chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngôi trường cô đang theo học là một ngôi trường cấp 3 có tiếng đứng thứ 2 ở trong thành phố.

Ngày đầu đến trường cô liền gặp khó khăn à. Hiện tại cô đang ở một  nơi nào đó mà cô không định hình được. Cùng với đám nữ sinh nào đó mà cô không quen mặt, bọn họ có đến 6 người mà người nào nhìn cô cũng bằng ánh mắt chán ghét.

Ok, fine chuyện gì cũng được,có thể nói cho cô biết trong quá khứ cô đã làm gì bọn họ không.

" Đỗ Ái nhìn mày coi ốm dậy trông có vẻ mập lên chút ít rồi ha" một trong đám con gái có một người lên tiếng nhìn cô khinh khỉnh cười.

Khoé môi cô giật nhẹ, cô chưa nói là cô có mẫn cảm với từ mập không, Nhìn bọn họ thì có vẻ như hôm nay cô không thoát được rồi.

Cô chỉ thấy có một bàn tay định đưa về phía mặt cô đi tới, không suy nghĩ nhiều cô nhắm mắt lại đợi nó tới. Thì một giọng nói quen thuộc vang lên.

" Mấy người đang làm cái quái gì vậy"

" Em... bọn em" không thèm nói hết câu cả 6 đứa con gái thi nhau chạy toán loạn.

" Đỗ Ái em không sao chứ" Gia Hân cùng Diễm Nhi chạy đến xem xét cùng hỏi han cô.

Cô lắc đầu nhìn họ cười rồi đưa ngón tay cái về phía Diệp An.

" Sao em lại ở đây chị tưởng em không đến trường" Diệp An đi về phía cô kiểm tra.

" Ờ ha mọi lần không phải em chỉ học hai tiết cuối thôi hả" Gia Hân chống cằm nhìn cô.

" Ờ bổng dưng em có hứng thôi, thôi chúng ta lên lớp" cô nói xong thì liền chạy trước.

Trong đầu liền hiện lên một cái trung tâm, không nói nhiều cô liền đi ra cổng trường đến đó.

Trung tâm khá đông nên lúc đầu cô định chọn quay về trường vì cô không thích ở nơi đông người, nhưng rồi lại có gì đó hối thúc cô phải vào trong đó.

Cô đến lầu cao nhất vào vào trong một của hàng trang trí, tiếp đó cô đi vào trong nhà kho của cửa hàng. vén tấm khăn ra là một cầu thang máy khác nhưng chỉ có một tầng duy nhất nhưng không biết là tầng nào.

Đến nơi ra khỏi thang máy thì thấy, đây là một căn phòng nhỏ có một chiếc bàn dài và ghế xoay, có hai chiếc bảng to. đều chi chít đường nét phấn và vài tấm ảnh.

" Tiền bối sao chị ở đây không đến trường sao" một giọng nói nam vang lên cô quay lại là một nhóc con chắc tầm 14-15 tuổi gì đó.

" Em nghe nói chị phá được vòng vây của bọn buôn bán phụ nữ trái phép xuyên quốc gia. Thật là giỏi"

Cậu nhóc luyên thuyên khiến cô có chút nhức đầu vì cố nhớ ra chuyện thằng nhóc kia đang kể.

" Tiền bối sao chị lại mặc đồng phục của trường SM school vậy" cậu nhóc vẻ mặt khó hiểu nhìn cô.

" Em tên gì" cô không trả lời câu hỏi của thằng nhóc mà hỏi ngược lại nó.

" Tiền bối chị không nhớ ra em sao" Thấy cô không phản ứng cậu nhóc liền thất vọng.

" Em tên là Gia Tuấn"

" Chị hiện tại có chút chuyện quên mất rồi, theo em nói thì chị không học ở SM school mà là ở trường khác" Đỗ Ái thành thật nói cũng thành thật hỏi Gia Tuấn.

" Thực sự tiền bối đã quên. Chị đang học ở học viện thám tử là nơi dành cho những thám tử thiên tài học ở đó"

" Vậy em dẫn chị đến trường đi"

" Tiền bối chị đừng đùa, đường đến học viện chỉ có thể học viên ở đó biết làm sao em biết được " Gia Tuấn kinh ngạc nhìn cô.

" Em không phải học viên ở đó" cô cũng kinh ngạc không kém.

" Haizz được rồi để em kể từ đầu cách vào trường cho chị biết"

Đỗ Ái cuối cùng cũng biết được thì ra trước đây bản thân mình cũng như Gia Tuấn. Đều phải làm những nhiệm vụ do boss nói thẳng ra là thầy hiệu trưởng ở trường giao đến mỗi lần phá án thì sẽ được cộng điểm ở trong hồ sơ bản thân, mỗi tháng đều vào kiểm duyệt số điểm bản thân có được ở trong trang web mà boss lập nên. Đủ điểm thì được vào học viện. Nhưng đồng thời có sai sót liền lập tức xoá hết số điểm đang có.

Đỗ Ái vào học viện chính thức vào năm ngoái trở thành tiền bối của mấy đứa đang chìm trong vòng gửi xe này, mà đặc biệt hơn chỉ có học viên mới có thể biết trường học ở đâu, bởi trường được che giấu rất kĩ chỉ có người phía trên biết mới biết, thật biết xoắn não người à~.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro