm động lây. Khó trách một khúc nhạc làm cảm xúc của tôi cũng theo nó mà đi xuống.

Tôi nói: "Ta không biết, lúc trước là có cảm giác như vậy sinh ra, trong lòng nghĩ muốn hát nên hát luôn".

Thanh An vuốt râu trầm ngâm, sau một lát, ung dung nói: "Cô nương, có thể cho bần tăng bói một quẻ không?"

Tôi ngẩn ngơ nói: "Ta không mang tiền",

Ông hơi sửng sốt, chợt cười ha ha nói: "Cô nương yên tâm, bần đạo xem bói cho cô nương không lấy một xu".

Tôi im lặng, tuy rằng xưa nay tôi không tin có người biết xem tướng số thật, dù sao người đời cũng nham hiểm lừa dối, nhưng nếu Thanh An tự nói đây là miễn phí, không thu một xu, tôi đây...Thôi kệ đi. Dù sao việc này cũng tin mới linh, không thì thôi. Nếu ông ta nói chính xác thì tôi được lợi, khi không lại được lợi ích biết trước chuyện mình trong tương lai. Nếu ông ta nói không chính xác thì tôi sẽ chê cười, nghe xong rồi quên đi.

Ôm tính toán này trong lòng, tôi gật đầu nói: "Vậy đành nhờ đạo trưởng."

Thanh An huyền bí lấy ra một cái mai rùa cùng mấy đồng tiền. Ông ta đem tiền đồng bỏ vào mai rùa, thần bí lải nhải vài câu, rồi đổ tiền đồng ra, trên tảng đá xếp chữ lại, vuốt vuốt râu chậm rãi, rất lâu sau cũng không nói.

Tôi nhìn những đồng tiền này, lại nhìn Thanh An bình tĩnh hỏi: "Đạo trưởng, quẻ này thế nào?"

Thanh An trầm mặc hồi lâu, đem tiền đồng bỏ vào mai rùa, mỉm cười nói: "Bần đạo tặng cô nương tám chữ".

"Tám chữ gì?" Tôi chế giễu lại.

"Mẫu nghi thiên hạ, vận mệnh đào hoa."

Mẫu nghi thiên hạ...

Vận mệnh đào hoa...

Mấy chữ này, không phải lời đùa.

Khi đó tôi liền nở nụ cười, thầm nghĩ thầy tướng số quả nhiên không thể tin, giỡn giỡn nói: "Mẫu nghi thiên hạ...Hầy, thôi được rồi, ta tạm tin là thật. Mà hiện tại thiên tử vẫn còn thiên mệnh, hoàng hậu nương nương vẫn đang khỏe mạnh, cũng chưa từng nghe đồn nàng có bệnh tật gì. Nếu đạo trưởng nói đúng, chỉ có hai khả năng – một là hoàng hậu chết bất đắc kì tử, hai là hoàng thượng phế người. Vậy...khó khăn cũng không phải là nhỏ..." Nói xong tôi không nhịn được phun thêm một câu: "Đạo trưởng, như vậy xem ra thuật xem quẻ của người không tiến bộ chút nào".

Thanh An cũng không tức giận, vẫn cười hòa ái dễ gần như cũ, bí hiểm nói: "Những lời này của cô nương e là nói hơi sớm".

Tôi nghẹn giọng, ngược lại phun thêm một câu: "Vận mệnh đào hoa kia giải thích như thế nào? Nếu đạo hạnh của đạo trưởng thâm hậu như vậy, đủ để nhìn trước thiên cơ thì đạo trưởng hãy nói cho ta biết hoa đào này rốt cuộc là duyên hay là kiếp?"

"Gặp đúng người, đó là duyên. Thiên cơ không thể tiết lộ, mọi thứ hãy xem tạo hóa của cô nương".

Lão bá này phản bác thật chuyên nghiệp.

Nghe xong lời này mí mắt tôi giật một cái, cúi đầu cười ha ha vài tiếng. Cảm giác là nghe xong không thể nào cười, lại không thể không giả vờ cười như vui lắm. Tôi kéo kéo khóe miệng, không biết nên nói gì cho phải.

Cũng may không cần tôi đáp lại nhiều, Thanh An tự động đứng dậy, cầm phất trần nói: "Có lẽ cô nương còn có lòng nghi ngờ những lời của bần đạo, nói chung là tin cũng vậy không tin cũng vậy. Sự thật bên trong hết thảy do trời định. Sắc trời không còn sớm, bần đạo xin phép cáo từ, cô nương bảo trọng". Nói xong liền nghênh ngang đi không ngoảnh đầu lại.

***

"Tiểu Mai!"

Vừa định lẳng lặng quay về chùa Đại Lôi Âm, giọng nói lo lắng của Hi Âm nổ bùng bên tai tôi.

Chỉ thấy hắn như một cơn gió từ xa lo lắng tiến lại gần đây, trong giây lát đã nghiêm chỉnh đứng trước mặt tôi, không khỏi ôm lấy thắt lưng tôi, xưa nay trong mắt không gợn chút sợ hãi rốt cục cũng hiện lên vài phần tức giận và lo lắng: "Không phải nói với nàng không được chạy loạn xung quanh sao? Sao nàng không nghe lời ta?"

Tôi cười cười, vốn định lén trở về chùa theo kiểu thần không biết quỷ không hay, trái với dự định hắn lại xuất quan tự mình tìm tôi, chắc là do Đầu Tròn bẩm báo.

Phạm lỗi lại bị bắt quả tang, tôi ngoan ngoãn để mặc hắn ôm, chột dạ cúi đầu, định che giấu sai lầm của mình: "Cả ngày ở trong chùa thật sự rất nhàm chán, ta thấy hôm nay thời tiết rất tốt toan định đi ra ngoài giải sầu, nhân tiện làm cho gân cốt linh hoạt, dù sao cũng có lợi cho việc bình phục, người nói đúng không...Ha ha, ta không có tính đi luôn không về đâu...ha ha ha..."

Lực đạo trên cánh tay lại tăng thêm ba phần, hắn cứ như vậy ôm chặt tôi trong ngực, giữa tôi và thân mình hắn không hề có khe hở, hoàn toàn nhập lại làm một. Tôi yên lặng cúi đầu, đã như vậy cần chuẩn bị tư tưởng để nhận phê bình.

Hai người đều im lặng, ngay cả bầu không khí xung quanh cũng trở nên mờ ám.

Mãi đến lúc mặt hơi đỏ lên, rốt cuộc tôi cũng phục hồi lại tinh thần, định tránh ra. Trái ngược dự đoán, tên nhãi này lại ôm tôi thật chặt...

Thánh tăng à, tuy rằng người...một là chưa từng xuống tóc, hai là chưa từng khoác áo cà sa, nhưng tốt xấu gì cũng là một trụ trì của chùa. Đúng vậy, chuyện này rõ như ban ngày, người cứ cùng một cô nương như tôi thân mật như vậy là không để Phật tổ vào mắt đúng không...

Một lúc lâu sao, ánh mắt hắn cuối cùng cũng khôi phục lại bình tĩnh, tiếng thở dài nhẹ như mây khói, không thể nghe thấy: "Quên đi, tốt nhất sau này nàng đi theo ta, không được rời một tấc."

*Mẫu nghi thiên hạ, vận mệnh đào hoa: những lời này lấy từ điển cố lời tiên đoán của hoàng hậu Tiêu thị nhà Tùy. Tác giả chỉ mượn chút thôi. Vận mệnh của Tiểu Mai còn bí ẩn về sau.

Theo như mình tìm hiểu thì hoàng hậu Tiêu thị thời nhà Tùy này là hoàng hậu Dạng Mẫn, là công chúa Tây Lương. Trong tiểu sử có nói một chút về việc cha bà là Tây Lương Minh Đế có mời thầy bói xem mệnh cho các con gái của mình, khi xem cho bà thì thầy bói nói quẻ bà đại cát. Khi Tùy Dạng Đế lên ngôi, đã phong bà làm hoàng hậu, đây ứng với vế trước 'mẫu nghi thiên hạ'. Sinh thời, bà được Tùy Dạng Đế yêu thích, Vũ Văn Hóa Cập say mê, Đậu Kiến Đức ngưỡng mộ, khả hãn Đột Quyết thích thú, Đường Thái Tông Lí Thế Dân yêu thương nên ứng với vế sau 'vận mệnh đào hoa."

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro