Chương 9: Đừng dùng bàn tay dơ bẩn đó đụng vào tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Những lời nói vô cùng lộ liễu ấy, khiến cho Hạ Thất Thất lúng túng không nguôi, nhưng côấy vẫn cố thử giải thích, " Không phải như vậy đâu , anh Kiệt, anh tin em đi, em yêu anhmà, làm sao em có thể làm chuyện này với người đàn ông khác chứ..."

 "Cô dẹp ngay cái yêu nực cười đó đi."

 Sở Thế Kiệt khuôn mặt vô cảm mà nói, sau đó chụp lấy vai của Mục Tư Vận lên và quăngxuống giường.

 Mục Tư Vận té ngã xuống đất, phần đầu đúng lúc đập ngay góc tủ của chiếc giường, đôimắt liền trợn lên vì đau rã rời, sau đó liền ngất đi.

 Sở Thế Kiệt lạnh lùng nhìn thoáng qua, quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Hạ Thất Thấtvà hỏi, "phải chăng trong cuộc sống hôn nhân tôi đã lạnh nhạt với cô, cô không chịu đượcsự cô đơn đó nên đã tìm đến Mục Tư Vận? Vậy tại sao khi xưa thằng đó theo đuổi cô , côkhông dứt khoát đồng ý cho rồi? Hay cô tham lam danh vọng, muốn ôm lấy vị trí bà Sởnày mà đến giờ vẫn không chịu buông tay?"

 "Không phải đâu, không phải đâu..." Hạ Thất Thất vội vã bám lấy cánh tay của Sở ThếKiệt, muốn giải thích điều gì đó, nhưng lại bị anh ấy đẩy ra, "Đừng dùng bàn tay dơ bẩn đóđụng vảo tôi."

 Ánh mắt anh ấy nhìn Hạ Thất Thất như đang nhìn một người đàn bà vô cùng phóng túngdâm loạn.

 Trái tim cô ấy đau nhói như bị kim châm, và trong lúc này, đứa con trên giường lại khóc òalên, "Oa Oa..."

 Tiếng khóc khiến cho Hạ Thất Thất sốt ruột không yên, cô ấy cắn chặt răng, cài lại nhữngkhuy nút trên áo, sau đó muốn vỗ về đứa con, nhưng đã bị Sở Thế Kiệt chặn ngang vàbồng đứa bé từ trên giường lên.

 Hạ Thất Thất nghĩ rằng Sở Thế Kiệt đã bị kích dậy tình yêu thương của người cha, khôngnỡ cho con khóc.

 Nhưng không ngờ rằng, Sở Thế Kiệt không kề có ý định vỗ về đứa con, trái lại, anh ấykhom lưng xuống, nhổ cọng tóc của Mục Tư Vận đang nằm dưới đất, và đi về hướng cửaphòng, giao đứa con cho y tá Trưởng, nói, "ẳm nó đi rút máu và đi kiểm tra DNA, xem xemđứa bé này rốt cuộc có phải con của tôi không." 

Y tá Trưởng sững sờ , "Ông, ông Sở?"

 "Nghe không hiểu sao" Sở Thế Kiệt giọng nói nghiêm nghị, sau đó đưa tay tự nhổ cọngtóc từ trên đầu mình xuống và tiếp tục nói, "còn ngây người ra đó làm gì, còn không mauđi thử nghiệm DNA cho tôi". 

"Dạ dạ" đôi mắt y tá trưởng hiện vẻ rung sợ, không dám phản kháng lại lời nói của Sở ThếKiệt, một tay ôm lấy đứa bé, một tay cầm hai sợi tóc một đen một nâu, nhịp chân bướcloạng choạng mà rời đi.

 Những người đang đứng ngoài cửa cũng bị Sở Thế Kiệt đuổi đi rồi, bùm một tiếng , cửađã bị đóng lại, không khí tĩnh mịch cứ bập bệnh trong hơi thở của cô ấy, sao mà lạnh lẽo,sao mà mỏng mạnh như vậy.

 Hạ Thất Thất với vẻ mặt hoang mang, liên tục thở sâu để lấy lại hơi thở, nhưng cũng chưađủ làm cho nhịp tim ổn định lại.

 Sở Thế Kiệt không tin cô ấy, thậm chí anh ấy còn nghi ngờ, đứa bé ấy không phải là concủa mình. 

Sự tín nhiệm của anh ấy đối với cô ấy mỏng manh như tơ nhện, kéo nhẹ một cái sẽ đứtngay.

 Hạ Thất Thất tay Nắm chặt ra giường, răng trên cắn mạnh xuống cánh môi dưới gần như chảy máu, mùi tanh của máu lan ra khắp khoang miệng, cô ấy không ngừng tự thôi miênmình rằng, đừng sợ, đợi báo cáo DNA ra rồi, Sở Thế Kiệt sẽ tin cô ấy thôi, đứa con ấynhất định là của anh Kiệt, sự hiểu lầm của mọi người, nhanh chóng sẽ được làm sáng tỏ.Nhưng, khi Sở Thế Kiệt xuất hiện trước mặt cô ấy trên tay cầm hai phần báo cáo kết quảDNA ,đồng thời hung hãn quăng báo cáo đó vào mặt cô ấy, lúc ấy Hạ Thất Thất ngớngười ra.

 Cả người run rẩy, trên tay bấu chặt phần báo cáo, thốt lên những lời không thành điệu, "Anh kiệt, không phải vậy đâu, trong đây nhất định có gì nhầm lẫn rồi, đúng rồi, hai phầnbáo cáo này nhất định là viết nhầm tên rồi, anh làm sao có thể không phải là cha đứa bénày được, đứa con này , chắc chắn là của anh mà." 

"Đủ rồi, tôi không muốn nghe cô ngụy biện nữa, Hạ Thất Thất, chúng ta ly hôn đi, tôi thậtsự không muốn nhìn thấy khuôn chán ghét của cô một phút một giây nào nữa."

 Sau đó lấy đơn ly hôn ra để trên đầu gối của Hạ Thất Thất, Sở Thể Kiệt rút cây bút ra, cốgắng nhét vào tay cô ấy, nghiêm nghị nói, "ký vào đi!" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro