HTHT_phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[HTHT] Phiên ngoại


Phiên ngoại một

           

Kỳ thật chỉ bởi vì một cái ly.

           

Kỳ thật đại học St.Luis có cả trung học cơ sở bên cạnh trung học phổ thông, bất quá không công khai chiêu sinh, lớp cũng không nhiều, học sinh đến học đa phần là có quan hệ với Tả gia hoặc là con cái của những thương nhân nổi tiếng.

           

Kỳ thật nhà Giản Hướng Bằng chỉ là tàm tạm, cha gã là thư ký lao động phổ thông bình thường, mẹ gã mở tiệm may ở đầu phố kiếm thêm.


           

Nhà họ là đại gia đình, ông bà đều còn, cha gã là người nhỏ nhất trong số anh em, trên còn có Đại bá, Nhị bá, Tam bá, đều đã lấy vợ có con, cả đại gia đình sống trong một cái sân lớn, tuy rằng không giàu có, nhưng cũng coi như không có trở ngại.

           

Trong nhà suốt ngày đều có một đám nhóc chạy bên này réo bên kia, có hơi kỳ quái, tới thế hệ này chỉ có cha mẹ Giản Hướng Bằng sinh con trai, còn lại đều là bé gái.

           

Giản Hướng Bằng vừa sinh ra thật tự nhiên được coi như đứa cháu vàng bạc, cả dòng tộc, ông, bà, cha, mẹ, các bác đều coi gã là tâm can.

           

Giản gia trên cơ bản so với Tả gia là một bùn đất một mây trời, kéo mấy gậy tre cũng không chạm tới chút quan hệ.

           

Khi học xong tiểu học chuẩn bị lên trung học, ông nội gã nhờ chồng của em họ của cha gã, cũng có nghĩa là dượng của Giản Hướng Bằng, giẫm hết cửa nhà người ta mới cho gã đến St.Luis học được.

           

Dượng của Giản Hướng Bằng không có quan hệ gì với Tả gia, họ hàng xa cũng không phải.

           

Nhưng dượng gã làm việc cho Tả gia, là một trong số mấy chục lái xe Tả gia.

           

Tả gia đối đãi công nhân luôn có tiếng là rất tốt, Giản Hướng Bằng chính là được che chắn dưới cái phúc lợi đó, thế nên gã vác bao đồ, rời nông thôn, theo dượng gã lên thành phố đi học.

           

Giản Hướng Bằng từ lúc nhập học vẫn luôn là học sinh ngoan, quan hệ bạn bè coi như sinh động, bất quá hay huyên náo

 

một chút.

           

Trung học cơ sở vẫn do Trung học phổ thông quản, Tả Vân Hi là hội trưởng hội học sinh năm đó, mà Giản Hướng Bằng bởi vì viết chữ đẹp cho nên thường xuyên bị đám đàn anh tóm đi làm thư ký cuộc họp.

           

Hứng thú quản lý của Tả Vân Hi đối với hội học sinh không lớn, đại khái chỉ là tới, ngồi bên bàn họp để một cái lỗ tai nghe ngóng thôi, đa số thời gian là một mình giải quyết những việc ông già nhà hắn quăng cho.

           

Bởi vì quái gở, cho nên hắn không làm quen người khác, luôn một mình đi về, không thích tiếp xúc với ai, hơn nữa bình thường cũng không chú ý đến những gương mặt đến và đi.

           

Ngày đó, buổi sáng, hội học sinh lại họp theo thường lệ.

           

Trước khi họp, những học sinh lo việc tổ chức đã đến lát đát vài người, Giản Hướng Bằng cũng tới.

           

Tả Vân Hi lẳng lặng xem tài liệu của hắn, không ngẩng đầu, mà Giản Hướng Bằng đang tranh cãi với hội phó hội học sinh, ngẫu nhiên trộm ngắm Tả Vân Hi vài lần, mỗi lần nhìn thấy người như thiên thần này, Giản Hướng Bằng trong lòng có cảm giác sùng bái nói không nên lời.

           

Đang nói chuyện, Giản Hướng Bằng đột nhiên cảm thấy có chút khát nước, gã một mặt nói chuyện cùng hội phó, một mặt đưa tay cầm ly trà trên bàn lên ừng ực uống mấy ngụm, buông xuống, lại tiếp tục tranh cãi.

           

Tả Vân Hi vốn cúi đầu xem hồ sơ vì động tác này của Giản Hướng Bằng mà ngẩng đầu nhìn

 

gã vài lần.

           

Bình thường lúc họp mọi người thường mang ly nước để trên bàn, Tả Vân Hi cũng không ngoại lệ.

           

Ánh mắt hắn nhìn về phía Giản Hướng Bằng có vẻ sắc bén, bất quá đương sự lại hồn nhiên không phát giác.

           

Tan họp, Tả Vân Hi gọi Giản Hướng Bằng lại.

           

Giản Hướng Bằng vừa mừng vừa lo, cả người cứng ngắc như khối gỗ.

           

"Cậu. . . . . . Tên gọi là gì?" Tả Vân Hi nhìn gã, khóe miệng nhếch lên, tựa tiếu phi tiếu như đang tính toán cái gì.

           

"Giản Hướng Bằng." Giản Hướng Bằng ngây ngốc trả lời, vẫn không thể tin người gã nghĩ đang nói chuyện với gã.

           

"Được rồi, Giản Hướng Bằng, tôi nhớ kỹ cậu." Tả Vân Hi lại thâm sâu nhìn gã một cái.

           

Giữa trưa nghỉ ngơi, Tả Tam đi vào phòng hội học sinh, giang hai tay hai chân nằm trên sô pha, Tả Vân Hi còn ngồi bên bàn công tác xem tài liệu, đầu cũng chưa nâng một chút.

           

"Con trai, sô pha cho ba mượn nằm một chút, mẹ nó cái quỷ hội nghị năm học gì, năm nào cũng họp, ba thiếu chút nữa bị buồn chết rồi." Tả Tam hôm nay vừa khéo đến trường học tham gia hội nghị năm học, họp từ sáng đến trưa, đến bây giờ mới có thể nghỉ ngơi một chút, trong lòng ông oán giận muốn chết.

           

Tả Vân Hi vẫn đang xem hồ sơ, lật một tờ, không đáp lời.

           

Tả Tam thực quen cá tính thằng con mình, cho nên cũng không để ý, ông đi đến bồn rửa tay rửa mặt, sau đó rút khăn tay lau khô, nhưng lúc liếc qua thùng rác thì sửng sốt một chút.

           

"Tiểu Hi à, cái ly trong thùng rác. . . . . . Không phải là cái con thích nhất sao?" Tả Tam buồn bực, thằng con này của ông luôn cổ quái, ít có cái gì lọt vào mắt hắn, năm kia đi Anh quốc mang cái ly này về thấy hắn thường hay dùng, tỏ vẻ hắn hẳn là rất thích cái ly này mới đúng, thế nhưng, cái ly không hư không sứt mẻ gì mà lại chễm chệ trong thùng rác là thế nào?

           

"Đúng vậy." Tả Vân Hi lên tiếng trả lời.

           

"Vậy sao bỏ đi?" Tả Tam nhặt cái ly lên ngó trái nhìn phải, không bẩn cũng không mẻ, sao lại bỏ đi chứ?

           

"Có người dùng qua." Tả Vân Hi lại lật qua một tờ, vẫn không ngẩng đầu.

           

"Ra vậy a. . . . . ." Tả Tam đành phải cho cái ly trở về với thùng rác.

           

Thằng con ông chẳng những cá tính lầm lì cổ quái, lại có khiết phích nghiêm trọng, cho nên cái ly kia đã bị dùng qua hắn tự nhiên là không có khả năng rửa lại dùng tiếp . . . . . .

           

Cũng không biết là người nào xui xẻo dùng ly của Tiểu Hi nha. . . . . .

           

Tả Tam nhìn con ông xong sau đó rùng mình một cái.

           

Dù sao mặc kệ người kia là ai. . . . . . Kết cục nhất định đều thực không hay ho. . . . . .

           

Tiểu Hi hay mang thù nhất nhà. . . . . .

           

Nằm trên sô pha một giờ, cho đến khi chuông báo buổi học chiều vang lên, Tả Tam liền đứng lên tiếp tục tham gia cái hội nghị năm học buồn chết người kia.

           

Nghe được tiếng chuông vang, Tả Vân Hi cũng buông hồ sơ cầm sách vở về lớp học.

           

"Con trai a. . . . . . Ba có thể hỏi một chút là người nào xui xẻo dùng cái ly của con không vậy?" Tả Tam không phải nhiều chuyện, chỉ là ông thật sự tò mò, rất muốn biết là người nào không muốn sống dám động thủ trên đầu thái tuế.

           

"Giản Hướng Bằng." Tả Vân Hi trên mặt lại xuất hiện vẻ tựa tiếu phi tiếu kia.

           

"Không biết." Tả Tam lắc đầu, không nói là biết, tên này ông ngay cả nghe cũng chưa nghe qua.

           

"Ba rất nhanh sẽ biết hắn thôi." Tả Vân Hi nhếch khóe miệng, lộ ra một

nụ cười thản nhiên.

           

Chuyện này, mãi cho đến thật lâu thật lâu về sau, Giản Hướng Bằng còn chưa hiểu được hóa ra nhân sinh bi thảm của bản thân, ngòi nổ lại chỉ vì một cái ly. . . . . .

           


Phiên ngoại 2: Tin tức hôn lễ

           

Hôn lễ dự định là buổi chiều mới bắt đầu, mà đãi khách buổi tối.

           

Cho nên buổi sáng chú rể Giản Hướng Bằng vẫn đang chà WC tầng nào đó của Tả thị.

           

Mấy năm nay chỉ cần có thời gian rảnh gã nhất định ngoan ngoãn đi chà WC.

           

Cầm bàn chải đánh răng trong tay, Giản Hướng Bằng cực kỳ nhận mệnh, ngoan ngoãn ngồi xổm trên đất chà từng viên gạch, sứ mệnh của gã là chà sạch mỗi viên gạch đến sáng bóng rồi mới bỏ qua.

           

Cũng may gã không cần mặc vest đeo cravat chà bồn cầu, tuy rằng năm thứ nhất gã đích thật là làm như vậy.

           

Hây dà, Giản Hướng Bằng cảm thấy bản thân rất có thiên phú chà WC.

           

Năm thứ tư này chà WC vừa sạch sẽ lại thoải mái, trong không khí còn có hương thơm thoang thoảng.

           

Đúng vậy, WC 28 tầng của Tả thị được gã chà trong bốn năm, WC từ lầu 1 đến lầu 28 đều đã chà vài lần, cho nên hiện tại WC nào cũng thơm ngào ngạt, sáng trong, chẳng những một chút vết bẩn không có, còn có thể làm chỗ hẹn hò, ăn cơm hộp mà.

           

Bốn năm trước thiếu chút nữa vì sai sót mà hại chết bảo bối của ông chủ, hại hai người xém tí là trời đất chia cách, còn làm Khúc Cảnh hiểu lầm

 

Tả Vân Hi, cho nên Giản Hướng Bằng sau này cực kỳ nhận trừng phạt.

           

Cũng may lúc đó Khúc Cảnh được Lam Úc Kiệt cứu về, bằng không Giản Hướng Bằng gã cũng không phải cứ chà chà bồn cầu là có thể quên đi.

           

Mỗi lần nghĩ đến đây, Giản Hướng Bằng vẫn cảm thấy thực may mắn.

           

Buổi sáng chú rể chà WC, mà cô dâu đã trang điểm xong, mặc áo cưới xinh đẹp, đang làm khó dễ ở bổn gia.

           

"Buổi chiều phải kết hôn, hiện tại Hướng Bằng còn đang chà WC, ba, ba đi nói với Tam ca đi, ông xã của con thật là đáng thương!" Tả Vân Tâm giả khóc, làm bộ điềm đạm đáng yêu trước mặt cha mình.

           

Tình cảm của Tả Vân Tâm cùng Giản Hướng Bằng là phát triển trong mấy năm nay.

           

Hai người vốn nhận thức

 

hơn mười năm nhìn nhau chả thuận mắt lại vì Tả Vân Hi cưỡng chế, ép làm chung việc, có lẽ là bởi vì chính sách tàn bạo của ông chủ cùng có cảm khái đồng bệnh tương liên cùng tình cảm đồng chí, cho nên mấy năm nay hai người ngầm hẹn hò mấy lần, bây giờ đã quyết định phải kết hôn nắm tay cả đời.

           

"Này. . . . . ." Tả Ngũ khó xử nhìn con gái mình, ông có chút đau lòng, nhưng mà dù là đi vuốt râu hùm vì con gái nhà mình, phiêu lưu cũng quá lớn. "Tiểu Tâm a. . . . . . Không bằng. . . . . . Không bằng con đi tìm Tam tẩu của con thương lượng xem?"

           

Ông còn muốn thêm vài năm tiêu dao mà. . . . . .

           

"Không được. . . . . . Khúc Cảnh căn bản là nghe không hiểu. . . . . . Hơn nữa lần trước con nói xong, Tam ca cắt luôn lái xe và xe của con rồi." Nói đến đây Tả Vân Tâm liền mang vẻ mặt bi thảm.

           

Tất cả tài chính, tiền gửi ngân hàng cùng gửi tiết kiệm hơn nữa một đống động sản, bất động sản đều đã bị Tam ca đóng băng, mỗi tháng chỉ có thể nhờ tiền lương sống qua ngày, hiện tại ra vào còn không có xe để dùng, quả thực ai oán muốn chết.

           

Tả Ngũ khó xử nhìn con gái, đối mặt Tả Vân Hi khó nhất Tả gia, ông cũng bất khả kháng.

           

Tả Vân Tâm tức giận giậm chân, lôi váy gọi xe hướng đến tòa biệt thự trắng đẹp đẽ trên núi.

           

"Tam ca, em sắp kết hôn rồi, có thể đừng để ông xã em đi chà WC nữa được không? Anh ấy sắp chà đến năm thứ tư rồi!" Tả Vân Tâm xuất ra dũng khí lớn nhất đời đứng trước mặt Tả Vân Hi lớn tiếng nói.

           

Lại nói tiếp, nơi Tả Vân Tâm cùng Giản Hướng Bằng thường hay hẹn hò lại là WC của tòa nhà Tả thị, mỗi lần nhớ tới đến mặt Tả Vân Tâm đen hơn phân nửa.

           

Cô chính là Tả gia Tả ngũ tiểu thư mà!

           

Tả Vân Hi ngồi trên ghế sô pha màu vàng nhạt rộng đủ ba người ngồi trong phòng khách, Khúc Cảnh từ phòng bếp bưng hồng trà lạnh ra, có chút không rõ ràng lắm hai người này đang mắt to trừng mắt nhỏ cái gì.

           

Để cái ly xuống, Tả Vân Hi vẫy Khúc Cảnh, Khúc Cảnh cười chạy tới ngồi bên cạnh Tả Vân Hi, uống một ngụm hồng trà lạnh lạnh xong, Tả Vân Hi quay đầu in lên mặt Khúc Cảnh một nụ hôn vừa lạnh lại thơm, Khúc Cảnh cảm thấy ngượng ngùng nhẹ đẩy hắn ra, sau đó mặt đỏ hồng bỏ chạy lên lầu hai.

           

"Tam ca vốn tính toán hôm nay em kết hôn tặng em một phần đại lễ mà." Nhìn bảo bối của mình chạy trốn, Tả Vân Hi nghiêm túc nhớ tới chính đề, khóe miệng nhếch lên, lộ vẻ tựa tiếu phi tiếu.

           

"Thật không?" Tả Vân Tâm trừng lớn

 

hai mắt không thể tin được Tả Vân Hi là người thiện lương như vậy, cô không có nghe lộn đi?

           

Nói như vậy, ông xã cô có thể không phải đi chà WC à? !

           

"Đúng vậy, mấy năm nay ở công ty em biểu hiện không tồi, hơn nữa cũng sắp lập gia đình, Tam ca tính đem mấy thứ đóng băng hồi trước trả lại cho em." Tả Vân Hi đột nhiên vô hại không ác ý, làm tim Tả Vân Tâm treo cao cao. "Bất quá. . . . . . Một ngựa đổi một ngựa, WC công ty vài năm qua bởi vì có Hướng Bằng cố gắng duy trì, trở nên sạch sẽ thoải mái, anh cảm thấy như vậy tốt lắm, trừ phi. . . . . ."

           

"Trừ phi cái gì?" Tả Vân Tâm cảm thấy được nghe Tam ca cô nói chuyện quả thực giống như nước trong trận lửa vậy, nghe có thể cầm lại tiền của mình cô thiếu chút nữa nhảy dựng lên hô ba lần vạn tuế, thế nhưng lại nghe đến phần ông xã nhà mình phải tiếp tục chà WC cảm hứng nhảy nhót lập tức bị tiêu đi không ít, cuối cùng nghe được Tả Vân Hi nói hai chữ “trừ phi”, cô đột nhiên tỉnh lại, có “trừ phi” là có hi vọng, Tả Vân Tâm hai mắt sáng trong.

           

"Trừ phi như vầy, em cùng Hướng Bằng hai người bớt chút tiền, giúp Tam ca sửa chữa lại WC của tòa nhà Tả thị, như vậy anh cảm thấy cậu ta có thể không cần chà WC nữa." Tả Vân Hi uống một ngụm hồng trà lạnh, nhóc con của hắn tay nghề thật sự là càng ngày càng giỏi, hiện tại pha hồng trà thơm ngọt dễ uống.

           

Tả Vân Tâm nghẹn họng nhìn trân trối.

           

Ma quỷ! Tam ca cô nhất định là ma quỷ!

           

"Hướng Bằng mấy năm gần đây cũng kinh doanh lời không ít tiền, hơn nữa còn có của em, anh tính, tổng công ty Tả thị có hai mươi tám tầng, mỗi tầng hai phòng WC, WC mỗi tầng dự toán một trăm vạn

[1.000.000]

, tổng cộng hai ngàn tám trăm vạn

[28.000.000, tương đương 91 tỷ tiền VN]

, cũng không phải quá nhiều." Tả Vân Hi cười cười, nụ cười còn cực hòa ái dễ gần. "Tam ca cảm thấy được hai ngàn tám trăm vạn chuộc thân cho chồng em là tiện quá rồi."

[Gin: ai yo, nói câu này anh hảo có tố chất là “tú ông” nha =3=]

           

Đi ra khỏi cổng biệt thự màu trắng, gương mặt trang điểm mất cả buổi sáng của Tả Vân Tâm trôi hết.

           

Nghĩ đến phần tiền này, Tả Vân Tâm cảm thấy bản thân chẳng những đau đầu, dạ dày đau, tay đau, chân đau mà tim cũng đau nốt.

           

Hai ngàn tám trăm vạn nha. . . . . . Tả Vân Hi tên ác ma này. . . . . .

           

Tả Vân Tâm mang khuôn mặt đầy nước mắt lem nhem chạy đi tìm ông xả nhà mình khóc lóc kể lể.

           

"Hi, Vân Tâm vừa mới rồi khóc sao?" Khúc Cảnh xuống lầu vừa vặn thấy bộ dáng Tả Vân Tâm đi ra khỏi cửa, tâm không khỏi cảm thấy có chút buồn bực.

           

"Ác, đúng vậy, con gái trước khi xuất giá đều như vậy mà, bình thường thôi." Tả Vân Hi uống hết ngụm hồng trà lạnh cuối cùng, sau đó trả lời.

           

Không ai biết, mấy tiếng trước khi hôn lễ long trọng của thế kỷ bắt đầu, một đôi tân lang tân giai nhân ôm nhau khóc rống trong WC của Tả thị. . . . . .

           

Hôn lễ, nhìn tân lang tân giai nhân hốc mắt đều hồng hồng, mọi người còn tưởng bọn họ vui quá mà khóc nữa là. . . . . .

           


Phiên ngoại 3: Tình cảm lưu luyến mới

           

Tả gia hoàn cảnh cực giàu cực quý, kỳ thật nếu nuôi một, hai người ăn trắng mặc trơn cũng không có vấn đề gì.

           

Tám anh chị em thế hệ này của Tả gia phần lớn đều thực quý danh dự của mình, bất quá, hoàn cảnh sống an nhàn sung sướng xem ra khó tránh khỏi có lệch lạc, ít nhất, không giống người bình thường.

           

Tả Vân Tiều không tính là đứa ăn không ngồi rồi, trong một đống lớn sự nghiệp của Tả gia, y ít nhất còn chọn làm hiệu trưởng trường St.Luis.

           

Bất quá y cùng đại đa số con cháu nhà giàu không khác nhau lắm, luôn đem mắt đặt trên đỉnh đầu, đối với người có thân phận địa vị khác xa mình, Tả Vân Tiều tới bây giờ sẽ không có vẻ mặt hoà nhã.

           

St.Luis vốn cũng đã là kiểu tư nhân quý tộc dưới sự lãnh đạo của Tả Vân Tiều, tác phong cùng hướng đi càng ngày càng cao cấp, cả trường học tráng lệ không nói, học sinh vào học cũng đều là gia thế nhất đẳng chính trị gia, thương nhân hai, hay con cháu nhà giàu.

           

Về tư ưu sinh, kỳ thật là truyền thống từ lúc lập trường tới nay thôi.

           

Tả Vân Tiều đối với đứa nhỏ nhà nghèo luôn luôn không có vẻ hoà nhã, hoàn cảnh từ nhỏ xa hoa lộng lẫy làm cho y đối với bần cùng bài xích theo bản năng, cảm thấy sẽ ô nhục

 

thân phận mình.

           

Nếu có thể, y cũng không hy vọng trường học y lãnh đạo có đám học sinh nghèo này.

           

Cho nên ngày đó Hoàng giáo y đến phòng hiệu trưởng cầu y vì hỗ trợ một học sinh sắp chết mà liên lạc Tam ca y, Tả Vân Tiều rõ ràng không muốn giúp.

           

Tả Vân Tiều lúc ấy cũng không biết một quyết định ích kỷ như vậy, tạo thành

 

vận mệnh bi thảm mấy năm sau của y.

           

Sau chuyện này, y chẳng những vứt bỏ cuộc sống hiệu trưởng thoải mái, bị Tam ca tóm tới công ty một người mà coi như ba người để sai việc, ngoài công việc rất nhiều, y còn phải ngoan ngoãn đến bệnh viện Thánh Tâm làm việc từ thiện, ngày trôi qua nước sôi lửa bỏng.

           

Năm đầu tiên, vô luận ai nhìn thấy Tả Vân Tiều cũng đều là một bộ dáng thảm hề hề mười phần bị ngược đãi.

           

Bất quá, Tả Vân Tiều rất rõ ràng Tam ca vì sao mà phạt y, muốn làm y tỉnh lại sau cuộc sống mê muội.

           

Mấy năm trôi qua, Tả Vân Tiều đã thực quen cuộc sống như vậy.

           

Bởi vì bận rộn, y dần dần bỏ

 

sinh hoạt cá nhân ăn chơi đàng điếm, thành một người chăm chỉ 9 giờ đi làm 5 giờ về nhà, khi nhàn hạ còn đến bệnh viện chăm sóc người già, trẻ em, làm thanh niên nhiệt huyết đến khu chăm sóc người thực vật đọc báo cho họ nghe.

           

Tiếp xúc qua nhiều người bất đồng giai tầng như vậy, nghe nói qua đủ loại nhân sinh bách thái, Tả Vân Tiều chậm rãi rõ ràng người không phân nghèo hèn, xem xét giá trị một người, cũng không phải dựa vào tiền tài.

           

Một trái tim thiện lương xinh đẹp, hóa ra là thiên kim vạn kim cũng mua không nổi.

           

Sau bốn năm làm từ thiện ở bệnh viện Thánh Tâm, Tả Vân Tiều hiện tại đã có thể làm phần việc này thuận buồm xuôi gió.

           

Hôm nay, Tả Vân Tiều theo thường lệ đi khu săn sóc người thực vật đọc báo cho một ông lão nghe nói đã nằm ở nơi này tám năm, thực trùng hợp gặp gỡ giáo y nhậm chức hiệu trưởng năm rồi.

           

Trên cơ bản bọn họ không cùng xuất hiện hay gì cả , chỉ là trùng hợp thôi, hai người thế nhưng đụng phải nhau ở cái khu người thực vật luôn khá vắng vẻ này.

           

Nhớ không lầm, tên Hoàng giáo y là Hoàng Hiếu Nhất, Tả Vân Tiều nhớ rõ ngày đầu tiên nhiều năm trước anh đến trường học báo danh, đám người ở văn phòng đã nở nụ cười thật lâu.

           

Bọn họ kỳ thật không phải lần đầu tiên đụng mặt, bất quá bởi vì không quá quen nhau, đối mặt cũng chỉ là gật đầu rồi qua, Tả Vân Tiều có chút buồn bực, nhưng cũng không quá hiếu kỳ đuổi theo hỏi người này sao lại có mặt ở đây.

           

Y luôn thay phiên đọc ba câu chuyện cho những người sống thực vật ở đây, mặc kệ bọn họ có thật sự nghe được hay không.

           

Tả Vân Tiều còn đang ngồi bên giường bệnh đọc báo, Hoàng Hiếu Nhất nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh, một phòng sáu giường, anh cố tình kéo ghế đến ngồi bên cạnh Tả Vân Tiều, sau đó nghe y chậm rãi, vững vàng đọc

 

báo.

           

Ông lão cũng giống như những người sống đời thực vật khác, không có động tĩnh gì, chỉ nhợt nhạt hô hấp.

           

Từ tin thứ hai sang tin thứ ba, Tả Vân Tiều dừng lại uống một ngụm nước, sau đó thuận tiện nhìn Hoàng Hiếu Nhất liếc mắt một cái, lại tiếp tục.

           

"Hôm nay đọc xong rồi, lần sau sẽ đọc cho giường bên cạnh nghe, ông nếu có hứng thú cũng có thể cùng nghe một chút." Tả Vân Tiều xếp tờ báo lại, sau đó nói với lão tiên sinh như vậy. Trước khi đi, y còn không quên kéo chăn lại cho ông.

           

Đứng lên, Tả Vân Tiều xem như hoàn thành

 

công tác, khi đi, Hoàng Hiếu Nhất cũng đi theo.

           

"Tả tiên sinh, anh thật sự là người tốt." Nện bước sau Tả Vân Tiều trên cầu thang, Hoàng Hiếu Nhất không khỏi nói như vậy.

           

Tả Vân Tiều sửng sốt, quay đầu nhìn anh một cái, cước bộ vẫn liên tục .

           

Người này là đầu óc có bệnh sao? Năm đó chuyện Khúc Cảnh, y cũng làm khó dễ anh không ít, kết quả hiện tại lại chạy tới nói y là người tốt?

           

"Tôi thấy anh lâu rồi, ngay từ đầu còn cảm thấy anh nông cạn, cho rằng cậu ấm như anh kéo dài không bao lâu sẽ bỏ cuộc cho coi, thế nhưng anh lại ngoài dự kiến của tôi." Hoàng Hiếu Nhất cười cười, đi theo Tả Vân Tiều, không nhanh cũng không chậm.

           

"Đây là năm thứ tư tôi thấy anh rồi, anh năm sau so với năm trước có tính nhẫn nại hơn, năm sau so với năm trước khiêm tốn hơn, đối với người xa lạ không quen biết, không động đậy thậm chí không thể nói chuyện, không có thù lao gì, anh làm được bốn năm, chuyện này cực không dễ dàng."

           

Tả Vân Tiều lúc này nghe xong ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn anh, vẫn đi theo con đường của mình.

           

Kỳ thật, y đích xác không phải tự nguyện, vừa mới bắt đầu mang theo tâm tình chuộc tội, nhiều ít y cũng có chút bất bình, không cúi mặt, không bỏ được dáng vẻ.

           

Bất quá, qua một năm, y có tính tình đại thiếu gia thế nào cũng bị ma sát đi.

           

Bệnh viện chính là nơi mỗi ngày trình diễn nhân sinh bách thái, chậm rãi, chậm rãi, trong lòng có nghĩ nhiều, cũng đều buông xuống.

           

Gần đi ra ngoài, quẹo một cái, Tả Vân Tiều còn muốn đi khu phỏng bên cạnh.

           

Không biết người này còn muốn đi theo y bao lâu nữa đây.

           

"Mẹ tôi. . . . . . được anh chăm sóc." Đi ra khỏi tòa nhà, Hoàng Hiếu Nhất ngừng lại, lớn tiếng nói phía sau Tả Vân Tiều. "Giường thứ ba ở lầu ba, bà ở đây đã mười năm, mấy năm anh xuất hiện cảm giác khí sắc của bà có vẻ tốt hơn, tôi nghĩ, bà hẳn là thực thích anh, cũng thực thích anh mỗi lần cẩn thận chuẩn bị đọc truyện cho bà nghe."

           

Tả Vân Tiều dừng bước, sau đó quay đầu lại nhìn chằm chằm Hoàng Hiếu Nhất.

           

Giường thứ ba lầu ba, y có ấn tượng.

           

Đó là bà lão mỗi lần nhìn đều cảm thấy được khuôn mặt hiền lành, phảng phất đang ngủ, bất cứ lúc nào cũng có thể mở mắt ra.

           

"Cám ơn anh." Hoàng Hiếu Nhất thấy y không còn không thèm nhìn mình nữa, trong lòng cảm thấy thật vui vẻ, híp mắt cười với y, sau đó chân thành nói câu mấy năm qua vẫn luôn muốn nói.

           

"Không cần khách khí." Tả Vân Tiều cũng cười, nói những lời này, trong lòng y không hề là tâm tình chuộc tội năm đó, mà là thực kiên định, có thể phát ra từ nội tâm tự tin nhận một câu cảm ơn như vậy.

           

Hoàng Hiếu Nhất nhẹ nhàng cúi người trước mặt y, bốn mươi lăm độ.

           

Tả Vân Tiều lại sửng sốt một chút, dạy dỗ tốt đẹp làm cho y cũng lập tức đáp lễ, sau đó mới rời đi, tiếp tục đi về phía khu phỏng.

           

Lúc sau, hai người thường xuyên chạm mặt ở khu săn sóc người thực vật, tần suất so với mấy năm trước còn nhiều hơn mấy lần.

           

Hoàng Hiếu Nhất luôn nhiệt tình chạy tới bắt chuyện Tả Vân Tiều, đông lạp tây xả nói vu vơ, Tả Vân Tiều khó hiểu, nhưng lại không phản cảm, vì thế mặc anh theo.

           

Sau này không biết là tà môn gì, Tả Vân Tiều chỉ cần ra khỏi cửa, mặc kệ đi đâu, cũng sẽ đụng phải Hoàng Hiếu Nhất.

           

Nào có chuyện trùng hợp như vậy?

           

Tả Vân Tiều nhìn chằm chằm Hoàng Hiếu Nhất đang ăn cùng, trong lòng cực kỳ buồn bực.

           

"Làm sao vậy? Mau ăn a, mì của tiệm này ăn ngon nhất, phải thừa lúc còn nóng ăn mới được." Hoàng Hiếu Nhất chú ý y.

           

Tả Vân Tiều cúi đầu ăn mấy miếng, dùng chiếc đũa chọt chọt bát mì, lại bắt đầu đi vào cõi thần tiên.

           

Y từ khi nào quen với anh như vậy? Hai người còn cùng nhau đi ăn mì?

           

"Không hợp khẩu vị của anh sao?" Hoàng Hiếu Nhất buông chiếc đũa, nhìn thấy bát mì thịt quay trước mặt Tả Vân Tiều cơ hồ còn đầy, bản thân thì ăn không nổi nữa rồi.

           

"Không, không phải, ăn ngon lắm." Tả Vân Tiều hoàn hồn, nghe vậy vội cúi đầu ăn mấy miếng.

           

"Ai, thật sự ăn không vô cũng đừng ăn, đều tại tôi, cũng chưa hỏi anh ăn tối chưa đã kéo anh đến đây rồi, anh ở công ty chắc là đã ăn cơm rồi nhỉ? Thật có lỗi, lần tới còn như vậy anh cứ việc nói thẳng, đừng ngại." Hoàng Hiếu Nhất đưa khăn giấy cho Tả Vân Tiều, sau đó lại rút một tờ, thực tự nhiên giúp Tả Vân Tiều lau tay áo dính chút nước mì.

           

"Không thể nào, bữa tối tôi còn chưa ăn, chẳng qua động tác ăn mì rất chậm thôi." Tả Vân Tiều không hiểu lắm, nhưng không thể nói chính mình đang miên man suy nghĩ, vội tìm cái cớ qua loa.

           

"Vậy là tốt rồi." Hoàng Hiếu Nhất có vẻ yên tâm, giải quyết

 

một chén của mình xong liền chống cằm, nhìn chằm chằm Tả Vân Tiều không thôi.

           

Tả gia đều dễ nhìn, đó là di truyền rồi.

           

Nhưng bị người khác nhìn chằm chằm không thôi như vậy, Tả Vân Tiều da mặt có dày thì cũng sẽ thấy xấu hổ, huống chi, Tả Vân Tiều vốn không phải người mặt dày.

           

Hai má y lập tức đỏ nóng lên.

           

"Cậu. . . . . . cậu đừng nhìn tôi như vậy." Tả Vân Tiều thực không biết, không hiểu mì ở cái tiệm đầy khách như nêm cối này ăn ngon ở chỗ nào.

           

"Ân, được." Hoàng Hiếu Nhất trả lời, mỉm cười bỏ tay xuống, không chống cằm, ánh mắt vẫn theo dõi y.

           

"Tôi. . . . . . Ăn không vô." Tả Vân Tiều quay đầu qua một bên, sau đó cúi đầu, trong lòng cảm thấy người này có điểm đáng ghét, rõ ràng tuổi còn nhỏ hơn y, thế nhưng việc làm, lời nói đều như lớn hơn y mấy tuổi.

           

"Được rồi, chúng ta tản bộ ở phụ cận đi, đi một chút cho tiêu đồ ăn, sau đó tôi lái xe chở anh về." Hoàng Hiếu Nhất đi tính tiền, tính xong còn giúp Tả Vân Tiều khoác áo vest vào rồi mới cùng nhau đi ra ngoài, cực kỳ săn sóc.

           

Phụ cận có công viên, bọn họ đi qua đi lại một hồi, sau đó Tả Vân Tiều nói mệt mỏi, Hoàng Hiếu Nhất liền lái xe chở y về.

           

Trước khi xuống xe, Hoàng Hiếu Nhất gọi y lại, sau đó nhét vào tay y một gói bánh mì.

           

"Bữa tối bát mì kia anh cũng chưa ăn gì, bánh mì này anh cầm đi, buổi tối đừng để bị đói." Hoàng Hiếu Nhất cười ôn nhu, kéo tay Tả Vân Tiều không buông. "Ngày mai, ngày mai tan tầm chúng ta đi ăn cái khác."

           

Tả Vân Tiều nhìn Hoàng Hiếu Nhất, một chút cũng nói không ra lời.

           

Lúc nãy, Hoàng Hiếu Nhất để Tả Vân Tiều ở bên đường chờ anh, túi này chính là lúc anh quay về mang theo.

           

Hóa ra. . . . . . Khi đó là đi mua bánh mì cho y. . . . . .

           

"Tôi. . . . . . Tối mai tôi còn muốn đến bệnh viện." Bởi vì có chút cảm động, Tả Vân Tiều vốn nghĩ muốn cự tuyệt cuộc hẹn tối mai, nói tới miệng lại thế nào cũng không ra lời.

           

"Người là thiết, cơm là dao, luôn phải ăn cơm đó." Hoàng Hiếu Nhất còn cầm tay Tả Vân Tiều vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve hai tay hơi lạnh của y. "Chờ cơm nước xong tôi đi đến bệnh viện với anh."

           

"Tôi, tôi đi đây." Tả Vân Tiều mở cửa xe, cơ hồ là chạy trối chết.

           

Bàn tay bị giữ chặt vừa nóng lại ngứa, hại y không biết thế nào mà tim lại đập thật nhanh.

           

"Áo khoác, áo khoác anh quên cầm này." Hoàng Hiếu Nhất gọi y, sau đó xuống xe, mang theo áo khoác đuổi theo đặt trên tay Tả Vân Tiều.

           

"Cám ơn." Tả Vân Tiều mặt lại đỏ, cũng may là buổi tối, bóng đêm rất sâu, hẳn là nhìn đoán không ra đi.

           

"Vân Tiều, tôi thích em." Hoàng Hiếu Nhất từ sau lưng kéo Tả Vân Tiều vào trong lòng, sau đó chôn mặt trên vai y, ôm có chút chặt.

           

Tả Vân Tiều toàn thân cứng ngắc, mặc anh ôm.

           

"Cho tôi một chút cơ hội đi, được không?" Tiếng nói của Hoàng Hiếu Nhất từ đầu vai rơi vào tai Tả Vân Tiều, gợi cảm mang theo một chút yếu ớt.

           

Nghe thấy tiếng tim đập như nổ bom của mình, cảm giác

 

sau lưng truyền đến nhiệt độ cơ thể ấm áp, Tả Vân Tiều phát hiện chính mình thế nhưng thật không muốn cự tuyệt.

           

Tính ra, y cũng qua bốn năm làm hòa thượng thanh tâm quả dục, tâm trong sáng rồi.

           

Nhìn thấy người thân bắt đầu từng đôi ân ái mỹ mãn. . . . . . Có lẽ. . . . . . y cũng nên nghiêm túc nói tới chuyện tình yêu thôi. . . . . .

           

Chậm chạp không đợi được hồi âm, Hoàng Hiếu Nhất có chút thất vọng.

           

Anh buông ôm ấp trước ngực ra, sau đó nhẹ nhàng thở dài

 

một chút.

           

"Ngủ ngon, đi ngủ sớm một chút." Sờ sờ đầu Tả Vân Tiều, Hoàng Hiếu Nhất chuẩn bị rời đi.

           

"Cậu. . . . . . muốn vào uống tách cà phê không?" Tả Vân Tiều quay đầu lại, người kia đã sắp lái xe rời đi, y vội gọi anh.

           

"Được." Đóng lại cánh cửa xe vừa mở ra, Hoàng Hiếu Nhất vẻ mặt đều là nét tươi cười.

           


Phiên ngoại bốn: Diễm dương thiên

[Diễm dương: cảnh sắc tươi đẹp]

           

Đỉnh đầu là đại thái dương, những tòa nhà văn phòng mọc san sát như cây rừng, không có ve kêu, chỉ có một chiếc ô tô rầm rầm gào thét chạy qua, ồn ào, hơn nữa không khí cũng không tốt.

           

Giữa trưa, Tả Vân Tường cùng Khúc Cảnh ngồi ở quảng trường giữa các tòa nhà, tìm một bóng râm không bị mặt trời chiếu tới trong

 

hoa viên ngồi xuống, hai người vùi đầu ăn cơm hộp vừa mới mua từ cửa hàng ra.

           

"Ăn thêm chút đi, cậu này mà là ăn cơm hộp sao? Lần sau mua hai hạt gạo cho cậu ăn là được rồi." Nhìn thấy hộp cơm của Khúc Cảnh cơ hồ cũng chưa ăn được phân nửa, Tả Vân Tường liền hung hăng dùng chiếc đũa chỉ vào cậu.

           

"Nhưng mà tớ ăn không vô." Khúc Cảnh nhăn

 

mặt, thời tiết quá nóng, cậu thật sự cái gì cũng ăn không vô, chỉ có thể uống nước cầm hơi.

           

"Ăn thêm mấy miếng đi, bằng không cậu lãng phí đồ ăn như vậy Thiên Lôi sẽ đánh cậu." Tả Vân Tường uy hiếp cậu.

           

Đùa cái gì chứ hả, hai tháng này Khúc Cảnh rớt hai kg, vạn nhất để Tam ca biết còn không bóp chết y sao! !

           

"Tớ mang về ăn, sẽ không lãng phí đâu." Khúc Cảnh bĩu môi, lại ngoan ngoãn múc mấy muỗng cơm, sau đó cảm thấy đầy mỡ muốn ói ra.

           

"Tớ nói cậu a, không biết bị bệnh gì nữa, bày đặt Tả Tam Thiếu nãi nãi ngon lành không làm, lại muốn đi chịu khổ với tớ, Khúc Cảnh, cậu rốt cuộc suy nghĩ cái gì?" Tả Vân Tường dùng khuỷu tay đụng đụng đầu Khúc Cảnh, sau đó mắt trợn trắng tiếp tục ăn cơm hộp.

           

"Cái gì Thiếu nãi nãi, cậu đừng nói lung tung." Khúc Cảnh đậy nắp hộp cơm lại, đối với này từ cậu nghe thế nào cũng không quen. "Hơn nữa, cậu muốn hỏi suy nghĩ cái gì sao, tớ chỉ là muốn giúp cậu thôi a."

           

"Sách, cũng không biết cậu làm sao mà thuyết phục Tam ca nữa, đến bây giờ tớ cũng không rõ sao anh ấy đồng ý cho cậu đến giúp tớ." Tả Vân Tường rất nhanh giải quyết hộp cơm lớn trong tay, sau đó dùng chiếc đũa chỉa chỉa cái hộp cơm Khúc Cảnh đã đậy lại, tiếp nhận xong bắt đầu nhai tiếp.

           

Tốt nghiệp xong, Tả Vân Tường liền quyết định dựa vào thực lực cùng sở trường của mình mở ra một công ty chuyên môn thiết kế chế tạo đồ chơi, mà điểm quan trọng là rất nhanh có Khúc Cảnh ủng hộ.

           

Hiện tại, bọn họ chỉ là công ty nhỏ vừa thành lập, toàn bộ nhân viên tính ra chỉ có ba người, bất quá Tả Vân Tường rất có niềm tin có thể không dựa vào Tả gia, chỉ dựa vào sức lực của mình mà làm ra chuyện.

           

"Công ty đồ chơi tốt lắm a, Hi sẽ không phản đối, tớ làm cái gì anh ấy cũng vui hết." Khúc Cảnh nhớ tới Tả Vân Hi trên mặt cười như nở đóa hoa vậy, thật sự hạnh phúc. "Bất quá Vân Tường, có thể gắn một cái máy lạnh ở văn phòng không? Thật sự nóng quá mà."

           

"Gắn máy lạnh gì chứ! Tớ đã nói chỉ dựa vào chính mình, không thể lấy tiền trong nhà, hiện tại một đồng tiền cũng thực trân quý, chờ có lời rồi tính tiếp." Tả Vân Tường lập tức bác bỏ đề nghị này, thế nhưng bởi vì văn phòng nóng như cái lò nướng, hai người mới chạy ra quảng trường ăn cơm hộp, bất quá cũng không thể bởi vì hoàn cảnh này đả bại được!

           

"Tự mình ra tiền cũng không được sao?" Khúc Cảnh lại chu miệng, văn phòng mỗi khi giữa trưa lại nóng đến có thể hấp bánh bao, mỗi ngày như vậy, ngay cả Khúc Cảnh luôn luôn tiết kiệm cũng muốn tự mình ra tiền lắp máy lạnh.

           

"Ngốc! Lắp máy lạnh, không cần trả tiền điện sao? Bác bỏ! Về sau nói sau." Tả Vân Tường dọn rác, tu một hơi nước khoáng, sau đó đột nhiên quay đầu nghiêm trang nhìn Khúc Cảnh. "Khúc Cảnh, tớ đã nói rồi, tớ muốn dựa vào chính mình, cho nên không cần ở nhà hỗ trợ, như vậy tớ mới có cơ hội làm cho người tớ thích nghiêm túc liếc nhìn tớ một cái, con đường này không dễ đi, hơn nữa thực vất vả, cậu không phải tớ, cậu có thể không chịu khổ thế này, nếu cậu chịu không nổi, nói với tớ một tiếng là được, chúng ta vẫn là bạn tốt, hơn nữa, cậu lại là Tam tẩu của tớ, giữa chúng ta sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà có gì thay đổi."

           

"Vân Tường, cậu đừng nghĩ lung tung, tớ hiểu cậu mà. Hơn nữa tớ cũng không có gì muốn làm, tớ trước kia cứ như vậy, chỉ biết học, hiện tại tốt nghiệp rồi, hoàn thành

 

kỳ vọng của bà ngoại đối với tớ, tớ cũng thực hoang mang, là lý tưởng của cậu làm tớ cảm động, cho nên tớ không biết vất vả, ngược lại còn rất thích." Khúc Cảnh vội kéo Tả Vân Tường. "Nói gắn máy lạnh chỉ là thuận miệng nói thôi, cậu đừng để tâm, tớ từ nhỏ đã có thể chịu khổ rồi, chút nóng ấy tính là gì chứ.”

           

Tả Vân Tường cười cười, Khúc Cảnh thở ra, sau lại không bao giờ nói tới chuyện này nữa.

           

... Lướt qua nhân tố thời tiết, công việc của bọn họ thật thú vị. Khúc Cảnh rất nhanh sắp xếp xong hệ thống máy tính của công ty, cũng thiết lập trang web tiêu thụ, Tả Vân Tường sớm có rất nhiều bản thảo thiết kế, mặt khác còn có Vương Tiểu Đa phụ trách phần tiêu thụ.

           

Một đám ba người cùng nhau bàn bạc, cuối cùng rút ra mấy thứ giao cho nhà xưởng, vì chất lượng và độ chi tiết, Tả Vân Tường suốt ngày ra nhà xưởng trông coi, Vương Tiểu Đa lấy được hàng mẫu bổ đi tìm

 

một đống nhà máy hiệu buôn quảng cáo sản phẩm ba hoa chích choè, cả ngày thường xuyên để mình Khúc Cảnh giữ công ty, làm cố vấn sản phẩm, nhân viên điện thoại, không có việc gì liền bảo trì hệ thống, đổi mới giao diện website.

           

Như vậy làm

 

một trận, ba người cũng coi như hợp tác chặt chẽ, Diệp Lam hôm nay đến thăm hỏi, bất quá bởi vì văn phòng của bọn họ không có máy lạnh, nóng quá y ngồi không nổi.

           

"Diệp Lam cậu tới rồi! Tùy tiện ngồi đi, tớ phải đi ra ngoài một chút, Khúc Cảnh sẽ chiêu đãi cậu." Tả Vân Tường từ bên ngoài tiến vào, cầm mấy thứ đồ sau đó lại vội vàng đi ra ngoài.

           

Diệp Lam nhìn y gật gật đầu, xem như chào hỏi.

           

"Chỉ có nước thôi." Khúc Cảnh cười, đưa nước cho Diệp Lam.

           

"Mới mấy tháng cậu lại gầy, Tả Vân Tường ngược đãi cậu à?" Diệp Lam bĩu môi, cởi áo vest đặt một bên, kéo lỏng cravat, nút áo cũng mở mấy cái.

           

"Không có, chỉ là gần đây nhận được hợp đồng, cho nên có hơi bận." Nói đến đây, Khúc Cảnh liền cười meo meo.

           

Tuy rằng chỉ là đơn đặt hàng số lượng năm nghìn cái thôi, nhưng

 

đối với công ty nhỏ như bọn họ lần đầu xuất hàng, làm tốt sẽ được ủng hộ rất lớn.

           

"Người kia nhà cậu không nói gì sao?" Diệp Lam hiện tại làm cho Tả thị, Tả Vân Hi như thế nào y biết rồi, cho nên đối với bộ dáng này của Khúc Cảnh hắn còn nhẫn không can thiệp, không khỏi cảm thấy được có chút không ngờ.

           

Người này gầy, Tả Vân Hi đúng thật luôn âm trầm.

           

Y nghe nói gần đây tầng 18 của công ty mỗi ngày đều nổi bão mà, cũng may ngành y làm chỉ ở tầng 5.

           

"Là sao?" Khúc Cảnh khó hiểu.

           

"Ai, coi như tớ chưa nói." Diệp Lam cười khổ, lại nói tiếp, trên đời này nếu còn có người không hiểu được cái sự khủng bố, phúc hắc, tâm tình bất định của Tả Đại lão bản, thật ngoài Khúc Cảnh ra thì chẳng còn ai.

           

Buổi tối tan tầm, Khúc Cảnh nằm trên sô pha ở biệt thự, động cũng không muốn động.

           

"Lại đây." Tả Vân Hi vẫy Khúc Cảnh, mấy tháng nay Khúc Cảnh mỗi ngày về nhà đều là dáng vẻ mệt muốn chết, quả thực làm hắn đau lòng.

           

Khúc Cảnh miễn cưỡng di động ngồi lên đùi Tả Vân Hi, ôm lấy cổ hắn, nằm úp sấp, híp mắt, bộ dáng thực thoải mái.

           

Trong nhà có máy lạnh, thật là tốt.

           

Mát quá. . . . . . Máy lạnh. . . . . . Thật sự là phát minh vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại a. . . . . .

           

Tả Vân Hi đau lòng muốn chết.

           

Thế nhưng hắn chính là rất thương cậu nên mới có thể băn khoăn nhiều như vậy, mới có thể ngay cả một câu nói nặng cũng không dám nói, mới có thể để cậu đi làm chuyện cậu muốn.

           

Tả Vân Hi cảm thấy được chính mình đã sắp đến cực hạn, làm cái gì cũng không thể.

           

Nói sau, nhóc kia mệt như vậy, bọn họ sắp ba tháng không có làm “chuyện kia” đàng hoàng.

           

Nghĩ vậy, Tả Vân Hi muốn túm Tả Vân Tường đến đập một trận cho hết giận.

           

"Nghe Diệp Lam nói công ty bọn em nhận được đơn đặt hàng thứ nhất?" Tả Vân Hi ôm nhóc con của hắn, nhịn không được hôn hết cái này đến cái khác trên mặt cậu.

           

"Ân, rất không tồi đi." Nói đến này, Khúc Cảnh cả khuôn mặt đều nổi lên tươi cười, thoạt nhìn cực kỳ ngon miệng.

           

"Đúng là không tồi." Vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn kia, Tả Vân Hi khẩu thị tâm phi.

           

Hắn rõ ràng rất mất hứng.

           

Vốn muốn để tiểu tử Vân Tường kia bên ngoài chịu chút khổ sẽ biết lợi hại thế nào, nhưng thật ra không nghĩ tới y còn nghiêm túc kiên trì như vậy.

           

Tả Vân Hi cũng thật sự không nhúng tay, công ty đồ chơi từ lúc thành lập đến lúc nhận đơn đặt hàng đầu tiên, Tả gia một chút cũng không can thiệp.

           

Bất quá rất nhanh Tả Vân Hi liền phát hiện hắn hối hận, bởi vì chịu khổ không chỉ là thằng Tám không biết trời cao đất rộng nhà hắn, mà còn có vợ yêu của hắn nữa.

           

Gần đây khi ôm Khúc Cảnh, Tả Vân Hi phát hiện cậu gầy, công ty đồ chơi kia thành lập

 

ba tháng, thể trọng bảo bối của hắn ít nhất cũng rớt 3 kg, sao cứ tiếp tục như vậy được!

           

Hôm nay còn nghe được Diệp Lam nói văn phòng kia trong mùa hè nóng bức này mà cái máy lạnh còn không có!

           

Có thể nhẫn thì nhẫn, không thể nhẫn thì khỏi nhẫn.

           

Ngày hôm sau, Tả Vân Hi đi thăm một người.

           

Ngày đó buổi chiều, ông chủ công ty đồ chơi Tả Vân Tường ngoài ý muốn không đi ra ngoài, ngược lại đi tới đi lui trong văn phòng, luôn giơ đồng hồ xem không ngừng.

           

Khúc Cảnh hỏi Vương Tiểu Đa là làm sao, Vương Tiểu Đa lắc đầu xua tay, hắn cũng không biết.

           

Hơn ba giờ, cửa mở, Tả Vân Tường chỉ thiếu điều quỳ xuống nghênh đón người kia.

           

Khúc Cảnh cảm thấy kỳ quái, nhìn cái người nhã nhặn kia vài lần, bất quá, ánh mắt cậu rất nhanh bị nhân viên giao hàng phía sau hấp dẫn.

           

Đó là. . . . . . một cái máy lạnh!

           

Còn tự điều chỉnh nhiệt độ nữa!

           

Khúc Cảnh chưa từng nhìn thấy thứ như vậy hai mắt sáng lên.

           

Vương Tiểu Đa cũng thế, miệng mở thật to, nước miếng sắp chảy ra .

           

"Đây là lễ vật." Người nhã nhặn chỉ vào cái máy lạnh kia cười cười, sau đó phất tay để công nhân đi vào gắn. "Mở công ty cũng không nói cho tôi biết, buổi sáng nay nghe Tam ca em nói mới biết mà, đã lâu không gặp, Tiểu Tường không phải coi thầy như người ngoài đi?"

           

"Mục Nguyệt. . . . . ." Đối mặt Tần Mục Nguyệt, Tả Vân Tường đột nhiên giống như thay đổi thành người khác vậy, lập tức ngây ngô cười không ngừng, lập tức lại giống học sinh tiểu học nghe dạy dỗ. "Không phải, thầy đừng hiểu lầm, em chỉ là . . . . . chỉ là chưa làm được gì, ngại nói với thầy mà thôi. . . . . ."

           

"Vậy là tốt rồi." Tần Mục Nguyệt quay đầu nhìn bốn phía, cũng nhìn nhìn hai người khác trong văn phòng. "Không giới thiệu cho tôi một chút sao?"

           

Anh thường xuyên mấy tháng chỉ xuống núi một lần, lần này xuống núi trừ bỏ đến tặng máy lạnh, đến thăm Tả Vân Tường, mục đích kỳ thật cũng là đến xem Khúc Cảnh.

           

Làm bạn Tả Vân Hi mười mấy năm, hắn có một nửa mà anh lại một lần cũng chưa thấy qua.

           

"A, ân, đây là Vương Tiểu Đa, phụ trách tiêu thụ, đây là Khúc Cảnh, phụ trách hệ thống máy tính, website." Tả Vân Tường vội vàng giới thiệu.

           

"Chào các cậu, tôi là Tần Mục Nguyệt, Tiểu Tường trước kia là học trò của tôi, cậu ta có điều hay xúc động một chút, về sau còn nhờ các cậu chiếu cố nhiều." Xuân Mục Nguyệt cười cười, gật gật đầu với hai người, ánh mắt nhìn đến Khúc Cảnh, anh còn cố ý dừng lại

 

trong chốc lát.

           

Hàn huyên vài câu, Tả Vân Tường cùng Tần Mục Nguyệt đi ra ngoài, Vương Tiểu Đa xem hôm nay thật sự cũng không có việc gì làm, sớm dọn đồ tan tầm, Khúc Cảnh cười cười, cũng gọi điện thoại cho Tả Vân Hi, nói hôm nay kết thúc công việc trước thời gian, để hắn lái xe tới đón.

           

"Hi, anh quen Tần Mục Nguyệt??" Vừa lên xe, Khúc Cảnh liền giống như cục cưng tò mò.

           

"Ân, cậu ta là hoạ sĩ, ở không xa nhà chúng ta." Tả Vân Hi thật vui vẻ hôm nay nhóc con của hắn thoạt nhìn có sức sống hơn. "Anh còn là ông chủ của cậu ta, tài trợ cậu ta, cũng giúp cậu ta tiêu thụ tác phẩm."

           

Tần Mục Nguyệt có thể nói là bằng hữu duy nhất của Tả Vân Hi, hai người nhận thức mười mấy năm, bất quá có khi lâu cũng không gặp.

           

"Kia. . . . . . Anh ta không phải chính là người Vân Tường thích sao?" Khúc Cảnh cảm thấy được Tả Vân Tường nhìn thấy Tần Mục Nguyệt rồi cả người không ổn lắm, loại ánh mắt đó, thật giống như đang nhìn tình nhân.

           

"Em biết?" Tả Vân Hi cười cười. Thật ra có điểm ngoài ý muốn Khúc Cảnh lại biết loại chuyện này.

           

"Bởi vì Vân Tường chính là vì người này nên mới muốn dựa vào thực lực của chính mình mở công ty a." Khúc Cảnh phát hiện cậu đoán đúng rồi, không khỏi có chút đắc ý.

           

"Nga? Vì Tần Mục Nguyệt mở công ty?" Tả Vân Hi thật không nghĩ tới công ty đồ chơi này có can hệ đến Tần Mục Nguyệt.

           

Hóa ra là như vậy. . . . . .

           

Tả Vân Tường tiểu quỷ này. . . . . . cái gì chứ. . . . . . Vì Tần Mục Nguyệt, làm tụt

 

thể trọng của Khúc Cảnh . . . . . .

           

Coi hắn sau này không đòi lại gấp bội không được mà. . . . . .

           

Chẳng qua chỉ là một Tần Mục Nguyệt, có cái gì khó?

           

Cởi sạch đóng gói quăng lên giường Tả Vân Tường là được rồi a. . . . . .

[Gin: ách, vì sắc bán bạn =3=]

           

"Ân, Vân Tường nói muốn chứng minh thực lực của mình, làm cho người kia nhìn cậu ấy." Khúc Cảnh cảm thấy được chí hướng của Tả Vân Tường thật vĩ đại.

           

"Phải không?" Xuyên thấu kính mắt không gọng, ánh mắt Tả Vân Hi nhìn phía trước đột nhiên lóe lên vài cái.

           

Công ty đồ chơi Tả Vân Tường hoạt động đến tháng thứ năm, Khúc Cảnh cùng Vương Tiểu Đa đều thất nghiệp .

           

Nguyên nhân là bởi vì ông chủ chạy đi lấy chồng rồi.

**********

Ò

  

Toàn văn hoàn

  

Ï

**********

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#damei