Chương 102 -> 105

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 102

"Biết đây là dùng để đánh chỗ nào sao?" Vưa nói, tay của Hàn Lượng cũng không nhàn rỗi, hung hăng nhéo đầu vú xinh đẹp của Lục Đỉnh Nguyên một phen, hơn nữa còn là bên đeo nhũ hoàn kia.

Lục Đỉnh Nguyên hít sâu một hơi, thiếu chút nữa hừ ra, lại vẫn ngoan ngoãn trả lời vấn đề của Hàn Lượng: "...Không biết..." Hơi thở dần dần ồ ồ, hạ thân cũng đã có xú hướng ngẩng đầu.

Hàn Lượng, luôn rất dễ dàng có thể làm cho y tìm được cảm giác.

"Ha ha..." Hàn Lượng cười, "Ngươi lập tức liền biết." Buông Lục Đỉnh Nguyên ra, Hàn Lượng đứng thẳng dậy, đi đến bên chân của y, nâng lên đoạn thịt xụi lơ của Lục Đỉnh Nguyên, roi nhẹ nhàng lướt qua giữ hai viêc châu của y, một lằn đỏ lập tức sưng lên.

"Ha..." Lục Đỉnh Nguyên ăn đau, không khỏi kêu ra tiếng, phân thân lập tức đứng nghiêm. Quả thực giống như binh lính nghe lệnh, Hàn Lượng một động tác một chỉ lệnh, lập tức tinh thần chấn hưng hưởng ứng.

Lục Đỉnh Nguyên đối với thân thể của mình rất bất đắc dĩ, mà Hàn Lượng lúc này càng thêm bất đắc dĩ, hắn là muốn cho Nai Con chịu chút đau để hưng phấn, nhưng không nghĩ tới, cánh tay vẫn không đắn đo tốt nặng nhẹ, chỉ hơi dùng lực một chút liền khiến cho da sưng lên.

A, xem ra còn phải luyện tập nhiều hơn a! Hàn Lượng than thở trong lòng, xuống tay càng thêm cẩn thận.

Lục Đỉnh Nguyên cũng là có chút rõ ràng, thứ kia, không phải là dùng để quất nơi đó của y đi?

"Lượng...cái kia..." Lục Đỉnh Nguyên ngẩng đầu, nói còn chưa nói xong, liền mở to mắt, nhìn chiếc roi thật nhỏ trong tay quất lên phân thân của mình.

"Ngoan...tận tình hưởng thụ đi! Ta sẽ không làm ngươi bị thương." Hàn Lượng cười đến mắt đều híp lại.

Roi thật nhỏ ở trong ngón tay của Hàn Lượng tung bay, nháy mắt liền đánh Lục Đỉnh Nguyên mấy chục roi.

"A...ha..." Trong mắt Lục Đỉnh Nguyên chậm rãi tụ tập hơi nước.

Kỳ thật lúc vừa bắt đầu cũng không cảm thấy có gì mãnh liệt, thân roi mềm mại đánh lên phân thân như gãi ngứa, mỗi lần câu đến khiến y thầm nghĩ hô lớn "dùng sức chút", hoặc hung hăng gãi một trận. Nhưng Hàn Lượng nắm giữ vị trí vô cùng tinh chuẩn, mỗi một roi đều đánh vào nơi huyết mạch sôi trào của y, lại quất quá nhanh, không bao lâu Lục Đỉnh Nguyên liền nhìn ra lợi hại. Theo phân thân càng ngày càng cứng rắn, roi kia quất ở nơi huyết mạch, mỗi một lần đều giống như nổi trống, chấn đến thân thể y đều run lên theo, máu trong ngực cũng ồ ồ sôi trào, trước mắt một mảnh trắng toát, theo mỗi lần Hàn Lượng vung roi, đều giống như có thể nghe được tiếng roi "ba ba". Nhưng kỳ thật, căn roi thật nhỏ kia căn bản không quất ra động tĩnh gì.

"Ha...a..." Còn tiếp tục như vậy, chống đỡ không đến nhất thởi nửa khắc y sẽ bị đánh tơi bời mà nhất tiết ngàn dặm.

Hàn Lượng lại vào lúc này dừng lại, cúi người xem Lục Đỉnh Nguyên. "Thế nào? Còn chướng mắt thứ đồ nhỏ bé này sao?"

"Chủ nhân..." Lục Đỉnh Nguyên mở to một đôi mắt ướt át đẫm lệ đầy sương mù, bĩu môi đầy ủy khuất. Hàn Lượng lập tức cảm thấy kích thích nơi tuyến tiền liệt phân bố quá nhiều, một cỗ sóng nhiệt dũng mãnh lao tới hạ thân của hắn.

"Tốt lắm, vật nhỏ, ngươi thực biết cách làm thế nào để lấy lòng ta!" Hàn Lượng nhéo nhéo khuôn mặt của Lục Đỉnh Nguyên, lại không dễ dàng buông tha y như vậy. "Chúng ta nhìn xem ai có thể kiên trì đến cuối cùng đi!" Thật vất vả tạo ra đồ tốt, sao có thể chưa ra trận đã bị dẹp vào?

Hàn Lượng lấy ra căn ngọc bổng đã đặt ở bên cạnh thật lâu, trước dùng nội lực đun lên ấm áp, lại dùng liệt rượu tiêu độc bên ngoài, mới đem lại cho Lục Đỉnh Nguyên sử dụng.

Lục Đỉnh Nguyên đã sớm chờ không kiên nhẫn, không biết Hàn Lượng đưa lưng về phía mình đang làm cái gì, dục hỏa đầy người không chỗ phát tiết, chỉ có thể ở trên giường cọ xát, lại bị trói rắn chắc, phạm vi hoạt động hữu hạn, chỉ có thể không ngừng rên rỉ. :Ha...chủ nhân...ân...Lượng..."

Hàn Lượng lại đây, đối diện với bộ dáng động tình kia của Lục Đỉnh Nguyên, nơi linh khẩu cũng lăn lộn giọt giọt lệ, muốn rơi không rơi, một bộ vô cùng ủy khuất. Hàn Lượng thở sâu, ổn định dục vọng của mình, sau đó hai ngón tay cầm gốc nóng rực của Lục Đỉnh Nguyên, ba ngón tay kia đem người đã muốn không thể động đậy áp chế đến càng chặt chẽ, "Nhịn một chút" cùng lúc nhẹ giọng trấn an, tay còn lại cũng đưa vật trong tây nhắm ngay niệu đạo của Lục Đỉnh Nguyên, cẩn thận đẩy vào.

Ngay lúc Hàn Lường nói "nhịn một chút", Lục Đỉnh Nguyên liền biết nguy rồi, mỗi khi Hàn Lượng nói như vậy, kết cục của y đều thực thảm. Mà lần này cũng không ngoại lệ, tuy rằng hơn phân nửa thân thể Hàn Lượng ngăn chặn tầm mắt của y, nhưng Lục Đỉnh Nguyên vẫn có chút thấy được Hàn Lượng đang làm gì.

Thứ kia cư nhiên là để ở nơi đó! Đây là việc mà Lục Đỉnh Nguyên thế nào cũng không nghĩ ra được.

Khi y có nhận tri này, y rất muốn thét chói tai! Mà y quả thật làm như vậy, khi thứ kia thật sự đẩy mạnh vào.

Chương 103

Vốn dục vọng đã trướng đầy không chỗ phát tiết, lần này chẳng những lối ra bị ngăn chặn, mà nơi cho tới bây giờ không hề có vật gì tiến vào đột nhiên bị đẩy mạnh này nọ, cho dù xem ra thật nhỏ, cảm giác mang đến cũng giống như cả người đều sắp bị chen đến muốn nổ tung.

"Không...không..." Lục Đỉnh Nguyên thét chói tai, điên cuồng lắc đầu, cực lực vặn vẹo thân thể.

Cũng may Hàn Lượng có dự kiến trước mà đè y lại, nếu không nhất định sẽ bị thương. May là với công lực hiện tại của Hàn Lượng có thể dễ dàng ngăn chặn Lục Đỉnh Nguyên, bằng không nếu vẫn là lúc trước, Lục Đỉnh Nguyên toàn lực vùng vậy, chỉ sợ thứ kia rất có thể gãy nằm lại trong cơ thể y.

"Lượng...buông ra...buông tha ta...không cần..." Lục Đỉnh Nguyên giống như điên rồi mà kêu lên, nước mắt vỡ vụn theo đầu lắc lư, vẩy ra bốn phía.

"Ngoan...Nai con ngoan...Nhịn một chút...không đau..."Hàn Lượng dừng lại động tác trong tay, hôn môi Lục Đỉnh Nguyên.

Không phải là vấn đề đau hay không, là muốn nổ chết, huyết mạch toàn thân giống như đều phải nổ tung, giống như toàn thân y nháy mắt biến thành một vật căng phồng, hoặc là nói, y trở nên chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại của nơi đó.

Cảm giác kia quá mức mãnh liệt, trướng đầy, trướng đầy thêm, nghĩ đến chính mình sẽ nổ chết, rốt cục không thể thừa nhận thêm nhiều hơn nữa, nhưng theo thứ kia đẩy mạnh từng tấc, cư nhiên có thể thừa nhận càng nhiều. Lục Đỉnh Nguyên đã không biết tích tụ trong cơ thể là khoái cảm hay sợ hãi, y chỉ là run rẩy, không ngừng run rẩy. Toàn thân không tự chủ được mà co rút, trừ bỏ khóc, trừ bỏ giãy dụa, y có thể nhớ tới, chỉ có Hàn Lượng.

"Lượng...chủ nhân...tha ta...tha ta..." Khi Hàn Lượng tiếp tục động tác vừa rồi, phần sau của ngọc bổng tiếp tục được đẩy mạnh vào, Lục Đỉnh Nguyên rốt cục không nhịn được mà bắt đầu cầu xin tha thứ.

Hàn Lượng nhìn phân thân trong tay không ngừng run run chảy ra chất lỏng trong suốt, căn căn mạch máu nổi lên, huyết mạch phẫn giương, biết Lục Đỉnh Nguyên nhất định thực vất vả. Nhưng chính hắn cũng không hề thoải mái, hạ thân sung huyết, đem đũng quần rộng thùng thình đội lên một cái lều trại cao cao.

"Nai con...nhẫn nhẫn...Ta cùng ngươi..."Hàn Lượng đem hạ thận tới gần Lục Đỉnh Nguyên, cọ cọ bàn tay bị trói của y, trong lúc an ủi Lục Đỉnh Nguyên, lại đổi lấy chính mình mồ hôi đầy người.

"Chủ nhân..." Khi cảm giác được Hàn Lượng cũng là khát vọng y, dục vọng của Lục Đỉnh Nguyên không được giảm bớt, mà lại càng sâu một tầng, cả người đều thiêu đốt, cháy đến trước mắt y đều là ánh lửa, mỗi một tấc của thân thể đều đang kêu gào cùng một cái tên — Hàn Lượng.

"Chủ nhân...chủ nhân...chủ nhân..." Lục Đỉnh Nguyên không ngừng lẩm bẩm một câu này, cũng không còn cầu xin tha thứ.

"Ngoan...Nai con ngoan..." Ngón tay của Hàn Lượng lại bắt đầu động, rất nhẹ, thực thong thả, nhưng không hề dừng lại.

"A...ha...chủ nhân...chủ nhân..." Lục Đỉnh Nguyên kêu, mồ hôi rơi như mưa, làm ướt tóc, lệ trong mắt cùng "lệ" của phân thân cũng chưa từng ngưng lại.

"A...muốn chết...a...chủ nhân..." Lục Đỉnh Nguyên từng đợt co rút, khi thứ kia rốt cục chui vào hoàn toàn, y không biết đã cao trào vài lần, lại thế nào cũng không bắn được, miệng lung tung gào thét, vài lần thất thần lại sinh sôi bị cảm giác trên thân thể kéo trở về.

Sau khi cây ngọc bổng toàn bộ vùi vao trong thân thể Lục Đỉnh Nguyên, Hàn Lượng rốt cục không nhịn được, cúi đầu hôn lên linh khẩu không ngừng chảy lệ của Lục Đỉnh Nguyên.

"A..." Hàn Lượng liếm lộng một phen, đổi lấy Lục Đỉnh Nguyên sung sướng đến cơ hồ ngất đi.

Vật nhỏ không ngừng bị chất lỏng phồng lên đẩy ra, lại bị Hàn Lượng dùng đầu lưỡi nhấn trở về.

"...Ha...ha..." Lục Đỉnh Nguyên cảm thấy chính mình thực sự muốn chết, hít thở không thông mà không ngừng thở mạnh, ngay cả một chữ đều không nói được.

Chương 104

Thấy Lục Đỉnh Nguyên nhẫn vất vả, Hàn Lượng vươn tay đi xoa bóp hậu huyệt của Lục Đỉnh Nguyên, muốn phân tán chút lực chú ý cho y, không ngờ đầu ngón tay còn chưa tiến vào liền đổi lấy một tiếng thở dốc của Lục Đỉnh Nguyên, chỗ tiếp xúc lại là một món đồ cứng.

Hàn Lượng ngẩng đầu, cẩn thận sờ soạng nơi giang khẩu của Lục Đỉnh Nguyên, lập tức liền biết đó là cái gì, không khỏi cười ra tiếng: "Vật nhỏ, ta mới cho ngươi bảo quản một món đồ chơi ngươi liền như vậy, nếu ta cho ngươi thêm vài món, ngươi làm sao bây giờ a?" Nai con của hắn, loại thời điểm này sao lại đáng yêu như vậy?

Đúng vậy, chôn ở trong hậu huyệt của Lục Đỉnh Nguyên đúng là chuỗi hạt mà Hàn Lượng làm cho y, y thế nhưng vẫn luôn đặt ở trong thân thể!

Khó trách lần này sẽ phản ứng kịch liệt như vậy, mới trúng vài roi liền chịu không nổi, lại là rơi lệ lại là cầu xin tha thứ! Hàn Lượng cười nhạo, hung hăng cắn một ngụm lên chiếc đùi trắng noãn của Lục Đỉnh Nguyên. Thật muốn ăn y!

Hàn Lượng vừa nghĩ như vậy, miệng cũng không nhàn rỗi, từ trên xuống dưới đem Lục Đỉnh Nguyên cắn khắp nơi.

Nếu nói đạo cụ gây cho Lục Đỉnh Nguyên dục vọng là gần giống với tra tấn, vậy đụng chạm của Hàn Lượng chính là mị hoặc trí mạng khiến y chết cũng cam nguyện. Ngay trong thời gian cắn hôn ngắn ngủi của Hàn Lượng, y cảm thấy chính mình đã muốn tan biến nhiều lần. Mỗi một lần đều chết chìm trong mãnh liệt mà Hàn Lượng cho y, lại ở trong ngọn lửa dục vọng càng mãnh liệt tiếp theo đốt đến sống lại.

Y muốn kêu to, muốn chặt chẽ ôm lấy Hàn Lượng, nhưng y cái gì cũng không làm được, chốc lát trước mắt là một mảnh trắng xóa, chốc lát lại là đỏ tươi, thân thể cho dù không bị áp chế cũng đã không còn sức lực để động đậy, cả người y bị dục vọng bắt lấy, không có một chút đường sống để giãy dụa.

Hàn Lượng cũng nhìn ra Lục Đỉnh Nguyên đã không thể thừa nhận nhiều hơn nữa, vì thế vươn tay chậm rãi kéo chuỗi hạt trong hậu huyệt của Lục Đỉnh Nguyên ra. Hắn kéo thật chậm, nhưng Lục Đỉnh Nguyên lại cảm giác vô cùng mãnh liệt, phía trước còn vô cùng phối hợp mà không ngừng chảy ra lượng lớn chất lỏng. Hàn Lượng cũng không đem ngọc bổng ấn trở về, cứ mặc ngọc bổng kia bị chất lỏng của Lục Đỉnh Nguyên thong thả đẩy ra.

Thẳng đến khi chuỗi hạt còn thiếu ba hạt, ngọc bổng chỉ còn một chút liền hoàn toàn rớt ra, Hàn Lường liền nhanh chóng đồng loạt rút cả hai ra. Ngay nháy mắt đó, trọc dịch của Lục Đỉnh Nguyên ồ ồ phun ra, thậm chí có vài giọt bắn lên mặt Hàn Lượng. Hàn Lượng cũng lơ đễnh, chỉ chình Nai con của hắn mà cười. Lục Đỉnh Nguyên cũng là cái gì cũng không biết, ngay nháy mắt bắn tinh kia, y đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Lúc Lục Đỉnh Nguyên tỉnh lại, phát hiện chính mình là ở trên giường trong phòng ngủ, trên người nhẹ nhàng thoải mái không chút dính dấp, hiển nhiên Hàn Lượng đã giúp y tắm rửa. Mà Hàn Lượng, đang ở phía sau y cắn hôn.

Hàn Lượng phát hiện mình giống như muốn Lục Đỉnh Nguyên bao nhiêu cũng không đủ, không quan hệ đến có bắn tinh hay không. Giống như hiện tại, Lục Đỉnh Nguyên đã muốn bị hắn cắn đến toàn thân đều là dấu răng xanh tím, hắn lại vẫn luyến tiếc buông tay mà không ngừng hôn, mút, từ cổ để bả vai, từ bả vai đến thắt lưng mềm dẻo, từ thắt lưng đến mông, lại đến bắp đùi, cẳng chân, ngón chân, một tấc cũng không buông tha.

"Lượng..." Mềm mềm một tiếng, cũng giống như thân thể mềm yếu của y vậy.

"A!" Hàn Lượng ngẩng đầu lên, hổ gầm một tiếng, đem Lục Đỉnh Nguyên ấn vào trong ngực hung hăng chà đạp môi của y, cùng thời khắc đó thân thể cũng đã xông vào trong thân thể của Lục Đỉnh Nguyên, hung hăng tiến lên.

"Ô..." Lục Đỉnh Nguyên xụi lơ trong ngực Hàn Lượng, mặc người đùa nghịch, không nghĩ tới vừa tỉnh dậy liền nhận đến ôm chầm kích tình như vậy của Hàn Lượng. Y lại không biết, kỳ thật Hàn Lượng luôn luôn chờ giờ phút y tỉnh lại này, cũng đã có khoảng thời gian.

Yêu một người là có ý gì? Hắn là cùng với y làm "yêu", mà không phải đơn giản ôm nhau ngủ.

Chương 105

Hàn Lượng nâng lên phân thân xụi lơ của Lục Đỉnh Nguyên, đặt ở trong lòng bàn tay chậm rãi xoa nắn.

Lục Đỉnh Nguyên lại bắt đầu run rẩy, cả người giống như vũng nước bám vào trên người Hàn Lượng.

Không giống như trước, cơ hậu giang của Lục Đỉnh Nguyên trải qua nhiều ngày rèn luyện, lúc đi vào hết sức mềm mại, cơ hồ không làm cho Hàn Lượng gặp phải trở ngại gì, nhưng lúc quay ra, vách tường của Lục Đỉnh Nguyên sẽ tự nhiên siết chặt, cho dù thân thể hắn đã không còn chút sức lực cũng vẫn như cũ, kia cơ hồ trở thành một loại phản ứng sinh lý tự nhiên, hơn nữa càng vào trong càng chặt.

Hàn Lượng không biết lợi hại, trực tiếp sấm vào, bị Lục Đỉnh Nguyên kẹp một cái, suýt nữa trực tiếp bắn ra.

"Ô..." Một tiếng kêu rên, toàn bộ cắn vào trong da thịt của Lục Đỉnh Nguyên.

"Ha...Lượng...thật thoải mái...muốn..." Lục Đỉnh Nguyên hai mắt sương mù mà rên rỉ.

Hàn Lượng cảm thấy quả thực muốn mạng già, nếu còn như vậy hắn sẽ điên, sau đó chết trong tình yêu ngọt nị của Lục Đỉnh Nguyên.

Ngón tay ở phía trước nhéo lấy chỗ sưng đỏ nơi song châu của Lục Đỉnh Nguyên, phân thân cũng không chút lưu tình hung hăng va chạm vào tuyến tiền liệt của Lục Đỉnh Nguyên. Muốn điên liền cùng nhau, muốn chết cũng cùng nhau đi!

"A...ha...Lượng..." Lục Đỉnh Nguyên lại bắt đầu hoa mắt, trước mắt lại bắt đầu mơ hồ. Xung quanh đều là hơi thở của Hàn Lượng, trong ngoài thân thể đều bị Hàn Lượng vây quanh, chỉ là này đó cũng đã làm cho y vô cùng kích động, huống chi mỗi một lần Hàn Lượng đều đánh vào nơi hiểm yếu của y. Không được bao lâu, thân thể đã bị dạy dỗ vô cùng mẫn cảm liền bắt đầu co rút, tiếp cận ranh giới bắn tinh.

Hàn Lượng cũng nhẫn vô cùng vất vả, sao có thể dễ dàng để Lục Đỉnh Nguyên đi trước. Cầm lấy da rắn trói Lục Đỉnh Nguyên trước đó, chẳng những trói lại căn của Lục Đỉnh Nguyên, ngay cả của mình cũng trói lại, hai người bị một đoạn da rắn trói cùng một chỗ, mỗi một lần luật động đều cùng nhau động lên.

Muốn điên liền hoàn toàn điên một lần đi, tóm lại lần này không dễ dàng buông tha y như vậy, bao gồm cả chính mình!

Lực khống chế của Hàn Lượng kỳ thực rất tốt, mặc dù không trói, cũng có thể so với lúc Lục Đỉnh Nguyên mạnh mẽ chống đỡ tốt nhất, nhưng khi đem hai trười trói lại cùng nhau, không chịu nổi lại là Lục Đỉnh Nguyên. Khi Lục Đỉnh Nguyên phát hiện Hàn Lượng cư nhiên cùng y, phân thân của bọn họ cư nhiên buộc cùng một chỗ, liền rít lên một tiếng "Lượng", co rút càng thêm hoàn toàn!

"Ta ở...Ta ở đây...Cùng ngươi...vẫn...cùng ngươi..." Hàn Lượng cắn cắn lỗ tai Lục Đỉnh Nguyên, xé rách khiến vành tai Lục Đỉnh Nguyên nhỏ máu.

Lúc Đỉnh Nguyên đã muốn cao trào vài làn, mỗi một lần so với lần trước càng thêm mãnh liệt.

Hàn Lượng vuốt ve phân thân gắng gượng không thể giải phóng của Lục Đỉnh Nguyên, dùng đầu ngón tay bắt chước động tác của ngọc bổng, chui vào từng chút từng chút.

"Ha..." Lục Đỉnh Nguyên cố sức mở ra chiếc miệng đã không thể phun ra chữ, chỉ có thể từng chữ từng chữ chậm rãi chảy ra, một câu, nhưng lại nói thật lâu, "Lượng...tiến...tiến vào...nơi đó...tiến vào..."

Hàn Lượng cũng đã trầm mê, đợi Lục Đỉnh Nguyên lặp lại nhiều lần pha lẫn trong tiếng rên rỉ, mới rốt cục hiểu được ý tứ của Lục Đỉnh Nguyên.

Nai con của hắn, thật là cực phẩm, mới một lần, cũng đã thích ứng. Hoặc là nói, vì khát vọng hắn mà khát vọng.

Hàn Lượng lấy ngọc bổng qua, chẩn thận đẩy mạnh vào giữa phân thân đang kẹp ở giữa hai thân thể.

Thật sự hoàn toàn điên cuồng, Lục Đỉnh Nguyên lần lượt té xỉu trong ngực Hàn Lượng, Hàn Lượng cũng cùng y lần lượt mất thần trí, thẳng đến khi Lục Đỉnh Nguyên té xỉu lần thứ bảy, phân thân của Lục Đỉnh Nguyên trong tay Hàn Lượng cũng đã sưng thành màu đỏ tím, Hàn Lượng mới rốt cục giải phóng lẫn nhau. Ngay nháy mắt cùng nhau phóng thích, hai người đồng loạt ngất đi.

Khi thanh tỉnh lại, không biết đã là bao lâu. Hàn Lượng xoa xoa huyệt thái dương không ngừng nhảy dựng lên, cư nhiên có loại cảm giác sống lại. Nhìn nhìn Lục Đỉnh Nguyên bên cạnh vẫn hôn mê như trước, Hàn Lượng bật cười. Thật sự là, đây là lần thứ mấy hai người làm đến cùng nhau ngất đi? Thật sự không giống bản thân luôn luôn tự hạn chế a! Lại nhớ đến bộ dáng đạm mạc ngày thường của Lục Đỉnh Nguyên, y làm sao không thay đổi rất nhiều?

Hàn Lượng ôm Lục Đỉnh Nguyên, yêu thương hôn hôn! Đời này, đại khái, rốt cục không thể xa cách người này đi! Từ khi gặp y, hắn ngay cả một ý niệm trở về hiện đại cũng không có. Ngẫu nhiên gặp được một vài chuyện liên quan đến hiện đại, cũng cảm giác dường như không chân thật. Giống như trước đó bởi vì ngửi được mùi tỏi nồng nặc trong chiếc hộp bạch ngọc mà kết luận là Bạch Lân mà không phải cái gọi là Tuyết Đan, một khắc kia, nhưng lại làm cho hắn có chút hoảng hốt. Sau đó cùng Lục Đỉnh Nguyên giải thích từ ngữ hóa học của hiện đại, hỏa dược, bạch lân, nguyên lý dẫn chất đốt, hắn cũng không biết đó là thật hay giả, kí ức như vậy thực sự rất xa xôi! Nhìn ánh mắt nghiêm túc suy nghĩ của Lục Đỉnh nguyên, giống như trong thiên địa, chỉ có người trước mắt là chân thật! Thẳng đến Lục Đỉnh Nguyên vươn tay ôm mình, đôi mắt thâm tình nhìn chăm chú vào hắn, Hàn Lượng mới rốt cục biết được, mọi thứ trong thiên địa đều không quan trọng, chỉ có ở trong mắt y, mới là ý nghĩa tồn tại của hắn, mới có giá trị tồn tại của hắn. Cổ đại hiện đại cũng không còn quan trọng, nơi có Lục Đỉnh Nguyên, là chỗ Hàn Lượng hắn nên tồn tại!

Hàn Lượng cẩn thận ôm Lục Đỉnh Nguyên vào trong phòng ôn tuyền, tỉ mỉ rửa sạch lẫn nhau, lại mát xa toàn thân Lục Đỉnh Nguyên một lần, khiến toàn bộ thân thể buộc chặt của y đều được xoa đến mỗi tấc đều thả lỏng, mới mặc vào quần áo sạch sẽ cho y.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mỹ#đam