Chương 89 -> 92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 89

Chờ Hàn Lượng cùng Lục Đỉnh Nguyên song song đi rồi, Phi Ảnh mới đứng dậy. Tiểu Hà Tử vẫn bị dọa đến không hồi thần được, phải để Hạ Thiên từ trên mặt đất túm lên. Đông Ly hung hăng đứng dậy trừng hướng đám người Lục tổng quản, vẻ mặt nhất định phải có một lời giải thích.

"Lục tổng quản, ngài làm ra việc tốt thật đấy." Phi Ảnh sắc mặt trầm trọng.

"Có thể nói cho ta biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra không?" Lục thúc lúc này tựa như nháy mắt già đi mười tuổi, hắn là vì tốt cho Lục Đỉnh Nguyên, cho nên mới đến buộc y, nhìn Lục Đỉnh Nguyên cứ như vậy mà quỳ xuống, hắn đâu chỉ là đau lòng?

"Cung chủ ở nơi đó cầu hắn chớ đi." Trong âm vang của những tiếng gầm thét bảo Hàn lượng cút đi, Lục Đỉnh Nguyên cô đơn cầu Hàn Lượng chớ đi, dùng là dùng loại tư thái thấp hèn khiến mọi người kinh hãi mà cầu hắn.

"Chỉ vì một tên nam sủng......" Lục tổng quản còn muốn nói cái gì đó, lại bị Phi Ảnh một tiếng nghi ngờ đánh gãy.

"Nam sủng? Lục tổng quản thật sự cho rằng loại người có tính cách như Hàn Lượng có thể làm nam sủng của người khác? Hay là Lục tổng quản thật sự cho rằng một tên nam sủng đáng giá để cung chủ làm đến như vậy?" Phi Ảnh hừ lạnh.

"Có ý gì?" Đừng nói Lục tổng quản không hiểu, ba lão nhân gia mà tuổi cộng lại cũng hơn hai trăm năm ở đây cũng không hiểu được.

"Các ngươi còn nhớ rõ tiền nhiệm cung chủ chết như thế nào không?" Khó được những lúc Phi Ảnh nói nhiều như vậy.(câu này hình như chương trước mình làm có rồi phải k ta? Phi Ảnh bộ bình thường nói ít lắm hả?)

"Buồn bực mà chết." Lục tổng quản đáp.

"Cái gì mà buồn bực mà chết?" Đó là cách nói đối phó với bên ngoài, một vị trưởng lão trầm đau nói:"Lão cung chủ nàng, là canh giữ bên cạnh thi thể đã lạnh của Lục lão gia tử suốt bảy ngày, cuối cùng hộc máu bỏ mình."

"Chẳng lẽ......" Đông Ly nghĩ rằng nàng dần dần biết chút ý tứ của Phi Ảnh.

Phi Ảnh bĩu môi, hắn cũng không hy vọng, nhưng không có biện pháp.

"Như thế nào có khả năng? Rất không thể tưởng tượng được." Cung chủ cao ngạo của bọn họ là loại người sẽ yêu? Đông Ly che miệng lại, thật khó có thể tin.

"Các ngươi muốn nói cho ta biết đó là cảm tình thật sự sao? Một người nam nhân cùng một người nam nhân?" Lục tổng quản như cũ hừ mũi. (kì thị, đập chết ông già)

"Có gì không thể? Xét tính tình của cung chủ như vậy, hẳn là sẽ không để ý lời nói thế tục cùng ánh mắt người khác." Chỉ cần nhìn tình hình hiện tại của Nghiễm Hàn cung sẽ biết, Hạ Thiên nhún vai mà phản bác. Có Lục Đỉnh Nguyên làm người mở đầu, đường tình của hắn về sau mới có thể đi được thuận a ~ (anh gian quá nha~)

"Chỉ vì như vậy liền quỳ xuống?" Lục tổng quản vẫn là khó có thể chấp nhận.

"Bức cung chủ đến mức phải quỳ đâu chỉ là Hàn Lượng, kẻ ép ngài ấy quỳ xuống còn có các ngươi!" Phi Ảnh đối với sự khinh thường cổ hủ thâm căn của Lục tổng quản cơ hồ bị làm cho tức sùi bọt mép.

"Chỉ giáo cho? Đám người lão thân thế nhưng không đảm đương nổi." Người nhỏ tuổi nhất trong số ba vị trưởng lão cũng đã một đầu bạc phơ, nói không đảm đương nổi, bất quá là không cảm kích hoặc nói đúng hơn là không tin thôi.

"Nếu như chỉ là không muốn rời xa Hàn Lượng, cung chủ chỉ cần theo Hàn Lượng tùy thời rời đi, kết quả cũng như nhau, đâu nhất thiết phải quỳ xuống cầu hắn?" Phi Ảnh thanh như sấm, âm như mưa, từng lời từng lời đánh sâu vào tâm mỗi người "Nhưng cung chủ trên gánh kế sinh nhai của nhìn người Nghiễm Hàn Cung, dười là niềm hi vọng, là chỗ dựa của trên trăm nhân khẩu Lục gia, ngươi bảo y làm sao có thể rời đi? Cho nên y ở nơi này quỳ xuống cầu Hàn Lượng, cầu người mà y yêu đừng rời đi, cầu hắn cho y có thể làm tròn trách nhiệm của một người cung chủ, một trang chủ!" Phi Ảnh nghiến chặt răng, móng tay cơ hồ muốn bấm nát lòng bàn tay, mới coi như bình ổn được cảm xúc của mình, chậm rãi nhìn về phía Lục tổng quản,"Lục tổng quản, ngài nói cho ta biết cung chủ ở đây là quỳ ai?" (thích Phi Ảnh quá >"<)

Lục thúc giống như bị người khác đập một gậy vào đầu, khiến cho hắn máu tươi đầm đìa,"Đặng đặng đặng" Lui lại ba bước dài, cơ hồ ngã ngồi trên mặt đất.

Phi Ảnh lại còn không buông tha hắn. Lấy tình cảm sâu nặng mà Phi Ảnh dành cho Lục Đỉnh Nguyên, ai khiến Lục Đỉnh Nguyên bị thương tổn, hắn làm sao chịu dễ dàng buông tha?"Dù ta cũng tôn xưng ngài một tiếng Lục thúc, nhưng lục thúc ngài ── rốt cuộc cũng không phải phụ thân của cung chủ , ngài...... nghĩ mình có thể nhận được một quỳ của cung chủ?"

Lục tổng quản nghe đến đó, hai đầu gối mềm nhũn,"Ba" một tiếng hướng Lục Đỉnh Nguyên đã không còn tại vị trí của cung chủ quỳ xuống, rốt cuộc đem một quỳ này trả lại.

Phi Ảnh thế này mới khẽ hừ một tiếng, cuối cùng cũng buông tha hắn, phất tay áo cũng rời đi.

"Lục thúc," Hạ Thiên lúc này mới đi qua giúp đỡ người đứng lên,"Bớt buồn rầu đi!" Giúp đỡ Lục tổng quản chỉnh lại vạt áo, miệng lại vô cùng bình tĩnh mà bỏ đá xuống giếng: "Thái độ Phi Ảnh có chút cứng răn, nhưng thật ra cũng có vài câu nói đúng, ngài lần này, thật là làm ra chuyện tốt."

"Lão nô sai lầm rồi, sai lầm rồi." Nghĩ đến việc bản thân tự mình buộc đứa nhỏ cao cao tại thượng đó hạ xuống đầu gối quý giá, Lục thúc lã chã rơi lệ, khó có thể tự kiềm chế.

90

Hạ Thiên cùng Tiểu Hà Tử trao đổi ánh mắt, trong lòng nhày mắt hiện lên ý tưởng tương đồng. Về sau trăm ngàn lần chớ chọc Phi Ảnh! Không thể nhìn ra Phi Ảnh ngày thường trầm mặc ít lời, mấy câu kia vừa nói ra, không chỉ bất động thanh sắc làm cho người ta sợ hãi, cư nhiên còn có công hiệu tẩy não, chậc chậc, thật sự là chân nhân bất lộ tướng a!

Có Đông Ly mở đầu, ba hộ pháp kia cũng sắp xếp mọi người về vị trí của mình, lại tiễn bước Lục thúc, một lần nữa an bài nhân thủ đưa ba vị trưởng lão hồi hương, đối với những người trong lòng còn nghi ngờ, đương nhiên là một phen giải thích rõ ràng, đối với những kẻ áy náy không thôi thì dĩ nhiên không thể thiếu vài câu trấn an, tóm lại, cho đến khi đem hết thảy mọi chuyện đều an bài thỏa đáng thì trời đã sáng choang. Nghiễm Hàn cung lại khôi phục sự bình tĩnh bên ngoài.

Trong lúc Phi Ảnh dùng lời lẽ dàn xếp mọi chuyện, ba hộ pháp khác bận rộn chạy khắp nơi thì bên kia Lục Đỉnh Nguyên cùng Hàn Lượng cũng không nhàn rỗi gì.

"Đỉnh Nguyên, ngươi không cần như thế, ta không giận ngươi, cũng không phải muốn đi. Ta biết ngươi sẽ không thỏa hiệp mà thú thê. Ta chỉ là muốn trước hết rời đi, để tránh gây trở ngại cho ngươi lúc xảy ra tranh chấp phải đánh nhau." Xem ra cảm giác không an toàn mình gây ra cho Lục Đỉnh Nguyên thật sự đọng lại quá sâu, chân vừa ra khỏi cửa Tụ Sự đường, Hàn Lượng đã bắt đầu giải thích. Tuy rằng hắn cũng thích bộ dáng thông minh của Nai Con trước mặt mình, nhưng hắn không cần một người vốn là một vĩ ngạn nam tử đỉnh thiên lập địa trong lòng run sợ chỉ vì một ít hành động lơ đãng nho nhỏ của hắn.

"Chuyện đó giờ đừng đề cập tới nữa," Lục Đỉnh Nguyên suy yếu cười, khi y được Hàn Lượng kéo lên từ dưới đất, nhìn đến ôn nhu cùng đau lòng trong mắt Hàn Lượng, y đã biết bản thân mình có chút chuyện bé xé ra to. Nhưng vô phương, mà chuyện đó hiện tại cũng không trọng yếu, quan trọng là y phát hiện có một việc y đã quyết định từ lâu, chuyện tình thật sự quan trọng nên lập tức đi làm, y không muốn để lại lý do khiến mình luôn lo lằng hãi hùng như vậy."Ngươi theo ta đến đây." Lôi kéo tay Hàn Lượng, Lục Đỉnh Nguyên cơ hồ chân không chạm đất hướng thẳng đến mật thất mà đi.

Hàn Lượng bị Lục Đỉnh Nguyên túm lấy tay một đường chạy theo, còn suýt nữa theo không kịp động tác sải bước của Lục Đỉnh Nguyên. Không khỏi thầm than ở trong lòng: A! Đây là sự chênh lệch giữa người tập võ với loại thư sinh văn nhược như hắn a!

Trời biết hắn từ lúc nào trở thành thư sinh văn nhược? Rõ ràng một thân kình lực như trâu mà!

Theo Lục Đỉnh Nguyên đi vào mật thất, hai người thẳng đến phòng có giường hàn ngọc. Hàn Lượng có bất ngờ há hốc mồm, Nai Con không phải là dục vọng khó dằn nổi, sốt ruột dẫn hắn trở về tiếp tục chuyện vừa rồi chưa xong đi?! Nhưng nhìn vẻ mặt cùng biểu tình ngưng trọng nghiêm túc của Lục Đỉnh Nguyên lại thấy không giống.

Lục Đỉnh Nguyên nhìn chằm chằm giường hàn ngọc mà nghĩ nghĩ, cảm thấy không ổn, vù 1 cái kéo Hàn Lượng rẽ vào gian phòng trong của giường. Cái này, Hàn Lượng lại tiếp tục nghĩ đến chuyện "nào đó".

"Nai Con?" Nhìn Lục Đỉnh Nguyên liên tục trầm ngâm dưới giường, Hàn Lượng thử gọi một tiếng.

"Sách, cũng không ổn."

Lục Đỉnh Nguyên lôi kéo Hàn Lượng lại nhớ tới khu vực gian ngoài giường hàn ngọc, nhìn một lúc lâu, chung quy vẫn không đi lên mà chỉ lôi kéo Hàn Lượng ngồi trên chiếu.

Hàn Lượng lúc này hoàn toàn mơ hồ, này Lục Đỉnh Nguyên rốt cuộc là muốn làm gì chứ?

"Ngươi ngồi yên ở đây nha." Lục Đỉnh Nguyên đơn giản chỉnh chỉnh một chút, lại tự rời đi, không biết từ chỗ nào lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ đem đến, thế này mới đến đối diện Hàn Lượng khoanh chân ngồi thẳng. Nhìn ánh mắt khó hiểu của Hàn Lượng, Lục Đỉnh Nguyên phe phẩy cái hộp trong tay nói:"Thứ này sử dụng trước vẫn tốt hơn, đỡ phải phiền toái." Nói xong, đem hộp để qua một bên, rồi nhích tới nắm lấy tay Hàn Lượng.

"Cái này là để làm gì?" Hàn Lượng nhìn Lục Đỉnh Nguyên đem tư thế của mình điều chỉnh cho giống y, lại đem mười ngón tay của hai người áp sát vào nhau, lòng bàn tay chạm khít lại, không mở miệng không được hỏi.

Lục Đỉnh Nguyên chuẩn bị sẵn sàng hết thảy mọi thứ, lúc này mới nhợt nhạt cười, rồi sau đó mặt trầm như nước hướng Hàn Lượng nghiêm mặt nói:"Lượng, nhớ rõ, nhất định phải ngưng thần tĩnh khí, đừng suy nghĩ lung tung, bằng không tính mạng của ta và ngươi khó đảm bảo được!" Dứt lời, một cỗ khí thanh tịnh theo chưởng mà phóng ra.

91

"Ngươi......" Hàn Lượng còn muốn nói thêm gì đó, nhưng đột nhiên cảm giác được có một cỗ kình lực từ nơi tay Lục Đỉnh Nguyên tiếp xúc với hắn hướng vào cơ thể, lại nhìn Lục Đỉnh Nguyên sắc mặt trầm ngưng, đột nhiên nghĩ tới tư thế hai người lúc này cực kỳ giống trong phim võ hiệp mà ở hiện đại mình từng xem qua. Chẳng lẽ? Hàn Lượng rất muốn cự tuyệt, nhưng nhớ lại Lục Đỉnh Nguyên vừa mới nói "đừng suy nghĩ lung tung, bằng không tính mạng của ta và ngươi khó đảm bảo được!", liền không dám tùy tiện làm bậy, chỉ phải hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm hai mắt lại, cố gắng khiến cho bản thân không nghĩ tới chuyện gì cả.

Mãi đến khi Lục Đỉnh Nguyên cảm thấy Hàn Lượng kiềm chế cảm xúc, tâm tình tĩnh lặng, khí lưu thông đến đan điền mới có thể hạ quyết tâm, toàn lực bắt đầu làm.

