chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Đỗ Ái nặng nề mở mắt ra liền thấy bản thân đang nằm trong một căn phòng xa lạ, định nâng tay lên thì phát hiện ra tay của mình đang được truyền dịnh.

Cô nằm yên trên giường tĩnh tâm lại  để cố nhớ bản thân đang ở đâu, và bản thân mình là ai.

Nhưng thứ cô nhớ lại rất mờ ảo cô chỉ biết bản thân mình tên là Đỗ Ái  và là con nuôi nhà họ Triệu, buồn cười là cô không biết mình lại được nhận nuôi lúc nào.

" Haizz thật dối não à " Cô đưa tay trái day day thái dương.

Nếu bản thân đã không nhớ thì cũng không cần duy nghĩ thêm. Triệu Đỗ Ái rút cây kim truyền dịch ở tay ra, cố gắng ngồi dậy đi xuống lầu.

" Em gái đỡ chưa " Triệu Gia Hân thấy cô đi xuống lầu thì liền hỏi han.

Đỗ Ái nhìn lướt qua người dưới lầu liền biết đó là chị ba Gia Hân của mình.

" Ưm em đỡ hơn rồi" cô gượng cười trả lời Gia Hân.

Đùa cô tuy cô coi như là biết bọn họ là ai, đồng thời bản năng cũng coi họ là người thân. Nhưng mà chính là cô không có một chút kí ức về họ à.

" Vậy mau vào dùng bữa cùng mọi người đi" mẹ nuôi từ trong nhà bếp bưng bát súp ra nhìn cô hoà nhã cười.

" Dạ " Đỗ Ái âm thầm đánh giá người mẹ nuôi này, khuôn mặt bà khi cười có thể thấy rõ những đường nhăn ở khoé mắt, nhưng lại không làm phai đi vẻ đẹp dịu dàng cùng quý phái của bà. Tóc được búi gọn gàng cùng kiểu cách nhưng cũng lóm đóm nhiều sợi đã bạc trắng. khiến cô khó đoán được tuổi thật của bà.

Ngồi vào bàn ăn cùng mọi người. Trên bàn ăn ngoại trừ mẹ nuôi cùng ba người chị thì còn có một bà quản gia.

Cô luôn khó hiểu tuy bản thân không có kí ức gì nhưng tại sao, chỉ cần cô nhìn lướt qua cô đều biết qua họ là ai.

Điểm qua chị cả Triệu Diệp An một chút, theo cách nhìn của cô thì chị cả là một người khá ít nói. Có phần hơi lạnh lùng, tóc đen dài chấm lưng, cô càng nhìn càng thấy chị giống nhân vật hoạt hình nào đó.

Đỗ Ái cắn nhẹ chiếc thìa nhăn trán suy nghĩ " Rin Shibuya "

" Hả " nghe thấy tiếng thì cô liền ngẩng đầu lên, vừa ngẩng đầu thì gặp ánh mắt khó hiểu từ ba người chị, khiến cô cũng khó hiểu theo.

" Có chuyện gì sao " thấy ba người chị cứ nhìn mình chằm chằm ít nhiều cũng khiến cô khó chịu đành lên tiếng trước.

" Rin Shibuya là ai "  Diệp An nhìn cô đợi câu trả lời " Sao chị biết nhân vật đó" Đỗ Ái nghe Diệp An thì liền giật mình.

" Nhỏ ngốc này không phải em vừa nói ra sao " Diễm Nhi cốc nhẹ vào đầu cô nói.

" Tắc ngơ mau nói cho chị biết kẻ tên Rin đó là ai" Gia Hân nhìn cô mang bộ mặt cha khảo hỏi.

" Là một nhân vật hoạt hình à" Cô thành thật trả lời thì liền được một cái nhăn mặt của bà chị Gia Hân " Nhân vật hoạt hình" Gia Hân nhìn cô hỏi lại.

" Tại nhân vật đó nhìn có chút giống chị Diệp An" Cô vẫn thành thật gật đầu giải thích.

" Bộ phim đó là gì chị phải coi nó giống đến mức nào" Gia Hân cầm điện thoại liền định tra google.

" Em không nhớ tên "

" Nhóc con chị sợ sẽ có một ngày em sẽ quên luôn bọn chị mất" Diễm Nhi thở dài nhìn cô ngán ngẫm lắc đầu.

" Ở nhà gặp, trong giấc mơ cũng gặp ở trường cũng gặp đôi lúc em sự muốn quên mà không được đây"  Cô giả bộ trống cầm lắc đầu buồn bả.

" Con nhóc này" ba bà chị liền bỏ dáng vẻ thục nữ lao vào cô đùa giỡn.

Chẳng mấy chốc trong phòng ăn đầy tiếng cười cộng với tiếng la oai oái của cô, mẹ nuôi chỉ nhìn bốn đứa con gái của mình lắc đầu cười. Còn bà quản gia thì cười đến mức sáng lạng.
___________________________
Cầu commet cho mình ít ý kiến về truyện ❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro