Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Một giây kia, tay Nghiêm Dĩ Bạch ngừng lại.

Quay đầu lại nhìn cô gái, cô ta mở chai rượu của cô ta, định huống nhưng bị hắn cướp mất.

Cô gái hơi kinh ngạc nhưng lại nghe được âm thanh thô lỗ của hắn.

"Tôi mua rượu của cô, nói xong rồi thì biến nhanh lên. "

"Tôi cũng có rất nhiều chuyện phiền não, kì thực hôm nay tôi cũng muốn như anh mượn rượu giải sầu, có thể lời nói của tôi anh không hiểu, nhưng mà cũng coi như hai ta đồng bệnh tương liên*." Cô gái muốn nắm lấy tay Nghiêm Dĩ Bạch nhưng hắn không để cô ta làm vậy.

*Đồng bệnh tương liên: cùng một loại bệnh

"Rượu của cô hôm nay, tôi cũng mua rồi, cô có thể tan ca rồi." Nghiêm Dĩ Bạch cầm rượu bỏ qua một bên.

"Anh đang thương hại tôi sao? "

Nghiêm Dĩ Bạch hừ lạnh nói, "Mau đi đi, coi như tôi bị chuyện xưa của cô cảm động rồi, thủ đoạn kinh doanh của cô rất tốt."

Cô gái nhíu mày, "Anh không tin lời tôi? "

"Tôi tin hay không thì có vấn đề gì?"

Cô gái mím môi, cầm rượu của mình, trước khi đi hướng về phía Nghiêm Dĩ Bạch hơi hơi cúi người, "Xin lỗi, quấy rầy ngài rồi. "

Cô gái cầm lấy rượu của mình tiếp tục đẩy đi bán.

Nhưng lúc này Nghiêm Dĩ Bạch cũng đã chú ý đến cô gái này, lúc cô ta đi rao hàng, rất nhiều người muốn lợi dụng cô ta, vì để bán vài chai rượu, cô gái nhẫn nhịn để cho mấy con heo mập sờ soạng.

Nghiêm Dĩ Bạch thờ ơ lạnh nhạt, tiếp tục uống rượu của mình.

Cô gái lần nữa đi đến chỗ Nghiêm Dĩ Bạch, nhưng mà lần này khuôn mặt tươi cười.

 "Vừa mới có một vị khách mua cho tôi vài chai rượu nên rất nhanh tôi sẽ tan làm. "

Nghiêm Dĩ Bạch không nói lời nào, rõ ràng cô ta có thể tan làm sớm hơn, hơn nữa còn không phải chịu đựng những việc này. 

"Chuyện xưa của tôi đều đã nói cho anh biết rồi, mặc kệ anh nghĩ nó là bịa đặt đi nữa thì cũng nói một chút về chuyện của anh đi! Có thể tôi không hiểu nhưng có đôi khi nói cho một người xa lạ nghe còn dễ dàng giải quyết hơn so với nói cùng người quen, bởi vì khi anh nói xong, sau này chúng ta tách ra sẽ mãi mãi không gặp lại, chuyện xưa của anh cũng sẽ giống như rơi vào lọ thủy tinh lênh đênh trên biển, sẽ biến mất không một dấu vết. "

Nghiêm Dĩ Bạch nhất thời nở nụ cười, trí tưởng tượng của cô gái này thật thú vị.

Nhưng mà hắn lại vô cùng xúc động trước lời nói của cô gái.

 "Tôi cũng có một người phụ nữ tôi yêu sâu đậm, tôi đã dành một năm để quên cô ấy, khi tôi cho rằng có thể quên rồi thì lần nữa cô ấy xuất hiện........"

Điều kế tiếp Nghiêm Dĩ Bạch không có cách nào để nói, nghĩ đến cái chết của Tô Nhược Vân, nghĩ tới hôm nay là tang lễ của cô, hắn không còn cách nào khác là uống rượu.

Đôi mắt cô  gái chớp chớp đang chờ hắn nói tiếp nhưng hắn lại dừng lại.

"Mở cho tôi hai chai rượu của cô, rót đầy." Nghiêm Dĩ Bạch trầm mặc hồi lâu sau đó nói.

Cô gái hơi sững sờ, nhưng mà rất vui vẻ khui rượu cho hắn, rót đầy, nhìn hắn uống hết ly này đến ly khác.

"Anh uống nhiều rượu lắm rồi, như vậy sẽ không tốt cho cơ thể." Cô gái khuyên bảo.

"Đây là lời người bán rượu nên nói sao!? Chẳng lẽ cô không hi vọng tôi uống thêm à?"

Cô gái nở nụ cười, "Anh nói không sai, còn muốn mở nữa không? "

Hắn gật đầu, cô gái lại khui một chai cho hắn.

Sau đó cô lại rời đi bán hàng, lúc này đây cô gái vẫn giống lần trước bị người ta sờ soạng, nhưng cô chịu đựng nên bán được rất nhiều rượu.

Khi cô gái gặp hắn lần cuối, cô ta mỉm cười và nói, "Còn mấy chục chai mà hôm nay đã bán hết rồi, tiêu thụ hôm nay cũng rất lớn."

 "Tại sao cô chịu đựng những thứ ấy? "

Cô gái sửng sốt, "Cái gì? "

"Những người đó đã làm vài chuyện với cô, tại sao cô phải chịu đựng nó? " Nghiêm Dĩ Bạch hơi tức giận, điều này khiến hắn nhớ tới ngày đó Tô Nhược Vân ở dưới thân mình đã nhẫn nhịn những gì, nhưng cô lại nhẫn nhịn, nhất định không nó ra sự thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro