Chương 131 -> 133

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 131

"Lượng..."

"Ta ở." Người thanh tỉnh duy nhất chỉ có một mình Hàn Lượng, đem Lục Đỉnh Nguyên say đến mơ mơ màng màng, bắt đầu dán lên người hắn đi vào ốc. Mặc dù là ở trong Nghiễm Hàn cung bốn mùa như xuân, ban đêm vẫn là có chút lạnh, thân thể Lục Đỉnh Nguyên đã không bằng lúc trước, hắn cũng không muốn làm cho y bị đông lạnh.

"Ôm..." Lục Đỉnh Nguyên say hồ đồ buông xuống hết thảy rụt rè, đúng là vô cùng thẳng thắn thành khẩn đến đáng yêu.

"Đã ôm!" Trong viện còn có người, không biết lúc nào sẽ đột nhiên tỉnh lại, Hàn Lượng cũng không muốn cho người bên ngoài biết được mặt đáng yêu này của Lục Đỉnh Nguyên – hắn tưởng Lục Đỉnh Nguyên nhất định cũng không hi vọng như vậy, thế là ôm người trực tiếp đi vào mật thất.

"Ân," Lục Đỉnh Nguyên lắc đầu, ở trong ngực Hàn Lượng cọ mặt mình, vẫn là một câu kia, "Ôm..."

"Ngoan, đang ôm!" Lúc này Hàn Lượng đã ôm Lục Đỉnh Nguyên vào phòng tắm của mật thất.

Lục Đỉnh Nguyên cũng không thành thật, hai tay ôm chặt cổ Hàn Lượng, mặt cắm ở vai Hàn Lượng không ngừng cọ, còn không ngừng kêu, "Ôm, ôm..."

Lúc này Hàn Lượng cuối cùng hiểu được – nếu hắn còn không hiểu được chính là ngu ngốc, Lục Đỉnh Nguyên làm sao là muốn ôm một cách đơn thuần a! Đổi cách nói hiện đại, y muốn – làm tình!

Hàn Lượng cười đếu kêu một cái vui vẻ a! Cuối cùng cũng có một ngày Lục Đỉnh Nguyên chủ động hướng hắn cầu hoan.

"Nai Con ngoan, ôm liền đây." Hàn Lượng vừa hống Lục Đỉnh Nguyên, vừa lột sạch quần áo của người trong lòng.

"Ân, Nai Con...ngoan, Lượng...ôm." Lục Đỉnh Nguyên giống trẻ nít ba tuổi học vẹt lại, học câu nói của Hàn Lượng, tay cũng không thành thật, cũng học thủ pháp của Hàn Lượng, xé rách quần áo của hắn. Đừng nói là Lục Đỉnh Nguyên đã say, lúc Lục Đỉnh Nguyên tỉnh, ở chuyện vặt hàng ngày, y cũng không làm thuận tay bằng Lục Đỉnh Nguyên, cho nên thẳng đến khi Hàn Lường đem y lột sạch sẽ, y lại ngay cả một cái ngoại sam của Hàn Lượng cũng chưa lột xuống được.

Hàn Lượng cũng là có chút gấp gáp, từ khi Lục Đỉnh Nguyên ra cửa tới này hắn liền không chạm qua y, tính tính cũng đã hơn hai tháng, trước đó trong lòng nhớ thương thương thế của Lục Đỉnh Nguyên, còn chưa cảm thấy thế nào, nay vừa bị Lục Đỉnh Nguyên trêu chọc, đúng là một chốc cũng không nhẫn được. Cũng không cởi áo, ôm Lục Đỉnh Nguyên trực tiếp nhảy vào trong ôn tuyền, tắm rửa qua loa liền trực tiếp xông vào vùng cấm của Lục Đỉnh Nguyên.

"A..."

"Ân..."

Hai người đồng thời kêu ra tiếng, cũng không biết là đau, vẫn là gì khác.

Hàn Lượng hung hăng va chạm trong cơ thể Lục Đỉnh Nguyên vài cái mới chậm lại, vội vàng lột bỏ y phục ẩm ướt, rồi mới bắt đầu là một loạt hôn che trời lấp đất, hôn đến mức Lục Đỉnh Nguyên cơ hồ là tắt thở. Một thân đầu dấu xanh tím là không tránh được, Hàn Lượng cắn hôn thân thể Lục Đỉnh Nguyên còn thấp giọng gầm nhẹ, "Tiểu lãng chân, là ngươi trêu chọc ta, xem ta làm thế nào xử lý ngươi! Từ năm này làm được sang năm đi thôi!"

"A...ha...Lượng...muốn..." Lục Đỉnh Nguyên sớm đã bị làm được thất điên bát đảo, làm gì còn có rảnh mà quản Hàn Lượng dùng xưng hô là dành cho nam hay nữ?

Mà Hàn Lượng cũng là trong đầu một mảnh trắng xóa, làm sao nhớ rõ hiện tại là ngày mấy lại là năm nào, có thể nhớ rõ là giao thừa đã là rất không tệ.

Kết quả hai người ép buộc lần này hơn hai ngày có thừa, từ trong nước làm tới trên giường, từ trên giường làm xuống đất, lại từ trên đất làm tới trong nước, rồi mới làm quay về giường. Lục Đỉnh Nguyên bị Hàn Lượng làm tới xỉu, lại bị làm tỉnh, Hàn Lượng có đôi khi mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, lại bị Lục Đỉnh Nguyên trêu chọc tỉnh. Nhờ có kinh nghiệm đói khát lần trước, nay trong mật thất cũng có điểm tâm cùng trái cây khô không có mùi nặng, thêm một ấm trà lạnh, lúc hai người làm tình, thỉnh thoảng ăn chút lót dạ, cũng là không bị đói khát.

Chương 132

Đợi đến ba ngày sau, lúc Hàn Lượng từ trong dư vị hoan ái hoàn toàn tỉnh lại, mới phát hiện chính mình chưa từng bẩn như vậy. Hai người trần truồng ngủ dưới đất trong phòng tắm, nhờ vào phòng tắm cách ôn tuyền không tính xa, cho nên nhiệt độ dưới đất khá ấm, người không bị lạnh tới, nhưng quần áo đệm chăn lại vung vãi khắp nơi, trên người lại là mồ hôi nước bọt tinh dịch đông lại thành từng mảng, thực sự là bẩn loạn đến vô cùng thê thảm.

Hàn Lượng nhíu mày. Phải biết rằng người ở trong bệnh viện lâu, ít nhiều đều có chút yêu sạch sẽ, mà chứng thích sạch sẽ của Hàn Lượng mặc dù không nặng, nhưng loại trình độ bẩn loạn này vẫn là làm cho hắn không thể nhịn được. Liền không vội đi ra mật thất mà là bắt đầu dọn dẹp cho ngăn nắp lại. Mà nơi đầu tiên muốn dọn dẹp, tự nhiên là hắn cùng Nai Con.

Chờ Hàn Lượng đem hai người tắm rửa sạch sẽ, dọn dẹp phòng ngăn nắp, quay lại, vừa vặn nhìn thấy Lục Đỉnh Nguyên mở to hai mắt, không hề gây ra tiếng động, dùng tư thế vừa tỉnh lại nằm ở trên giường nhìn hắn.

"Đang nhìn cái gì?" Hàn Lượng cười, bước lại mặc quần áo cho Lục Đỉnh Nguyên. Kỳ thật nếu hắn lưu ý, đã sớm có thể phát hiện Lục Đỉnh Nguyên tỉnh lại, nhưng hắn là đối Lục Đỉnh Nguyên không bố trí phòng vệ, cho nên cũng không có cố ý chú ý hơi thở xung quanh.

Lục Đỉnh Nguyên đối Hàn Lượng cũng vậy, cho tới bây giờ đều là lòng tràn đầy tín nhiệm, thuận theo Hàn Lượng nâng tay kéo chân mặc quần áo cho y.

"Nhìn ngươi dọn dẹp phòng ở. Hôm nay ta mới biết được, nguyên lai trong mật thất này đều là do ngươi sửa sang lại." Trước đây Lục Đỉnh Nguyên tiến vào là vì luyện công, luyện xong liền đi ra ngoài, ngay cả miếng nước cũng khó mà uống một chút, càng đừng nói ở lâu trong này, Sau này cùng Hàn Lượng ở trong này hoan ái mấy lần, mỗi lần tiến vào đều là ngay ngắn chỉnh tể, hơn nữa bên ngoài ngày thường đều được Tiểu Hà Tử hầu hạ chu đáo, cho nên chưa từng nghĩ tới Tiểu Hà Tử là không vào được mật thất, luôn cần phải có người dọn dẹp sửa sang lại. Nhưng Lục Đỉnh Nguyên cho tới bây giờ luôn không nghĩ tới, luôn lạnh lùng thản nhiên giống như vạn phần kiêu căng như Hàn Lượng sẽ cam tâm cúi đầu xoay người làm loại việc của hạ nhân này.

"Ta dọn dẹp thì có chuyện gì sao? Nhìn vẻ mặt ngươi như là bị dọa." Hàn Lượng mang chiếc tất cuối cùng cho Lục Đỉnh Nguyên, cột chắt dây vớ.

"Nhưng là, loại việc của hạ nhân này..." Lục Đỉnh Nguyên vẫn là có chút hoảng hốt.

"Luôn phải có người làm không phải sao? Vả lại Tiểu Hà Tử cũng không vào nơi này được." Hàn Lượng nhéo nhéo mặt của Lục Đỉnh Nguyên.

"Sau này ta giúp ngươi..." Ngẫm lại cảm thấy không đúng, nơi này là mật thất của Nghiễm Hàn cung, vốn phải là chính mình đi dọn dẹp, sao có thể nói là y giúp Hàn Lượng đâu?

"Được rồi, ngươi một đại thiếu gia làm sao biết làm này đó." Hàn Lượng ôm Lục Đỉnh Nguyên đi ra ngoài, không ở vấn đề này dây dưa.

Lục Đỉnh Nguyên cảm thấy trong lòng có luồng nước nóng chảy qua, hừng hực, không thể nói rõ là ấm hay là đau. Cho tới bây giờ y luôn là được người hầu hạ chu toàn, cũng không cảm thấy cái gì, nhưng y chưa từng nghĩ tới Hàn Lượng cũng sẽ hầu hạ y như vậy. Hôm nay bỗng nhiên phát hiện, nguyên lai Hàn Lượng vẫn luôn hầu hạ y hảo hảo, sủng đến hảo hảo...

"So với việc kia, chúng ta nói việc quan trọng hơn đi!" Hàn Lượng ôm Lục Đỉnh Nguyên tới trước giường Hàn Ngọc, cuối cùng lại cảm thấy quá lạnh, không dám làm cho Lục Đỉnh Nguyên trực tiếp ngồi xuống giường, mà là chính mình ngồi xuống, rồi mới làm cho Lục Đỉnh Nguyên ngồi trên đùi mình. "Ngươi xem cái này."

Lục Đỉnh Nguyên tiếp nhận, phát hiện đúng là bản nội công tâm pháp Ngọc Hư Cung mà mình đưa cho Hàn Lượng. "Có vấn đề gì sao?"

"Ngươi trước nói cho ta biết, hiện tại nội công của ngươi ở tầng mấy?"

"Nội lực không tới một thành, nhưng nội công miễn cưỡng bắt ở tầng thứ ba, xảy ra chuyện gì?" Lục Đỉnh Nguyên mờ mịt hỏi lại.

"Chẳng lẽ cho tới bây giờ ngươi cũng không biết, ngươi đem bản tâm pháp này luyện sai rồi sao?"

Chương 133

"A?" Nếu đổi thành người khác nói lời này, Lục Đỉnh Nguyên nhất định dùng một chưởng đập chết đối phương, cho dù nhìn nhiều một cái cũng sẽ không. Nhưng lời này là Hàn Lượng nói, cho dù khó có thể tin, Lục Đỉnh Nguyên vẫn nguyện ý lắng nghe. "Sao lại nói như vậy?"

Hàn Lượng đã tưởng xong phải nói làm sao để cho Lục Đỉnh Nguyên nhận được, dù sao nội công đối với người luyện võ mà nói, không đơn giản chỉ là quan trọng. Lục Đỉnh Nguyên không thèm quan tâm đem nội lực vất vả tu được trong mấy chục năm truyền cho Hàn Lượng hắn, chẳng những thuyết minh sự để ý của y dành cho hắn, cũng hoàn toàn thuyết minh y đối với nội công của mình cảm thấy tự tin cùng tự phụ. Hiện tại hắn đột nhiên nói cho y, công phu gian khổ ngày đêm luyện tập suốt mấy chục năm là sai, đối với y tuyệt không chỉ đơn giản là khó có thể nhận, mà quả thực giống một cái chê cười! Mà Hàn Lượng, không nghĩ làm cho Nai Con của hắn bị thương.

"Hoặc là phải nói như thế này, không phải ngươi luyện sai, mà là luyện cho đúng ý ta?" Hàn Lượng đột nhiên nhớ tới phần song tu của Ngọc Hư công, cười đến vẻ mặt khó tránh khỏi đầy dâm đãng.

"Ngươi rốt cục là đang nói gì?" Lục Đỉnh Nguyên nhíu mày, hiếm thấy Hàn Lượng cười thành bộ dạng này.

"Đến, cùng ta xem bản bí tịch này." Hàn Lượng điều chỉnh cho Lục Đỉnh Nguyên một vị trí thoải mái trong ngực của mình, lại nắm thật chặt hai tay, mởi mở ra Ngọc Hư Công trong tay.

Đầu tiên Hàn Lượng dùng phương pháp Lục Đỉnh Nguyên quen dùng, lật sách từ trái sang phải, nhưng chỉ lật tới một nửa, cũng chính là giữa sách, nơi ghi lại tầng thứ chín của công pháp; Rồi mới dựa theo thói quen đọc sách của mình, lật sách từ phải sang trái, cũng lật tới một nửa, chỗ ghi lại tầng thứ chín. Rồi mới nhìn Lục Đỉnh Nguyên, "Sao, nhìn ra cái gì?"

Lục Đỉnh Nguyên biết Hàn Lượng tuyệt đối sẽ không lấy sự tình này ra để đùa giỡn với y, cũng biết Hàn Lượng cũng sẽ không làm chuyện vô nghĩa, cho nên ngay từ đầu, y liền nhìn xem cẩn thận, cho dù đây là thứ y đã từng xem qua rất nhiều lần. Được Hàn Lượng lật như vậy, Lục Đỉnh Nguyên cũng phát hiện một vài chỗ không thích hợp, lại nói không ra là như thế nào.

"Lật lại một lần xem." Lục Đỉnh Nguyên nhíu mày, cố gắng muốn sửa sang lại đầu óc.

Hàn Lượng cười vui mừng, chỉ biết Nai Con của hắn thông minh. Thế là vâng lời lại lật một lần.

Lại nhìn một lần, cuối cùng Lục Đỉnh Nguyên cũng nhìn ra chút manh mối, "Ngươi là nói, Ngọc Hư Công này có hai phương pháp tu luyện, mà ta luyện là loại đầu tiên?"

Hàn Lượng gật đầu.

"Vậy tại sao ngươi nói ta luyện sai?" Lục Đỉnh Nguyên vẫn là khó hiểu.

"Đến, nhìn xem loại ở phía trước và phía sau có gì khác nhau." Hàn Lượng đối lập, xốc lên tờ đầu tiên cùng tờ cuối cùng.

"Khác nhau?" Lục Đỉnh Nguyên cố gắng nhìn.

Người trong tập tranh được vẽ vô cùng mơ hồ, ngay từ đầu sẽ làm cho người lầm rằng là do họa công của họa sĩ kém cỏi, nhưng người trong tranh trừ bỏ hình thể mơ hồ, động tác dáng người đều giống nhau như đúc, cho nên bởi vậy có thể suy ra, kỳ thật không phải do họa công của họa sĩ kém, mà là cố ý gây ra.

Lục Đỉnh Nguyên nhìn nửa ngày, từ trên hình thể mơ hồ kia, thật là nhìn ra chút khác biệt, hoặc là nói, có thể cảm giác được là hai người khác nhau, nhưng khác ở điểm nào, Lục Đỉnh Nguyên thật sự không thể nói rõ. "Hình như quần áo, có chút không giống."

"Ha ha, là do quần áo, cũng không phải do quần áo." Hàn Lượng cười, quyết định không trêu Lục Đỉnh Nguyên, nói thẳng, "Nói trực tiếp đi, là khác nhau giữa nam và nữ."

"Nam và nữ? Ngươi làm sao mà nhìn ra được?" Lục Đỉnh Nguyên mở to mắt, kết hợp với lời Hàn Lượng nói y luyện sai khi nãy, chẳng lẽ ý của hắn là – chính mình luyện là công pháp của nữ tử?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mỹ#đam