Lục Đỉnh Nguyên rốt cuộc muốn làm gì? Kỳ thật rất đơn giản, y muốn, chính là cho Hàn Lượng một thân thần công. Nhưng ai cũng biết nói thì dễ làm thì khó, công phu khó luyện, thần công càng khó thành, nào có chuyện dễ dàng như vậy?

Lục Đỉnh Nguyên đầu tiên là dùng nội lực mở rộng củng cố ba mươi sáu đại huyệt cùng bảy mươi hai tiểu huyệt quanh thân Hàn Lượng, lại rót nội lực vào đánh thông hai mạch Nhâm Đốc, chuyện này đã làm hao tổn mấy thành công lực của y. Lại đem một nửa nội lực trong thân mình truyền thẳng sang cho Hàn Lượng, Lục Đỉnh Nguyên có thể cảm giác được mồ hôi tẩm ướt toàn thân, cơ thể mình lung lay sắp đổ. Nhưng mà vẫn chưa xong! Lục Đỉnh Nguyên một tay che lại mắt Hàn Lượng, tránh cho hắn nhìn thấy bộ dáng suy yếu tái nhợt của mình, một tay mở cái hộp ra, lấy một quả đỏ nho nhỏ từ bên trong ra.

"Há mồm." Lục Đỉnh Nguyên bình tĩnh hạ mệnh lệnh.

Hàn Lượng thực nghe lời. Lục Đỉnh Nguyên đem trái cây đút vào miệng hắn, lại bắt đầu thúc giục nội lực giúp trái cây trong bụng Hàn Lượng phát huy công hiệu. Chờ giúp Hàn Lượng vận công đi qua bảy bảy bốn mươi chín lần đại chu thiên (chu chắc là vòng tuần hoàn còn thiên là gì thì không đoán được, không biết phải dùng cái gì thay thế), công hiệu của trái cây rốt cuộc cũng phát huy toàn bộ, Lục Đỉnh Nguyên cuối cùng kiên trì không được, một ngụm máu tươi phun thẳng ra.

Nguyên bản ngồi ngay ngắn tâm tĩnh như mây, mơ hồ hưởng thụ cảm giác huyền diệu trước mắt, Hàn Lượng thình lình nghe bên tai "Phốc" một tiếng phun quen thuộc vang lên, càng quen thuộc hơn là vị huyết tinh phiêu tán ra trong không khí, Hàn Lượng vội vàng trợn mắt, đập vào mắt chính là hình ảnh Lục Đỉnh Nguyên miệng phun máu tươi, thân thể nghiêng ngả. "Nai Con!" Hàn Lượng nhào qua bên kia, kéo thân thể đẫm mồ hôi như vừa từ trong nước của Lục Đỉnh Nguyên vào trong lòng. Lục Đỉnh Nguyên sắc mặt trắng bệch, thần sắc ảm đạm, lại sốt ruột giục giúp Hàn Lượng,"Mau, dựa theo phương pháp vừa rồi của ta, tiếp tục vận công chín chín tám mươi mốt lần đại chu thiên, đừng để cho tất cả công sức của ta phải uổng phí."

"Vậy ngươi làm sao bây giờ?" Hàn Lượng tốt xấu gì cũng từng xem qua mấy bộ phim võ hiệp, cho dù không có thường thức võ học, cũng biết Lục Đỉnh Nguyên đang chịu nội thương.

"Ta sẽ chữa thương mà, ngươi nhanh đi." Lục Đỉnh Nguyên cau mày, dùng sức đẩy Hàn Lượng, bộ dáng lo lắng đó thậm chí là ngay cả khi chính bản thân y bị thương Hàn Lượng cũng chưa từng nhìn thấy.(đọc chương này thấy thương Tiểu Nguyên quá)

"Hảo, ta sẽ làm, nhưng ngươi nhất định phải chữa thương."

"Ân."

Hàn Lượng một lần nữa ngồi vào chỗ của mình bắt đầu vận công, Lục Đỉnh Nguyên thấy Hàn Lượng bắt đầu vận công mới vội vàng hạ quyết tâm, lại ngồi dậy an tĩnh vận công, bắt đầu chữa thương.

Hàn Lượng nhìn Lục Đỉnh Nguyên bắt đầu chuyên tâm chữa thương, mới chân chính khép lại đôi mắt vốn chỉ hơi híp, toàn tâm bắt đầu vận công.

Lúc đầu hành công rất chậm, trong đan điền là một mảnh nóng rực, hình như có một ngọn hỏa diễm đang thiêu đốt hừng hực, sau đó lại theo việc vận công càng ngày càng thuần thục, trong cơ thể hình như có quang hoa lưu chuyển, mảnh nhiệt khí trong đan điền cũng chậm chậm theo quang hoa đó dung nhập vào trong tứ chi bách hải, quang hoa đó cũng càng đi càng nhanh, dần dần tự mình vận chuyển, đợi cho Hàn Lượng đã vận công xong chín chín tám mươi một lần đại chu thiên, mặc dù đã thu công, nhưng cảm thấy trong cơ thể quang hoa như cũ chậm rãi lưu động.

Hàn Lượng thu công rồi mở mắt, thấy Lục Đỉnh Nguyên đã sớm hầu ở một bên, mở to hai mắt trong suốt, mỉm cười nhìn hắn.

"Thương thế của ngươi như thế nào rồi?" Hàn Lượng một tay đem người kéo nhanh vào trong lòng, lại kéo đến mức Lục Đỉnh Nguyên ngao ngao kêu,"Đau đau đau đau đau, Lượng, ngươi nhẹ chút."

Hàn Lượng bị dọa nhảy dựng, thấy Lục Đỉnh Nguyên sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng rõ ràng không giống nói đùa, vội vàng nghe theo mà buông tay.

92

"Ngươi cảm giác thế nào?" Hàn Lượng kỳ quái nhìn bàn tay mình, nếu hắn nhớ không lầm, Lục Đỉnh Nguyên là thể chất thụ ngược, có khả năng chịu đau rất tốt, thế nhưng mình chỉ đụng một cái y liền kêu đau, không thể không làm cho Hàn Lượng cảm thấy kỳ quái. Nghe được câu hỏi của Lục Đỉnh Nguyên, vốn dĩ tư duy chưa theo kịp, hắn không nghĩ nhiều hỏi lại:

"Cái gì thế nào?"

"Đến đến, thử cảm nhận một chút." Nói xong, Lục Đỉnh Nguyên ý cười càng đậm vươn tay kéo Hàn Lượng đứng lên. Hàn Lượng lăng lăng nhìn Lục Đỉnh Nguyên cười đến là đắc ý, mắt vừa chuyển, phát hiện chính mình chẳng những có thể nghe được âm thanh di chuyển của các mạch nước trong núi, mà thậm chí có thể nghe ra vị trí của Phi Ảnh bên ngoài mật thất, khí tràng các trạm gác ngầm của Nghiễm Hàn Cung đều có thể cảm giác rõ ràng, tiếp tục ngưng thần, thậm chí ngay cả tiếng của Tiểu Hà Tử từ rất xa hô quát kêu gào đều có thể thấp thoáng nghe được một chút. Khó trách ngày ấy Lục Đỉnh Nguyên có thể nghe được Trục Nguyệt linh!

Nhưng, đây là có chuyện gì xảy ra?

Cảm thấy khó hiểu nhìn về phía Lục Đỉnh Nguyên, thế nhưng rất muốn hỏi, vẫn là câu nói kia:

"Thương thế của ngươi thế nào ?"

"Ha ha, tốt không sai biệt lắm." Lục Đỉnh Nguyên đáp cho có lệ, nét tươi cười trên mặt thì nửa điểm cũng không giảm.

"Cái này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Hàn Lượng thấy Lục Đỉnh Nguyên hơi thở vững vàng, cũng không giống người thân có trọng thương, lúc này mới hỏi.

"Ta đả thông các đại huyệt quanh thân ngươi cùng hai mạch Nhâm Đốc, truyền cho ngươi một nửa công lực của ta, lại uy ngươi một quả Can Chi, trong khả năng có thể giúp đỡ kích phát toàn bộ công hiệu của nó, nếu ta tính toán đúng, vậy ngươi hiện tại trong cơ thể hẳn là nên có trăm năm nội lực." Lục Đỉnh Nguyên càng nói tươi cười càng sâu, đến cuối cùng thậm chí đều cười đến mắt mị thành một đường. Y chưa từng cảm thấy mình làm được đại sự gì, hôm nay lại giống như hoàn thành một chuyện cực vĩ đại, cái loại cảm giác thành tựu này làm cho y như thế nào cũng nhịn không được ý cười ngọt ngào.

"Trăm năm nội lực?" Hàn Lượng trợn to mắt,"Ngươi như thế nào tính ra như thế?"

"Ta sáu tuổi bắt đầu luyện công, đến năm nay hai mươi sáu tuổi, vừa vặn hai mươi năm công lực, mười năm trước bản thân ta bị trọng thương có nếm qua một Can Chi quả, không ngờ được lại giúp ta tăng thêm sáu mươi năm công lực, tổng là tám mươi năm công lực, ta đem một nửa công lực của ta cho ngươi, là bốn mươi năm, lại uy ngươi ăn một Can Chi quả, một quả Can Chi đã chín giúp cho người luyện võ có thể tăng nhiều nhất là sáu mươi năm công lực, bốn mươi lại thêm sáu mươi, không phải là cả một trăm năm công lực sao?" Lục Đỉnh Nguyên cười đến thật là đắc ý.

"Can Chi quả?" Hàn Lượng nghe được cái hiểu cái không.

"Cái này, Can Chi quả là một loại thánh quả trên đỉnh Tuyết sơn, rất là khó tìm được, sáu năm hoa mới nở 1 lần, sáu năm mới kết quả một lần, mỗi mười hai năm quả chín một lần, nhưng cái này cũng chưa tính là khó, lần đầu tiên Can Chi quả chín là có màu tuyết trắng, đại đa số mọi người đều nghĩ rằng thánh phẩm trên Tuyết sơn vốn nên có màu sắc này, cho nên rất nhiều người cứ như vậy mà hái xuống dùng, lại không biết rằng đã hoàn toàn hủy mất một thánh phẩm trân quý."

"Nga? Chỉ giáo cho?" Nghe Lục Đỉnh Nguyên nói được đoạn đầu, Hàn Lượng cũng nghe đến mê mang.

"Can chi quả phải được hơn năm lần chín quả, năm lần kết quả mới có thể hoàn toàn phát huy công hiệu của nó, lúc này cũng là suốt sáu mươi năm, một vòng can chi tuần hoàn, cho nên mới gọi là Can Chi quả. Lần đầu tiên chín quả đã ngắt lấy, chỉ có thể hưởng được hai thành công hiệu kì diệu của nó. Về sau mỗi mười hai năm chín một lần, công hiệu cũng cứ thế tăng lên. Lần thứ hai chín, bốn thành. Lần thứ ba chín, sáu thành. Lần thứ tư chín, tám phần. Chờ tròn một giáp, chính là thời khắc nó phát huy toàn bộ hiệu quả kì diệu."

"Vậy nếu vẫn không hái? Đợi thêm một giáp nữa chẳng phải càng nhiều?" Hàn Lượng không khỏi hỏi.

"Vậy thì không được, nhiều lắm là một giáp, nếu còn không ngắt lấy trong thời điểm đó, quả thực chính công đợi đổ sông đổ biển, công hiệu mất đi hoàn toàn. Lúc đó chẳng khác gì phế phẩm." Lục Đỉnh Nguyên đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mỹ#đam